Chương 31

 

Chương 31:

 

Lang Dương Dương hiếm khi say đến thế này.

 

Bình thường cậu cũng hay uống rượu, nhưng chỉ nhấm nháp như ăn món ăn vặt, khi thì ăn kèm với đồ khuya, khi thì để ngủ ngon hơn. Chưa bao giờ cậu uống đến mức cảm nhận rõ rệt được bản thân say như vậy.

 

Cậu và Trang Thạc ngồi ở góc khuất, Lang Dương Dương hơi dựa vào người anh, Trang Thạc dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho cậu.

 

“Tốt hơn chút nào chưa?”

 

Lang Dương Dương vừa uống một ngụm nước ấm, “Ừm.”

 

Trang Thạc: “Để anh nói với các bậc trưởng bối một tiếng, chúng ta về trước nhé.”

 

Lang Dương Dương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Như vậy có được không?”

 

Trang Thạc: “Không sao, nếu không thì anh giả vờ say rượu? Nói là anh muốn về nhà nghỉ ngơi.”

 

Lang Dương Dương bật cười, dựa vào vai Trang Thạc không trả lời.

 

Ngồi yên lặng một lúc, Trương Tiểu Quân đi tới nói Lão Oai say rồi, cậu ta phải đưa anh ấy về.

 

“Được, cậu không uống rượu chứ?” Trang Thạc hỏi.

 

“Không, tôi biết tối nay anh ấy nhất định sẽ say mà.” Trương Tiểu Quân nói.

 

Trương Tiểu Quân dìu Lão Oai về nhà trước. Lang Dương Dương nhìn thấy họ đi, bản thân cũng muốn đi, đứng dậy quay đầu nhìn Trang Thạc.

 

Vừa định mở miệng nói muốn về thì nghe thấy Lang Nguyệt gọi mình.

 

Lang Dương Dương đứng dậy: “Sao thế chị?”

 

Cậu vừa hỏi vừa đi tới.

 

Trang Thạc cũng đi theo, đến nơi thì thấy dì Hai say rồi, Lang Nguyệt và Lang Thanh Vũ đang ở bên cạnh.

 

Lang Nguyệt nói: “Dì Hai say rồi, một mình chị không đưa dì về được, em tìm ai đó đi cùng chị với.”

 

Lang Dương Dương: “Để em đi cùng chị đưa dì ấy về.”

 

“Hôm nay em cưới mà, hôn lễ của em, em bỏ đi thế này à?”

 

“Không sao đâu chị.” Trang Thạc lên tiếng, “Ăn cơm xong rồi, mọi người cũng đang giải tán, đều là người nhà cả mà, em cũng đi cùng, để em cõng dì ấy.”

 

Lang Dương Dương: “Ừm, vừa lúc chúng em cũng mệt rồi.”

 

Trang Thạc đi chào bố mẹ một tiếng, rồi cùng Lang Dương Dương đưa dì Hai về nhà.

 

Vì phải lái xe nên Lang Nguyệt không uống rượu, cô lái xe, Trang Thạc ngồi ghế phụ, Lang Dương Dương và dì Hai ở ghế sau.

 

Trên đường đi, dì Hai đã tỉnh táo hơn một chút, thực ra bà cũng không say lắm, chỉ là vừa vui mừng vừa có chút hụt hẫng, đột nhiên không còn chút sức lực nào.

 

“Dì Hai, dì uống chút nước nhé?” Lang Dương Dương hỏi.

 

“Ừ, dì uống một chút.”

 

Trên đường đi Lang Dương Dương và dì Hai không nói chuyện nhiều, ngược lại Trang Thạc và Lang Nguyệt ở phía trước trò chuyện vài câu về công việc.

 

“Mấy hôm trước chị có đến khu Thượng Hà Than khảo sát, muốn xem có chỗ nào thích hợp để mở một khách sạn mới.” Lang Nguyệt hỏi anh, “Cậu biết mấy nhà nghỉ dưỡng trong đó không?”

 

Trang Thạc: “Dạ, đều là mới mở hai năm gần đây, kinh doanh cũng được, nhưng mà phụ thuộc vào các dịp lễ tết.”

 

Lang Nguyệt: “Đúng vậy, nhưng môi trường và vị trí thực sự rất tốt, du lịch mấy năm nay sẽ rất phát triển, chỉ là, hiện tại có vẻ không còn chỗ nào thích hợp nữa.”

 

Trang Thạc quay đầu nhìn Lang Dương Dương và dì Hai ở ghế sau, cả hai đều dựa vào ghế nghỉ ngơi, anh liền hạ thấp giọng nói tiếp: “Chị, homestay của chị định vị theo phong cách nào?”

 

Lang Nguyệt: “Phong cách nghỉ dưỡng cao cấp, giá phòng từ 1500 -3500 tệ, tiện nghi chắc chắn là tốt nhất khu Trường Khê, có nhà hàng, quán cà phê, quán bar, khu ngắm cảnh và khu vui chơi cho trẻ em.”

 

“Vâng.” Trang Thạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Chị, hay là chị cân nhắc đến núi Vân Lai đi, nằm giữa Thượng và Hạ Hà Than, thôn Tiểu Vân trên đó hiện tại đang được cải tạo rất tốt, phía trên thôn Tiểu Vân một chút là khu di tích làng cổ, em đã đến đó một lần, vị trí rất đẹp, có biển mây, suối nước, bên cạnh còn có một trang trại nuôi hươu sao.”

 

“Tốt như vậy sao?”

 

Trang Thạc gật đầu: “Nhưng khu di tích làng cổ thì ngoài điện nước ra không có bất kỳ tiện nghi nào khác, thậm chí đường đi còn là đường đất, đầu tư ban đầu sẽ rất lớn.”

 

Lang Nguyệt “Ừm” một tiếng, một lúc sau mới nói: “Để hôm nào chị đến đó xem sao.”

 

Buổi tối không bị tắc đường, đến nhà dì Hai lúc hơn mười giờ.

 

Dì Hai đã tỉnh táo hơn một chút, không cần người dìu nữa, Lang Dương Dương và Trang Thạc dìu dì Hai lên lầu.

 

“Hai đứa không uống rượu chứ.” Dì Hai lo lắng hỏi.

 

Lang Nguyệt nói cô không uống.

 

Dì Hai cười cười, nói vừa rồi không nên uống ly rượu vang đỏ đó, uống lẫn lộn dễ say.

 

Về đến nhà, Lang Nguyệt giúp dì Hai lau người, Lang Dương Dương và Trang Thạc ở phòng khách chờ.

 

Đồ đạc trong nhà dì Hai rất nhiều, thói quen bao nhiêu năm qua là không nỡ vứt bỏ thứ gì, nhưng được sắp xếp rất gọn gàng, ấm áp, mấy chậu lan trên ban công cũng được chăm sóc rất tốt.

 

“Nhà dì Hai được chăm sóc gọn gàng thật, nhìn là biết người yêu đời rồi.” Trang Thạc nói.

 

Lang Dương Dương cười, không nói gì.

 

Hai người đợi Lang Nguyệt bận xong đi ra, xác nhận dì Hai đã nghỉ ngơi, ba người mới xuống lầu về nhà.

 

Lang Nguyệt đưa hai người về đến nhà, sau đó phải vội vàng đến nhà hàng đón Lang Thanh Vũ về nhà ngủ.

 

“Chị lái xe cẩn thận nhé.” Men rượu của Lang Dương Dương vẫn chưa tan, lúc đứng cũng không nhịn được mà ngả vào người Trang Thạc.

 

Lang Nguyệt: “Được rồi, chị biết rồi, hai đứa vào nhà đi, chúc mừng tân hôn.”

 

Lang Nguyệt quay đầu xe, vừa định nhấn ga rời đi thì lại nhớ ra điều gì, vội vàng gọi Lang Dương Dương và Trang Thạc: “Đúng rồi, Dương Dương! Hai đứa lại đây.”

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc đi tới, cả hai đều mặc áo sơ mi trắng, cùng chạy đến bên xe.

 

“Cái túi màu đỏ ở ghế sau đósave, hai đứa cầm lấy.” Lang Nguyệt nói.

 

“Là gì vậy chị?” Lang Dương Dương mở cửa ghế sau, quả nhiên thấy một chiếc túi da màu đỏ ở bên trong ghế.

 

Lang Nguyệt cười: “Là tiền mừng của hai đứa đấy, hình như dì Tạ có nói bên trong còn có ba cái thẻ ngân hàng, mấy ngày nay chị bận quá chưa kịp đi ngân hàng chuyển khoản, là tiền sính lễ và của hồi môn của hai đứa.”

 

Trên đường từ đầu ngõ về nhà, hai người không ai nói gì, Lang Dương Dương ôm chiếc túi da đựng đầy tiền, chậm rãi bước đi.

 

Ồn ào cả ngày, lúc này cuối cùng cũng yên tĩnh lại, trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa, trong lành ngọt ngào, Lang Dương Dương hơi say, lại thêm phần mệt mỏi, bước đi không được vững, Trang Thạc một tay ôm eo cậu.

 

Về đến nhà, Lôi Công đã sốt ruột chạy vòng vòng trong sân.

 

Lang Dương Dương vừa về đến nhà đã ngã người xuống ghế sofa, một tay ôm chiếc túi da màu đỏ, một tay kéo cà vạt của mình.

 

“Đừng vội, để anh làm cho.” Trang Thạc quỳ một gối xuống đất, giúp Lang Dương Dương cởi cà vạt đặt lên bàn trà: “Còn cầm túi làm gì?”

 

Lang Dương Dương: “Đều là tiền đấy.”

 

Trang Thạc: “Đều là của em.”

 

“Thật sao?”

 

“Tất nhiên, đều gửi vào thẻ cho em, sau này em quản lý tiền.”

 

Lang Dương Dương cười, lẩm bẩm nói: “Em không quản đâu, quản lý tiền là mệt nhất.”

 

Trang Thạc cười, “Vậy mỗi tháng anh đưa tiền sinh hoạt cho em.”

 

Lang Dương Dương ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng nhìn Trang Thạc cười.

 

“Chỉ đưa tiền sinh hoạt thôi sao?”

 

Trang Thạc nhanh chóng hiểu ý cậu.

 

Ánh trăng mờ ảo, trong phòng khách bật đèn đứng, ánh đèn ấm áp xen lẫn ánh trăng lạnh lẽo trải khắp căn phòng, Lang Dương Dương hơi say, đôi mắt long lanh như hồ nước dưới ánh trăng.

 

Lang Dương Dương rất nhiệt tình đón nhận nụ hôn của Trang Thạc, nhưng tâm có dư mà lực bất tòng tâm, chưa được hai phút đã mệt mỏi, cậu nghiêng mặt thở dốc, mặc kệ Trang Thạc hành động, bản thân chỉ lo động miệng “ưm” “ưm”.

 

Chỉ là không ngờ trong nhà còn có một đứa trẻ đang chờ đợi.

 

Lôi Công thực sự không nhịn được nữa, chạy đến dùng đầu cọ cọ vào chân Trang Thạc, miệng kêu “Ư ử”, như thể chịu ấm ức vô cùng lớn.

 

“Hay là.” Lang Dương Dương hơi đẩy Trang Thạc ra một chút, “Chúng ta dắt chó đi dạo trước đi, Lôi Công còn chưa được dắt đi dạo, sáng nay em cũng chưa dắt nó đi, đừng để nó buồn đến phát bệnh.”

 

Yết hầu Trang Thạc nhấp nhô lên xuống, anh thở dốc, mãi một lúc sau mới nói: “Được, vậy anh dắt chó đi dạo, em đi tắm rửa trước đi, anh sẽ về ngay.”

 

Lang Dương Dương gật đầu, Trang Thạc hôn lên trán cậu một cái, nhanh chóng đứng dậy dẫn Lôi Công ra ngoài.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Trong nhà bỗng chốc yên tĩnh trở lại, nằm một lúc lâu, Lang Dương Dương mới cố gắng chống tay ngồi dậy, đi đến bật loa bluetooth, kết nối với điện thoại rồi tùy ý mở một bài hát trong danh sách phát hàng ngày.

 

Tắm rửa mất nhiều thời gian hơn một chút, lúc ra ngoài thì Trang Thạc vừa hay trở về, Lôi Công sau khi ra ngoài một chuyến cuối cùng cũng trở lại là chú chó hoạt bát, ngậm đuôi thè lưỡi ngồi cạnh kệ đồ ăn vặt cười nịnh nọt.

 

Trang Thạc lau chân cho nó, tìm đồ ăn vặt của Lôi Công trong kệ.

 

Lang Dương Dương mặc một chiếc quần ngủ dài, cầm máy sấy tóc nói: “Lấy cho nó cái kẹo mút phô mai đi.”

 

“Được.”

 

Trang Thạc xé kẹo cho Lôi Công, đuổi nó lên giường ăn, rồi đi đến bên ghế sofa nói: “Để anh sấy tóc cho em.”

 

Lang Dương Dương lại nhìn Trang Thạc cười.

 

Trang Thạc bất lực, nhận lấy máy sấy tóc nói: “Cười nữa thì anh không sấy tóc mà sấy chỗ khác đấy.”

 

Lang Dương Dương thu liễm biểu cảm, ngồi ngay ngắn nói: “Em sai rồi.”

 

Tóc Lang Dương Dương không tính là dài, nhưng khá dày, sấy được một lúc thì Trang Thạc hơi mỏi tay, cậu liền dựa trán vào bụng Trang Thạc nghỉ ngơi.

 

Âm nhạc từ loa vẫn vang lên, sấy xong tóc thì chuyển sang một bài hát cũ, trùng hợp là cả Lang Dương Dương và Trang Thạc đều từng nghe qua.

 

“Ơ bài hát này là…” Trang Thạc cất máy sấy tóc, “… quen quen.”

 

Lang Dương Dương nhớ rõ, đứng dậy ôm eo Trang Thạc, nói: “Hình như là bài 《save the last dance for me》.”

 

“《Queer as folk》?”

 

“Ừm.”

 

Cả hai đều từng xem bộ phim truyền hình Mỹ này, đều ấn tượng sâu sắc với cảnh vũ hội tốt nghiệp, Lang Dương Dương bình thường rất hay nghe nhạc blues và R&B, bài hát này cũng từng nằm trong danh sách nhạc của cậu.

 

Lang Dương Dương ngân nga theo điệu nhạc: “So darling, save the last dance for me~”

 

Trang Thạc mỉm cười, ném máy sấy tóc sang một bên, ôm lấy Lang Dương Dương.

 

Cả hai đều không biết nhảy, chỉ ôm lấy nhau, nhún nhảy theo điệu nhạc, dựa vào trí nhớ về cảnh phim mà nắm tay nhau xoay vòng.

 

“Anh đi tắm đây.” Trang Thạc nói.

 

Lang Dương Dương nói được, quay đầu lại nhìn thấy chiếc túi màu đỏ trên ghế sofa, mở ra xem, toàn là phong bao lì xì, cái nào cái nấy đều rất dày.

 

Lang Dương Dương xách túi lên, về phòng ngủ ném lên giường, không chỉ ba mươi mấy cái, chắc là có rất nhiều người không đến dự tiệc nhưng đã gửi tiền mừng.

 

Lang Dương Dương nhìn thấy cái của dì Hai trước tiên.

 

Là cái dày nhất.

 

Trang Thạc tắm xong đi ra thì thấy Lang Dương Dương đang cầm một chiếc phong bao lì xì lớn ngẩn người.

 

“Nghĩ gì thế?” Trang Thạc chỉ mặc một chiếc quần đùi rộng thùng thình

 

Lang Dương Dương khoanh chân, đưa chiếc phong bao lì xì của dì Hai cho Trang Thạc xem: “Của dì Hai.”

 

Hôn lễ lần này, tuy dì Hai thay mặt cha mẹ lo liệu giúp Lang Dương Dương, nhưng trên danh nghĩa vẫn là dì, bà vừa chuẩn bị của hồi môn, vừa mừng tiền.

 

“Dì Hai tốt với em thật, hôm nay trông dì ấy cũng vui vẻ, còn uống say nữa.” Trang Thạc nói, nằm nghiêng trên giường, cơ bắp săn chắc đều đặn dưới ánh đèn tỏa ra màu mật ong óng ả.

 

Lang Dương Dương nhìn anh một cái, khẽ lắc đầu.

 

“Hôm nay dì ấy, chắc là có chút buồn.”

 

“Sao lại thế?”

 

Lang Dương Dương mân mê chiếc phong bao lì xì trong tay, nói: “Em vốn có một chị họ, tên là Tiểu Thu.”

 

Trang Thạc nhìn Lang Dương Dương: “Vậy chị ấy…”

 

“Dì Hai và dượng là tự do yêu đương, hai người là bạn học cùng trường, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn, năm sau sinh ra Tiểu Thu, lúc đó dì Hai làm việc ở quỹ tín dụng, dượng làm ở nhà máy thép, tình cảm của họ rất tốt, cuộc sống cũng khá giả. Năm em học lớp 5, lớp 6 thì ông bà nội lần lượt qua đời, sau đó Tiểu Thu bị sốt cao, liên tục không khỏi, cuối cùng phát hiện ra bị bệnh bạch cầu, chữa trị chưa được ba tháng thì qua đời, dì Hai và dượng cũng đổ bệnh nặng.”

 

Nói đến đây, Lang Dương Dương cũng đau lòng, mãi một lúc sau mới nói tiếp: “Cứ tưởng như vậy là đã vượt qua được rồi, nhưng không ngờ dượng vừa mới khỏe lại, ngày đi làm ở nhà máy thì bị tai nạn lao động qua đời tại chỗ.”

 

Những chuyện này thì ai là người thân bạn bè xung quanh đều biết, nhưng bao nhiêu năm qua không ai nhắc đến, giống như tất cả mọi người đều không đề cập đến cha mẹ của Lang Dương Dương vậy.

 

“Tối hôm qua, dì Hai nói với em, nếu Tiểu Thu còn sống, cũng đến tuổi kết hôn rồi.” Lang Dương Dương hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Trang Thạc: “Mấy năm đó dì Hai sống rất khó khăn.”

 

Trang Thạc nắm lấy tay Lang Dương Dương, ngồi xích lại gần ôm cậu vào lòng, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, không nói gì.

 

Nói là dì Hai, cũng là Lang Dương Dương.

 

Trong lòng Trang Thạc hiểu rõ, lúc đó Lang Dương Dương học lớp 5, lớp 6, vừa đúng khớp với khoảng thời gian cậu từng nói bản thân ở nhà dì Hai nửa năm, sau đó lên cấp 2 thì ở trường nội trú.

 

Trước đây Trang Thạc từng thắc mắc, với tính cách của dì Hai bây giờ, sao lại để Lang Dương Dương khi còn nhỏ như vậy đi học trường nội trú.

 

Hóa ra là vậy, hóa ra lúc đó dì Hai cũng đang chìm trong đau khổ.

 

“May là tất cả đều đã qua rồi.” Trang Thạc nói.

 

Lang Dương Dương không phải cố ý muốn nói những chuyện này vào đêm tân hôn, chỉ là nhìn thấy dì Hai say rượu, trong lòng hơi buồn.

 

“Không nói nữa, chúng ta đếm xem thu được bao nhiêu tiền mừng nào.”

 

Trang Thạc: “Được, vừa hay đối chiếu với sổ sách, sau này đều phải gửi lại.”

 

Nói rồi, anh tìm cuốn sổ nhỏ trong đống phong bao lì xì.

 

Lang Dương Dương mở phong bao của dì Hai ra trước tiên, cả xấp tiền dày cộp, “Hình như là một vạn tệ, trời ạ, nhiều quá.”

 

“Chắc là cái nhiều nhất rồi.” Trang Thạc đối chiếu số tiền trên sổ sách.

 

Lang Dương Dương thấy hai cái cũng rất dày, mở ra xem, cũng là một xấp tiền: “Trời ạ! Hai cái này cũng là một vạn tệ sao!?”

 

“Ai mừng vậy?”

 

“Ừm… Tạ Ngũ Nhất và Tạ Chính Nghĩa.”

 

Trang Thạc: “À, là hai cậu của anh.”

 

Lang Dương Dương vừa cầm một phong bao lì xì mới lên xé, vừa nói: “Là hai người cậu đầu trọc hôm nay trông rất giống nhau sao?”

 

“Hahaha, đúng rồi.” Trang Thạc cười.

 

“Hai ngàn, Chu Ngọc.”

 

“Được.”

 

“Trang Hiểu Phong, một ngàn hai.”

 

“Ừm, đây là em họ bên nội của anh.”

 

Đếm được một lúc, Lang Dương Dương nhịn không được cảm thán: “Bây giờ đi ăn cỗ mừng nhiều như vậy sao? Ấn tượng của em đều là mừng hai ba trăm tệ gì đó, đặc biệt là người thân bạn bè bên nhà anh.”

 

Trang Thạc vừa nhặt nhạnh những phong bao lì xì nằm rải rác trên giường, vừa giải thích: “Hôm nay nghe bố anh nói, có lẽ là vì nhà mình bao năm nay chưa từng mở tiệc, toàn đi ăn nhà người khác năm sáu lần rồi. Bố mẹ anh cũng thường xuyên giúp đỡ họ hàng bạn bè, lần này khó khăn lắm mới mở tiệc, nên cho nhiều một chút.”

 

“Ừm.” Lang Dương Dương gật đầu, lại sờ thấy một chiếc phong bao lì xì rất dày, nhìn thấy dòng chữ Lang Nguyệt trên mặt phong bì thì biết chắc chắn không ít.

 

Mở ra xem, một vạn tám, là cái lớn nhất tối nay.

 

Đếm một hồi thì đã gần mười hai giờ, đếm ra được cả một giường tiền, ước chừng ít nhất cũng phải mười mấy vạn tiền mặt.

 

Lang Dương Dương kinh ngạc.

 

“Lần trước em nhìn thấy nhiều tiền mặt như vậy là trong phim hình sự bắt cóc tống tiền.”

 

Trong lòng Trang Thạc cũng đã có dự liệu, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Lang Dương Dương lộ ra vẻ mặt mê tiền, cảm thấy rất đáng yêu, vừa đưa tay sờ đùi người ta, vừa đóng sổ sách lại: “Kết hôn tốt không?”

 

Lang Dương Dương hài lòng gật đầu: “Siêu tốt, tiền sính lễ cộng của hồi môn sáu mươi vạn, bà ngoại còn cho riêng mười vạn, tiền mừng mười mấy vạn, cộng thêm một ít tiền tiết kiệm của hai đứa mình, kết hôn một cái đã thành triệu phú rồi?”

 

Hai người cùng cười ha hả.

 

Trong phòng toàn là mùi của tiền, tay Trang Thạc đã không nhịn được nữa.

 

Anh nhào lên: “Triệu phú đêm tân hôn cũng phải làm việc.”

 

“Thu dọn một chút…” Lang Dương Dương ngại ngùng co người lại.

 

Cả giường tiền lúc này lại trở nên hơi vướng víu, Trang Thạc suy nghĩ một chút, thực sự không còn tâm trí nào để dọn dẹp tiền nữa, bèn túm chăn bọc hết tiền lại, theo thói quen nghề nghiệp còn gấp gọn gàng, “Đến đây!”

 

Lang Dương Dương giây trước còn đang cười đến ngã nghiêng, giây sau đã bị đè xuống.

 

“Ưm…”

 

Hết chương 31.

 

Chương 31

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên