Chương 28: Chứng Nghiện

 

Chương 28: Chứng Nghiện

 

Cuộc đời muôn màu muôn vẻ, con người muôn hình vạn trạng, mỗi trải nghiệm độc nhất vô nhị tạo nên những cảm xúc khác biệt, mãnh liệt, nhạt nhòa, ngắn ngủi, lâu dài, tất cả đều là sự tồn tại siêu hình kỳ diệu, không ai giống ai, vậy mà lại bị gán cho một cái tên chung là: tình yêu.

 

Hề Vi cảm thấy mình sẽ không bao giờ yêu ai, nhưng lúc này đây, dường như cũng có một thứ cảm xúc khác biệt đang cuộn trào trong lòng, khiến anh không thể làm ngơ trước nỗi đau của Chung Thận được, không thể không chạm vào người đã yêu anh.

 

Khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, Chung Thận coi đó như là sự đáp lại của Hề Vi, tay chống trên ghế sofa cũng buông lỏng, ngã vào vai anh, dáng vẻ ung dung, kỹ xảo gì đó đều bị ném ra sau đầu, chỉ còn lại dựa dẫm đơn giản nhất của đôi môi, căn bản không giống như đang hôn, chỉ là vì không thể rời xa, vụng về dựa vào anh.

 

Hề Vi giữ gáy Chung Thận, từ từ dẫn dắt nụ hôn này.

 

Là một nụ hôn mang theo chút an ủi, vuốt ve dịu dàng. Đôi môi lạnh lẽo của Chung Thận dần ấm nóng, hàm răng hé mở, lưỡi anh chậm rãi tiến vào, lại bị đối phương đẩy ra trong vô thức, đôi tay run rẩy đặt lên má anh, vẫn là tình yêu vô tận dâng trào trong khoang miệng.

 

Người ta nói rằng con người đã biết hôn từ thời nguyên thủy, dùng những cách cọ xát khác nhau của môi và mũi để truyền tải thông tin. Ban đầu, những thông tin này có thể chỉ liên quan đến cách săn bắn và cảnh báo nguy hiểm, nhưng sau đó chúng mang những ý nghĩa ngày càng phức tạp, tinh tế và khó diễn tả thành lời.

 

Con người không còn chỉ chạy theo miếng cơm manh áo, mà bắt đầu khám phá ý nghĩa của sự tồn tại. Nghệ sĩ vì cái đẹp, triết gia vì tư duy, nhà khoa học vì tiến bộ, tôn giáo vì bến bờ cuối cùng, cùng nhau tìm kiếm câu trả lời. Nhưng sinh tồn chính là sinh tồn, con người từ lúc sinh ra đến lúc chết đi, chỉ là một hành trình ngắn ngủi, là một hạt bụi trong nền văn minh hàng tỷ năm của Trái đất, bản thân của hai từ “ý nghĩa” cũng chẳng có ý nghĩa gì.

 

Nhưng khoảnh khắc này, Chung Thận muốn được cùng anh đi tiếp, bất kể có ý nghĩa hay không, bất kể tình yêu là thứ gì, cậu chỉ muốn được ở bên cạnh anh.

 

“Anh nói…… Có được không?”

 

Hề Vi bị cậu hôn vô cùng mãnh liệt, từ chủ động đến bị động, đến mức không phân biệt được ai đang hôn ai, mũi đã cay cay, môi tê dại, ghế sofa chịu đựng sức nặng của hai cơ thể, dưới ánh sáng lờ mờ của buổi chiều tà, run rẩy như con thuyền trên mặt nước.

 

Không chỉ là hôn, bọn họ cởi bỏ áo choàng tắm và đi đến bước cuối cùng.

 

Hề Vi không đồng ý, nhưng cơ thể đã bị đánh thức, nhưng tình cảm khó tự chủ đồng nghĩa với việc lý trí lùi bước, thứ cảm xúc kỳ diệu cuộn trào kia trở thành kẻ thống trị, buộc anh phải dùng bộ não không còn lý trí của mình để suy nghĩ xem liệu có nên chấp nhận một người bạn đồng hành trong hành trình ngắn ngủi của mình hay không.

 

Dù anh vẫn chưa đồng ý, Chung Thận cũng không hề buông tha. Sau khi cảm giác đau khổ lúc tỏ tình qua đi, Chung Thận như người nghiện tái phát, không cần che giấu hay ngụy trang, dâng hiến cho Hề Vi tất cả dục vọng từ sâu thẳm trong tim mình, không cần biết có khó coi hay không, có được chấp nhận hay không, cậu không nhịn được, một chút cũng không nhịn được, phải hôn đến khi Hề Vi cũng run rẩy, cậu mới có thể xoa dịu được cảm giác chua xót trong lòng.

 

Có chút quen thuộc, trước đây vào những khoảnh khắc nhất định, cậu cũng từng như vậy. Chỉ là lúc đó Hề Vi không hề hay biết, coi sự mất kiểm soát của cậu như một màn trình diễn chuyên nghiệp, sau khi kết thúc thì khen ngợi vài câu, cho chút ngọt ngào, Chung Thận cũng ngoan ngoãn tiếp nhận, dùng vẻ mặt bình tĩnh che giấu trái tim đầy vết thương, cho đến lần gặp sau.

 

Hề Vi chìm đắm trong khoái cảm thể xác, trước mắt vô thức tua ngược lại quá khứ, nhặt nhạnh những manh mối từng bị bỏ qua từng chút một, dần dần có được cảm giác được yêu thương bấy lâu nay.

 

Nhưng bảy năm quá dài, hồi ức quá nhiều, từng mảnh vỡ ập đến, càng khiến người ta không thể bình tĩnh, thậm chí có chút… kinh hãi.

 

Hề Vi khó nhọc thở dốc, dòng suy nghĩ hỗn loạn bị hành động không ngừng nghỉ của Chung Thận quấy rầy càng thêm rối ren, lúc thích đến mất kiểm soát thì không thể nào bình tĩnh nói chuyện yêu đương được, Chung Thận không hề nói những lời tranh thủ cơ hội cho bản thân, ví dụ như sau này cậu sẽ đối xử tốt với anh như thế nào, cậu sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ, cậu sẽ làm gì vì anh… Dường như cậu đã quên hết tất cả, chỉ dùng hành động, nụ hôn và cả ánh mắt để bày tỏ tình yêu của mình.

 

Mặc dù không hề khôn ngoan, nhưng Hề Vi rất khó thoát khỏi tình yêu sâu đậm của cậu. Từ ghế sofa đến phòng ngủ, cuối cùng cũng kết thúc, Hề Vi nghiêng người nằm xuống, Chung Thận vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau, yên lặng sưởi ấm cho anh một lúc, cuối cùng cũng đợi được câu trả lời.

 

“Để tôi suy nghĩ mấy ngày.” Hề Vi nói.

 

“Được.” Vốn dĩ cũng chẳng còn chỗ cho hai chữ “Không được”, người cầu xin tình yêu chỉ có thể bị động, nhưng từ trước đến nay, từ vô vọng đến hy vọng, dường như Hề Vi đã không còn xa vời nữa rồi.

 

Chung Thận không biết đây có phải là ảo giác do cậu đang lên cơn hay không, nhưng lý trí cũng mách bảo cho cậu rằng, không nói đến việc Hề Vi có thích cậu không, hiện tại anh đang bị gia đình giục kết hôn, thời điểm này cũng không thích hợp để xác định quan hệ với ai.

 

Quả thực Chung Thận đã lên cơn, đột nhiên áp mặt vào gáy Hề Vi, ngây ngốc gọi một tiếng: “Hề Vi…”

 

“Hửm?”

 

“Em muốn bỏ trốn cùng anh.”

 

“…”

 

******

 

Chung Thận thực sự không còn che giấu nữa, ngày hôm sau là 16 tháng 3, cậu có lịch trình. Theo kế hoạch ban đầu, tài xế lái xe đến dưới lầu, Đường Dụ đến đón cậu đi ghi hình. Đáng lẽ ra nên tránh mặt một chút, nhưng Chung Thận lại chẳng hề hay biết, người quản lý không biết chuyện vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cậu đang hôn Hề Vi ở cửa phòng ngủ.

 

Tám giờ sáng, vì tối qua ngủ không ngon, Hề Vi hơi ngái ngủ, tùy tiện khoác áo choàng tắm đi vào phòng vệ sinh, lúc Chung Thận bất ngờ áp sát, mắt anh còn đang nhắm hờ, lưng dựa vào khung cửa, bị hôn nửa phút mới tỉnh táo lại, cau mày: “Em làm gì vậy?”

 

“Không được sao?” Chung Thận rũ mắt xuống, chuyển chủ đề, “Em làm bữa sáng rồi, đều là món anh thích, ăn chút gì đi.”

 

“…”

 

Hề Vi nhìn cậu chằm chằm vài giây, sau đó liếc mắt sang chỗ khác, lúc này mới phát hiện ra Đường Dụ đang đứng bên ngoài, mắt trợn to như chuông đồng, rõ ràng là bị chuyện anh đột ngột xuất hiện ở nhà Chung Thận làm cho kinh ngạc, cứng nhắc chào hỏi: “Hề, Hề tổng, chào buổi sáng.”

 

“Chào buổi sáng.” Đã có người khác, Hề Vi cũng không nói gì thêm, dưới ánh mắt của hai người bước vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại.

 

Bóng dáng anh vừa khuất, Đường Dụ nhón chân đi đến trước mặt Chung Thận, hạ giọng: “Chuyện gì thế này? Hai người không phải là bạn tốt sao? Sao đột nhiên lại… tốt quá vậy?”

 

Nói xong liền nhìn Chung Thận một lượt, sau đó mới nhận ra, khí chất của anh so với lần gặp trước không giống, nói không ra là khác chỗ nào, nhưng mà rất khác.

 

Chung Thận lại nói: “Đây là chuyện riêng của tôi. Cô ra xe đợi tôi trước đi, đợi tôi ăn sáng với anh ấy xong sẽ xuống.”

 

Đường Dụ: “…”

 

Câu nói này không có gì sai, nhưng hình như chữ nào cũng sai.

 

Đường Dụ không hiểu ra sao, chỉ đành ngơ ngác quay lại xe chờ.

 

Chung Thận cũng đang đợi, Hề Vi đang rửa mặt, cậu yên lặng ngồi trước bàn ăn, nhìn chằm chằm vào cửa kính phòng vệ sinh.

 

Bóng người mờ ảo sau cánh cửa, chỉ có thể nhìn thấy một đường nét mơ hồ, nhưng trước mắt cậu tự động phác họa ra mái tóc, gò má, sống mũi, đường quai hàm thanh tú và cơ thể ẩn sau lớp áo choàng tắm của Hề Vi.

 

Cậu nghe thấy tiếng nước chảy, Hề Vi đang rửa mặt. Đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy, nhưng cảm giác hôm nay thật mới mẻ, mặc dù cậu vẫn chưa có được, nhưng Hề Vi dường như đã bước xuống khỏi thần đàn cao ngất, cuối cùng cũng đến thế giới thực.

 

Một lúc sau, cửa kính mở ra. Hề Vi hoàn toàn không biết cậu đang nghĩ gì, dưới ánh mắt lặng lẽ của cậu, anh quay về phòng ngủ lấy điện thoại, sau đó đi đến bàn ăn.

 

Chung Thận vẫn nhìn anh chằm chằm, cho đến khi Hề Vi cắn miếng thức ăn đầu tiên vào miệng, mới phát hiện Chung Thận không ăn, chỉ chăm chú nhìn mình.

 

“Nhìn cái gì?” Hề Vi cố tình nghiêm mặt, “Trước khi tôi đồng ý, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường.”

 

Bạn bè bình thường có thể lên giường.

 

Nhưng có thể hiểu được, đã ngủ với nhau bảy năm, ngủ thêm một lần thì có sao?

 

“Được, em không nghĩ gì cả.” Chung Thận rất nghe lời anh, “Hôm nay em đi ghi hình một chương trình phỏng vấn, chiều sẽ về.” Xét thấy cậu vừa mới trở lại làm việc, Đường Dụ sắp xếp công việc tương đối ít, hơn nữa cũng nhẹ nhàng, “Hôm nay anh định làm gì? Có cần em giúp gì không?”

 

Hề Vi nói: “Không cần, em cứ lo chuyện của mình đi.”

 

Chung Thận nhìn anh một cái, muốn nói lại thôi, sau đó lại cúi đầu ăn cơm. Cảm xúc mịt mờ từ phía cậu len lỏi qua bàn ăn, bay đến trước mặt Hề Vi, hòa quyện với mùi thơm của thức ăn, tất cả đều được cảm nhận hết sức rõ ràng, hai người im lặng một lúc, không ai lên tiếng.

 

Thực ra bọn họ còn có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng đêm qua đã đủ mãnh liệt, đủ hỗn loạn rồi, không thể nào nói hết mọi chuyện trong bảy năm qua chỉ trong một đêm được. Hề Vi cảm thấy nên từ từ, anh không quen với trạng thái mất lý trí của bản thân, phải khôi phục lại đầu óc minh mẫn mới có thể đưa ra quyết định tiếp theo.

 

Cùng nhau ăn sáng xong, Chung Thận phải đi làm.

 

Chọn một bộ quần áo từ trong tủ, lát nữa trước khi lên hình sẽ có chuyên viên trang điểm lo liệu tạo hình cho cậu. Chung Thận không trang điểm đã đủ đẹp trai rồi, nhưng người nổi tiếng luôn phải theo đuổi sự hoàn hảo hơn.

 

Anh mặc quần áo xong, đi đến huyền quan, nhưng không hiểu sao mãi vẫn chưa ra khỏi cửa. Hề Vi đang nghe điện thoại của thư ký Phương, ngẩng đầu lên nhìn cậu, anh dùng ánh mắt ném cho cậu một dấu chấm hỏi.

 

Chung Thận đột nhiên nói: “Hề Vi, anh lại đây một chút được không?”

 

“Sao vậy?” Hề Vi vừa bước tới vừa cúp điện thoại, điện thoại còn chưa kịp đặt xuống, Chung Thận đã bất ngờ vòng tay ôm lấy eo anh hôn xuống.

 

“…”

 

Nụ hôn thứ hai trong sáng nay, mãnh liệt và triền miên hơn nụ hôn trước. Chung Thận nhân cơ hội đẩy anh vào tường, cả người đè lên, hơi thở trầm thấp kéo dài ở đuôi âm thanh còn khiêu khích hơn cả nụ hôn, Chung Thận như một kẻ nghiện đang lên cơn, muốn liều mạng hút lấy dưỡng chất từ môi anh.

 

Còn cả tiếng thở dốc xen lẫn chút mờ ám kia là cố tình để anh nghe thấy, sợ anh không động lòng.

 

“…”

 

Hề Vi có chút không chịu nổi, đẩy cậu ra. Chung Thận lại càng hôn càng say sưa, gắt gao ghì chặt anh không buông tay. Hề Vi bị hôn đến mức thái dương toát mồ hôi, không khí càng ngột ngạt cổ họng càng khô khốc, cuối cùng cũng nhịn không được cau mày, ra hiệu cảnh cáo bóp lấy cổ Chung Thận.

 

Bàn tay anh trắng nõn thon dài, siết chặt yết hầu đẩy ra, chắc là rất đau. Cả người Chung Thận cứng đờ, lại không lùi mà tiến, dính chặt vào vai anh, quai hàm căng cứng, làm ra vẻ dâng cổ chờ bị chém, còn muốn tiếp tục hôn.

 

“…” Tay Hề Vi nhất thời không biết nên thu lại hay siết chặt, trầm mặt nói: “Em có sở thích đặc biệt à?”

 

“…. Không có.”

 

“Tốt nhất là không nên có.”

 

Hề Vi nhìn chằm chằm cậu: “Chung Thận, tôi nhắc lại lần nữa, quan hệ hiện tại của chúng ta là bạn bè bình thường. Khi tôi chưa cho phép thì em không được hôn, càng không được làm những chuyện khác, hiểu chưa?”

 

Hết chương 28.

Chương 28: Chứng Nghiện

Ngày đăng: 7 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên