Chương 27: Song Sư (27)

 

Chương 27: Song Sư (27)

 

Dạo gần đây, công viên Miếu Sơn trở thành địa điểm tập luyện của đội trống lưng. Các cô các bà về hưu múa những dải lụa màu sắc dưới tán cây hoa, thoạt nhìn có vẻ buồn cười, nhưng nhìn lâu lại không khỏi bị sự vui vẻ, lạc quan của bọn họ lây nhiễm, không hòa mình vào cùng cũng khó.

 

Trạm xe buýt ở dưới chân núi, xe riêng có thể lái lên bãi đỗ xe trên núi. Quý Trầm Giao đưa Lăng Liệp lên đó, khi Lăng Liệp vừa mở cửa xe bước xuống, Quý Trầm Giao cũng tháo dây an toàn.

 

Lăng Liệp: “Hả?”

 

Quý Trầm Giao: “Sao, chỉ có mình anh được đến à?”

 

Lăng Liệp: “Chủ yếu là không hợp với anh.”

 

Quý Trầm Giao: “?”

 

Trong công viên hầu hết đều là các cô chú đã về hưu, hiếm hoi lắm mới có vài người trẻ tuổi, cũng đều là được các bà các dì mời đến chụp ảnh. Bọn họ dễ dàng hòa nhập với các chị các cô lớn hơn cả một thế hệ, khí chất cũng gần giống với Lăng Liệp.

 

Lăng Liệp dùng ánh mắt của một học giả già dặn đánh giá Quý Trầm Giao, rồi nhận xét: “Với khí chất của đội trưởng Quý thì vẫn là đi phá án thì hơn.”

 

Quý Trầm Giao hừ lạnh: “Anh quản được à?”

 

Lăng Liệp cũng không chấp nhặt với anh, thấy đội trống lưng thì liền nhiệt tình vẫy tay.

 

Dưới hành lang hoa che nắng, các chị các dì đồng loạt nhìn sang, Cường Xuân Liễu tươi cười rạng rỡ: “Tiểu Lăng, cuối cùng cậu cũng đến rồi!”

 

Lăng Liệp: “Xin lỗi xin lỗi, mấy ông cảnh sát không ra gì cả, tôi phải khó khăn lắm mới trốn ra được.”

 

Ông cảnh sát bên cạnh: “…”

 

Trước đó đội trống lưng đã thấy Lăng Liệp bị người ta đưa đi, sau này vụ án mạng ở đường Tà Dương làm náo động cả thành phố, trong đội đương nhiên cũng có người bàn tán về Lăng Liệp, nhưng Cường Xuân Liễu là người đầu tiên đứng ra bênh vực Lăng Liệp. Mọi người nghĩ, người khác nói Lăng Liệp thế nào bọn họ không quản được, nhưng Lăng Liệp tiếp xúc với bọn họ thì rất kiên nhẫn, chịu khó, hiền lành, giản dị, còn tốt hơn cả con trai nhà mình. Vì vậy mọi người đều đang chờ Lăng Liệp trở lại.

 

“Này, bộ đồ mới cho cậu đây.” Cường Xuân Liễu đưa cho Lăng Liệp một bộ đồ Kung fu màu xanh nhạt, “Bộ trước là làm hồi Tết, cho có không khí, giờ sắp hè rồi, màu này nhìn mát mẻ hơn.”

 

Quý Trầm Giao thấy màu xanh đó mà trong lòng hốt hoảng, Lăng Liệp thì vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn chị, hôm nay chụp ảnh hay là tập luyện thế?”

 

“Tiểu Lăng, chụp cho các chị một tấm…tấm gì ấy nhỉ?”

 

“Ảnh nhóm!”

 

“Đúng đúng đúng, ảnh nhóm, bây giờ cái này đang thịnh hành, chị muốn đăng lên Mộc Âm.”

 

“Được!”

 

Lăng Liệp bắt đầu bận rộn, Quý Trầm Giao nhìn một lúc, không thấy thú vị gì cả. Chuyện này trong mắt anh thuần túy là lãng phí thời gian và sức lực. Lăng Liệp tạm thời thoát khỏi vụ án, lại đắm chìm vào hoạt động này, anh thật sự không hiểu nổi.

 

Nhưng nụ cười trên mặt Lăng Liệp lại có sức lây nhiễm kỳ lạ, thật bất ngờ, thần kinh luôn căng thẳng của anh cũng được thả lỏng một chút.

 

Đội trống lưng vừa chụp vừa di chuyển đến một chỗ xa hơn, Quý Trầm Giao không đi theo. Anh còn có việc quan trọng hơn phải làm, đưa Lăng Liệp đến đây vốn đã nằm ngoài kế hoạch, xuống xe lại càng không nằm trong kế hoạch, việc ngồi xem những hoạt động vô vị này càng là những việc trước đây anh không bao giờ làm.

 

Anh quay người, đang định đi về phía bãi đỗ xe thì đột nhiên một cơn gió thổi qua, những cây hoa trên đầu đung đưa trong ánh nắng rực rỡ của mùa xuân, những bông hoa rơi xuống. Anh theo bản năng đưa tay ra, bắt lấy một bông trong số đó.

 

Không hiểu sao, anh lại nhìn về hướng đội trống lưng, Lăng Liệp ở xa chỉ còn là một chấm xanh nhỏ.

 

Anh khẽ cười một tiếng, nắm chặt bông hoa rơi, lên xe rời đi.

 

Mặt trời tháng tư đã có chút gay gắt, sau khi chụp ảnh được nửa tiếng, lại tập luyện nửa tiếng, Cường Xuân Liễu thổi còi nghỉ ngơi, nói chuyện phiếm với Lăng Liệp.

 

“Tiểu Lăng, cậu không biết đâu, đội ‘Nữ Hoàng Mỹ Mạo’ giành khách của bọn chị ngày càng dữ dội!”

 

“Công việc của chúng ta khác nhau mà, cứ phát triển riêng thôi.”

 

Vừa nhắc đến chuyện này, Cường Xuân Liễu lại không vui. Tuy nói công việc khác nhau, bọn họ đánh trống lưng, đội người mẫu Hồng Vân đi catwalk, nhưng “Nữ Hoàng Mỹ Mạo” ngày càng nổi tiếng, các thương gia khai trương cũng nông cạn, thấy có lợi thì đổ xô đi mời đội người mẫu Hồng Vân.

 

Cường Xuân Liễu cả ngày điện thoại không rời tay, học theo đám thanh niên không ít từ ngữ mới trên mạng, “Mấy thương gia này cũng chẳng ra gì, chỉ biết ăn theo xu hướng thôi!”

 

Lăng Liệp cười nói: “Không sao đâu chị, cái gì cũng chỉ là nhất thời thôi, bọn họ đâu thể ôm hết việc của cả thành phố được. Với cả, đi catwalk không có tiếng động, vẫn là chúng ta sôi động hơn.”

 

Cường Xuân Liễu chua chát: “Bọn họ bật loa thùng to tướng, còn hoành tráng hơn mình ấy chứ!”

 

Lăng Liệp: “Không phải vẫn còn có tôi sao? Lần sau tôi đánh mạnh hơn, vượt qua bọn họ.”

 

Cường Xuân Liễu chỉ là lẩm bẩm cũng chỉ là than thở ngoài miệng thôi, chứ không hề nản lòng, được Lăng Liệp dỗ dành như vậy, lập tức phấn chấn lên, “Chị em ơi, tiếp tục tập luyện nào!”

 

………..

 

Cục Cảnh sát đã đưa ra thông báo chính thức về vụ án cho công chúng biết, nhưng công việc của đội trọng án vẫn tiếp tục. Trên mạng có rất nhiều phân tích của các trang truyền thông tự do, Jaco là người dẫn đầu dư luận trước đó lại làm một video phân tích chuyên sâu, anh ta dùng “Chiếc hộp Pandora” để hình dung đường Tà Dương, thu hút được một lượng lớn người xem.

 

Tiêu đề này được các blogger thi nhau chia sẻ, Quý Trầm Giao cau mày ngay khi nhìn thấy. Trong trường hợp chưa công khai nhật ký của Ký Khắc, cũng như các vụ án cũ xảy ra ở huyện Lộ Trường và huyện Bình Lan, Jaco lấy nguồn nào để đưa ra kết luận “Chiếc hộp Pandora”?

 

Nhưng sau khi xem xong toàn bộ video, Quý Trầm Giao khẽ thở phào nhẹ nhõm. Jaco không hề nhắc đến bất kỳ manh mối nội bộ nào của cảnh sát, mà từ góc độ những nhóm người tụ tập trong cộng đồng để phân tích, cho rằng đường Tà Dương có một lượng lớn người mang trong mình đủ loại ác ý, họ ngấm ngầm ảnh hưởng lẫn nhau, một khi có sự kiện xấu xảy ra, cái ác ẩn giấu rất dễ bị kích động, giống như chiếc hộp nổi tiếng kia.

 

Cuối video, Jaco đưa ra kết luận, cần có nhiều người hơn nhìn thấy đường Tà Dương, thay đổi đường Tà Dương, để nó phát triển cùng với thành phố Hạ Dung ngày càng đổi mới.

 

“Mấy streamer bây giờ đều thích làm màu, hùng hồn diễn thuyết một hồi, thêm chút nhạc nền, đẳng cấp được nâng lên hẳn.” Thẩm Tê vừa ăn bánh kem mà đội trọng án chia nhau sau bữa tiệc tối, “Cư dân mạng lại đặc biệt thích chiêu này, Jaco vừa nổi tiếng, vừa đạt KPI.”

 

An Tuần cũng đến lấy bánh kem, “Tôi xem mấy video của anh ta rồi, người này trước kia là streamer nhan sắc, sau mới chuyên về các vấn đề nóng hổi của xã hội, cũng giỏi đấy chứ, người lai mà lại hiểu biết về nhiều vấn đề xã hội hơn cả chúng ta.”

 

Lương Vấn Huyền nói: “Cũng không thể nói thế, anh ta hiểu biết sâu sắc vì đó là công việc của anh ta, phía sau còn có cả đội ngũ, cậu mà ngày nào cũng nghiên cứu, còn hiểu sâu hơn anh ta.”

 

An Tuần cười ha ha: “Cũng đúng.”

 

Chia bánh kem xong lại phải làm việc. Một ngày chưa tìm ra hung thủ giết Lưu Ý Tường thì vụ án đường Tà Dương vẫn chưa được phá hoàn toàn. Đội trọng án cho rằng khả năng thuê người giết rất cao, nhưng ai là người thuê thì cần phải loại trừ từng bước.

 

Trong quá trình điều tra trước đây thì gia đình Ký Triển không phải là đối tượng trọng điểm, nhưng bây giờ phải điều tra kỹ lưỡng hơn.

 

Ký Triển, năm mươi tuổi, trình độ trung học phổ thông, cùng vợ và con gái kinh doanh quán trà sữa, trước khi kinh doanh thì từng làm đầu bếp ở nhiều khách sạn. Quan hệ với Ký Khắc khá xa cách, sau khi kết hôn thì không còn sống chung với Ký Khắc nữa, nhưng cứ đến dịp lễ tết đều đưa Ký Khắc về nhà báo hiếu, trước khi Ký Khắc mắc bệnh qua đời, cũng là ông ta và vợ mình đích thân chăm sóc.

 

Diêu Bình, năm mươi tuổi, quen biết Ký Triển qua mai mối, quan hệ vợ chồng hòa thuận.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Ký Lâm Lâm, hai mươi sáu tuổi, con gái đầu của Ký Triển, tốt nghiệp trường nghệ thuật, sau khi làm việc một năm ở một công ty nhỏ thì bắt đầu khởi nghiệp, ban đầu là đăng các video làm đồ ngọt, sau khi có nhiều người theo dõi thì mở quán trà sữa, cũng có chút tiếng tăm trong giới ẩm thực ở thành phố Hạ Dung.

 

Ký Hành, hai mươi bốn tuổi, con trai út của Ký Triển, làm thợ sửa chữa điện, sống một mình, tính cách hướng nội, không hợp với bố mẹ lắm, nhưng lại rất thân thiết với chị gái.

 

Qua điều tra sơ bộ, dòng tiền và liên lạc của nhà họ Ký đều không có gì bất thường, có một điểm hơi kỳ lạ là sau khi Lưu Ý Tường bị hại, lịch trình làm việc của Ký Hành gần như ngày nào cũng có đường Tà Dương.

 

Ký Hành không phải là thợ sửa chữa điện tự do, mà là thợ sửa chữa chính thức của một hãng điện tử nổi tiếng. Nhân viên chăm sóc khách hàng nhận được điện thoại yêu cầu sửa chữa, sau đo ssẽ phân công cho các thợ sửa chữa trong công ty ở từng khu vực, hẹn thời gian đến nhà. Ký Hành sống ở khu Bắc Thành, phạm vi phục vụ cũng chủ yếu ở khu Bắc Thành, nhưng lại thường xuyên đến hai khu dân cư khác cách đường Tà Dương khoảng ba trạm. Sự thay đổi lộ trình đột ngột này không thể không khiến Quý Trầm Giao chú ý.

 

Ký Hành vừa từ nhà khách hàng đi ra, lên xe máy, mở nhóm làm việc để xem nhiệm vụ tiếp theo, thì đột nhiên có một bóng đen phủ xuống trước mặt, cậu ta ngẩng đầu lên, khi nhìn rõ người đến là ai thì sự né tránh trong mắt hiện lên hết sức rõ ràng.

 

Quý Trầm Giao: “Cậu biết tôi à?”

 

Trước đây anh chưa từng gặp trực tiếp Ký Hành, mấy lần đến hỏi Ký Triển thì Ký Hành đều không có ở nhà.

 

Ký Hành cúi đầu: “Anh là cảnh sát phải không? Nhìn là biết.”

 

Quý Trầm Giao quan sát cậu ta một lát: “Tí nữa cậu đi đâu?”

 

Ký Hành cất điện thoại vào túi: “Chưa nhận nhiệm vụ.”

 

Quý Trầm Giao: “Vậy thì tốt, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu.”

 

Ký Hành nhíu mày, không mấy vui vẻ: “Chẳng phải các anh đã hỏi nhiều lần rồi sao? Tôi không biết tại sao người đó lại bị giết trong nhà của ông tôi. Bố tôi bảo là ông ấy đã trả lại tiền thuê nhà cho người thuê rồi, căn nhà đó bọn tôi sẽ bán với giá rẻ, không cho thuê nữa.”

 

Quý Trầm Giao hất cằm về phía túi quần của cậu ta: “Địa điểm sửa chữa là do các cậu tự tranh giành à? Giống như nhận đơn giao đồ ăn vậy?”

 

Ký Hành ngẩn người, rõ ràng không hiểu tại sao Quý Trầm Giao lại đột nhiên hỏi điều này, “À, có thể tự chọn, cũng có thể đợi sắp xếp, không, không có giành.”

 

Quý Trầm Giao gật đầu: “Hôm nay cậu chạy ở khu này à?”

 

“Ừ, gần chỗ tôi ở.”

 

“Không hay nhận đơn ở đường Tà Dương lắm à?”

 

Ký Hành lập tức căng thẳng, hai vai gần như cứng đờ: “Anh nghi ngờ tôi sao?”

 

“Tôi phát hiện một chi tiết nên đến hỏi thử thôi.” Giọng điệu Quý Trầm Giao nói rất nhẹ nhàng, “Sau vụ án đầu tiên xảy ra, cậu đã liên tiếp nhận bảy đơn sửa chữa ở đường Tà Dương và các khu vực xung quanh. Nguyên nhân là gì?”

 

Ký Hành nuốt nước bọt vài cái, không nhìn Quý Trầm Giao, hai tay đút vào túi áo đồng phục, nhìn từ những chỗ phồng lên của lớp vải có thể thấy cậu ta đang nắm chặt tay.

 

“Nhà mình xảy ra chuyện như vậy, tôi tò mò cũng đâu có gì sai? Đường Tà Dương cũng không xa chỗ tôi hay chạy, nhận đơn tiện thể nghe ngóng xem người ở đường Tà Dương nói gì, tôi cũng muốn vụ án sớm được phá mà.”

 

Quý Trầm Giao im lặng vài giây, vẫn nhìn chằm chằm Ký Hành. Ký Hành rất khó chịu: “Tôi đi được chưa? Anh làm ảnh hưởng đến công việc của tôi rồi.”

 

“Hỏi thêm một câu nữa. Cậu có xem sổ tay làm việc của ông cậu để lại không?”

 

Bàn tay Ký Hành vừa lấy ra từ trong túi áo đột nhiên nổi gân xanh, cậu ta vội vàng vịn vào xe máy: “Không xem, không biết, tôi không ở nhà, chuyện của ông tôi thì anh đi hỏi bố tôi ấy.”

 

Nói xong, Ký Hành đạp ga, nhanh chóng rời đi.

 

Khi xe máy khởi động, Quý Trầm Giao nhanh nhẹn tránh sang một bên đường, trong chớp mắt, Ký Hành đã biến mất trong dòng xe cộ.

 

Anh nhìn về hướng khói xe vừa biến mất, lẩm bẩm: “Ký Hành.”

 

Hôm nay đến đây không tính là thẩm vấn chính thức, cũng không mong đợi có được bất kỳ câu trả lời nào, vốn dĩ chỉ là muốn thăm dò Ký Hành.

 

Hành vi của Ký Hành ít nhất cũng cho thấy, cậu ta đang ra sức né tránh việc liên tục nhận đơn ở đường Tà Dương. Thật ra giống như Ký Hành tự giải thích, nhà mình có chuyện, nhân cơ hội đi làm để đến nghe ngóng tin tức cũng là lẽ thường tình. Chỉ là, Ký Hành che giấu quá rõ ràng, lại còn vô cùng hoảng hốt, giống như sợ cảnh sát phát hiện cậu ta đã nhiều lần đến đây vậy.

 

Cậu ta muốn giấu giếm việc gì đã làm ở đây?

 

Trong khi điều tra người sống, việc điều tra người chết cũng đang được tiến hành. Những “mục tiêu quan sát” được ghi lại trong sổ tay của Ký Khắc chỉ có Tân Dịch Bình và những người khác, đến từ hai huyện. Mà hai huyện này đều là điểm đến công tác của ông ta, những nơi ông ta đi công tác còn nhiều hơn thế.

 

Vì Ký Khắc có thói quen tìm “mục tiêu quan sát” trong công việc, vậy thì ở những nơi khác có lẽ ông ta cũng đã tìm kiếm, chỉ là không tìm được, hoặc tìm được nhưng lại không ghi vào cuốn sổ tay mà đội trọng án đamh nắm giữ.

 

Việc rà soát những nơi Ký Khắc từng đi công tác chẳng khác nào như mò kim đáy bể, nhưng dù sao thì đây cũng tính là một hướng đi. Ký Khắc đã đến rất nhiều nơi, chủ yếu là các xã, thị trấn, huyện của thành phố Hạ Dung và các thành phố xung quanh, nhưng xác định địa điểm rồi, theo hướng nào để điều tra tiếp lại trở thành một vấn đề.

 

“Những vụ án như của Lưu Ý Tường dù sao cũng là thiểu số, để Ký Khắc gặp được lại càng khó.” Lương Vấn Huyền khách quan nói: “Điều tra những địa điểm không có trong ghi chép của Ký Khắc thì có thể thu được gì?”

 

Quý Trầm Giao nghĩ ra một cách: “Vậy thì tìm những vụ án chưa được phá hoặc đã phá nhưng còn nghi vấn ở địa phương đó ra, có lẽ sẽ tìm được manh mối.”

 

Sau khi tan làm, Quý Trầm Giao vừa ra khỏi Cục cảnh sát thì phát hiện có một người đang ngó nghiêng.

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

Sau khi anh cho Lăng Liệp thuê căn nhà bên cạnh Cục cảnh sát thì lại bận rộn phá án, không còn quan tâm đến sống chết của người này nữa. Cuộc sống dường như cũng không khác trước đây là mấy, chỉ là ở nhà lớn quen rồi, đổi sang căn hộ nhỏ trước đây, ngày đầu tiên lại không ngủ được.

 

“Đội trưởng Quý!” Lăng Liệp vẫy tay.

 

Quý Trầm Giao đi tới: “Có việc gì.”

 

Lăng Liệp: “Có phải anh đã quên mất lời hứa giữa hai chúng ta rồi không?”

 

Quý Trầm Giao nghĩ thầm, mình thì có hứa hẹn gì với hắn chứ?

 

Giọng điệu Lăng Liệp nghe thật kỳ quái: “Người sang trọng cao quý hay quên, kẻ bần hèn không có thịt ăn, Nguyệt Lượng Hoa, không có tiền tiêu.” Vừa nói còn vừa liếc nhìn Quý Trầm Giao.

 

Lúc này Quý Trầm Giao mới nhớ ra, Lăng Liệp đã giúp đỡ trong vụ án mất tích của Chu Tông Nghệ, anh đã đồng ý mời Lăng Liệp ăn cơm.

 

Đây là đến đòi ăn đây mà.

 

Vừa hay anh cũng chưa ăn tối, Quý Trầm Giao hỏi: “Anh muốn ăn gì?”

 

Lăng Liệp suy nghĩ hồi lâu, Quý Trầm Giao còn tưởng hắn sẽ đòi một bữa ăn sang trọng nào đó tốn cả ngàn tệ, ai ngờ hắn lại cười, nói: “Muốn ăn McDonald.”

 

Hết chương 27.

 

Chương 27: Song Sư (27)

Ngày đăng: 8 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên