Chương 32:
Ánh trăng dịu dàng, Lôi Công đang gặm kẹo que hình chó con ở phòng khách. Thi thoảng, trong khoảng lặng giữa những giai điệu âm nhạc, nó nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ phòng ngủ, tò mò chạy đến nhìn.
Cửa phòng ngủ chỉ hé mở một khe hở, ánh đèn dịu nhẹ hắt ra, phản chiếu trong đôi mắt đen láy ngây thơ của chú chó nhỏ hai bóng người đang quấn quýt lấy nhau.
Dường như Lôi Công hiểu, mà dường như cũng không hiểu gì, cuối cùng vẫn vẫy đuôi quay về ổ của mình tiếp tục gặm kẹo que.
Tân hôn bận rộn kéo dài suốt hai ngày. Hai ngày đó, họ phải về nhà Trang Thạc ăn cơm, sau đó lại tranh thủ thời gian đến ngân hàng gửi tiền mừng, dọn dẹp nhà cửa, gỡ bỏ một số đồ trang trí màu đỏ của đám cưới. Cứ bận rộn như vậy, chẳng có lúc nào ngơi tay.
Mãi đến ngày thứ ba, cuộc sống của hai người mới trở lại bình thường.
Vì chuyện kết hôn, công việc của cả hai đều ít nhiều bị trì hoãn, sáng nay 5 giờ rưỡi đã phải dậy.
Hôm nay tiệm bánh ngọt có món mới ra mắt, còn nông trại thì bắt đầu gieo hạt đậu phộng.
“Bên hội chợ nông nghiệp đã có tin tức gì chưa?” – Lang Dương Dương hỏi.
“Vẫn chưa, chắc phải bốn, năm ngày nữa mới có hồi âm.” – Trang Thạc đáp.
“Ừ.” – Lang Dương Dương nói.
Nói xong, Lang Dương Dương cầm điện thoại lên lướt xem, lướt một vòng bạn bè, thấy Vương Chí Quân, một người bạn đồng tính trước đây của cậu đăng ảnh vừa đi Thái Lan về.
Một tháng trước, anh ta còn than thở với cậu là thất tình muốn chết đi sống lại, bây giờ đã rủ rê mọi người đi bar rồi.
“Đúng rồi.” – Trang Thạc lên tiếng, len lén liếc nhìn Lang Dương Dương – “Chuyện đài truyền hình mời em, em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Thời tiết mấy hôm nay khá đẹp, Lang Dương Dương chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước: “Vẫn chưa, em còn đang suy nghĩ.”
“Ừ.” – Trang Thạc đáp, không nói gì thêm.
Lang Dương Dương đã mấy ngày nay không xem nhật ký bạn bè, lướt đến bài đăng cách đây hai ngày, cậu nhìn thấy bài đăng của Trang Thạc.
Đó là ảnh chụp chung của hai người trong ngày cưới.
Giữa vòng tay chúc phúc của bạn bè và người thân, họ mỉm cười rạng rỡ, bông hoa cài áo màu đỏ trước ngực càng làm tôn lên vẻ hạnh phúc, bàn tay nắm chặt của hai người cũng thật ngọt ngào.
Sau khi lão Oai gửi ảnh, Trang Thạc cũng gửi cho Lang Dương Dương, Lang Dương Dương đã cẩn thận lưu vào album ảnh, cắt lấy phần ảnh của cậu và Trang Thạc đặt làm hình nền điện thoại, nhưng lại không đăng lên nhật ký bạn bè.
Không ngờ Trang Thạc lại đăng ảnh cưới lên nhật ký bạn bè.
Hai người họ không có bạn chung, cậu không biết phản ứng của mọi người trong danh sách bạn bè của anh sẽ như thế nào.
Không biết vì sao, sau khi xem xong, trong lòng Lang Dương Dương lại dâng lên một cảm giác chột dạ khó tả, cậu lặng lẽ thoát khỏi nhật ký bạn bè, tắt màn hình điện thoại.
Cậu len lén liếc nhìn Trang Thạc một cái, sau đó im lặng không nói gì.
Danh sách nhạc trên xe lúc này đang phát bài « Shangrila » của Ngụy Như Huyên. Giọng hát trong trẻo và cách hát độc đáo của Ngụy Như Huyên mang đến cảm giác kiên trì lạnh lùng, cô ấy hát vô cùng cảm xúc: “Shangrila ở nơi nào”.
Lang Dương Dương lại len lén liếc nhìn Trang Thạc một cái.
“Nhìn gì đấy?” – Trang Thạc không nhịn được cười, đồng thời đánh lái, chiếc xe rẽ vào con đường dốc thoai thoải dẫn lên khu phố cổ – “Cứ len lén nhìn anh mãi.”
Lang Dương Dương mím môi: “Không có gì. À mà, anh thật sự không giận sao?”
Trang Thạc lập tức hiểu cậu đang hỏi chuyện gì, là chuyện hai ngày trước “Ra mắt” về nhà Trang Thạc ăn cơm, Lang Dương Dương đã nhiều lần gọi bố mẹ anh là “Chú”, “Dì”.
“Không sao, chuyện này có gì mà giận, anh đã hỏi hai người rồi, họ đều cảm thấy em hôm đó rất đáng yêu và buồn cười.”
“Thật sao?” – Lang Dương Dương xác nhận lại lần nữa.
“Thật, yên tâm đi.” – Trang Thạc đáp.
Hôm đó Lang Dương Dương không cố ý, trước khi đi còn tự tập dượt trong đầu rất nhiều lần, nhưng khi quá căng thẳng hoặc quá thoải mái, cậu vẫn sẽ gọi nhầm thành “Chú”, “Dì”.
Lang Dương Dương sống đến bây giờ, rất ít khi gọi “Bố”, “Mẹ”, đối với cậu, đó thực sự là cách gọi rất xa lạ.
Chiếc xe dừng lại trước cửa tiệm Brookside, Lang Dương Dương chuẩn bị xuống xe.
“Tối nay muốn ăn gì?” – Trang Thạc hỏi cậu.
Lang Dương Dương ngẩn người: “Tối nay?”
Trang Thạc: “Ừ, tan làm anh sẽ đi mua thức ăn, về nhà nấu cơm, em về nhà ăn cơm tối xong, chúng ta cùng đến tiệm, tan ca lại cùng nhau về nhà.”
“Chuyện này sến súa quá…”
“Dương Dương à —“
Lang Dương Dương bật cười: “Được rồi, em muốn ăn… ăn cá với đậu đũa.”
Trang Thạc nói “Được”, nhưng người vẫn nghiêng sang nhìn Lang Dương Dương, dường như còn điều muốn nói.
“Sao thế?” – Lang Dương Dương nhìn anh.
Trang Thạc không nói, Lang Dương Dương suy nghĩ một chút, tiến lên hôn chụt vào má anh một cái, hỏi: “Là muốn như thế này sao?”
Trang Thạc bật cười: “Không phải, nhưng như vậy cũng tốt.”
“Rốt cuộc là sao thế? Sao cứ nhìn em mãi vậy?”
Trang Thạc cứ nhìn như vậy, càng nhìn càng thấy Lang Dương Dương thật sự rất đẹp trai, mỗi sáng thức dậy nhìn thấy khuôn mặt của cậu, tâm trạng liền tốt lên hẳn.
“Dương Dương à.”
“Hửm?”
“Hay là em tham gia chương trình của đài truyền hình đó đi.”
Chủ đề của anh chuyển đổi có phần đột ngột, Lang Dương Dương vô thức “Ơ” lên một tiếng.
“Tham gia chương trình “Mỹ thực tiểu đương gia” ấy.”
Lang Dương Dương nghe rõ rồi, nụ cười trên môi cậu hơi cứng lại, sau đó cụp mắt xuống, hàng mi dài và dày khẽ run rẩy.
Thấy vậy, Trang Thạc bắt đầu lo lắng liệu mình có đang tạo áp lực cho cậu hay không, bởi vì cậu là người rất không thích bị ép buộc.
Trang Thạc mỉm cười, định nói với cậu rằng không sao, không muốn đi thì thôi, thì Lang Dương Dương đã ngẩng đầu lên, nhìn anh hỏi: “Tại sao anh lại muốn em đi vậy?”
Trang Thạc suy nghĩ một lúc, nói: “Đầu tiên, chương trình này là chương trình “cây đa cây đề” của đài truyền hình tỉnh, rating luôn rất tốt, đây là cơ hội quảng bá rất tốt cho tiệm bánh ngọt, đối với em và tiệm bánh ngọt đều là cơ hội rất tốt; tiếp theo là… Có lẽ là cảm nhận của anh sai, anh luôn cảm thấy em không tự tin vào bản thân, em luôn nói em là dân tay ngang, không chuyên nghiệp, em có thể mở tiệm là do may mắn…”
Lang Dương Dương chớp mắt, cười nhẹ một cái để che giấu tâm trạng hiện tại của mình.
“Nhưng không phải như vậy.” – Trang Thạc kiên định nói.
Lúc này mới 6 giờ sáng, con đường dẫn lên khu phố cổ vắng tanh, chỉ có hai quán bún ở cuối phố mở cửa chuẩn bị bán hàng.
Đối diện tiệm bánh ngọt Brookside là một quán lẩu, bên cạnh là một cửa hàng bán đồ trang sức, bên trái là một tiệm bán đồ secondhand không lớn lắm, bên phải là một tiệm chụp ảnh.
Đoạn đường này đều chưa mở cửa, yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng gió thổi qua những gốc cây du già xào xạc.
Lang Dương Dương hỏi anh: “Thật sao…”
“Làm gì có chuyện may mắn như vậy, người đến nhà hàng phỏng vấn vị trí trợ lý thợ làm bánh ngọt nhiều như thế, tại sao lại chọn trúng em? Người mở tiệm bánh ngọt nhiều như thế, tại sao tiệm của em lại làm ăn phát đạt như vậy? Toàn thành phố Trường Khê này có biết bao nhiêu người làm bánh ngọt, tại sao lại chọn trúng em?”
Nghe Trang Thạc nói vậy, trong lòng Lang Dương Dương thực ra có chút vui vẻ, nhưng không biết vì sao, cậu lại cố tình nói: “Đài truyền hình nói em chuyển ngành nghề lớn, lại từng làm việc ở nhà hàng Michelin, còn… đại loại là nói em có tiềm năng hot.”
Nói xong, cậu cũng cảm thấy bản thân cố tình nói vậy có chút giả tạo, có chút trà xanh, liền quay mặt đi, không nhìn Trang Thạc nữa, tay cầm điện thoại xoay tới xoay lui.
Trang Thạc mím môi cười: “Có phải họ còn nói em đẹp trai nữa không?”
Lang Dương Dương cũng cười, không nói gì.
“Kinh nghiệm làm việc của em thì khách hàng đâu biết, tiệm bánh ngọt làm ăn phát đạt, chính là vì bánh ngon. Nếu em cứ khăng khăng nói là do môi trường, cà phê gì đó, thì sao nào? Tiệm là do em tự tay thiết kế trang trí, Du Du là do em tuyển dụng, nhà hàng Michelin cũng là do em tự mình thi đậu vào, đó là sự thật.”
Nói xong, Trang Thạc đưa tay xoay mặt Lang Dương Dương lại: “Em rất giỏi, lẽ ra phải kiếm được nhiều tiền.”
Lúc này, Lang Dương Dương mới hiểu vì sao bản thân lại cố tình “Trà xanh” như vậy.
Cậu chỉ muốn nghe Trang Thạc khen ngợi mình, nghe anh tán thưởng mình, khẳng định mình.
“Được rồi, em biết rồi.” – Lang Dương Dương hơi ngẩng cằm lên, cởi dây an toàn, đẩy cửa xe chuẩn bị xuống xe.
Trang Thạc rất thích dáng vẻ giống như mèo con của cậu.
“Dương Dương, vậy em…”
“Tối ăn cơm rồi nói.” – Lang Dương Dương đáp.
“Được, tạm biệt.”
Lang Dương Dương đóng cửa xe, đứng bên cửa sổ định nói tạm biệt, nhưng vô tình nhìn thấy trên cổ Trang Thạc, chỗ hơi lệch xuống dưới có một dấu vết đỏ khả nghi.
Cậu đưa tay chỉ vào cổ mình, Trang Thạc nhìn vào gương chiếu hậu.
Hai người nhìn nhau cười.
“Tạm biệt.”
Trường Khê vào giữa tháng 5 đã khá ấm áp, không khí lúc 6 giờ sáng mang theo hơi ẩm đặc trưng của thành phố miền núi.
Lang Dương Dương đeo tạp dề, đeo khẩu trang, bật máy tính, mở đại một bản nhạc nhẹ nhàng rồi mới bước vào phòng nướng bánh.
Thật ra, trong phòng nướng bánh, tiếng nhạc rất nhỏ, gần như không nghe thấy rõ, nhưng lúc này Lang Dương Dương lại muốn nghe nhạc.
Những lúc hạnh phúc vui vẻ, âm nhạc là người bạn đồng hành tuyệt vời nhất.
Trong danh sách nhạc của Lang Dương Dương có một mục dành riêng cho nhạc nhẹ, trong đó chủ yếu là nhạc phim, còn có một số bản nhạc nền trong game Zelda mà cậu thường chơi.
Nghe đến đoạn “Great Fairy’s Fountain” trong “Suối nguồn của Đại Tinh Linh”, Lang Dương Dương vừa làm nóng lò nướng vừa nghĩ.
Chờ hành lý được gửi đến, lắp đặt máy chơi game xong, liệu anh ấy có chơi cùng mình không nhỉ?
“Anh ấy có chơi không nhỉ?” – Lang Dương Dương vừa cười vừa lẩm bẩm.
Món mới hôm nay ra mắt là bánh cheesecake hai lớp phô mai. Loại bánh này là sự kết hợp giữa kem phô mai và mousse, hương vị thơm ngon, không dễ tan chảy, dễ bảo quản, là món chủ lực bán mang về vào mùa hè.
Cheesecake hai lớp phô mai làm khá đơn giản, nhưng quy trình lại phức tạp, cần phải liên tục cho thêm nguyên liệu, trộn đều, đánh bông, rất tốn công sức.
Bước đầu tiên là làm phần đế bánh bông lan mềm xốp. Bơ và sữa đun nóng, lòng đỏ trứng gà đánh bông với đường trắng, rây bột mì vào, trộn đều rồi cho bơ sữa vào trộn tiếp.
Nướng ở ngăn giữa lò nướng, 150 độ C trong 40 phút.
Lớp thứ hai là kem phô mai, lớp thứ ba là mousse. Lớp mousse này khá cầu kỳ, cần phải để lạnh, tốn khá nhiều thời gian.
Làm xong sẽ được ba lớp rõ ràng, lớp bánh bông lan mềm xốp màu vàng trứng gà, lớp kem phô mai thơm ngon béo ngậy, và lớp mousse trắng muốt ở trên cùng.
Cuối cùng, nghiền phần bánh bông lan còn thừa thành vụn bánh, rắc đều lên xung quanh mặt bánh.
Lang Dương Dương làm hai chiếc cỡ 6 inch, sau khi làm xong cho vào tủ lạnh.
Loại bánh này sau khi để lạnh cũng không ảnh hưởng đến hương vị, ngược lại còn làm cho phần mousse thêm thơm ngon hơn.
Công thức làm loại bánh này có rất nhiều trên mạng, Lang Dương Dương đã thử nghiệm rất nhiều lần, cả phiên bản cho thêm trái cây, hạt khô, cuối cùng vẫn quyết định ra mắt phiên bản cơ bản nhất trước.
Nếu phản hồi tốt, có thể điều chỉnh theo mùa và dịp lễ để làm phiên bản giới hạn.
Bận rộn đến 10 giờ sáng, qua giờ cao điểm buổi sáng, mấy cô bé trong tiệm mới rảnh rỗi nếm thử món mới của Lang Dương Dương.
“Thế nào?” – Lang Dương Dương hỏi.
Du Du là người ăn đầu tiên, cũng là người đầu tiên đưa ra nhận xét: “Ngon, anh có phải đã điều chỉnh phần đế bánh không, em thấy nó mềm xốp hơn lần trước anh thử làm, như vậy vụn bánh rắc lên trên kem phô mai và mousse sẽ không bị lạc lõng.”
Lang Dương Dương: “Ừ, tỷ lệ này cũng không quá mềm xốp, ảnh hưởng đến hình dáng của bánh.”
Hiểu Văn và Hoàng Vân cũng nói ngon, hai người bọn họ thích cảm giác mát lạnh của mousse sau khi để lạnh.
Lang Dương Dương suy nghĩ một chút: “Vậy nếu thay mousse bằng kem, liệu có ngon không nhỉ?”
Ba cô gái trầm ngâm, Lang Dương Dương cười: “Thôi, như vậy thì giống kem que quá.”
Bây giờ Hiểu Văn đã có thể làm được những loại bánh cơ bản như tiramisu, bánh crepe ngàn lớp rồi, Lang Dương Dương cũng đỡ vất vả hơn một chút.
Cậu dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị về nhà dắt chó đi dạo.
Trên đường về nhà, công ty chuyển phát nhanh gọi điện cho Lang Dương Dương, nói buổi trưa sẽ giao hàng.
Lang Dương Dương về nhà, nhanh chóng dắt Lôi Công đi dạo.
Mấy hôm trước vì đám cưới, Lôi Công đã được tắm rửa sạch sẽ, bây giờ người vẫn còn thơm phức, lúc về nhà lau chân cho nó, Lang Dương Dương mê mẩn ôm nó ngửi ngửi.
Lang Dương Dương rán một miếng bít tết ăn kèm bánh mì, hai ngày nay không ăn cơm ở nhà, trong tủ lạnh cũng chẳng còn gì, Lang Dương Dương nghĩ nên đi siêu thị một chuyến.
Đang tính toán xem tối nay đi lúc nào thì cậu mới sực nhớ ra, à, Trang Thạc nói tan làm sẽ về nhà nấu cơm.
Lang Dương Dương mỉm cười, cho quần áo bẩn vào máy giặt.
Chờ đến khi công ty chuyển phát nhanh giao mười mấy thùng đồ lớn nhỏ đến, cậu mới đi ngủ trưa.
Có lẽ là hai ngày nay không ngủ ngon, Lang Dương Dương ngủ một giấc đến khi đồng hồ báo thức reo ba lần mới tỉnh dậy. Cậu xem tin nhắn trong nhóm, rửa mặt xong liền đến tiệm.
Hôm nay là cuối tuần, buổi chiều khách khá đông, Lang Dương Dương cũng không có thời gian nghỉ ngơi, cứ bận rộn đến tận 6 giờ chiều.
Lang Dương Dương vừa bê hai miếng bánh lên tầng hai, xuống đến nơi thì phát hiện trời đổ mưa.
Cơn mưa không nhỏ, khách khứa ùa vào trú mưa rất đông, tiệm chật kín chỗ.
“Chết rồi.” – Lang Dương Dương đột nhiên nhớ ra, thùng đồ vẫn còn chất đống ở sân, quần áo cũng chưa phơi.
Quần áo chưa phơi thì có thể giặt lại, nhưng mười mấy thùng đồ chất đống ở sân, hơn phân nửa đều không có mái che.
Cả ngày hôm nay trời quang mây tạnh, không ngờ mưa lại đến bất chợt như vậy.
Lang Dương Dương thầm than thở trong lòng, mắng mình ngốc nghếch, thời tiết ở Trường Khê luôn như vậy, một ngày mưa ba bốn lần cũng là chuyện bình thường.
Lúc này trong tiệm khách đông, Lang Dương Dương nghĩ bây giờ về nhà cũng ướt hết, chi bằng cứ ở lại tiệm làm việc trước.
May là thùng đồ điện tử lúc đó cậu đã bê vào nhà rồi.
Bận rộn đến 6 giờ rưỡi, trong tiệm gần như không còn khách mới, mưa vẫn rơi, Lang Dương Dương chào Du Du và mọi người rồi cầm ô về nhà.
Trên đường về nhà, Lang Dương Dương đi rất nhanh, mưa cũng rất lớn, những đám mây đen ùn ùn kéo đến từ phía sau dãy núi xa xa, chắc tối nay sẽ có mưa to.
Đến ngã tư, Lang Dương Dương nhìn thấy tiệm bán đồ tươi sống ở đầu đường đang dựng ô lớn, mưa quá lớn, ông chủ đang lấy tấm bạt nilon trong suốt ra để che chắn.
Lang Dương Dương nhìn thấy trong thùng carton trên bàn là đậu phộng đỏ.
Lang Dương Dương khựng lại: “Ôi không, vậy bây giờ Trang Thạc đang trên đường về sao? Mưa to như vậy.”
Năm phút sau, đến trước cửa nhà, Lang Dương Dương lấy chìa khóa ra định mở cửa, nhưng phát hiện cửa không khóa.
Suy nghĩ đầu tiên là lúc ra ngoài quên khóa cửa, suy nghĩ thứ hai mới là có thể Trang Thạc đã về rồi.
Cậu đẩy cửa bước vào, những thùng carton chất đống ở sân lúc nãy đã biến mất, quần áo cũng được phơi trên giá phơi thông minh dưới mái hiên.
Hai chiếc áo sơ mi trắng với kích cỡ khác nhau đang bay phần phật trong gió.
Trong nhà sáng đèn, trong không khí thoang thoảng mùi thức ăn.
Lang Dương Dương cụp ô lại, đứng dưới mái hiên, liếc nhìn điện thoại, thấy tin nhắn WeChat của Trang Thạc, nói tan làm gọi điện thoại cho anh để anh đến đón cậu.
Tắt màn hình, Lang Dương Dương thẫn thờ một lúc lâu rồi mới bật cười.
Trước đây, Lang Dương Dương từng nghĩ cuộc sống của hai người sẽ như thế nào.
Là sự đồng hành bên nhau.
Cũng là mạnh dạn nấu ba món ăn.
Lang Dương Dương bước vào nhà, đóng cửa lại, Lôi Công chạy đến cọ cọ vào chân cậu, phần lớn tiếng mưa bị cách ly bên ngoài, trong phòng khách chất đầy thùng carton, trong bếp vang lên tiếng xào nấu, còn có tiếng Trang Thạc đang ngân nga bài “Nếu như anh không yêu”.
Trong bếp khá ồn ào, Trang Thạc không hề hay biết Lang Dương Dương đã về. Đến khi phát hiện ra có người đứng ở cửa bếp, anh giật mình thon thót.
Lúc Trang Thạc về trời vừa mới mưa, bê thùng carton bị ướt mưa nên thay áo ba lỗ cũ để nấu cơm, anh bị Lang Dương Dương dọa sợ hết hồn.
Trang Thạc dở khóc dở cười nói: “Hù chết anh rồi, sao lại ướt hết thế này? Không phải đã bảo em gọi điện thoại cho anh sao?”
Lang Dương Dương lúc này mới cúi đầu nhìn bản thân, mưa to như vậy, dù có che ô cũng vô dụng, vẫn bị ướt khá nhiều.
Cậu cười, đưa tay phủi phủi: “Không sao.”
“May mà anh thấy thời tiết không ổn nên đã về sớm.” – Trang Thạc nói, sau đó xoay người tiếp tục đảo đậu đũa trong chảo – “Nhanh đi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ đi.”
Nói xong, anh phát hiện Lang Dương Dương không nhúc nhích, liền quay đầu lại nhìn cậu, thấy tóc mái ướt nhẹp của cậu cũng rất đẹp trai, anh không nhịn được cầm muôi múc canh lên định hôn cậu một cái.
“Đừng để bị cảm lạnh, nhanh đi tắm đi.”
Lang Dương Dương dựa vào khung cửa, mũi chân xoay xoay trên mặt đất, đột nhiên muốn xác nhận lại một chút.
Cậu hỏi: “Tối nay nấu mấy món?”
Trang Thạc: “Ba món, hai món mặn một món canh.”
Hết chương 32.