Chương 3:
Vẻ mặt Vương Lâm đang vặn vẹo kỳ quặc, Ninh Lạc bỗng ho khan một tiếng, giữ một chút khoảng cách với ông rồi hỏi: “Đạo diễn Vương, tại sao đột nhiên lại muốn giới thiệu tài nguyên cho tôi?”
【Vô sự hiến ân cần, đây là bước đầu tiên của việc lợi dụng chức quyền để gạ gẫm! Đạo diễn Vương, anh đừng có già mà không đáng kính nha!】
“Đương nhiên là bởi vì…..” Vương Lâm tức giận đến mức đầu muốn bốc khói, hắn định mở miệng giải thích, nhưng lời đến bên miệng lại nhớ ra không thể để Ninh Lạc đoán được manh mối, bèn đổi giọng: “Bởi vì cậu ưu tú.”
Trên đầu Ninh Lạc hiện lên dấu chấm hỏi to đùng: “…A?”
Nguyên chủ? Ưu tú?
【 Anh có muốn nghe xem mình đang nói nhăng nói cuội gì không?】
Vương Lâm càng nói càng tự tin, nhắm mắt bịa chuyện: “Tôi phát hiện ra cậu là một viên ngọc thô, là viên ngọc quý bị chôn vùi, chỉ cần mài giũa một chút là có tiềm lực rất lớn. Loại người như tôi rất thương tiếc những người tài năng, không đành lòng để cậu lãng phí tài hoa của mình, nên đã quyết định cho cậu một cơ hội để thể hiện bản thân.”
Ninh Lạc sững sờ, càng nghe càng kích động.
Đây là cái cây hái ra tiền của mình đang nở hoa sao!
Tuy rằng mắt nhìn người của Vương Lâm không tốt, nhưng lại là người tốt!
Còn cậu, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để kiếm chác!
Vương Lâm hỏi: “Một tuần nữa là có một bữa tiệc tối trong ngành đạo diễn, có rất nhiều ông lớn tham gia, cậu có đi không?”
“Đi!” Ánh mắt Ninh Lạc kiên định đến mức có thể gia nhập Đảng ngay tức khắc.
【 Vườn rau mới đã xuất hiện, làm sao có thể dậm chân tại chỗ!】
Trong lòng Ninh Lạc vang lên bài hát của SpongeBob: 【Tôi đã sẵn sàng, tôi đã sẵn sàng!】
Vương Lâm: “…”
Bà nó, rõ ràng là cơ hội do hắn cung cấp, vậy tại sao bây giờ hắn lại muốn đánh Ninh Lạc như vậy?
Nhất cử nhất động của Vương Lâm đều được nhân viên đoàn phim chú ý, nghe nói ông quyết định giới thiệu tài nguyên cho Ninh Lạc, tất cả mọi người đều chỉ có một suy nghĩ.
Vương Lâm bị điên rồi.
Trợ lý của Tôn Thiệu Nghi cũng rất khó hiểu: “Đạo diễn Vương bị sao vậy? Rõ ràng là hắn không thích Ninh Lạc mà.”
Nói không thích là còn nhẹ, Vương Lâm còn vì chuyện Ninh Lạc vào đoàn phim mà nổi trận lôi đình, còn gọi điện thoại cho Ninh Tịch Bạch để hỏi tội.
Kết quả chuyện này lại bị một trong những nhà đầu tư của đoàn phim biết được, người này tình cờ là phú nhị đại đang theo đuổi Ninh Tịch Bạch, vì Ninh Tịch Bạch nên mới đầu tư vào đoàn phim. Chuyện này ồn ào một trận rất khó chịu, khoản đầu tư đã hứa hẹn cứ bị trì hoãn, dẫn đến đoàn phim thiếu vốn, bất đắc dĩ phải khởi quay trong khi vẫn đang chạy vạy khắp nơi để tìm kiếm nhà tài trợ.
Tôn Thiệu Nghi suy nghĩ một chút: “Có lẽ là vì Ninh Lạc không phải người xấu.” Cô phớt lờ vẻ mặt như gặp ma của trợ lý.
Cô cho rằng mình sẽ được nghe Ninh Lạc toan tính trong lòng, bôi nhọ người khác, nhưng Ninh Lạc ngoại trừ đầu óc không được bình thường ra thì không có tâm địa xấu xa nào khác.
Ngoài dự đoán.
Ninh Lạc không biết cô đang nghĩ gì, chỉ hết lòng hoàn thành công việc của mình, thỉnh thoảng cố ý để lộ sơ hở để Vương Lâm chỉ đạo một hai câu, không để bản thân quá nổi bật.
Rất nhanh đã đến cuối tuần, Vương Lâm dẫn cậu đến khách sạn nơi tổ chức bữa tiệc tối.
Thực ra với địa vị của Vương Lâm thì không thể tham gia loại bữa tiệc cấp bậc này, lần này là nhờ vả người anh em cùng trường, hắn ăn mặc chỉnh tề rồi mới đi.
Tuy thường xuyên bị Ninh Lạc chê bai là ông chú, nhưng Vương Lâm cũng chỉ mới 35 tuổi, sau đầu cột một bím tóc nhỏ, cả người toát lên khí chất phóng khoáng u buồn của nghệ sĩ, rất nhiều người thích kiểu này.
Nhưng so với người bên cạnh như vật phát sáng di động thì có phần kém sắc hơn.
Dung mạo của Ninh Lạc cho dù đặt trong cả giới giải trí cũng cực kỳ dễ nhận biết, cậu mặc một bộ vest màu trắng vừa vặn, nụ cười nhàn nhạt trên môi, để lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ, dường như có chút không quen với loại trường hợp đông người này, hơi ngại ngùng xấu hổ.
Nhưng chỉ có Vương Lâm biết, Ninh Lạc suýt chút nữa đã làm hắn điếc tai luôn rồi.
【Lưỡi bò, tôm ngọt, nhím biển, cá hồi, chim nướng, lươn nướng, cua phomai burrata, trời ơi còn có món sườn cừu yêu thích của tôi! A, đó là kem Ý làm thủ công! Cho tất cả vào miệng tôi, tôi có thể ăn hết!】
Vương Lâm tức đến bật cười.
Làm sao vậy, đoàn phim bạc đãi cậu ăn uống sao? Chỉ có chút tiền đồ này thôi?
Hắn hạ giọng cảnh cáo: “Đừng quên tôi dẫn cậu đến đây để làm gì.”
“Biết rồi biết rồi, là để tôi làm quen với đạo diễn Tôn.” Ninh Lạc liên tục gật đầu, ánh mắt lưu luyến rời khỏi bàn tiệc tự chọn dài mười mấy mét, chớp chớp mắt với Vương Lâm.
“…Cậu biết là tốt.”
Nhìn ánh mắt uất ức của cậu, Vương Lâm có chút dao động, nhưng lập tức lại cứng rắn.
Hắn đau lòng cho Ninh Lạc, vậy ai đau lòng cho hắn – một ông chú già bị lợi dụng đây?
Không có ai!
Vương Lâm ghi thù hừ hừ hai tiếng, bắt đầu dẫn Ninh Lạc đi nhận người quen.
Có người nhận ra thân phận của Ninh Lạc, dù sao cũng là tên tuổi nổi tiếng là bình hoa vô dụng. Cho dù trong lòng có khinh thường đến đâu, ngoài mặt vẫn khách sáo xã giao vài câu, duy trì hòa khí.
Nhưng luôn có ngoại lệ.
Ninh Lạc uống hơi nhiều rượu sâm panh nên đi vệ sinh, lúc ra ngoài rẽ vào hành lang thì va phải người, cậu lùi lại hai bước: “Xin lỗi.”
“Đi đường không nhìn à —— Ninh Lạc?”
Giọng điệu kinh ngạc rất nhanh đã chuyển thành khinh bỉ, “Ồ, tôi còn tưởng là ai không có mắt, hóa ra là cậu, vậy cũng không có gì lạ. Sao, đây là cách thức mới để cậu bám víu người khác sao?”
Ninh Lạc ngẩng đầu, nhìn mái tóc đỏ rực kia suy nghĩ vài giây, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Ồ, vị này chính là phú nhị đại Thôi Hướng Dương si mê Ninh Tịch Bạch và đã đầu tư vào đoàn phim của bọn họ, nguyên chủ đã gặp qua trong bữa tiệc ở nhà họ Ninh.
Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp.
“Không nói gì? Để tôi đoán trúng rồi?” Thôi Hướng Dương hoàn toàn không biết Ninh Lạc ngay cả hắn ta là ai cũng không nhớ, ánh mắt đánh giá Ninh Lạc từ trên xuống dưới, giống như đang xem hàng hóa vậy, mà còn là hàng kém chất lượng.
“Cậu rốt cuộc có điểm nào hơn Tịch Bạch? Vậy mà còn muốn thay thế vị trí của anh ấy ở nhà họ Ninh. Cố ý đến nhà họ Ninh nhận thân, e rằng là đang thèm muốn tài sản của nhà họ Ninh, muốn chiếm đoạt cho riêng mình.”
“Loại người như cậu tôi thấy nhiều rồi. Ai biết được tờ giấy giám định kia có phải là do cậu mua chuộc bệnh viện làm giả hay không.”
“Đồ thâm độc? Hám lợi?”
Ninh Lạc ra vẻ kinh ngạc: “Cậu vậy mà liếc mắt một cái đã nhìn thấu bản chất của tôi rồi.”
Hắn trước kỳ thi đại học bái Văn Khúc Tinh còn chưa chắc đã thành tâm bằng mỗi năm sinh nhật cầu nguyện được phát tài.
Thôi Hướng Dương nghẹn lời, sắc mặt đen cũng đen thui: “Ninh Lạc, cuối cùng cậu cũng thừa nhận mình là kẻ hám danh hám lợi rồi!”
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, loại người này chẳng phải là dễ nắm bắt hơn sao? Đợi đến lúc đó ném bằng chứng Ninh Lạc tự sa ngã vào trước mặt Ninh Tịch Bạch, để cậu ta thấy rõ bộ mặt thật của Ninh Lạc, đừng có ngây thơ giới thiệu tài nguyên cho loại người thối nát này nữa.
Hắn ta ngẩng cằm lên: “Nghe nói đoàn phim của các cậu lại thất bại trong việc kêu gọi đầu tư? Thiếu tiền phải không? Vậy đi, cậu cởi một món đồ, tôi đầu tư cho các cậu mười vạn.”
Cởi một món đồ, mười vạn!
Bàn tay Ninh Lạc buông thõng bên người khẽ run rẩy.
Tôi liều mạng với đám nhà giàu các người!
Nhìn thấy dáng vẻ khó xử đến run rẩy của cậu, tâm trạng Thôi Hướng Dương tốt lên không ít: “Nghĩ kỹ chưa? Trên tầng hai có phòng đấy.”
Lông mi Ninh Lạc run run, cánh môi mím thành một đường thẳng, sống lưng gầy gò thẳng tắp, dường như đang dùng sức lực mỏng manh để chống lại những hành động chế nhạo này.
Bỗng nhiên, cậu ngẩng đầu, dứt khoát nói: “Vớ tính là hai món.”
Thôi Hướng Dương như tạm thời bị điếc: “Cái gì?”
Ninh Lạc tốt bụng lặp lại: “Vớ tính là hai món. À đúng rồi, tôi còn có hai chiếc giày, một chiếc cà vạt, hai chiếc xà cạp, một chiếc đồng hồ, hai chiếc nhẫn…”
Cậu cẩn thận đếm những thứ trên người mình, càng đếm mắt càng sáng.
Phát tài rồi!
Nhưng cậu không dám biểu hiện quá rõ ràng, sợ dọa chạy con gà béo này, chỉ có thể cố gắng mím chặt khóe miệng sắp nhếch đến mang tai, nín cười đến mức cả người run rẩy.
Thôi Hướng Dương hiểu ra.
Hắn ta vậy mà lại bị Ninh Lạc đùa giỡn!
Trong nháy mắt lửa giận ngút trời.
“Bà nó, đồ ngu ngốc, ai nói với cậu chuyện này!”
Thấy hắn ta đổi ý, Ninh Lạc không vui: “Không phải là cậu chơi không nổi, không muốn cho tiền chứ?”
Lồng ngực Thôi Hướng Dương phập phồng: “Cậu…” Nói nửa ngày cũng không thốt ra được chữ thứ hai.
Bây giờ người toàn thân run rẩy lại là hắn ta. Tức giận đến run người.
Số tiền này hắn ta đương nhiên không muốn đưa, chẳng lẽ hắn ta ngu ngốc sao, bị chơi một vố còn phải bỏ tiền ra để bị sỉ nhục.
Hắn ta đẩy Ninh Lạc ra: “Tránh ra, chó ngoan không cản đường!” Sải bước đi về phía nhà vệ sinh, đóng sầm cửa lại.
Ninh Lạc: “Này——”
Vừa mới phát ra một tiếng, bên trong liền vang lên một tiếng động lớn.
Ninh Lạc im lặng che tai, lẩm bẩm nói: “Vừa định nói với anh là vòi nước bị hỏng, nước chảy lênh láng trên sàn nhà, cẩn thận trượt ngã…”
“Keo kiệt bủn xỉn, khó trách ngay cả làm lốp dự phòng cho Ninh Tịch Bạch cũng không được, chỉ có thể làm một tên nịnh nọt lấy lòng người khác.”
Thôi Hướng Dương vừa mới đứng vững suýt chút nữa lại ngã tiếp, hắn ta trừng mắt nhìn chằm chằm cánh cửa nhà vệ sinh, nghiến răng nghiến lợi.
Cậu mới là tên nịnh hót lấy lòng người khác, cả nhà cậu đều là nịnh hót lấy lòng người khác!
—–
Mang theo tiếc nuối vì chưa kiếm được thêm, Ninh Lạc trở lại đại sảnh.
Trong đại sảnh người người chen chúc, cậu tìm kiếm hồi lâu cũng không thấy bóng dáng Vương Lâm đâu.
Nhưng có tìm thấy cũng vô ích, mục tiêu của bọn họ là đạo diễn Tôn vẫn chưa xuất hiện, chi bằng làm chút việc có ý nghĩa hơn.
Ánh mắt long lanh của Ninh Lạc rơi vào quầy bánh ngọt đã thèm thuồng nãy giờ, cậu dè dặt bước tới, cầm lấy kẹp gắp nhanh chóng và chính xác những chiếc bánh ngọt mà mình đã thèm từ lâu vào đĩa.
Cậu đang tập trung chọn đồ ăn ngon nên không nhận ra sự hỗn loạn truyền đến từ phía sau, mãi đến khi âm thanh càng ngày càng gần mới quay đầu lại.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông đang bước đến trong vòng vây của mọi người.
Trên người mặc một bộ vest đắt tiền được may đo riêng, từ khuy măng sét đến kẹp cà vạt đều được lựa chọn tỉ mỉ hoàn hảo, cúc áo sơ mi cài cẩn thận đến tận yết hầu, khi nói chuyện phiếm với người khác thì yết hầu khẽ chuyển động, vô tình toát lên vẻ gợi cảm.
Ánh đèn pha lê lấp lánh trên đỉnh đầu rọi xuống, bao phủ khuôn mặt người đàn ông trong bóng tối với nhiều sắc thái khác nhau, chỉ khi đến gần mới phát hiện ra anh đang đeo một cặp kính gọng vàng, tròng kính phản chiếu ánh sáng sắc bén.
Nhưng cảm giác lạnh lùng đó nhanh chóng tan biến trong nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng.
Ninh Lạc lập tức ôm ngực.
Tim đập hùng hồn như bản giao hưởng định mệnh.
【Bà nó, chồng ơi!】
Đây cũng quá phù hợp với thẩm mỹ của cậu rồi! Bắn một phát trúng tim luôn!
Nếu nói Ninh Lạc có điều gì không thể nào từ chối được, thì trai nhã nhặn hư hỏng và trai đẹp đeo kính chắc chắn sẽ đứng đầu danh sách.
Hơn nữa bây giờ lại là hiệu ứng 1 + 1 > 2, lại còn mọc trên một khuôn mặt hoàn hảo như vậy.
Lộ Đình Châu đang nói chuyện phiếm với người bên cạnh thì khẽ dừng lại, ngẩng mắt nhìn quanh hội trường.
Ánh mắt dừng lại trên người Ninh Lạc vài giây.
Không có gì khác, chỉ là dung mạo Ninh Lạc quá nổi bật, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Ánh mắt cũng quá mức nóng bỏng rồi.
【A a a a a, chồng tui đang nhìn tui kìa!】
Ảo giác à? Kỳ lạ thật.
Lộ Đình Châu bất giác khẽ nhíu mày.
Người bên cạnh hỏi: “Đình Châu, sao vậy?”
Lộ Đình Châu lắc đầu, khẽ bật cười, giọng nói êm dịu như ngọc vỡ: “Không có gì.”
Đình Châu?
Lộ Đình Châu?
Ninh Lạc nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, miễn cưỡng kéo lý trí trở lại từ trong trạng thái mê đắm sắc đẹp.
Đây chẳng phải là nhân vật phản diện trong sách sao?
Nếu nói cậu là nhóm người đối lập với vị thiếu gia giả Ninh Tịch Bạch, thì Lộ Đình Châu chính là nhóm người đối lập với các nam chính. Không chỉ không động lòng với nhân vật chính, mà còn phớt lờ sự tồn tại của cậu ta, nhiều lần khiến nhân vật chính phải xấu hổ. Cuối cùng thậm chí vì không chịu nổi quấy rầy mà nảy sinh ý định phong sát nhân vật chính, chọc giận các nam chính, bị liên thủ chèn ép, thê thảm rút lui khỏi giới giải trí.
Mất đi hào quang, anh sa sút tinh thần, suốt ngày say xỉn, cuối cùng chết lặng lẽ trong một vụ tai nạn xe hơi, không ai hay biết.
Nghĩ đến đây, Ninh Lạc đột nhiên cảm thấy đồng cảm với người cùng cảnh ngộ, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thương xót đối với Lộ Đình Châu.
【 Không sao đâu chồng à, cho dù anh có bị người thân đâm sau lưng, bị bạn bè phản bội, bị cấp dưới bán đứng, nhưng anh không phải là không còn đường lui.】
【Anh vẫn còn đường chết.】
Suýt chút nữa thì Lộ Đình Châu không nhịn được cong môi, anh nhướng mí mắt lên, xác định chính xác vị trí nguồn âm thanh.
Ninh Lạc vẫn còn đang tiếc nuối trong lòng, tai bỗng giật giật, linh cảm như động vật nhỏ khiến cậu rùng mình.
Vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện trước mặt có thêm một người.
Lộ Đình Châu cong môi, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại nhìn chằm chằm Ninh Lạc.
“Vị này là?”
Hết chương 3.