Chương 27: 040505 – Suy Ngược
Lần đầu tiên Lê Chỉ gặp Raman là hai năm trước, khi cậu vừa đến thành phố Cass.
Lần đầu gặp mặt, Raman vẫn mang dáng vẻ của một học giả miệt mài nghiên cứu, mãi đến sau này, vì một số chuyện mà dần trở nên kỳ lạ.
Ánh mắt Raman nhìn Lê Chỉ ngày càng si mê, những lúc không có công việc hay bài giảng cũng gửi tin nhắn cho Lê Chỉ. Nội dung tin nhắn toàn những lời nói khó hiểu. Lê Chỉ chưa từng để ý đến.
Việc thuận lợi lấy được bằng cấp và vào làm việc tại Sở Cảnh sát Cass là điều Lê Chỉ không ngờ tới.
Theo sự mở rộng không ngừng của thành phố Cass, một vùng ngoại ô rộng lớn đã được đưa vào quy hoạch đô thị, lực lượng cảnh sát của thành phố Cass vốn đã eo hẹp nay lại càng căng thẳng hơn. Vì vậy, trong nửa năm gần đây, sở cảnh sát đã bổ sung rất nhiều nhân sự mới, nhưng hầu hết đều chỉ là cảnh sát bình thường.
Còn Lê Chỉ, với tư cách là một chuyên viên phân tích tâm lý tội phạm, trông có vẻ hơi nổi bật.
Do đó, trước khi cậu chính thức xuất hiện tại sở cảnh sát, nghề nghiệp đặc biệt này đã thu hút không ít sự chú ý.
Lê Chỉ vẫn nhớ như in cảnh tượng ngày đầu tiên đến sở cảnh sát —
“Đây là sinh viên ưu tú mới đến của cục chúng ta, Lê Chỉ.” Cục trưởng Cao vỗ vai cậu, nói với mọi người.
“Học viên cao học của Đại học Cass, đã có chút danh tiếng khi còn đi học.”
Giọng điệu của Cục trưởng Cao khi giới thiệu cậu mang theo một chút tự hào nho nhỏ, như thể những thành tích đó là của ông ta vậy.
“Sau này cậu ấy sẽ phụ trách công việc phân tích tâm lý tội phạm tại cục.”
Cục trưởng Cao nghiêng đầu, ra hiệu cho Đội trưởng đội Hình sự – Vưu Thụ ở bên phải: “Lê Chỉ sẽ vào thẳng đội Hình sự, cậu dẫn dắt cậu ấy nhé.”
Vưu Thụ gật đầu: “Vâng.”
Còn về phần Du Phùng, lần đầu gặp mặt, Lê Chỉ thậm chí còn không nhìn rõ mặt hắn.
Cậu chỉ mơ hồ nhớ rằng, giữa một đám cảnh sát mặc đồng phục chỉnh tề, có một kẻ dị biệt không mặc đồng phục, đội mũ trùm đầu màu đen, chán nản nằm bò ra bàn họp, tỏ vẻ mình hoàn toàn không hứng thú với buổi giới thiệu tân binh mang tính thủ tục này.
Khuôn mặt bị che khuất dưới bóng của chiếc mũ, nhưng khi nghe thấy lĩnh vực phụ trách của Lê Chỉ, dường như hắn có vô tình liếc nhìn về phía Lê Chỉ.
Lúc đó, Lê Chỉ cũng đang quan sát bóng đen này, cái liếc mắt kín đáo của Du Phùng đã bị Lê Chỉ bắt gặp —
Ánh mắt chạm nhau rồi lập tức rời đi.
Trong phòng họp ồn ào, khoảnh khắc ánh mắt bọn họ chạm nhau cực kỳ ngắn ngủi, hòa lẫn với lời giới thiệu và tiếng vỗ tay, giống như gợn sóng do hòn đá ném xuống biển, thoáng chốc đã bị những con sóng lớn hơn nuốt chửng như chưa từng xuất hiện.
