Chương 30: 040520 – Thay Thế
“Tôi… có thể… lại gần hơn một chút không?”
Tay Lê Chỉ vốn đang đặt trên ghế sofa, bỗng nhiên bị một luồng hơi ấm phủ lên.
Cậu lập tức nhận ra đó là gì.
Đó là tay của Du Phùng. Trong lòng Lê Chỉ rất ngạc nhiên, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Cảm giác ấm áp ấy gần như nóng rát, máu của Du Phùng như bị rượu mạnh đốt sôi. Đầu ngón tay hắn dùng chút lực, muốn luồn vào lòng bàn tay Lê Chỉ.
Khuôn mặt Du Phùng trước mặt vẫn mang nụ cười giễu cợt như thường lệ, nhưng trong đôi mắt đen kia có chút cảm xúc cậu không hiểu đang cuộn trào.
Giống như…. vui sướng? Lê Chỉ không hiểu tại sao việc Quạ Đen tái phạm tội lại khiến Du Phùng vui mừng đến mức này. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, cái tên vốn đã tai tiếng lại càng bị người ta giẫm đạp thêm vài lần, có người chết, cảnh sát Du Phùng vậy mà lại ở đây hân hoan.
Đầu ngón tay Du Phùng vẫn kiên trì không buông, Lê Chỉ chỉ cứng đờ một lúc rồi thỏa hiệp, cậu khẽ nâng tay lên, giữa lòng bàn tay và ghế sofa, chừa ra một khe hở nhỏ, đủ cho đầu ngón tay Du Phùng đang mơ hồ luồn vào trong.
Du Phùng vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay cậu, rất nhẹ, rất chậm. Đầu ngón tay hắn mang theo một ý ám thị mạnh mẽ, rải lên vùng da nhỏ bé trên lòng bàn tay Lê Chỉ một chuỗi cảm giác tê dại.
Lê Chỉ không chịu nổi mà co quắp ngón tay.
Ánh đèn xanh tím chiếu xuống, dung nhập cậu và Du Phùng vào giữa những nam nam nữ nữ đang say mê.
Hành động của Du Phùng rất kín đáo, bề ngoài trông hai người vẫn đang trò chuyện như vừa rồi, nhưng trong bóng tối dưới bàn, tay Du Phùng lại mò mẫm tìm thấy kẽ ngón tay Lê Chỉ, ngón tay mang theo lực đạo không thể cưỡng lại xen vào, nắm chặt thành mười ngón đan xen.
Lê Chỉ không biết bây giờ Du Phùng còn tỉnh táo hay không, nhưng cậu cảm thấy mình giống như đang say, ý thức như bị ngâm trong nước ấm, mặc cho Du Phùng tùy ý đùa bỡn.
Có lẽ là ánh đèn mê hoặc, có lẽ là rượu làm cho đầu óc cậu choáng váng, Lê Chỉ bỗng cảm thấy mình có một loại khát khao rất xa lạ, như hơi men trên người Du Phùng theo điệu nhạc trôi nổi, cũng hun đốt cả đầu óc cậu.
Tay Du Phùng mò mẫm lên trên, lưu luyến qua xương cổ tay nhô ra của Lê Chỉ, rồi cởi khuy măng sét, nhẹ nhàng luồn vào trong tay áo sơ mi, một tay vòng quanh cánh tay nhỏ gầy trắng bệch luồn sâu vào trong.
Động tác Du Phùng làm rất lơ đãng, mắt nhìn chằm chằm Lê Chỉ, không bỏ sót bất kỳ phản ứng nhỏ nào của cậu.
Hiếm khi Lê Chỉ cảm thấy lúng túng, ngày thường cậu quen đặt mình vào vị trí người quan sát, nhưng lúc này, sự bình tĩnh và lý trí của cậu lại tách ra, lạnh nhạt nhìn sự bối rối của mình.
Chịu đựng ánh mắt của Du Phùng, cậu theo bản năng muốn rụt lại, nhưng gáy lại bị Du Phùng đưa tay giữ chặt.
Nụ hôn lạnh lẽo, mang theo men rượu, cứ thế rơi xuống vụn vặt, rơi lên xương mày Lê Chỉ, cậu ngoan ngoãn khép hờ mắt.
“Đừng ở đây…”
Cậu không từ chối Du Phùng, chỉ là không muốn bị lộ ra trước nhiều ánh mắt như vậy.
Một nụ hôn khác rơi xuống, đó là câu trả lời của Du Phùng. Nụ hôn này rất đặc biệt, lần này rơi trên mí mắt mỏng manh của Lê Chỉ, lực rất nhẹ, nhưng Lê Chỉ lại có thể cảm nhận được từ khoảnh khắc dừng lại ngắn ngủi đó, Du Phùng đang run rẩy, giữa những tiếng ồn ào náo nhiệt, người này lại cẩn thận và dịu dàng hết mực.
Lê Chỉ gần như chết đuối trong tình ý khó hiểu này, cậu buông thả cảm xúc và lý trí của mình lệch lạc.
Đợi đến khi nụ hôn trang trọng ấy rời đi, Lê Chỉ mở mắt nhìn Du Phùng, cảm giác mê loạn trong đáy mắt chứng tỏ Du Phùng thực sự đã say rồi.
Thật kỳ lạ. Rõ ràng âm nhạc ồn ào như vậy, nhưng tiếng tim đập dường như còn ồn ào hơn cả tiếng trống. Lê Chỉ vừa vui vừa phiền.
Giữa những hơi thở và nụ hôn đan xen, giọng Du Phùng thì thầm nhẹ nhàng, nỉ non, “Em… chạy nhanh quá, không chịu đợi anh…”
Tiếng ầm ầm vang lên, nghiền nát đầu óc cậu.
Một câu nói như nước đá dội lên từng dây thần kinh trong đầu Lê Chỉ. Những mê loạn đó tan biến trong nháy mắt, buộc lý trí phải trở lại.
Những dịu dàng hiếm hoi này không phải dành cho cậu.
Mà Du Phùng thì vẫn chưa tỉnh táo, lại ôm lấy Lê Chỉ đã hoàn toàn cứng đờ, hắn đặt cằm lên vai Lê Chỉ, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cậu, “Tại sao em không đợi anh…”
Xương cốt cách một lớp da thịt mỏng manh chạm vào nhau, Lê Chỉ cảm thấy xương vai mình bị xương hàm của Du Phùng cấn đến đau.
Lê Chỉ hít sâu vài hơi, miễn cưỡng duy trì một chút tỉnh táo trước mắt, cậu đẩy Du Phùng ra, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Tôi là ai?” Lê Chỉ mở miệng hỏi.
“Em là…” Du Phùng bị đẩy ra có chút khó chịu, nhưng sau khi nghe câu hỏi lại nghiêm túc suy nghĩ.
“Em là ai…” Hắn cau mày, đặt tay lên trán, mãi một hồi lâu sau cũng không trả lời được.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nở nụ cười nhạt nhòa, “Anh không nhớ nữa.”
Có chút bi thương, cũng có chút tự giễu, tóm lại, tất cả đều không phải là dáng vẻ mà Du Phùng nên có.
“Anh không nhớ ra… Nhưng đôi mắt này…” Du Phùng vuốt ve khuôn mặt không chút biểu cảm của Lê Chỉ, đầu ngón tay lướt quanh hốc mắt.
Du Phùng nhìn cậu, nhưng lại không giống như đang nhìn cậu, mà là đang nhìn xuyên qua đôi mắt xám của Lê Chỉ để tìm kiếm một người khác.
Đôi mắt đen kịt chưa bao giờ sáng lên của Du Phùng ngay trước mắt Lê Chỉ, bên trong không giống như đồng tử của người bình thường, mà giống như vực sâu vạn trượng.
Lê Chỉ ngồi dưới ánh đèn chói lọi, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng mới mẻ, Du Phùng trước mặt cậu bắt đầu ngủ gà ngủ gật, cuối cùng cũng không phụ lòng mong đợi mà gục đầu vào ghế sofa, say đến mất ý thức.
Cậu lặng lẽ ngồi một lúc, thở dài cam chịu, bước tới đỡ Du Phùng dậy, chậm rãi dìu hắn bước ra khỏi Khu Rừng Kỳ Lạ.
Cánh cửa nặng nề đóng lại, che khuất thế giới ồn ào náo nhiệt bên trong, lớp kính không dày, nhưng hiệu quả cách cũng tạm được, loáng thoáng vẫn có thể nghe thấy được âm nhạc ầm ầm bên trong.
Đêm đã khuya, ánh đèn đường vàng chiếu xuống con phố vắng vẻ.
Gió đêm thổi tới, làm đầu óc Lê Chỉ tỉnh táo lại, cậu cảm thấy cuối cùng mình cũng thoát khỏi mớ hỗn độn, rối rắm như cuộn len đầy màu sắc này, hít sâu một hơi, lần đầu tiên cảm thấy môi trường yên tĩnh lại thích hợp cho sự tồn tại của con người đến vậy.
Cậu gọi xe bay, đưa Du Phùng vào bên trong, lại là giọng nữ dịu dàng của AI trên xe: “Chào mừng bạn sử dụng xe bay số A653, vui lòng cho biết địa điểm bạn muốn đến.”
Lê Chỉ đã từng thấy địa chỉ nhà của Du Phùng trong hồ sơ, không phải ở tòa chung cư mà cảnh sát cung cấp.
“Số 15 phố Hill,” Lê Chỉ nói.
Cậu dìu Du Phùng đứng trước cửa, “Tỉnh dậy đi. Chìa khóa của anh đâu?” Cậu vỗ nhẹ vào má Du Phùng.
Đáng tiếc Du Phùng ngủ say như chết, “Du Phùng? Du Phùng?” Lê Chỉ lại lay hắn vài cái.
Thấy vẫn không có phản ứng, Lê Chỉ liền để Du Phùng dựa vào tường, tự mình đưa tay vào túi Du Phùng mò mẫm.
Trong túi quần jean dài của Du Phùng, Lê Chỉ tìm thấy thiết bị đầu cuối cá nhân của hắn, lúc đang định đứng dậy mở cửa thì thấy túi bên kia phồng lên, bên trong rõ ràng là có thứ gì đó.
Cậu liếc nhìn Du Phùng, đưa ngón tay vào trong túi, mò mẫm lấy thứ đó ra.
Là một cuốn sổ màu đen.
Rất nhỏ. Chỉ bằng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành. Các góc đã bị mòn, có thể thấy đã được sử dụng rất lâu rồi.
Trong thời đại này, sổ tay bằng giấy đã bị loại bỏ, thiết bị đầu cuối cá nhân có đầy đủ chức năng, ngoài những người có sở thích đặc biệt thì đã không còn ai viết trên giấy nữa.
Lê Chỉ biết đây là bí mật của Du Phùng, nhưng thứ gọi là “Bí mật” vốn dĩ là thứ kích thích lòng hiếu kỳ của con người nhất.
Hơn nữa bây giờ nó đang ở trong tay Lê Chỉ. Chỉ cần mở bìa ra là có thể nhìn thấy.
Lê Chỉ hoàn toàn không do dự, trực tiếp mở ra.
Chữ viết bên trong rất lộn xộn, người viết rất vội vàng, mặc dù là trang giấy có dòng kẻ nhưng không có một dòng chữ nào nằm trong dòng kẻ. Lê Chỉ chớp mắt định nhìn kỹ.
Đột nhiên cổ tay truyền đến cảm giác đau nhức.
Du Phùng nắm chặt lấy cổ tay Lê Chỉ, không biết hắn đã tỉnh lại từ lúc nào. Có lẽ là vào khoảnh khắc cuốn sổ rời khỏi người hắn.
Du Phùng giật lại cuốn sổ, nhét vào trong ngực, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Lê Chỉ nhìn một loạt hành động này mà vẫn không thể nào tin được. Cho đến khi dìu Du Phùng vào căn hộ, cậu vẫn đang suy nghĩ liệu vừa rồi có phải Du Phùng mộng du hay không.
Mở cửa phòng ngủ của Du Phùng ra, Lê Chỉ nhất thời không biết nên đặt Du Phùng ở đâu — giấy tờ và cốc cà phê vương vãi khắp nơi trên sàn nhà, trên giường là lãnh địa của hồ sơ và ảnh, chưa kể trên gối còn có một hộp sọ người.
Lúc này Du Phùng đang nửa tỉnh nửa mê, hắn đẩy tay Lê Chỉ đang dìu mình ra rồi tự đi về phía giường, Lê Chỉ nhìn hắn bước đi loạng choạng thì muốn vươn tay đỡ lấy.
Cảm giác mất trọng lượng quen thuộc lại đột nhiên ập đến.
Mắt cậu tối sầm, ngã xuống đất.
Chứng ngủ rũ của Lê Chỉ lại tái phát. Đây thực sự không phải là một nơi thích hợp. Lê Chỉ nghĩ.
Nhưng đây là nhà của Du Phùng, hẳn là vẫn an toàn.
Lê Chỉ không kịp suy nghĩ nhiều, cậu mất ý thức, chìm vào giấc ngủ.
Bây giờ trên sàn phòng ngủ của Du Phùng, không chỉ có giấy vụn và cốc cà phê, mà còn có cả Lê Chỉ.
Hết chương 30.