Chương 26: Song Sư (26)

 

Chương 26: Song Sư (26)

 

Lời khai của Tân Dịch Bình đã đẩy vụ án vào một mớ bòng bong khác. Vào rạng sáng ngày 6 tháng 4, thời điểm Lưu Ý Tường tử vong, tuy Tân Dịch Bình không có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng, nhưng là một người phụ nữ có sức lực yếu hơn Lưu Ý Tường, cô ta gần như không thể giết chết Lưu Ý Tường bằng cách bẻ gãy đốt sống cổ ông ta chỉ trong chớp mắt được. Cô ta không phù hợp với phác họa hung thủ mà Quý Trầm Giao đã đưa ra trước đó, hơn nữa, chiếc giày mà Lăng Liệp để lại trước cửa đã bị hung thủ làm rộng ra, từ vết ép có thể nhận định hung thủ là nam giới.

 

Ba vụ án mạng, ba hung thủ, trong đó Tân Dịch Bình đã nhận tội, Cam Bằng Phi đã chết, vậy người còn lại là ai, động cơ là gì?

 

Đội trọng án lại tập trung, rà soát và phân tích lại tình tiết vụ án.

 

“Theo lời khai của Lịch Tân Tân, Tào Khả Hùng và Tân Dịch Bình, ba vụ án ở huyện Lộ Trường và huyện Bình Lan cần phải điều tra lại, nhưng hai địa phương này không thuộc khu vực quản lý của thành phố Hạ Dung chúng ta, đã liên hệ với các đơn vị liên quan tiếp nhận.” Lương Vấn Huyền nói: “Ngày mai cảnh sát Đồng Hà sẽ đến tiếp nhận người, nhưng Tân Dịch Bình vẫn phải tạm giam ở chỗ chúng ta.”

 

“Còn vấn đề của Huống Phong lại khá rắc rối, sau cuộc điện thoại đó, chúng ta đã không thể liên lạc được với anh ta nữa. Công ty của anh ta cũng không tìm thấy người. Cách giải thích phổ biến nhất trong tình huống này là anh ta đã bỏ trốn, gia nhập vào các băng đảng địa phương gì đó. Nơi đó rất hỗn loạn, anh ta đã quyết tâm trốn tránh pháp luật thì việc bắt anh ta về e là rất khó khăn. Nhưng mà, theo như vụ án trong tay chúng ta thì Huống Phong không có bất kỳ nghi ngờ nào.”

 

Thẩm Tê ôm gối tựa lưng, nghe Lương Vấn Huyền nói xong thì xoay vòng trên ghế: “Người có khả năng nhất chẳng phải vẫn là người tên Lăng gì đó sao?”

 

Nghe thấy từ “Người tên Lăng gì đó”, Quý Trầm Giao liếc mắt nhìn Thẩm Tê một cái.

 

“Tôi vẫn giữ quan điểm của mình, Lăng Liệp không phải là nghi phạm.” Tịch Vãn nói: “Thứ nhất, đúng là có một đôi chân khác đã đi vào giày của hắn và để lại dấu chân tại hiện trường, điều này nhìn thế nào cũng thấy là cố ý. Thứ hai, trong vụ án mất tích ở trường mầm non Nguyệt Lượng Hoa và hàng loạt vụ án ở đường Tà Dương, hắn đã cung cấp cho chúng ta những ý tưởng quan trọng.”

 

Thẩm Tê vừa định lên tiếng thì bị Tịch Vãn chặn lại: “Tôi biết cậu muốn nói gì, một số nghi phạm sẽ cố tình dẫn dắt cảnh sát. Nhưng cậu có nghĩ rằng hắn đang dẫn chúng ta đi vào ngõ cụt không?”

 

Thẩm Tê bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Chị Vãn thích trai đẹp.”

 

Tịch Vãn bật cười: “Chị Vãn của cậu là người đã có gia đình rồi, có cần đến viện kiểm sát tố cáo không?”

 

Chồng cô là kiểm sát viên, dáng vẻ thư sinh, là người quen của mọi người trong đội trọng án, câu vừa rồi của Thẩm Tê chỉ là đùa, đương nhiên Tịch Vãn cũng không để bụng.

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Đã xem xong cuốn sổ ghi chép của Ký Khắc chưa? Lúc đó tôi chỉ xem lướt qua.”

 

Tịch Vãn nghiêm túc nói: “Đã phân tích từng trang, ‘đối tượng quan sát’ mà ông ta ghi lại chỉ có tám người mà chúng ta đã nắm được, thời gian cũng không kéo dài. Có một yếu tố khách quan là, sau khi từ huyện Bình Lan trở về, hoạt động kinh doanh của nhà máy gạch men rơi vào khủng hoảng, không thể duy trì được nữa. Mười năm trước, nhà máy gạch men đã không còn tồn tại, ông ta cũng không đi công tác nữa.”

 

Lương Vấn Huyền nói: “Di vật của Ký Khắc đều ở đây, không loại trừ khả năng ông ta từng ghi chép về các ‘đối tượng quan sát’ khác, nhưng nhật ký đã bị xử lý. Nếu không có thì phải loại trừ động cơ giết người diệt khẩu của hung thủ. Như vậy, trả thù và diệt khẩu, hai động cơ có khả năng nhất đều đã bị loại trừ.”

 

Quý Trầm Giao đi đến bên tấm bảng trắng vẽ sơ đồ manh mối: “Hộp Pandora.”

 

Mọi người quay lại: “Cái gì?”

 

“Đường Tà Dương giống như chiếc hộp Pandora, Ký Khắc lợi dụng sự tiện lợi khi đi công tác, đi khắp nơi ‘thu thập’ những ‘đối tượng quan sát’ mà ông ta quan tâm, đặt bọn họ vào trong một chiếc hộp. Ông ta không trực tiếp giết người, nhưng nếu không có sự can thiệp của ông ta thì hai vụ án ở huyện Lộ Trường, cảnh sát sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra một thanh niên tên Hoàng Huân Đồng đã mất tích, người giết cả nhà Vương Thuận là Lưu Ý Tường, với điều kiện lúc đó, việc truy bắt hung thủ có thể rất khó khăn, nhưng ít nhất cảnh sát cũng có thể xác định được Lưu Ý Tường đã bỏ trốn vì sợ tội.”

 

“Tương tự, việc Vương Thúc Tân ở huyện Bình Lan bị ngã lầu, cảnh sát không phải là không nghi ngờ Tân Dịch Bình, nhưng Ký Khắc, một người không có bất kỳ lợi ích liên quan nào lại chủ động cung cấp chứng cứ ngoại phạm cho cô ta, cảnh sát đã tin theo. Có thể nói, Ký Khắc đang ‘thu thập’ tội ác.”

 

Quý Trầm Giao nhìn chằm chằm vào Ký Khắc ở trung tâm mạng lưới quan hệ, trong mắt người khác thì đó là một ông lão bình thường, hiền lành, thích yên tĩnh, nhưng trong lòng ông ta lại ẩn chứa một con quỷ như thế nào?

 

“Những tên tội phạm được Ký Khắc ‘cứu’ bắt đầu cuộc sống mới ở đường Tà Dương, ít nhất là trong thời gian đầu, bọn họ rất biết ơn Ký Khắc, răm rắp nghe theo lời ông ta. Theo thời gian trôi qua, những người khác nhau sẽ nảy sinh ra những suy nghĩ khác nhau. Ví dụ như Tân Dịch Bình, người nhạy cảm nhất, đến muộn nhất, nhưng lại là người dọn đi sớm nhất, lời khai của cô ta và nhật ký của Ký Khắc đều có thể chứng minh, cô ta e sợ Ký Khắc, muốn thoát khỏi sự khống chế của Ký Khắc.”

 

“Ngoài Chu Minh bị bệnh chết, ba người Lịch Tân Tân cũng rời đi trong tình huống tương tự, chỉ là, tư duy của bọn họ có thể không rõ ràng như Tân Dịch Bình, chỉ là mơ hồ cảm thấy sợ hãi Ký Khắc mà thôi.”

 

“Ngược lại, cũng có người cảm thấy an tâm khi sống bên cạnh Ký Khắc.” Quý Trầm Giao hỏi: “Mọi người còn nhớ Lưu Ý Tường đã nhiều lần ngăn cản Ký Triển cho thuê căn 402 sau khi Ký Khắc qua đời không? Trong mắt ông ta, 402 có lẽ là một nơi linh thiêng, bất cứ ai vào đó ở đều là sự xúc phạm. Ông ta ghét Lăng Liệp cũng vì lý do này. Trong tất cả các ‘đối tượng quan sát’, có lẽ ông ta là người cảm kích Ký Khắc nhất.”

 

Lương Vấn Huyền đồng ý: “Những người khác dù có bị kết tội cố ý giết người thì về mức án cũng không bị tử hình, nhưng ông ta thì chắc chắn sẽ bị.”

 

“Đúng vậy, vì chính Ký Khắc là người đã cho ông ta một cuộc đời thứ hai, thế nên ông ta hoàn toàn nghe theo lời Ký Khắc, đi ‘cải tà quy chánh’, nhưng hình như cuộc sống này rất áp lực đối với bản tính của ông ta.” Ánh mắt Quý Trầm Giao chuyển sang bức ảnh của Lưu Ý Tường: “Vì vậy, sau khi Ký Khắc qua đời, tức là ba năm trước, ông ta đã bắt đầu buông thả bản thân. Ông ta và Tân Dịch Bình được xem là hai thái cực trong số các ‘đối tượng quan sát’, một người tuyệt đối phục tùng Ký Khắc, một người thì đã sớm trốn chạy khỏi Ký Khắc. Nhưng mà…”

 

Quý Trầm Giao đột ngột thay đổi giọng điệu: “Trong mười mấy năm này, dù lựa chọn con đường nào thì các ‘đối tượng quan sát’ cũng sống yên ổn, thậm chí sau khi Ký Khắc qua đời, sự ràng buộc không còn tồn tại, cũng không xảy ra tình trạng giết hại lẫn nhau hay diệt khẩu. Ngay cả Cam Bằng Phi cũng không hề phạm tội. Cái chết của Lưu Ý Tường là một bước ngoặt, chiếc hộp đã mở ra, ác ý tiềm tàng của các ‘đối tượng quan sát’ bị kích thích, giống như chiếc hộp Pandora, một khi đã mở ra thì không thể đóng lại được nữa.”

 

Tịch Vãn trầm ngâm: “Có người cố ý làm như vậy sao? Mục đích giết Lưu Ý Tường của hắn ta không phải là bất kỳ động cơ thông thường nào, mà là để kích thích những người trong chiếc hộp?”

 

Quý Trầm Giao xoay người trước bảng trắng: “Hiện tại tôi chỉ có thể nghĩ ra một cách giải thích như vậy, mọi người có ý kiến gì không?”

 

Phòng họp im lặng một lát, Lương Vấn Huyền nói: “Từ kết quả mà nói, hành vi của Cam Bằng Phi và Tân Dịch Bình quả thực phù hợp với logic này. Đặc biệt là Tân Dịch Bình, chúng ta có lời khai của cô ta, càng dễ phân tích. Cô ta không chỉ một lần nghĩ đến việc khiến những người biết chuyện biến mất, nhưng chưa từng hành động, cho đến khi biết Hoàng Huân Đồng (Lưu Ý Tường) bị giết, phản ứng đầu tiên là có người bịt miệng, sau đó bắt đầu chuẩn bị để bảo vệ bản thân và con gái. Nhưng vấn đề lại quay trở lại, ai là người đã mở chiếc hộp ra? Theo lẽ thường thì ngoài Ký Khắc và các ‘đối tượng quan sát’, còn có ai biết bọn họ đang mang trong mình tội ác? Việc kích thích bọn họ tàn sát lẫn nhau chỉ là động cơ bề ngoài, vậy còn động cơ sâu xa hơn thì sao??”

 

Ánh mắt Quý Trầm Giao càng trở nên sâu thẳm, đây cũng là chỗ mà anh chưa nghĩ thông được. Mà những manh mối đã biết cũng không thể phát tán thêm được nữa.

 

Thẩm Tê đột nhiên nói: “Có khi nào là do Ký Khắc không?”

 

Tịch Vãn: “Em trai à, Ký Khắc chết được ba năm rồi. Linh hồn gây án à?”

 

“Không phải ý này!” Thẩm Tê xù lông: “Ý em là, có khả năng tất cả đều nằm trong kế hoạch của Ký Khắc không? Trước khi ông ta chết đã thuê sát thủ, để đối phương vào một thời điểm nào đó trong tương lai giết Lưu Ý Tường, chính là cái mà anh của em nói là khởi động chiếc hộp đó? Không phải mọi người đã phân tích, hung thủ đầu tiên rất chuyên nghiệp sao? Vậy thì phù hợp với đặc điểm thuê sát thủ mà.”

 

Ý tưởng này có chút viển vông, mọi người nhất thời không nói gì. Thẩm Tê sốt ruột: “Cái ông Ký Khắc này là một kẻ có nhân cách tội phạm, mục đích ông ta tập hợp những nghi phạm này lại có thực sự chỉ để họ cải tạo không? Ông ta không muốn nhìn họ giết hại lẫn nhau sao? Trong thí nghiệm trên động vật còn cho chuột đánh nhau nữa mà.”

 

Quý Trầm Giao nói: “Có lý.”

 

Thẩm Tê lập tức ưỡn ngực, vênh váo tự đắc.

 

Quý Trầm Giao lại nói: “Nhưng một người như Ký Khắc, hẳn sẽ không bằng lòng với việc sau khi chết để người khác quan sát bọn họ tàn sát lẫn nhau.”

 

Thẩm Tê ỉu xìu.

 

“Nhưng đây cũng là một hướng.” Quý Trầm Giao cầm một xấp tài liệu đặt ngay ngắn trên mép bàn: “Chúng ta cùng thảo luận xem tiếp theo sẽ điều tra thế nào đi.”

 

Lương Vấn Huyền nói: “Thực ra người có thể tiếp xúc với sổ ghi chép của Ký Khắc còn có gia đình Ký Triển, chúng ta vẫn chưa điều tra sâu về gia đình này.”

 

Quý Trầm Giao: “Không chỉ gia đình này, mà Ký Khắc cũng phải tiếp tục đào sâu. Ký Triển có một trai một gái, ý tưởng vừa rồi của Thẩm Tê mở rộng thêm một chút, nếu có người trong gia đình họ Ký thừa hưởng đặc điểm tính cách đó của Ký Khắc, thì có lẽ người đó chính là người muốn thay Ký Khắc quan sát bọn họ tàn sát lẫn nhau.”

 

Cuộc họp sắp kết thúc, Lương Vấn Huyền nói: “Vậy còn Lăng Liệp…”

 

Quý Trầm Giao dừng lại một chút: “Trải nghiệm trước khi về nước của hắn là một trang giấy trắng, tôi sẽ tìm cách tiếp tục điều tra.”

 

“Không phải.” Lương Vấn Huyền nói: “Sau này hắn sẽ ở đâu?”

 

Quý Trầm Giao: “Hả?”

 

“Căn 402 không thể ở lại được nữa, mà cục cảnh sát cũng không thể ở. Có chút rắc rối đấy.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

“Bây giờ hắn đang ở ký túc xá, vừa vặn ở ngay trước mắt tôi.”

 

Lương Vấn Huyền cười: “Hắn ở ký túc xá với tư cách gì? Quần chúng đâu có quan tâm đó là ký túc xá hay là phòng tạm giam, tất cả đều bị chúng ta hạn chế tự do. Chuyện này mà truyền ra ngoài, cậu sẽ bị chụp mũ đấy.”

 

Quý Trầm Giao suy nghĩ một chút: “Anh Lương, cảm ơn, tôi sẽ hỏi ý kiến đội trưởng Tạ sau.”

 

Lương Vấn Huyền: “Không có gì.”

 

Văn phòng đội trưởng đội điều tra hình sự.

 

“Chậc, chuyện nhỏ như vậy mà cũng đến xin ý kiến tôi, không giống phong cách của cậu nha.” Tạ Khuynh trêu chọc.

 

Quý Trầm Giao đến để báo cáo tình hình vụ án, một loạt vụ án này không thể tránh khỏi có liên quan đến Lăng Liệp, hai nghi vấn lớn nhất ban đầu, một là vai trò của Ký Khắc trong đó, hai là vai trò của Lăng Liệp, cái trước đã có đáp án, còn cái sau vẫn chưa có lời giải.

 

Tình hình đại khái Quý Trầm Giao đều đã nói xong, nhắc đến Lăng Liệp chỉ là tiện thể.

 

Tạ Khuynh nói: “Thả hắn về không phải là cách làm bình thường sao?”

 

Quý Trầm Giao thản nhiên: “Anh ta có rất nhiều điểm đáng nghi.”

 

“Sư đệ à, có phải là cậu để tâm đến Lăng Liệp quá rồi không?” Tạ Khuynh hồi đó cũng là một thành viên do Ninh Hiệp Sâm dẫn dắt, thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ gọi Quý Trầm Giao là “sư đệ”.

 

Quý Trầm Giao cau mày, sự quan tâm này có phải là quá mức không? Là vì mối quan hệ của Lăng Liệp với vụ án, hay là anh bị chính những bí ẩn trên người Lăng Liệp thu hút? Anh hiếm khi rơi vào trạng thái hoang mang như lúc này.

 

“Quả thực ký túc xá không tiện cho hắn ở tiếp, cậu hãy coi hắn như một người dân bình thường bị lôi vào vụ án đi, không có bằng chứng chứng minh hắn là hung thủ, vậy thì nên thả hắn về, nếu cậu vẫn còn nghi ngờ hắn thì cứ giám sát. Còn về việc hắn ở đâu thì phải do hắn tự quyết định.”

 

Quý Trầm Giao uống cạn ngụm trà cuối cùng: “Đã biết.”

 

…………

 

“Cái gì? Tôi không thể ở đây nữa sao?” Nghe tin phải dọn ra khỏi ký túc xá, Lăng Liệp như bị sét đánh ngang tai: “Vậy tôi ở đâu? Tôi không về đường Tà Dương đâu!”

 

Quý Trầm Giao đứng ở cửa ký túc xá thúc giục hắn mau thu dọn hành lý: “Không phải Ký Triển đã trả lại tiền thuê nhà còn lại cho anh rồi sao? Anh tìm nhà khác mà ở đi.”

 

“Tôi vất vả lắm mới tìm được một chỗ rẻ như đường Tà Dương, bây giờ gấp như vậy biết tìm đâu ra chỗ mới?”

 

Lời này cũng không sai, vùng ngoại ô có nhà rẻ, nhưng nơi đó quá hẻo lánh, chắc chắn Lăng Liệp không muốn đến ở. Quý Trầm Giao đang suy nghĩ thì Lăng Liệp lại nói: “Hơn nữa nghi ngờ của tôi vẫn chưa được làm sáng tỏ, cảnh sát các anh không có năng lực, không thể trả lại sự trong sạch cho tôi, đường Tà Dương người ta đồn mười truyền một trăm, còn tưởng tôi là hung thủ nữa chứ.”

 

Vừa nói với giọng điệu chanh chua, vừa liếc xéo Quý Trầm Giao một cái.

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

Lăng Liệp tiếp tục ra vẻ đáng thương mà than thở: “Ai mà chịu cho một nghi phạm thuê nhà? Tiền của tôi cũng không đủ, bây giờ còn bị đuổi ra ngoài, có lẽ chỉ có gầm cầu là nơi tôi có thể dung thân được thôi.”

 

Thái dương của Quý Trầm Giao giật giật, một mặt cảm thấy Lăng Liệp thật đáng ghét, một mặt lại kỳ quái cảm thấy — hắn nói rất có lý.

 

Không thể ở lại cục cảnh sát, tùy tiện thả ra ngoài lại sợ nhỡ Lăng Liệp có liên quan đến vụ án, cách giải quyết duy nhất mà Quý Trầm Giao có thể nghĩ ra là, tạm thời trói người này ở nhà mình.

 

Quý Trầm Giao nhìn Lăng Liệp một lúc: “Tôi có một căn nhà, có thể cho anh thuê tạm.”

 

Mắt Lăng Liệp sáng lên: “Ồ? Bao nhiêu tiền?”

 

Quý Trầm Giao nói là căn nhà mà anh thường ở, khu nhà ở mới xây của cục cảnh sát, ba phòng ngủ, một phòng khách, nếu cho thuê theo giá thị trường thì cả căn ít nhất cũng phải 5000 tệ.

 

Nhưng cho Lăng Liệp ở chỉ là kế tạm thời, anh cũng không sống bằng tiền thuê nhà.

 

Anh còn một căn nhà nhỏ, một phòng ngủ một phòng khách, là căn nhà bố mẹ nuôi mua cho anh khi mới đi làm, để anh có một nơi thuộc về mình ở thành phố Hạ Dung.

 

Nhưng căn nhà nhỏ đó là nhà thương mại, bây giờ cho Lăng Liệp đến ở, nếu có một người biết Lăng Liệp chính là người ở hiện trường vụ án ở đường Tà Dương, khó tránh khỏi gây ra bàn tán. Khu nhà ở cán bộ thì khác, mọi người đều là cảnh sát, không đến mức bàn chuyện vô vị như vậy, Lăng Liệp mà có vấn đề gì, ở đây cũng coi như là một sự ràng buộc ngầm.

 

“Căn hộ 402 anh thuê giá bao nhiêu?” Quý Trầm Giao hỏi.

 

Lăng Liệp: “500 tệ.”

 

Quý Trầm Giao nghẹn họng: “Tôi cũng thu anh 500.”

 

Lăng Liệp nói đi là đi: “Phật sống à, không được đổi ý đâu đó nha?”

 

Quý Trầm Giao bị tiếng phật sống này làm cho rùng mình, ý định đổi ý lập tức dâng lên trong lòng. Nhưng Lăng Liệp đã thu dọn hành lý nhanh như gió, quay lại thúc giục anh: “Đội trưởng Quý, đi thôi.”

 

Quý Trầm Giao chở Lăng Liệp đến khu nhà ở dành cho cán bộ công nhân viên, đỗ xe, lên lầu. Lăng Liệp tự mình xách vali, vừa vào nhà đã cảm thán: “500 tệ mà thuê được căn nhà như này, cảnh sát quả thực đều là Phật sống mà!”

 

Quý Trầm Giao hết chịu nổi: “Phòng sách và phòng ngủ chính anh không được vào, phòng ngủ phụ tự đi dọn.” Nói xong liền đi vào phòng ngủ chính tìm quần áo thay.

 

Lăng Liệp đi đến bên cửa: “Anh định đi công tác à?”

 

Quý Trầm Giao cố nén cơn giận: “Đổi chỗ ở.”

 

“Ối! Làm cảnh sát đúng là có tiền. Nhà có tận hai căn.”

 

“…”

 

Quý Trầm Giao tưởng Lăng Liệp sẽ ở trong nhà, ít nhất là dọn giường cho xong, không ngờ anh vừa định ra ngoài thì Lăng Liệp cũng chen vào.

 

“?”

 

“Cho tôi đi nhờ một đoạn? Tôi muốn đến công viên Miếu Sơn.”

 

Quý Trầm Giao nghi ngờ: “Anh đến đó làm gì?”

 

“Diễn tập chứ làm gì, dạo này các anh hạn chế tự do của tôi, chị Xuân Liễu tìm tôi mấy lần rồi tôi đều không đi được, hôm nay cuối cùng cũng đi được rồi chứ? Đội trống lưng không thể thiếu tôi!”

 

Hết chương 26.

 

Chương 26: Song Sư (26)

Ngày đăng: 8 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên