Chương 28: 040510 – Bài Xích
Đại lộ Đồng Hoa là khu phố đổ nát và bẩn thỉu nhất thành phố Cass, là nơi tập trung của nghèo đói và tội ác, cặn bã, túng quẫn, và cái chết là mảnh đất nuôi dưỡng chúng, đám đông khốn khổ hỗn tạp cũng là nơi ẩn náu lý tưởng.
Trung tâm thành phố mang dáng vẻ tiên tiến của công nghệ, còn chỗ này là nơi ánh mặt trời chưa từng chiếu rọi.
Du Phùng bước đi trên đường, tóc tai rối bù, trên người vẫn là chiếc áo sơ mi chưa kịp thay.
Hắn cài một khẩu súng ngắn ở thắt lưng, rõ ràng là rất thông thạo luật tự vệ của đại lộ Đồng Hoa.
Mặt đường gập ghềnh, hôm qua vừa có một trận mưa nhỏ, trên mặt đất có nhiều vũng nước đọng đục ngầu, xanh lè. Con phố có nhiều vũng nước nhất dẫn thẳng đến một dãy nhà cho thuê thấp lè tè, nơi thư ký Đế quốc mất mạng.
Du Phùng đi đầu, Lê Chỉ và Hall theo sau từ xa, cậu nhìn bóng lưng cao lớn của Du Phùng, bước chân có chút lảo đảo, kết hợp với khẩu súng ở thắt lưng, trông không giống một cảnh sát, mà giống một phần tử nguy hiểm tiềm tàng hơn.
Trước khi gặp Du Phùng ngoài đời, Lê Chỉ đã nghe quá nhiều lời đồn đại liên quan đến hắn, từ việc nổi tiếng khi còn trẻ đến việc sa sút, những tin đồn kịch tính đã phủ lên người này một lớp màu sắc huyền thoại.
Hoặc là một thiên tài xuất chúng, hoặc là một cảnh sát giết người, coi mạng người như cỏ rác, những lời đồn đại khoa trương đó khiến Lê Chỉ rất tò mò.
Nhưng mà, bây giờ xem ra, người đàn ông bước chân loạng choạng phía trước chỉ là một kẻ say rượu mà thôi.
Trong lúc đang suy nghĩ, bọn họ đã đến tòa nhà nơi xảy ra vụ án, trong hành lang tụ tập rất nhiều người hiếu kỳ, giống như ruồi muỗi ngày hè, ngửi thấy mùi tử thi liền kéo đến.
Du Phùng chen qua đám đông, mở cánh cửa chống trộm đang khép hờ, cảnh tượng bên trong căn phòng hiện ra trước mắt Lê Chỉ —
Trong căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách rộng tám mươi mét vuông, một cảnh tượng yên bình giả tạo hiện ra— chiếc ghế sofa da bị hỏng lò xo, viền ren màu be của khăn trải bàn hơi ngả vàng, bã trà trong thùng rác, cơm thừa từ tối qua, hơi thở cuộc sống tràn ngập không gian bình thường này, như thể mọi thứ đều hết sức bình thường.
Ngoại trừ mùi máu tanh trong không khí, nồng nặc đến mức khiến cho người ta khó chịu.
Theo mùi máu tanh, Lê Chỉ tìm thấy thi thể.
Ngay trong phòng tắm.
Lê Chỉ nhìn vị thư ký quyền khuynh Đế quốc bị treo trong phòng tắm, nói chính xác hơn là đầu của ông ta bị treo trong phòng tắm, còn vết cắt ở cổ thì trơn nhẵn, hoàn hảo đến mức đáng sợ.
Hệ thống thông gió trong phòng tắm của căn hộ giá rẻ này vẫn đang hoạt động, mùi máu không quá nồng, thay vào đó là mùi hương của nước xịt phòng chiếm trọn không gian khứu giác.
Lê Chỉ cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng cậu phải nhịn, cậu cố gắng di chuyển bước chân đến gần hơn.
“Hai mắt trợn trừng, khóe miệng bị rạch dài ra, tạo thành một đường cong hướng lên.” Lê Chỉ phỏng đoán, “Đây là… một nụ cười?”
Suy luận của Lê Chỉ khiến Hall đứng sau lưng cậu cứng đờ, cái đầu trơ trọi kia như có ý thức, trừng mắt nhìn cậu mỉm cười, âm u tỏa ra một luồng ác ý trống rỗng.
Hall thở ra một hơi, tự an ủi mình rằng, cậu ta không phải là người duy nhất ở đây. Tiếng thở của cậu ta quá lớn, lớn đến mức Lê Chỉ phải quay đầu lại nhìn cậu ta.
Hall nhìn khuôn mặt vừa quay lại, là kiểu đẹp trai khiến người ta nhớ mãi. Bình thường, người đẹp trai sẽ khiến người ta muốn thân thiết, nhưng Lê Chỉ lại luôn khiến người ta cảm thấy cậu thật xa cách.
Không phải vì cậu lạnh lùng, mà ngược lại, mọi biểu cảm và giọng điệu của Lê Chỉ trong mọi tình huống đều vừa phải đúng mực.
Chính vì sự “Đúng mực” này mà khiến người ta cảm thấy cậu thiếu sức sống.
Như thể bên dưới lớp vỏ hoàn hảo kia là một nội tâm trống rỗng.
Dù đẹp trai đến đâu cũng chỉ là một cỗ máy tinh xảo vô hồn.
Ánh mắt của Hall di chuyển từ đầu nạn nhân đến khuôn mặt của Lê Chỉ, trong nháy mắt, mồ hôi lạnh sau lưng cậu ta rịn ra ngày càng nhiều hơn.
Mùi nước xịt phòng trong phòng tắm dường như càng nồng nặc hơn, đó là mùi hương liệu rẻ tiền, Hall muốn chạy ra khỏi phòng tắm, ra ngoài hít thở không khí trong lành, nhưng vừa quay đầu lại, cậu ta đã đụng mạnh vào vai người phía sau.
Nỗi sợ hãi vừa tích tụ đã gần vượt quá giới hạn chịu đựng của Hall, cú va chạm bất ngờ lúc này khiến cậu ta theo phản xạ hét lên, người đó nhanh tay bịt miệng Hall, chặn đứng tiếng hét của cậu ta lại.
“La cái gì, ồn ào chết đi được.” Du Phùng buông tay ra khỏi miệng Hall, tiện tay lau nước bọt dính trên tay lên đồng phục của Hall, “Đây, trả lại cậu.”
Hall: “Cảnh… Cảnh sát Du!”
Lê Chỉ có thể nghe ra giọng điệu của Hall vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa… căng thẳng?
Đại khái Lê Chỉ biết tại sao Hall lại căng thẳng. Cậu ta vào làm cùng thời điểm với cậu, cũng thường xuyên trao đổi riêng với nhau, anh chàng tóc xoăn này luôn lải nhải với cậu về những vụ án mà Du Phùng đã phá, Lê Chỉ cũng luôn kiên nhẫn lắng nghe, vì cậu thấy lạ, dù sao người có thái độ như Hall cũng rất hiếm gặp, khi nhắc đến Du Phùng, đa số vẫn là vẻ mặt căng thẳng và ghét bỏ.
Du Phùng bước đến gần, mùi hương vani nồng nặc xen lẫn mùi rượu, bất ngờ lại làm giảm cơn đau đầu của Lê Chỉ.
Người Du Phùng nồng nặc mùi rượu, đứng trước cái đầu bị treo, vừa quan sát vừa nói: “Vết cắt gọn gàng, khóe miệng hướng lên, lại là những đặc điểm này… còn thiếu một thứ.”
Dường như hắn vẫn chưa tỉnh rượu, thân hình lảo đảo vài lần. Hall dụi mắt, chắc chắn mình không nhìn nhầm, vội vàng đỡ lấy cảnh sát Du, miệng cũng vội vàng hỏi: “Thiếu cái gì?”
“Tôi chưa say đến mức đó, không cần đỡ.” Dáng vẻ hắn loạng choạng, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh đến bất ngờ.
“… Ồ.” Hall ngượng ngùng rụt tay lại.
Lê Chỉ đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy Du Phùng thật không biết điều.
“Một chiếc bút lông vũ. Loại màu đen tuyền.” Du Phùng phớt lờ phản ứng ngượng ngùng của người khác, đôi mắt lờ đờ hơi men nhìn quanh phòng tắm mờ ảo, khi nhìn thấy tấm gương, ánh mắt hắn lập tức tập trung.
“Ở đó.”
Lê Chỉ nhìn theo hướng nhìn của Du Phùng, bước tới, quả nhiên ở trong khe hở nhỏ giữa gương phòng tắm và bức tường, cậu rút ra một chiếc bút lông vũ màu đen, ngòi bút màu đỏ sẫm, trông giống như máu khô.
Hall là người bản địa thành phố Cass, hiển nhiên là quen thuộc với những lời đồn đại ở địa phương hơn Lê Chỉ, cậu ta lập tức nghĩ đến điều gì đó, khó khăn mở miệng: “Bút lông quạ đen nhuốm máu… Đây là…”
“Quạ Đen.” Du Phùng nói ra cái tên nghẹn trong cổ họng Hall, “Đúng vậy, tên sát nhân hàng loạt khét tiếng đó.”
Hall đã hoàn toàn sững sờ, nắm chặt chiếc bút lông quạ, lẩm bẩm: “Nhưng Quạ Đen đã biến mất năm năm rồi, cảnh sát không bắt được hắn, hắn cũng không xuất hiện nữa. Nhưng lần này…”
Dường như cậu sợ hãi khi nói ra kết luận hiển nhiên — ‘Quạ Đen đã trở lại.’
Ác mộng của thành phố Cass đã trở lại.
Lúc đó Lê Chỉ còn chưa biết ở trong mắt người dân thành phố Cass, Quạ Đen đại diện cho điều gì. Bây giờ cậu đã hiểu, đó giống như là tiếng kèn báo hiệu cái chết.
Sự im lặng chết chóc trong phòng tắm như hữu hình, ánh mắt Hall nhìn Du Phùng như cầu cứu, “Vậy, những lời đồn đại đó đều là thật sao?”
Du Phùng nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu thực tập sinh, như nhớ ra điều gì, giọng nói có hơi ngập ngừng: “Cũng không phải tất cả đều là thật. Cậu hiểu mà, truyền miệng thì khó tránh khỏi bị phóng đại.”
Hall không trả lời, vẫn nhìn chằm chằm Du Phùng.
Ánh mắt cậu ta lúc này còn mang theo ý chất vấn.
Lê Chỉ lên tiếng, muốn phá vỡ sự im lặng bất ngờ này, “Cũng chưa chắc là Quạ Đen trở lại. Không loại trừ khả năng bắt chước.”
Hall vẫn không nói gì.
Rõ ràng Du Phùng hiểu ý chất vấn thêm vào trong ánh mắt của Hall.
Hắn giống như mất kiên nhẫn, xoay người rời khỏi phòng tắm để kiểm tra các phòng khác, vừa bước ra khỏi phòng tắm, bên ngoài căn hộ đã vang lên tiếng bước chân hỗn loạn —
Là các điều tra viên được sở cảnh sát triệu tập khẩn cấp đã đến.
Điều tra viên đầu tiên bước vào là Vưu Thụ, vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc, bộ đồng phục cảnh sát chỉnh tề, khuôn mặt vuông vức, đôi mắt chính trực, là hình mẫu cảnh sát tốt trong lòng mọi người.
Anh ta cau mày nhìn Du Phùng nồng nặc mùi rượu bên cửa — áo sơ mi nhăn nhúm, tóc tai rối bù, một tay đút hờ hững vào túi quần jean dài, người không biết còn tưởng hắn xuống tầng dưới đổ rác.
Vưu Thụ: “Cậu về đi, ở đây không cần cậu.”
Nói xong, Vưu Thụ lạnh lùng dời mắt, đi vòng qua Du Phùng, bước vào căn hộ, các điều tra viên phía sau cũng nối đuôi nhau vào, ai cũng lạnh lùng lướt qua Du Phùng.
Cùng là đồng nghiệp ở sở cảnh sát, nhưng bọn họ như không nhìn thấy Du Phùng, như thể chỉ là vô tình đi vòng qua một bức tường không khí, trên mặt còn mang theo vẻ ghét bỏ khó phát hiện.
Phía sau, các điều tra viên bắt đầu hỏi Hall về vụ án, căn hộ nhỏ bỗng trở nên chật chội và ồn ào. Bầu không khí tự nhiên bài xích Du Phùng.
Lê Chỉ đứng giữa đám đông cảnh sát, nhìn Hall hòa nhập vào đó ngay lập tức, trong lòng nghĩ, ngay cả người sùng bái Du Phùng bí mật như Hall cũng không thể công khai chống lại bầu không khí chung này, cứ thế im lặng trở thành một phần của đa số.
Lại nhìn thấy Du Phùng bên cửa âm thầm mỉm cười, xoay người rời khỏi căn hộ, không ngoảnh đầu lại.
Lúc đó Lê Chỉ cũng không biết tại sao mình lại nhìn bóng lưng rời đi ngược dòng người của Du Phùng, bóng lưng đó lại như quỷ thần xui khiến cậu phải đi theo.
“Cậu Lê, cậu đi đâu?” Vưu Thụ vội gọi cậu lại, “Công việc ở đây…”
Lê Chỉ quay lại nhìn Vưu Thụ, nhưng chân vẫn không dừng lại, tiếp tục bước về phía Du Phùng vừa rời đi, “Tôi đã xem hiện trường rồi, những thông tin cần phân tích còn lại thì đợi báo cáo hiện trường.”
Lê Chỉ biết điều này hơi không phù hợp, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn đuổi theo bóng lưng đó, cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Giọng nói của Vưu Thụ bị cậu bỏ lại phía sau, khi cậu đóng cửa căn hộ, phát hiện đám đông hiếu kỳ đã bị giải tán, cuối hành lang chỉ còn lại một mình Du Phùng đứng đó.
Lê Chỉ bước nhanh tới.
“Tại sao?” Du Phùng mỉm cười hỏi.
“Tại sao cái gì?” Câu hỏi không đầu không đuôi khiến Lê Chỉ khó hiểu.
Du Phùng: “Cậu không thấy thái độ của mọi người đối với tôi sao?”
Lê Chỉ gật đầu: “Đương nhiên là thấy rồi.”
Du Phùng: “Vậy cậu chưa nghe những lời đồn đại đó sao?”
Lê Chỉ: “Cũng nghe được một số.”
Du Phùng: “Vậy tại sao?”
Lê Chỉ: “……”
Câu hỏi này khiến cậu nghẹn lời.
“Tôi đã xem hiện trường rồi, những thông tin cần phân tích còn lại thì đợi báo cáo hiện trường.”
Cậu nhất thời cũng không nghĩ ra, liền lặp lại lời vừa nói với Vưu Thụ.
“Vậy nên tôi không cần phải ở lại đó nữa.”
Lê Chỉ nói vậy, nhưng trong lòng vẫn còn nghi hoặc. Không hiểu sao, cậu lại nhớ đến ánh mắt bọn họ chạm nhau lần đầu tiên trong phòng họp, ánh mắt đó có sự thăm dò mờ ám xen lẫn chút hơi thở chán chường cuộc đời.
Đối với cậu, nó có một sức hút kỳ lạ.
Hết chương 28.