Chương 27: Mê Sơn (27)

 

Chương 27: Mê Sơn (27)

 

“Tôi cũng không thể hiểu được!” Hai mắt Vệ Ưu Thái đỏ ngầu, cả người run rẩy không ngừng, “Tôi không hiểu tại sao năm đó mình lại yếu đuối như vậy, tại sao không thể đưa tay ra giúp đỡ cậu ấy! Tôi có thể giúp cậu ấy mà! Phùng Phong có tiền, chẳng lẽ tôi không có sao? Tôi có thể giúp cậu ấy…”

 

Vệ Ưu Thái quỳ rạp xuống đất, hai tay đập mạnh xuống sàn, đầu đập vào thành giường, “Tôi coi thường cậu ấy, cho rằng cậu ấy yếu đuối, kỳ thực người yếu đuối nhất chính là tôi! Tôi sợ hãi việc nhận lại cậu ấy, sợ bị chế giễu, bị cô lập, bọn họ sẽ nói – mày mà cũng có loại bạn bè như thế này à! Phùng Phong chắc chắn sẽ đá tôi ra khỏi nhóm, tôi… tôi khi đó cảm thấy làm côn đồ, đánh nhau, khiến mọi người nghe lời mình rất oai phong, rất có cảm giác thành tựu, nếu tôi bị cô lập, tôi sống sao đây?”

 

Những lời này hiện tại nghe thật nực cười, ngay cả bản thân Vệ Ưu Thái cũng cười nhạt, “Chúng tôi chôn Hách Nhạc, tôi căn bản không biết mình đang làm gì. Phùng Phong bảo tôi làm gì, tôi liền làm cái đó. Hắn ta nói chuyện này là ngoài ý muốn, không ai muốn Hách Nhạc chết, sau này chúng tôi đừng liên lạc nữa, Hách Nhạc không có người thân cũng không có bạn bè, sẽ không có ai báo cảnh sát, chúng tôi an toàn. Khi hắn ta nói chúng tôi đừng liên lạc nữa, anh biết không, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi thân phận côn đồ, tôi được tự do rồi!”

 

Vệ Ưu Thái bắt đầu ho khan, lấy đầu đập xuống sàn nhà, “Tôi không còn qua lại với đám côn đồ nữa, mẹ tôi, bọn họ rất vui mừng, lập tức tìm cho tôi một công việc, tôi bỗng chốc trở thành một con người khác hẳn trước kia, Phùng Phong, Kha Thư Nhi bọn họ cũng bắt đầu cuộc sống mới. Tôi không dám nhớ lại chuyện ngày hôm đó, không dám nghĩ đến Hách Nhạc, nhiều năm như vậy, sự nghiệp của tôi dường như rất thành công, nhưng cậu ấy chưa bao giờ thôi dày vò tôi!”

 

Trần Tranh nói: “Cậu ấy là người chết, làm sao dày vò anh?”

 

“Tôi luôn mơ thấy cậu ấy! Chỉ cần lơ là một chút là tôi sẽ nghĩ đến khoảnh khắc cậu ấy rơi xuống!” Vệ Ưu Thái gào thét, “Cậu ấy toàn thân là máu, đầu bê bết máu, cổ cũng bị lệch, hỏi tôi tại sao không cứu cậu ấy? Hỏi tôi trên người có còn mùi tanh của cá không? Hỏi tôi tại sao không báo thù cho cậu ấy! Tôi chịu không nổi, tôi chịu không nổi nữa!”

 

Trần Tranh nói: “Vậy là Hách Nhạc xúi giục anh giết người sao?”

 

Như nghe ra sự châm chọc trong giọng nói của Trần Tranh, Vệ Ưu Thái khựng lại, thẳng người dậy, há hốc mồm nửa ngày, che mặt lắc đầu, “Không, không phải.”

 

“Vậy là gì?”

 

“Là Phùng Phong, hắn ta đã quên tội ác mà mình đã gây ra!”

 

Hách Nhạc đã chết mười năm, những kẻ năm xưa nhìn thấy thi thể mà luống cuống tay chân giờ đây đã trở thành những kẻ lọc lõi nơi công sở, lời hẹn ước không gặp lại giống như ổ khóa sắt hoen gỉ, trang sách mục nát, chỉ cần chạm nhẹ, sẽ tan thành mây khói.

 

Hai năm gần đây, thỉnh thoảng Vệ Ưu Thái và Phùng Phong có gặp mặt, cũng nghe Phùng Phong nhắc đến Kha Thư Nhi – hai người này tuổi tác đã cao, vậy mà lại chơi trò bí mật yêu đương, khi đó Phùng Phong có bạn gái, Kha Thư Nhi cũng đang hẹn hò với một người đàn ông làm việc trong ngân hàng, hai người họ chơi trò chơi mạo hiểm.

 

Không ai nhắc đến Hách Nhạc nữa, cũng không nhắc đến lý do bọn họ đường ai nấy đi, cứ như thể năm đó bọn họ chưa từng đến núi Học Bộ, trên đời này căn bản không có người tên Hách Nhạc.

 

Vì công việc nhiếp ảnh, Phùng Phong thường xuyên đi đây đi đó, mối quan hệ rộng rãi, thi thoảng lại giới thiệu khách hàng cho Vệ Ưu Thái, Vệ Ưu Thái rất khách sáo với hắn ta, dần dần, hắn ta lại vênh váo ra mặt trước mặt Vệ Ưu Thái.

 

Vệ Ưu Thái ngược lại không ngại nịnh nọt hắn ta, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn ta, nhất định sẽ nghĩ đến Hách Nhạc. Cuối cùng có một lần, Vệ Ưu Thái mượn rượu nói: “Chúng ta ít gặp nhau thì hơn, chuyện đó… tôi vẫn còn áy náy trong lòng.”

 

Phùng Phong ngơ ngác nhìn hắn ta, “Chuyện gì?”

 

Hắn ta như bị sét đánh, chuyện của Hách Nhạc là bí mật mà tất cả bọn họ phải chôn giấu trong lòng mãi mãi, sao Phùng Phong có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy hỏi hắn ta là chuyện gì?

 

Hắn ta bồn chồn khó chịu, cảm giác tức giận như có hàng vạn con kiến ​​bò trên người.

 

“Sao vậy? Nhìn tôi như kẻ thù vậy.” Phùng Phong thản nhiên hỏi.

 

Hắn ta nói: “Chuyện của Hách Nhạc, cậu quên rồi sao?”

 

Phùng Phong đặt ly rượu xuống, có vẻ như đã nhớ ra, hở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại nói tiếp: “Xương cốt có lẽ đã hóa thành tro bụi rồi, vậy mà vẫn có thể dọa cậu sợ thành ra thế này. Cậu đó, nhiều năm như vậy rồi, sao lá gan càng lúc càng nhỏ vậy?”

 

“Cậu, cậu có ý gì?” Hắn ta cố gắng kìm nén cơn giận.

 

Phùng Phong nhún vai, “Đã qua lâu rồi, chúng ta đều an toàn, cậu còn nghĩ nhiều như vậy làm gì? Hách Nhạc… hình như là cái tên này nhỉ? Nghe đây, chúng ta tận mắt nhìn thấy cậu ta ngã chết, tự tay chôn cậu ta, ai bảo cậu ta hèn nhát như vậy? Biết đâu cậu ta đã bị thú hoang đào lên ăn thịt rồi, chúng ta vô tội, đừng để một người chết ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của cậu.”

 

Tai hắn ta ù đi, Phùng Phong còn nói gì nữa, nhưng hắn ta đã không còn nghe rõ.

 

Sau đó, gần như mỗi ngày hắn ta đều mơ thấy Hách Nhạc, Hách Nhạc đang khóc, thịt trên người bị thú hoang xé từng mảng. Trong mơ, hắn ta chạy trốn, Hách Nhạc lại như hình với bóng, giọng nói nhẹ bẫng, nhưng lại trói buộc hắn ta như xiềng xích –

 

“Các người đã quên tôi chết như thế nào sao? Sao các người có thể quên như vậy?”

 

Hắn ta hét lớn: “Tôi không quên! Người quên là Phùng Phong!”

 

Hách Nhạc chảy huyết lệ, ánh mắt trống rỗng nhìn hắn ta: “Vậy cậu đi báo thù cho tôi đi.”

 

Hắn ta như chỉ nghe thấy câu nói này, hắn ta đi xem bói, thầy bói nói, điều hắn ta nghe thấy kỳ thực là tiếng lòng của chính mình, nếu không nghe theo bản tâm, cả đời này sẽ không được yên ổn.

 

“Tôi… tôi không muốn giết người, nhưng tôi không còn cách nào khác!” Vệ Ưu Thái lại rơi nước mắt.

 

Từ năm ngoái hắn ta đã có ý định trả thù, nhưng vẫn không biết phải làm thế nào. Tháng 8 năm nay, Phùng Phong đột nhiên nói với hắn ta, bản thân sẽ đến núi Vạn Quân ở phía Bắc để chụp ảnh phong cảnh mùa thu.

 

Phong cảnh mùa thu của núi Vạn Quân rất nổi tiếng, Phùng Phong lại là nhiếp ảnh gia chụp phong cảnh, ban đầu hắn ta không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng Phùng Phong lại cười nói: “Ngọn núi đó cũng na ná núi Học Bộ bên mình, mấy kẻ muốn nổi tiếng bất chấp tính mạng, vậy mà còn muốn quay cảnh rơi từ trên núi xuống. Đây là đang thử thách kỹ thuật của tôi đấy.”

 

Tim hắn ta đập mạnh.

 

Quả nhiên, Phùng Phong nói tiếp: “May là tôi cũng coi như có kinh nghiệm, bản thân chưa từng nhảy, nhưng đã từng thấy người khác nhảy rồi. Số tiền bỏ ra cho Hách Nhạc năm đó, cuối cùng cũng có chút tác dụng.”

 

Hắn ta chạy vào nhà vệ sinh, nôn mửa đến long trời lở đất. Hắn ta trừng mắt nhìn chính mình trong gương, cuối cùng cũng hạ quyết tâm trả thù.

 

Phùng Phong đi công tác ở núi Vạn Quân, đây là cơ hội trời cho, Phùng Phong không có ekip, chỉ có một mình, cho dù bên phía khách hàng có không ít người, nhưng chắc chắn Phùng Phong cũng có lúc sơ hở. Hơn nữa núi Vạn Quân cách thành phố Trúc Tuyền rất xa, Phùng Phong chết ở đó, cảnh sát rất khó điều tra đến thành phố Trúc Tuyền.

 

Nhưng làm cách nào để âm thầm đến núi Vạn Quân mà không để lại dấu vết lại là một vấn đề. Để không bị lộ, không thể đi bằng phương tiện giao thông công cộng, lái xe sẽ tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa phải cố gắng chọn những con đường cũ. Nếu hắn ta không đến quán ăn trong thời gian dài, nhất định sẽ khiến người khác nghi ngờ.

 

Suy đi tính lại, hắn ta quyết định lấy cớ đau lưng xin nghỉ phép năm, đến trang trại mà bố mẹ mua ở thị trấn Hoàng Quần để dưỡng bệnh. Vừa hay thị trấn Hoàng Quần lạc hậu, hẻo lánh, nằm ở phía bắc tỉnh Hàm, xuất phát từ huyện Hoàng Quần đến núi Vạn Quân gần hơn.

 

Hắn ta cần tạo dựng bằng chứng giả rằng mình luôn ở thị trấn Hoàng Quần, ngày đầu tiên đến đó, hắn ta đã rầm rộ rủ rê những người trẻ tuổi chơi mạt chược và ăn lẩu. Xe của hắn ta phải đỗ ở thị trấn Hoàng Quần, tốt nhất là đưa cho ai đó lái, như vậy sẽ có thêm nhân chứng. Còn chiếc xe hắn ta cần lái đi là xe của người dân ở thị trấn Hoàng Quần.

 

Từ trước khi đến thị trấn Hoàng Quần, hắn ta đã nhắm đến Tịch Tiểu Dũng, người trong suốt ở thị trấn Hoàng Quần. Nếu như thị trấn Hoàng Quần là vùng đất của sự lười biếng, thì người này chính là lười đến tột độ, lười đến tận xương tủy. Tịch Tiểu Dũng vì cờ bạc, đã thua hết phần lớn tài sản mà bố mẹ để lại, nếu thua nữa, e rằng đến cả căn nhà cũng phải bán đi. Con bạc là dễ khống chế nhất, hắn ta bèn bàn bạc với Tịch Tiểu Dũng chuyện mua bán xe, đồng thời đưa ra một điều kiện hấp dẫn khác – chỉ cần Tịch Tiểu Dũng giữ kín miệng, hắn ta không chỉ đưa tiền bịt miệng lần này, sau này Tịch Tiểu Dũng cần, hắn ta cũng sẽ cố gắng bù đắp tiền bạc.

 

Tịch Tiểu Dũng vui vẻ đồng ý.

 

Hắn ta cho A Trung mượn xe, mua một lúc số lượng lớn thực phẩm đủ dùng trong một tuần, tuyên bố bản thân không khỏe, mấy ngày nay đều dưỡng bệnh ở nhà. Đêm khuya, hắn ta lặng lẽ lái xe của Tịch Tiểu Dũng rời đi, đi theo con đường nhỏ rời khỏi thị trấn Hoàng Quần, thẳng tiến đến thành phố Vạn Quân.

 

Phùng Phong rất coi trọng lần hợp tác chụp ảnh này, nhưng những cuộc gọi và tin nhắn nặc danh đột nhiên xuất hiện đã phá hỏng kế hoạch của hắn ta. Giọng nam đều đều trong điện thoại nói: “Tao biết chuyện mày làm ở núi Học Bộ mười năm trước, hãy dừng công việc của mày lại, đến thị trấn Hắc Văn tìm tao, nếu mày không đến, tao sẽ giao bằng chứng cho cảnh sát.”

 

Phùng Phong giật mình, “Mày là ai?”

 

Giọng nam đều đều nói: “Chắc mày sẽ không quên ngày đó còn nhìn thấy một người khác ở trong rừng chứ?”

 

Phùng Phong như rơi vào hầm băng.

 

Người gọi điện thoại nặc danh chính là Vệ Ưu Thái, hắn ta sử dụng sim rác mua với giá cao ở nước ngoài. Hắn ta không mong đợi chỉ một lần đe dọa đã có thể khiến Phùng Phong mắc câu, hắn ta còn rất nhiều thời gian, trước khi giết chết Phùng Phong, hắn ta còn phải làm rất nhiều việc.

 

Kế hoạch ban đầu của hắn ta là ra tay ở núi Vạn Quân, Hách Nhạc chết trên núi, hắn ta muốn Phùng Phong cũng được nếm thử cảm giác rơi xuống vực sâu, cuối cùng thi thể bị chôn vùi trong núi, mấy chục năm cũng không ai phát hiện ra.

 

Nhưng sau khi khảo sát thực tế, hắn ta phát hiện cách này không ổn, toàn bộ lịch trình chụp ảnh của Phùng Phong và phía khách hàng đều ở núi Vạn Quân, một khi Phùng Phong mất tích, sau khi nhận được tin báo, chắc chắn cảnh sát sẽ tìm kiếm núi Vạn Quân đầu tiên, khó đảm bảo sẽ không phát hiện ra manh mối.

 

Trong lúc kích thích Phùng Phong, hắn ta đến thị trấn Hắc Văn ở phía bên kia núi Vạn Quân, nơi này tuy cùng thuộc thành phố Vạn Quân với huyện Nguy Chiêu, nhưng vì ngăn cách bởi một ngọn núi, nên phong tục tập quán và kinh tế đều có sự khác biệt rất lớn. Ở thị trấn Hắc Văn có một nhà máy bỏ hoang nhiều năm, nó nằm cách xa trung tâm thị trấn mới, trước kia từng có công nhân tự tử trong nhà máy, khiến người dân địa phương cho rằng nơi đây phong thủy không tốt, nghiêm cấm trẻ con đến gần.

 

Hắn ta vừa nhìn thấy, liền cảm thấy nhà máy này là “nghĩa trang” hoàn hảo. Hắn ta chỉ cần ở đây chờ Phùng Phong mắc câu là được.

 

Ban đầu Phùng Phong không hề có phản ứng như hắn ta mong muốn, hắn ta tiếp tục gửi tin nhắn nặc danh, hỏi Phùng Phong: “Mày có biết Tằng Yến đã phải trả giá hay không? ‘Tằng Yến’ bây giờ đã không còn là Tằng Yến trước kia nữa.”

 

Hắn ta trước đây không hề biết chuyện của “Tằng Yến”, Tằng Yến là người duy nhất trong nhóm bọn họ, thực sự cắt đứt liên lạc với những người khác. Từ khi hắn ta có ý định trả thù Phùng Phong, hắn ta mới bắt đầu quan sát “đồng bọn” năm xưa, phát hiện “Tằng Yến” bán rau trộn ở con hẻm bán đồ ăn vặt đã sớm không còn là người mà hắn ta quen biết. Hắn ta không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không cần biết. Chuyện động trời này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của Phùng Phong, như vậy là đủ rồi.

 

Quả nhiên, Phùng Phong không thể tiếp tục công việc chụp ảnh nữa, thà bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cũng phải đến tìm hắn ta. Hắn ta biết, Phùng Phong đến để diệt khẩu.

 

Cá đã cắn câu.

 

Hắn ta lấy thân phận Vệ Ưu Thái liên lạc với Phùng Phong, giọng điệu vô cùng hốt hoảng, “Anh, anh Phong, anh, anh có nhận được một cuộc điện thoại nào không?”

 

Phùng Phong vừa nghe liền hiểu, “Cậu cũng nhận được à?”

 

“Nhận, nhận được rồi, hắn bảo tôi đến thị trấn Hắc Văn, gặp, gặp hắn! Người trong rừng hôm đó rốt cuộc là ai? Giờ phải làm sao đây anh Phong?”

 

“Cậu cũng đến rồi à? Vậy thì tốt quá. Chúng ta có hai người, sợ gì chứ?”

 

“Tằng Yến, Tằng Yến có thật là đã chết rồi không? Vậy ‘Tằng Yến’ bây giờ là ai?”

 

“Không biết, về thành phố Trúc Tuyền rồi nói.”

 

“Bây giờ về sao?”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Phùng Phong cười lạnh, “Tất nhiên là phải giải quyết xong chuyện rồi mới về.”

 

Vệ Ưu Thái và Phùng Phong hẹn gặp nhau ở thị trấn Hắc Văn, Vệ Ưu Thái tiều tụy, rất chật vật, giống như một con chó vừa bị đánh đập dã man. Phùng Phong thấy hắn ta như vậy, thế mà lại cười lớn, “Cậu đó, cũng là ông chủ rồi, sao bị dọa một chút đã không chịu được như vậy? Người ta là nam hay nữ cũng không biết, đã dọa cậu thành ra thế này.”

 

Vệ Ưu Thái lắp bắp, “Hiện tại tôi đang sống rất tốt, nếu chuyện đó bị phanh phui, tôi sẽ tiêu đời, chi bằng tôi chết đi cho rồi! Rốt cuộc người đó muốn gì ở chúng ta?”

 

Phùng Phong hừ lạnh, “Còn có thể là vì cái gì? Tống tiền, không đưa tiền sẽ báo cảnh sát.”

 

Vệ Ưu Thái thở phào nhẹ nhõm, “Vấn đề gì có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là vấn đề. anh Phong, tiền tôi có thể…”

 

Phùng Phong lại ngang ngược ngắt lời hắn ta, “Cậu thì biết cái gì? Cậu cho rằng đưa tiền cho bọn đó một lần là chuyện này sẽ giải quyết xong sao? Không thể nào! Bọn đó có thể đòi một lần thì cũng có thể đòi vô số lần, cả đời này cậu sẽ phải nai lưng ra trả nợ cho chúng!”

 

Vệ Ưu Thái ngồi phịch xuống đất, “Vậy, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

 

Phùng Phong mân mê con dao găm trên tay, “Đơn giản, không phải bọn đó muốn báo cảnh sát sao? Khiến chúng không bao giờ nói được nữa là được.”

 

Không lâu sau, cả hai đều nhận được tin nhắn, yêu cầu Phùng Phong đến nhà máy bỏ hoang, còn Vệ Ưu Thái bị điều đến một nhà kho ở ngoại ô.

 

Phùng Phong xem xong tin nhắn của Vệ Ưu Thái, liền cười, “Cố ý chia cắt chúng ta, đánh từng người một, vậy càng không thể để bọn chúng toại nguyện được. Tôi đến nhà máy bỏ hoang, cậu đi theo tôi.”

 

Vệ Ưu Thái sợ đến mức sắp tè ra quần, “Nhưng người đó bảo tôi đến nhà kho, nếu tôi không đến…”

 

Phùng Phong hung dữ nói: “Rốt cuộc cậu nghe ai?”

 

“Nghe anh nghe anh!”

 

Sợ hãi tột độ, Vệ Ưu Thái tỏ ra rất yếu đuối, nhất quyết đòi ăn một bát mì rồi mới đi, Phùng Phong cũng đang đói, hai người tìm một quán ven đường, Vệ Ưu Thái đến tiệm thuốc lá bên cạnh mua nước và thuốc lá. Phùng Phong không mảy may nghi ngờ, sau khi ăn mì xong thì vừa hút thuốc vừa chờ Vệ Ưu Thái ăn chậm.

 

Trước khi trời tối, hai người xuất phát đến nhà máy bỏ hoang. Trên đường đi, Phùng Phong cảm thấy hơi khó chịu, Vệ Ưu Thái không ngừng lẩm bẩm: “Anh Phong, nếu anh thấy không ổn, chúng ta bỏ qua chuyện này đi, tạm thời tôi không thiếu tiền, tôi có thể đưa cho bọn chúng.”

 

Hắn ta càng nói như vậy, Phùng Phong càng muốn giải quyết dứt điểm chuyện này trong hôm nay. Khu vực nhà máy bỏ hoang tọa lạc hiện nay đã trở thành vùng ngoại ô hoang vắng, ban ngày không một bóng người, huống chi là lúc hoàng hôn.

 

Mắt Phùng Phong tối sầm lại, khi nhận ra có lẽ thức ăn đã bị bỏ thuốc thì đã muộn. Trước khi ngã xuống bãi cỏ, Phùng Phong kinh ngạc nhìn Vệ Ưu Thái, Vệ Ưu Thái cởi bỏ lớp vỏ bọc nhút nhát sợ sệt, cuối cùng cũng để lộ sát ý lạnh lùng.

 

Vệ Ưu Thái nhanh chóng trói Phùng Phong vào chiếc xe đẩy đã được chuẩn bị sẵn, khi tia nắng cuối cùng của hoàng hôn biến mất, hắn ta tát hai cái vào mặt Phùng Phong, “Tỉnh dậy đi anh Phong, ngắm hoàng hôn đi, đây là lần cuối cùng trong đời anh được ngắm đấy.”

 

Phùng Phong muốn vùng vẫy, nhưng thuốc đã khiến cơ thể hắn ta không còn chút sức lực nào, lúc này hắn ta giống y như Hách Nhạc năm xưa ngã xuống vũng bùn, mặc người xâu xé.

 

“Mày… mày…” Phùng Phong trừng mắt nhìn Vệ Ưu Thái, “Là mày!”

 

“Đúng, là tao.” Vệ Ưu Thái dẫm lên ngực Phùng Phong, “Gọi điện thoại, nhắn tin cho mày đều là tao. Nhiều năm như vậy rồi, mày vẫn coi tao là thằng đàn em chạy vặt cho mày sao? Mày chưa từng nghi ngờ những gì tao nói có thể là giả sao? Mày quá tự phụ rồi, đi đến bước đường hôm nay, là mày tự làm tự chịu!”

 

Ánh mắt Phùng Phong dường như đang hỏi tại sao.

 

“Bởi vì Hách Nhạc là cái gai trong lòng tao!” Hắn ta hung hăng chọc vào ngực mình, hai mắt đỏ ngầu, “Cậu ấy đã từng giúp đỡ tao, nhưng tao lại không dám nhận cậu ấy, còn cùng mày đẩy cậu ấy vào chỗ chết! Không ngày nào tao quên chuyện chúng ta đã làm với cậu ấy, nhưng mày thì hay rồi, quên sạch sành sanh, mày còn mặt mũi nào nói với tao núi Vạn Quân giống núi Học Bộ? Mày chết đi cho tao!”

 

Vệ Ưu Thái đá mạnh vào xe đẩy, Phùng Phong kêu lên một tiếng nặng nề trên không trung, cùng với tấm ván gỗ ọp ẹp ngã xuống nền xi măng. Tấm ván vỡ tan tành, Phùng Phong phun ra một ngụm máu tươi.

 

Phùng Phong không chết ngay lập tức, khi Vệ Ưu Thái đi xuống lầu, Phùng Phong vẫn cố gắng đưa tay ra, muốn túm lấy ống quần của Vệ Ưu Thái. Vệ Ưu Thái lùi lại từng bước, dưới bầu trời đêm đen kịt, hắn ta nghe thấy tiếng Phùng Phong tắt thở.

 

…………..

 

Sân thượng im lặng hồi lâu, Vệ Ưu Thái nhắm mắt lại, như đang hồi tưởng lại quá trình giết chết Phùng Phong.

 

Trần Tranh nói: “Vậy còn ‘Tằng Yến’? ‘Tằng Yến’ là ai giết?”

 

Mí mắt Vệ Ưu Thái giật liên hồi, “Không phải tôi! Tôi chỉ phát hiện ‘Tằng Yến’ bây giờ không phải Tằng Yến trước kia, tôi lấy chuyện này ra đe dọa Phùng Phong, tôi chưa bao giờ có ý định ra tay với ‘Tằng Yến’, càng không có ý định giết ‘Tằng Yến’!”

 

Trần Tranh cười một tiếng, “Xem ra việc Tằng Yến giả đột nhiên bị sát hại, chính là biến số lớn nhất trong kế hoạch của anh.”

 

Vệ Ưu Thái cúi đầu một lúc, cười chua chát, “Đúng vậy. Phùng Phong chết ở nơi xa như vậy, nếu không phải Tằng Yến giả đột nhiên chết một cách kỳ lạ, các anh căn bản không thể điều tra đến trường Trung học số 2, không điều tra đến trường Trung học số 2, sẽ không thể biết chuyện núi Học Bộ, không thể biết đến tôi.”

 

Hắn ta ngẩng đầu nhìn trời, khóe mắt lăn dài giọt lệ, “Số trời. Việc Phùng Phong bị phát hiện cũng là số trời.”

 

Hắn ta ngắt quãng nói, chỉ là một vụ mất tích, cảnh sát thành phố Vạn Quân tuyệt đối không thể vất vả tìm kiếm đến tận phía bên kia núi Vạn Quân, là vì lời dặn dò của cảnh sát thành phố Trúc Tuyền, bọn họ mới dốc toàn lực như vậy. Ông trời lại trêu ngươi hắn ta, một nhà máy hoang phế không biết bao nhiêu năm như vậy, thế mà lại có mấy người sáng tạo nội dung đến quay phim, phát hiện ra thi thể mà hắn ta chôn cất.

 

“Có lẽ linh hồn của Hách Nhạc không muốn tôi báo thù cho cậu ấy, vì cậu ấy mà tự tay nhuốm máu người. Cậu ấy là người lương thiện, luôn là như vậy, nhưng người tốt thì không sống thọ…” Vệ Ưu Thái im lặng rơi lệ, lại nói: “Thi thể bị phát hiện, tôi biết mình trốn không thoát, cho nên tôi ở đây chờ các anh. Nói xong chuyện năm xưa, tôi sẽ được giải thoát, nhảy từ đây xuống.”

 

Anh ta đứng dậy, loạng choạng đi về phía lan can.

 

“Anh thật sự là muốn báo thù cho Hách Nhạc sao?” Giọng nói của Trần Tranh lạnh lùng như ám khí.

 

Vệ Ưu Thái đột nhiên dừng bước, kinh ngạc nhìn vào chiếc điện thoại di động bên ngoài cửa kính.

 

“Hách Nhạc chỉ là cái cớ mà anh tự tìm cho mình, để tự cảm động chính mình, kích động dư luận.” Trần Tranh nói: “Đây mới là lý do hôm nay anh nhất định phải leo lên sân thượng, còn muốn livestream.”

 

Đồng tử Vệ Ưu Thái run lên, “Anh, anh nói gì?”

 

Trần Tranh nói: “Tôi hỏi anh, nếu anh thật sự muốn báo thù cho Hách Nhạc, tại sao phải đợi đến mười năm? Anh vẫn luôn biết cái chết của Hách Nhạc là do ai gây ra, nhưng anh lại đợi đến tận năm nay mới hành động.”

 

Vệ Ưu Thái gằn giọng: “Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Bởi vì Phùng Phong đã quên! Hắn không chỉ quên, còn coi Hách Nhạc như một trò cười! Bao nhiêu năm qua tôi bị lương tâm giày vò, tôi chịu không nổi nữa!”

 

Trần Tranh nói: “Tôi hỏi anh tiếp, người anh muốn trả thù là Phùng Phong, ngay cả ‘Tằng Yến’ anh cũng lười động đến, tại sao lại nhắm vào Kha Thư Nhi? Cuộc gọi nặc danh mà cô ta nhận được là do anh gọi đúng không? Anh dọa cô ta, khiến cô ta nghi thần nghi quỷ, anh muốn dùng cách này để trả thù cô ta? Bởi vì cô ta không chỉ khoanh tay đứng nhìn, bây giờ còn qua lại với Phùng Phong?”

 

Vệ Ưu Thái run rẩy nói: “Cô ta cũng không vô tội! Cô ta cũng phải trả giá!”

 

Trần Tranh bình tĩnh nói: “Nhưng mục đích thực sự của anh không phải là muốn cô ta trả giá, mà là muốn cô ta thu hút sự chú ý của cảnh sát về phía mình.”

 

Vệ Ưu Thái đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, như một gốc cây đang mục ruỗng.

 

“Không ngờ tôi biết được điều này sao?” Trần Tranh cười một tiếng, “Để tôi đoán xem, lý do thực sự khiến anh giết Phùng Phong là gì——”

 

“Bởi vì lời hẹn ước mười năm trước, các anh đã sớm tách khỏi cuộc sống của nhau, nước sông không phạm nước giếng, thỉnh thoảng anh có thể nhớ đến Hách Nhạc, cảm thấy có lỗi với Hách Nhạc, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, anh sẽ không vì cậu ấy mà từ bỏ cuộc sống hiện tại, giống như năm đó anh sẽ không vì cậu ấy mà chịu đựng sự chế giễu của đám bạn côn đồ. Anh chưa bao giờ thay đổi.”

 

“Nhưng sau ngần ấy năm trôi qua, các anh đều biết cái chết của Hách Nhạc không liên quan gì đến các anh, các anh lơ là, Phùng Phong và Kha Thư Nhi lén lút qua lại, còn anh… chính anh đã nói, Phùng Phong có nhiều mối quan hệ, đã giới thiệu cho anh không ít khách hàng. Với tính cách của hắn ta, bây giờ vẫn coi anh như đàn em mà sai khiến, đúng không?”

 

Sắc mặt Vệ Ưu Thái thay đổi dữ dội, như bị chọc trúng bí mật không muốn người khác nhắc đến nhất, bỗng chốc trở nên giận dữ, “Anh hiểu cái gì? Anh chỉ đang nói bậy!”

 

“Lời nói bậy của tôi có thể khiến anh phản ứng mạnh như vậy sao?” Trần Tranh tiếp tục nói: “Phùng Phong vẫn coi anh như đàn em, nhưng anh đã là ông chủ, sắp ba mươi tuổi rồi, sao có thể cam tâm bị sai khiến như vậy? Giữa hai người đã xảy ra chuyện, cũng chính là vào khoảng thời gian anh cố tình nhắc đến Hách Nhạc, Phùng Phong đã sỉ nhục anh? Hay là nói gì đó khiến anh tổn thương lòng tự trọng? Thế là sát tâm trong anh bùng phát, anh muốn giết hắn ta!”

 

Vệ Ưu Thái lảo đảo một bước, kinh ngạc tột độ.

 

“Anh đã lên kế hoạch giết người, bao gồm cả việc anh sẽ làm thế nào để cả thị trấn Hoàng Quần làm chứng cho chứng cứ ngoại phạm của anh. Nhưng anh vẫn lo lắng, nếu chuyện bại lộ thì phải làm sao? Lúc này anh bắt đầu nghĩ đến tình huống xấu nhất – cảnh sát nhắm vào anh, anh là kẻ giết người, nhưng anh có thể tự bịa ra một động cơ khiến người ta phải rơi lệ.”

 

“Động cơ đó chính là Hách Nhạc, anh biết, chỉ cần lúc bị bắt, anh nói với cảnh sát, anh trả thù là vì người bạn chí cốt, sau đó luật sư tiết lộ cho giới truyền thông, động cơ của anh sẽ giúp anh có được sự ủng hộ không thể tưởng tượng nổi từ dư luận. Tất nhiên anh sẽ không được tuyên bố vô tội, nhưng chỉ cần anh đọc kỹ luật hình sự, anh sẽ biết mức phạt có một khoảng nhất định, dư luận sẽ giúp anh có được mức án tương đối nhẹ.”

 

“Còn Kha Thư Nhi, cô ta là người cảm xúc không ổn định, đầu óc đơn giản, đồng thời cũng là nhân chứng cho cái chết của Hách Nhạc, anh đe dọa cô ta, phản ứng gay gắt của cô ta sẽ khiến cảnh sát nhanh chóng chú ý đến cô ta, anh muốn cảnh sát cho rằng, Kha Thư Nhi mới là người gần gũi nhất với vụ án. Còn anh, người có cảm xúc ổn định, chỉ là một người qua đường xui xẻo bị điều tra.”

 

Vệ Ưu Thái lao đến bên cửa kính, trong mắt tràn đầy hận ý, “Anh đang bịa đặt! Tôi làm vậy là vì muốn báo thù cho Hách Nhạc!”

 

Trần Tranh lại đột nhiên chuyển chủ đề, ung dung lấy ra một chiếc lọ màu nâu vàng.

 

Nhìn thấy chiếc lọ, Vệ Ưu Thái trợn trừng mắt.

 

“Đây là thuốc bổ anh tặng cho Tịch Tiểu Dũng, sau khi uống thuốc bổ, dường như sức khỏe của cậu ta sa sút hơn trước.” Trần Tranh nói: “Mẫu thuốc đã được gửi đi xét nghiệm, có lẽ người anh giết không chỉ có mình Phùng Phong.”

 

Tâm trạng Vệ Ưu Thái hoàn toàn mất kiểm soát, anh ta lắc đầu lùi lại, sau đó đột nhiên quay người chạy về phía lan can.

 

Anh ta muốn nhảy lầu!

 

Ngay khoảnh khắc hắn ta nắm lấy lan can, một bóng người nhanh nhẹn như tia chớp nhảy lên từ bên ngoài lan can, kéo nửa người đang treo lơ lửng của Vệ Ưu Thái ngã xuống nền đất sân thượng.

 

“Cạch” một tiếng, còng số tám khóa chặt lấy cổ tay hắn ta. Minh Hàn đứng ngược sáng, nhìn xuống Vệ Ưu Thái đang giãy giụa, “Diễn xuất không tốt thì đừng có mà nhập tâm quá, anh định nhảy thật đấy à?”

 

Hết chương 27.

 

Chương 27: Mê Sơn (27)

Ngày đăng: 18 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên