Chương 30. Song Sư (30)
Vụ án này tạm thời Quý Trầm Giao không định để Lăng Liệp tham gia, nhưng người đã đến rồi, anh vừa hay có thể hỏi vài câu, “Qua đây nói chuyện.”
Lăng Liệp đang định đi bao giày tự mang theo thì đã bị Quý Trầm Giao kéo đến chỗ cầu thang.
“Chậm thôi chậm thôi, ngã bây giờ!” Lăng Liệp vội vàng kêu lên: “Sao cảnh sát lại….”
“Ức hiếp dân lành.” Quý Trầm Giao giúp hắn nói nốt nửa câu còn lại.
Lăng Liệp đứng vững, còn không quên lẩm bẩm: “Nói lời của dân lành, khiến dân lành không còn gì để nói.”
Kiểu nhà như thế này hai đầu hành lang đều có lỗ thông gió hình tổ ong, ánh nắng buổi chiều chiếu vào, vàng rực một mảnh, ánh nắng chiếu lên người Lăng Liệp, trông như được phủ một lớp lông tơ mềm mại.
Quý Trầm Giao nuốt những lời định móc mỉa Lăng Liệp lại, “Anh đến đây làm gì?”
Lăng Liệp: “Anh muốn nói chuyện gì với tôi?” Vừa nói, hắn vừa xoa xoa đôi bao giày chưa dùng đến, có chút tiếc rẻ nhét chúng vào túi áo.
Quý Trầm Giao cười lạnh, “Anh chuẩn bị kỹ càng thật đấy.”
“Đương nhiên rồi, tôi đoán trước được các anh sẽ không cho tôi bao giày. Tôi thông minh lanh lợi lại rất có tố chất.”
Quý Trầm Giao lại nảy ra suy nghĩ có phần hoang đường kia – Lăng Liệp có phải là người của cơ quan cấp cao nào đó không?
“Bớt nói nhảm.” Quý Trầm Giao kéo mạch suy nghĩ của mình lại, “Đến đây làm gì?”
“Đội trống lưng của chúng tôi náo loạn hết cả lên rồi.” Lăng Liệp lắc lắc điện thoại, “Mấy chị mấy cô hôm nay toàn nói ‘Nữ Hoàng Mỹ Mạo’ chết rồi, vậy nên tôi đến xem thử.”
“Người đội trống lưng của các cậu quan tâm đến bà ấy như vậy à?”
“Dù sao cũng là đối tượng để bắt chước mà, lại thêm đối thủ cạnh tranh nữa.” Ánh mắt Lăng Liệp cứ dán chặt vào căn hộ 302, “Thật sự không cho tôi xem thử chút à?”
Quý Trầm Giao nắm bắt được trọng điểm, “Đối thủ cạnh tranh gì cơ?”
“Uầy, trước kia khi các cửa hàng khai trương chỉ mời đội trống lưng thôi, thành phố Hạ Dung có mấy đội trống lưng của người về hưu, trong đó đội trống lưng Xuân Liễu của chúng tôi là nổi tiếng nhất.” Lăng Liệp có vẻ rất tự hào, “Nhưng ‘Nữ Hoàng Mỹ Mạo’ nổi tiếng trên mạng, công việc của chúng tôi dần dần bị đội người mẫu Hồng Vân của bọn họ cướp mất. Mấy chị mấy cô ai nấy đều nghẹn một bụng tức đó!”
Quý Trầm Giao suy ngẫm một hồi, “Anh từng tiếp xúc với ‘Nữ Hoàng Mỹ Mạo’ chưa?”
Lăng Liệp nói: “Tôi từng gặp rồi, thật ra anh cũng từng gặp.”
“Hả?”
“Lần anh đến Miếu Sơn bắt tôi đó, đội người mẫu Hồng Vân cũng ở đó, cũng là lần đó tôi mới nhìn thoáng qua ‘Nữ Hoàng Mỹ Mạo’.”
Quý Trầm Giao hồi tưởng lại, lúc đó sự chú ý của anh đều đặt hết lên người Lăng Liệp, căn bản không nhìn thấy người khác.
Lăng Liệp lại nói: “Tôi chưa từng nói chuyện với bà ấy, nhưng hôm đó trong đội của bọn họ cũng có một người xấp xỉ tuổi tôi.”
Quý Trầm Giao: “Ý anh là gì?”
“Không có ý gì cả, trí nhớ tốt, nhìn qua là nhớ.” Lăng Liệp lại bắt đầu ba hoa, “Trong nhóm các chị các cô đã về hưu có một anh đẹp trai như tôi chẳng phải rất nổi bật sao? Hôm đó trong đội của bọn họ cũng có một anh đẹp trai, mặt thì không nhìn rõ, nhưng chắc chắn không đẹp trai bằng tôi.”
Quý Trầm Giao: “…Không nhìn rõ mặt mà anh biết là người ta đẹp trai?”
“Đẹp trai chủ yếu là ở khí chất.” Lăng Liệp vỗ vỗ vai Quý Trầm Giao, ngón tay lướt qua giữa hai người.
Quý Trầm Giao: “?”
Lăng Liệp cười nói: “Đến cái này cũng không hiểu à? Ý tôi là, giống như khí chất của hai chúng ta đây này, không cần nhìn mặt cũng biết là đẹp trai.”
Quý Trầm Giao đẩy mặt hắn ra, “Được rồi, anh có thể đi rồi đấy.”
Lăng Liệp kinh ngạc: “Là tôi nịnh bợ chưa đủ à? Đã khen anh đẹp trai rồi mà, còn không cho tôi vào ngó nghiêng một cái?”
Quý Trầm Giao thật sự không định để hắn nhúng tay vào, vậy nên đã dứt khoát đuổi người đi. Nhưng trong lòng lại ghi nhớ ân oán giữa đội người mẫu và đội trống lưng, chuẩn bị khi tổng hợp manh mối sẽ thảo luận thêm.
………..
Chu Khánh Hà, người phát hiện ra hiện trường vụ án vì quá kinh hãi nên đã được đưa đến bệnh viện gần đó, lúc Quý Trầm Giao đến phòng bệnh thì bà ta đã trấn tĩnh lại, hai mắt đỏ hoe ngồi bên giường, vừa thấy cảnh sát thì lập tức khóc nức nở.
“Sợ chết mất thôi! Cả đời tôi chưa từng thấy cảnh tượng nào đáng sợ đến thế! Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao Ngọc Thuần lại chết thảm như thế? Cổ của bà ấy, cổ của bà ấy…”
Trong phòng bệnh không có bệnh nhân khác, Quý Trầm Giao hỏi: “Quan hệ của bà và nạn nhân là gì?”
Chu Khánh Hà ngẩn người, viên cảnh sát trước mặt trẻ tuổi anh tuấn, là mẫu người mà bà thích giới thiệu cho con gái của người quen nhất, nhưng khí thế sắc bén thường trực khi đối phó với tội phạm trên người Quý Trầm Giao giống như một cây thước kẻ, khiến bà có chút sợ hãi, ngừng ngay những lời than thở vô nghĩa lại.
“Chúng tôi đều là người của đội người mẫu Hồng Vân, tôi và Ngọc Thuần năm đó cùng nhau vào nhà máy, là, là nhà máy sản xuất phụ tùng, chúng tôi quen biết cũng phải hơn ba mươi năm rồi.”
Chu Khánh Hà nói, Lưu Ngọc Thuần vẫn luôn làm việc ở nhà máy phụ tùng, cho đến 50 tuổi thì về hưu, còn bà ta thì chưa đến bốn mươi tuổi đã ly hôn rồi tái giá, chuyển ra khỏi khu nhà máy. Chồng bà ta làm ăn buôn bán, có chút tiền, bà ta không cần đi làm, từ đó trở đi rất thích ăn diện.
Những năm này bà ta và Lưu Ngọc Thuần không liên lạc nhiều, nhưng tình chị em vẫn luôn còn đó, khi Lưu Ngọc Thuần nghỉ hưu đã bị công việc khô khan nhàm chán và gia đình không hòa thuận hành hạ thành bà già xấu xí. Bà ta liền kéo Lưu Ngọc Thuần vào vòng tròn xã giao của mình, một đám chị em lớn tuổi thường xuyên quàng khăn lụa đi khắp nơi chụp ảnh.
Vốn dĩ tính tình của Lưu Ngọc Thuần có chút rụt rè, không được phóng khoáng lắm, cũng không sẵn lòng tiếp nhận những thứ mới mẻ lắm, nhưng những năm này trào lưu Mộc Âm nổi lên, Chu Khánh Hà và những chị em khác đều bắt đầu chơi mạng xã hội, tiện thể cũng chỉnh sửa ảnh và làm video cho Lưu Ngọc Thuần. Trên mạng, Lưu Ngọc Thuần nhận được không ít lời khen ngợi từ người lạ, suy nghĩ dần dần cũng thay đổi, cũng bắt đầu đăng ký tài khoản.
“Tôi nói cái Mộc Âm này đúng là gây nghiện, Ngọc Thuần có tài khoản rồi là hoàn toàn đắm chìm vào đó, mỗi lần chụp ảnh đều đặc biệt tích cực, còn mua rất nhiều quần áo trên Mộc Âm. Bà ấy thích mua mũ nhất, quần áo mũ nón nhiều lên, bà ấy liền nổi tiếng, còn nổi hơn cả tôi ấy chứ!”
Từ lời nói của Chu Khánh Hà, Quý Trầm Giao nghe ra chút ghen tỵ, anh lại hỏi: “Đội người mẫu Hồng Vân của các bà là thế nào? Làm sao nhận được công việc?”
Chu Khánh Hà: “Có mấy người nổi tiếng trẻ tuổi thích chụp ảnh chúng tôi, có mấy công viên cũng thích tìm chúng tôi đến tham gia hoạt động, còn có mấy cái fanpage, blogger này nọ, thật ra thì chúng tôi chỉ kiếm được mấy đồng bạc lẻ thôi, chủ yếu là làm cho vui.”
Ngay cả từ “Fanpage” cũng nói ra được, có thể thấy đám các chị các cô về hưu này rất bắt kịp xu hướng. Bình thường Quý Trầm Giao không chú ý đến văn hóa livestream, phải tiêu hóa một hồi mới hiểu ra đôi chút—
Hiện tại trên cả nước, các chị các cô về hưu đều là một “phong cảnh”, bọn họ thích mang khăn lụa đi check-in khắp nơi, hoa đào mùa xuân, thảo nguyên mùa hè, ngân hạnh mùa thu, tuyết bay mùa đông, chỗ nào cũng có bóng dáng của bọn họ. Mặc dù trên mạng có nhiều người chế giễu giễu cợt, nhưng bản thân bọn họ lại rất vui vẻ với việc này.
Người nổi tiếng trên mạng coi bọn họ như trò cười, quay tư liệu chê bai bọn họ, công viên thành phố thì lại lợi dụng sức ảnh hưởng của bọn họ trong nhóm người cùng tuổi, tuyên truyền cho mình.
“Trong lúc các bà chụp ảnh hoặc làm người mẫu cho người ta, có từng xảy ra tranh chấp gì chưa?” Quý Trầm Giao lại hỏi.
“Chắc là chưa đâu.” Chu Khánh Hà trả lời có chút do dự.
Quý Trầm Giao: “Thật sự là chưa từng có?”
Chu Khánh Hà: “Ôi chao, người già ở chung nhiều, ít nhiều gì cũng có chút xích mích chứ. Tôi và Ngọc Thuần còn cãi nhau nữa là, đột nhiên anh hỏi tôi như vậy, tôi nhất thời cũng không nhớ ra được.”
Về điểm này thì tạm thời bỏ qua, Quý Trầm Giao nói: “Bà vừa nhắc đến việc Lưu Ngọc Thuần bị gia đình hành hạ, là chuyện như thế nào? Chồng và con gái bà ấy không ở cùng bà ấy à? Lưu Ngọc Thuần có từng nói gì với bà không?”
“Cái này thì anh hỏi đúng người rồi đấy.” Chu Khánh Hà lập tức hăng hái hẳn lên, giữa đôi lông mày thậm chí còn hiện lên vẻ giận dữ, “Vương Tiểu Văn không phải thứ tốt lành gì, Ngọc Thuần phí tâm phí sức nuôi nó lớn, những năm trước làm bà già xấu xí chẳng phải là vì để dành tiền cho nó học đại học hay sao, nó thì hay rồi, một câu ‘Ở chung với mẹ con bị trầm cảm mất’ thế là nó phủi tay bỏ mặc mẹ nó luôn!”
Trong lời kể của Chu Khánh Hà, con gái của Lưu Ngọc Thuần là Vương Tiểu Văn không chỉ vô lương tâm, mà còn chẳng có tiền đồ. Căn nhà ở khu nhà máy kia đủ lớn, một nhà ba người ở đủ. Nhưng năm năm trước, bà mẹ chồng của Lưu Ngọc Thuần vì ông chồng qua đời mà tính tình thay đổi lớn, điên điên khùng khùng, lúc nào cũng cần người chăm sóc.
Chồng của Lưu Ngọc Thuần là Vương Hồi Cường chỉ đành chuyển đến huyện thành chăm sóc, huyện thành và thành phố đi đi về về mất hai tiếng, phải nửa tháng Vương Hồi Cường mới về nhà một lần. Những năm này quan hệ vợ chồng đã rất nhạt nhẽo.
Vương Tiểu Văn oán trách Lưu Ngọc Thuần không gánh vác trách nhiệm chia sẻ việc chăm sóc người già với cha, quan hệ mẹ con ngày càng tệ đi, năm ngoái, Vương Tiểu Văn bất chấp Lưu Ngọc Thuần khổ sở van xin, nhất quyết thuê nhà ở riêng, còn thuê ở khu Nam Thành, còn xa hơn cả từ huyện thành về phố Cảm Tử.
“Nó luôn miệng nói ở nhà mẹ nó ảnh hưởng đến nó, đến tiếng bước chân, tiếng thở của mẹ nó nó cũng ghét, anh bảo có ai làm con như thế không hả?” Chu Khánh Hà bất bình nói, “Ngọc Thuần đúng là gặp phải nghiệt súc rồi! Nếu Vương Tiểu Văn ở nhà… Haiz, hai người dù sao cũng tốt hơn một người chứ!”
Quý Trầm Giao nói: “Tại sao hôm nay mọi người lại cùng nhau đến nhà Lưu Ngọc Thuần?”
Chu Khánh Hà kể chuyện hẹn nhau đi công viên Miếu Sơn chụp ảnh, lại nói: “Hôm qua tôi đã thấy không đúng rồi, buổi tối tôi.…”
Nói đến đây, bà ta đột nhiên dừng lại, ánh mắt liếc sang chỗ khác.
Quý Trầm Giao hỏi: “Buổi tối thì sao?”
“Không, không có gì, tôi chỉ là nhắn tin cho bà ấy, nhắc bà ấy trang điểm đẹp một chút, nhưng bà ấy không trả lời tôi, bình thường bà ấy đều trả lời mà.” Chu Khánh Hà rõ ràng không tự nhiên, hai tay nắm chặt lấy chăn.
“Bà Chu, tôi nhắc bà một chuyện, Lưu Ngọc Thuần bị sát hại, bà phát hiện và báo cảnh sát, lời khai của bà đối với chúng tôi vô cùng quan trọng.” Quý Trầm Giao nói, “Xin bà đừng giấu giếm bất cứ điều gì, bà cũng phải chịu trách nhiệm về những lời mình nói ra. Bà nói bình thường bà ấy đều sẽ trả lời, chỉ có hôm qua là không trả lời, với quan hệ của hai người, tại sao bà không gọi điện thoại?”
Chu Khánh Hà bị dọa sợ, vội vàng nói: “Tôi chỉ là muốn bảo bà ấy mang thêm mấy cái mũ thôi mà!”
“Mũ?”
“Bà ấy là ‘Nữ Hoàng Mỹ Mạo’, mọi người đều rất ngưỡng mộ bà ấy, tôi tuy rằng có tiền hơn bà ấy, nhưng tôi cũng không mua được nhiều mũ như thế, nhà tôi có cả một đại gia đình, tôi mua nhiều sẽ bị nói.” Chu Khánh Hà vội vàng biện bạch cho mình, “Tôi thừa nhận tôi muốn nịnh nọt bà ấy cho tôi mượn mũ, có lẽ bà ấy không muốn nên tin nhắn kia bà ấy không trả lời, tôi cũng không truy hỏi, gọi điện thoại lại càng ngại hơn.”
Quý Trầm Giao mơ hồ đoán được nguyên nhân hôm nay mười mấy người cùng nhau đến tìm Lưu Ngọc Thuần, hỏi: “Lưu Ngọc Thuần không đến công viên Miếu Sơn, mọi người vẫn có thể chụp ảnh, cho dù nhất định phải tìm bà ấy, một mình bà đến cũng được, mọi người đều đến, là nhắm vào mũ nón quần áo của bà ấy à?”
Chu Khánh Hà không thể không thừa nhận, “Đúng vậy, bọn họ nghe tôi nói qua Ngọc Thuần có một phòng thay đồ riêng, đều ngưỡng mộ đến chết đi được, công viên Miếu Sơn ngày nào cũng có thể chụp, nhưng đến nhà Ngọc Thuần thì chỉ có hôm nay là có cơ hội này.”
Quý Trầm Giao tiếp tục hỏi: “Mọi người đã vào nhà bằng cách nào?”
Chu Khánh Hà nói: “Khi chúng tôi gõ cửa thì thấy chìa khóa để ở trong ô cửa sắt.”
Lúc này, Quý Trầm Giao nhận được điện thoại của Lương Vấn Huyền, chồng và con gái của Lưu Ngọc Thuần đã đến cục cảnh sát thành phố. Đã có được cái nhìn khái quát về Lưu Ngọc Thuần từ chỗ Chu Khánh Hà, Quý Trầm Giao dặn dò đồng nghiệp hỗ trợ điều tra ở phân cục vài câu, rồi lập tức lái xe quay lại đội.
Hiện tại anh đã có một vài ý tưởng –
Mũ là dấu hiệu nổi bật nhất của Lưu Ngọc Thuần, hung thủ dùng thủ đoạn trút giận đâm liên tiếp sáu nhát dao vào cổ bà ấy, còn sau khi bà ấy chết đã thay cho bà ấy một bộ trang phục lộng lẫy được khen ngợi nhiều nhất, dùng những chiếc mũ mà bà ấy yêu thích để trang điểm cho bà ấy, tính nghi thức thật mạnh.
Điều này cho thấy rất có thể hung thủ là người trong giới làm video của người già, có một loại hận thù sâu sắc nào đó đối với Lưu Ngọc Thuần, nhưng hận thù này bắt nguồn từ ghen ghét hay là gì khác, vẫn chưa thể kết luận được.
Ổ khóa cửa căn 302 không có dấu hiệu bị phá hoại, hung thủ giết Lưu Ngọc Thuần vào rạng sáng, một ngày rưỡi sau Chu Khánh Hà và những người khác mới phát hiện chìa khóa ở ô cửa sắt. Người già thế hệ trước quả thật có thói quen để chìa khóa ở một chỗ nào đó bên ngoài cửa, nhưng không thể nào để ở ô cửa sắt kiểu dễ thấy như vậy. Chìa khóa chắc chắn không phải do Lưu Ngọc Thuần tự để.
Khi khám nghiệm hiện trường, Quý Trầm Giao đã xem xét kỹ cửa sắt, ô cửa chỉ là vật trang trí, chìa khóa để ở bên trong, người đi ngang qua sẽ không phát hiện, nhưng đến gần gõ cửa thì sẽ nhìn thấy.
Chìa khóa để ở đó là hung thủ hy vọng có người xông vào hiện trường.
Vậy mục đích là gì? Phá hoại hiện trường à?
Hơn chục đôi chân mang theo bùn đất ở công viên Miếu Sơn bước vào, xem ra mục đích này đã hoàn thành mỹ mãn.
Dường như hung thủ biết rất rõ, hôm nay sẽ có một đám người đến tìm Lưu Ngọc Thuần. Có phải hung thủ đang ẩn nấp trong đám người này không?
………..
Trong phòng thẩm vấn của đội trọng án, thần sắc Vương Tiểu Văn đờ đẫn, dường như vẫn chưa tỉnh táo lại từ nỗi kinh hoàng khi mẹ mình gặp nạn. Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn viên cảnh sát xa lạ vừa ngồi xuống, giọng nói vừa mơ hồ vừa kích động, “Có phải đám đàn bà kia hại chết mẹ tôi không? Chắc chắn là bọn họ! Chắc chắn là bọn họ rồi! Bọn họ ghen ghét mẹ tôi, tôi đã sớm nói với bà ấy rồi, nhưng bà ấy không tin!”
Quý Trầm Giao khẽ nhíu mày, “Đám đàn bà kia?”
Hết chương 30.
Tác giả có lời muốn nói:
Lăng Liệp: Hôm nay nịnh nọt cũng vô ích rồi.