Chương 3: Mê Sơn (03)

 

Chương 3: Mê Sơn (03)

 

Trần Tranh không ngờ sau một năm lại tham gia điều tra tuyến đầu, cuối cùng lại điều tra đến chính mình. Phản ứng của Khổng Binh rõ ràng là coi anh như nghi phạm, suy nghĩ sơ qua, điều này cũng có lý, dù sao tội phạm quay lại hiện trường sau khi gây án là kinh nghiệm của cảnh sát hình sự.

 

Trần Tranh còn muốn biết tại sao Tằng Yến lại tìm anh hơn cả Khổng Binh.

 

“Tối ngày 4 tháng 10 cậu ở đâu, làm gì?” Khổng Binh hỏi: “Hôm đó cậu thật sự không gặp Tằng Yến?”

 

Trần Tranh bèn dẫn Khổng Binh và các kỹ thuật viên đến căn hộ 903 tòa nhà số ba, mở cửa, dùng ánh mắt ra hiệu cho chiếc camera giám sát ở phòng khách: “Tối ngày 4 tháng 10 tôi ở đâu, các anh có thể tự mình xem.”

 

Khổng Binh có chút ngạc nhiên: “Cậu sống một mình mà cũng lắp camera giám sát?”

 

Thành phố Trúc Tuyền dù sao cũng là một thành phố nhỏ, Khổng Binh cũng không còn trẻ, tư tưởng khá cổ hủ, đối với việc lắp đặt camera giám sát trong nhà rất khó hiểu.

 

“Không được à?” Trần Tranh mở máy tính, nói với kỹ thuật viên muốn xem bản sao chép gì cũng được. Kỹ thuật viên ngược lại có chút ngại ngùng, sau khi xem xong liền báo cáo với Khổng Binh: “Đội trưởng Khổng, thầy Trần… thầy Trần tối ngày 4 tháng 10 về nhà lúc 6 giờ 45 phút, sau đó ở nhà suốt, không ra ngoài.”

 

Khổng Binh cau mày nhìn Trần Tranh, Trần Tranh tự rót cho mình một cốc nước, nhún vai với Khổng Binh.

 

Khổng Binh hỏi: “Tình hình trước cửa như thế nào?”

 

Camera không thể quay ra ngoài cửa, ý của Khổng Binh là lúc Tằng Yến gõ cửa trên lầu, có thể Trần Tranh sẽ xuất hiện ở cửa. Nhưng kỹ thuật viên lắc đầu: “Trước khi ra khỏi nhà vào ngày hôm sau, thầy Trần chưa từng đến gần cửa.”

 

Trần Tranh thẳng thắn nói: “Tôi không có khả năng gây án, tôi cũng không biết Tằng Yến đã đến nhà tôi. Nhưng nếu cô ấy đã tìm tôi, điều đó có nghĩa là tôi có thể có liên quan đến vụ án này, sau này có việc gì cần, tôi sẽ có mặt ngay.”

 

Sự điềm tĩnh của Trần Tranh khiến Khổng Binh càng thêm sốt ruột: “Không cần sau này, bây giờ cậu đi với tôi.”

 

Trời đã khuya, người dân hiếu kỳ phần lớn đã giải tán, việc rà soát tiếp theo phải đợi đến sáng mai mới có thể tiến hành. Phân cục Bắc Diệp cần tổng hợp phân tích các manh mối hiện có, Khổng Binh gọi Trần Tranh cùng anh ta về phân cục, nhưng Trần Tranh đứng ở dưới lầu nhà Tằng Yến nói: “Tôi muốn đến nhà Tằng Yến xem lại.”

 

Theo cách cư xử trước đó, anh tưởng Khổng Binh sẽ làm khó mình, anh cũng đã nghĩ sẵn đối sách. Nhưng Khổng Binh chỉ trừng mắt nhìn anh một cái đầy giận dữ, lời nói ra lại có phần hợp lý: “Cậu cho rằng nhà Tằng Yến còn manh mối?”

 

Trần Tranh nói: “Hiện trường không bao giờ thiếu manh mối.”

 

Khổng Binh im lặng một lúc, quay người lại: “Vậy phiền đội trưởng Trần ở lại tìm manh mối.”

 

Trần Tranh nghe ra một phần mỉa mai, nhưng ít nhất Khổng Binh không cản trở hành động của anh. Một số cảnh sát của phân cục rời đi, Trần Tranh lại đến phòng bếp nhà Tằng Yến, vừa điều tra vừa lơ đãng suy nghĩ, rốt cuộc anh đã đắc tội Khổng Binh lúc nào? Khổng Binh nghiến răng nghiến lợi gọi anh là “Đội trưởng Trần”, có phải là để ý đến danh hiệu đội trưởng đội hình sự Lạc Thành trước đây của anh?

 

Trần Tranh thu hồi suy nghĩ, bây giờ không phải lúc để ý đến các mối quan hệ cá nhân. Thi thể của Tằng Yến đã được đưa đi, trong bếp chỉ còn lại thùng rác và những đường kẻ của kỹ thuật hình sự, vết máu còn sót lại chứng tỏ hung thủ đã giết Tằng Yến ở khu vực phòng khách gần bếp, khóa cửa không bị phá, là Tằng Yến tự mình mở cửa cho hung thủ. Nhưng mà… Tại sao Tằng Yến lại mở cửa cho hung thủ?

 

Trần Tranh đã nói với Tằng Yến, anh là cảnh sát, kết hợp với vẻ mặt căng thẳng sợ hãi của Tằng Yến trong camera giám sát, rất có thể cô ấy biết mình đang gặp nguy hiểm, nhưng vì lý do nào đó, cô ấy không thể báo cảnh sát. Tối ngày 4 tháng 10, trong lúc hoảng loạn, cô ấy đã nghĩ đến việc anh có thể giúp đỡ mình, nên cô ấy mới đến tòa nhà số ba là để cầu cứu – cầu cứu một cảnh sát.

 

Đáng tiếc là đi nhầm tầng.

 

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Tranh không khỏi chùng xuống. Nếu Tằng Yến tìm được anh, có lẽ cô ấy còn có một tia hy vọng sống sót.

 

Nếu đã như vậy, hành động bình thường của Tằng Yến sau khi về nhà phải là đóng cửa nẻo, cô ấy không nên mở cửa cho hung thủ mới phải.

 

Mâu thuẫn tràn ngập trong đầu Trần Tranh. Suy ngược lại từ kết quả mâu thuẫn, nếu Tằng Yến tìm anh không phải để cầu cứu?

 

Trần Tranh vừa phân tích vừa đi lại trong các phòng, số tóc còn sót lại trong phòng ngủ vẫn chưa xác định được là của ai, nhưng nhìn từ độ dài của tóc, khả năng cao là của phụ nữ.

 

Phân cục đã hoàn thành việc khám xét bên trong căn hộ, nhưng không tìm thấy điện thoại của Tằng Yến. Trong xã hội hiện đại, điện thoại di động gần như lưu trữ tất cả thông tin và quyền riêng tư của một người, cho dù cái chết đã cướp đi cơ hội để cô ấy lên tiếng cho chính mình, thì điện thoại của cô ấy cũng sẽ truyền đạt sự thật cho những người tìm kiếm nó. Tuy nhiên, rất có thể hung thủ đã lấy điện thoại của Tằng Yến đi sau khi gây án, cắt đứt con đường tìm kiếm manh mối qua điện thoại của cảnh sát.

 

Trần Tranh đứng trong phòng khách vẫn còn thoang thoảng mùi tử thi, cảm thấy Tằng Yến giống như một chiếc USB bị định dạng lại. Lát sau, Trần Tranh móc ra nửa bao thuốc lá, định châm lửa, nhưng vài giây sau lại cất vào. Đây là nhà của Tằng Yến, cho dù không tìm thấy điện thoại, có lẽ cũng có thể tìm thấy manh mối khác. Tằng Yến không phải là người từ nông thôn lên thành phố lập nghiệp một mình, cô ấy đang sống trong căn nhà của bố mẹ mình, cô ấy lớn lên ở đây, nơi đây nhất định có lưu giữ câu chuyện của cô ấy.

 

Dưới ánh mắt có phần kinh ngạc của các cảnh sát ở phân cục, Trần Tranh bắt đầu đợt tìm kiếm thứ hai. Một cảnh sát không nhịn được hỏi: “Thầy Trần, thầy muốn tìm gì? Chúng tôi tìm cùng thầy.”

 

Trần Tranh lắc đầu. Việc tìm kiếm của anh không có mục tiêu cụ thể, trong đó kinh nghiệm sẽ đóng vai trò then chốt. Các cảnh sát nhìn nhau, để mặc vị chuyên gia nghiên cứu có phần kỳ quặc này hành động một mình.

 

Tìm kiếm được một nửa, Trần Tranh mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, nhưng không phải vì tìm thấy thứ gì đó, mà là “Không tìm thấy gì cả”. Hầu hết thế hệ trước đều có thói quen cất giữ album ảnh, nhưng Trần Tranh không tìm thấy dù chỉ một tấm ảnh. Cha Tằng đã qua đời, có thể Tằng Yến đã xử lý tất cả di vật của ông, nhưng sao có thể không chừa lại một tấm ảnh nào? Trừ khi quan hệ cha con của bọn họ rất tệ.

 

Vì để ý đến việc thiếu album ảnh, Trần Tranh mở tất cả các tủ, cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách, thậm chí còn lôi cả tấm chăn bông dày cộp chất đống trong tủ âm tường ra. Tấm chăn bông cũ kỹ toát ra mùi mốc meo, có vẻ như Tằng Yến đã lâu không động đến nó, tất nhiên hung thủ cũng sẽ không động tay động chân vào đó.

 

Thế nhưng khi Trần Tranh giũ tấm chăn bông dày cộp ra, một vật thể hình chữ nhật dài, dẹt, màu đen rơi ra, “bộp” một tiếng, rơi xuống sàn nhà.

 

Trần Tranh khẽ cau mày, nhặt lên. Trong tấm chăn bông lâu ngày không dùng đến lại giấu một chiếc điện thoại di động!

 

Các cảnh sát cũng vây quanh: “Sao điện thoại lại ở đây? Hung thủ không lấy đi à?”

 

Trần Tranh thử bấm, không có phản ứng, điện thoại đang tắt nguồn, anh nhấn giữ nút nguồn, màn hình sáng lên, có vẻ như vẫn có thể khởi động bình thường. Trong lúc chờ hệ thống khởi động, Trần Tranh lật đi lật lại chiếc điện thoại vài lần. Chiếc điện thoại này là kiểu dáng của ít nhất năm năm trước, các góc bị sờn nghiêm trọng, màn hình có mấy vết nứt. Đây hẳn là chiếc điện thoại đã bị Tằng Yến đào thải, nhưng không vứt đi.

 

Rất nhiều người sẽ không vứt bỏ điện thoại cũ, cất ở nhà để dự phòng, nhỡ đâu điện thoại đang dùng bị hỏng hóc, vẫn có thể lấy ra dùng tạm. Nhưng loại điện thoại gần đây không sử dụng thường xuyên này, bên trong có thể không có bất kỳ manh mối quan trọng nào.

 

Lúc này, sau thời gian khởi động hơi lâu, điện thoại đã có thể sử dụng được. Hình nền là ảnh chụp của một nam diễn viên. Cả người và phim Trần Tranh đều tình cờ biết, cách đây không lâu có một bộ phim truyền hình về đề tài phòng chống ma túy rất nổi tiếng, nam diễn viên này đóng vai một cảnh sát dũng cảm, kiên cường, đã chiếm được trái tim của biết bao cô gái từ bà lão cho đến nữ sinh. Có vẻ như Tằng Yến cũng là fan hâm mộ của anh ta.

 

Điện thoại lag khủng khiếp, click vào ứng dụng là bị văng ra, có vẻ như không có tác dụng gì trong việc điều tra. Nhưng Trần Tranh liếc mắt nhìn cái tủ âm tường, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

 

Tại sao lại cất chiếc điện thoại bị đào thải ở nơi như thế này? Lần khám xét đầu tiên cảnh sát đã bỏ sót nơi này, hung thủ cũng không thể chú ý đến nơi này, có phải Tằng Yến đang để lại manh mối cuối cùng cho cảnh sát không?

 

Trần Tranh cho chiếc điện thoại vào túi đựng vật chứng, định bụng mang về phân cục để các kỹ thuật viên nghiên cứu kỹ lưỡng.

 

Cuộc họp phân tích vụ án ở phân cục kéo dài đến tận rạng sáng, sau khi giải phẫu, pháp y phát hiện dạ dày của Tằng Yến trống rỗng, nhưng cô ấy đã uống rượu. Số tóc được tìm thấy trong phòng ngủ của cô ấy đã được xét nghiệm DNA, nhưng không khớp với bất kỳ kết quả nào trong hệ thống.

 

Lần đầu tiên Trần Tranh đến phân cục Bắc Diệp sau khi đến thành phố Trúc Tuyền, do thói quen trước đây, theo bản năng anh đã gọi đồ ăn khuya cho các cảnh sát đang tăng ca.

 

Ban đầu mọi người không biết ai gọi đồ ăn khuya, cầm trên tay liền ăn, Khổng Binh ăn xong đi vứt hộp, lớn tiếng hỏi ai hào phóng thế, mọi người nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đổ dồn về phía Trần Tranh vẫn luôn im lặng.

 

Không ai cả, vậy chỉ có thể là anh.

 

Biết được đồ ăn khuya là Trần Tranh gọi, ngũ quan của Khổng Binh cứng đờ, phản ứng đó thú vị đến mức Trần Tranh suýt nữa thì bật cười.

 

“Không cần khách sáo.” Trần Tranh nhanh chóng chuyển chủ đề sang vụ án: “Chiếc điện thoại tôi mang về có phát hiện gì không?”

 

Khổng Binh nghe các cảnh sát khác kể về việc Trần Tranh tìm thấy điện thoại, nhìn chằm chằm anh một lúc, thốt ra một câu: “Cảm ơn.”

 

Trần Tranh hơi nhướng mày.

 

Khổng Binh gọi kỹ thuật viên đến. Kỹ thuật viên trình bày dữ liệu trong điện thoại của Tằng Yến trên máy tính. Chiếc điện thoại này không có lịch sử giao dịch gần đây, trong album ảnh có rất nhiều ảnh tự sướng, điều này không phù hợp lắm với ấn tượng của mọi người về cô. Lần đầu tiên chiếc điện thoại này được sử dụng là vào tháng 3 năm năm trước, những bức ảnh trước đó được sao chép từ chiếc điện thoại trước. Tất cả các bức ảnh chân dung đều chỉ có một mình cô, không có ảnh chụp chung với người thân và bạn bè.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Trần Tranh hỏi: “Không có ảnh của bố cô ấy à?”

 

Kỹ thuật viên lắc đầu: “Có thể trước đây đã từng có, nhưng thời gian xóa quá lâu nên không thể khôi phục được. Đây là những gì tôi đã khôi phục, bốn bức ảnh này là bị xóa vào tối ngày 4 tháng 10.”

 

Trong bốn bức ảnh, có một bức là một người phụ nữ xa lạ, khoảng hơn hai mươi tuổi, mắt một mí, mặc đồ ngủ, hậu cảnh là trong phòng ngủ của Tằng Yến. Cô ta không nhìn vào ống kính, giống như bị chụp lén.

 

Có thể thấy từ dữ liệu bức ảnh, bức ảnh này được chụp vào tối ngày 10 tháng 8. Ba bức ảnh còn lại không có người, là giá trái cây trong siêu thị vào ngày hôm đó.

 

Trần Tranh chống cằm, nếu là chụp lén, tại sao Tằng Yến lại chụp lén người phụ nữ này? Có phải cô ta chính là người đã để lại DNA trong nhà Tằng Yến không? Trước và sau ngày ngày 10 tháng 8, trong điện thoại không có bất kỳ ghi chép chụp ảnh nào khác, chứng tỏ Tằng Yến đã lâu không dùng chiếc điện thoại này, tại sao hôm đó lại dùng đến? Tối ngày 4 tháng 10, đêm Tằng Yến gặp nạn, bức ảnh bị xóa. Giả sử người phụ nữ trong ảnh có liên quan đến việc Tằng Yến bị hại, thì phải là hung thủ đã xóa bức ảnh để phi tang. Nhưng rõ ràng là hung thủ căn bản không biết đến sự tồn tại của chiếc điện thoại này.

 

Chỉ có thể là Tằng Yến tự mình xóa.

 

Xét đến việc chiếc điện thoại được giấu ở nơi khó phát hiện, đây có thể là tín hiệu mà Tằng Yến để lại cho cảnh sát – cô ấy biết mình chắc chắn sẽ gặp chuyện không may, vì vậy đã xóa bức ảnh, nhỡ đâu hung thủ phát hiện ra chiếc điện thoại, trong thời gian ngắn cũng không thể nhìn thấy bức ảnh bị xóa là gì, còn nếu cảnh sát phát hiện ra chiếc điện thoại, thông qua các biện pháp kỹ thuật có thể khôi phục lại bức ảnh.

 

Vậy thì người phụ nữ trong ảnh chính là manh mối cực kỳ quan trọng.

 

Khổng Binh phân công nhiệm vụ sau khi trời sáng, trọng tâm là tìm kiếm cô gái trong ảnh, một mặt khác, còn phải tiếp tục đi rà soát trong khu chung cư.

 

“Cậu…” Khổng Binh vừa định sắp xếp cho Trần Tranh thì Trần Tranh lên tiếng trước: “Tôi quay lại nói chuyện thêm với mấy bác gái ở đó. Còn con hẻm bán đồ ăn vặt đó nữa, có nhiều người bất mãn với Tằng Yến lắm.”

 

Buổi sáng con hẻm bán đồ ăn vặt là địa bàn của những người bán rau và bán đồ ăn sáng, hơn 6 giờ sáng ngày 10, xe cộ đã tấp nập qua lại. Trần Tranh cứ canh cánh vụ án trong lòng, cả đêm trằn trọc không ngủ được, nên đã dậy từ rất sớm, chuẩn bị đi dò la tin tức về những người bán hàng rong có mâu thuẫn với Tằng Yến.

 

Nhưng mà, có người còn đến sớm hơn cả anh, lúc anh đến con hẻm bán đồ ăn vặt, một đám các bà các cô trung niên đang vây quanh một quầy hàng, lớn tiếng mắng nhiếc, hình như là do mua hàng bị cân thiếu nên gọi người đến phân xử.

 

Trần Tranh vội vàng bước tới, đám đông tự động tách ra, một người đàn ông gầy gò bị ba người phụ nữ trung niên ghì chặt vai đẩy ra ngoài. Gương mặt người đàn ông dữ tợn, miệng không ngừng chửi bậy, nhưng người vây quanh anh ta quá đông, lại thêm mấy ông chú cao to lực lưỡng, anh ta không thể vùng ra được, đành bất lực để mặc mọi người xô đẩy. Một người phụ nữ có vẻ là vợ anh ta ở phía sau hét lên: “Mấy người làm gì vậy? Không liên quan gì đến lão Trịnh nhà tôi hết!”

 

Lão Trịnh? Trần Tranh nhớ ra, trong số ba hộ bán rau trộn ở con hẻm bán đồ ăn vặt này có một hộ họ Trịnh, tối qua anh cũng nghe người dân nói, nhà lão Trịnh và Tằng Yến từ trước đến nay luôn bất hòa.

 

Một người phụ nữ lớn tiếng nói: “Có liên quan đến lão Trịnh nhà bà hay không, đợi lát nữa gặp cảnh sát là biết! Lão Trịnh nhà bà ngày thường bắt nạt con gái nhà người ta cũng đã đành, bây giờ người ta chết rồi, đừng có giả vờ ngây thơ nữa!”

 

Lúc này Trần Tranh mới hiểu ra, hôm qua khi thi thể của Tằng Yến vừa được phát hiện, chỉ có một số ít người dân nghĩ đến mâu thuẫn giữa những người bán rau trộn với nhau. Sau một đêm, quần chúng nhiệt tình – đặc biệt là những bà cô thường xuyên ghé ủng hộ quán của Tằng Yến, càng nghĩ càng thấy lão Trịnh khả nghi, nên sáng sớm đã rủ rê chồng con, chị em đến đây đòi công bằng cho Tằng Yến.

 

Trần Tranh bước tới, hai bên vẫn đang lời qua tiếng lại, anh quan sát lão Trịnh, người này khoảng hơn năm mươi tuổi, mặt nhọn hoắt, tướng mạo bặm trợn, bị đè đến cong cả lưng, trông rất hèn mọn.

 

“Mọi người, tôi cũng muốn nói chuyện với lão Trịnh, mọi người giao ông ta cho tôi được không?”

 

Trong số các bà cô có người nhận ra Trần Tranh, biết anh là cảnh sát, vội vàng nói: “Tiểu Trần, cậu đến thật đúng lúc, chúng tôi đang định đưa tên sát nhân này đến đồn công an đây! Con bé Tiểu Yến chắc chắn là bị hắn ta giết rồi!”

 

Lão Trịnh gào lên: “Tao kiện mày tội vu khống! Cảnh sát đến rồi hả? Tốt! Mày nhìn xem, lũ đàn bà này đối xử với tao thế nào! Tao và vợ tao đang yên đang lành bán hàng ở đây, bị chúng nó đến đạp đổ cả quầy hàng! Tằng Yến chết thì chết, liên quan quái gì đến tao!”

 

“Ông còn chút lương tâm nào không vậy? Cô ấy là một mạng người đó, ông nói ra được câu ‘Liên quan quái gì đến tao’ hay sao?”

 

Thấy hai bên sắp sửa lao vào đánh nhau, Trần Tranh vội vàng  can ngăn. Đúng lúc đó cảnh sát cũng đến, Trần Tranh liền bảo họ đưa hai vợ chồng lão Trịnh về đồn công an, đồng thời gọi ba người phụ nữ dẫn đầu đi cùng để lấy lời khai.

 

Các bà cô rất nhiệt tình, chẳng cần Trần Tranh hỏi han gì, đã thi nhau kể hết những gì mình biết.

 

Lão Trịnh tên thật là Trịnh Hương Tuyết, tuy cái tên nghe rất nữ tính, nhưng lại là một gã đàn ông cục mịch, ỷ thế hiếp người. Hồi con hẻm bán đồ ăn vặt còn chưa phát triển như bây giờ, ông ta đã bán rau trộn ở đây rồi, tự xưng là độc nhất vô nhị.

 

Tằng Yến tiếp quản gánh hàng rau trộn từ tay cha cô ấy, hồi đó lúc cha Tằng còn sống, hai nhà Trịnh – Tằng nước sông không phạm nước giếng, coi như là hòa thuận. Sau này cha Tằng qua đời, Trịnh Hương Tuyết tưởng rằng từ nay về sau bớt đi một đối thủ cạnh tranh, còn hào phóng khuyến mãi giảm giá cho quán rau trộn nhà mình mấy ngày liền.

 

Lúc đó Tằng Yến chỉ là một cô gái chưa đến hai mươi tuổi, ai cũng nghĩ cô ấy không thể bán rau trộn giống như cha cô ấy được, cho dù có bán, hương vị cũng không giống trước kia. Nhưng sau khi lo liệu xong hậu sự cho cha, Tằng Yến bất ngờ mở hàng trở lại. Các bà cô rất thương cảm cho Tằng Yến, ban đầu chỉ là thấy một cô gái trẻ đáng thương, nên thi nhau đến ủng hộ quán của cô ấy, nhưng sau khi ăn rau trộn của cô ấy thì phát hiện, tay nghề của cô ấy còn vượt trội hơn cả cha mình, món rau trộn còn ngon hơn cả của cha Tằng! Hơn nữa cô ấy còn xiên thức ăn vào que, có mấy bạn trẻ thèm ăn, muốn mua một hai xiên để vừa đi vừa ăn, cô ấy cũng đồng ý. Dần dần, món ăn xiên đã trở thành thương hiệu của cô ấy, người mua rau trộn của cô ấy ngày càng đông.

 

Trịnh Hương Tuyết không ngờ bản thân đấu ngang ngửa với cha Tằng, vậy mà lại bị một con bé con cướp mất khách, mấy năm trước, ông ta còn thường xuyên dẫn theo một đám đàn ông trung niên đến quây quanh quầy hàng của Tằng Yến, cũng không động tay động chân, chỉ vây quanh nói những lời lẽ khó nghe, khạc nhổ bừa bãi, những cô gái trẻ nhìn thấy cảnh tượng đó, cơ bản là không dám đến mua rau trộn của Tằng Yến nữa. Ông ta còn bảo vợ mình đi khắp nơi nói xấu Tằng Yến. Quả thật, trong khoảng thời gian đó, việc buôn bán của Tằng Yến bị ảnh hưởng không nhỏ.

 

Các bà cô không thể khoanh tay đứng nhìn, hễ phát hiện Trịnh Hương Tuyết muốn gây chuyện, là lại kéo đến quầy hàng của Tằng Yến. Trịnh Hương Tuyết thấy chiêu trò này không hiệu quả, ngược lại khiến cho quán nhà mình ngày càng mất khách, đành phải bỏ cuộc.

Mấy năm nay, tuy bề ngoài Trịnh Hương Tuyết không tiếp tục kiếm chuyện với Tằng Yến nữa, nhưng càng lớn tuổi, tính tình ông ta càng khó chịu, thường xuyên nói sớm muộn gì cũng phải tìm người dạy dỗ Tằng Yến một trận. Có một bà cô còn tận tai nghe thấy ông ta nói với giọng dâm ô, Tằng Yến thích dùng xiên đúng không, chờ đám anh em xã hội đen của ông ta đến, bọn họ sẽ túm lấy một nắm xiên, đâm vào…

 

Người phụ nữ không nói tiếp được nữa, phẫn nộ nói: “Tên Trịnh Hương Tuyết đó thật không bằng cầm thú! Phải bắn bỏ hắn ta!”

 

Sự phẫn nộ của quần chúng rất chân thật và giản dị, một khi đã cho rằng ai đó là hung thủ, thì cơ bản sẽ không thay đổi quan điểm, cho dù không có bất kỳ bằng chứng nào. Nhưng cảnh sát lại phải bình tĩnh phân tích từng lời khai một, cho dù đối mặt với một tên ác ma mất hết tính người, cũng phải nghe hắn ta nói hết câu.

 

Trần Tranh bảo các bà cô bình tĩnh, đẩy cửa phòng thẩm vấn, nơi Trịnh Hương Tuyết đang ở. Trịnh Hương Tuyết trừng mắt nhìn anh, gằn giọng: “Lũ đàn bà lắm chuyện! Tao không giết người!”

 

Trần Tranh kéo ghế ngồi xuống: “Ông có thù oán với Tằng Yến, còn nói muốn tìm người dạy dỗ cô ấy, có chuyện này không?”

 

Vị cảnh sát trước mặt có giọng điệu ôn hòa, ngược lại khiến Trịnh Hương Tuyết chột dạ, ông ta chắp hai tay vào nhau, liên tục xoa xoa, nửa phút sau mới ấp úng nói: “Thì… đúng là có nói qua, nhưng đó chỉ là nói miệng thôi, chẳng lẽ tao nói tao muốn giết người, là tao sẽ thật sự đi giết người à?!”

 

Trần Tranh hỏi: “Tằng Yến đã đắc tội gì với ông?”

 

Trịnh Hương Tuyết bực bội gãi đầu: “Một núi không thể có hai hổ, cậu hiểu không? Nếu không có nó, quán của tôi sẽ làm ăn khấm khá hơn.”

 

“Vậy nên mâu thuẫn giữa hai người là do cạnh tranh.”

 

“Có thể nói như vậy.”

 

Trần Tranh nhắc đến những chuyện mà các bà cô đã kể, Trịnh Hương Tuyết đều thừa nhận, càng nói cảm xúc càng trở nên kích động, bộc bạch nỗi lòng: “Điều tôi ghét nhất là, nó là đàn bà, một con đàn bà thì biết cái quái gì mà leo lên đầu tôi chứ? Tôi đã ăn thử rau trộn của nó rồi, có chỗ nào ngon hơn quán của tôi? Xiên vào que thì thành ngon lắm sao? Nó chỉ giỏi luồn cúi, giật dây dư luận thôi!”

 

Trần Tranh lại hỏi: “Tối ngày 4 tháng 10, ông ở đâu?”

 

Trịnh Hương Tuyết nói: “Bán rau trộn xong là tôi về nhà luôn!”

 

“Mấy giờ?”

 

“8 giờ!”

 

Trịnh Hương Tuyết giải thích, tuy rằng đa số những người bán hàng rong ở con hẻm bán đồ ăn vặt đều bán đến khuya, nhưng nhà ông ta đặc biệt hơn một chút, vợ ông ta phải dậy sớm bán bánh cuốn, ông ta phải dậy phụ giúp, cho nên quán rau trộn của bọn họ mở hàng sớm, cũng dọn hàng sớm, hai vợ chồng ông ta chưa đến 10 giờ tối là đã đi ngủ rồi.

 

Cũng giống như nhà Tằng Yến, Trịnh Hương Tuyết cũng sống trong một khu chung cư cũ, nhưng không cùng một đơn nguyên.

 

Trần Tranh nói: “Có nghĩa là, ngoại trừ vợ ông, không ai có thể chứng minh ông ở nhà suốt đêm ngày 4 tháng 10.”

 

Trịnh Hương Tuyết phẫn nộ đứng phắt dậy: “Ý cậu là gì? Cậu định đổ tội giết người cho tôi sao? Tôi không làm! Cái đêm đó tôi chưa từng bước chân ra khỏi nhà!”

 

Trần Tranh ra hiệu cho ông ta bình tĩnh, nhưng ông ta không thể nào giữ bình tĩnh được nữa, lớn tiếng gào lên: “Tao không giết người! Không thể nào Tằng Yến chết là các người đổ hết lên đầu tao được! Nó bị người ta giết, vậy các người đi điều tra cái lão già chết tiệt nhà nó đi! Là ông ta giết người đó! Nợ cha con trả, có hiểu không?”

 

Hết chương 3.

 

Chương 3: Mê Sơn (03)

Ngày đăng: 25 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên