Chương 33

 

Chương 33:

 

Ba món ăn tối nay là cá chẽm hấp, đậu đũa xào khô và canh thịt viên rau củ.

 

Có món nhạt, món cay, món khô, món nước đều đủ cả.

 

Canh thịt viên rau củ là món ăn gia đình địa phương, nhiều người còn cho thêm miến vào, nhưng Trang Thạc sợ Lang Dương Dương không quen ăn chung đồ ăn với canh nên đã không cho vào.

 

Anh còn pha thêm một bát nước chấm ớt xanh, chính là ớt xanh xay nhuyễn trộn thêm xì dầu, muối, hành lá và một chút mỡ heo, chấm rau và thịt viên rất ngon.

 

Lang Dương Dương tắm rửa xong đi ra, thức ăn đã được bày biện trên bàn. Lúc trời mưa vẫn hơi se lạnh, cậu mặc áo dài tay, quần dài, tóc cũng chẳng buồn sấy, lau qua loa rồi lên bàn ăn cơm.

 

“TV TV.” Trang Thạc bưng từ trong bếp ra một đĩa cam đã cắt sẵn.

 

Lang Dương Dương ừ ừ đáp lại, đi lấy điều khiển từ xa.

 

Chiếc TV màn hình cong cũ đã bị vứt bỏ, máy chiếu cũng được cất đi, trên kệ TV bây giờ là chiếc TV 70 inch do Lão Oai và Trương Tiểu Quân tặng, là một thương hiệu rất tốt, Lang Dương Dương đã lén lên mạng tra giá, gần hai vạn tệ.

 

Lang Dương Dương tra giá không phải thật sự muốn xem nó có đắt hay không, mà là cậu thấy nó không rẻ, trong lòng có gánh nặng, tra giá để sau này tặng quà đáp lễ cho tương xứng.

 

TV được bật lên, Lang Dương Dương dùng máy tính bảng chiếu một chương trình tạp kỹ cũ lên xem, nhưng bây giờ đang ăn cơm trên bàn ăn, TV ở xa quá xem không tiện, chỉ có thể nghe âm thanh làm nền.

 

“Trước đây em cũng thích làm cá chẽm hấp để ăn.” Lang Dương Dương cầm đũa lên.

 

Trang Thạc: “Em thích ăn món này à?”

 

Lang Dương Dương: “Em thích ăn cá, món này là đơn giản nhất, đến siêu thị mua cá đã làm sẵn, về nhà cho ít gừng tỏi hấp lên là ăn được, con cá cũng không to, một mình ăn vừa đủ.”

 

Trang Thạc trước đây từng thấy trong tủ lạnh của Lang Dương Dương phần lớn là bít tết, bánh mì kẹp thịt, mì sợi, còn có thịt heo được chia thành từng cục nhỏ.

 

Rau củ cũng thường để đến khi héo úa mà vẫn chưa ăn hết.

 

Lúc đó anh không hiểu.

 

Trang Thạc từ nhỏ đã sống trong một gia đình đông đúc, náo nhiệt, đi học thì ở ký túc xá, tốt nghiệp thì ở trong quân đội cũng là cuộc sống tập thể, về nhà trồng trọt cũng có nhân viên.

 

Anh chưa bao giờ trải nghiệm cuộc sống như của Lang Dương Dương.

 

Sẽ không có chuyện muốn ăn món gì nhưng lại phải cân nhắc xem một mình có ăn hết hay không, rau mua một bó lớn như vậy phải ăn hai ba bữa, mua một lần thịt heo về phải chia thành nhiều cục để đông lạnh ăn dần.

 

“Gần đây cá rất ngon, cá bò vàng sông và cá lóc bán cũng rẻ.” Trang Thạc nói, ngẩng đầu lên thì thấy Lang Dương Dương nghiêng đầu xem TV.

 

“Dương Dương.”

 

Lang Dương Dương quay đầu lại: “Hả? Em muốn ăn cá thì thường ra ngoài ăn, nhưng nhiều chỗ không bán nửa con.”

 

Trang Thạc: “Sau này chúng ta là hai người ăn cơm rồi, nấu gì cũng ăn hết.”

 

Lang Dương Dương cười.

 

“Ăn không hết anh sẽ ăn.” Trang Thạc nói.

 

Cơm canh đều rất ngon, nhưng Lang Dương Dương vẫn cảm thấy bất tiện khi xem TV.

 

Cậu cũng biết vừa ăn cơm vừa xem TV không phải là thói quen tốt, chỉ là đã quen nhiều năm như vậy rồi.

 

Do dự, xoắn xít hồi lâu, cậu muốn nói với Trang Thạc, nhưng lại sợ anh ấy cho rằng đây là thói quen xấu, người ta đang ngồi đối diện mà không trò chuyện, lại muốn xem TV.

 

Trước đây đã bị dì Hai nói hai lần rồi.

 

“Sao vậy?” Trang Thạc thấy cậu cứ bồn chồn không yên, “Không hợp khẩu vị sao?”

 

Lang Dương Dương nhỏ giọng nói: “Không phải, em… chỉ là em không xem TV thì hơi không quen, trước đây em đều ăn cơm ở bàn trà.”

 

“Ha ha ha ha ha.” Trang Thạc đột nhiên ngửa đầu cười ha hả.

 

Lang Dương Dương khó hiểu: “Cười gì vậy…”

 

Trang Thạc cười một lúc, sau đó mới bình tĩnh lại, một tay cầm bát cơm của mình, một tay bưng bát canh đứng dậy, “Vậy chúng ta ra bàn trà ăn đi.”

 

Mắt Lang Dương Dương sáng lên: “Được không?”

 

Trang Thạc: “Tất nhiên là được rồi, sao lại không được?”

 

Cơm canh nhanh chóng được dọn ra bàn trà, hai người ngồi song song trên chiếc ghế đẩu thấp, đối diện với TV.

 

“Em biết đây không phải là thói quen tốt, nhưng bây giờ hơi khó sửa, sau này sẽ từ từ sửa.” Lang Dương Dương nói.

 

Trang Thạc lại nói: “Sửa làm gì, không cần sửa.”

 

Lang Dương Dương ăn một miếng thịt viên, “Như vậy rất bất lịch sự.”

 

Trang Thạc dùng vai huých nhẹ Lang Dương Dương, suýt chút nữa làm cậu ngã, sau khi kéo cậu lại gần thì nói: “Ở nhà mình thì cần gì phải lịch sự, chẳng lẽ là muốn giữ hình tượng trước mặt anh sao?”

 

Lang Dương Dương quay sang nhìn Trang Thạc, đôi mắt cong cong.

 

Ngầm thừa nhận.

 

Trang Thạc nhướng mày: “Anh là người đã kết hôn với em rồi đấy! Là chồng em đấy! Trước mặt anh không cần phải câu nệ!”

 

Lang Dương Dương vẫn cười, không nói gì.

 

“Này, Lang Dương Dương, ý em là sao!” Trang Thạc giả vờ tức giận, “Chẳng lẽ không phải sao?”

 

Lang Dương Dương nhướn mày, gắp đậu đũa ăn.

 

Trang Thạc buông đũa xuống, nghiêm túc nói: “Gọi chồng.”

 

Lang Dương Dương: “Hả?”

 

“Gọi chồng.”

 

“Gọi chồng!” Lang Dương Dương cố ý bắt chước anh.

 

Vốn tưởng Trang Thạc sẽ tức giận phát cuồng rồi lăn lộn trên đất, không ngờ Trang Thạc lại là một người đàn ông đích thực.

 

Trang Thạc gọi anh: “Chồng ơi.”

 

Lang Dương Dương cười lăn lộn trên thảm, Lôi Công còn tưởng cậu không thoải mái nên nằm trên đất, vội vàng chạy tới dùng móng vuốt cào cào, liếm mạnh mấy cái lên mặt cậu.

 

Nước miếng của chó Labrador rất nhiều, Lang Dương Dương vội vàng bò dậy, đá đá Lôi Công một cái, chỉ vào giường của nó nói: “Qua kia!”

 

“Lau lau.” Trang Thạc cười đến nỗi đuôi mắt nhăn lại, đưa cho Lang Dương Dương một tờ khăn giấy ướt.

 

Lang Dương Dương nói: “Cảm ơn vợ.”

 

Đây là một bữa tối bình dị nhưng không hề tầm thường, Lang Dương Dương đã quên mất lần cuối cùng mình ăn tối một cách thoải mái, không cảm thấy lạnh lẽo, cô đơn là khi nào.

 

Trước đây cậu luôn lo lắng trong lòng, lo lắng sau khi kết hôn với Trang Thạc sẽ có chút gò bó, phải bỏ đi một số thói quen xấu.

 

Ví dụ như phải thường xuyên về thăm bố mẹ Trang Thạc, ví dụ như không được vừa xem chương trình tạp kỹ nhàm chán vừa ăn cơm ở bàn trà.

 

Nhưng bây giờ cậu nhận ra, Trang Thạc không hề có ý định xâm nhập vào thế giới của cậu rồi thay đổi nó.

 

Kể cả là mặt xấu.

 

Ăn cơm xong Lang Dương Dương rửa bát, Trang Thạc mở hết các thùng đồ ra, tính toán xem nên sắp xếp những thứ này như thế nào.

 

Tám giờ rưỡi tối, trời vẫn mưa, trên trời bắt đầu có sấm chớp, trong tiệm còn ba cô gái, Lang Dương Dương và Trang Thạc vội vàng lái xe qua, Trang Thạc lái xe đưa các cô về nhà, Lang Dương Dương ở lại phòng nướng bánh chuẩn bị nguyên liệu.

 

Ba cô gái sống ở những nơi khác nhau, trời lại mưa to, đưa một tiếng đồng hồ mới quay lại.

 

Nguyên liệu của Lang Dương Dương đã chuẩn bị xong, cậu đang cầm máy tính bảng ngồi trên ghế sofa da mềm mại trong tiệm bánh ngọt xem video.

 

Trước đây Du Du tan làm sẽ khóa cửa trước, tối nay vì đợi Trang Thạc về nên không khóa cửa.

 

Tiếng mưa hòa lẫn tiếng chuông gió vang lên, Lang Dương Dương lập tức đứng dậy, quả nhiên là Trang Thạc đã về, từ lúc xuống xe đến khi vào nhà chỉ ba mét mà tóc và vai anh đã ướt nhẹp.

 

“Về rồi à.” Lang Dương Dương đi tới đón anh, “Em chuẩn bị xong hết rồi.”

 

Lúc sắp ra khỏi cửa, Lang Dương Dương chợt nhớ trong tiệm còn thừa rất nhiều bánh mì và bánh ngọt, cậu nghĩ hay là mang một ít về ăn.

 

“Hôm nay đột nhiên mưa to, còn thừa nhiều đồ quá, không ăn hết thì uổng phí.” Lang Dương Dương dùng kẹp gắp bánh mì cho vào túi giấy.

 

Trang Thạc: “Ngày mai còn bán được không?”

 

Lang Dương Dương lắc đầu, “Tuy vẫn còn ăn được, nhưng hương vị không còn ngon như vậy nữa, định giá của Brookside ở thành phố Trường Khê được coi là cao, càng không thể lấy bánh ngọt để qua đêm cho khách ăn.”

 

“Vậy chia cho Du Du với mọi người một ít?”

 

“Họ sẽ lấy, nhưng cũng không ăn hết nhiều như vậy, hơn nữa lúc đầu còn mới, bây giờ làm việc lâu rồi ăn nhiều rồi, không phải ngày nào cũng muốn ăn.”

 

“Vậy em đóng gói cho anh, ngày mai anh mang ra nông trại cho nhân viên ăn.” Trang Thạc nói.

 

Lang Dương Dương ngẩng đầu lên: “Đúng rồi.”

 

Trang Thạc cười nói: “Nông trại ở vị trí hẻo lánh, mọi người đều là dân làng xung quanh, rất ít khi được ăn bánh mì bánh ngọt gì đó, coi như là bữa xế ăn cho mới lạ, chắc chắn họ sẽ vui mừng.”

 

Lang Dương Dương cũng cảm thấy đây là một ý kiến ​​hay, cậu còn đặc biệt dùng hộp giấy đóng gói cẩn thận, đóng gói đầy năm túi giấy lớn, lại lấy thêm mấy hộp bánh quy trong tiệm để Trang Thạc ngày mai mang theo.

 

Trong thực phẩm có một khái niệm là “Thời hạn sử dụng tốt nhất”, đề cập đến thời gian ăn uống tốt nhất của thực phẩm, ăn trong thời gian này có thể thưởng thức được hương vị ngon nhất của thực phẩm. Thực phẩm đã qua thời hạn này nhưng vẫn còn trong hạn sử dụng, mặc dù hương vị hơi kém đi nhưng vẫn có thể ăn cho no bụng.

 

Đây là điều Lang Dương Dương biết được khi còn học đại học đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, hồi đó sẽ định kỳ loại bỏ rất nhiều thực phẩm, đồ hộp, cơm hộp giăm bông các loại.

 

Cậu không quan tâm là có còn thời hạn sử dụng tốt nhất hay không, ăn cho no bụng là mục đích chính, thưởng thức là niềm vui bất ngờ.

 

Cơn mưa lớn kéo dài suốt cả đêm vẫn chưa thấy tạnh, sáng sớm hôm sau, sau khi đưa Lang Dương Dương đến Brookside, vẻ mặt Trang Thạc lo lắng vội vàng chạy đến nông trại.

 

Tối hôm qua dọn dẹp hành lý gửi từ Thượng Hải đến tận khuya, vẫn chưa dọn dẹp xong, hai người thấy mệt nên đi ngủ trước.

 

Từ từ rồi sẽ có thời gian.

 

Cơn mưa này kéo dài ba ngày mới tạnh, trên bản tin truyền hình đều đưa tin chỗ nào đó cống bị tắc, chỗ nào đó hồ chứa nước dâng cao làm ngập úng ruộng đồng.

 

Mùa này đúng là lúc lúa ngô đang phát triển, cơn mưa lớn ba ngày nay đã làm ngập nhiều nơi, hình ảnh video trên bản tin trông rất đáng sợ.

 

“Trời ơi, đây chẳng phải là bãi bồi bên kia sông sao? Nước dâng cao như vậy thật đáng sợ.” Du Du chống tay lên quầy bar, nhìn màn hình TV trên quầy.

 

Lang Dương Dương cau mày, tối qua Trang Thạc về rất muộn, tuy anh không nói gì, nhưng Lang Dương Dương có thể nhìn ra anh ấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

 

“Hôm nay trời tạnh rồi, hy vọng là sẽ không mưa nữa.”

 

Trận mưa lớn ở thành phố miền núi gây ra nhiều bất tiện cho cuộc sống của mọi người, nhưng khổ nhất vẫn là người nông dân.

 

Thời tiết không tốt, người đi chơi cũng ít, trong tiệm vắng tanh, chỉ có đơn đặt hàng online là vẫn bình thường.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Ăn cơm trưa xong, Lang Dương Dương cầm điện thoại xem một hồi lâu, cậu gửi tin nhắn cho Trang Thạc, hỏi anh đã ăn cơm trưa chưa, gần một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy trả lời.

 

Lang Dương Dương biết anh đang bận việc đồng áng, lúc lái máy móc và xuống ruộng thì sẽ không xem điện thoại, một là tiếng máy móc quá lớn không nghe thấy tiếng tin nhắn mới, hai là tay chân đều là bùn đất không tiện cầm điện thoại.

 

Hôm nay tiệm chắc cũng sẽ không bận lắm, Lang Dương Dương nghĩ đi nghĩ lại, chào Du Du và Hiểu Văn xong thì gọi xe đi đến nông trại Nam Khê.

 

Gọi xe hai mươi phút, trong lòng Lang Dương Dương nghĩ quả thực nên đi thi bằng lái xe rồi.

 

Lần trước đến nông trại Nam Khê là vào ngày thứ hai sau khi kết hôn, sau khi đến nhà Trang Thạc ăn cơm xong thì cậu đi cùng bố mẹ Trang Thạc đến nông trại dạo một vòng, bắt một con vịt về làm bữa tối.

 

Đến nông trại Nam Khê đã gần một giờ chiều, Lang Dương Dương chỉ đường cho tài xế, lái xe đến chỗ ký túc xá.

 

Dọc đường hai bên đều là ruộng lúa, bây giờ nhìn thì nước đã rút, nhưng nhìn kỹ thì trên lá lúa đều có một lớp bùn mỏng, chắc là hôm qua vẫn còn ngập trong nước.

 

Lang Dương Dương mang theo một ít bánh ngọt, đồ uống, còn đóng gói thêm mấy món ăn, lúc đến cổng ký túc xá xuống xe thì vừa lúc có ba nhân viên đang rửa tay chân ở vòi nước trước cửa ký túc xá.

 

Người họ đều là bùn đất, tay áo và ống quần đều được xắn lên, đang cọ rửa tay chân.

 

Thấy Lang Dương Dương xuống xe, một nhân viên trẻ tuổi tên Tiểu Giả nhận ra cậu, cậu ta đi dép lê chạy tới: “Anh Dương Dương sao anh lại tới đây?”

 

Lang Dương Dương đã gặp Tiểu Giả mấy lần, cậu ta nhỏ hơn cậu hai tuổi, ít nói nhưng rất nhiệt tình.

 

Lang Dương Dương chào hỏi cậu ta, rồi lấy đồ ăn từ ghế sau ra.

 

“Để em giúp anh.” Tiểu Giả xách hai túi lớn ra.

 

Lang Dương Dương: “Cảm ơn, mọi người ăn cơm trưa chưa?”

 

Nói xong, cậu nhìn về phía cổng sân ký túc xá.

 

“Vẫn chưa ăn ạ.” Tiểu Giả cười hì hì, bổ sung một câu: “Anh Trang vẫn còn ở ngoài ruộng, bảo chúng em nấu cơm xong thì gọi anh ấy.”

 

Lang Dương Dương đáp lời rồi đi theo Tiểu Giả, chào hỏi hai nhân viên còn lại, ba người họ là về trước để nấu cơm.

 

Tiểu Giả còn cảm ơn Lang Dương Dương đã mang bánh ngọt và đồ uống cho bọn họ, nói rằng cậu ta đặc biệt mang một phần về cho con gái, con gái cậu ta cũng rất thích.

 

“Để tôi đi rửa rau.” Lang Dương Dương nói, đặt đồ đạc xuống rồi đi lấy thau nước.

 

Một nhân viên lớn tuổi cầm muôi, lấy thịt heo ra thái, Tiểu Giả và Lang Dương Dương ra sân rửa rau, gọt vỏ khoai tây.

 

“Hôm nay có bận lắm không?” Lang Dương Dương hỏi. Thấy tay chân Tiểu Giả đều bị nước ngâm đến trắng bệch, cậu có chút đau lòng.

 

Tiểu Giả ừ một tiếng, tay thoăn thoắt bẻ cải thảo, trả lời cậu: “Vâng, mấy hôm nay mưa làm ngập ruộng, hôm nay trời vừa tạnh, mọi người đều bận rộn khơi thông cống rãnh, ruộng lúa thì còn đỡ, vốn là ruộng nước, rút bớt nước ra là được, nhưng mà đậu phộng mới gieo mấy hôm trước coi như hỏng rồi, phải trồng lại.”

