Chương 29

 

Chương 29:

 

Lang Dương Dương quay đầu nhìn Trang Thạc: “Cái gì?”

 

Trang Thạc: “Không có gì…”

 

Lang Dương Dương cũng tinh ý nhận ra Trang Thạc có suy nghĩ với câu nói vừa rồi của mình.

 

“Ý em là, cảm giác đám cưới này thật sự rất chân thật. Anh không thấy việc mấy phụ huynh tổ chức tiệc cưới cho hai người đồng tính như chúng ta rất kì diệu sao?”

 

Trang Thạc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không có.”

 

Lang Dương Dương kéo Trang Thạc ngồi xuống chiếc ghế sofa mới, hỏi: “Anh come out thế nào?”

 

“Come out? Ừm…” Trang Thạc dựa người vào lưng ghế sofa, khoanh tay lại khiến cơ bắp cánh tay nổi lên rõ ràng, vừa hồi tưởng vừa nói: “Hồi cấp ba, lớp trưởng là bạn cùng bàn với anh, cô ấy rất thích xem phim, giới thiệu cho anh vài bộ, anh về nhà xem từng bộ một, xem đến phim «Lam Vũ» thì… xem xong… ừm…”

 

“Xem đến cứng luôn à?” Lang Dương Dương nghiêm túc hỏi.

 

Trang Thạc có chút ngại ngùng ừ một tiếng, tiếp tục nói: “Sau đó tìm rất nhiều phim để xem, càng xem càng say mê, sau đó có lần nằm mơ, mơ thấy thầy giáo dạy tiếng Anh của lớp…”

 

Đối với Trang Thạc mà nói, đây dường như là một hồi ức không mấy tốt đẹp, lông mày anh nhíu chặt lại.

 

“Anh thật sự không biết tại sao, thầy ấy cũng không đẹp trai lại còn dữ dằn, có thể là bởi vì thầy ấy còn trẻ lại dạy nhiều tiết, tóm lại… Này! Không được cười anh!”

 

“Ha ha ha, được rồi, được rồi, em không cười.” Lang Dương Dương cười rất thoải mái, nhẹ nhàng dựa người ra sau, cánh tay chạm vào cánh tay Trang Thạc, Trang Thạc liền đưa tay ôm cậu vào lòng.

 

Bầu không khí dịu đi rất nhiều, Trang Thạc tiếp tục nói: “Sau đó lên mạng tìm kiếm, cảm thấy mình giống như là đồng tính, cảm thấy mình không bình thường, sợ muốn chết, tự mình dọa mình hơn nửa năm mới dần dần chấp nhận sự thật mình là đồng tính. Sau đó, trước khi lên đại học, có một hôm mẹ anh nói đùa với anh, nói lên đại học rồi có thể quen bạn gái, anh liền thuận miệng nói với họ là anh thích con trai.”

 

Lang Dương Dương kinh ngạc: “Sau đó họ đồng ý luôn sao?”

 

Trang Thạc quay đầu nhìn Lang Dương Dương, “Họ suy nghĩ hai ngày mới chấp nhận, hai ngày đó họ cứ như kẻ trộm ấy, lúc thì lên mạng tra, lúc thì đến hiệu sách tìm hiểu, trốn tránh anh. Sau khi biết đây không phải là bệnh, họ liền cảm thấy chỉ cần anh có thể sống tốt, vui vẻ là được, vậy là liền chấp nhận. Sau đó mẹ anh còn nói, nếu sau này anh có người bạn đời phù hợp, họ cũng sẽ tổ chức hôn lễ cho anh.”

 

Trời đã tối, Lôi Công đang chơi đùa trong sân, ngoạm đồ chơi kêu chít chít chạy tới chạy lui, trên cây Du đầu đường cũng bắt đầu vang lên tiếng ve sầu kêu.

 

Khung cảnh náo nhiệt, đã có hơi hướng của mùa hè.

 

Trong mắt Lang Dương Dương cũng dâng trào sóng gió.

 

“Sao vậy?” Trang Thạc nhận ra cảm xúc của Lang Dương Dương không đúng, khẽ bóp vào cánh tay cậu.

 

Lang Dương Dương lắc đầu: “Không có gì, chú với dì thật sự là những bậc cha mẹ tốt, nếu như tất cả cha mẹ trên thế giới này đều có thể làm được như vậy thì tốt biết mấy.”

 

Nói xong, Lang Dương Dương mỉm cười, thoát khỏi cảm xúc tiêu cực, vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện Trang Thạc có chút u sầu: “Sao anh lại thế này?”

 

Trang Thạc muốn nói lại thôi, mấy lần định mở miệng lại thôi, chỉ nhìn chằm chằm Lang Dương Dương.

 

Trong lòng Lang Dương Dương có dự đoán, vậy nên đã nói với anh: “Không sao, anh cứ nói đi.”

 

Đây vẫn luôn là vấn đề giấu kín trong lòng Trang Thạc, không chỉ là anh, mà còn là nút thắt trong lòng dì Hai và bố mẹ của anh. Nhưng không ai dám mở miệng, sợ làm tổn thương Lang Dương Dương.

 

Trang Thạc đắn đo suy nghĩ, vẫn là mở miệng nói: “Dương Dương, em có từng nghĩ tới, nếu như bố mẹ em quay về thì sao?”

 

Giống hệt như Lang Dương Dương vừa mới đoán.

 

Cậu nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: “Vấn đề này kỳ thực em cũng đã từng nghĩ đến, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một đáp án.”

 

“Ừm?”

 

“Họ có cuộc sống của họ, em cũng có cuộc sống của riêng mình, em sắp ba mươi tuổi rồi, những vấn đề này sớm đã nghĩ thông suốt. Nói có hơi máu lạnh, em thậm chí còn không mở miệng gọi họ là bố mẹ, đối với em mà nói, họ chỉ là người xa lạ có quan hệ huyết thống. Còn về tài sản thì càng không cần lo lắng, ông nội trước khi mất đã lập di chúc, đồ đạc trong nhà đều để lại cho em và dì Hai, không có phần của họ.”

 

Trong mắt Trang Thạc thoáng qua cảm giác đau lòng, Lang Dương Dương lại cười kéo tay anh an ủi: “Anh đừng vì chuyện này mà cảm thấy em đáng thương, thật đấy. Đương nhiên em cũng không phải ngay từ đầu đã nghĩ thông suốt như vậy, thời niên thiếu cũng từng oán hận, cảm thấy ông trời thật không công bằng, tại sao lại để em gặp phải gia đình như vậy, nhưng sau này lớn lên đi làm rồi thì dần dần nghĩ thông.”

 

Lang Dương Dương điều chỉnh tư thế ngồi, nghiêng đầu dựa vào người Trang Thạc, nhìn nửa vầng trăng khuyết lộ ra trên tường rào ngoài cửa sổ.

 

“So với việc đắm chìm trong hồi ức đau khổ đã qua, không có cách nào thay đổi, thì cố gắng làm việc, chăm chỉ rèn luyện, thậm chí là ăn ngon một chút, nghe những bài hát hay hơn đều có ý nghĩa hơn. Đi học vất vả, đi làm mệt mỏi, em chỉ là một người rất đỗi bình thường, có thể đi đến ngày hôm nay, còn có thể có một tiệm bánh ngọt của riêng mình đã là rất hạnh phúc rồi.”

 

“Dương Dương.”

 

“Hửm?”

 

Lang Dương Dương cảm thấy bản thân lúc nói những lời này rất lạc quan, rất tích cực, nhưng không hiểu sao Trang Thạc lại nhìn cậu với vẻ mặt u buồn.

 

Trang Thạc đưa tay khẽ vuốt ve gò má Lang Dương Dương, lòng bàn tay anh có một lớp chai, khiến mặt Lang Dương Dương hơi đau.

 

“Đừng như vậy.” Lang Dương Dương cười.

 

Trang Thạc cũng cười, nhưng không phải nụ cười thật lòng, dường như chỉ là để an ủi Lang Dương Dương. Anh nhỏ giọng nói: “Em học hành giỏi giang, làm việc cũng rất nỗ lực, làm những việc mình thích cũng rất dũng cảm.”

 

Không biết tại sao, Trang Thạc tự nói, sống mũi lại có chút cay cay.

 

Anh nhìn vào mắt Lang Dương Dương, rất nghiêm túc nói với cậu: “Anh thật sự rất tự hào về em, em đã một mình vượt qua rất nhiều thời khắc khó khăn.”

 

Mắt Lang Dương Dương khẽ động, một lúc sau rốt cuộc cũng thật lòng mỉm cười.

 

Cậu không khóc, cũng hoàn toàn không muốn khóc, chỉ là, cảm thấy nơi nào đó trong lòng mình bình yên trở lại, cảm thấy rất an tâm.

 

Lang Dương Dương trông có vẻ lạnh lùng, rốt cuộc cũng dám thừa nhận trong lòng, cậu cũng rất cần sự công nhận của người khác, nếu người đó là Trang Thạc, vậy thì thật sự không còn gì bằng.

 

Lang Dương Dương thấy Trang Thạc sắp rơi lệ, tiến lên hôn anh một cái, vừa định lùi lại đã bị Trang Thạc ôm chặt, một lần nữa hôn xuống.

 

Nụ hôn này lúc đầu rất thô bạo, sau đó dần dần trở nên dịu dàng.

 

Lang Dương Dương không trốn tránh, cậu hiểu được chút mặn mòi nơi khóe môi, là sự dịu dàng mà người đàn ông cứng rắn kia thể hiện.

 

Đã như vậy, cậu liền dựa vào chiếc gối mềm mại này nghỉ ngơi một lát vậy.

 

Sân đã sửa sang gần xong rồi, đợi hôm nào rảnh rỗi sẽ đến chợ hoa và cây cảnh chọn vài chậu hoa về trồng là được.

 

Mấy ngày nay nông trại đang phơi hạt cải dầu, Trang Thạc cũng an tâm ở lại đây chuẩn bị cùng Lang Dương Dương. Sáng sớm hôm sau, anh nhất quyết đòi đi làm cùng Lang Dương Dương.

 

“Sớm như vậy chắc chắn sẽ buồn ngủ, ở nhà ngủ nướng thêm một chút có phải tốt hơn không.” Lang Dương Dương tiện tay ngắt một cọng cỏ lau ven đường, vừa đi vừa lắc lư, quay đầu nói với Trang Thạc: “Anh đi theo cũng chỉ có nhìn em bận rộn thôi.”

 

Trang Thạc nói: “Em đi làm, sao anh có thể ngủ nướng được, đi cùng em cũng tốt.”

 

Lang Dương Dương: “Sợ anh tối qua mệt mỏi quá chứ gì.”

 

“Em không mệt thì sao anh có thể mệt được?!” Trang Thạc cho rằng Lang Dương Dương đang thăm dò, ám chỉ anh.

 

Chẳng lẽ là biểu hiện tối qua của anh khiến cậu không hài lòng?

 

Lang Dương Dương nghĩ đến cái gì đó, cười có chút gian tà, quay đầu nhìn Trang Thạc nói: “Không phải có câu nói thế này sao? Không có đất cày hư, chỉ có trâu cày mệt.”

 

Trang Thạc nghiêm mặt nói: “Không thể nào, anh rất tự tin vào thể lực của mình.”

 

Lang Dương Dương cười, không nói gì nữa.

 

Một lát sau mới nói: “Em đã quen với lịch trình này rồi, anh không cần phải vất vả theo em làm gì.”

 

Trang Thạc rốt cuộc cũng cười, nhìn Lang Dương Dương sắp đụng phải bụi hoa hồng leo ra khỏi tường, liền kéo cậu lại một chút, nói: “Lịch trình của anh cũng vậy mà, làm nông dân làm gì có chuyện chín giờ sáng đi sáu giờ tối về, bận rộn thì trời chưa sáng đã phải bắt đầu, nửa đêm mới xong việc, anh cũng quen rồi.”

 

Lang Dương Dương quay đầu nhìn anh.

 

Nhìn làn da rám nắng và đôi bàn tay thô ráp của anh.

 

Đúng vậy, làm gì có ai nhàn nhã, đặc biệt là nông dân.

 

Cứ tưởng Trang Thạc đến cửa hàng cũng chỉ ngồi chơi xơi nước nhìn Lang Dương Dương làm việc, không ngờ anh tự mình tưới cây, rửa dụng cụ, nhào bột cũng có thể giúp được một tay, ba bốn tiếng đồng hồ trôi qua vậy mà không hề rảnh rỗi.

 

Chắc là do trong mắt có việc muốn làm.

 

Du Du đến lúc Lang Dương Dương và Trang Thạc vừa ăn sáng xong, đang chuẩn bị về nhà, nửa tiếng trước dì Tạ đã gọi điện thoại báo là dì sắp xuất phát.

 

“Bánh ngọt còn dư để trong tủ bảo quản, hoa quả anh chưa trang trí lên sợ để lâu không tươi, em nói với Hiểu Văn và Hoàng Vân, trước khi mang lên nhớ thêm vào.” Lang Dương Dương treo tạp dề của mình vào, vừa nói vừa chen chúc với Trang Thạc bên cạnh bồn rửa tay.

 

Du Du đã quen với việc Trang Thạc xuất hiện ở cửa hàng, cô kiểm tra số cà phê hạt còn lại trong quầy bar, nói: “Vâng, anh cứ yên tâm về nhà đi.”

 

“Hôm nay làm bánh sừng bò, bảng giá anh đã cập nhật rồi, trên app giao đồ ăn thì chưa, làm phiền em làm nốt nhé.” Lang Dương Dương nói xong, cảm thấy để Du Du làm nhiều việc quá, liền trực tiếp đến trước màn hình máy tính: “Hay là anh làm xong rồi về.”

 

Du Du cười nói: “Số khổ mà.”

 

Trang Thạc xách một túi giấy, đứng bên cạnh chờ đợi.

 

“Đúng rồi, anh Dương Dương, chương trình của đài truyền hình kia rốt cuộc anh có tham gia không vậy?” Du Du hỏi.

 

Lang Dương Dương đang bận rộn cập nhập bánh sừng bò, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, nói: “Chưa biết, vẫn chưa nghĩ ra, bên phía đài truyền hình nói trong vòng một tuần phản hồi là được.”

 

Du Du ghé sát vào: “Em thấy đây là cơ hội tốt mà, sao anh không đi?”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Lang Dương Dương nhập giá: “Sợ lên chương trình mất mặt.”

 

“Sao có thể chứ?!” Du Du và Trang Thạc đồng thanh nói.

 

Lang Dương Dương cười nói: “Sao lại không thể, em chỉ là tay ngang, không giỏi như mọi người nghĩ đâu.”

 

Trang Thạc và Du Du nhìn nhau, không nói gì.

 

Trên đường về nhà trời nắng đẹp, ngẩng đầu nhìn lên, trời quang mây tạnh, gió nhẹ hiu hiu, thời tiết đẹp nhất trong năm ở thành phố Trường Khê đã đến.

 

Cuối xuân đầu hạ hàng năm, khắp nơi ở thành phố Trường Khê đều xanh mướt, thời tiết quang đãng, thi thoảng có cơn mưa rơi xuống, gột rửa mặt đất sạch sẽ.

 

Dải phân cách trồng rất nhiều hoa cúc, hiện tại đã bắt đầu nhú nụ, đung đưa theo gió trông rất nhàn nhã xinh đẹp.

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc sóng vai đi bên nhau, con đường dốc xuống rất dễ đi, rẽ hai ngã tư là đến nhà.

 

Về đến nhà, Lang Dương Dương bật máy tính tiếp tục làm phương án cho nông trại, Trang Thạc dắt chó đi dạo. Thể lực Trang Thạc tốt, mỗi lần dắt Lôi Công đều kéo đi rất xa, Lôi Công rất thích, hiện tại ra ngoài với Trang Thạc càng phấn khích hơn.

 

Lang Dương Dương lại xin Trang Thạc một số hình ảnh của nông trại.

 

Những bức ảnh này được chụp bằng flycam và máy ảnh HD khi đài truyền hình thành phố đến phỏng vấn trước đó, đẹp hơn nhiều so với ảnh Trang Thạc tự chụp, nhưng chưa được cấp phép, Lang Dương Dương lại gọi điện thoại liên hệ với đài truyền hình thành phố để xin giấy phép bản quyền, một hồi lâu mới làm được ba bốn trang PPT thì Trang Thạc đã trở về.

 

Lang Dương Dương tăng tốc, trước tiên phân loại nội dung và hình ảnh.

 

Vừa phân loại xong thì dì Tạ và dì Hai cũng đến.

 

Lang Dương Dương vừa rót cho hai người một cốc nước, Lão Oai và Trương Tiểu Quân cũng vội vàng chạy đến.

 

Lần trước Lão Oai và Trương Tiểu Quân đến giúp thay cửa sổ đều mặc quần áo cũ kỹ, hôm nay đã ăn mặc có gu hơn.

 

Lão Oai mặc đồ lanh màu be còn đội mũ, Trương Tiểu Quân mặc quần túi hộp có bốn năm túi, rất ra dáng thợ sửa chữa.

 

Phòng khách nhỏ chật ních người, Lang Dương Dương vừa đếm người rót nước, vừa đi rửa hoa quả, bày bánh quy.

 

Trang Thạc quay đầu lại, phát hiện Lang Dương Dương không thấy đâu, liền đi vào bếp tìm cậu.

 

“Có phải có chút lạ lẫm không?”

 

Lang Dương Dương thẳng thắn thừa nhận: “Ừm, nhiều người quá.”

 

“Đừng căng thẳng, có anh ở đây. Chuyện này mẹ anh và dì Hai chủ trì, chúng ta chỉ cần nghe theo chỉ huy là được.” Trang Thạc lấy một chiếc đĩa lớn đựng nho đã rửa sạch.

 

“Như vậy không hay lắm.”

 

“Có gì mà không hay.” Trang Thạc quay đầu nhìn phòng khách, mọi người đều đang bận rộn, không ai chú ý đến họ. Anh nhanh chóng hôn lên mặt Lang Dương Dương một cái.

 

Lang Dương Dương bĩu môi mắng: “Chú ý trường hợp chứ!”

 

Tuy Trang Thạc nói có người lớn chủ trì, cậu không cần lo lắng, nhưng Lang Dương Dương vẫn cảm thấy đây là chuyện của hai người, sao có thể để người khác nhọc lòng thay được?

 

Cậu từ nhỏ đã lớn lên như vậy, chuyện của mình chỉ có thể dựa vào bản thân.

 

Nhưng không ngờ, thật sự giống như Trang Thạc nói.

 

Dì Hai và dì Tạ mỗi người nói một câu, nhanh chóng sắp xếp xong công việc của mọi người.

 

“Lão Oai, cháu và Tiểu Quân dán chữ Hỷ và câu đối, cửa ra vào, cửa sổ đều phải dán.”

 

“Dương Dương, hai đứa dọn dẹp phòng ngủ đi, thay ga giường mới, để chăn bông mới mua lên cái ghế kia, bình hoa cũng thay luôn.”

 

“Thảm trải sàn hôm nay thay hay ngày mai thay đây?”

 

“Đúng rồi, tối nay nhớ tắm cho chó, ngày mai phải gặp khách, tắm cho thơm tho một chút.”

 

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc đang thay vỏ chăn ga gối đệm trong phòng ngủ, cửa sổ cũng mở toang để thông gió.

 

Thay xong, dì Hai cầm vào mấy chiếc túi lớn.

 

“Ngày mai ăn cơm hai đứa mặc cái này.” Dì hai đặt túi xuống rồi đi ra ngoài.

 

Lang Dương Dương còn không biết mấy thứ này là khi nào thì mang về nhà, cũng không ngờ hai vị trưởng bối lại còn đích thân đến cửa hàng xa xỉ mua quần áo cho bọn họ mặc lúc kết hôn.

 

“Cái này đắt lắm đấy.” Lang Dương Dương mở túi ra, tâm trạng có chút phức tạp.

 

Trang Thạc không mua đồ hiệu nhiều, biết là đắt, nhưng không biết cụ thể là bao nhiêu, bình thường anh mua quần áo chủ yếu là chọn các thương hiệu quần áo dành cho hoạt động ngoài trời và đồ thể thao, thỉnh thoảng ra ngoài nhìn thấy đồ bán ở vỉa hè phù hợp cũng mua về mặc, không hề kén chọn.

 

Anh lấy ra một hộp giày: “Đắt lắm à? Bao nhiêu tiền nhỉ?”

 

Lang Dương Dương lấy chiếc áo sơ mi ra, nói: “Cái này chắc phải năm sáu nghìn một chiếc.”

 

Trang Thạc: “Cũng bình thường mà.”

 

“Cũng bình thường?” Lang Dương Dương quay đầu nhìn anh, “Hai bộ quần áo này, cộng thêm giày dép cũng phải ba bốn vạn rồi.”

 

Bình thường cũng không thấy họ tiêu xài hoang phí như vậy. Các vị trưởng bối đều là công nhân viên chức bình thường, kiếm tiền không dễ dàng.

 

Trang Thạc cười, nói: “Ý anh là dùng để kết hôn thì cũng đáng. Mấy hôm trước ở nhà nghe mẹ anh lẩm bẩm, nói thấy cái túi em đeo cũng là túi hàng hiệu, không thể nào nói là kết hôn rồi lại để em mặc đồ rẻ tiền được.”

 

Lang Dương Dương ngẫm nghĩ, chắc là lần thứ hai đến nông trại, cậu đeo một chiếc túi tote của hãng đắt tiền.

 

“Cái đó… cái đó là lúc công ty tổ chức tiệc tất niên bốc thăm trúng phiếu mua hàng em mới mua.”

 

Hai người nhìn nhau, bỗng nhiên phì cười.

 

Không quan trọng, tất cả đều không quan trọng, điều quan trọng là tấm lòng của các vị trưởng bối.

 

Hai người lấy quần áo ra xem, Trang Thạc lẩm bẩm: “Có một bộ vest tử tế cũng tốt, nhỡ sau này phải đi tham gia hội chợ nông nghiệp gì đó cũng có thể mặc. Kỳ thực trước đây anh mua đồ của các nhãn hiệu quần áo dành cho hoạt động ngoài trời cũng khá đắt, giày dép tốt một chút cũng hơn một nghìn, áo khoác leo núi còn đắt hơn, mấy nghìn mấy vạn cũng có.”

 

“Anh mua rồi à?” Lang Dương Dương thuận miệng hỏi.

 

Trang Thạc: “Chưa, đắt quá, anh không nỡ.”

 

Lang Dương Dương cười haha, nói cậu cũng vậy.

 

Bận rộn đến tận bốn giờ chiều, trong nhà ngoài ngõ đều đỏ rực.

 

Trang Thạc cài bông hoa cài áo lên ngực áo phông, soi gương trước cửa sổ kính. Lang Dương Dương hai tay chống nạnh nhìn chữ Hỷ to tướng trên đầu giường, nói: “Suýt chút nữa em không nhận ra phòng ngủ của mình rồi.”

 

Vừa dứt lời, dì Hai và dì Tạ đi vào.

 

“Dương Dương, bên con thật sự không có bạn bè nào đến à?”

 

Lang Dương Dương dạ một tiếng: “Sớm không còn liên lạc rồi, đột nhiên đi tìm người ta nói con sắp kết hôn thì đường đột quá, chúng ta đơn giản một chút là được rồi.”

 

Có hai người thi thoảng còn nói chuyện phiếm với cậu đều đang công tác ở tỉnh ngoài, hơn nữa cũng không biết giới tính thật của Lang Dương Dương.

 

Lang Dương Dương có nói với người bạn đồng tính là chị gái cùng trường ở Thượng Hải, nhưng mọi người đều bận, không đến được.

 

Dì Hai: “Vậy thì thôi, vậy bàn tiệc không sắp xếp nhiều chỗ quá.”

 

Nói xong vỗ vỗ vai dì Tạ bên cạnh, bảo dì cùng xem giường, sau đó nhìn chằm chằm chiếc giường trầm ngâm.

 

“Sao vậy dì?” Lang Dương Dương hỏi.

 

Trang Thạc cũng quay người lại nhìn dì Hai.

 

Dì hai hít hà một tiếng, nói với dì Tạ: “Vậy táo đỏ, lạc, nhãn nhục gì đó chúng ta có rải không?”

 

Dì Tạ: “Sớm sinh quý tử? Bọn nó cũng không thể sinh mà?”

 

Dì hai: “Lấy may?”

 

Dì Tạ: “Cũng đúng, dù sao cũng là lần đầu tiên, nên vui vẻ một chút.”

 

Nghe đến đây, Lang Dương Dương và Trang Thạc nhìn nhau, hai người đều đỏ mặt, nhìn nhau một giây thì nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.

 

Lang Dương Dương xoay người, cúi xuống giả vờ thu dọn đồ đạc trên tủ đầu giường.

 

Trong lòng không khỏi buồn cười thầm nhủ.

 

“Lần đầu tiên cái gì mà lần đầu tiên…”

 

Hết chương 29.

 

Chương 29

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên