Chương 26: 040500 – Biến Động

 

Chương 26: 040500 – Biến Động

 

Ký ức của Vưu Thụ tải đến đây thì đột ngột dừng lại. Trong giây lát, bọn họ lại đứng trong phòng vẽ, trước mặt là chiếc hộp kính đang bốc khói xì xèo, ngoài cửa sổ là mưa rền gió dữ.

 

Du Phùng đứng ngay bên cạnh cậu, lúc này Lê Chỉ lại không biết phải đối mặt với hắn như thế nào. Trong ký ức của Vưu Thụ, người đàn ông hay cười cợt này sống động hơn bây giờ rất nhiều.

 

Vẻ khinh miệt khi tức giận, mất kiểm soát khi bị hãm hại, sự thật nhiều năm trước hòa lẫn với hỉ nộ ái ố được truyền vào cơ thể trước mắt này.

 

Đó mới là Du Phùng thật sự sao? Lê Chỉ nghĩ.

 

Ánh mắt của Raman, Tây Trì và Nhạc Nhan nhìn Du Phùng bắt đầu trở nên kỳ lạ, Lê Chỉ cũng nhìn Du Phùng trước mặt, trong giây lát có chút lúng túng.

 

“Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?” Du Phùng không để ý đến những ánh mắt khác, chỉ là, bị Lê Chỉ nhìn chằm chằm khiến hắn có chút không thoải mái, “Không lẽ là đang thương hại tôi sao?”

 

Lê Chỉ biết Du Phùng không thích bị người khác thương hại, bị thương hại đối với hắn là một sự sỉ nhục, những cái gọi là “Không coi ai ra gì” và “Kiêu ngạo” mà mọi người bàn tán đều là minh chứng.

 

“Yên tâm, sau buổi phát sóng trực tiếp đó bọn họ cũng không xử lý gì tôi, ngược lại tôi còn được yên tĩnh hơn nhiều.” Du Phùng nhìn Lê Chỉ, nở nụ cười trêu chọc, “Nếu không thì năm năm sau tôi cũng không có cách nào gặp lại cậu ở sở cảnh sát được, đúng không?”

 

Đúng là như vậy. Nếu Du Phùng bị kỷ luật vì vụ án bắn chết con tin năm năm trước, thì Lê Chỉ mới đến Sở Cảnh sát thành phố Cass làm việc năm năm sau, có thể sẽ không trở thành đồng nghiệp với hắn.

 

Lê Chỉ nghe Du Phùng nhắc đến chuyện cũ như đang nói đùa, giống như hết thảy mọi chuyện đã trôi qua theo thời gian, được thời gian gột rửa sạch sẽ.

 

Nhưng thực ra không phải vậy.

 

Theo ký ức của cậu dần dần trở lại, cậu nhớ thái độ xa cách của các cảnh sát trong sở đối với hắn, tất cả mọi người đều ngầm bài xích Du Phùng, hắn như một kẻ dị biệt lạc lõng.

 

“Đã đến nước này rồi, tại sao cậu còn ở lại Sở Cảnh sát thành phố Cass? Còn ở lại đến tận năm năm?” Lê Chỉ rất tò mò, rất muốn hỏi. Nhưng khi ánh mắt cậu chạm vào ánh mắt dò hỏi không mấy thiện cảm của Tây Trì và những người khác, cậu vẫn chọn im lặng.

 

Lê Chỉ có rất nhiều điều muốn hỏi: Tại sao cậu lại điều tra Quạ Đen? Có phải cậu đã biết vụ án năm xưa là do Vưu Thụ giở trò? Bây giờ… đối mặt lại với chuyện năm xưa, cậu có thấy đau lòng không?

 

Nhưng hiện tại rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện.

 

Trong phòng còn ba ánh mắt khác, không biết là địch hay bạn, sau khi chứng kiến quá khứ của Du Phùng và Vưu Thụ, biểu cảm của bọn họ trong khoảnh khắc ánh sáng lóe lên bỗng trở nên mờ ảo, thậm chí còn có phần kỳ quái.

 

Trong chiếc hộp kính bên cạnh, có một vũng chất lỏng màu nâu xanh, bên trong còn lẫn một số khối mỡ và xương nhỏ, đó là máu thịt xương cốt của Vưu Thụ chưa bị phân hủy hoàn toàn. Hay nói đúng hơn chỉ là một số cặn bã vô tri vô giác.

 

Lê Chỉ tinh mắt nhìn thấy một nửa tấm thẻ mỏng dính trên kính, bề mặt đã bị hơi axit ăn mòn đến mức mờ nhạt, nhưng vẫn có thể phân biệt được đó là lá bài “Ma Thuật Sư” mang ý nghĩa “Sáng tạo”.

 

Khi Lê Chỉ đang quan sát lá bài đó, vô tình nhìn qua lớp kính hai lớp, thấy Raman đứng ở phía bên kia của hộp kính.

 

Từ khi thoát khỏi quá trình đọc ký ức, đôi mắt của Raman vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Du Phùng, đồng tử màu xanh lam kết hợp với vẻ âm trầm trong đôi mắt đó, tạo nên một cảm giác bất hòa thật kỳ dị.

 

“Tại sao cậu lại điều tra Quạ Đen?”

 

Du Phùng quay đầu nhìn Raman, người vừa hỏi mình, hắn nhếch miệng cười, “Để tìm bố mẹ tôi chứ sao.”

 

“Không thể nào.” Raman lập tức phủ nhận.

 

“Hai năm trước bố mẹ cậu đã quay về thủ đô rồi. Tại sao cậu còn nhẫn nhịn ở lại thành phố Cass?”

 

Biểu cảm của Du Phùng đột nhiên trở nên âm hiểm, hắn đột nhiên lao về phía Raman, lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Raman đã bị hắn bóp cổ, ấn vào tường, mặt anh ta bắt đầu đỏ lên, điên cuồng giãy giụa.

 

Lê Chỉ đứng bên cạnh nhìn hàng loạt động tác nhanh đến mức không nhìn rõ của hắn, trong lòng lại không hề ngạc nhiên, ngay từ đầu Raman đã để lộ ra sơ hở, lần chất vấn này là điều tất yếu.

 

Giọng nói Du Phùng vô cùng phẫn nộ: “Sao anh biết bố mẹ tôi đã quay về thủ đô hai năm trước?”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Hơi thở vốn đã khó nhọc của Raman đột nhiên nghẹn lại.

 

“Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ.” Du Phùng nói.

 

“Sao anh lại tìm được mật thất nhanh như vậy? Lại còn biết mặt mũi của Quốc vương nữa?”

 

“Buông ra! Anh ta sắp chết rồi!” Tây Trì bên cạnh lo lắng hét lên.

 

Raman càng vùng vẫy dữ dội hơn, một tia chớp trắng xóa xé toạc bầu trời, phòng vẽ bừng sáng như ban ngày, Lê Chỉ có thể nhìn thấy rõ những tia máu đỏ tươi lan ra trong lòng trắng mắt của Raman.

 

Du Phùng không hề báo trước buông tay ra, Raman ngã quỵ xuống đất, không khí ồ ạt tràn vào cổ họng.

 

Trong tiếng ho dữ dội của Raman, giọng nói của Du Phùng vang lên —

 

“Thực ra anh vẫn chưa mất trí nhớ, đúng không?”

 

Giọng điệu khinh mạn đó truyền vào tai Raman, càng giống như lời thì thầm của ác quỷ.

 

“Vào ngày đầu tiên đến đây, tất cả mọi người đều mất trí nhớ, trừ anh.”

 

“Khụ khụ khụ…” Tiếng ho của Raman dần nhỏ lại, nhưng tiếng thở dốc vẫn rất nặng nề, “Cậu… Cậu còn thật sự rất giống với lời đồn… kiêu ngạo như vậy…”

 

“Khụ khụ khụ, anh nhận ra thì sao chứ?”

 

“Anh nghĩ anh còn có thể trốn thoát được sao?”

 

Vị trí Raman ngã xuống vốn đã ở gần cửa, anh ta vừa bị đe dọa đến tính mạng, lúc này lại không biết lấy sức mạnh ở đâu ra, lăn một vòng, nhanh chóng lăn đến cửa phòng vẽ, chỉ cách cánh cửa một gang tay.

 

“Rầm!”

 

Cánh cửa gỗ đóng sầm lại, lực đóng và âm thanh cực lớn.

 

Ngay khi Raman chạy ra ngoài, cửa phòng vẽ đóng lại.

 

Bốn người còn lại và một đống tượng thạch cao đứng im lặng trong tiếng sấm chớp đì đùng.

 

“Anh ta có quyền điều khiển điện tử của trang viên…” Giọng Tây Trì run rẩy, nghe yếu ớt vô cùng.

 

Mưa vẫn đang rơi.

 

Ký ức của Lê Chỉ vẫn đang dần dần khôi phục, những mảnh ký ức rời rạc không ngừng ghép lại trong đầu cậu.

 

“Tôi nghĩ… trước đây tôi đã từng gặp anh ta.” Lê Chỉ nói.

 

Cậu đột nhiên nhớ ra thân phận của Raman.

 

Hai năm trước Lê Chỉ đến thành phố Cass, sau khi học xong thạc sĩ tâm lý học tại Đại học Cass, cậu vào làm việc tại Sở Cảnh sát thành phố Cass.

 

Còn người hướng dẫn cậu thời đại học là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực tâm lý học tội phạm, trong ký ức của cậu, người đó có khuôn mặt anh tuấn, tóc vàng mắt xanh cùng phong độ rất lịch lãm —

 

Tên là Raman·Percy.

 

Hết chương 26.

 

Chương 26: 040500 – Biến Động

Ngày đăng: 27 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên