Chương 27

Chương 27:

 

Màn đêm buông xuống.

 

Sóng dao động bất thường truyền đến từ trên bầu trời cao, chỉ cần cảm nhận thôi cũng đủ khiến dị chủng sinh ra nỗi sợ hãi và khuất phục mãnh liệt.

 

Người đàn ông mặc áo choàng đen ngửa mặt lên trời, khuôn mặt hắn ta là chiếc mặt nạ bạc bóng loáng.

 

Loại dao động này, bảy năm trước hắn ta đã từng cảm nhận được một lần.

 

Chỉ là so với lần đó, dao động lần này mãnh liệt hơn nhiều. Toàn bộ dị chủng trên thế giới đều cảm nhận được, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về cùng một hướng, cảm nhận được một luồng khí tức thuần túy và mạnh mẽ đang đến thế giới này.

 

Dị chủng có “Vận mệnh” không chỉ có mình hắn ta.

 

Hắn vẫn còn nhớ con kiến thây ma ngu ngốc kia, nó run rẩy nằm rạp trên mặt đất, chìa cặp râu run rẩy trên đầu ra, cố gắng dò xét bí mật của luồng khí tức đó.

 

Sau đó, con kiến thây ma hét lên….

 

“Vương” mạnh nhất sắp ra đời, ngày tận thế sắp đến, thế giới hoàn toàn thuộc về dị chủng, thời đại mới sắp đến rồi.

 

Sau đó nó chết.

 

Cơ thể con kiến nứt làm bốn, máu thịt bắn tung tóe, xương cốt không còn.

 

Cố gắng dùng dị năng để dò xét những thứ nằm ngoài phạm vi năng lực của bản thân, kết cục như vậy cũng không có gì lạ.

 

Chỉ là, dao động mạnh mẽ đó lại đột ngột dừng lại khi sắp sửa đến gần thế giới này.

 

Dị chủng phỏng đoán, có lẽ “Vương” đã tạm thời rơi vào giấc ngủ.

 

Còn lý do tại sao lại ngủ, có lẽ là vì thời cơ chưa tới. Cũng có lẽ là vì, ngài đang quan sát và chờ đợi.

 

Nhưng dù có ngủ say đến đâu thì cuối cùng rồi vẫn sẽ thức.

 

Vậy thì lúc này … Ngài đã tỉnh chưa?

 

******

 

Thẩm Quyết đặt cái bát lên bàn.

 

Màu tím trong mắt hắn cực kỳ đậm, như thể sắp tràn ra khỏi hốc mắt vậy.

 

Tông Lẫm thấy hắn đặt bát đũa xuống, có chút nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”

 

“Canh hơi nóng.” Thẩm Quyết nói.

 

“Nóng sao?” Tông Lẫm cúi người xuống, cầm lấy bát canh, đưa lên miệng thổi thổi.

 

Thẩm Quyết nghiêng đầu nhìn anh, vươn bàn tay mọc đầy vảy lên, vuốt ve khuôn mặt được bao phủ bởi lớp giáp xương của anh.

 

Tông Lẫm đã quen với việc Thẩm Quyết chạm vào mình, vẫn cúi đầu chăm chú thổi canh.

 

Hắn vẫn luôn ít lời, nhưng khi có thể dùng hành động để bày tỏ tình yêu và che chở, hắn cũng không bao giờ keo kiệt.

 

“Em nhớ trước đây anh từng nói với em rằng, anh không muốn trở thành dị chủng.” Thẩm Quyết nói, “Dù thế nào cũng không muốn bị dị hóa, làm tổn thương những người xung quanh. Nếu đến lúc giá trị lây nhiễm thực sự không thể đảo ngược được, anh sẽ tự mình bước vào khoang nitơ, kết thúc cuộc đời mình với tư cách là một con người.”

 

“Không muốn để bi kịch lặp lại, để mọi thứ đi đến hồi kết, cô độc bước đến trước mặt em.”

 

Tông Lẫm khó hiểu ngẩng đầu lên: “Anh là con người, sao có thể biến thành dị chủng?”

 

Đôi mắt màu tím sâu thẳm của Thẩm Quyết nhìn anh.

 

Người đàn ông trước mắt này, không phải là ý thức chủ thể của Tông Lẫm, cũng không phải là Thương Bạch Chi Vương, mà chỉ là một ảo ảnh được tạo ra bởi một phần ký ức của anh trong thế giới đảo ngược hư ảo này.

 

Mặc dù chỉ là ảo ảnh, nhưng nó vẫn khiến hắn nhớ đến một số chuyện đã xảy ra từ rất lâu về trước.

 

Ký ức không mấy vui vẻ.

 

Mặc dù khi đó, ngay cả cảm giác vui vẻ là gì, hắn cũng không rõ.

 

“Và lúc đó, em đã nói.”

 

Thẩm Quyết vuốt ve khuôn mặt anh, nói.

 

“Cho phép anh toại nguyện.”

 

*******

 

Đêm khuya thanh vắng, trăng sao lấp lánh.

 

Ánh đèn rực rỡ và xe cộ vẫn đang lưu động bên dưới thành phố.

 

Chú chim nhỏ đậu trên cột điện cao áp vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nhìn, nhìn ánh đèn ấm áp hắt ra từ cửa sổ kính trong suốt trên tầng 16, hai điểm sáng đỏ như hạt đậu đỏ trong hốc mắt lập lòe lóe sáng.

 

Đột nhiên, dường như nó cảm nhận được nguy hiểm, đôi cánh đột nhiên dang rộng, muốn bay khỏi đây.

 

Một bàn tay dị dạng đen kịt túm lấy nó.

 

Không biết bàn tay này thò ra từ đâu, hòa vào bóng tối, mép viền méo mó rung động như sóng điện từ không ổn định, nhưng lại nắm chính xác cổ họng nó.

 

Chú chim ra sức vùng vẫy, ngay cả vài sợi lông vũ trên cánh cũng bị rụng hết.

 

Nhưng vẫn không thoát ra được.

 

Bàn tay đó nắm chặt lấy nó, như thể mực tan chảy, từ từ thấm vào bộ xương trắng muốt của nó, rồi như sáp nến đông cứng, kết tụ lại, bao bọc lấy nó.

 

Bóng tối dịu dàng mở to miệng, nuốt chửng nó vào màn đêm.

 

Một cơn gió thổi qua, trên cột điện cao áp đã trống không.

 

Như thể chưa từng có gì tồn tại ở đó.

 

********

 

Tông Lẫm đang lao vun vút trong cung điện ý thức của mình.

 

Đôi cánh xương dang rộng tạo thành cuồng phong, quét đổ không ít công trình kiến trúc, từng căn phòng ký ức lần lượt bị anh lật tung lên tìm kiếm.

 

Anh đang tìm Thẩm Quyết.

 

Vừa rồi, trong lúc giao tranh với ý thức dị hóa, anh muộn màng nhận ra điều gì đó không ổn.

 

Cho đến khi thanh trường thương xuyên qua cơ thể đối phương, nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo trên môi đối phương, anh mới giật mình tỉnh ngộ.

 

Đó chỉ là một phân thân mà đối phương cố tình tạo ra để câu giờ!

 

Tại sao ý thức dị hóa lại cố tình tạo ra một phân thân để câu giờ?

 

Không cần nghĩ cũng biết, mục tiêu của đối phương chắc chắn là Thẩm Quyết.

 

Càng bị dị năng ăn mòn sâu, anh càng cảm nhận rõ ràng sự dị hóa và biến đổi không thể kiềm chế đang diễn ra trên người mình.

 

Không chỉ là thể xác, mà còn là ý thức.

 

Để kìm hãm quá trình lây nhiễm, anh đã nhốt tất cả những thứ không thuộc về con người vào trong một “Chiếc hộp”, nằm sâu thẳm trong ý thức.

 

Những suy nghĩ, dục vọng, khát khao không thuộc về con người, từng chút, từng chút một, tách biệt, chồng chất, sau đó dùng ý chí và chấp niệm của con người, tự trói mình bằng từng lớp xiềng xích, phong ấn và chôn vùi.

 

Còn Thẩm Quyết chính là ổ khóa kiên cố nhất trên “Chiếc hộp” đó.

 

Ổ khóa này đã giúp anh kiên trì suốt bảy năm, anh nghĩ, có lẽ còn có thể kiên trì được lâu hơn nữa. Chỉ cần trong vòng tay anh vẫn ôm lấy người yêu yếu ớt xinh đẹp, chỉ cần ánh mắt Thẩm Quyết vẫn luôn nhìn anh như vậy.

 

Cho đến khi vì một tai nạn bất ngờ mà trên ổ khóa đã xuất hiện một khe hở.

 

Lồng giam phong ấn bên trong bị hư hại, ý thức dị hóa đã nhân cơ hội đó trốn thoát.

 

Anh đột nhiên nhận ra, mức độ dị hóa của bản thân đã sâu đến vậy, những thứ không ngừng bị tách biệt chất chứa kia, những thứ không thuộc về con người, mà thuộc về chính bản thân anh, thậm chí đã sinh ra ý thức tự chủ.

 

Chúng vừa giống nhau, vừa khác nhau.

 

Cũng đều muốn có được, anh cẩn thận bảo vệ và trân trọng Thẩm Quyết, còn đối phương, sẽ chỉ là cưỡng ép và chiếm đoạt, cải tạo và hủy diệt.

 

Nhanh lên. Phải nhanh hơn nữa.

 

Anh nghĩ.

 

Phải nhanh chóng tìm thấy ý thức của Thẩm Quyết.

 

Người yêu yếu ớt, dịu dàng của anh.

 

Không thể để đối phương bị ý thức dị hóa của mình làm cho tổn thương được!

 

*******

 

Tông Lẫm tìm thấy Thẩm Quyết ở nơi sâu nhất trong cung điện ý thức của mình.

 

Nơi ý thức dị hóa giấu người cũng không khác gì những căn phòng ký ức khác, chỉ là, khi đến gần thì có thể cảm nhận được dao động bất thường rõ ràng.

 

Bức tường trắng bệch như sáp nến bị trường thương rạch ra, Tông Lẫm bước vào trong.

 

Gió đêm thổi tung mái tóc bạc của anh, anh nhận ra mình đang đứng giữa một ngã tư đông đúc.

 

Xe cộ qua lại, người người chen chúc.

 

“Dị chủng! Là dị chủng!”

 

Dị chủng mọc ra hình thù kỳ quái hét lên với anh.

 

Rõ ràng là thành phố quen thuộc, nhưng mọi thứ dường như đã bị đảo lộn.

 

Tông Lẫm cau mày, cảm nhận hơi thở của Thẩm Quyết, xác định vị trí của hắn.

 

Cánh xương dang rộng, anh phớt lờ tiếng la hét hỗn loạn của đám dị chủng, lao về phía mục tiêu. Thanh trường thương trong tay siết chặt, sẵn sàng giao chiến với ý thức dị hóa bất cứ lúc nào.

 

Chỉ có điều, kỳ lạ là, ý thức dị hóa không hề xuất hiện.

 

Gió đêm tĩnh lặng, ngay cả tiếng chim hót cũng không nghe thấy.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Anh bay đến “Ngôi nhà” của họ trong thế giới lĩnh vực.

 

Ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ cửa sổ kính trong suốt, thức ăn trên bàn ăn còn đang bốc khói nghi ngút.

 

Bên cạnh bàn ăn là người yêu của anh.

 

Thẩm Quyết nhắm mắt, ngồi trên xe lăn, mái tóc ướt đẫm xõa xuống, một chiếc đuôi cá màu tím đậm, dưới ánh đèn ấm áp lóe lên ánh sáng mê hoặc lòng người.

 

Cửa sổ kính trong suốt vỡ tan tành, Tông Lẫm xông thẳng vào trong.

 

Nghe thấy tiếng động, Thẩm Quyết quay đầu lại, hướng về phía anh, chậm rãi nở nụ cười.

 

“Anh về rồi. Cơm sắp nguội rồi, mau lại đây ăn đi.”

 

Tông Lẫm sải bước đến trước mặt hắn, giọng nói có chút run rẩy.

 

“Tiểu Quyết …”

 

Anh biết mình đã đến muộn.

 

Ý thức của người yêu đã bị lây nhiễm, đã xảy ra biến đổi.

 

Ý thức của người thường rất yếu ớt, trong cơn ác mộng cấp 2, rất dễ bị dị hóa.

 

Nếu không thể khôi phục, trong khoảnh khắc trở lại cơ thể, sẽ xảy ra dị hóa.

 

Trên mặt Thẩm Quyết mọc ra rất nhiều vảy dị hóa, mặc dù vậy, đường nét khuôn mặt đó vẫn rất xinh đẹp.

 

Bàn tay mọc đầy vảy của hắn nâng lên, cầm lấy bát canh thịt cừu bên cạnh, nói: “Canh thịt dê hầm đủ hai tiếng rồi, rất ngon. Anh thử xem?”

 

Tông Lẫm đột nhiên quỳ một gối xuống, ôm chặt lấy hắn.

 

Phần lớn dị hóa trên người anh đã được xoa dịu nhờ giao hòa ý thức trước đó, chỉ còn những nơi giáp xương lan ra bị áo khoác gió màu đen che đi, gần như không nhìn ra.

 

Ngược lại, má và cổ bị vảy trên người Thẩm Quyết cứa vào đến đau rát.

 

Tông Lẫm không nói gì, nhưng cánh tay lại run rẩy.

 

Thẩm Quyết thở dài, đưa tay lên xoa đầu anh: “Em không sao, nó không làm gì em cả.”

 

Lúc nói chuyện, hắn vẫn nhắm mắt.

 

Tông Lẫm siết chặt cánh tay, thấp giọng nói với hắn: “Em sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ cùng nhau về nhà ăn cơm.”

 

Anh nhẹ nhàng buông Thẩm Quyết ra, ánh mắt kiểm tra từng tấc da thịt trên người hắn, tìm kiếm giải pháp.

 

Khi nhìn đến khuôn mặt Thẩm Quyết, ánh mắt Tông Lẫm đột nhiên ngưng tụ.

 

“Mắt em bị sao vậy?”

 

******

 

Hai mươi phút trước.

 

Thẩm Quyết đẩy xe lăn đến trước gương trong phòng vệ sinh.

 

Chỉ là trong gương phản chiếu không phải là khuôn mặt của hắn, mà là một bóng đen cực kỳ vặn vẹo, đen kịt và bất ổn.

 

Thứ giống nhau duy nhất giữa họ, có lẽ là đôi mắt màu tím đậm kia.

 

Bóng đen nói với hắn: “Cậu đã mất kiểm soát rồi.”

 

“Một chút thôi.” Thẩm Quyết nói, “Anh nên quay về đi.”

 

Bóng đen nói: “Cậu chính là tôi, cậu muốn tôi quay về đâu?”

 

Thẩm Quyết nhìn nó, lấy từ trong ngực ra một con dao.

 

Con dao là hắn vừa lấy từ trong bếp ra, nhỏ dài, sắc bén, dày khoảng một tấc.

 

Hắn cầm dao, chĩa vào gương, sau đó xoay ngược lại, dùng sức đâm vào hốc mắt mình, móc con ngươi của mình ra, nhưng không làm tổn thương đến mí mắt và các mô cơ xung quanh.

 

Máu chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống bồn rửa tay.

 

Con ngươi màu tím đậm tan biến thành sương mù trong tay hắn.

 

Thẩm Quyết mở vòi nước, rửa sạch vết máu.

 

Động tác của hắn rất thành thạo, dường như đã làm rất nhiều lần.

 

“Đi đi.” Hắn nói.

 

Bóng đen vặn vẹo dữ dội hơn, có chút không cam lòng.

 

Nhưng không còn cách nào khác.

 

Thẩm Quyết bảo nó đi, nó chỉ có thể đi.

 

Bóng đen từ từ biến mất trong gương, trước khi đi còn đưa tay về phía Thẩm Quyết, đưa cho hắn một con chim nhỏ bằng gỗ.

 

Con chim gỗ trông rất thô kệch, như thể được một đứa trẻ tùy tiện khắc, vì vậy nó không giống chim, mà giống một quả bí đao mập mạp mọc thêm hai chiếc cánh nhỏ.

 

Chỉ là, trên mặt quả bí đao được điểm hai chấm sơn đỏ, khiến nó có vẻ linh động.

 

Thẩm Quyết đẩy xe lăn, đặt con chim gỗ lên tủ tivi ở phòng khách.

 

Con chim gỗ lắc lư vài cái vì đế không vững, nhưng rất nhanh sau đó đã trở lại yên tĩnh.

 

Thẩm Quyết bê thức ăn về bếp hâm nóng, sau đó ngồi ngẩn ngơ bên cạnh xe lăn.

 

Khi suy nghĩ, hắn sẽ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.

 

Vì vậy, chiếc đuôi cá cũng theo đó mà lắc lư.

 

Ý thức của hắn quả thực đã bị Thương Bạch Chi Vương quấy nhiễu một chút, khiến hắn có chút tức giận.

 

Vậy thì, bao giờ Tông Lẫm mới đến?

 

*******

 

Giờ phút này.

 

Trong phòng ăn.

 

Thẩm Quyết không nói gì, cũng không trả lời câu hỏi của Tông Lẫm.

 

Tông Lẫm im lặng nhìn hắn, đột nhiên áp sát lại, hôn lên mắt hắn.

 

Thẩm Quyết không mở mắt, chỉ run nhẹ hàng mi.

 

Mặc dù kỹ thuật móc mắt rất chuyên nghiệp, nhưng phần bị mất đi dưới lớp mí mắt mỏng manh không được lấp đầy, vẫn có thể dễ dàng bị phát hiện.

 

“Nó móc mắt em?!”

 

Giọng nói của Tông Lẫm run rẩy vì tức giận và đau lòng không thể kìm nén được.

 

Thẩm Quyết muốn giải thích, nhưng lại phát hiện mình không thể giải thích, chỉ có thể nói: “Không đau đâu.”

 

Thật sự không đau lắm.

 

Bây giờ hắn là thể ý thức, lại là dị chủng, móc mắt cũng không sao.

 

Vừa rồi máu cũng chỉ chảy chưa đầy nửa phút đã ngừng.

 

Tông Lẫm sao có thể tin lời an ủi của hắn, hoa văn xương trên người mọc ra thêm vài đoạn, muốn đi tìm ý thức dị hóa liều mạng.

 

—– Cách nhanh nhất để giải quyết dị trạng trên người Thẩm Quyết, cũng là triệt để tiêu diệt ý thức dị hóa kia, đó là phá hủy hoàn toàn không gian lĩnh vực.

 

Chỉ là, đó cũng là một phần linh hồn của anh, là nghiệp chướng mà anh phải gánh chịu khi sử dụng dị năng.

 

Chúng vốn dĩ là một thể, nếu tiêu diệt, có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không còn tồn tại được.

 

Thẩm Quyết kéo anh lại.

 

“Lẫm ca.” Hắn nói, cách gọi thân mật này thường chỉ được hắn gọi vào những lúc rất đặc biệt.

 

Sức lực của Thẩm Quyết không lớn, nhưng Tông Lẫm lại rất dễ dàng bị kéo trở lại. Hai cánh tay mọc đầy vảy vòng qua vai Tông Lẫm, nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh.

 

Hắn vẫn nhắm mắt. Nhưng Tông Lẫm lại cảm thấy mình đang bị hắn nhìn chăm chú và đầy mong đợi.

 

Thẩm Quyết: “Em muốn biến trở lại thành người, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, về nhà ăn cơm.”

 

“Nhưng mà, em không nhớ rõ lắm dáng vẻ con người của mình. Anh có thể giúp em nhớ lại được không?”

 

Hắn đến gần, hơi thở nhẹ nhàng, ẩm ướt phả vào cổ Tông Lẫm, sau đó ngẩng đầu, cắn nhẹ lên yết hầu anh.

 

“Muốn….. nhớ lại bằng cách nào?”

 

Giọng nói của Tông Lẫm trở nên khàn đặc.

 

Anh biết người yêu của mình tuy là một người bình thường yếu đuối, nhưng cũng là một nhà nghiên cứu rất xuất sắc.

 

Không chỉ trong lĩnh vực điều phối thiết bị ức chế. Mà nghiên cứu về dị năng và dị chủng, có lẽ còn sâu sắc hơn nhiều dị năng giả khác.

 

 

Chỉ là, người yêu anh rất khiêm tốn, không cho anh nói nhiều. Vậy thì anh sẽ không nói.

 

“Rất đơn giản.” Thẩm Quyết nói.

 

Chiếc đuôi cá màu tím sẫm quấn lấy eo Tông Lẫm.

 

“Giao hòa ý thức. Trấn an em.”

 

Hết chương 27.

 

Chương 27

Ngày đăng: 7 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên