Chương 3: Song Sư (03)

 

Chương 3: Song Sư (03)

 

Trên giấy tờ tùy thân cho thấy: Lăng Liệp, hai mươi tám tuổi, người huyện Bạch Hương, thành phố Hạ Dung.

 

“Cậu ta nói đến đây làm thuê, muốn tìm chỗ ở.” Ký Triển càng nói càng buồn: “Căn nhà này là nhà máy gạch men cũ xây cho công nhân ở, nhà máy đóng cửa lâu rồi, nhiều công nhân cũng không ở đây nữa, đều cho thuê cả, khu này toàn thế. Nên tôi không thấy Tiểu Lăng có gì lạ, ai ngờ…haizz!”

 

Hàng xóm láng giềng đều đến, mỗi người một câu.

 

“Làm thuê cái gì chứ? Có thấy sáng bảy tám giờ hắn ra khỏi nhà đâu!”

 

“Có lần tôi dậy đi vệ sinh vào ban đêm, rèm phòng khách nhà tôi không kéo, tôi thấy lúc đó hắn mới về nhà, lúc đó cũng đã là bốn giờ rưỡi sáng rồi!”

 

“Quần áo hắn mặc cũng kỳ quái, đúng rồi, tôi nghe nói hắn toàn đi với mấy bà lão hay nhảy múa.”

 

“Chắc chắn là giết người rồi bỏ trốn!”

 

Trong nhà quét dọn quá sạch sẽ, rác rưởi đổ hết, tủ lạnh trống trơn, quả thực có chút giống như bỏ trốn. Nhưng Quý Trầm Giao càng nhìn càng thấy không ổn.

 

Người tên Lăng Liệp này thuê nhà ở đây, giết hàng xóm của mình, mặc cho ông ta bộ đồ đánh trống lưng của mình, động cơ là gì? Thủ pháp giết người lại thành thạo như vậy, là bị ai đó sai khiến, ẩn nấp ở đây chờ thời cơ hành động sao? Nếu chuyên nghiệp như vậy, lại không sợ bị lộ thân phận, sao phải ở tận nửa năm mới ra tay?

 

Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, hiện tại Lăng Liệp là nghi phạm số một, việc cấp bách là phải tìm hắn cho bằng được.

 

Hợp đồng của Ký Triển có thông tin liên lạc của Lăng Liệp, Quý Trầm Giao gọi vào số điện thoại đó thì báo đã tắt máy. Điều này càng giống như là trốn tội.

 

Quý Trầm Giao bảo kỹ thuật viên theo dõi số điện thoại này. Kỹ thuật trinh sát của đội trọng án tên là Thẩm Tê, là người nhỏ tuổi nhất trong đội, kỹ năng mạng rất giỏi, nhưng lại thiếu tinh tế trong cách cư xử, ngay cả đội trưởng đội hình sự và phó cục trưởng mà cậu ta cũng dám cãi lại, chỉ có mỗi Quý Trầm Giao là cậu ta nể phục, đúng kiểu fan cuồng của Quý Trầm Giao.

 

“Vâng, anh, cứ giao cho em!” Thẩm Tê vui vẻ nhận nhiệm vụ.

 

Lăng Liệp tạm thời mất tích, các hoạt động điều tra khác vẫn đang được khẩn trương tiến hành. Người dân ở đường Tà Dương biết rất ít về Lăng Liệp, nhưng ai cũng có thể nói vài lời về Hoàng Huân Đồng.

 

Hoàng Huân Đồng đã ở đây ít nhất mười năm, ban đầu là thuê trọ, sau đó đi bán hàng rong, khuân vác, rửa bát, tích cóp được một ít tiền thì liền mua lại căn hộ từ chủ cũ. Mua sớm, cộng thêm nhà ở đường Tà Dương lại xuống cấp, chủ nhà muốn bán gấp nên Hoàng Huân Đồng mua được với giá hời.

 

Nếu nói về danh tiếng thì danh tiếng của Hoàng Huân Đồng còn tệ hơn cả Lăng Liệp. Mấy năm trước, ông ta còn coi như an phận, làm cùng lúc mấy công việc, ban ngày thì làm lao động chân tay ở công trường, tối đến thì làm bảo vệ ở quán bar. Nhưng sau này, có lẽ là đã tích góp đủ tiền, lại có được nơi nương náu thực sự của mình, ông ta bắt đầu ăn chơi lêu lổng, còn thường xuyên dẫn gái massage về nhà.

 

Thiệu Linh đang ở cùng nhà với ông ta hiện tại có thể coi là người ở với ông ta lâu nhất.

 

“Mấy loại người này chúng tôi thấy nhiều rồi, dân ở quê lên, không có bố mẹ quản, cũng không có người phụ nữ nào đăng ký kết hôn, cả đời cứ thế thôi.” Người hàng xóm ở cùng tầng sáu với Hoàng Huân Đồng nói: “Chuyện nhà ông ta tôi cũng không nói lung tung, nhưng bực mình là ở chỗ, ông ta thích uống rượu, thường xuyên nửa đêm mới về, đóng cửa sắt rầm rầm, làm con nhà tôi không ngủ được!”

 

Một người hàng xóm khác nói: “Ông ta còn thích cờ bạc nữa! Nói là đến quán mạt chược trông coi, chẳng qua là tự ông ta thích đánh thôi. Còn đánh lớn nữa ấy chứ, có lần ông ta nợ tiền người ta, bọn họ còn đến nhà gây chuyện ầm ĩ, tôi không dám mở cửa sắt ra luôn!”

 

“Người này trước đây không như vậy, hòa nhã lắm, không biết bị cái gì mà thành ra như thế.”

 

“Mãn kinh à? Đàn ông cũng bị mãn kinh à?”

 

Quý Trầm Giao phát hiện, không ít người đều nhắc đến việc tính cách và lối sống của Hoàng Huân Đồng có một giai đoạn thay đổi, nhưng lại không nói ra được thời gian cụ thể, tóm lại là trong mấy năm gần đây.

 

Mấy năm gần đây Hoàng Huân Đồng đã gặp chuyện gì?

 

“Cái này thì tôi biết thế nào được?” Sau khi Thiệu Linh đến cục cảnh sát thì lại rất tò mò, giống như một khách du lịch đi xem xét xung quanh, còn xin thuốc lá của cảnh sát nữ, sau đó được tặng một lon sữa Vượng Tử.

 

“Các vị thật là vui tính, lấy đồ tốt như vậy đãi tôi, có phải muốn hối lộ tôi không?” Thiệu Linh uống một ngụm, mặt nhăn nhó, giống như đang cố gắng nếm thử vậy.

 

Nữ cảnh sát là nhân viên văn thư của đội, thỉnh thoảng sẽ đến đội trọng án giúp việc, bị Thiệu Linh nói cho có chút lúng túng, không biết phải làm sao – đó thì coi là tốt gì chứ? Cô mua cả thùng để ở văn phòng, thích uống thì lấy một lon, cũng không đắt.

 

Quý Trầm Giao lại hiểu hành động của Thiệu Linh. Khi còn nhỏ đã trải qua những ngày thiếu ăn thiếu mặc, loại sữa đóng lon mà trẻ con đều thích này là một món xa xỉ không thể với tới.

 

Có lẽ Thiệu Linh có một tuổi thơ nghèo khó và bất hạnh.

 

“Bà quen Hoàng Huân Đồng như thế nào?” Quý Trầm Giao hỏi: “Khi nào?”

 

Hai tay Thiệu Linh cầm lon sữa, cẩn thận lăn hai vòng trong lòng bàn tay, sau đó đặt lên bàn, “Tôi làm thợ gội đầu, ông ta đến chỗ chúng tôi sử dụng dịch vụ, cứ thế mà quen thôi. Khoảng hai năm trước thì phải? Nhưng lúc đó ông ta có người phụ nữ khác rồi, tôi với ông ta chỉ là quan hệ khách hàng và nhân viên phục vụ. Ông ta nói chuyện với tôi, nói đã tìm người hơn một năm rồi.”

 

Gội đầu mà Thiệu Linh nói, đương nhiên không phải là gội đầu cắt tóc bình thường.

 

Quý Trầm Giao nói: “Bà ở với ông ta cũng khá lâu nhỉ?”

 

Thiệu Linh cười khan, trong mắt hiện lên vẻ tang thương, “Đúng vậy, ông ta nói thích tôi, nửa đời còn lại muốn sống cùng tôi. Sau này ông ta không cho tôi làm ở chỗ đó nữa, bảo tôi đến sống cùng ông ta. Còn ông ta thì hay rồi, đi làm môi giới cho người ta.”

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Dắt khách à?”

 

Thiệu Linh nói: “Đúng vậy, ăn chia phần trăm kiếm chút hoa hồng. Này, cô em cảnh sát, đừng nhìn tôi như vậy, các cô đều là người có địa vị, còn bọn tôi thì không, bọn tôi là con sâu cái kiến, là gián là sâu bọ, muốn sống thì phải làm chút việc dơ bẩn thôi chứ biết sao? Tôi biết chúng tôi vi phạm pháp luật, nhưng Hoàng Huân Đồng chết rồi, cũng không sao cả.”

 

Thấy Thiệu Linh có hứng thú trò chuyện, Quý Trầm Giao nói: “Tôi nghe hàng xóm của bà nói, trước đây Hoàng Huân Đồng hiền lành cần cù lắm, nhà cửa là do ông ta tích cóp từng chút một mà có. Sao ông ta lại thành ra như bây giờ?”

 

“Tôi cũng nghe nói, nhưng đó là trước khi tôi quen ông ta. Tôi có hỏi ông ta, nhưng ông ta lại nói, đàn bà quản nhiều làm gì. Mấy người đừng đổ tội cho tôi là làm ông ta sa đọa nhé, ông ta đã sa đọa rồi mới gặp tôi.”

 

Quý Trầm Giao sắp xếp lại dòng thời gian, Hoàng Huân Đồng thay đổi cách đây ba năm. Vụ án này có thể phải bắt đầu điều tra từ ba năm trước.

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Bà biết gì về gia cảnh của ông ta?”

 

“Mấy đời làm nông, bố mẹ ông ta chết sớm rồi, không có người thân thích.” Thiệu Linh nói: “Ông ta cũng chẳng có bạn bè gì, uống rượu cũng toàn một mình, tôi cũng có thể được coi là bạn của ông ta. Bây giờ ông ta chết rồi tôi mới cảm thấy trong lòng ông ta chắc chắn có chuyện gì đó.”

 

Quý Trầm Giao nói: “Vậy mà bạn của bà bị hại, có vẻ như bà cũng không hề xúc động cho lắm.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

“Uầy!” Thiệu Linh lại cười, “Cậu em đẹp trai, cậu còn trẻ quá, tôi thấy cậu chắc là con nhà gia giáo phải không? Cậu không hiểu những người như bọn tôi đâu, tôi với Hoàng Huân Đồng chỉ là sống với nhau cho qua ngày thôi, khi người còn sống thì sống cho tốt, người mất rồi… thì cũng vậy thôi.”

 

Sau khi Quý Trầm Giao về cục cảnh sát, việc thẩm vấn tại hiện trường vụ án do anh cả Lương Vấn Huyền của đội trọng án thực hiện. Lương Vấn Huyền có thâm niên lâu năm, nhưng tính tình ôn hòa, những năm gần đây ngày càng thờ ơ, không thích gánh vác trọng trách, cam tâm tình nguyện làm phó cho Quý Trầm Giao.

 

Lương Vấn Huyền điều tra được một chút manh mối, có mấy người dân nói, đầu năm nay có thấy Hoàng Huân Đồng và Lăng Liệp cãi nhau, nguyên nhân cụ thể thì không rõ, lúc đó là khoảng mười hai giờ đêm, Hoàng Huân Đồng say khướt về nhà, gặp Lăng Liệp không hiểu sao lại lang thang trong ngõ, Hoàng Huân Đồng đã đẩy Lăng Liệp. Sau này, Hoàng Huân Đồng cứ nhắc đến người ở căn hộ 402, mở miệng ra là lại gọi “Cái tên ẻo lả”.

 

Nếu như là vụ giết người do thù hằn thì đây được coi như là một động cơ, nhưng mấu chốt là cách thức gây án của hung thủ khiến người ta liên tưởng đến người có kinh nghiệm lão luyện, những manh mối đã biết đều quá rời rạc, khó có thể phân tích được động cơ thực sự.

 

Để phán đoán hung thủ là người ở căn hộ 402 hay là người khác, có một cách gián tiếp là kiểm tra xem ổ khóa có dấu vết cạy khóa bằng kỹ thuật hay không. Mở khóa bằng chìa và mở khóa bằng công cụ tuy đều không làm hỏng khóa, nhưng chuyên gia giám định dấu vết có thể phát hiện ra sự khác biệt giữa hai cách, bởi vì mở khóa bằng công cụ sẽ để lại một lượng ma sát nhỏ mà mở khóa bằng chìa thì không để lại.

 

“Là dùng chìa khóa mở.” Tịch Vãn nói: “Nhưng đôi giày này có chút vấn đề.”

 

Quý Trầm Giao cầm giày lên, “Hình dạng bàn chân không giống nhau?”

 

Tịch Vãn gật đầu, trình diễn mô hình mô phỏng trên máy tính, “Cùng một người đi thì vết lõm do lòng bàn chân tạo ra phải giống nhau, nhưng đôi giày này có hai lớp vết lõm, tuy rất nhẹ, nhưng vẫn để lại. Hơn nữa giày còn hơi bị giãn ra một chút. Anh nhìn các nếp gấp này mà xem, là nếp gấp của bao giày bằng nhựa để lại đấy.”

 

Quý Trầm Giao nói: “Có người chân trần đi bao giày vào, rồi xỏ đôi giày này, ngụy trang thành người ở căn hộ 402 gây án, sau đó cất giày lại, xóa sạch dấu chân ban đầu của hắn ta ở hành lang và cầu thang.”

 

“Từ đôi giày mà suy đoán thì là như vậy.” Tịch Vãn nhíu mày, vẫn không hiểu nổi, “Nhưng chắc chắn là hung thủ dùng chìa khóa để mở cửa. Nếu Lăng Liệp không có vấn đề gì thì tại sao đến giờ vẫn không liên lạc được?”

 

Quý Trầm Giao lại liên lạc với Ký Triển, hỏi về ổ khóa cửa căn hộ 402. Ký Triển nói khi cho Lăng Liệp thuê nhà đã thay khóa, nhưng bản thân ông ta cảm thấy không yên tâm, nên đã xin Lăng Liệp một chiếc chìa khóa, đảm bảo sẽ không tự ý mở cửa.

 

“Chìa khóa vẫn còn chứ?” Quý Trầm Giao hỏi.

 

Ký Triển nói: “Đương nhiên là còn! Tôi cất kỹ lắm!”

 

………….

 

An Tuần đã hoàn thành việc giải phẫu tử thi, gửi báo cáo cho Quý Trầm Giao, “Khớp với nhận định tại hiện trường, trước khi Hoàng Huân Đồng chết đã uống rượu, điều này dẫn đến việc ông ta mất ý thức, trên đường về nhà phản ứng rất chậm, khi bị tấn công thì không có khả năng chống cự. Còn một điều nữa, cánh tay phải của ông ta có một vết thương cũ nghiêm trọng, từng bị gãy xương khi còn niên thiếu.”

 

Vết thương cũ rõ ràng rất có ích khi xác định danh tính thi thể, nhưng lúc này danh tính người chết đã được xác định, vậy nên tác dụng của vết thương cũ cũng không lớn.

 

An Tuần nói: “Ước tính là do đánh nhau gây ra khi còn mười mấy tuổi.”

 

Quý Trầm Giao đọc kỹ báo cáo rồi đến văn phòng kỹ thuật, Thẩm Tê đang đeo tai nghe vùi đầu làm việc.

 

…………….

 

“Tiểu Lăng, mau xem tư thế này của chị có đúng không?” Cường Xuân Liễu một tay cầm điện thoại, một tay vẫy thẳng về phía Lăng Liệp, “Chị thấy chân không nên đặt như thế này thì phải?”

 

Ánh nắng chan hòa tươi đẹp, công viên Miếu Sơn toàn là những bà dì đã nghỉ hưu mặc quần áo sặc sỡ, hận không thể biến thành cầu vồng. Mấy ngày cuối đông hoa mơ nở đợt cuối cùng, khắp núi hồng đào, đẹp không sao tả xiết.

 

Cường Xuân Liễu xem được video “Nữ hoàng mỹ mạo” trên Mộc Âm, dưới gốc hoa mai mỹ mạo rực rỡ, váy áo phiêu phiêu. Bà vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, vậy nên đã tổ chức đội trống lưng đến Miếu Sơn dã ngoại, sáng sớm đã đến chiếm địa bàn, còn báo trước cho Lăng Liệp, nhưng buổi sáng Lăng Liệp làm tình nguyện viên ở trường mẫu giáo, buổi chiều mới đến muộn.

 

Chụp ảnh cả ngày, lớp trang điểm của Cường Xuân Liễu đã nhòe hết, mồ hôi chảy ròng ròng, càng chụp càng cảm thấy không giống “Nữ hoàng mỹ mạo”, rất thất vọng.

 

“Chị Xuân Liễu, chị như này là đẹp rồi, nào, mọi người đứng gần nhau một chút, chụp thêm một tấm nữa.” Lăng Liệp cười nói: “Tôi chụp nhé.”

 

Chụp mấy chục tấm, còn quay nhiều đoạn nữa, mọi người đều mệt mỏi, ngồi xuống nghỉ ngơi. Các bà các chị chuẩn bị đồ đạc cho buổi dã ngoại rất đầy đủ, đồ ăn nguội, mì trộn, cái gì cũng đều mang theo cả. Cường Xuân Liễu gọi Lăng Liệp cùng ăn, Lăng Liệp cho bà xem bánh bao sốt thịt heo miễn phí mình được nhận ở trường mẫu giáo.

 

Cường Xuân Liễu nhíu mày, không hiểu nổi vì sao một thanh niên đẹp trai như vậy lại thích ăn bánh bao có mùi lạ như thế. Hơn nữa bánh bao nguội rồi thì còn ăn được sao? Thế là vội vàng trộn cho Lăng Liệp một bát mì trộn, còn cho thêm cả thịt hầm vào, “Không ăn cái đó của cậu, nếm thử tay nghề của chị xem.”

 

Lăng Liệp cũng không từ chối, nói cảm ơn rồi cầm lên ăn ngay. Cường Xuân Liễu nhìn mà vui vẻ, “Ăn được là có phúc.”

 

Lúc này, từ hành lang trong đình đối diện truyền đến một trận ồn ào, người phụ nữ đi đầu đội một chiếc mũ hoa lộng lẫy, có rất nhiều ông chú về hưu chụp ảnh cho bọn họ, trong đó còn có một người trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng.

 

Cường Xuân Liễu vừa nhìn, trong lòng thót một cái, hôm nay thật là không may, bà bắt chước “Nữ hoàng mỹ mạo” đến Miếu Sơn chụp ảnh, thế mà lại gặp đúng “Nữ hoàng mỹ mạo” hàng thật giá thật.

 

Đúng là xui xẻo! Cường Xuân Liễu quay người không nhìn nữa, nghĩ đến lúc chụp ảnh Lăng Liệp nói “Chị như này là đẹp rồi”, bà không nhịn được cho Lăng Liệp xem video của “Nữ hoàng mỹ mạo”, “Tiểu Lăng, cậu nói thật đi, chị có đẹp bằng bà ta không?”

 

Lăng Liệp đã ăn xong mì trộn, “Chị Xuân Liễu, bà ta có cái đẹp của bà ta, chị có cái đẹp của chị. Em không quen bà ta, nhưng em quen chị, chị đối xử tốt với em, còn làm mì trộn cho em, dẫn em đi kiếm tiền, chị có chỗ nào không bằng bà ta?”

 

Cường Xuân Liễu biết mình chắc chắn không bằng “Nữ hoàng mỹ mạo”, nhưng nghe Lăng Liệp nói vậy, cũng thấy dễ chịu hơn nhiều, bà phấn chấn tinh thần, không lâu sau lại gọi mọi người tạo dáng chụp ảnh.

 

Bên “Nữ hoàng mỹ mạo” thanh thế quá lớn, Lăng Liệp không khỏi lại nhìn sang một cái, người thanh niên mặc áo sơ mi trắng kia cũng nhìn lại, nhưng cách xa quá, không có nhìn thẳng vào nhau.

 

Lăng Liệp nhớ ra mình đã chụp cho các bà dì nhiều như vậy, mà còn chưa tự chụp ảnh, thế là lấy điện thoại ra bật lên.

 

………….

 

Cùng lúc đó, ở đội trọng án của cục cảnh sát, Thẩm Tê ném tai nghe xuống, “Anh, tìm thấy rồi, ở công viên Miếu Sơn!”

 

Quý Trầm Giao lập tức dẫn đội xuất phát.

 

Điện thoại của Lăng Liệp hiện lên mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, hắn cũng không thèm nhìn, hướng ống kính về phía mình và hoa mai nở rộ sau lưng, cười tươi hở cả răng, còn giơ tay làm hình chữ “V”.

 

Khi đội trọng án đến, Cường Xuân Liễu vừa tuyên bố kết thúc buổi dã ngoại, Lăng Liệp có chút buồn ngủ, hắn ngồi dưới gốc mai ngáp một cái, khóe mắt ép ra vài giọt nước mắt, lông mi ướt sũng.

 

Quý Trầm Giao xuất trình giấy tờ, tầm mắt gần như bị đôi mắt vô tội, thậm chí còn có chút mơ màng của hắn thu hút.

 

Lăng Liệp nhìn rõ giấy tờ, vẻ mặt càng thêm khó hiểu, một nhúm tóc không buộc chặt rơi xuống, hắn nghiêng đầu nhẹ nhàng, “Hửm?”

 

Hết chương 3.

 

Chương 3: Song Sư (03)

Ngày đăng: 8 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên