Chương 31. Song Sư (31)
“Mẹ tôi chính là bị bọn họ lôi kéo mới thành ra cái dạng này!” Vừa nói, Vương Tiểu Văn vừa lấy hai tay che mặt, khóc không thành tiếng.
Quý Trầm Giao đẩy hộp khăn giấy trên bàn về phía cô ta, đợi cô ta bình tĩnh lại một chút rồi mới tiếp tục hỏi: “Tại sao cô lại nói như vậy?”
Vương Tiểu Văn hơi ngửa mặt lên, cố gắng kìm nén nước mắt đang chực trào ra, vẻ mặt bi thương không giống giả vờ, nhưng dáng vẻ khi nói chuyện lại có chút nghiến răng nghiến lợi, “Trước kia mẹ tôi rất tốt, đối với tôi, đối với bố tôi, đối với bà nội tôi đều tốt, khi đó tôi còn đang đi học, bố tôi cũng chỉ là một công nhân bình thường, gia đình chúng tôi sống rất khổ, toàn nhờ mẹ tôi vun vén chi tiêu, cuộc sống mới tạm ổn.”
Ngành chế tạo và dược phẩm ở thành phố Hạ Dung rất phát triển, nhưng công nhân thời xưa nếu không phải chức vụ từ kỹ sư trở lên thì tiền lương vẫn sẽ ở mức dưới trung bình, mà mức sống ở thành phố Hạ Dung thì lại không hề thấp, gia đình công nhân bình thường quả thật không dễ sống.
“Sau này mẹ tôi về hưu, Chu Khánh Hà thường xuyên đến tìm bà ấy, ban đầu tôi và bố tôi đều cảm thấy bà ấy nên ra ngoài chơi nhiều hơn, bù lại những tháng ngày tuổi trẻ chưa từng được hưởng thụ.” Vương Tiểu Văn cúi đầu, như đang lẩm bẩm một mình, “Sau khi tôi tốt nghiệp tìm được công việc không tệ, làm trong lĩnh vực quảng cáo, tuy rằng vất vả, nhưng lương cao. Bố tôi được thuê làm kỹ sư cao cấp, năm kia về hưu rồi còn được mời làm lại, lương hưu và lương làm lại cộng vô còn cao hơn cả tôi. Cuộc sống gia đình chúng tôi đã khác xưa rất nhiều.”
“Tôi và bố tôi đều sẵn lòng đưa tiền cho mẹ tôi tiêu, mấy người đó chụp ảnh sẽ mặc quần áo đẹp, tôi còn từng dẫn bà ấy đi mua nữa. Nhưng bắt đầu từ ba năm trước, bà ấy bỗng trở nên càng ngày càng….”
Vương Tiểu Văn lại lần nữa nghẹn ngào, hai tay nắm chặt lấy nhau, trông thật đau khổ, giọng nói khàn đặc lăn lộn trong cổ họng, dường như không thể nói tiếp được nữa.
Quý Trầm Giao nhạy bén đoán được kết cục – Lưu Ngọc Thuần từ một người vợ hiền mẹ đảm chăm lo cho gia đình, dưới ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, đã biến thành một người bị dục vọng vật chất chinh phục, tham lam vô độ.
Nhưng, điều này có một tiền đề, đó là trong mắt Vương Tiểu Văn.
“Cái vòng bạn bè của Chu Khánh Hà đều là những người như thế nào? Chồng của bọn họ đều là người làm ăn buôn bán, đương nhiên là kiếm tiền dễ dàng, mỗi lần ra ngoài đều mặc quần áo không giống nhau, mẹ tôi không có nhiều quần áo như vậy, Chu Khánh Hà liền cho bà ấy mượn, còn nói bà vất vả vì cái nhà này cả đời rồi, về hưu rồi còn không sống cho bản thân mình một chút được sao?”
“Mẹ tôi thay đổi rồi, chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài của bản thân, đồ trang điểm, quần áo còn nhiều hơn cả tôi. Sau khi tôi đi làm mỗi tháng đưa cho bà ấy năm nghìn, sau này mấy năm gần đây là tám nghìn, tiền lương của bố tôi đều đưa hết cho bà ấy, trước kia bà ấy còn để dành, sau này vậy mà toàn bộ đều mang đi mua quần áo!”
Nỗi bi thương của Vương Tiểu Văn mơ hồ bị phẫn nộ thay thế, vai khẽ run rẩy, “Chúng tôi đã nói chuyện với bà ấy rất nhiều lần, mỗi lần bà ấy đều lấy mấy cái lý lẽ vớ vẩn của Chu Khánh Hà ra để nói lại chúng tôi.”
Quý Trầm Giao hỏi: “Lương hưu của bà ấy là bao nhiêu? Có từng cân nhắc đến việc không đưa tiền cho bà ấy nữa không?”
“Ba nghìn!” Vương Tiểu Văn nói: “Có một tháng, tôi và bố tôi chỉ đưa cho bà ấy hai nghìn, bà liền suốt ngày ở nhà nói bóng nói gió chỉ trích, nói bà ấy gả vào nhà họ Vương chịu khổ. Tôi một là không chịu nổi bà ấy lải nhải, hai là nghĩ đến lúc gia đình khó khăn đúng là nhờ có bà ấy, vẫn là đưa tiền cho bà ấy.”
“Nói cách khác, mọi người không có cách nào thay đổi được thói quen thích so bì tiêu tiền của bà ấy?”
Vương Tiểu Văn chua xót gật đầu, “Mỗi nhà mỗi cảnh.”
Quý Trầm Giao lại hỏi: “Hiện tại cô đang ở đâu?”
Vương Tiểu Văn ngẩn người ra một chút, “Khu Nam Thành.”
“Nhà thuê?”
“Vâng.”
“Chuyển ra ngoài từ lúc nào, vì sao?”
“Một năm trước, tôi thật sự không chịu nổi bà ấy nữa rồi, mắt không thấy tâm không phiền.”
Quý Trầm Giao hỏi: “Là mâu thuẫn tích tụ lâu ngày bùng nổ, hay là có vấn đề bộc phát nào đó?”
“Cái gì cũng đều có cả, nhưng mấu chốt vẫn là bà ấy bắt đầu dùng Mộc Âm.” Vương Tiểu Văn bất lực lắc đầu, “Cảnh sát các anh có chơi Mộc Âm không?”
Quý Trầm Giao lắc đầu, anh lấy đâu ra thời gian mà lên mạng xã hội. Nhưng cục cảnh sát thành phố vì muốn gần gũi với quần chúng nên trên các nền tảng mạng xã hội đều có tài khoản chính thức.
“Cái thứ đó rất hại người, từ khi mẹ tôi bắt đầu chơi, bà ấy cứ như bị hút hồn, trước khi tôi đi làm bà ấy đang lướt, tan làm về nhà thấy bà ấy vẫn đang lướt, hơn nữa quần áo càng ngày càng mua nhiều, còn mua cả mũ nữa. Người ta gọi bà ấy là ‘Nữ Hoàng Mỹ Mạo’, bà ấy lại càng mất phương hướng, chẳng biết trời trăng gì nữa.”
“Tính chất công việc của tôi vốn dĩ về nhà cũng cần phải tăng ca, suy nghĩ tìm kiếm ý tưởng, nhưng trong nhà lúc nào cũng là những bản nhạc rẻ tiền của Mộc Âm, tôi không chịu nổi nữa rồi.” Vương Tiểu Văn rơi vào nỗi sợ hãi tột độ, “Tôi muốn rời khỏi cái nhà này, rời khỏi bà ấy.”
Quý Trầm Giao hỏi: “Chuyện chuyển nhà, cô và Lưu Ngọc Thuần có xảy ra tranh chấp không?”
Vương Tiểu Văn do dự vài giây, giọng nói dần nhỏ xuống, “Có cãi nhau.”
“Bà ấy không nỡ xa cô?”
Vương Tiểu Văn buột miệng thốt ra, “Bà ấy không nỡ xa tiền của tôi!”
Nói xong, cô ta như thể ý thức được mình vừa nói sai, “Ý tôi là, tôi không ở nhà nữa, sẽ không đưa tiền cho bà ấy nữa. Nhưng tiền của bố tôi vẫn thì vẫn đưa hết cho bà ấy.”
Quý Trầm Giao nói: “Quan hệ của bố mẹ cô thế nào?”
“Bố tôi rất nhu nhược, cái gì cũng nghe theo bà ấy.” Vương Tiểu Văn bất bình nói: “Bà nội tôi bệnh thành như vậy, bố tôi lại đang đi làm, theo lý mà nói, đáng lẽ phải là mẹ tôi đi chăm sóc, nhưng bà ấy một lần cũng chưa từng đến. Bà ấy chỉ mải mê theo đuổi cái đẹp của riêng bà ấy, để được người trên mạng tung hô.”
Nghe cả buổi chuyện nhà cửa lặt vặt, Quý Trầm Giao kéo chủ đề về lại, “Vì sao cô lại nói ‘bọn họ’ hại chết Lưu Ngọc Thuần?”
Vương Tiểu Văn nói: “Tôi chỉ có thể nghĩ đến bọn họ, đặc biệt là Chu Khánh Hà. Mẹ tôi đúng là ngốc, không hiểu dụng ý lôi kéo bà ấy vào hội của Chu Khánh Hà, nhưng tôi không ngốc. Ban đầu mẹ tôi vừa nghèo vừa không biết ăn diện, vừa hay làm nền cho bọn họ. Bọn họ dỗ dành mẹ tôi, nhưng sau lưng thì không biết đã chế nhạo bà ấy như thế nào.”
“Nhưng bọn họ cũng không ngờ rằng, sau khi tôi tốt nghiệp và bố tôi thăng chức lên làm kỹ sư cao cấp, cuộc sống gia đình chúng tôi lại khá giả lên. Mẹ tôi vốn dĩ đã xinh đẹp, có quần áo trang điểm vào, còn đẹp hơn đám đàn bà già kia nhiều, bọn họ liền ghen tị với mẹ tôi.”
Từ ngôn ngữ và cảm xúc của Vương Tiểu Văn, Quý Trầm Giao đã cảm nhận được mâu thuẫn, một mặt cô ta hận Lưu Ngọc Thuần tiêu xài hoang phí, một mặt lại vì người mẹ xinh đẹp này mà kiêu hãnh.
“Đặc biệt là sau khi bọn họ đều dùng Mộc Âm, đột nhiên độ nổi tiếng có thể dùng số liệu để đo lường, mẹ tôi một bước lên tiên, Chu Khánh Hà tức điên lên!”
Quý Trầm Giao hỏi: “Lưu Ngọc Thuần nói với cô à?”
“Tôi quan sát được!” Vương Tiểu Văn nói: “Tuy rằng tôi không thường xuyên về nhà, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ tôi, tôi theo dõi tài khoản của bà ấy, tất cả những bình luận tôi đều sẽ xem, đám đàn bà kia ghen tỵ đến độ giọng điệu chua lè chua lét, sắp thành chanh hết rồi! Tết năm nay tôi về nhà ăn Tết, mẹ tôi có nhắc đến việc mấy lần chụp ảnh bọn họ không gọi bà ấy, tôi đi đối chiếu với video của Chu Khánh Hà, đều là thời gian đội người mẫu Hồng Vân của bọn họ nhận được lời mời chụp ảnh, đây chẳng phải là ghen tị rõ rành rành ra đó sao?”
Quý Trầm Giao nói: “Ghen tị chưa chắc đã dẫn đến giết người.”
Vương Tiểu Văn: “Cái đó thì chưa biết được đâu, bọn họ ghen tị lên thì cái gì cũng dám làm.”
Khác với Vương Tiểu Văn giỏi biểu đạt, chồng của Lưu Ngọc Thuần là Vương Hồi Cường thì lại mộc mạc ít lời, ông lúng túng xoa đôi bàn tay đầy vết chai sạn.
Quý Trầm Giao hỏi những câu hỏi tương tự như khi thẩm vấn Vương Tiểu Văn, Vương Hồi Cường đã trầm mặc rất lâu, “Tôi cũng không tán thành bà ấy và đám người Chu Khánh Hà chơi với nhau, nhưng tôi không có cách nào khác, tôi cãi không lại bà ấy, bản thân tôi cũng không tiêu bao nhiêu tiền. Tiền có thể khiến gia đình này duy trì không khí hòa thuận, vậy thì tiền cứ đưa hết cho bà ấy đi.”
Quý Trầm Giao hỏi: “Lưu Ngọc Thuần có từng phàn nàn với ông về những chuyện không vừa ý gặp phải bên ngoài không?”
Vương Hồi Cường ngượng ngùng nói: “Chúng tôi không hay giao tiếp. Chỉ khi tôi không đưa tiền cho bà ấy đúng hạn, bà ấy mới tìm tôi.”
“Ông đưa hết tiền cho bà ấy rồi, vậy bệnh tình của mẹ ông thì sao?”
“Mẹ tôi có lương hưu, có bảo hiểm y tế bệnh tật hiểm nghèo, miễn cưỡng cũng đủ dùng.”
Quý Trầm Giao nhìn trang phục của Vương Hồi Cường, ông mặc bộ đồ công nhân màu xanh lam, gương mặt già nua, hằn đầy gió sương, hoàn toàn không nhìn ra là chồng của ‘Nữ Hoàng Mỹ Mạo’ hào nhoáng lộng lẫy.
Ông nhẫn nhịn như vậy, không có oán hận chút nào sao?
Quý Trầm Giao lại hỏi: “Lần cuối cùng ông gặp Lưu Ngọc Thuần là khi nào?”
Vương Hồi Cường: “Ngày chủ nhật nửa tháng trước, tôi về nhà lấy ít quần áo.”
“Lần cuối cùng liên lạc thì sao?”
“Là trước đó.” Vương Hồi Cường lấy điện thoại ra, tìm thấy lịch sử chuyển khoản, “Ngày 9 tháng 4.”
Vụ án vẫn đang trong giai đoạn điều tra sơ bộ, Quý Trầm Giao không truy hỏi quá nhiều đến những vấn đề sâu xa, ngay cả cuộc thẩm vấn vừa rồi cũng chỉ coi như là “nói chuyện phiếm”, Vương Tiểu Văn và Vương Hồi Cường nói gì không quan trọng, quan trọng là phản ứng của bọn họ đối với việc Lưu Ngọc Thuần bị sát hại.
Nỗi bi thương của Vương Tiểu Văn trong lúc trút bầu tâm sự dần dần bị phẫn nộ thay thế, còn Vương Hồi Cường thì từ đầu đến cuối không có phản ứng gì lớn.
Bọn họ là người thân nương tựa lẫn nhau, nhưng dưới sự dày vò lẫn nhau ngày qua ngày, tình thân nương tựa lẫn nhau đã biến thành nhìn nhau sinh chán ghét.
Quý Trầm Giao cảm nhận được một chút giải thoát và nhẹ nhõm từ người thân của nạn nhân, nhân vật Lưu Ngọc Thuần từ cái tên mỏng manh như tờ giấy ‘Nữ Hoàng Mỹ Mạo’, bỗng trở nên đa chiều hơn.
Người thân của bà ấy cho rằng bà ấy chết vì bị đám chị em bạn bè giả tạo ghen tị, còn chị em bạn bè của bà ấy thì lại cho rằng người nhà của bà không tránh khỏi liên quan. Mà từ tình hình hiện trường phân tích, hung thủ hiểu rất rõ nhất cử nhất động trên mạng của bà ấy, khả năng rất lớn là người cùng giới.
Lưu Ngọc Thuần nhìn như được yêu thích, nhưng sự tung hô trên mạng và oán hận mà bà ấy gặp phải trong thực tế đã hình thành sự tương phản rõ rệt.
Không có mấy người thật lòng yêu thích bà ấy.
Quý Trầm Giao đi về khu làm việc của pháp y và kỹ thuật viên khám nghiệm hiện trường, đợi báo cáo giám định chi tiết hơn được đưa ra, anh sẽ sắp xếp trọng điểm điều tra tiếp theo.
An Tuần đã hoàn thành việc khám nghiệm tử thi, nguyên nhân cái chết giống với phán đoán ban đầu của cậu ta, hung khí hung thủ dùng không phải là dao bị quản chế, mà là một con dao bếp gia dụng nhỏ bằng thép không gỉ, chiều dài lưỡi dao khoảng mười bảy centimet, góc lưỡi dao khoảng 60°.
Trong quá trình kiểm nghiệm dược lý đã phát hiện Lưu Ngọc Thuần từng uống thuốc ngủ, kết hợp với lọ thuốc tìm thấy ở tủ đầu giường, hẳn là Lưu Ngọc Thuần có thói quen uống thuốc ngủ.
Tịch Vãn cũng đưa tới báo cáo khám nghiệm hiện trường, hiện trường đã được dọn dẹp, dấu chân tìm thấy đều là dấu chân của Chu Khánh Hà và những người khác. Mà ổ khóa cửa quan trọng nhất, xác nhận là mở khóa kỹ thuật, chứ không phải dùng chìa khóa mở. Chìa khóa Chu Khánh Hà tìm thấy ở ô cửa sắt là một chiếc chìa khóa riêng của Lưu Ngọc Thuần, chỉ có dấu vân tay của Lưu Ngọc Thuần và Chu Khánh Hà.
“Lưu Ngọc Thuần uống thuốc ngủ, rạng sáng ngủ rất say, hung thủ mở cửa bà ấy cũng không tỉnh.” Tịch Vãn nói: “Sau khi Hung thủ giết bà ấy, lấy đi chìa khóa của bà ấy, cố ý để người khác mở cửa.”
Quý Trầm Giao lại nói: “Nếu là hung thủ vào trước thì sao? Tùy tiện trốn ở một phòng nào đó, đợi đến nửa đêm rồi hành động.”
An Tuần hỏi: “Nhỡ bị phát hiện thì sao? Đột nhập từ trước có hơi thừa thãi.”
“Không phải thừa thãi, đột nhập vào trước dễ dàng hơn.” Lương Vấn Huyền vừa từ hiện trường trở về, “Tôi đã nói chuyện với hàng xóm của Lưu Ngọc Thuần, nhà ở phố Cảm Tử không có quản lý, trị an bình thường, cho nên người dân có thói quen buổi tối cắm chìa khóa ở ổ khóa, khóa an toàn cũng nhất định sẽ gài. Một khi từ bên trong gài khóa an toàn, mở khóa kỹ thuật sẽ rất khó khăn. Nhưng ban ngày ra ngoài, đặc biệt là chỉ ra ngoài một lát, mọi người đều sẽ không khóa cửa, Lưu Ngọc Thuần cũng vậy.”
Quý Trầm Giao hỏi: “Lưu Ngọc Thuần có ra ngoài vào buổi chiều tối ngày 26 không?”
Lương Vấn Huyền nói: “Mỗi ngày vào thời gian đó, bà ấy đều ra ngoài nhảy quảng trường.”
“Vậy thì nói thông rồi.” Quý Trầm Giao khoanh tay, “Chỉ cần có một chút kiến thức về mở khóa là có thể mở được một cánh cửa không khóa trái, không gài khóa an toàn, hơn nữa hung thủ còn có thể lợi dụng được thời gian chênh lệch của camera giám sát.”
Lương Vấn Huyền có chút bất lực, “Hắn ta quá cẩn thận, camera giám sát ở phố Cảm Tử rất dễ tránh, khả năng chúng ta tìm được hắn ta trong camera giám sát là rất thấp.”
“Đó cũng là một khả năng.” Quý Trầm Giao nói: “Bây giờ trọng điểm điều tra đặt vào giới chụp ảnh và quay video của Lưu Ngọc Thuần, cả trên mạng và ngoài đời đều phải điều tra. Còn nữa, không chỉ phải điều tra người quen của Lưu Ngọc Thuần, mà còn phải điều tra những đoàn thể tương tự như đội người mẫu Hồng Vân.”
“Vâng.”
Ngay sau khi cuộc điều tra trên diện rộng bắt đầu không lâu, mấy tấm ảnh chụp màn hình đoạn chat được tung lên mạng, người biết chuyện tiết lộ, người giết ‘Nữ Hoàng Mỹ Mạo’ có thể là con gái của bà ta Vương Tiểu Văn!
Hết chương 31.