Cảnh tượng ngắn ngủi này khiến Lê Chỉ có cảm giác thật kỳ lạ, rất khó tả, kỳ lạ đến mức nó đã trở thành một hình ảnh ám ảnh, cứ thỉnh thoảng nó lại hiện lên trong đầu cậu mà không thể kiểm soát được.
Cậu mới vào làm việc tại Sở Cảnh sát Cass được một tháng thì chuyện đó đã xảy ra.
Bây giờ nghĩ lại, thì ra màn mở đầu của trò chơi không phải bắt đầu ở trang viên Lê Minh, mà từ một tháng trước bọn họ đã bước vào cái bẫy của Quạ Đen.
Lê Chỉ nhớ buổi sáng ngày xảy ra chuyện, trời sáng rất sớm, nhưng cả tòa chung cư vẫn chưa tỉnh giấc. Tiếng ô tô gầm rú từ xa vọng lại qua rèm cửa, giống như một tiếng thở dài mơ hồ. Còn cậu thì nằm trên giường, bị giam cầm trong những cơn ác mộng cứ lặp đi lặp lại —
Vẫn là giàn nho đó, bên dưới vẫn ngồi cùng một người.
Ánh nắng ấm áp buổi trưa được những tán lá nho dày đặc lọc xuống thành những đốm sáng loang lỗ trên mặt đất, người đó ngồi trên ghế đá quay lưng về phía cậu, bóng dáng mờ ảo không phân biệt được là nam hay nữ.
Dù gọi bao nhiêu lần thì người đó cũng chỉ cho cậu một bóng lưng bất động.
Cậu cảm thấy tủi thân vì sự thờ ơ của người đó, càng gọi to hơn, dốc hết sức mà gọi.
Hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi cậu tỉnh dậy.
Lê Chỉ đột ngột ngồi bật dậy, cảm giác tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng thật khó chịu, cậu đặt tay lên cổ, cảm giác đau rát ở dây thanh quản lúc nằm mơ chân thực đến đáng sợ.
Cậu lại mơ thấy giấc mơ này, mỗi lần đều là cùng một cảnh tượng — bóng lưng bí ẩn dưới giàn nho, và những tiếng gọi trong vô vọng.
‘Người đó tên là gì?’ Trong lòng Lê Chỉ lúc nào cũng có câu hỏi này.
Mặc dù đã ngủ đủ mười tiếng, nhưng cơ thể vẫn truyền đến cảm giác mệt mỏi kiệt sức, làm ảnh hưởng đến hoạt động của não bộ.
Một đoạn nhạc nhẹ nhàng vang lên, đó là tiếng chuông báo thức mà Lê Chỉ đã cài đặt, tiếp theo là giọng nói của quản gia AI: “Chào buổi sáng, Lê Chỉ. Bây giờ là 8 giờ sáng Chủ nhật, ngày 15 tháng 6, nhiệt độ ngoài trời là 23 độ C, nhiệt độ cảm nhận là 20 độ C, tia cực tím yếu, đề nghị cân nhắc mặc chiếc áo sơ mi cổ Windsor màu trắng đã mua vào ngày 12 tháng 6, độ dày vừa phải.”
Lê Chỉ vẫn ngồi trên giường suy nghĩ về giấc mơ vừa rồi, coi giọng nói của AI như tiếng nhạc nền.
“Ting –”
Thiết bị cá nhân trên cổ tay hiển thị có tin nhắn thoại đến, ‘Cậu Lê, phiền cậu đến sở cảnh sát ngay lập tức.’
Là giọng của Vưu Thụ, người đàn ông đó luôn điềm tĩnh, nhưng lần này giọng điệu lại có vẻ vội vàng.
Lê Chỉ linh cảm có chuyện lớn gì đó đã xảy ra, cậu lập tức xuống giường rửa mặt, sau khi mặc quần áo xong thì lấy một lon cà phê đen từ trong tủ lạnh ra, cầm trên tay, bước ra khỏi nhà.
Lên xe bay mười phút là đến Sở Cảnh sát Cass.
Bầu không khí bên trong Sở Cảnh sát Cass rất ngột ngạt, như thể mọi người đều đang trải qua một cơn ác mộng chưa tỉnh giấc.
Trên đường đi vào, Lê Chỉ chứng kiến cảnh tượng các điều tra viên tất bật chạy ngược chạy xuôi, vạt áo bay lên theo gió lúc đi đường cũng mang theo vẻ khẩn trương, như sắp lâm đại địch vậy. Khi vội vàng chào hỏi Lê Chỉ, nụ cười của họ cũng gượng gạo vô cùng.
Cậu muốn tìm Vưu Thụ để hỏi tình hình, nhưng lại thấy một kẻ say rượu nằm ngủ gục trên bàn làm việc của Vưu Thụ. Tư thế ngủ của người đó rất khó coi, nhưng khuôn mặt lại đẹp, hắn co tay che mắt, chỉ để lộ đường cong tinh xảo của chiếc cằm, nhắm mắt ngủ vẫn toát lên vẻ ngông nghênh của tuổi trẻ.
Nhưng Lê Chỉ không định thưởng thức, cậu bước tới, gõ mạnh vào đầu người đó.
“Á!” Người đó bị đánh thức, đột ngột mở mắt ra, hắn còn chưa kịp thích nghi với ánh sáng mạnh, chỉ có thể nheo mắt lại.
Lê Chỉ mặt không cảm xúc: “Cảnh sát Du, cả sở cảnh sát đang bận rộn như vậy, anh vẫn còn có thể ngủ ngon lành ở đây được à?”
Du Phùng ngáp dài: “Đương nhiên rồi, nếu cậu không đánh thức tôi, ngủ đến trưa cũng không thành vấn đề.”
Lê Chỉ không nói nhảm với hắn: “Vưu Thụ đâu? Anh ta nhắn tin bảo tôi đến đây.”
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, một cảnh sát trẻ thò đầu vào, người đó có mái tóc xoăn màu nâu rối bù, trông khoảng mười tám, mười chín tuổi, là thực tập sinh điều tra cùng khóa với cậu, mới đến được một tháng — Hall.
“Cảnh sát Du! Cục trưởng gọi anh lên văn phòng!” Vẻ mặt Hall lo lắng, “Ông ấy bảo anh phải có mặt trong vòng ba phút!”
Nghe vậy, Du Phùng phủi tay một cái, yêu cầu gọi video qua thiết bị cá nhân đã được gửi đi.
“Cục trưởng, hai phút mười hai giây, đủ nhanh chứ.”
Hình ảnh ba chiều của Cục trưởng Cao được chiếu lên trước mặt Du Phùng thông qua thiết bị cá nhân, Du Phùng lười biếng nở nụ cười.
Cục trưởng Cao vô cùng bực bội: “Du Phùng! Tôi bảo cậu đến trước mặt tôi! Đừng có giở trò đùa cợt với tôi nữa!”
Dường như Du Phùng đã quen với giọng điệu quát mắng này, vẫn cười nói: “Hôm nay là ngày nghỉ của tôi, ông quên rồi sao, sếp?”
Cục trưởng Cao: “Nghỉ sau đi. Bây giờ cậu lập tức lăn đến sở cảnh sát cho tôi!”
Du Phùng còn chưa kịp nói rằng mình đang ở đây, Cục trưởng Cao đã cau mày nhìn đồng hồ trên cổ tay, lập tức nói tiếp: “Thôi, thời gian quá gấp rồi, bây giờ cậu lập tức đến hiện trường ngay!”
Bên này Du Phùng còn chưa kịp trả lời, thiết bị cá nhân đã hiển thị cuộc gọi kết thúc, “Ting” một tiếng, thông tin vụ án đã được gửi đến thiết bị cá nhân của hắn.
“Sao vậy? Sao Cục trưởng Cao lại gấp gáp thế?” Lê Chỉ tò mò.
“Án mạng. Hiện trường hơi đặc biệt.” Du Phùng nhanh chóng lướt qua thông tin, ánh sáng xanh của màn hình chiếu phản chiếu trong mắt hắn.
Du Phùng trực tiếp xoay góc chiếu, để Lê Chỉ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, “Cậu xem.”
Lê Chỉ nhìn những dòng chữ dày đặc trên hình chiếu, khi nhìn thấy tên nạn nhân, đồng tử của cậu đột nhiên co rút lại.
Tư Bác.
Vậy ra là Tư Bác, cái tên đại diện cho quyền lực.
Thư ký của Đế quốc, nhân vật quyền cao chức trọng, nhất cử nhất động đều là bí mật. Vậy mà giờ lại chết trên đại lộ Đồng Hoa, trong một căn hộ cho thuê chật hẹp, ai cũng biết đó là khu ổ chuột bị kỳ thị nhất toàn đế quốc.
Thi thể được hàng xóm phát hiện, giới truyền thông đánh hơi được tin tức, như sài cẩu tranh giành thức ăn, vây quanh hiện trường, chưa kịp phong tỏa tin tức, cái chết của Thư ký Đế quốc đã lan truyền trên mạng.
Một vụ án mạng như vậy đã xảy ra trong khu vực quản lý của ông, Cục trưởng Cao đã có thể tưởng tượng được dư luận xã hội xoi mói khắp nơi và áp lực mà cấp trên gây ra cho mình trong thời gian sắp tới sẽ như thế nào. Chẳng trách ông ta lại gấp gáp như vậy.
“Vậy tôi đi đây.” Du Phùng đứng dậy đi về phía cửa.
“Ting –” Cổ tay Lê Chỉ rung lên, là tin nhắn của Vưu Thụ.
“Chờ đã.” Sau khi xem nội dung tin nhắn, Lê Chỉ gọi Du Phùng lại, “Tôi đi cùng anh. Vưu Thụ đang điều tra một vụ án khác, vẫn đang trên đường về, anh ta bảo tôi đến hiện trường trước.”
Sau đó, Lê Chỉ quay sang nhìn Hall, người vẫn đang đứng bên cạnh: “Còn cậu nữa, cũng đi cùng.”
Ba người cùng lên xe bay đến đại lộ Đồng Hoa.
Giọng nữ dịu dàng của AI vang lên trên xe: “Chào mừng quý khách sử dụng xe bay số A653, xin hãy cho biết điểm đến của quý khách.”
Du Phùng nồng nặc mùi rượu ngồi bên cạnh Lê Chỉ, hắn chỉnh lại chiếc áo đen nhăn nhúm, nói: “Số 489, đại lộ Đồng Hoa.”
Xe bay bắt đầu cất cánh, sau khi đạt đến độ cao nhất định thì bắt đầu di chuyển với tốc độ cao, vẻ mặt Lê Chỉ không chút biểu tình nhìn xuống thành phố bên dưới, khu vực trung tâm thành phố Cass nhà cao tầng san sát nhau, những bức tường kính bao bọc trên các tòa nhà đó mang theo cảm giác lạnh lẽo vô hồn của công nghệ.
Nền văn minh nhân loại phát triển cao độ dưới chân cậu chẳng mấy chốc đã xuất hiện một khoảng trống, một vùng rộng lớn với những tòa nhà thấp màu trắng xám lọt vào tầm mắt, kiến trúc ở đây mang phong cách của tám mươi, chín mươi năm trước, vẻ ngoài đổ nát, xiêu vẹo trông như những mảng vảy nến trên cơ thể thành phố.
Đó là khu quảng trường Đồng Hoa.
Hết chương 27.