 

Lang Dương Dương nghe Tiểu Giả huyên thuyên nói rất nhiều, nói đến trưa hôm qua lúc gió to đã thổi bay mái che bằng nhựa của hai nhà kính ươm cây con, cây ớt giống bên trong phần lớn đều bị ngâm hỏng.

 

Càng nghe càng xót xa, Lang Dương Dương nhất thời không chú ý, dao gọt vỏ cứa vào ngón trỏ một đường. Vết thương rất nhỏ, máu chảy ra cũng không đáng sợ.

 

“Anh Dương Dương, mau rửa đi.” Tiểu Giả nhìn thấy.

 

Lang Dương Dương đưa tay vào vòi nước xả xả, dán một miếng băng cá nhân, không có gì đáng ngại, tiếp tục rửa rau, sau đó lại giúp dọn dẹp bàn ăn.

 

Mấy ngày nay mọi người đều rất bận rộn, nhà ăn ký túc xá lộn xộn cũng không dọn dẹp gì.

 

Lang Dương Dương dọn dẹp đồ đạc, lau bàn ghế sạch sẽ, cơm canh cũng sắp nấu xong, Tiểu Giả nói cậu ta đi gọi mọi người, Lang Dương Dương nói để cậu đi.

 

“Ở ngay chỗ ruộng ngô bên kia.” Tiểu Giả nhắc nhở.

 

Lang Dương Dương men theo con đường đi ra ngoài, trận mưa lớn kéo dài mấy ngày nay, trên đường trong nông trại cũng có rất nhiều bùn đất từ ​​trên núi trôi xuống, Lang Dương Dương đi đôi giày thể thao màu trắng, rất nhanh phần mũi giày đã bẩn.

 

Nhìn từ xa thấy có nhân viên đang làm việc trên ruộng, còn có hai chiếc máy xúc mini đang hoạt động. Nơi này vốn là ruộng khô, bây giờ lầy lội, khơi thông cống rãnh đã được một nửa.

 

Lang Dương Dương không thấy Trang Thạc, đoán chừng anh ấy đang ở trên máy xúc.

 

Vừa đi đến bờ ruộng, có nhân viên nhìn thấy Lang Dương Dương đến thì hướng về phía máy xúc trên ruộng gọi Trang Thạc.

 

“Tiểu Trang!! Ông chủ!!” Nhân viên lớn tiếng gọi, không biết nên xưng hô với Lang Dương Dương như thế nào cho phù hợp, cuối cùng hô lên: “Ông chủ nhỏ đến rồi!!!”

 

Lang Dương Dương cười nói cảm ơn, nói với bọn họ cơm canh đã xong, về ăn cơm trước đi.

 

Cũng không biết bên kia Trang Thạc có nghe thấy hay không, máy xúc cũng không dừng lại, tiếp tục đào mương nước, cho đến khi đào xong toàn bộ con mương đó mới dừng lại.

 

Lúc này những nhân viên khác trên ruộng đều đã về trước rồi.

 

Lang Dương Dương nhìn thấy Trang Thạc từ trên máy xúc bước xuống, không hiểu sao trong lòng có chút kích động, thành phố Trường Khê sau mấy ngày mưa liên tục âm u cả buổi sáng, lúc này rốt cuộc ánh nắng cũng chịu ló dạng ra khỏi những đám mây.

 

Lang Dương Dương không tự chủ được mà giống như một thiếu niên, giơ tay vẫy vẫy Trang Thạc.

 

“Cơm nước xong rồi!”

 

Ánh nắng chiếu xuống bờ ruộng, cũng chiếu lên người Trang Thạc. Trang Thạc mặc áo sơ mi cũ, chân đi ủng cao su màu đen khi làm việc, nước da ngày càng rám nắng, đúng là hình ảnh người nông dân chân chất.

 

Có điều, đặc biệt hơn một chút là, dáng người anh cao lớn, vóc dáng thẳng tắp, nhìn có một vẻ đẹp trai rất riêng.

 

Vừa nãy Trang Thạc đã nhìn thấy Lang Dương Dương, chỉ là anh đang lái máy xúc đào mương, cũng không thể nói bỏ máy móc và công việc sang một bên ngay được.

 

“Sao em lại tới đây?” Trang Thạc sải bước chân dài, bước qua bờ ruộng cao hơn một mét.

 

Hai người cùng nhau đi về phía ký túc xá, Lang Dương Dương nhỏ giọng nói: “Trong tiệm không bận, em đến xem anh thế nào, mọi người đang khơi thông cống rãnh à?”

 

Trang Thạc lái máy xúc nửa ngày, tiếng ồn ào khiến bây giờ tai anh có chút ù đi, “Hả?”

 

“Em nói, em đến xem có gì có thể giúp được không.” Lang Dương Dương nói lớn hơn một chút.

 

Trang Thạc quay đầu nhìn Lang Dương Dương: “Em?”

 

Lang Dương Dương cau mày: “Em thì sao?”

 

“Xin lỗi anh không có ý đó.” Trang Thạc phủi phủi tay mình, giải thích: “Ngoài ruộng bẩn muốn chết, em đừng ra đây, em còn phải lo việc ở tiệm nữa.”

 

Lang Dương Dương: “Việc ở tiệm em sắp xếp ổn thỏa rồi, em cũng không có bệnh thích sạch sẽ, có thể giúp được gì thì giúp, anh dạy em làm như thế nào là được.”

 

Tuy Trang Thạc kiên quyết không cho Lang Dương Dương làm việc đồng áng, nhưng sau khi ăn cơm xong Lang Dương Dương vẫn cùng anh xuống ruộng.

 

Mọi người đều là người bình thường sống cuộc sống bình thường, Trang Thạc cũng không giống như tổng tài bá đạo mà bắt ép Lang Dương Dương đi nghỉ ngơi.

 

Anh cũng thật sự cần người giúp đỡ.

 

Nhân lúc trời quang mây tạnh, tranh thủ thời gian khơi thông cống rãnh cho ruộng đồng, gieo lại đậu phộng mới là việc quan trọng nhất.

 

Buổi chiều muộn, bố mẹ Trang Thạc, Trương Tiểu Quân và ba người bạn mà Lang Dương Dương chưa từng gặp cũng đến, Lão Oai bận đi quay phim ở xa nên không đến được.

 

Máy xúc đào mương, sau đó mọi người điều chỉnh lại, tiến độ cũng khá nhanh.

 

Lang Dương Dương không phải là chưa từng làm việc nặng nhọc, quen tay nửa tiếng thì tốc độ cũng theo kịp, khó nhất là một khi đã dẫm chân vào bùn thì bị lún xuống không rút chân ra được, mấy lần ngã phịch mông xuống đất.

 

Ngày hôm đó bận rộn đến khi trời tối đen mới kết thúc, đại khái đều đã làm xong, ngày mai xem tình hình rồi điều chỉnh lại cống rãnh cục bộ là được.

 

Mọi người đều mệt mỏi rã rời, Trương Tiểu Quân và mấy người bạn cơm nước cũng chưa ăn đã vội vàng về nhà, bố mẹ Trang Thạc cũng nói chỉ muốn về nhà nằm nghỉ.

 

“Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi… Mẹ.” Lang Dương Dương suýt chút nữa thì gọi nhầm.

 

Dì Tạ xua tay: “Không cần đâu, hai đứa cũng mau về nhà nghỉ ngơi đi, kiếm quán nào đó ăn tạm là được rồi, đừng bận bịu nữa.”

 

Lang Dương Dương thật sự cũng mệt muốn chết, lúc mọi người đã đi hết, chỉ còn lại cậu và Trang Thạc ở ven ruộng, cuối cùng cậu cũng không còn gắng gượng nữa, ngồi phịch xuống bờ ruộng thở dài, “Mệt chết mất.”

 

Trang Thạc vừa đau lòng vừa buồn cười, cất máy xúc xong đi tới, anh ở trong cabin máy xúc cả ngày, cũng không dễ chịu gì, đau lưng mỏi gối, xoay xoay cổ đi tới ngồi xổm xuống.

 

“A?” Lang Dương Dương hai tay chống lên đầu gối, bất lực buông thõng.

 

Trang Thạc: “Anh cõng em.”

 

Lang Dương Dương: “Không cần, em nghỉ… Được rồi.”

 

Lang Dương Dương nhẹ nhàng nằm nhoài trên lưng Trang Thạc, vốn dĩ còn lo lắng anh cũng rất mệt mỏi, không cõng nổi mình, không ngờ Trang Thạc cõng cậu dễ như trở bàn tay, Trang Thạc hai tay vững vàng đỡ lấy đùi Lang Dương Dương, cõng cậu đi về phía bãi đậu xe.

 

Hoàng hôn sau cơn mưa to mang một màu cam đậm, dòng nước ở bãi bồi phía xa vẫn cuồn cuộn chảy, xung quanh yên tĩnh không một bóng người, chỉ có những chú chuồn chuồn nhỏ bay tới bay lui trong ruộng lúa.

 

Trước đây, Lang Dương Dương đã quên mất chuồn chuồn xuất hiện vào mùa nào rồi.

 

“Có mệt không?” Lang Dương Dương lắc lư hai chân.

 

“Không mệt.” Trang Thạc nhẹ nhàng nhún người, đỡ lấy bắp đùi cậu, để Lang Dương Dương ngồi vững hơn trên lưng, anh cười nói: “Chồng em đây, thứ không thiếu nhất chính là sức lực.”

 

“Thật hay giả vậy?”

 

“Không tin tối nay cho em kiểm chứng một phen.”

 

Lang Dương Dương dùng đầu đập vào đầu anh để trừng phạt, kết quả bản thân lại đau muốn chết.

 

“Chồng em đây, thứ cứng rắn nhất chính là cái đầu.”

 

Nói xong Trang Thạc mơ hồ cảm thấy câu nói này có chút gì đó không đúng lắm, còn chưa kịp rút lại thì đã bị Lang Dương Dương tóm được.

 

Lang Dương Dương cười anh: “Cái này thì đúng là thật.”

 

Rất nhanh đã đến bãi đậu xe.

 

“Về nhà gọi đồ ăn bên ngoài ăn đi, bây giờ nấu cơm hơi muộn rồi.” Trang Thạc vừa thắt dây an toàn vừa nói.

 

Lang Dương Dương nói được, cuối cùng cũng rảnh rỗi lấy điện thoại ra xem tin nhắn, thật ra cả buổi chiều cậu cứ lo lắng tiệm bánh, sợ không xoay sở nổi, lại sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

 

Mở Wechat ra xem, nhóm chat của Brookside im ắng, vậy mà một tin nhắn cũng không có, chỉ có nhân viên của đài truyền hình gửi tin nhắn đến, bảo cậu điền vào mấy bảng biểu này, rồi thứ Ba tuần sau đến đài truyền hình chụp ảnh tuyên truyền.

 

“Xem gì vậy?”

 

“Tham gia chương trình Mỹ thực tiểu đương gia.”

 

Trang Thạc vừa lái xe lên đường vừa hỏi: “Quyết định rồi à?”

 

Lang Dương Dương gật gật đầu: “Ừm, nếu thắng sẽ có mười nghìn tệ tiền thưởng.”

 

Trang Thạc: “Giỏi quá, vợ anh kiếm tiền giỏi như vậy, anh phải tự ti rồi.”

 

“Ha ha ha.” Lang Dương Dương cười to, cười xong cảm giác mệt mỏi cũng biến mất lúc nào không hay, tiếp tục xem tin nhắn bên dưới, Vương Chí Quân vậy mà lại gửi tin nhắn đến.

 

“Hả?”

 

Trang Thạc khởi động xe, “Sao vậy?”

 

Lang Dương Dương vẻ mặt như sắp gặp đại nạn: “Vương Chí Quân muốn đến thành phố Trường Khê tìm em chơi.”

 

Hết chương 33.

 

Chương 33

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên