Chương 32: Song Sư (32)

 

Chương 32: Song Sư (32)

 

Việc bà Lưu Ngọc Thuần, một người cao tuổi nổi tiếng trên mạng cùng những đoạn livestream bị rò rỉ đã khiến vụ án này nhận được sự quan tâm đặc biệt. Trong một thời gian ngắn, gần như cả thành phố Hạ Dung đều bàn tán về cái chết của “Nữ Hoàng Mỹ Mạo”, ai nấy đều đóng vai “cộng tác viên không chính thức” của cảnh sát.

 

Những người làm phóng viên, streamer vốn đã tạm nghỉ sau vụ án ở đường Tà Dương, nay lại nghe tin liền ùn ùn kéo đến, giơ cao gậy selfie để “tái xuất giang hồ”.

 

Đội trọng án hướng đến sự thật, còn bọn họ thì lại nhắm vào chuyện bát quái. Bất cứ thông tin nào có liên quan đến Lưu Ngọc Thuần đều là KPI mà họ muốn giành giật. Chỉ trong nửa ngày, gia đình Lưu Ngọc Thuần đã bị bới móc đến không còn gì che chắn.

 

Việc bà ấy sống một mình được phân tích ra vô số nguyên nhân. Có người nói bà là kẻ phá của, chồng và con gái không chịu nổi nên bỏ đi; có người nói bà ấy không đứng đắn; có người nói bà ấy ích kỷ, không biết hiếu thuận với người lớn tuổi; có người lại nói gia đình bà mới là lũ sói đội lốt người, bỏ mặc bà một mình nên mới dẫn đến bi kịch.

 

Các bên tranh cãi kịch liệt, sự thật bị nhấn chìm trong những lời đồn đại hỗn loạn đó.

 

Nhưng cũng có những trang tin tự do cố gắng tìm kiếm bằng chứng. Một phóng viên tên Lý Ngải Khiết đã tung ra ảnh chụp màn hình tin nhắn.

 

Lý Ngải Khiết?

 

Quý Trầm Giao cảm thấy cái tên này rất quen tai, tra trong hồ sơ điều tra trước đây, quả nhiên, cô ta đến từ truyền thông Dung Tinh. Trong vụ án mạng đầu tiên ở đường Tà Dương, cô ta đã gây được tiếng vang lớn, bài viết của cô ta được đăng lại khắp nơi.

 

Ảnh chụp màn hình mà Lý Ngải Khiết lần này tung ra đến từ một nhóm chat ba người, tên là “Cây hẹ nhà máy cũ”. Một người nghi là Vương Tiểu Văn đã liên tục gửi mười tám tin nhắn chỉ trích mẹ mình ngu ngốc, bị tẩy não, phá của. Đáng kinh ngạc nhất là những tin nhắn sau:

 

[Mỗi ngày thức dậy nghe thấy giọng bà ta, nhìn thấy mặt bà ta, tôi đều muốn hỏi, khi nào thì bà ta chết đi?]

 

[Có lẽ mọi người sẽ thấy tôi trên bản tin xã hội, tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi muốn giết bà ta.]

 

[Cho tôi ý kiến xem nên mua loại dao nào? Ảnh 1, Ảnh 2, Ảnh 3]

 

[Loại đàn bà như Lưu Ngọc Thuần tại sao vẫn còn sống? Tại sao tôi lại có người mẹ như vậy?]

 

Ngay khi loạt ảnh chụp màn hình này được công bố, lập tức được chia sẻ với tốc độ chóng mặt, đám đông hóng chuyện sục sôi, đóng dấu Vương Tiểu Văn chính là hung thủ.

 

Quý Trầm Giao nhanh chóng xem xong, trên ảnh chụp màn hình hiển thị trong nhóm ngoài người nghi là Vương Tiểu Văn, còn có hai người khác. Nếu ảnh chụp màn hình là thật, thì rất có thể phóng viên đã lấy được ảnh chụp từ hai người này.

 

“Đội trưởng, hung khí chính là loại dao này.” An Tuần phóng to ảnh 2 trong ảnh chụp màn hình. Đó là một con dao bếp nhỏ bằng thép không gỉ, độ dài lưỡi dao và góc độ đều phù hợp với kết luận của pháp y.

 

Điều pháp y tin tưởng nhất là chứng cứ thu được từ thi thể. An Tuần cau mày, “Vương Tiểu Văn có động cơ giết người.”

 

Ban đầu khi Vương Tiểu Văn và Vương Hồi Cường được mời đến đội trọng án chỉ với tư cách người nhà đến nhận xác, hỗ trợ điều tra, nhưng bây giờ tình hình đột ngột thay đổi, Vương Tiểu Văn đã trở thành nghi phạm.

 

Dưới ánh đèn sáng, mặt Vương Tiểu Văn trắng bệch, run rẩy không ngừng, trong mắt tràn đầy sợ hãi, bất lực và hối hận.

 

Quý Trầm Giao đặt những ảnh chụp màn hình đã in ra trước mặt cô ta, nhìn thẳng vào mắt cô ta, “‘Tiểu Tiểu’ này là cô?”

 

Hơi thở của Vương Tiểu Văn ngày càng gấp gáp, sau nửa phút im lặng cô ta mới nghiến răng thừa nhận, “Phải, là tôi.”

 

Ảnh chụp màn hình không đầy đủ, Quý Trầm Giao hỏi, “Cô đã nói những lời này trong hoàn cảnh nào?”

 

“Đó đều là lời nói trong lúc tức giận thôi! Tôi không thực sự muốn mẹ tôi chết!” Giọng Vương Tiểu Văn khàn đặc vì kích động, có thể thấy sau khi những ảnh chụp màn hình này bị lộ, cô ta đã phải chịu đựng sự dày vò tâm lý rất lớn, “Bọn họ là bạn thân của tôi, mỗi khi mẹ tôi làm tôi tức giận, tôi đều trút hết với họ, chỉ nói vậy thôi, sao tôi có thể giết mẹ tôi được?”

 

Quý Trầm Giao: “Chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra chi tiết các thiết bị điện tử của cô, bao gồm cả lịch sử truy cập internet và liên lạc.”

 

Nghe vậy, các ngón tay của Vương Tiểu Văn vô thức bấu chặt vào mép bàn, ánh mắt cũng có chút né tránh, “Được, được, cứ kiểm tra đi.”

 

Quý Trầm Giao gạt nhẹ ảnh chụp màn hình, “Cô nói hai người còn lại trong nhóm là bạn thân của cô? Bạn thân đến mức nào?”

 

Vương Tiểu Văn thất vọng cúi đầu, “Chúng tôi đều lớn lên ở nhà máy, tôi coi bọn họ như bạn bè. Cái nhóm này thực ra là nơi để chúng tôi trút bầu tâm sự, tôi không ngờ bọn họ lại tung nó ra.”

 

“Họ là ai?”

 

“Lưu Xán Dương, Cung Sương.”

 

Quý Trầm Giao lại tìm đến ảnh chụp màn hình con dao bếp nhỏ, “Sau đó cô có mua không?”

 

Con ngươi của Vương Tiểu Văn lập tức co lại, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp màn hình mà không nói một lời.

 

Quý Trầm Giao: “Cô đã mua?”

 

Vương Tiểu Văn lắc đầu dữ dội, “Tôi không có!”

 

Lúc này, tai nghe của Quý Trầm Giao vang lên tín hiệu nhắc nhở, anh ngả người về phía sau, dựa vào lưng ghế. Trong tai nghe, Lương Vấn Huyền nói, “Vương Hồi Cường đã nhận tội.”

 

Quý Trầm Giao nhướn mày, “Hửm?”

 

Vương Tiểu Văn lo lắng liếc nhìn Quý Trầm Giao, Quý Trầm Giao vừa quay lại nhìn, cô ta vội vàng thu hồi ánh mắt.

 

Lương Vấn Huyền tiếp tục nói về tình hình, Quý Trầm Giao đứng dậy, giao phó cho đồng đội tiếp tục thẩm vấn, còn mình thì đi về phòng thẩm vấn của Lương Vấn Huyền.

 

Vương Hồi Cường không còn im lặng như lần trước nữa, “Là tôi đã giết vợ tôi, tin tức đều là giả, đừng tin! Từ nhỏ Tiểu Văn đã thân thiết với Ngọc Thuần, là phóng viên viết vớ vẩn!”

 

Quý Trầm Giao thuận theo lời Vương Hồi Cường nói: “Tại sao ông lại giết Lưu Ngọc Thuần?”

 

“Bà ấy bất hiếu với mẹ già của tôi!” Vương Hồi Cường nói: “Gia đình chúng tôi tuy không giàu có gì, nhưng từ khi bà ấy về làm dâu, bố mẹ tôi chưa từng bạc đãi bà ấy. Giờ mẹ tôi tuổi đã cao, không cần bà ấy chăm sóc, nhưng quan tâm một chút thì cũng đâu có gì sai? Bà ấy chưa bao giờ quan tâm, trong mắt chỉ có căn nhà ở huyện, còn khuyên tôi đưa mẹ già đến viện dưỡng lão chăm sóc những ngày cuối đời, để bán nhà đi…”

 

Vương Hồi Cường dụi đôi mắt đầy tơ máu, “Bà ấy không phải là người, nhắm vào tiền lương của tôi, ngay cả căn nhà cũ bà ấy cũng tính toán. Nửa tháng trước tôi về, bà ấy lại nói với tôi chuyện viện dưỡng lão, lúc đó tôi đã nảy sinh ý định giết người.”

 

Quý Trầm Giao nói: “Kể lại quá trình phạm tội của ông đi.”

 

“Tôi có chìa khóa nhà.” Vương Hồi Cường nói: “Tối 26, tôi lén về nhà, cắt cổ bà ta.”

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Sau đó thì sao? Ông có xử lý hiện trường?”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Vương Hồi Cường cứng đờ người, “Có, có, tôi lau sạch máu rồi.”

 

Quý Trầm Giao nói: “Tôi khuyên ông nên suy nghĩ kỹ lại, đảm bảo lời khai là đúng sự thật.”

 

Vương Hồi Cường hoảng hốt, “Tôi nói thật mà!”

 

“Vậy tôi hỏi ông, ông đã dùng loại dao nào?”

 

Vương Hồi Cường dùng tay ra hiệu, “Dài thế này, loại dao dùng để băm tỏi ở nhà.”

 

Ông đang mô tả chính xác con dao bếp nhỏ trong ảnh chụp màn hình.

 

Quý Trầm Giao nói: “Con gái ông còn chưa nhận tội, ông đã nghĩ đến việc gánh tội thay cho cô ta rồi?”

 

Vương Hồi Cường trợn to đôi mắt tam giác lúc nào cũng cụp xuống, “Tiểu Văn không thể nào giết người được!”

 

“Tôi vẫn nói câu đó, đã ngồi trong phòng thẩm vấn của đội trọng án chúng tôi thì phải đảm bảo tính chân thực của lời khai.” Quý Trầm Giao đứng dậy, liếc nhìn Vương Hồi Cường, “Còn việc Vương Tiểu Văn có phạm tội hay không, chúng tôi đương nhiên sẽ điều tra rõ ràng.”

 

Tại văn phòng đội trọng án, cà phê Lương Vấn Huyền đặt đã được giao đến. Anh ta lấy một ly latte, đặt trước mặt Quý Trầm Giao, “Vương Hồi Cường này có chút thú vị. Bình thường bố mẹ nhìn thấy ảnh chụp màn hình kiểu đó, phản ứng đầu tiên phải là phủ nhận chứ. Đằng này ông lại lên tiếng gánh tội thay cho Vương Tiểu Văn, cái này chẳng khác nào thừa nhận Vương Tiểu Văn là hung thủ.”

 

“Điều đó cho thấy ông bố này cũng tin là có thể Vương Tiểu Văn đã giết chết mẹ mình.” Quý Trầm Giao uống một hơi hết hơn nửa ly cà phê, xoa xoa mi tâm, “Anh đoán xem lúc nãy tôi đối diện với Vương Hồi Cường, cảm nhận chân thật nhất là gì?”

 

Lương Vấn Huyền dừng động tác mở bánh kem lại, “Hả?”

 

“Ông ta có hận Lưu Ngọc Thuần vì mẹ già của mình.” Quý Trầm Giao nói: “Ông ta có thể không phải là hung thủ, nhưng ông ta cũng hận Lưu Ngọc Thuần giống như Vương Tiểu Văn.”

 

“Chậc, nghĩ kỹ lại thấy cũng đáng sợ thật.”

 

Quý Trầm Giao uống hết cà phê, “Kiểm tra kỹ lịch sử liên lạc của hai cha con nhà họ Vương. Vương Tiểu Văn không thừa nhận đã mua con dao trong bức ảnh thứ 2, nhưng tôi cứ cảm thấy cô ta đang nói dối.”

 

Lương Vấn Huyền thấy Quý Trầm Giao định đi thì liền quay lại hỏi, “Cậu đi đâu đấy?”

 

“Tìm hai người bạn thân của Vương Tiểu Văn với cái cô phóng viên viết bài kia nói chuyện.”

 

Sau khi có được tư liệu giật gân nhất, tin tức vừa được tung ra đã trở thành tin nóng nhất thành phố Hạ Dung, vượt cả KPI của công ty năm nay. Lý Ngải Khiết đang rất đắc ý, hăng hái như một con chó săn, tìm kiếm mục tiêu mới trong khu nhà máy.

 

Đầu tiên là Quý Trầm Giao đến công ty truyền thông Dung Tinh, nơi cô ta làm việc, xác nhận có người này rồi mới tìm tới cô ta ở phố Cảm Tử.

 

Dường như Lý Ngải Khiết đã chuẩn bị tâm lý cho việc cảnh sát sẽ tìm đến mình, cô ta giống như mắc chứng cuồng giao tiếp xã hội, vừa gặp đã tự giới thiệu, chỉ hận không thể moi được thông tin quan trọng từ miệng cảnh sát, để có thể tạo thêm một đợt KPI nữa.

 

Đương nhiên Quý Trầm Giao không thể để cho cô ta được toại nguyện rồi, vừa nhìn thấy đã hỏi về quá trình có được ảnh chụp màn hình.

 

Lý Ngải Khiết rất hợp tác, nói rằng ban đầu cô ta cũng không có đầu mối gì, nhưng tố chất nghề nghiệp của phóng viên là thích hóng hớt, cô ta cứ gặp ai ở phố Cảm Tử cũng đều bắt chuyện, biết được người chết sống một mình, chồng và con gái đều ở nơi khác. Vì vậy cô ta suy đoán có phải là gia đình bất hòa hay không, có phải là một vở kịch máu chó người nhà tàn sát nhau hay không.

 

Sau đó, cô ta tìm hiểu Vương Tiểu Văn có những người bạn nào, lần lượt tìm đến từng người. Hầu hết bọn họ đều không nhận lời phỏng vấn, nhưng có một người tên là Lưu Xán Dương đã đưa ra tin nhắn.

 

“Lưu Xán Dương là một trong những người bạn thân nhất của Vương Tiểu Văn, ngay cả anh ta cũng nói Vương Tiểu Văn có vấn đề, có thể thấy là thật sự có vấn đề.” Lý Ngải Khiết đánh giá Quý Trầm Giao, sảng khoái nói: “Anh cảnh sát, tôi mời anh uống cà phê nhé.”

 

Quý Trầm Giao: “Cảm ơn, không cần.”

 

So với sự hoạt bát của Lý Ngải Khiết, Lưu Xán Dương có vẻ dè dặt hơn rất nhiều. Anh ta làm việc tại một công ty viết bài thuê ngoài, chỉ có mười mấy người. Nghe đồng nghiệp nói cảnh sát tìm mình, anh ta sợ đến mức mặt mày tái mét.

 

“Bọn họ không ai biết người tiết lộ thông tin là tôi đâu, xin anh, cầu xin anh đừng nói ra.” Lưu Xán Dương lo sợ đóng cửa kính của công ty lại, dẫn Quý Trầm Giao đến một góc của tòa nhà văn phòng.

 

Đây là một người đàn ông thấp bé, có vẻ ngoài bình thường, thậm chí dáng vẻ rụt cổ khi nói chuyện còn có chút hèn mọn.

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Anh công bố ảnh chụp màn hình là vì cho rằng Vương Tiểu Văn có thể là hung thủ?”

 

Lưu Xán Dương ấp úng: “Dù sao cô ta cũng đã từng nói muốn giết mẹ mình, còn, còn nói không chỉ một lần. Người bình thường sẽ không ai nói như vậy cả? Bây giờ mẹ cô ta thật sự đã chết, tôi đây chỉ là cung cấp manh mối thôi.”

 

Quý Trầm Giao nói: “Cảm ơn manh mối của anh. Thế anh căng thẳng cái gì?”

 

Lưu Xán Dương: “Tôi, tôi không căng thẳng. Chỉ là tôi không ngờ tin tức đó vừa được tung ra đã gây chấn động như vậy.”

 

Quý Trầm Giao gật đầu, vẻ mặt hờ hững, “Ừ, đúng là như vậy, bây giờ mọi người đều cho rằng cô ta là hung thủ, cảnh sát chúng tôi cũng đã liệt cô ta vào diện nghi phạm số một rồi.”

 

Vẻ mặt của Lưu Xán Dương đột nhiên căng thẳng, miệng há ra mấy lần, có vẻ hối lỗi, nhưng lại nói ra một câu thừa thãi, “Nếu thực sự phạm tội thì phải chịu trừng phạt.”

 

Quý Trầm Giao nói đầy ẩn ý, “Vậy nếu không phải thì sao?”

 

Mồ hôi trên trán Lưu Xán Dương chảy xuống, “Không thì thôi chứ sao, tôi không học luật, tôi không biết.”

 

Có người đứng ở hành lang gọi: “Lưu Xán Dương, có chuyện gì vậy?”

 

Lưu Xán Dương vội vàng nói: “Tôi còn phải làm việc, nếu không còn gì nữa thì tôi về đây. Các anh đến tìm tôi hai lần rồi, tôi chỉ tung ra ảnh chụp màn hình thôi mà, những cái khác tôi thực sự không biết.”

 

Quý Trầm Giao nghe thấy, “Còn ai đến tìm anh?”

 

“Chẳng phải là các anh sao?” Nhưng Lưu Xán Dương không thể nói ra người kia là ai, cố gắng miêu tả người đó trông như thế nào, cũng chỉ nói được là đẹp trai, tóc búi cao, “Dù sao thì anh ta cũng nói anh ta là người của đội trọng án.”

 

Quý Trầm Giao: “…” Tốt, được, rất được.

 

Và ngay lúc đó, “người của đội trọng án” đó lướt qua cửa kính ở khắp nơi trong tòa nhà văn phòng, Quý Trầm Giao lập tức quay người, Lăng Liệp nhanh chóng chạy trốn.

 

Sau khi Lưu Xán Dương nói xong “chính là anh ta” thì lập tức chuồn mất, Quý Trầm Giao bắt được Lăng Liệp ở khu vực thang máy, Lăng Liệp lại cười như không có chuyện gì xảy ra.

 

Quý Trầm Giao: “Anh mạo danh cảnh sát?”

 

Hết chương 32.

 

Chương 32: Song Sư (32)

Ngày đăng: 8 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên