Chương 3: 020100 – Mật Thất
Có lẽ sự tò mò thực sự là một nguyên nhân gây tử vong cực kỳ nguy hiểm. Lê Chỉ đứng trước cửa mật đạo nghĩ như vậy.
Ba tiếng trước, mọi người kết thúc buổi khiêu vũ làm cho có lệ, ai nấy đều không chịu nổi cơn buồn ngủ, lần lượt chọn về phòng nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau sẽ bàn bạc tiếp.
Tấm thảm mềm mại trên sàn nhà đã giúp Lê Chỉ và Raman không cần rón rén cũng có thể lặng lẽ đến phòng sách, tìm thấy mật đạo mà không đánh động đến ai.
Vẫn là vầng trăng khuyết nhợt nhạt kia, phủ lên mỗi cuốn sách trên giá sách một lớp ánh sáng trong trẻo dịu dàng, chỉ có một mảng bóng tối hình vuông vuông vức bên dưới giá sách là trông thật lạc lõng.
“Làm sao anh phát hiện ra?” Lê Chỉ thì thầm hỏi, trên tay còn cầm một chiếc đèn khí cũ.
“Có một cây bút lông quạ. Trên cái bàn sách bừa bộn kia, giống hệt cái trên nhãn cầu của người trong lò nướng.” Raman cũng hạ thấp giọng trả lời cậu, ngón tay phải chỉ về phía sau, nơi đó có một chiếc bàn sách bằng gỗ nam lớn, trong bóng tối không nhìn rõ, vì nằm ngoài phạm vi ánh sáng của đèn khí, lờ mờ thấy được những chồng sách báo chất đống lung tung.
“Tôi muốn nhặt nó lên xem, ai ngờ vừa rời khỏi bàn thì nghe thấy bên giá sách này ‘Cạch’ một tiếng, tôi lại xem thì đã thành thế này.”
Lê Chỉ gật đầu, nhìn vào lối vào hình vuông, kích thước vừa đủ cho một người đàn ông trưởng thành bình thường đi qua, một cầu thang sắt gỉ sét dẫn thẳng xuống dưới, thông đến một nơi sâu thẳm bí ẩn.
Lối vào âm u khiến cho người ta do dự, nhưng Raman lại xung phong nhận việc, quay người dùng chân thử độ chắc chắn của cầu thang, nói: “Tôi xuống trước.”
Có lẽ tâm trạng căng thẳng khi khám phá điều chưa biết đã khiến hai người quá tập trung, phía sau giá sách có một đôi mắt, xuyên qua khe hở của những cuốn sách cổ tối nghĩa, nhìn chằm chằm vào bọn họ, mà hai người thì lại không hề hay biết.
Lê Chỉ giơ đèn khí lên trên lối vào để chiếu sáng cho Raman, đường hầm dường như không sâu, một lúc sau đã nghe thấy giọng nói khẽ khàng của Raman ở bên dưới: “Xuống đi, ở đây còn một đường hầm nữa.”
Lê Chỉ cắn chặt đèn khí bước xuống cầu thang, cậu trải tấm thảm ra, đồng thời tiện tay đóng cửa gỗ ở lối vào.
Đôi mắt đang nhìn trộm lặng lẽ quan sát hành động cẩn thận của Lê Chỉ.
Đế giày da giẫm lên thang sắt, phát ra tiếng “cạch cạch” nho nhỏ, mùi mốc đặc trưng ở những góc tối ẩm ướt từ từ xộc vào mũi Lê Chỉ. Khi đặt chân xuống đất, Lê Chỉ lập tức cảm thấy có gì đó là lạ dưới đế giày, ẩm ướt nhớp nháp, như sa vào vũng bùn rác rưởi khiến cho người ta có cảm giác thật buồn nôn.
“Hình như là rêu.” Raman nhận ra Lê Chỉ khó chịu.
Lê Chỉ đưa đèn khí lại gần mặt đất: “Màu đỏ sẫm… Thật quái dị.”
Từ “Đỏ sẫm” khiến Raman lập tức liên tưởng đến thứ gì đó không hay, anh ta rùng mình, vội vàng chuyển hướng sự chú ý: “Cậu có nghe thấy tiếng gió không? Phía trước là một hành lang, đi về phía trước xem có thể tìm thấy lối ra ngoài cổng không.”
Lê Chỉ nín thở lắng nghe, quả thực có tiếng gió rất nhỏ, nhưng tiếng gió vẫn đều đều, không hề đứt quãng.
Hành lang phía trước hẹp và gồ ghề, những bức tường đá có vô số khe hở, mỗi khe hở đều bị rêu màu đỏ sẫm lấp đầy. Lê Chỉ không khỏi liên tưởng đến ruột rắn.
Cậu cầm nguồn sáng yếu ớt đi theo sau Raman, cẩn thận không để những bức tường bẩn thỉu chạm vào chiếc áo sơ mi màu trắng sữa của mình.
“Đến rồi.” Raman đi phía trước bỗng dừng lại.
Bọn họ đứng trước một cánh cửa sắt, giống như chiếc thang sắt ở lối vào, rỉ sét loang lổ. Trên đó có một dòng chữ cứng nhắc viết bằng sơn trắng.
Lê Chỉ đọc thầm trong lòng: 250305. Nghĩa là gì nhỉ….
“Kẽo Kẹt–” Trong lúc Lê Chỉ đang suy nghĩ thì Raman đã mở cửa sắt, làn gió nhẹ lướt qua tóc mái của Lê Chỉ, đồng thời cũng làm dịu bớt cảm giác ngột ngạt trong hành lang ẩm ướt.
Sẽ tốt hơn nếu trong gió không có mùi kỳ lạ khó tả nào đó.
Lê Chỉ bị làn gió có mùi kỳ lạ này thổi đến choáng váng, mùi máu, formalin, mùi gỗ cháy hòa quyện vào nhau, còn lẫn cả một mùi ngọt ngấy khó tả nữa, trong lòng Lê Chỉ nghiến răng nghiến lợi: Đúng là Raman đã tìm được bảo vật rồi.
Cậu cố kìm nén cảm giác buồn nôn, bước vào cánh cửa sắt, thấy phía Tây căn phòng có một cửa sổ kính rất nhỏ, trên kính có một lỗ thủng to bằng quả táo, những vết nứt lan ra xung quanh như mạng nhện, gió đêm len lỏi vào từ lỗ thủng trên kính. Bố trí trong phòng cũng rất đơn giản, hai dãy giá sách, một bàn gỗ, một ghế gỗ. Trên bàn gỗ còn căng vài sợi dây trắng, kẹp rất nhiều tờ giấy.
Lê Chỉ lại gần xem, đó là những mẩu báo cũ, không khí ẩm ướt u ám dưới lòng đất đã ăn mòn giấy báo, vì đã quá lâu, chữ in đã mờ nhạt, chỉ có vài tiêu đề lờ mờ có thể phân biệt được —
‘Sát nhân Quạ Đen cuồng loạn lại ra tay, giám đốc công ty bị phân xác’
‘Bút lông quạ trí mạng, ác ma giết người bừa bãi ở thành phố Cass’
‘Hồi ký di thư — Giây phút cuối cùng của mười một người đã khuất’
Lê Chỉ lật xem tất cả các mẩu báo, cố gắng nhận ra chữ viết. Đột nhiên cậu nhìn thấy một mẩu giấy trắng khác biệt, trắng như lưỡi dao phản chiếu ánh sáng, như hút chặt ánh mắt của cậu, những tờ giấy khác đã ngả vàng, chỉ có một mảnh giấy rách, ngay cả phần mép bị xé cũng rất mới.
Không có nội dung chi tiết, chỉ có một dòng tiêu đề đen sì in đậm: ‘Vị quan chức hành chính cấp cao nhất đã bị làm thành bánh nhân thịt, nghi là Quạ Đen đã tái xuất’
“Lê Chỉ! Lê Chỉ!” Raman bên kia giá sách đột nhiên sợ hãi hét lên.
Lê Chỉ vội vàng chạy tới bịt miệng anh ta lại. Raman đang hoảng sợ, Lê Chỉ có thể cảm nhận được người đàn ông cơ bắp này đang khẽ run lên nhè nhẹ, Lê Chỉ nhìn theo ánh mắt kinh hoàng của Raman, thấy trên giá sách đặt ngay ngắn mười mấy lọ thủy tinh.
Lúc ngửi thấy mùi formalin khi mới vào cửa, Lê Chỉ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng cũng không ngờ cảnh tượng trước mắt lại kỳ quái đến mức này.
“Ngón tay, tai, dạ dày, tim… Căn phòng này để làm gì… Phòng trưng bày nội tạng sao?” Giọng nói yếu ớt của Raman thoát ra từ khe hở giữa các ngón tay Lê Chỉ.
“Xem từ những mẩu báo kia, có lẽ là tên sát nhân hàng loạt có biệt danh là ‘Quạ Đen’ tự làm phòng trưng bày thành tích cho mình.” Lê Chỉ buông tay bịt miệng Raman ra, cau mày quan sát giá sách dính đầy vết máu.
“Lọ này mới được đặt lên,” Lê Chỉ dùng ngón trỏ xoa cái nắp đỏ của lọ thủy tinh ngoài cùng bên phải hàng thứ ba, “Không có bụi, màu sắc còn rất mới. Đây là gan của vị quan chức hành chính cấp cao đó à?”
“Quạ Đen?” Raman nghi hoặc.
“Ở kia.” Lê Chỉ chỉ về phía bàn sách, “Một tên sát nhân hàng loạt, mấy năm trước đã giết liên tiếp mười một người. Giết người bừa bãi, thủ đoạn tàn nhẫn, dấu hiệu là một chiếc bút lông quạ đen. Gần đây lại xuất hiện giết một quan chức hành chính cấp cao. Tôi đoán chắc là như vậy, thông tin trên mẩu báo quá ít.”
Raman lật xem mẩu báo, càng thêm nghi hoặc: “Bút lông quạ đen? Không phải chính là cái cắm trên nhãn cầu của người trong lò nướng lúc ăn tối sao? Người đó bị Quạ Đen giết sao…” Gió đêm từ lỗ thủng trên kính đột nhiên mang theo chút âm u lạnh lẽo, giọng Raman hơi run: “Cơ quan mở mật đạo… cũng là bút lông vũ quạ đen phải không?” Anh ta càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng tan biến trong không khí ẩm ướt.
Mùi ngọt ngấy kỳ lạ kia lại càng thêm nồng nặc hơn.
Lê Chỉ cảm thấy hơi khó chịu, đôi mắt xám quét qua khắp căn phòng: “Vậy nên rời khỏi đây trước đã, có thể Quạ Đen đang ở trong trang viên này.”
“Được được được, chúng ta đi nhanh đi!” Raman vồ lấy đèn khí trên bàn, động tác thô bạo khiến nguồn sáng rung lắc dữ dội, những bức tường lúc sáng lúc tối, bóng của hai người như ma quỷ giương nanh múa vuốt.
Mùi ngọt ngấy dường như ngày càng nồng, cảm giác buồn nôn ngày càng dữ dội, sau đó là cảm giác mất trọng lực chóng mặt, “Không thể ở đây thêm một giây phút nào nữa.” Nghĩ vậy, Lê Chỉ đi nhanh về phía cửa sắt.
Tay Lê Chỉ nắm lấy tay nắm cửa lạnh lẽo rỉ sét, nghĩ nhất định phải về ngủ một giấc thật ngon.
Đột nhiên, có tiếng bước chân từ hành lang vọng lại.
Trong đêm khuya tĩnh mịch nghe đặc biệt đột ngột và kỳ quái. Bước chân chậm rãi và dinh dính, như đang dạo chơi trong sân nhà, Lê Chỉ có thể nghe thấy cảm giác nhớp nháp khi giẫm lên lớp rêu dưới sàn, người đó bước từng bước, từng bước, ngày càng đến gần căn phòng hơn.
Hết chương 3.