Chương 3: Trường Đại Học Y Tế Hòa Bình (Phần 1)
Trường đại học y tế Hòa Bình có lịch sử rất lâu đời, nó được thành lập và xây dựng từ trong thời chiến, để chăm sóc những người bị thương trong chiến tranh. Cổng trường có hình cán cân nghiêng đối xứng, mang theo phong cách thật cổ xưa, trên mặt tiền bằng đá treo khô khốc vẫn còn dấu vết lịch sử màu nâu xám.
Từ bên ngoài nhìn vào, ngôi trường được bao phủ bởi những hàng cây cổ thụ trăm năm tuổi, che khuất cả bầu trời và ánh sáng, nhìn vào rất mát mẻ.
Hạ Bạch và Lận Tường đứng bất động ở ngoài cổng trường không nhúc nhích, không phải để gây chú ý, mà là bởi vì Hoa Hạo Minh cứ đứng ở đó bất động, hắn đang quan sát chung quanh cổng trường.
Hôm nay là ngày sinh viên đại học năm nhất đến báo danh, bên ngoài cổng trường người đến người đi, bọn họ mặc những bộ quần áo khác nhau, học những chuyên ngành khác nhau và vẻ mặt cũng khác nhau.
Lận Tường là một đứa nói nhiều, nhưng khi thấy Hoa Hạo Minh dò xét nghiêm túc như vậy thì cũng trở nên an tĩnh. Cậu ta đang định mở miệng nói gì đó thì Hoa Hạo Minh đã kéo vành nón xuống, bảo: “Đi thôi.”
Lúc này ba người mới bước vào cổng trường.
Hôm nay sân trường đặc biệt náo nhiệt, vừa bước vào cổng trường đã có thể nhìn thấy băng rôn chào đón học sinh mới, các câu lạc bộ lớn đứng ở trên đường chính trước cổng trường đang tuyển thành viên mới, người đến người đi, người thì tụ tập thành từng nhóm. Xuyên qua con đường này chính là sân vận động, nơi tân sinh viên đến báo danh nhập học.
Lận Tường và Hoa Hạo Minh chờ ở bên ngoài, một mình Hạ Bạch đeo cặp sách đi vào báo danh.
Người trong toàn trường đều báo danh ở đây, Hạ Bạch đã xếp hàng hơn 40 phút, đưa giấy thông báo nhập học, đóng học phí tại chỗ, nhận phiếu ký túc xá rồi chạy sang phía đối diện để lấy chăn ga gối đệm.
Ba người lại cùng nhau đi đến ký túc xá của cậu, đến đây thì hết thảy mọi thứ đều rất thuận lợi suôn sẻ.
Ký túc xá là phòng bốn người, phía trên là giường, phía dưới là bàn, tuy phòng không mới, nhưng cũng may là rất rộng rãi.
Hạ Bạch là người địa phương, là người tới trễ nhất, ba giường còn lại đã sớm có người đặt đồ đạt rồi.
Khi họ bước vào, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đang thu dọn trên chiếc giường đầu tiên, ở phía đối diện thì có hai cha con đang dùng cơm, chỉ còn lại chiếc giường số 4 nằm cạnh nhà vệ sinh.
Bọn họ vừa bước vào thì mấy người trong phòng đều ngẩng đầu lên nhìn. Người phụ nữ nhiệt tình cười nói, “Bạn học cuối cùng tới rồi, cháu là Hạ Bạch à?”
Hạ Bạch gật gật đầu, đi đến chiếc giường số 1 nơi bà đang nằm, nói với bà: “Chào dì, đây là giường của cháu.”
Người phụ nữ chỉ vào bảng tên trên chiếc giường số 4, nói: “Bạn học Hạ Bạch, cậu nhìn này, đó là giường của cậu, bên trên còn có tên và mã số sinh viên của cậu mà.”
Hoa Hạo Minh và Lận Tường thuận theo ngón tay của bà chỉ nhìn sang, chỉ thấy một tấm thẻ chung có viền trắng và xanh, phía trên là tên của Hạ Bạch, phía dưới là mã số học sinh của Hạ Bạch.
Hạ Bạch vẫn đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, “Bảng hiệu trên giường số 1 và số 4 khác với bảng hiệu trên giường số 2 và số 3, chắc là nhãn cũ đã bị người ta xé ra và thay thế bằng cái mới.”
Lận Tường nhìn kỹ lại, “Quả nhiên! Viền màu xanh của nhãn số 1 và số 4 nhạt hơn!”
“Có thể là trường học đã sử dụng hết nhãn, nhãn mới in nhạt hơn nhãn cũ một chút.” Người phụ nữ nói.
Hạ Bạch không nhanh không chậm, nói đâu ra đấy: “Trường học hẳn là dựa theo số báo danh của sinh viên mà phân giường, số báo danh của sinh viên ở giường số 2 nằm trước số báo danh của sinh viên ở giường số 3. Số báo danh của cháu là số 1, vậy nên chắc chắn là giường số 1, không thể nào là số 4 được.”
“Cậu nói dựa theo số báo danh sinh viên phân giường thì dựa vào số báo danh sinh viên thật à?” Sắc mặt người phụ nữ bắt đầu trở nên mất tự nhiên, ẩn ẩn lộ ra chút tức giận.
“Xuống đi, nếu không tôi đi tìm quản lý ký túc xá hỏi xem phân chia giường như thế nào.” Hoa Hạo Minh nhíu mày nói.
Người phụ nữ lúng túng ngồi trên giường, máu nổi lên trên khuôn mặt chưa trải qua gian nan vất vả, giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều, bà tức giận đến bật cười, “Bạn học nhỏ, cậu vừa mới đến ký túc xá mà đã không nể mặt người nhà bạn rồi, muốn cùng bạn học của mình gây gỗ à? Hoàn toàn không nghĩ tới việc ở chung hòa thuận phải không? Cậu cứ cái dạng này thì về sau còn ai dám chơi cùng nữa chứ.”
Vừa nói, bà vừa liếc nhìn hai cha con ở phía đối diện.
Hai cha con kia đang vùi đầu ăn cơm, người con thì một câu cũng không lên tiếng, còn người cha thì cười ha hả nói: “Chuyện có gì lớn đâu, đâu cần phải tranh cãi, đừng tranh cãi với nhau làm gì.”
“Rầm! —— “
Cửa toilet và cửa ký túc xá cùng lúc bị đẩy ra, tiếng động vang dội thật lớn, nhất thời không biết đến từ nơi đó.
Người vừa vào cửa là một nam một nữ, nhìn rất giống một đôi chị em. Trong tay bọn họ còn cầm theo chậu rửa và túi mua sắm ở siêu thị, hẳn là mới đi mua đồ dùng hàng ngày từ siêu thị về.
Người bước ra khỏi toilet là một nam sinh, người phụ nữ trên giường số 1 vừa nhìn thấy cậu ta thì nắm chặt ga giường, vẻ mặt lộ vẻ tủi thân kêu lên một tiếng “Con trai.”
Chắc chắc cậu trai ở trong toilet đã nghe được cuộc nói chuyện ở bên ngoài, cậu ta quét mắt nhìn hai cái túi xách da rắn bên cạnh Hạ Bạch, cậu ta bình tĩnh đi đến chiếc bàn dưới gầm giường số 1, mở cái ví trên bàn ra, móc một xấp tiền đưa cho Hạ Bạch, “Bạn học Hạ, phí ăn ở một năm là 1200 tệ, tôi đổi giường cho cậu với số tiền gấp đôi, nhiêu đây có đủ không?”
“Ha?” Lận Tường bị xấp tiền kia làm cho khó chịu, “Có chút tiền bẩn là giỏi lắm à?”
Nói xong thì cởi đồng hồ trên tay xuống.
Chị gái đứng ở cửa nhìn thấy động tác của cậu ta thì có chút sửng sốt, nhìn cậu ta giống như muốn đập vỡ cái đồng hồ hàng hiệu của mình, “Hở? Cậu định dùng chiếc đồng hồ trị giá hàng triệu đồng này để làm gì?”
Hạ Bạch, hai cha con ở bàn bên cạnh và người phụ nữ ở trên giường cũng lập tức nhìn về phía chiếc đồng hồ trong tay Lận Tường.
Nam sinh kia sửng sốt một chút rồi cũng nhìn sang, giống như nhìn ra được chút gì đó. Vốn muốn dùng tiền để giải quyết vấn đề, nhưng không ngờ đối phương lại còn giàu hơn cả mình, cậu ta lúng túng lầm bầm một câu: “Ai biết được đó có phải là hàng giả không?”
Lận Tường cảm thấy mình bị sỉ nhục, “Trên tay lão tử dù chỉ là một bức tranh cũng không bao giờ giả, không giống như một số người, đi giày giả còn cho rằng mình ưu việt hơn người khác!!”
Hạ Bạch cúi đầu nhìn đôi giày của nam sinh kia, trừ cậu ra, còn có hai người khác cũng nhìn qua.
Gương mặt nam sinh kia đỏ bừng, “Cậu mới mang hàng giả!”
Thấy hai người sắp cãi nhau, Hoa Hạo Minh nhéo nhéo mũi, hắn đau đầu đi tới cửa, nắm tay nắm cửa, “Vẫn nên đi tìm quản lý ký túc xá đi.”
Người phụ nữ đang định gọi hắn lại thì nam sinh kia đã nói: “Muốn tìm thì tìm đi!”
Hoa Hạo Minh vặn chốt cửa, nhưng tay bỗng cứng đờ tại chỗ, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi.
Thấy hắn đứng bất động ở cửa, nam sinh kia mạnh miệng nói: “Đi tìm quản lý ký túc xá đi, sao anh không đi?”
Hoa Hạo Minh mặt lạnh quay trở lại, ngồi lên trên ván giường của chiếc giường số 4, mấy giây sau thì bắt đầu chửi thề một câu.
Lận Tường không hiểu vì sao, cậu ta vô ý thức nhìn về phía Hạ Bạch, lại thấy Hạ Bạch đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
“Chuyện gì vậy?”
“Thật yên tĩnh.”
Lận Tường nghĩ thầm, yên tĩnh chỗ nào, nãy giờ ồn ào muốn chết. Rất nhanh sau đó cậu ta cũng nhận ra, không phải Hạ Bạch nói ký túc xá, mà là ở bên ngoài ký túc xá.
Cậu bình tĩnh lại và lắng nghe, quả nhiên bên ngoài không có một chút âm thanh nào, ngay cả tiếng người đi qua lại thật nhỏ cũng không có, giống như tất cả thanh âm trên thế giới này đều bị thứ gì đó hấp thu hết vậy.
Đây là ký túc xá đại học, có rất nhiều tân sinh viên đến báo danh nhập học, nhưng bây giờ lại an tĩnh đến quỷ dị.
Lúc trước cậu còn nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, không chỉ có sinh viên mới mà còn có rất nhiều phụ huynh đi theo cùng, hôm nay có lẽ là ngày ký túc xá náo nhiệt nhất.
Sự im lặng bắt đầu từ khi nào? Vừa rồi trong ký túc xá của họ đã xảy ra cãi vã, có lẽ không ai để ý đến việc này.
Nam sinh kia vẫn còn đang hỏi Hoa Hạo Minh vì sao không đi tìm quản lý ký túc xá, như thể hỏi thế thì có thể tìm về được một chút mặt mũi.
“Cửa túc xá không mở được.” Chị gái đứng ở cửa nghiêm mặt nói.
Trừ Hoa Hạo Minh, mọi người trong ký túc xá đều nhìn sang.
Cậu em trai cũng nắm tay nắm cửa cố gắng mở cửa, cậu ta cao hơn chị gái mình một cái đầu, thân cao sức lực lớn, khi cậu ta dùng sức, cánh cửa cũng có rung lắc, nhưng vẫn không thể mở ra được.
“Sao có thể?” Người cha đang ăn cơm cũng đặt đũa xuống, ông bước tới định mở cửa, nhưng cũng không mở được.
Nam sinh chất vấn Hoa Hạo Minh cũng đi thử, kết quả vẫn như thế. Cậu ta lại tiếp tục chất vấn Hoa Hạo Minh: “Có phải anh giở trò quỷ không? Vừa rồi anh chạm qua chốt cửa thì sau đó cửa không mở ra được nữa.”
Hoa Hạo Minh không nhìn cậu ta.
Hắn tức giận lấy điện thoại ra gọi cho một người nào đó, đang định đưa máy lên tai thì lại nhìn chằm chằm vào điện thoại sững sờ.
Những người khác cũng lấy điện thoại di động ra, Hạ Bạch nhìn điện thoại hỏng màn hình của mình rồi lại im lặng nhét trở vào.
“Không có tín hiệu.”
“Của tôi cũng thế.”
” Tôi thậm chí còn không thể mở ứng dụng.”
” Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Lận Tường nhìn về phía cửa sổ, hắn đi qua thử một chút, “Cửa sổ cũng mở không ra.”
Nói xong, hắn nhấc chiếc ghế chỗ chiếc giường số 2 lên, đập lên cửa sổ thủy tinh. Những chiếc ghế được trang bị trong ký túc xá trường đại học y tế Hòa Bình có chân ghế bằng sắt, một nam sinh cao 187cm đã dùng hai chân ghế sắt dài mảnh đập vào cửa kính.
“Rầm! —— kít! —— “
Cửa kính vẫn hoàn hảo không chút tổn hại gì.
Sau khi tiếng đập mạnh bén nhọn tiêu tán đi, ký túc xá yên tĩnh đến lạ thường.
Chờ cho đến khi ký túc xá yên tĩnh trở lại, lúc này bọn họ mới biết bên ngoài yên tĩnh đến nhường nào, như thể cả thế giới này đều im lặng vậy.
Những khuôn mặt vui vẻ, giọng nói hào hứng và hành lang nhộn nhịp bước chân người qua lại mà cậu nhìn thấy trước khi bước vào ký túc xá đều đã biến mất như thủy triều.
Hoặc là, bọn họ đã bị kéo ra khỏi thế giới ồn ào náo nhiệt đó trong chốc lát, rồi sau đó bị cuốn vào một không gian tĩnh lặng nào đó không ai biết đến.
Lận Tường đi đến bên cạnh Hạ Bạch, lau lau cái tay đang giữ ghế vào quần, lại đến gần Hạ Bạch hơn một chút nữa.
“Sao thế, chuyện gì đã xảy ra?” Người phụ nữ lo lắng vừa bước xuống giường vừa hỏi, nhưng không có ai trả lời bà, bà chạy ra chỗ cánh cửa đóng kín, một bên dùng sức gõ cửa, một bên lớn tiếng hét lên với người bên ngoài: “Bên ngoài có ai không? Chúng ta bị nhốt ở trong này, mau mở cửa đi, mở ra!”
Sức của bà không bằng mấy nam sinh, nhưng lại thắng ở chất giọng khỏe, nhưng cuối cùng vẫn không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào.
Bọn họ có thể nghe thấy giọng nói của bà, nhưng khi thanh âm truyền đến cửa thì như bị bóng tối vô tận hấp thu mất vậy.
Lúc này, sắc trời bên ngoài đã tối.
Cho dù ký túc xá của trường đại học y tế Hòa Bình có rộng rãi thật, nhưng chín người chen chúc trong phòng bốn người thì có hơi chật chội, bọn họ người thì ngồi trên giường, người thì đứng bên cạnh giường, ai nấy đều căng thẳng.
“Chuyện, chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy?” Người cha xoa xoa mồ hôi trán, giọng ông có chút run rẩy.
Ông đã thật sự rất vui vẻ khi đưa con trai đến trường đại học y tế Hòa Bình báo danh, đây lẽ ra vốn là một ngày đáng tự hào nhất trong cuộc đời ông. Ai biết được ông lại gặp phải loại chuyện này trong ký túc xá mọi người mơ ước được sống chứ.
Bất kể là ai, khi bị mắc kẹt ở trong ký túc xá và không cảm nhận được bất kỳ chuyển động nào từ thế giới bên ngoài, như thể bị bỏ rơi và cách ly với thế giới thì cũng đều sẽ sợ hãi cả.
Dù những người trong ký túc xá có nghi hoặc như thế nào cũng không ai có thể giải đáp cho bọn họ được.
Hoa Hạo Minh lạnh giọng nói: ” Chúng ta đang ở trạng thái bị khóa.”
Có người trả lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Lận Tường: “Ca, trạng thái bị khóa có nghĩa là gì?”
Ánh mắt Hoa Hạo Minh đảo qua những người trong phòng, sau đó dừng lại mấy giây trên người chị gái đứng gần cửa kia, sau đó bực bội vò vò tóc, ngồi ngay ngắn lại.
Thấy hắn muốn giải thích cho mọi bọn họ biết chuyện gì đang xảy ra, những người khác cũng nín thở chờ đợi.
“Chuyện này nói ra cũng rất khó hiểu, phải bắt đầu từ rất lâu trước đây.” Hoa Hạo Minh mở miệng nói: “Lúc đầu chuyện dị thường xảy ra ở Thất Lý Thôn, một sơn thôn nhỏ nằm ở phía nam thành phố Tây Miên.”
Thành phố Tây Miên nằm ở phía Tây Nam, kinh tế không phát triển, giao thông không thuận tiện, các thôn làng miền núi xa xôi của thành phố thì lại càng nghèo nàn và lạc hậu hơn.
Bên trong Thất Lý Thôn có một trường tiểu học, chỉ có vài toà nhà bằng đất vây quanh, cả trường chỉ có khoảng ba mươi học sinh từ mẫu giáo đến lớp sáu, do hai giáo viên phụ trách.
Ngày hôm đó có một giáo viên đã ra ngoài, đi đến một thị trấn rất xa để lấy sách giáo khoa cho học sinh. Khi đẩy xe đạp lên núi, anh nghe thấy bài tập thể dục đang phát trên loa, anh hít một hơi thật sâu, xoa xoa tay cho ấm rồi đẩy cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ kia ra, nhưng lại không nhìn thấy học sinh nào trên sân thể dục cả.
Toàn trường không có một bóng người, chỉ có tiếng loa phát thanh vang lên trong trường vắng vẻ rồi lan ra toàn bộ ngôi làng cằn cỗi.
Đây đúng là thời gian trường học cho học sinh tập thể dục theo đài, vào ngày thường, hơn ba mươi học sinh sẽ đứng ở đó thực hiện những động tác không chuẩn lắm.
Nhưng bây giờ, tất cả họ đều đã biến mất.
Bọn họ đã biến mất không còn tăm hơi.
Ba mươi mấy người sống sờ sờ làm sao nói biến mất là biến mất không để lại dấu vết nào được?
Nhưng ở sơn thôn nhỏ hẻo lánh nghèo nàn này có rất ít camera giám sát, không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của bọn họ, các nhân viên điều tra cũng không hiểu ra sao, bọn họ đã tăng thêm nhân thủ nhiều lần, cũng đã mở rộng phạm vi điều tra thật lâu, nhưng vẫn không có bất luận manh mối gì.
Chỉ biết là trước mười giờ rưỡi sáng thì trường học vẫn còn có người, mười giờ rưỡi là thời gian trường tiểu học trong thôn tập thể dục theo đài, hẳn là có một giáo viên đã mở đài phát thanh cho bọn nó.
Đài phát thanh vẫn còn chưa kết thúc mà bọn nhỏ đã biến mất không còn tăm hơi, bao gồm cả giáo viên nọ.
“Về sau những học sinh đó đã xuất hiện bên trong một tấm hình.”
“Vụ việc này đã gây chấn động ở địa phương, ba ngày sau có một phóng viên đã chạy đến trường học và chụp được bức ảnh này vào ban đêm.”
“Ảnh chụp ở đây.”
Hoa Hạo Minh lấy điện thoại ra, mở tấm hình cho mọi người xem, mấy người trong phòng đều nhích lại gần nhìn.
Hạ Bạch cách hắn gần nhất, cậu cũng là người nhìn thấy rõ ràng nhất.
Thất Lý Thôn vẫn còn duy trì bộ dáng nguyên thủy ban đầu của ngôi, các lớp học trong trường đều là nhà làm bằng đất, mặt tường mấp mô lồi lõm, ngược lại sân trường khá rộng, đó là một mảnh đất vàng chưa được xử lý.
Ảnh được chụp vào ban đêm và cảnh được chụp cũng vào ban đêm. Dưới ánh đèn mờ ảo của trường học, bức ảnh cũng không mấy sáng sửa, nhưng vẫn có thể thấy rõ hơn ba mươi học sinh đang tập thể dục trên sân trường.
Ảnh chụp dừng lại ngay khoảnh khắc bọn họ làm động tác nhảy lên khỏi mặt đất.
Đang là giữa mùa đông, trời vào lúc rét đậm, hầu hết các học sinh tiểu học trong làng đều là nam mặc áo khoác bông màu xám, còn nữ sinh thì mặc quần áo sáng màu hơn một chút, còn có mấy nữ sinh mặc áo khoác bông hoa màu đỏ tươi.
Đối với học sinh tiểu học thì việc tập thể dục theo đài có lẽ là khoảng thời gian vui vẻ nhất đối với bọn trẻ, trong tấm ảnh, bọn nó cùng nhau nhảy lên cao nhưng lại không có nụ cười trên môi.
Những bàn tay ma quái thối rữa màu xám tím đang nắm lấy cổ bọn nó.
Hai chân bọn nó cách mặt đất không phải là nhảy lên, mà là bị nhấc lên.
Ngón tay của những bàn tay ma quái đó rất dài, hoàn toàn cuốn lấy cổ bọn nó, nhìn giống như một đám học sinh bị treo lên trong đêm tối vậy, bụi bẩn, đỏ đỏ xanh xanh như đóng băng trong gió đêm lạnh lẽo.
Nếu nhìn kỹ thì bức ảnh này cũng chứa rất nhiều tin tức, nhưng bàn tay ma quái đó đã đột ngột chiếm giữ tâm trí của tất cả mọi người, những người trong ký túc xá dường như cũng cảm giác được sự lạnh lẽo của bàn tay đó đang ngấm vào trên cổ mình.
“Đây, đây là p!” Người cha lớn tiếng nói: “Là p, tôi biết hình của p!”
Hoa Hạo Minh không nói gì mà vuốt bức ảnh sang bên phải, bên dưới là một đoạn video.
Trong video, thời gian đã qua ba ngày rồi mà ba mươi học sinh kia vẫn còn đang không ngừng làm “Bài tập nhảy”, bọn nó đã thực hiện được ba ngày rồi, và dường như còn muốn tiếp tục tập không ngừng nghỉ, vĩnh viễn sẽ không bao giờ dừng lại.
Bên ngoài video bọn họ có thể nhìn thấy, không phải bọn nhỏ đang nhảy, mà là những bàn tay ma quái kia đang di chuyển.
Những bàn tay ma quái đó di chuyển từ cổ lên tóc bọn nhỏ, nắm lấy tóc bọn nó rồi kéo lên trên, từng chút, từng chút một.
Đoạn video rung lên một cái rồi hướng về phía trước, khuôn mặt phóng đại của hai học sinh thình lình xuất hiện trong video, khuôn mặt sợ hãi và cứng đờ của bọn nó phản chiếu trong mắt những người có mặt trong phòng.
“A” Người mẹ hét lên, sợ hãi che mặt.
Người cha vẫn không tin, “Tôi có chú ý vụ án này, bọn trẻ không thể còn ở trường được, trong báo cáo có nói là một nữ giáo viên khác đã bắt cóc bọn trẻ!”
Dường như Hoa Hạo Minh đã quen với những tình huống như thế này, hắn tập mãi cũng thành quen, không nhanh không chậm nói tiếp: “Mùa thu năm ngoái, khu vui chơi Linh Nhạc đột nhiên đóng cửa, một nhóm người giương biểu ngữ viết bằng máu ở cổng khu vui chơi, yêu cầu khu vui chơi trả người.”
“Lúc ấy những người đang chơi trong ngôi nhà ma ở công viên đã biến mất không còn bóng dáng.”
Lận Tường nói: “Cái này thì tôi có đọc ở trên mạng, là thiết bị của nhà ma xảy ra vấn đề, xuất hiện thương vong nghiêm trọng nên công viên trò chơi mới đóng cửa.”
Hoa Hạo Minh lại bấm vào điện thoại một cái, một đoạn video khác lại hiện ra, “Nếu đã xem qua thì chí ít cậu cũng nhìn thấy ảnh của một trong những người mất tích rồi đúng không?”
Đoạn video này rõ ràng là được quay trong ngôi nhà ma ở công viên giải trí Linh Nhạc, bầu không khí âm trầm trong khu nhà ma được tạo ra rất khá, trên mặt tường vết máu loang lổ, khắp nơi trên mặt đất chỗ nào cũng có thể nhìn thấy chân cụt tay đứt, người quay video đẩy một cánh cửa phòng ra, bất ngờ không kịp chuẩn bị gì đã thấy một cái xác treo ngược bên trên.
Ánh mắt Hạ Bạch chợt lóe sáng, không biết cậu có bị hoa mắt hay không, nhưng cậu đã thấy một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt của thi thể.
Khuôn mặt của con rối tử thi trông giống như người thật, nhưng thân thể thì lại đúng là con rối, tương phản rõ ràng đến quỷ dị, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi tột cùng.
Lận Tường sững sờ tại chỗ, trong video càng ngày càng có nhiều con rối thi thể và quỷ hồn xuất hiện, môi cậu ta bắt đầu run rẩy, một hồi lâu sau vẫn không thốt ra được lời nào, tay cậu ta ôm chặt lấy bả vai Hạ Bạch.
Nặng quá, nặng đến mức Hạ Bạch hoài nghi Lận Tường đang đặt hết trọng lượng lên người mình.
“Về sau, những đạo cụ ma quỷ trong khu vui chơi kia đều đổi mặt, đó là khuôn mặt của những người đã biến mất kia.”
Không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều nhìn hắn.
Nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Hạ Bạch, Hoa Hạo Minh vốn luôn an tĩnh thành thục bỗng dừng lại mấy giây, khi lên tiếng lần nữa, hắn cũng không nhắc đến những thi thể bên trong khu vui chơi kia nữa.
“Chuyện đêm qua Tuyền Quảng Thị bị phong tỏa, các người biết chuyện đó đúng không?!”
Người cha nói: “Đó là vì Tuyền Quảng Thị xuất hiện bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng, nguồn ô nhiễm rất khó xử lý, trên bản tin ngày hôm qua đã đưa tin rồi!”
Hoa Hạo Minh cất điện thoại vào trong túi, nhấc chiếc mũ lưỡi trai trên đầu mình lên, để lộ ra một đôi hẹp dài, hắn nhìn về phía người cha kia, cười như không cười, nói: “Sau khi Tuyền Quảng Thị bị phong tỏa, tôi chỉ nghe nói người ở bên trong được chuyển ra bệnh viện bên ngoài, không nghe nói có bất kỳ người bình thường nào đi vào. Chú à, chú có bao giờ nghe nói đến thành phố nào bị phong tỏa vì bệnh truyền nhiễm mà chỉ có thể ra chứ không thể vào chưa?”
Câu nói này như đâm thủng cái gì đó, tất cả mọi người đều sửng sốt, bầu không khí bỗng nhiên trầm xuống, cảm giác bất an ngày một lớn dần trong bóng tối.
Sắc mặt người mẹ trắng bệch, nhưng bà vẫn không muốn tin, ” Tại sao chúng tôi phải tin cậu? Chuyện này thật sự quá phi lý!”
Hoa Hạo Minh nhìn những người trước mặt, ” Nếu những học sinh ở Thất Lý Thôn bị bắt cóc, nhiều mục tiêu như vậy thì việc điều tra cần lắm thời gian như thế à? Nếu thiết bị theo dõi trong sân chơi có vấn đề thì tại sao lại phong tỏa đến tận bây giờ? Trong hai năm không ngừng có những chuyện không thể giải thích được xảy ra, các người thật sự không tin hay là đang… Tự lừa mình dối người?”
“Có phải anh muốn nói, chúng ta, chúng ta cũng ‘Biến mất’ sao?” Người em trai trong hai chị em kia lần đầu tiên lên tiếng, ” Giống như các học sinh ở Thất Lý Thôn, những người trong ngôi nhà ma ở khu vui chơi và nhiều người ở Tuyền Quảng Thị?”
“Có thể nói như vậy.” Hoa Hạo Minh nói.
“Thất Lý Thôn là sự kiện dị thường được chứng thực sớm nhất. Sau đó thì những điều bất thường lần lượt xảy ra trên khắp thế giới, cũng không phải là tất cả những người biến mất đều không bao giờ trở về nữa, theo như lời những người quay trở lại đã nói thì, những nơi xảy ra dị thường thực sự có liên quan đến một trò chơi quỷ dị, bọn họ là người bước ra từ trong trò chơi.”
” Trường hợp trường tiểu học ở Thất Lý Thôn và trường hợp ở công viên trò chơi cũng thế, và trường hợp nghiêm trọng nhất chính là Tuyền Quảng Thị, trò chơi đã lan rộng ra hầu hết các khu vực trong thành phố.”
“Mục đích của việc phong tỏa những nơi đó là để ngăn chặn thêm nhiều người tham gia vào trò chơi kinh dị, nói trục trặc cái gì đó hoặc là bệnh truyền nhiễm để tránh tình trạng hoảng loạn và mất trật tự không thể kiểm soát trên quy mô lớn trong thời gian ngắn mà thôi.”
Hoa Hạo Minh nhét điện thoại vào túi quần, tay vẫn để tại bên trong đó nãy giờ, “Các vị, trò chơi đã đến ký túc xá rồi, lúc này chúng ta cũng đã bị trò chơi khóa chặt lại rồi.”
Hết chương 3.