Chương 32: Mê Sơn (32)
“Cái lót ly này bán thế nào ạ?” Minh Hàn cầm lên một chiếc lót ly nhỏ bằng lòng bàn tay, những món đồ trên quầy hàng này nhìn là biết được đan bằng tay, mỗi cái mỗi kiểu dáng khác nhau.
“Ba mươi tệ.” Bà lão tóc bạc phơ nở nụ cười hiền hậu, “Chàng trai trẻ, cháu không phải người ở đây à?”
Minh Hàn mỉm cười gật đầu, lại chọn thêm một chiếc tua rua có màu sắc tương tự, “Cái này thì sao ạ?”
Bà lão nói: “Cháu lấy cả hai thì bà tính năm mươi tệ.”
Minh Hàn sảng khoái trả tiền, rồi đi xem các quầy hàng khác. Các món đồ thủ công mỹ nghệ mà những người bán hàng rong bày bán cũng na ná nhau, nhưng những chiếc lót ly khác không cho cậu cảm giác quen thuộc như ở quầy hàng vừa rồi. Đi sâu vào trong là những dãy nhà cũ kỹ. Tùy tiện hỏi một người phụ nữ trung niên, cậu đã tìm được nhà của Ngô Liên San.
Minh Hàn không vội vàng lên nhà, mà mua một bát bún ở quán bún dưới lầu, vừa ăn vừa đợi.
Những người bán hàng rong lần lượt dọn hàng, bà lão cũng xách giỏ về. Minh Hàn đứng dậy, vẫy tay về phía bà, “Bà Ngô.”
Bà lão ngẩn người, tưởng Minh Hàn mua rồi lại đổi ý, những vị khách như vậy bà gặp không ít, “Chàng trai trẻ, cháu…”
Minh Hàn xuất trình giấy tờ, “Bà là bà nội của Ngô Liên San phải không ạ?”
Bà lão giật mình, “San San nhà chúng tôi xảy ra chuyện gì sao?”
“Bà đừng lo lắng, Ngô Liên San không xảy ra chuyện gì, chỉ là tính chất công việc của cháu gái bà như bà cũng biết, tiếp xúc với bệnh nhân trong bệnh viện, khá đặc thù.” Minh Hàn nói, “Vì vậy chúng cháu cần tiến hành một cuộc điều tra về gia đình cháu gái bà.”
Bà Ngô không hiểu những điều này, xác nhận Ngô Liên San không sao thì yên tâm, nói đến công việc của Ngô Liên San, trên mặt còn lộ ra vẻ tự hào, bà dẫn Minh Hàn lên lầu, “Lên nhà nói chuyện, nhà chỉ có mình bà, rộng rãi thoải mái.”
Những ngôi nhà cũ kỹ trên phố Ba Tiêu đã được tu sửa tập thể, tuy đã có tuổi đời vài chục năm nhưng nhìn chung bên trong lẫn bên ngoài vẫn còn khá ổn. Bà Ngô là một người già rất thích sạch sẽ, nhà cửa được bà dọn dẹp gọn gàng. Minh Hàn vừa bước vào cửa đã nhìn thấy bức tranh treo tường được đan bằng tay, rất lớn, nhìn thoáng qua rất đẹp mắt, nhưng nhìn kỹ thì thô ráp hơn nhiều so với chiếc lót ly mà cậu vừa mua.
Bà Ngô cười nói: “Đây là San San nhà bà tập làm, hồi nhỏ nó cứ hay nói với bà là muốn học đan lát, học thủ công để giảm bớt gánh nặng cho bà. Bây giờ nó làm y tá rồi, giỏi giang hơn bà nhiều.”
Bà Ngô rót cho Minh Hàn một cốc nước, “Ngồi đi, để bà đi lấy album ảnh.”
Minh Hàn nói: “Album ảnh ạ?”
Bà Ngô nói: “Không phải muốn điều tra gia đình sao?”
Minh Hàn gật đầu, “Làm phiền bà rồi.”
Bà Ngô ôm album ảnh ra, lật được vài trang thì bỗng nhiên rưng rưng nước mắt, “San San nhà chúng tôi số khổ, mới mấy tuổi đầu đã mất cả cha lẫn mẹ. Bà già này lại chẳng giúp ích được gì, nếu không có bà con lối xóm giúp đỡ thì không biết làm sao bà có thể nuôi nó khôn lớn.”
Trong cuộc điều tra trước đó, Ngô Liên San có nhắc đến bố mẹ cô mất sớm, họ kinh doanh quần áo giá rẻ, ham rẻ nên gần như sống ở chợ đầu mối. Một lần trên đường đi lấy hàng đã gặp tai nạn xe hơi, cả hai đều không qua khỏi.
“Ông nội của San San cũng mất sớm, mấy năm đó nhà chúng tôi đúng là bơ vơ không nơi nương tựa. May mà lúc còn trẻ bà đã theo sư phụ học đan lát, tuy vất vả nhưng cũng có thể kiếm ra tiền.” Bà Ngô nghẹn ngào hồi tưởng, “Lúc đó San San còn nói lớn lên muốn làm cảnh sát, bà nói với nó, cảnh sát đều là con trai, con gái như con thì làm sao làm cảnh sát được?”
Minh Hàn nói: “Ngô Liên San muốn làm cảnh sát sao? Điều này cháu thật sự không nhìn ra.”
“Chuyện đã lâu rồi, lúc đó nó còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết người có thể bắt kẻ xấu là cảnh sát, nên mới đòi làm cảnh sát, để trả thù cho bố mẹ nó…” Bà Ngô đột nhiên dừng lại.
Minh Hàn nói: “Trả thù cho bố mẹ?”
Bà Ngô lúng túng xua tay, “Không có gì, trẻ con nói bậy thôi.”
Minh Hàn nói: “Bà Ngô, chúng cháu điều tra gia đình có một yêu cầu là không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.”
Bà Ngô khó xử nói: “Chuyện này… San San nó không cho phép bà nói.”
Minh Hàn nói: “Chẳng lẽ Ngô Liên San đã làm chuyện gì không thể cho cảnh sát biết sao?”
Bà Ngô hốt hoảng, vội vàng lắc đầu, “Không có không có, nó chỉ là không muốn nhắc lại chuyện đó nữa thôi.”
Minh Hàn đợi một lúc, bà Ngô thở dài nói: “Haiz, nếu bà không nói rõ, cháu lại hiểu lầm San San nhà bà mất. Vậy bà cứ nói vậy, bố mẹ nó, cũng chính là con trai con dâu của bà, bọn nó, bọn nó bị bọn buôn lậu hại chết!”
Minh Hàn nói: “Buôn lậu? Buôn lậu cái gì?”
“Còn có thể buôn lậu cái gì nữa?” Dường như Bà Ngô ngay cả từ đó cũng không muốn nói ra, tay phải xòe ra, tay trái làm động tác hít vào, “Bọn khốn nạn!”
Minh Hàn thầm kinh hãi, bố mẹ của Ngô Liên San lại bị bọn buôn ma túy hại chết sao? Nhà họ Ngô có quan hệ gì với bọn buôn ma túy?
Bà Ngô lau nước mắt, nói con trai con dâu đều là người thật thà, chỉ lo làm ăn nhỏ, chưa bao giờ gây chuyện thị phi, cho dù có chịu thiệt thòi gì cũng tự mình chịu đựng, mong muốn lớn nhất là cả gia đình bình an, con cái khỏe mạnh. Trước khi xảy ra tai nạn xe hơi đó, cả nhà họ hoàn toàn không có khái niệm ma túy là gì.
Hôm đó, trời còn chưa sáng, bọn họ đã lái xe đi lấy hàng, con đường đó họ đã đi vô số lần, đều là lúc trời còn tối. Thế nhưng một chiếc xe tải nhỏ lao vun vút tới, bọn họ căn bản không kịp tránh, cả chiếc xe bán tải bị húc bay, lăn mấy vòng trên mặt đất, khi xe cấp cứu đến thì con trai bà đã tắt thở, con dâu cũng trút hơi thở cuối cùng trên đường đi cấp cứu.
Trong mắt rất nhiều người, đây chỉ là một vụ tai nạn giao thông, tài xế xe tải nhỏ hình như bị say rượu, con trai con dâu bà chỉ là xui xẻo. Nhưng sau đó cảnh sát đã nói cho bà biết sự thật, trên xe tải nhỏ là bọn buôn ma túy đang chạy trốn truy bắt trong đêm tối.
Cảnh sát đã bắt được bọn buôn ma túy gây tai nạn, trong quá trình vây bắt, bọn chúng đã chống trả quyết liệt, hai tên bị bắn chết tại chỗ, trong đó có cả tài xế, hai tên còn lại lĩnh án tù. Bà cháu bà ôm nhau khóc rống, bọn buôn ma túy chết rồi thì đã sao, người thân của họ phải chịu tai ương vô cớ, không bao giờ có thể trở về nữa!
“Bà hiểu cho San San, nó không muốn bà nhắc đến bọn buôn lậu đó, bởi vì chuyện này trong lòng nó mãi mãi là một vết sẹo không thể lành.” Bà Ngô nói: “Cháu đừng nhìn nhà bọn bà chỉ là một gia đình bình thường, trình độ văn hóa không cao, nhưng bố mẹ nó thật sự xem nó như báu vật mà nuôi nấng. Đột nhiên mất đi bọn họ, ngay cả bà cũng không biết nó đã vượt qua như thế nào.”
Bà Ngô kể rất nhiều chuyện lúc con trai con dâu còn sống, trong lòng Minh Hàn đã dâng lên sóng gió. Bất kỳ vụ án nào một khi dính líu đến ma túy, tính chất sẽ thay đổi. Trong mắt cậu Ngô Liên San vốn dĩ đã rất khả nghi, giờ đây lại càng thêm bí ẩn.
Bình tĩnh lại, Minh Hàn lấy chiếc lót ly được đựng trong túi ni lông ra. Bà Ngô vừa nhìn thấy liền nói: “Để bà trả lại tiền cho cháu, sao bà có thể lấy tiền của cháu được.”
Minh Hàn vội vàng ngăn cản, “Bà Ngô, ý cháu không phải vậy. Cháu chỉ là thấy chiếc lót ly này rất quen mắt.”
Bà Ngô vẫn kiên quyết trả lại tiền, Minh Hàn liền chuyển chủ đề, “Bà có từng bán cái này ở nơi nào khác chưa ạ?”
Bà Ngô sững người, “Cháu nói là thành phố Trúc Tuyền sao?”
Minh Hàn khẽ hít một hơi, “Trước đây gia đình bà từng sống ở thành phố Trúc Tuyền à?”
Bà Ngô nói: “San San nói với cháu sao? Gia đình bà từng đến đó, ở khoảng nửa năm.”
Minh Hàn hỏi: “Lúc nào vậy ạ?”
“Mười năm trước?” Bà Ngô cười nói, “Lúc đó con phố này còn chưa được quy hoạch thành phố bán đồ thủ công, không kiếm ra tiền, có người hàng xóm nói ở thành phố Trúc Tuyền dễ làm ăn hơn, lúc đó San San lại bị ngã gãy tay, không đi học được, nên bà đã đưa nó đến Trúc Tuyền.”
Lúc đó Ngô Liên San còn học cấp hai, cũng không phải trường gì tốt, trong trường toàn là học sinh cá biệt, giáo viên cũng không quản lý được. Ngô Liên San không có bố mẹ, sống với bà nội, bà nội lại là người bán hàng rong, chuyện này vừa truyền ra ngoài, Ngô Liên San liền trở thành đối tượng bị bắt nạt. Trẻ con cấp hai phần lớn đều đã hiểu chuyện, sự tính toán của người lớn và sự ngây thơ của trẻ vị thành niên hội tụ trên người chúng, đến mức gần như lớp nào cũng có một người bị chọn ra để chịu đựng điều đó.
Đồng phục của Ngô Liên San bị vẽ bậy, tóc bị cắt thành “phiên bản lỗi”, cặp sách và sách vở thường xuyên bị nhổ nước bọt. Nhưng cô không phải là người chịu đựng bắt nạt mà không đánh trả, cô đánh nhau với người bắt nạt mình, đập vỡ đầu đối phương, còn bản thân cô bị một đám người xô từ trên cầu thang xuống, bị gãy xương.
Phụ huynh các bên đến nơi, phụ huynh của nam sinh bị đập vỡ đầu biết rõ con trai mình ngang ngược ở trường, không tiện bắt nhà họ Ngô phải chi trả viện phí, ngược lại còn thanh toán viện phí cho Ngô Liên San.
<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>
Nhìn thấy cháu gái nằm trên giường bệnh, mặt mũi, người ngợm đều là vết thương, bà Ngô đau lòng khôn xiết, lúc về nhà dọn dẹp quần áo cho Ngô Liên San đã bật khóc nức nở. Người hàng xóm nghe thấy động tĩnh, liền đến xem có chuyện gì. Bà không nhịn được trút hết nỗi lòng với người hàng xóm, nói đều là do bà vô dụng, San San mới bị bắt nạt ở trường, nếu bố mẹ nó còn sống, San San sao có thể bị đối xử như vậy.
Người hàng xóm vừa an ủi vừa giúp bà nghĩ cách, “Bà cũng đừng nói bản thân như vậy, bà có tay nghề đó, đồ bà đan đẹp như vậy, cuộc sống rồi sẽ khá lên thôi.”
Bà Ngô nói: “Vô dụng thôi, ở đây ai cũng đan, căn bản là bán không được!”
Người hàng xóm bỗng nhiên nhớ ra, một người họ hàng xa của cô ấy năm ngoái đến thành phố Trúc Tuyền mở tiệm bán đồ đan lát, nghe nói buôn bán cũng được. Bên Trúc Tuyền không có ai làm nghề này, mọi người thấy lạ nên đều thích mua.
Người hàng xóm đề nghị bà Ngô cũng đến thành phố Trúc Tuyền xem sao, bán được thì bán, không bán được thì quay về. Bà Ngô một mặt cảm thấy có hy vọng, một mặt lại lo lắng cho cháu gái, “Nhưng nếu bà đi rồi, San San nhà bà thì sao?”
Người hàng xóm nhìn thấu hơn bà, “San San không phải bị gãy xương sao? Một thời gian nữa cũng không thể đi học được. Hơn nữa, cho dù khỏi rồi, chắc chắn nó cũng không muốn đến trường đâu nhỉ? Hay là bà dẫn nó theo, coi như đi cho khuây khỏa, nghỉ học một năm thì sao? Gặp gỡ nhiều người rồi trở về, biết đâu San San sẽ thay đổi suy nghĩ thì sao?”
Bà Ngô cảm thấy ý kiến này không tồi, đợi đến lúc Ngô Liên San sắp xuất viện thì hỏi: “Hay là chúng ta đến thành phố Trúc Tuyền ở một thời gian?”
Biết được có thể tạm thời không phải đi học, mắt Ngô Liên San sáng rực lên.
Cứ như vậy, hai bà cháu thu dọn hành lý, đến thành phố Trúc Tuyền. Người họ hàng xa của người hàng xóm kia đã giúp đỡ họ, tìm được một căn nhà trọ giá rẻ trên phố Hòa Lạc, cách trường Trung học số 2 Trúc Tuyền không xa, để bọn họ ổn định chỗ ở.
“Hai bà cháu đừng chê chỗ bà tìm cho không tốt, chỗ này không ở trung tâm thành phố, tiền thuê nhà các thứ đều rẻ hơn rất nhiều, hơn nữa lại gần trường học, học sinh rất thích mua những thứ này. Đợi sau này buôn bán phát đạt rồi, hai bà cháu lại đổi chỗ khác tốt hơn.”
Bà Ngô rất biết ơn, vội vàng thu dọn đồ đạc. Nửa năm đó bà chỉ lo đi khắp nơi bán hàng, lúc này nhớ lại Ngô Liên San đã làm những gì ở thành phố Trúc Tuyền, thật sự là không nhớ ra được gì.
Lúc mới đầu bày hàng, buôn bán cũng khá được, mọi người thấy mới lạ, rủ nhau đến mua. Sau này khu vực trường Trung học số 2 Trúc Tuyền dần bão hòa, bà lại chuyển quầy hàng sang khu phố khác. Cứ như vậy, thời gian về nhà ngày càng muộn, việc mua thức ăn, nấu nướng trở thành công việc của Ngô Liên San.
Minh Hàn hỏi: “Vậy sau đó tại sao hai bà cháu lại quay về?”
Bà Ngô nói: “Thành phố Trúc Tuyền dù sao cũng không phải là nhà của chúng tôi, San San không thể mãi không đi học được?”
Ba tháng sau khi đến thành phố Trúc Tuyền, bà Ngô đã có ý định chuyển trường cho Ngô Liên San, nhưng bà hỏi han khắp nơi thì với trường hợp của họ, Ngô Liên San không thể học ở thành phố Trúc Tuyền được. Ngô Liên San thường xuyên khoác tay bà, nói vậy thì không học nữa, theo bà học đan lát. Tuy tuổi đã cao nhưng đầu óc bà vẫn rất minh mẫn, bà biết rõ những người lao động chân tay như họ, con đường duy nhất để thay đổi số phận chính là học hành. Nếu thật sự để San San theo bà học đan lát, vậy chẳng khác nào hủy hoại San San, sau này bà mất rồi, biết ăn nói thế nào với con trai con dâu đây?
Muốn San San đi học, nhất định phải quay về thành phố Nhã Phúc. Nhưng lúc đó Ngô Liên San vẫn rất bài xích việc quay lại trường học, bà liền nghĩ, hay là chờ thêm một thời gian nữa, vừa hay bà có thể tranh thủ bán hàng dịp Tết.
Trước và sau Tết là thời điểm buôn bán đắt hàng nhất, Ngô Liên San cũng đến phụ giúp. Hai bà cháu dựa vào số tiền vất vả kiếm được này, đã đón một cái Tết ấm no ở thành phố Trúc Tuyền.
Bà lại hỏi Ngô Liên San có muốn quay lại trường học hay không, Ngô Liên San vẫn lắc đầu.
Nhưng tình hình đã có chuyển biến sau khi khai giảng không lâu, một ngày nọ, Ngô Liên San đột nhiên nói: “Bà ơi, cháu muốn về rồi.”
Bà có chút bất ngờ, “Sao thế?”
Ngô Liên San lắc đầu, “Cháu chỉ là thấy người ta đều được đi học, có chút ghen tị.”
“Con bé ngốc này, cháu cũng được đi học mà.” Bà chờ đợi chính là khoảnh khắc vết thương lòng của Ngô Liên San lành lặn này, vội vàng trả nhà trọ, còn hỏi Ngô Liên San có cần chào tạm biệt bạn bè hay không.
Ngô Liên San nói: “Cháu chào tạm biệt rồi.”
Minh Hàn hỏi: “Cháu gái bà đã kết bạn với những ai ở thành phố Trúc Tuyền, bà còn nhớ không?”
Bà Ngô nói: “Thật ra bà cũng chỉ thuận miệng hỏi nó một câu, có lẽ là nó có kết bạn, nhưng bà chưa từng gặp, cũng không quen biết.”
Tuy rất tiếc nuối thị trường ở thành phố Trúc Tuyền, nhưng bà Ngô vẫn nhanh chóng đưa Ngô Liên San về nhà, đến trường làm thủ tục nhập học, học muộn hơn một năm.
Bà Ngô an ủi nói: “Chuyến đi đó của chúng tôi thật sự rất đúng đắn, sau khi San San được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, giống như đã cởi mở hơn, hơn nữa nó còn lớn tuổi hơn các bạn cùng lớp, nên cũng không còn ai có thể bắt nạt nó nữa. Sau này giáo viên chủ nhiệm còn nói với bà là nó còn giúp đỡ những bạn nữ bị bắt nạt khác nữa.”
Minh Hàn nói: “Bà nhớ lại kỹ xem, lúc đó là Ngô Liên San chủ động đề nghị quay về sao?”
Bà Ngô nói: “Đúng vậy, nó còn rất vội, nói trễ nữa là sẽ lỡ mất việc học.”
Minh Hàn lập tức xâu chuỗi dòng thời gian trong đầu, sự thay đổi của Ngô Liên San này vừa đúng lúc Tằng Yến bị tráo đổi. Trước đó Ngô Liên San rất chán ghét việc học, tại sao lại đột nhiên muốn quay lại trường học? Cô ta không phải thật sự muốn quay lại trường học, mà là muốn chạy trốn khỏi thành phố Trúc Tuyền? Vậy Ngô Liên San và Tằng Yến thật và giả có quan hệ gì với nhau?
Minh Hàn lấy ảnh chụp thời đi học của Tằng Yến ra, “Hồi đó bà bày hàng ở gần trường Trung học số 2, bà có từng gặp nữ sinh này chưa ạ?”
Bà Ngô nhìn một lúc, lắc đầu, “Không có ấn tượng gì cả. Có thể là đã gặp rồi nhưng quên mất, gần trường Trung học số 2 Trúc Tuyền toàn là học sinh mặc đồng phục.”
Minh Hàn lại lấy ảnh của Hách Nhạc, Phùng Phong, Kha Thư Nhi, Doãn Cạnh Lưu ra, bà Ngô chỉ có phản ứng với Doãn Cạnh Lưu, “Hình như bà đã gặp cậu bé này rồi.”
“Cậu ấy là con trai của ông chủ tiệm mì Lão Doãn ở cổng trường Trung học số 2.” Minh Hàn nói, “Là một học sinh giỏi.”
Bà Ngô chợt hiểu ra, “Bà đã nói mà, đúng rồi, là cậu ấy, thành tích của cậu ấy rất tốt, bà còn từng nói với San San, hãy lấy cậu ấy làm tấm gương. Đáng tiếc, sau này cậu ấy không thấy đâu nữa.”
Minh Hàn nói: “Bà cũng nhớ chuyện này.”
Bà Ngô nói: “Năm đó là một chuyện lớn mà, mọi người đều bàn tán xôn xao.”
Minh Hàn lại hỏi: “Lão Doãn cũng từng mua lót ly của bà sao?”
Bà Ngô ngơ ngác, “Hình như là không, bà không nhớ rõ nữa.”
Minh Hàn nói: “Thật ra là cháu đã nhìn thấy chiếc lót ly rất giống cái này ở tiệm của họ.”
Bà Ngô suy nghĩ hồi lâu, nói bà thật sự không nhớ rõ là đã bán hay chưa, lại nói: “Chắc chắn không phải của bà đâu, cháu nhìn thấy lúc nào?”
Minh Hàn nói: “Mới đây thôi ạ.”
Bà Ngô nói: “Vậy thì càng không thể nào là của bà được, những món đồ thủ công mỹ nghệ này tuy nhìn đẹp mắt, nhưng sử dụng lâu dài thì không được, hơn nữa nó lại được đặt trong tiệm.”
Chuyện chiếc lót ly, Minh Hàn dự định sẽ đến tiệm mì Lão Doãn xác minh lại. Bà Ngô nói: “San San tuy ngoài miệng không nói, nhưng bà biết nó rất có tình cảm với thành phố Trúc Tuyền, nếu không nó đã không thi vào đó, còn ở lại đó làm việc. Giờ thì nó đã ổn định cuộc sống, lại còn có bạn trai, bà cũng yên tâm rồi.”
Minh Hàn nói: “Cháu gái bà có nói với bà chuyện bạn trai sao?”
“Nó còn dẫn về ra mắt bà rồi đấy!” Bà Ngô rất vui vẻ, “Nhìn cũng là một chàng trai hiền lành, thật thà, bà ấy à, chỉ sợ nó ở một mình bên ngoài, bị gã đàn ông không tốt lừa gạt.”
Minh Hàn cảm thấy có gì đó không đúng, Ngô Liên San và Vu Dã, hai người này có vấn đề, theo những manh mối hiện có, họ ở bên nhau rất có thể không phải đơn thuần là vì tình yêu, vậy tại sao Ngô Liên San còn dẫn Vu Dã về ra mắt gia đình?
Không thể giải thích được, vậy thì chỉ có thể có cách giải thích khác.
Minh Hàn giả vờ hỏi han: “Cả hai đã ra mắt gia đình rồi sao? Vậy là chuẩn bị kết hôn rồi à? Gặp nhau lúc nào vậy ạ?”
“Tháng tư năm nay.” Bà Ngô cười rạng rỡ, “Bà còn đang thắc mắc, San San vừa bận đi làm vừa bận đi học, sao đột nhiên lại về nhà, thì ra là dẫn bạn trai về, cho bà một bất ngờ.”
Minh Hàn thầm nhẩm tính, tháng tư mọi chuyện đều yên ổn, dường như không có chuyện gì xảy ra.
“Bà già rồi, muốn nhân lúc còn khỏe mạnh, làm thêm vài món đồ đem bán, dành dụm chút ít làm của hồi môn cho San San.” Trong mắt bà Ngô lại ngấn lệ, “San San nó vội vàng dẫn bạn trai về như vậy, chắc là cũng muốn bà yên tâm, muốn bà được nhìn thấy nó mặc váy cưới. Con bé từ nhỏ đã rất hiểu chuyện.”
Minh Hàn lại hỏi thêm vài câu liên quan đến Vu Dã, bà Ngô biết tên và trường học của Vu Dã, còn gia cảnh thì không rõ lắm, nói bà không quan tâm gia cảnh, chỉ cần Vu Dã tự lập, chăm chỉ, bà sẽ đồng ý gả cháu gái cho cậu ta.
Ra khỏi nhà họ Ngô, Minh Hàn lại cẩn thận quan sát những quầy hàng bán đồ đan lát dọc đường. Cậu luôn tự tin vào trí nhớ của mình, một khi cảm thấy chiếc lót ly của bà Ngô giống với chiếc lót ly ở tiệm Lão Doãn, vậy thì cậu chắc chắn đã nhìn thấy nó ở tiệm Lão Doãn.
Nhưng bà Ngô nói không nhớ rõ đã bán cho Lão Doãn hay chưa, hơn nữa món đồ này cũng không thể sử dụng được đến mười năm, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Minh Hàn chụp ảnh chiếc lót ly, gửi cho Trần Tranh, Trần Tranh rất nhanh đã trả lời một dấu hỏi chấm.
Minh Hàn bèn gọi điện thoại cho Trần Tranh, nói qua chuyện chiếc lót ly.
Trần Tranh cũng nhớ ra chiếc lót ly từng nhìn thấy ở quán mì, đúng là rất giống với cái mà Minh Hàn chụp, “Để tôi đến đó xem sao. Bên cậu còn phát hiện gì nữa không?”
Minh Hàn bèn tóm tắt lại những điểm đáng ngờ, thứ nhất là Ngô Liên San giấu giếm chuyện bố mẹ bị bọn buôn ma túy hại chết, đồng thời cũng vì mất bố mẹ, Ngô Liên San đã từng bị bạo lực học đường khi học cấp hai; thứ hai là vì bị bạo lực học đường, bà Ngô đã từng đưa Ngô Liên San đến sống gần trường Trung học số 2 nửa năm, ban đầu Ngô Liên San rất không muốn quay lại trường học, nhưng sau khi khai giảng không lâu, cô ta lại chủ động đề nghị quay về thành phố Nhã Phúc; thứ ba là vào tháng tư năm nay, Ngô Liên San đã dẫn Vu Dã về ra mắt bà Ngô, việc ra mắt gia đình đối với họ mà nói là hành động thừa thãi.
Trần Tranh nghe xong cũng sững người khi biết bố mẹ của Ngô Liên San bị bọn buôn ma túy hại chết, sau đó nói: “Hiện tại Ngô Liên San đang bị chúng ta giám sát, để tôi đi hỏi cô ta mấy câu hỏi này.”
Minh Hàn nói: “Vụ ra mắt gia đình, anh thấy thế nào?”
Trần Tranh suy nghĩ một lúc, “Việc ra mắt gia đình chỉ là cái cớ. Hoặc là bọn họ phải rời khỏi thành phố Trúc Tuyền vào thời điểm đó, hoặc là phải làm chuyện gì đó ở thành phố Nhã Phúc.”
Minh Hàn nói: “Có vẻ như em phải ở lại thành phố Nhã Phúc thêm một ngày nữa rồi.”
Trần Tranh nói: “Sao vậy, cậu nghĩ gặp người nhà của Ngô Liên San xong là hôm nay quay về luôn sao?”
“Đội cơ động của bọn em làm việc rất hiệu quả.”
“Hiệu quả cao cũng không phải như vậy.”
Minh Hàn cười nói: “Thật ra là hơi nhớ thành phố Trúc Tuyền…”
Trần Tranh: “Hửm?”
Chữ cuối cùng đảo quanh đầu lưỡi Minh Hàn, cuối cùng cậu đổi giọng: “Đồ ăn ở đó.”
Trần Tranh bật cười, “Không có tiền đồ.”
Thời gian còn sớm, Minh Hàn đã đến trường Trung học số 8 Nhã Phúc, ngôi trường mà Ngô Liên San từng theo học trước đây – vì gần phố Ba Tiêu nên cấp hai, cấp ba cô ta đều học ở đây. Ban đầu Minh Hàn còn chưa tìm được lý do đến đây, nhưng bây giờ cậu đã có lý do chính đáng, đó là Ngô Liên San từng bị bạo lực học đường.
Cảnh sát đến, ban giám hiệu nhà trường có chút căng thẳng, giáo viên chủ nhiệm lớp của Ngô Liên San khi còn học cấp hai, giờ tóc đã bạc phơ, vừa nghe đến bạo lực học đường, bà ta liền liên tục đẩy kính mắt, “Đều là hiểu lầm, bà Ngô tuổi đã cao, nói chuyện hơi khoa trương, lúc đó Ngô Liên San bị gãy xương, nhưng chỉ là mâu thuẫn bình thường, đánh nhau với bạn học, không phải bạo lực học đường gì cả.”
Minh Hàn nói: “Những gì Ngô Liên San trải qua khi học cấp hai rất quan trọng đối với vụ án mà chúng tôi đang điều tra, ngoài bà, tôi còn tìm gặp bạn bè, bạn học của cô ấy để xác minh.”
Giáo viên chủ nhiệm luống cuống, xin ý kiến hiệu trưởng, cuối cùng thừa nhận: “Ngô Liên San nó, nó đúng là từng bị bắt nạt. Lớp chúng tôi là lớp thường, phong trào không, không được tốt lắm, chúng tôi là giáo viên, bận rộn giảng dạy, cũng không phải lúc nào cũng có thể phát hiện kịp thời.”
Minh Hàn không có ý định truy cứu bạo lực học đường xảy ra như thế nào, cậu chỉ cần xác nhận, Ngô Liên San đúng là từng bị đối xử như vậy. Giai đoạn học cấp hai có lẽ là khoảng thời gian nhạy cảm nhất trong cuộc đời một con người, những gì trải qua, những người gặp gỡ ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của họ. Ngô Liên San bị bắt nạt ở trường, rốt cuộc đã trải qua những gì ở thành phố Trúc Tuyền, mà sau khi quay về thành phố Nhã Phúc lại giống như biến thành một người khác, không còn bị bắt nạt nữa? Việc cô ta học muộn hơn một năm là do nguyên nhân khách quan, vậy còn sự thay đổi chủ quan thì sao?
Minh Hàn lại trò chuyện với giáo viên cấp ba của Ngô Liên San, bọn họ đều cho rằng Ngô Liên San là một cô gái chín chắn, hiểu chuyện, biết giúp đỡ bạn nữ yếu thế, dám đối đầu với nam sinh. Dường như cô ta hiểu được một đạo lý – tuy nam sinh ở trường đôi khi có vẻ ngông cuồng, hống hách, nhưng chỉ cần nữ sinh mạnh mẽ lên, bọn họ sẽ không dám làm càn.
Sau khi vào trường y, Ngô Liên San đã nhiều lần tham gia các hoạt động giúp đỡ phụ nữ, phải chăng là do những gì cô ta trải qua khi học cấp hai? Nhưng sau khi yêu đương với Vu Dã, cô ta lại rút khỏi những hoạt động này, tại sao lại như vậy?
Vô số nghi vấn bủa vây lấy Minh Hàn, đúng lúc này, điện thoại của cậu vang lên. Cậu không lưu số, nhưng chỉ cần nhìn qua là biết ai gọi đến.
Vừa bắt máy, Hứa Xuyên ở đầu dây bên kia đã kích động nói: “Anh Minh, anh đang ở đâu vậy?”
Minh Hàn nói: “Hưng phấn vậy, tra được gì rồi?”
Hứa Xuyên hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng mình bớt kinh ngạc, “Anh có phải đang ở phố Ba Tiêu không? Anh từng nói anh phải đến phố Ba Tiêu mà!”
Minh Hàn nói: “Ừ, nhà của người mà tôi muốn điều tra ở phố Ba Tiêu.”
“Người mà tôi điều tra, à, chính xác là Triệu Thủy Hà!” Hứa Xuyên nói: “Cô ta cũng từng sống ở phố Ba Tiêu! Anh nói có trùng hợp không?”
Sắc mặt Minh Hàn trầm xuống, lập tức mở sổ tay ra, khoanh tròn vào tháng tư.
Cách đây không lâu, khi biết Ngô Liên San dẫn Vu Dã về ra mắt gia đình vào tháng tư, cậu còn nghĩ tháng tư là một tháng yên bình.
Nhưng tháng tư yên bình chỉ là ở thành phố Trúc Tuyền thôi. Còn ở thành phố Nhã Phúc, tháng tư đã xảy ra vụ án của Triệu Thủy Hà!
Hết chương 32.