Chương 26

 

Chương 26:

 

Đêm đó, họ đi ngủ rất muộn. Dù cơ thể mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn còn phấn khích.

 

Giường của Lang Dương Dương vẫn là chiếc giường từ thời thơ ấu, không lớn lắm. Hai người đàn ông nằm ngủ chung có hơi chật chội. Lang Dương Dương vẫn chưa quen nằm ngủ trong vòng tay Trang Thạc, cảm thấy không thoải mái, vậy nên chỉ nắm tay nhau ngủ nghiêng, mặt đối mặt.

 

Lôi Công đã ngủ say ở cửa phòng ngủ, tiếng ngáy đều đều, trong khi hai người vẫn đang thì thầm trò chuyện.

 

“Hay là mua một chiếc giường mới?”

 

Lang Dương Dương đã nhắm mắt, ừ một tiếng, lầm bầm đáp: “Được đó, hôm nào đi chọn một cái, em muốn đổi lâu rồi.”

 

Trong bóng tối, Trang Thạc không nhìn rõ mặt Lang Dương Dương, khẽ nói: “Ngủ đi.”

 

Chuông báo thức của Lang Dương Dương reo lúc sáu giờ sáng, hầu như ngày nào cũng vậy. Sau khi thức dậy, cậu nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đến cửa hàng, mất khoảng nửa tiếng. Ở cửa hàng bận rộn đến khoảng chín, mười giờ thì về nhà dắt chó đi dạo.

 

Hôm nay thức dậy, Lang Dương Dương cảm thấy toàn thân như muốn rã rời, phía sau vẫn còn cảm giác đau nhức âm ỉ, nhưng vẫn có thể chịu đựng được.

 

Cậu định bụng lặng lẽ dậy, nhưng vừa quay người lại thì thấy Trang Thạc đã đi đâu mất.

 

“Người đâu rồi…”

 

Lang Dương Dương cầm điện thoại định gọi điện hỏi thì giây tiếp theo đã nghe thấy tiếng cửa mở.

 

Lang Dương Dương bước xuống giường, đi ra phòng khách thì đụng mặt Trang Thạc.

 

“Anh đi đâu vậy?”

 

Ngay sau đó, cậu nhìn thấy Lôi Công vẫy đuôi, thè lưỡi từ phía sau tủ giày đi ra, dụi dụi vào chân cậu.

 

“Anh dắt Lôi Công đi dạo rồi.” Trang Thạc mỉm cười, trên người vẫn là bộ quần áo của ngày hôm qua, chắc là đã tranh thủ giặt đêm qua. “Lát nữa anh đưa em đi làm rồi quay lại nông trại.”

 

Lang Dương Dương: “Sao anh dậy sớm thế? Không buồn ngủ à?”

 

Trang Thạc cất dây dắt chó của Lôi Công: “Cũng bình thường, không biết tại sao bây giờ anh lại tràn đầy năng lượng, bảo anh chạy bộ 5km cũng không thành vấn đề.”

 

“Ai bảo anh chạy 5km làm gì.” Lang Dương Dương bật cười.

 

Trang Thạc bước vào nhà. Đêm qua vừa mưa, không khí mang theo hơi lạnh, ánh sáng ban mai le lói xuyên qua ô cửa sổ cũ kỹ, phủ lên căn phòng một lớp kính lọc màu xanh lam nhạt.

 

Nội thất trong nhà đều là tông màu tối, chỉ có Lang Dương Dương mặc bộ đồ ngủ màu trắng sữa, đứng trong ánh sáng như một thiên thần.

 

Trang Thạc không nhịn được cúi xuống hôn lên trán Lang Dương Dương.

 

Lang Dương Dương có hơi bối rối trước bầu không khí ngọt ngào này, nhưng vẫn rất vui vẻ. Cậu đau lưng mỏi gối, liền dựa hẳn vào lòng Trang Thạc, dụi đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh.

 

Giọng cậu khàn khàn, nũng nịu: “Mệt quá, em ngủ chưa đủ giấc.”

 

Trang Thạc đưa tay ôm lấy Lang Dương Dương, vỗ nhẹ vào lưng cậu: “Hay là hôm nay nghỉ ngơi một chút?”

 

“Không được.” Lang Dương Dương vội vàng lắc đầu: “Em nghỉ thì cửa tiệm bán cái gì?”

 

Trang Thạc: “Không phải có cô bé kia đang học việc sao?”

 

Lang Dương Dương thành thật nói: “Nhưng mà tay nghề của cô ấy vẫn chưa ổn định để làm bánh bán, sản phẩm chưa tốt sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cửa tiệm.”

 

Gần đây, việc kinh doanh của Brookside rất tốt, cũng thường xuyên có người nổi tiếng trên mạng đến check-in, càng phải cẩn thận hơn, không được để xảy ra sơ suất.

 

Hiện tại, sức ảnh hưởng của mạng xã hội rất lớn, Lang Dương Dương biết rõ điều đó, cậu cũng không bài trừ việc marketing, nhưng nếu thực lực không theo kịp thì sớm muộn gì cũng bị đào thải.

 

—Vô số cửa hàng online nổi tiếng đều lụi tàn như vậy.

 

Nghĩ vậy, Lang Dương Dương lập tức lấy lại tinh thần, đẩy Trang Thạc ra, nhìn anh nghiêm túc nói: “Em phải đi làm, nhất định phải đi, em đi rửa mặt đây.”

 

Nhìn Lang Dương Dương mái tóc rối bù đáng yêu chạy vụt vào phòng vệ sinh, Trang Thạc không khỏi bật cười.

 

“Á! Sao lại thế này!?” Lang Dương Dương nhìn mái tóc dựng đứng của mình trong gương, mặt mày ủ rũ.

 

Vừa nãy ở phòng khách, cậu còn mơ mộng về hình ảnh mình vừa ngủ dậy sẽ là một chàng trai đẹp trai, dịu dàng, có chút lười biếng, đang âu yếm với bạn trai nam tính. Bức tranh là bộ lọc kiểu Pháp, không ngờ hiện thực lại là một phân cảnh anime.

 

Trang Thạc cười lớn, vui vẻ búng trán Lôi Công một cái, sau đó đi vào bếp dọn dẹp lại chỗ bừa bộn tối qua, gom rác bỏ vào túi để ở sân, lát nữa ra ngoài tiện thể vứt luôn.

 

Lang Dương Dương vệ sinh cá nhân xong thì thay một chiếc áo sơ mi, hai người cùng nhau ra ngoài.

 

Hôm nay Trang Thạc không lái xe đến, hai người cùng nhau đi bộ.

 

Khu Lang Dương Dương sống là khu phố cổ, trên đường đến Brookside phải đi qua một cây cầu vượt, phía dưới cầu là đường ray xe lửa, mỗi ngày đều có một chuyến tàu chở hàng chạy qua lúc 7 giờ.

 

“Hồi nhỏ em rất thích đến đây chơi, xe lửa chở toàn là than, những toa đầy ắp sẽ bị rơi vãi than xuống, bọn em sẽ xuống dưới nhặt than.” Lang Dương Dương nói.

 

Trang Thạc: “Bây giờ vẫn còn sao?”

 

Lang Dương Dương: “Vẫn còn, mỗi ngày ba chuyến, nhưng đều là chở hàng, sau khi tàu cao tốc đi vào hoạt động thì tuyến đường sắt này bị đổi hướng, không biết có bị ngừng hoạt động hay không.”

 

Khu vực này đều là nhà riêng biệt lập, tuy nhà hơi cũ nhưng đều có một khoảng sân nhỏ, nhiều nhà trồng hoa cỏ. Có một nhà trồng hoa đặc biệt sum suê, hoa hồng leo và hoa hồng bụi phủ kín bức tường, vươn ra ngoài, còn đọng lại những hạt mưa đêm qua, trông rất đẹp mắt.

 

Lang Dương Dương lấy điện thoại ra chụp một tấm.

 

“Chúng ta cũng trồng một ít hoa đi.” Trang Thạc nói.

 

Lang Dương Dương nhìn bức ảnh vừa chụp với những bức ảnh chụp cùng góc độ trước đó, đó là sự thay đổi của bức tường trong thời gian gần đây, cậu đưa cho Trang Thạc xem, nói: “Em thì thôi, trồng cây gì cũng chết, đến cả cây xương rồng cũng khô héo.”

 

Trang Thạc xem xong bức ảnh, “Để anh lo, nếu chết anh sẽ chết cùng chúng.”

 

“Nói linh tinh cái gì đấy.” Lang Dương Dương bật cười.

 

Trang Thạc: “Thật đấy, anh nhổ hạt đào xuống đất cũng có thể mọc thành cây đào.”

 

Lang Dương Dương liếc nhìn đồng hồ: “Thật hay giả?”

 

Trang Thạc: “Hay là cá cược đi?”

 

“Được thôi.” Lang Dương Dương bước nhanh hơn: “Cá gì?”

 

Trang Thạc suy nghĩ một chút: “Cá một điều ước, thế nào? Ba tháng, anh sẽ trồng ít nhất năm loại hoa trong sân, nếu chết một cây coi như anh thua.”

 

Lang Dương Dương đồng ý.

 

Đến cửa hàng, Trang Thạc bắt xe đi lấy xe, Lang Dương Dương mặc tạp dề vào bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cho ngày hôm nay, vừa làm vừa dùng máy tính bảng xem video của một blogger làm bánh mà cậu yêu thích.

 

Cô ấy vừa đăng một video hướng dẫn làm bánh sừng bò, hay còn gọi là croissant.

 

Trước đó, có khách quen hỏi cửa hàng có bán bánh sừng bò không, nói là rất hợp để ăn sáng, Lang Dương Dương dự định mấy hôm nay sẽ thêm món này vào menu, thay thế cho bánh mì nông thôn Berlin.

 

Không phải là bánh mì nông thôn Berlin bán không chạy, mà vì chiến lược kinh doanh của Brookside là duy trì ba đến năm món bánh kinh điển, còn lại sẽ thay đổi theo mùa, để khách hàng thay đổi khẩu vị.

 

Có lẽ là do ảnh hưởng từ Evene.

 

Gần đây công việc bận rộn, Lang Dương Dương đã tăng lương cho các nhân viên ở cửa hàng, cậu không nóng vội kiếm nhiều tiền, chỉ cần trang trải được chi phí hoạt động của cửa tiệm và cuộc sống của bản thân là hài lòng rồi.

 

Việc kinh doanh thuận lợi là công lao của tất cả mọi người.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Gần đây, cậu đang dạy Hiểu Văn làm bánh ngọt, bận rộn đến mười giờ rưỡi mới chuẩn bị về nhà. Trước khi đi, Du Du hỏi cậu đã xem bản tin trên TV chưa.

 

“Anh lên hình đẹp trai quá anh Dương Dương.” Du Du đưa điện thoại cho cậu rồi tiếp tục lải nhải: “Nhìn mặt em này, lên hình y như cái bánh chưng, ai hiểu cho nỗi khổ của người mặt vuông chữ điền chứ!”

 

Lang Dương Dương cười: “Nào có, mắt em to thế này, lại sâu nữa, đẹp mà, giống con lai ấy.”

 

Du Du khinh bỉ: “Anh cũng có thể khen được.”

 

Lang Dương Dương xem một đoạn, vội vàng về nhà, nói với Du Du: “Gửi link cho anh, về nhà anh xem, mấy hôm nay nhà đang sửa chữa, anh ở nhà nhiều hơn, vất vả cho mấy đứa rồi, cuối tháng anh lì xì thêm cho tụi em.”

 

Lúc này, Hiểu Văn cũng lại gần, hai cô gái trêu chọc cậu: “Cuối tháng phải là chúng em lì xì cho anh mới phải, chú rể~”

 

Lang Dương Dương cười, không phản bác.

 

Về đến nhà, thấy cửa nhà mở toang, bên trong có tiếng gõ đập, Lang Dương Dương nghĩ Trang Thạc và bạn bè của anh chắc đã đến rồi.

 

Quen biết Trang Thạc được một tháng, cậu đã gặp người nhà anh nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên gặp bạn bè của anh.

 

Có lẽ đây là đặc điểm của việc xem mắt.

 

Lang Dương Dương hít sâu mấy lần, tự nhủ trong lòng mình nên chào hỏi như thế nào, sau đó bước vào nhà. Nhưng lời chào đã chuẩn bị sẵn lại không dùng đến.

 

Vừa bước vào cửa đã bị một cậu bé đang đứng uống nước ở cạnh cửa sổ nhìn thấy, cậu bé hai mắt sáng rực, rất nhiệt tình chào hỏi Lang Dương Dương: “Anh là anh Dương Dương phải không ạ! Chào anh! Em là em họ của anh Thạc, em tên là Hiểu Vũ.”

 

Lang Dương Dương mỉm cười: “Chào Hiểu Vũ, mọi người đến từ lúc nào vậy?”

 

Người trên lầu hai cũng nghe thấy tiếng động dưới nhà, ba người đầu thò ra khỏi ban công nhìn xuống.

 

Trang Thạc nhe răng cười: “Em về rồi à.”

 

Lang Dương Dương tay xách túi sơn trà mua dọc đường, ngẩng đầu nói: “Ừ, em mua ít hoa quả, em đi rửa để mọi người ăn.”

 

“Tụi anh làm xong việc đã rồi ăn.” Nói xong, Trang Thạc giới thiệu hai người bên cạnh, một người cao gầy, có nốt ruồi trên mép, hơi giống diễn viên Cát Ưu, một người da ngăm đen, cao to như Trang Thạc, giống thợ sửa xe.

 

“Đây là Lão Oai, đây là Trương Tiểu Quân.”

 

Lang Dương Dương chào hỏi, rồi nói mấy câu khách sáo, sau đó bọn họ lại tiếp tục tháo cửa sổ.

 

Cửa sổ và cửa ra vào mới đặt trước đó đã được chất đống trong sân, khung cửa sổ đều là màu đen nhám, cửa ra vào là gỗ nguyên khối màu nâu đỏ.

 

Mọi người đều đang bận rộn, dù cơ thể Lang Dương Dương vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng cậu vẫn nhanh chóng cất đồ rồi ra ngoài phụ giúp.

 

Em họ của Trang Thạc, Trang Hiểu Vũ, đang dùng giấy nhám chà lớp gỉ sét trên thanh thép, Lang Dương Dương đi tới, cũng cầm lấy một tờ giấy nhám chà cùng.

 

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, không bao lâu, ngực áo đã dính đầy bụi gỉ sét.

 

“Anh ơi, áo anh bị bẩn rồi kìa.” Trang Hiểu Vũ nhắc nhở, sau đó còn bổ sung một câu: “Chiếc áo này trông có vẻ đẹp đấy, anh đi thay một bộ đồ cũ đi.”

 

Lang Dương Dương cúi đầu nhìn, vừa định nói “Được” thì Trang Thạc đi xuống, nhìn thấy Lang Dương Dương người đầy bụi gỉ sét, lại còn không đeo khẩu trang, liền vội vàng nói: “Dương Dương, em đừng làm nữa, tụi anh làm nhanh thôi.”

 

Nói xong, anh tiến lên phủi bụi gỉ sét trên áo Lang Dương Dương, nói: “Bẩn hết rồi.”

 

Trang Hiểu Vũ đứng bên cạnh mím môi cười trộm, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Trang Thạc và Lang Dương Dương, vẻ mặt như đang xem phim tình cảm.

 

Lang Dương Dương nói không sao: “Em đi thay áo khác là được.”

 

Trang Thạc: “Em đi làm từ sáng sớm, chiều còn phải đi làm nữa, tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi, bốn người tụi anh làm là đủ rồi.”

 

Lang Dương Dương nghiêm túc nói: “Anh cũng thức cả đêm, sáng sớm đã… ý em là…”

 

“Ha ha ha ha.” Trang Hiểu Vũ không nhịn được cười phá lên, nó biết tối qua anh họ không về nhà, vừa nghe Lang Dương Dương nói vậy liền biết chuyện gì xảy ra rồi.

 

Thấy Lang Dương Dương ngại ngùng đến mức tai đỏ bừng, cậu bé liền chủ động giải vây cho Lang Dương Dương và Trang Thạc, lên tiếng nói: “Anh ơi, em muốn uống Red Bull, anh đi mua cho tụi em đi.”

 

“À, được, anh đi ngay đây.” Lang Dương Dương thở phào nhẹ nhõm, lúc quay người còn làm một biểu cảm giả vờ khóc lóc với Trang Thạc.

 

Trang Hiểu Vũ: “Em muốn uống lạnh!”

 

Lang Dương Dương cười: “Được, anh biết rồi.”

 

Lang Dương Dương chạy ra tiệm tạp hóa đầu ngõ mua nước, nghĩ sắp đến giờ ăn trưa rồi, không có thời gian nấu nướng, liền gọi một bàn đồ ăn ở quán ăn gia đình bên cạnh, dặn khoảng mười hai giờ đến lấy.

 

Chủ quán quen mặt Lang Dương Dương, cũng thấy nhà cậu mấy hôm nay đang sửa chữa, liền thuận miệng hỏi: “Cậu trang trí lại nhà à?”

 

Lang Dương Dương quét mã QR, nói: “Vâng, thay cửa sổ, cửa ra vào và một số thứ thôi ạ, hết bao nhiêu vậy chị?”

 

Chủ quán: “Sáu món nhé, ừm… 124 tệ. Cậu thanh niên hay đến nhà cậu dạo này là bạn trai của cậu à?”

 

“Hả?” Lang Dương Dương không ngờ ngay cả chị chủ quán cũng biết cậu là gay, còn thản nhiên hỏi người kia có phải bạn trai cậu hay không, vậy nên cậu đã ngẩn người ra một lúc.

 

Chủ quán cười hề hề: “Là cậu thanh niên cao to ấy, hay lái chiếc xe Volvo.”

 

Lang Dương Dương ngượng ngùng cười, cúi đầu nhìn điện thoại thanh toán rồi dạ một tiếng.

 

“Tốt đấy em trai, còn biết đến sửa sang nhà cho cậu.”

 

“Vâng.”

 

Thấy Lang Dương Dương ngại ngùng, chủ quán nói: “Ngại ngùng gì chứ, bây giờ là thời đại nào rồi, chị cũng hiểu biết đôi chút, sống chung với nhau thôi mà, đâu phải phạm pháp.”

 

Rốt cuộc Lang Dương Dương cũng ngẩng đầu lên, “Vâng, em thanh toán rồi ạ, cảm ơn chị.”

 

Xong xuôi, Lang Dương Dương quay về nhà, phát nước cho mọi người, sau đó thay quần áo, rồi theo chỉ dẫn của Trang Thạc đi bóc lớp màng nilon bảo vệ trên khung cửa sổ và cửa ra vào.

 

Nghe nói nếu để lớp màng đó tiếp xúc với nắng gió lâu ngày sẽ rất khó bóc, trông sẽ rất xấu.

 

Bận rộn đến trưa, Lang Dương Dương gọi mọi người đi ăn cơm.

 

Lúc nãy chưa có dịp trò chuyện với hai người anh em kia, nhân lúc ăn cơm, tiện thể nói chuyện phiếm luôn. Nghe nói Lang Dương Dương trước đây làm việc ở Thượng Hải, còn là một công ty lớn mà ai cũng biết.

 

Lão Oai, người trông giống Cát Ưu, kể về trải nghiệm “Bắc phiêu” của mình.

 

“Lúc đó vừa tốt nghiệp, muốn làm phim nhưng không có tiền, liền đến Bắc Kinh tìm cơ hội, cơ hội thì chưa tìm được, lại phải đi tìm việc làm, cũng vào làm ở một công ty siêu lớn, làm kinh doanh. Ban đầu nghĩ là sẽ vứt bỏ tâm hồn, chỉ tập trung kiếm tiền, kết quả là vào đào tạo được mấy ngày thì bắt đầu gọi điện thoại, ngày nào cũng gọi.”

 

Nói đến đây, Lão Oai vỗ trán: “Một ngày gọi mấy trăm cuộc cũng không đạt đủ thời lượng quy định, chưa được ba tháng đã khăn gói về quê.”

 

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả về công việc bán hàng qua điện thoại của anh ấy, chỉ có anh chàng da ngăm đen, cao to như thợ sửa xe là ít nói, không nói gì mấy.

 

Lang Dương Dương uống một ngụm canh chua ngọt, hỏi: “Vậy bây giờ anh làm đạo diễn à?”

 

Lão Oai nói: “Nói ra bên ngoài thì là vậy, nhưng thực tế là chưa có tác phẩm nào, toàn đi quay quảng cáo, nào là quảng cáo trại nuôi heo, nào là quảng cáo quán lẩu.”

 

Lang Dương Dương cười: “Cũng tốt mà! Sau này nhất định sẽ có cơ hội.”

 

Nói xong, cậu quay sang người nãy giờ im lặng, “Vậy anh Tiểu Quân làm nghề gì?”

 

“Cậu ta ấy à?” Trang Thạc và Lão Oai đồng thanh: “Cậu ta mở tiệm sửa xe!”

 

Hết chương 26.

 

Chương 26

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên