Chương 28: Song Sư (28)

 

Chương 28: Song Sư (28)

 

Cửa hàng McDonald gần Cục cảnh sát thành phố này có quy mô rất lớn, là một trong những cửa hàng nhượng quyền trực tiếp đầu tiên có mặt ở thành phố Hạ Dung. Sau hơn hai mươi năm, cửa hàng đã được tu sửa nhiều lần, còn bổ sung thêm khu vui chơi cho trẻ em.

 

Những gia đình sống gần đó đều thích đưa con nhỏ đến đây, vì gần Cục Cảnh sát nên có thể nói đây là cửa hàng McDonald an toàn nhất thành phố.

 

Khu vực gọi món chật ních những đứa trẻ ồn ào, người lớn thì chỉ đi theo trả tiền, duy chỉ có Lăng Liệp, một “đứa trẻ lớn xác”, lại chăm chú nhìn vào bảng thực đơn với ánh mắt còn sáng hơn cả nhiều đứa trẻ khác.

 

Quý Trầm Giao không chịu nổi sự ồn ào này, lúc đầu đứng xa ở bên cạnh chỗ ngồi gần cửa sổ. Lăng Liệp chọn xong quay đầu lại thì không thấy người đâu, vẻ mặt bỗng trở nên có chút hoang mang.

 

Hắn không tìm thấy Quý Trầm Giao, nhưng Quý Trầm Giao thì luôn dõi theo hắn, anh vẫy tay ra hiệu mình không đi đâu cả.

 

Vẻ hoang mang thoáng qua trong ánh mắt Lăng Liệp biến mất, như thể chưa từng tồn tại, hắn mỉm cười bước đến, “Anh trốn ở đây, tôi còn tưởng anh đổi ý bỏ đi rồi chứ.”

 

Quý Trầm Giao nói: “Ồn quá.”

 

“Vậy cũng phải cùng nhau gọi món chứ.” Lăng Liệp rất thực tế nói: “Đã nói là anh mời mà, anh không có ở đây, chẳng lẽ tôi tự mời mình ăn à?”

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

Trở lại trước bảng thực đơn, Lăng Liệp nhanh chóng gọi một combo cánh gà cay, ba cái bánh hamburger gà cay, lúc đang định tiếp tục gọi thì Quý Trầm Giao đã chân thành hỏi: “Anh ăn hết được ba cái hamburger à?”

 

Lăng Liệp nói: “Một cái trong đó là gọi cho anh.”

 

Quý Trầm Giao không thích đồ ăn nhanh có nhiều calo, “Anh gọi phần của mình thôi, tôi không ăn.”

 

Lăng Liệp cũng không bỏ bớt cái hamburger nào, im lặng quay đầu nhìn chằm chằm vào bảng thực đơn, có vẻ như đang nghiêm túc suy nghĩ xem nên gọi thêm gì.

 

Xung quanh quá ồn ào, Quý Trầm Giao không nhịn được giục Lăng Liệp nhanh lên. Lăng Liệp quay đầu nhìn anh, “Nhưng ở đây ngon nhất là hamburger gà cay mà, tôi không nghĩ ra món nào có thể thay thế được.”

 

“Đã bảo là tôi không ăn mà.”

 

“Vậy anh nhìn tôi ăn? Thôi bỏ đi, ngại lắm.”

 

“…Được rồi, vậy anh gọi đi.”

 

Lăng Liệp hài lòng gọi thêm coca cola, khoai tây chiên và bánh tart trứng, rồi thanh toán.

 

Trả tiền xong, Quý Trầm Giao nhanh chóng chuồn đi, ngồi ở bên cửa sổ lướt điện thoại. Chẳng mấy chốc, một núi đồ ăn được đặt xuống trước mặt, chỉ nghĩ đến việc phải vận động bao lâu để tiêu thụ hết chúng thôi đã khiến anh nhíu mày.

 

Quý Trầm Giao ngẩng đầu, mí mắt lại khẽ giật một cái. Lăng Liệp không biết lấy đâu ra một chiếc mũ chóp nhọn, đội hơi lệch, theo cử động liền rơi xuống.

 

Quý Trầm Giao nhanh tay lẹ mắt bắt được, nếu không thì chóp mũ đã chọc vào lon nước ngọt rồi.

 

“Cảm ơn.” Lăng Liệp nhận lại mũ, đội lại, lục lọi trong núi đồ ăn, lấy ra một món đồ chơi.

 

Quý Trầm Giao hiểu ra, “Vì đồ chơi à?”

 

Lăng Liệp ném đồ chơi sang một bên, “Tiện thể lấy được đồ chơi thôi, tôi thích ăn McDonald mà.”

 

Trong giọng điệu của hắn, Quý Trầm Giao lại có thể đọc ra một chút khinh bỉ, như thể đến McDonald vì đồ chơi là hành động của trẻ con, người lớn đều đến vì ăn uống.

 

Quý Trầm Giao cạn lời, không biết cái chuỗi khinh bỉ này từ đâu ra, đặc biệt là người phát tín hiệu khinh bỉ này còn đang đội chiếc mũ chóp nhọn mà trẻ con hay đội.

 

Gọi phần ăn cho hai người, nhưng Quý Trầm Giao chỉ ăn tượng trưng phần rau trong hamburger và một miếng cánh gà.

 

Lăng Liệp thấy anh ăn ít như vậy thì tỏ vẻ không hài lòng, “Các anh làm cảnh sát, ăn ít vậy thì bắt tội phạm kiểu gì?”

 

Quý Trầm Giao: “Tôi không thích ăn đồ nhiều calo.”

 

Lăng Liệp tiếc rẻ nói: “Vậy thì tiếc thật.”

 

Quý Trầm Giao thấy anh gắp hết đồ ăn về phía mình, giống như sóc nhỏ tích trữ đồ ăn trong chương trình thế giới động vật, không khỏi móc mỉa mấy câu: “Vẻ tiếc nuối của anh có vẻ giả tạo quá đấy.”

 

Lăng Liệp không hề xấu hổ, “Lát nữa tôi gói mang về.”

 

Cuối cùng, khi chuẩn bị đi, trong ba cái hamburger Lăng Liệp chỉ ăn một cái, hai cái còn lại, một cái thì chưa hề động đến, một cái thì bị Quý Trầm Giao ăn mất rau.

 

Nhìn hắn gói đồ ăn, Quý Trầm Giao nói: “Vậy hóa ra một lần anh chỉ ăn được một cái thôi à?”

 

“Ừm. Gọi ba cái, mỗi người một cái, còn một cái tôi gói mang về.”

 

Tính toán thật kỹ. Quý Trầm Giao bật cười.

 

“Bây giờ thì tốt hơn rồi, hai cái tôi đều gói mang về hết.”

 

Quý Trầm Giao nhìn cái hamburger bị mình ăn mất rau. Lúc ăn anh còn không hề chạm môi vào hamburger, để Lăng Liệp nhấc bánh mì lên, anh lấy đi phần rau ở giữa, nhưng dù sao cũng đã bị mình ăn rồi, cứ đưa cho Lăng Liệp như vậy thì có vẻ không hay.

 

“Cái đó tôi mang đi.” Quý Trầm Giao nói.

 

“Anh muốn à?” Tay Lăng Liệp đang không ngừng gói đồ ăn chợt khựng lại, lần này vẻ tiếc nuối có vẻ chân thật hơn.

 

Quý Trầm Giao càng thêm cạn lời, một cái hamburger thôi mà, có cần thèm đến mức này không?

 

Cuối cùng Lăng Liệp vẫn miễn cưỡng đưa cái hamburger thiếu rau cho anh.

 

Đêm đã khuya, Quý Trầm Giao theo bản năng đi theo Lăng Liệp về hướng khu nhà ở gia đình, khi đi qua trạm gác, chú Vương trực ban gọi Lăng Liệp “Tiểu Lăng về rồi à”, thấy Quý Trầm Giao lại nói “Ôi, Tiểu Quý cũng về à”, lúc này Quý Trầm Giao mới nhớ ra mình không còn ở đây nữa.

 

Lăng Liệp: “Chú Vương, mua được ốc chưa ạ?”

 

Chú Vương: “Mua được rồi mua được rồi! Để bà già nhà chú nấu một nồi, thơm lắm!”

 

Lăng Liệp đi đến, trò chuyện với chú Vương về cách om ốc cho vừa dai vừa tươi. Quý Trầm Giao nghe một hồi, cảm thấy thật cạn lời, Lăng Liệp mới ở đây được vài ngày mà đã trở thành “chuyên gia mua đồ ăn” của các bà các cô rồi, đặc biệt là những món theo mùa như ốc, cá chạch bản địa, nấm, hắn luôn có thể tìm được chỗ bán vừa rẻ vừa ngon.

 

Đây chính là thành quả của việc dạo phố ban đêm sao?

 

Lăng Liệp nói chuyện với chú Vương xong, quay đầu lại mới thấy Quý Trầm Giao vẫn còn ở đó, “Đội trưởng Quý, lên nhà ngồi chút không?”

 

Quý Trầm Giao lạnh lùng nói: “Đó là nhà tôi.”

 

Lăng Liệp đổi giọng, “Vậy anh muốn đến kiểm tra phòng à?”

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

Hai người ở cổng mỗi người một ngả, khi Quý Trầm Giao sắp sang đường thì không nhịn được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lăng Liệp dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp đang lắc lư chiếc túi trên tay, đi hai bước còn nhảy một cái, ngay cả bóng lưng cũng hiện rõ vẻ vui mừng.

 

Quý Trầm Giao lẩm bẩm: “Vui cái gì chứ?”

 

Lăng Liệp vừa hát vừa mở cửa, đặt túi xuống bàn ăn, chỉ bật đèn phòng khách và nhà vệ sinh, dùng mười phút tắm xong, tắt đèn, lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra, ngồi ở ban công, mượn ánh đèn bên ngoài để bóc đồ ăn.

 

Hắn lại có chút đói bụng rồi.

 

Nào ngờ vừa mới lấy cánh gà ra, điện thoại đột nhiên rung lên. Hắn nhìn thoáng qua, trên màn hình không có thông tin cuộc gọi đến.

 

Hắn không nghe máy, chậm rãi ăn xong một miếng cánh gà rồi mới lau tay. Lúc này, như thể biết tay hắn đã rảnh, điện thoại lại rung lên lần nữa.

 

Bây giờ hắn mới nghe máy, “Đội trưởng Thẩm.”

 

Bên kia là một giọng nam trầm ấm: “Dạo này cậu sống thế nào rồi?”

 

Lăng Liệp: “Không có gì tôi cúp máy đây.”

 

“Sao ngay cả kiên nhẫn nghe người ta nói hết câu cũng không có vậy?” Giọng nam lên tiếng: “Cậu gặp rắc rối ở thành phố Hạ Dung à?”

 

“Không có rắc rối gì, tôi tin cảnh sát.”

 

“Chậc, khi nào thì về làm việc?”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Lăng Liệp dùng miệng xé gói bột ớt, vô tình nói: “Không làm, ‘nợ’ đã trả xong rồi, bây giờ tôi muốn tận hưởng cuộc sống.”

 

“Ăn McDonald mỗi bữa là tận hưởng cuộc sống à?”

 

“Giám sát tôi à?”

 

Lần này không đợi đối phương nói gì nữa, Lăng Liệp dứt khoát cúp máy luôn, ăn sạch cánh gà như gió cuốn, rửa tay sạch sẽ, cầm đồ chơi lên nhìn ngó rồi ném vào thùng giấy ở góc phòng. Trong thùng còn có không ít đồ chơi tặng kèm trong suất ăn, khi chuyển nhà thì không vứt đi, nhưng cũng không có vẻ gì là được trân trọng.

 

Quý Trầm Giao trở về nhà, muốn rán một miếng ức gà, ăn kèm cà chua cắt lát và bánh mì nguyên cám. Nhưng dạo gần đây quá bận, lại vừa mới chuyển đến, chỉ mang theo vài bộ quần áo thay, tủ lạnh cũng chưa cắm điện, không có nguyên liệu gì cả.

 

Không nấu ăn được, quán đồ ăn healthy quen thuộc thì lại không nằm trong khu vực giao hàng. Quý Trầm Giao nhìn chiếc hamburger đã nguội trên bàn trà, cầm lên, đặt xuống, lại cầm lên, lại đặt xuống, cuối cùng anh dứt khoát đi tắm trước.

 

Dạo này tiêu hao năng lượng quá nhiều, thiếu một bữa là dạ dày đã lên tiếng phản đối. Quý Trầm Giao để mình trần, trên đầu vắt một chiếc khăn tắm, lại trở về trước bàn trà. Mùi hamburger xộc thẳng vào mũi.

 

Mí mắt anh giật giật mấy cái, không thể nhịn được nữa liền cầm lên, nhanh chóng ăn hết, ăn xong lại bực bội ném vỏ vào thùng rác.

 

Cửa hàng McDonald mà hôm nay anh đến, thật ra nhiều năm trước Quý Trầm Giao đã từng đến rồi.

 

Anh tựa lưng vào ghế sofa nghỉ ngơi đợi tiêu cơm sau bữa ăn no, Quý Trầm Giao rơi vào hồi ức.

 

Từ nhỏ, anh đã là người rất tự giác, vật tư ở trại trẻ mồ côi có hạn, có những cậu bé khỏe mạnh, to con sẽ thừa lúc các thầy cô không để ý để cướp đồ ăn của những đứa nhỏ con và con gái, anh thì chưa bao giờ ăn quá phần của mình.

 

Vì cao hơn những cậu bé cùng tuổi, lại luôn lạnh lùng, tỏ vẻ khó bắt nạt, nên những cậu bé hay bắt nạt kẻ yếu lại “dâng” đồ ăn cướp được cho anh.

 

Anh thèm thì thèm, nhưng lại trả đồ ăn lại cho những cô bé đang khóc.

 

Sau này cha mẹ nuôi đến trại trẻ mồ côi, nói muốn nhận nuôi một đứa trẻ lương thiện, chính trực. Viện trưởng lập tức đưa anh ra.

 

Anh không cho rằng mình chính trực, chỉ là trại trẻ mồ côi quy định mỗi đứa trẻ mỗi ngày ăn bao nhiêu, anh quen tuân thủ mà thôi.

 

Lúc đó anh chỉ mới bảy tuổi, nhưng trong tiềm thức đã có một khái niệm mơ hồ — nếu vượt ra khỏi quy tắc đã định, có thể sẽ gặp phải những chuyện tàn nhẫn mà anh không thể tưởng tượng được.

 

Cha mẹ nuôi có điều kiện kinh tế không tệ, là dân kinh doanh. Vì mẹ nuôi Chu Vân không thể sinh con, nên từ thành phố bên cạnh đến thành phố Hạ Dung, muốn đón một đứa trẻ về nhà.

 

Năm đó đồ ăn nhanh mới bắt đầu mọc rễ, hầu như được tất cả trẻ em yêu thích. Cứ đến cuối tuần, McDonald, KFC, Dicos nhất định sẽ đông nghịt người.

 

Việc nhận con nuôi có một loạt các thủ tục cần làm, cộng thêm việc viện trưởng nói anh đến trại trẻ mồ côi ba năm, chưa bao giờ đi chơi ở trong thành phố. Vậy nên bố mẹ nuôi không lập tức đón anh đi ngay, mà đặt phòng khách sạn một tuần, mỗi ngày đều đưa anh đi chơi khắp thành phố Hạ Dung, buổi tối lại đưa anh về trại trẻ mồ côi.

 

Một mặt là để anh nhớ thành phố mà mình đã từng sống ba năm hoặc lâu hơn, một mặt để anh có thời gian từ từ chia tay với bạn bè.

 

Cha mẹ nuôi rất thích anh, những đứa trẻ khác có McDonald ăn, anh đương nhiên cũng phải có.

 

Anh được kéo đến cửa hàng McDonald lớn nhất thành phố Hạ Dung — ngay gần Cục công an thành phố, mẹ nuôi sợ anh thiệt thòi, gần như gọi hết các món trong thực đơn.

 

Anh không hề bị hương thơm hấp dẫn, mà giống như một ông cụ non nói: “Nhiều quá, ăn không hết sẽ lãng phí.”

 

Mẹ nuôi vỗ nhẹ vào cha nuôi, cười nói: “Không đâu, Thành Thành ăn không hết thì để chú giải quyết.”

 

Lúc đó anh tên là Hạ Thành Thật, cái tên được đặt ở trại trẻ mồ côi, Hạ lấy từ thành phố Hạ Dung, Thành Thật là lời chúc của viện trưởng dành cho anh.

 

Sau này khi làm giấy khai sinh, cha nuôi Quý Nặc Thành hỏi ý kiến của anh, đổi tên thành Trầm Giao, không làm rồng hô mưa gọi gió, mà làm giao long trầm mình ở nơi bình dị.

 

Cha mẹ nuôi lại xét thấy anh đã bảy tuổi, đột nhiên có thêm một đôi cha mẹ, khó tránh khỏi không thích nghi được về mặt tâm lý, nên cũng không bắt anh gọi ba mẹ ngay.

 

Đến tận hôm nay, anh vẫn rất biết ơn sự thiện ý và yêu thương của họ.

 

Nhưng có một chuyện, anh nghĩ là cha mẹ nuôi đã hiểu sai.

 

Họ nghe từ viện trưởng rằng anh chính trực, liền cho rằng anh chính là đứa trẻ mà họ đang tìm kiếm. Nhiều năm qua, anh đã trưởng thành như những gì họ mong muốn, thậm chí trở thành cảnh sát đại diện cho công lý.

 

Nhưng anh không phải sinh ra đã chính trực. Ngược lại, hồi nhỏ anh thường xuyên có xung động làm điều xấu, nếu không phải viện trưởng quản lý nghiêm khắc thì những cậu bé hay nhặng xị đó có lẽ đã bị anh đẩy từ trên cầu thang xuống rồi.

 

Gần mực thì đen, có lẽ anh đã bị lây nhiễm sự chính trực của cha mẹ nuôi.

 

Từ khi đến với gia đình mới, những cảm xúc âm u đặc quánh kia mới dần dần giảm bớt, đến nay thì đã nhiều năm không xuất hiện nữa.

 

Phần McDonald mà bố mẹ nuôi đã mua cho anh ngày đó cuối cùng anh cũng không ăn hết, cha nuôi giúp anh ăn hai cái cánh gà, còn liên tục bảo ăn không quen.

 

Bỗng nhiên anh nhìn thấy một cậu bé mặt mũi lấm lem đang dán mắt vào tường kính, nhìn một bàn đồ ăn đầy ắp, có vẻ như đang rất đói.

 

Trước khi được đưa đến trại trẻ mồ côi, anh cũng từng có lúc đói đến ngất xỉu. Cậu bé nhìn anh, anh cũng nhìn cậu bé.

 

Mẹ nuôi lập tức để những miếng cánh gà chưa hề động đến vào một cái hộp sạch, dịu dàng nói: “Thành Thành có muốn tặng mấy cái này cho em trai kia không?”

 

Anh gật đầu thật mạnh, “Dạ!”

 

Mưa xuân se lạnh, anh cầm hộp đi ra, cậu bé quay đầu bỏ chạy. Anh vội vàng đuổi theo, đưa đồ ăn cho cậu bé.

 

Ban đầu cậu bé vẫn còn rất cảnh giác, nhưng có lẽ vì quá đói, nhận lấy hộp thức ăn liền bắt đầu ăn ngấu nghiến, vụn vỏ và bột ớt dính đầy người.

 

“Cậu không có nhà hả?” Anh hỏi.

 

Cậu bé vừa nhai cánh gà, vừa ậm ừ không rõ.

 

Anh nghĩ, chắc cậu bé cũng giống mình hồi trước, bị bọn buôn người bắt cóc, không nhớ nhà ở đâu, cha mẹ là ai.

 

Khi cậu bé ăn gần hết, anh nói: “Cậu có biết trại trẻ mồ côi Linh Lan Hương không?”

 

Cậu bé chớp mắt, ngơ ngác lắc đầu.

 

Anh đứng dậy, chỉ về hướng Bắc, “Đi về hướng đó, cứ đi mãi đi mãi, viện trưởng sẽ nhận cậu.”

 

Sau này cậu bé đó có đến trại trẻ mồ côi hay không, anh không biết. Cho đến khi anh theo cha mẹ nuôi rời khỏi thành phố Hạ Dung, cũng không gặp lại cậu bé đó nữa.

 

Sau khi tốt nghiệp đại học, anh trở về thành phố Hạ Dung, có lần khi đang điều tra án ở khu Bắc Thành, đột nhiên nhớ đến trại trẻ mồ côi đã bị giải tỏa, mới nhận ra trại trẻ mồ côi xây ở ngoại ô phía Bắc Thành và cửa hàng McDonald gần Cục cảnh sát cách nhau những hai mươi kilomet, làm sao cậu bé có thể tự đi đến đó được?

 

Kết thúc hồi ức, Quý Trầm Giao nghĩ đến việc ngày đó vì vụ án của Đường Tiểu Phi mà vội vàng từ huyện Lộ Trường trở về thành phố Hạ Dung, hành lý còn vứt ở đó chưa thu dọn, vừa mở túi đồ không có bao nhiêu đồ đạc ra thì một chiếc hộp liền rơi xuống.

 

Là hộp kính râm.

 

Trong hộp đựng một hình người được tết bằng cỏ đuôi chó đã khô.

 

Quý Trầm Giao cầm cỏ đuôi chó lên, nhẹ nhàng xoay xoay, cái chỏm tóc nhỏ sau gáy của hình người khẽ lắc lư, giống hệt Lăng Liệp.

 

Đột nhiên, Quý Trầm Giao nhớ ra Lăng Liệp từng giải thích vì sao hắn thích ăn gà rán, vì hồi nhỏ suýt chút nữa đã chết đói, hắn được một “cậu ấm nhỏ” giàu có cho gà rán.

 

Anh và Lăng Liệp….

 

Không thể nào, khi anh chia gà rán cho cậu bé kia, bản thân anh cũng là trẻ con ở trại trẻ mồ côi, làm sao có thể là người giàu có được? Hơn nữa đó là một đứa trẻ cần đến trại trẻ mồ côi, dù gì năm đó Lăng Liệp cũng còn có bố mẹ.

 

Quý Trầm Giao lại xoay xoay hình người được tết bằng cỏ đuôi chó một lúc, sau đó lấy một cuốn sách dày ra, kẹp nó vào giữa các trang sách. Sau đó trả lời vài tin nhắn, đột nhiên anh chú ý đến biểu tượng thiết bị gia dụng thông minh trên điện thoại, trong lòng lại nảy lên ý muốn trêu chọc.

 

Dù cách nhau vài kilomet, anh vẫn có thể bật điều hòa và các thiết bị gia dụng thông minh khác trong căn hộ ở khu nhà tập thể.

 

Lăng Liệp đang nằm dài trên ghế sofa thỏa mãn hết cỡ, đèn phòng khách đột nhiên sáng lên, ngay sau đó, điều hòa cũng “tự động” bật, thổi ra hơi nóng hầm hập.

 

Hắn bật người ngồi dậy, đèn trên trần tắt ngúm, nhưng đèn chiếu, đèn ban công, đèn phòng làm việc đều bật hết lên, loa nhỏ bắt đầu phát nhạc nhảy quảng trường, cánh quạt điều hòa quay tít, thổi thẳng vào người hắn.

 

Lăng Liệp ở nhà một mình thì ngay cả đèn cũng không bật, bây giờ bị ánh đèn như vũ trường làm cho lóa mắt, hắn ngơ ngác một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì rồi, hắn bình tĩnh đi đến chỗ Router bên cạnh, rút phích cắm.

 

Không có mạng, Quý Trầm Giao đột nhiên không thể điều khiển thiết bị gia dụng từ xa được nữa, anh tiếc nuối thở dài một tiếng.

 

Hết chương 28.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Lăng Liệp: Bây giờ mọi người có thể đoán được thân phận của tôi rồi chứ?

 

Chương 28: Song Sư (28)

Ngày đăng: 8 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên