Chương 29: 040515 – Săn Đuổi 

 

Chương 29: 040515 – Săn Đuổi 

 

Dưới lầu đỗ hơn chục chiếc xe bay của cảnh sát, lớp vỏ sáng bóng màu lam bạc trông hết sức lạc lõng giữa khu chung cư cũ nát. Hai người đi vòng qua những chiếc xe bay, lại bước lên con phố đầy nước đọng.

 

Vừa bị Vưu Thụ thẳng thừng đuổi khỏi hiện trường, nhưng Du Phùng lại tỏ ra không quan tâm chút nào, lười biếng bước đi trên phố.

 

Lê Chỉ nhìn hướng hắn đang đi, lên tiếng nhắc nhở: “Đường về sở cảnh sát không phải hướng này.”

 

“Tôi biết, về làm gì? Chán chết, toàn là chờ đợi, thà tìm chỗ nào đó hay ho để chờ.” Du Phùng nhấc chân tránh một vũng nước, “Tôi mời cậu uống một ly nhé.”

 

“Bây giờ?” Lê Chỉ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn bầu trời, tuy âm u nhưng vẫn còn sáng, “Mới sáu giờ sáng mà.”

 

“Sáu giờ vừa đẹp, trời sắp tối rồi.”

 

“Chỗ hay ho” mà Du Phùng nói cách hiện trường vụ án không xa, nằm ngay trong khu Đồng Hoa, đi qua vài con hẻm nhỏ bốc mùi, một quán bar có tấm biển hiệu cũ kỹ hiện ra trước mắt Lê Chỉ, trời chưa tối, nhưng đèn biển hiệu đã được bật sáng, đèn LED màu tím tạo thành bốn chữ xiêu vẹo: Khu Rừng Kỳ Lạ.

 

Lê Chỉ vừa bước vào cửa đã bị ánh đèn laser bên trong Khu Rừng Kỳ Lạ làm lóa mắt, bên trong quán bar hỗn loạn, ồn ào, tiếng trống điện tử ảo giác như giẫm lên dây thần kinh của người ta, ánh đèn xanh tím phủ lên những khuôn mặt ở đây một lớp hạnh phúc giả tạo.

 

Cậu phát hiện bên trong có rất nhiều người, có lẽ cuộc sống về đêm không còn giới hạn thời gian nữa.

 

Mặc dù trước khi tốt nghiệp, Lê Chỉ đã tiếp xúc với nhiều nhóm người phức tạp trong xã hội, nhưng dù sao lớp vỏ trong sáng của trường học vẫn chưa phai nhạt hết.

 

Trai gái ăn mặc lòe loẹt trước mắt, tiếng thở dốc khó nghe thấy từ trong góc khuất, vẻ mặt mê loạn, tất cả đã tạo thành một thế giới khác tách biệt hoàn toàn với thực tại.

 

Du Phùng kéo cậu đi qua sàn nhảy náo nhiệt, có quá nhiều ánh mắt trần trụi liếm láp từ đầu đến chân Lê Chỉ, nhưng tiếng nhạc chói tai và ánh đèn mờ ảo khiến cảm giác của cậu trở nên trì độn, chỉ ngoan ngoãn đi theo Du Phùng mà không hay biết gì.

 

Bọn họ dừng lại ở quầy bar.

 

Du Phùng tùy ý chào hỏi người pha chế, tiếng nhạc quá ồn ào, Lê Chỉ chỉ thấy miệng Du Phùng mấp máy.

 

Hai người ngồi xuống chỗ ngồi ở trong góc, một lúc sau, hai ly chất lỏng màu tím đỏ được mang lên, bọt khí bám đầy trên thành ly, dưới ánh đèn laser, màu sắc biến đổi khôn lường.

 

Du Phùng cũng không mời Lê Chỉ, tự mình cầm ly lên từ từ uống, Lê Chỉ nhìn yết hầu hắn lên xuống, nghĩ đến dáng vẻ say xỉn của Du Phùng sáng nay, sáng mai chắc lại là một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm nữa.

 

Những ngón tay thon dài của Du Phùng đặt trên ly thủy tinh, tay còn lại chống cằm nhìn sàn nhảy, vẻ mặt thờ ơ kết hợp với đôi mắt thanh tú, Lê Chỉ không thể không thừa nhận, Du Phùng là kiểu người dễ khiến người ta rung động.

 

Du Phùng như nhận ra điều gì, liếc mắt nhìn sang, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lê Chỉ đang quan sát hắn.

 

Lê Chỉ vội vàng cúi đầu, uống một ngụm rượu màu tím đỏ như để che giấu, lập tức bị cay đến mức nhíu mày. Rượu này có vị tệ quá, là loại rượu rẻ tiền, nồng độ cồn cao, có lẽ là liều thuốc tốt nhất để người nghèo có thể làm tê liệt cuộc sống của mình.

 

“Tuy thời gian chúng ta ở hiện trường rất ngắn, nhưng thông tin cũng gần đủ rồi.” Lê Chỉ cố gắng chuyển sự chú ý sang vụ án.

 

Du Phùng ngồi dựa vào ghế sofa, tiếng nhạc ầm ĩ khiến hắn không nghe rõ Lê Chỉ nói gì, chỉ có thể nhìn khẩu hình đoán ra những từ như “Vụ án”, “Thông tin”.

 

Hắn đứng dậy, đi vòng qua bàn kính, đến khi ngồi xuống bên cạnh Lê Chỉ mới lên tiếng: “Vụ án năm năm trước, mỗi nạn nhân đều có thân phận và nghề nghiệp khác nhau, không có mối liên hệ nào với nhau, vì vậy hung thủ được xác định là gây án ngẫu nhiên. Nhưng sau năm năm, hắn ta vừa xuất hiện đã ra tay với một nhân vật quan trọng như vậy.”

 

“Cứ cảm thấy lần này có gì đó kỳ lạ. Tại sao? Hắn ta coi vụ giết người này là màn trở lại của một ngôi sao à…..”

 

Tiếng nhạc quá ồn, Lê Chỉ chỉ có thể ghé tai sát về phía Du Phùng. Thực ra, Du Phùng giống như đang nói chuyện một mình, trong lúc suy nghĩ, ly rượu trên tay hắn đã cạn, lại gọi thêm vài ly nữa.

 

Lê Chỉ nhớ đến chiếc bút lông quạ trong khe hở tấm gương, “Bút lông vũ là vật mang hơi hướng cổ điển, không có tính thực dụng lắm, bây giờ có giá trị sưu tầm nhiều hơn, có lẽ hắn ta là người rất coi trọng nghi thức. Mỗi hiện trường Quạ Đen đều bày ra trò lố này sao?”

 

Du Phùng nhấp một ngụm rượu mới được mang lên, “Mỗi hiện trường đều có. Còn có cả thư tuyệt mệnh của nạn nhân.”

 

Không biết điều gì khiến hắn vui vẻ, khóe mắt và khóe miệng đều cong lên, “Buồn cười không? Đã giết người ta rồi, còn giả nhân giả nghĩa để nạn nhân từ biệt thế giới này.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Lê Chỉ không thấy buồn cười, chỉ tiếp lời suy đoán của Du Phùng: “Cũng chưa chắc là giả nhân giả nghĩa. Có thể là quan sát, có thể là khinh miệt, cũng có thể chỉ là thấy vui thôi.”

 

Du Phùng gật đầu, đồng tình với suy đoán của Lê Chỉ, “Vậy cậu nghĩ nụ cười được tạo ra bằng dụng cụ sắc bén đại diện cho điều gì?”

 

Lê Chỉ cũng không hiểu: “Theo lý mà nói cũng là một kiểu thể hiện nghi thức. Nhưng hắn ta làm cho nạn nhân có vẻ mặt như đang cười sau khi chết, có lẽ là muốn thể hiện rằng nạn nhân ‘Chết rất vui’?”

 

Ánh mắt Du Phùng hơi mất tập trung, hắn chống cằm quay sang nhìn Lê Chỉ bên cạnh, “Suy đoán này khá thú vị, tôi…”

 

“Ting –“

 

Là báo cáo hiện trường của Vưu Thụ gửi đến. Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt ở đây, âm thanh thông báo rất nhỏ.

 

Đại lộ Đồng Hoa, nơi xảy ra vụ án, các thiết bị công cộng quá cũ kỹ, tạo điều kiện thuận lợi cho tên sát nhân này hành động, ánh sáng của công nghệ hiện đại hoàn toàn không chiếu rọi được đến khu phố nghèo này, chỉ có hệ thống giám sát cơ bản của bảy, tám mươi năm trước làm cho có lệ, và ngoại trừ các thiết bị trên đường chính được bảo trì định kỳ, hơn tám mươi phần trăm thiết bị giám sát ở đây đều đang trong trạng thái làm đồ trang trí cổ lỗ sĩ.

 

Thi thể vẫn chưa được tìm thấy. Phản ứng luminol cho thấy hiện trường có một lượng lớn máu đã bị rửa sạch, tất cả kết quả xét nghiệm DNA máu đều là của Tư Bác, như vậy xem ra, căn hộ đó chính là hiện trường đầu tiên.

 

Quả nhiên, đúng là thủ đoạn điển hình của Quạ Đen. Nghi thức, phương pháp giết người mang tính kịch và hiện trường sạch sẽ đến mức gần như không có manh mối nào có thể sử dụng được.

 

Lê Chỉ tiếp tục nhanh chóng lướt qua báo cáo hiện trường, những điểm nghi vấn đan xen: Thi thể mất tích, hung thủ đã ăn tối cùng nạn nhân, truyền thuyết đô thị đã trở lại…

 

Chờ đã.

 

Trong lời đồn về bút lông quạ nhuốm máu, lá thư tuyệt mệnh do chính nạn nhân viết không phải cũng là một yếu tố quan trọng sao?

 

Hiện trường lần này lại không có bất kỳ báo cáo nào về thư tuyệt mệnh.

 

“Không tìm thấy thi thể sao?” Du Phùng lẩm bẩm.

 

Lê Chỉ đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nghe thấy Du Phùng nói mới sực tỉnh.

 

Lại nghe thấy hắn cười khẽ, “Quả nhiên là hắn ta.”

 

Trong cuộc thảo luận ngắn ngủi về vụ án đó, Du Phùng liên tục thay ly, Lê Chỉ cứ thế nhìn hắn uống từng ngụm từng ngụm rượu một, trong thoáng chốc, cảm thấy hắn như đang hít thở oxy.

 

Dường như cậu đã nhìn thấy Du Phùng cô đơn một mình hàng đêm là như thế nào.

 

“Cuối cùng hắn ta cũng xuất hiện trở lại,” Rõ ràng Du Phùng đã rất say, giọng nói lè nhè, “Tôi đã tìm hắn ta lâu như vậy, cuối cùng hắn ta cũng xuất hiện trở lại rồi!”

 

Du Phùng bây giờ rất bất thường. Lê Chỉ nghĩ. Trong giọng điệu của hắn lộ ra vẻ phấn khích đến kỳ lạ.

 

“Anh… tại sao anh lại tìm hắn ta?” Lê Chỉ thăm dò.

 

“Cậu muốn biết?” Du Phùng nhướn một bên mày, vẻ mặt có chút khinh khỉnh khó tả, “Không nói cho cậu biết…” Hắn vốn đã ở sát bên tai Lê Chỉ, lúc này hơi rượu phả vào tai cậu.

 

Lê Chỉ như bị bỏng, đột ngột quay đầu lại.

 

Khuôn mặt nồng nặc mùi rượu của Du Phùng ở ngay trước mặt, chỉ cần chớp mắt là lông mi có thể chạm vào nhau, gần đến mức Lê Chỉ có thể nhìn thấy đáy mắt đen láy của Du Phùng, bên trong có một Lê Chỉ nhỏ bé.

 

“Quá gần rồi…” Lê Chỉ vô thức hạ giọng.

 

“Cái gì?”

 

“Anh lại gần tôi quá…..”

 

Hết chương 29.

 

Chương 29: 040515 – Săn Đuổi 

Ngày đăng: 27 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên