Chương 33: Mê Sơn (33)
Lần đầu tiên đi công tác, Hứa Xuyên không khỏi căng thẳng. Mặc dù khi còn ở thành phố Trúc Tuyền, cậu ta đã từng nghĩ nếu có thể gặp mặt hung thủ vụ án Triệu Thủy Hà là Hướng Vũ thì tốt biết mấy. Trên đường đến thành phố Nhã Phúc, cậu ta cũng nghĩ ra đủ cách để gặp mặt Hướng Vũ, nhưng khi bị Minh Hàn “bỏ rơi” ở Sở Công an thành phố, cậu ta vẫn không đủ cứng rắn để yêu cầu cảnh sát Nhã Phúc đưa thẳng đến trại tạm giam.
Cảnh sát Nhã Phúc biết được mục đích của cậu ta là sắp xếp lại vụ án Triệu Thủy Hà nên đã đưa cho cậu một số tài liệu, rồi khách sáo nói: “Cần gì cứ tìm tôi”. Hứa Xuyên cũng vô tư, người ta đưa tài liệu, cậu liền ngồi ở phòng họp nhỏ nghiêm túc nghiên cứu.
Báo cáo điều tra của các nơi gửi đến Viện nghiên cứu tuy chi tiết nhưng không phải là tất cả. Trong quá trình điều tra ban đầu, chắc chắn cảnh sát phải “Quăng lưới” rộng, rất nhiều thông tin thu thập được sau này xem ra là vô dụng nên không cần gửi đến Viện nghiên cứu, các nghiên cứu viên cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian cho những thông tin này. Những gì Hứa Xuyên đang xem chính là loại tài liệu này – rối rắm và vô nghĩa. Nhưng dù sao cũng là manh mối mới, Hứa Xuyên vẫn say sưa đọc, chẳng để ý đến xung quanh.
Đột nhiên, cậu ta nhìn thấy một cái tên quen thuộc – phố Ba Tiêu. Trong các báo cáo trước đó chưa hề xuất hiện địa danh này, nhưng cậu ta chắc chắn hôm nay đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi.
Là Minh Hàn nói! Minh Hàn đã đến phố Ba Tiêu, trong vụ án hóc búa ở Trúc Tuyền có một nhân vật liên quan đã lớn lên ở phố Ba Tiêu!
Tim Hứa Xuyên đập nhanh hơn. Điều này có ý nghĩa gì? Cậu ta không biết. Vụ án Triệu Thủy Hà và vụ án ở Trúc Tuyền chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng Triệu Thủy Hà và Ngô Liên San đều từng sống ở phố Ba Tiêu! Hứa Xuyên nín thở, ghi lại điểm nghi vấn không thể bỏ qua này rồi tiếp tục đọc.
Công ty quảng cáo do Triệu Thủy Hà hợp tác thành lập có tên là Truyền thông Nhất Hòa. Trước năm 30 tuổi, cuộc sống của cô ấy đừng nói là huy hoàng, ngay cả việc cơm no áo ấm cũng là một vấn đề. Trình độ học vấn không cao, cô ấy phải đi làm thuê lâu năm, việc nặng nhọc gì cũng làm, không có nhà riêng, phải ở ký túc xá do công ty cung cấp hoặc ở ghép với người khác trong căn nhà tồi tàn.
Khoảng thời gian cô ấy chuyển đến phố Ba Tiêu cũng chính là lúc cô ấy thành lập Truyền thông Nhất Hòa. Lúc đó, tất cả số tiền tiết kiệm của cô ấy đều dồn vào công ty, trắng tay, nhưng là sếp nên không thể để nhân viên cảm thấy cuộc sống của mình quá khó khăn. Vì vậy, cô ấy đã thuê nhà ở phố Ba Tiêu, dù cũ kỹ nhưng tiền thuê nhà cô ấy có thể tự lo được, không cần phải ở chung với người khác.
Dường như trong thời gian sống ở phố Ba Tiêu, Triệu Thủy Hà không gặp chuyện gì đặc biệt. Một năm sau, khi công việc kinh doanh của công ty dần đi vào quỹ đạo, cô ấy chuyển đến một khu chung cư tốt hơn, sau đó mua nhà, cuối cùng cũng có chỗ đứng vững chắc ở thành phố này.
Hứa Xuyên cau mày, cậu đã đọc đi đọc lại đoạn này ba lần, nhưng vẫn không thấy Triệu Thủy Hà có bất kỳ mối liên hệ nào với vụ án ở Trúc Tuyền. Có phải cậu đã quá nhạy cảm rồi không? Đây thực sự chỉ là một manh mối vô dụng?
“Kệ nó, cứ báo cáo trước đã!” Nghĩ vậy, cậu ta lập tức gọi điện cho Minh Hàn. Phản ứng của Minh Hàn đã tiếp thêm cho cậu ta một liều thuốc bổ, cậu ta ngượng ngùng cười ngốc nghếch một tiếng, lẩm bẩm: “Mình cũng khá hữu dụng đấy chứ.”
Khi Minh Hàn đến Sở Công an Nhã Phúc, Hứa Xuyên đã xem gần hết tài liệu, cậu ta đang trò chuyện với một cảnh sát hình sự tham gia điều tra. Nhìn thấy cậu ta quan tâm đến việc Triệu Thủy Hà từng sống ở phố Ba Tiêu, viên cảnh sát kia phần nào hiểu thêm về ấn tượng cố hữu của Viện nghiên cứu tâm lý – những người này xa rời thực tế, không có cái nhìn tổng thể, chỉ biết bám vào những chi tiết vô dụng để phóng đại, ai phóng đại độc đáo hơn thì người đó thắng.
Cảnh sát hình sự nói: “Triệu Thủy Hà sống ở phố Ba Tiêu tám năm trước. Khoảng thời gian đó cô ấy dồn hết tâm sức vào công việc, phố Ba Tiêu đối với cô ấy chỉ là chỗ ngủ, thậm chí rất nhiều lúc cô ấy còn không về đó.”
Hứa Xuyên không nghe ra sự bài xích trong lời nói của đối phương, vẫn tiếp tục hỏi dồn: “Vậy lúc đó Nhất Hòa nhận những công việc gì?”
Cảnh sát hình sự thở dài, thực sự không muốn đắc tội với nghiên cứu viên này, vậy nên đã nhẫn nại, nói: “Đều là những công việc lặt vặt, những việc mà các công ty quảng cáo khác không thèm nhận, hoặc là phần việc thừa mà các công ty khác làm không hết.”
Hứa Xuyên nghĩ ngợi, nói: “Chắc hẳn lúc đó cuộc sống của Triệu Thủy Hà rất khó khăn.”
“Không chỉ là khó khăn, mà là sắp phát điên.” Cảnh sát hình sự nói: “Nhân viên thì ít, lại không giữ chân được người, cơ bản là cô ấy và Lão Văn – chính là người hợp tác với cô ấy – liều mạng làm việc.”
Hứa Xuyên đặt mình vào hoàn cảnh đó: “Trong hoàn cảnh như vậy, tâm trạng sẽ rất áp lực nhỉ? Tôi thấy trong báo cáo các anh gửi đến nói rằng tính khí của Triệu Thủy Hà lúc tốt lúc xấu, khá là cảm tính, đặc biệt là đối với nam thanh niên, nhưng hình như thời gian đầu cô ấy không như vậy, sự thay đổi tính cách là trong giai đoạn khởi nghiệp này?”
Cảnh sát hình sự sững sờ, không ngờ Hứa Xuyên lại quen thuộc với báo cáo đến vậy, rõ ràng là đã bỏ công sức ra nghiên cứu, bèn nghiêm túc hơn: “Người hợp tác và nhân viên cũ cũng từng đề cập đến điều này. Lão Văn phụ trách công việc cụ thể bên trong, cơ bản không cần giao tiếp với bên ngoài, môi trường tương đối đơn thuần, mệt mỏi cũng chỉ là mệt mỏi về thể xác. Còn Triệu Thủy Hà phụ trách đối ngoại, tiếp xúc với nhiều người nên áp lực tinh thần rất lớn, lúc đó cô ấy thường xuyên mắng chửi người khác ở công ty, tính tình rất nóng nảy.”
Hứa Xuyên hỏi: “Còn dữ dội hơn cả lúc mắng Hướng Vũ sao?”
Cảnh sát hình sự nói: “Đúng vậy. Lúc Hướng Vũ đến Nhất Hòa thì Nhất Hòa đã là một trong những công ty quảng cáo hàng đầu rồi, Triệu Thủy Hà nói năng, làm việc gì cũng phải kiềm chế hơn.”
Hứa Xuyên trầm ngâm suy nghĩ. Minh Hàn đi đến cạnh bàn, nói: “Để tôi xem qua đoạn Triệu Thủy Hà sống ở phố Ba Tiêu.”
Hứa Xuyên lập tức tìm cho cậu. Minh Hàn cứ tưởng trong tài liệu sẽ có nhiều thông tin hơn về việc Triệu Thủy Hà sống ở phố Ba Tiêu, nhưng trên thực tế chỉ là một dòng, cảnh sát địa phương cho rằng đây chỉ là thông tin thuê nhà vô dụng, chỉ cử người đến xác minh xem Triệu Thủy Hà có thực sự từng sống ở đó hay không.
Minh Hàn chỉ vào tên người hợp tác, hỏi: “Có thông tin liên lạc của người tên Văn Tân này không?”
Hứa Xuyên hỏi: “Chúng ta phải đi tìm ông ta sao?”
Minh Hàn gật đầu: “Nói chuyện phiếm một chút.”
Văn Tân lớn hơn Triệu Thủy Hà 5 tuổi, năm nay 43 tuổi, từng là lãnh đạo của Triệu Thủy Hà khi cô ấy còn làm việc ở một công ty khác, sau này cùng Triệu Thủy Hà mở công ty.
Sau cái chết của Triệu Thủy Hà, Truyền thông Nhất Hòa gần như tê liệt, Văn Tân cũng không quản lý công ty nữa. Hứa Xuyên liên lạc với ông, ông im lặng một lúc rồi cho địa chỉ một quán cà phê.
Quán cà phê nằm gần nhà Văn Tân, môi trường rất tốt. Nhìn bề ngoài, Văn Tân là một người đàn ông trung niên nho nhã, tự xưng đã nghỉ hưu, sau này không có ý định quay lại ngành quảng cáo nữa, chỉ sống dựa vào tiền đầu tư.
Minh Hàn hỏi về Triệu Thủy Hà, nét mặt Văn Tân hơi ảm đạm, ông kể lại những kỷ niệm khi xưa lúc còn làm việc cùng Triệu Thủy Hà.
Hơn mười năm trước, Triệu Thủy Hà đã quyết tâm xin vào làm tại công ty Văn Tân đang công tác, cô ấy tự nhận mình có thể làm từ việc dọn dẹp vệ sinh, công ty chỉ cần cung cấp chỗ ở và ba bữa ăn cho cô là được. Trong buổi phỏng vấn, ông chủ yêu cầu tất cả ứng viên viết kế hoạch marketing cho một dự án, Triệu Thủy Hà đã viết rất xuất sắc, nhưng vì vấn đề bằng cấp nên ông chủ không muốn nhận cô. Cô bằng lòng gia nhập với tư cách là nhân viên vệ sinh, ông chủ đã cười đến nỗi suýt chút nữa thì không khép miệng lại được.
Văn Tân đã chứng kiến tất cả những điều này. Là một người thực tế đến mức gần như cứng nhắc, ông không tham gia vào các cuộc đấu đá nội bộ của công ty, chỉ tập trung vào dự án của mình. Ông đã đọc bản kế hoạch của Triệu Thủy Hà và cho điểm cao nhất. Ông chủ hỏi ông nghĩ gì về Triệu Thủy Hà, ông nói rằng, ở trong ngành quảng cáo, năng khiếu và nhiệt huyết quan trọng hơn bằng cấp. Ông chủ rất hài lòng và giao Triệu Thủy Hà cho ông.
Kể từ đó, Triệu Thủy Hà theo ông làm việc, vừa làm vệ sinh, vừa viết đề án, thường xuyên thức đêm ở văn phòng, hiệu quả công việc cao hơn rất nhiều người trong nhóm của ông. Nửa năm sau, ông chủ động đề xuất với ông chủ cho Triệu Thủy Hà được nhận vào làm chính thức, ông chủ cũng thấy được năng lực của Triệu Thủy Hà nên vui vẻ ký tên đồng ý.
Đó là bước khởi đầu của Triệu Thủy Hà trong ngành.
Sau khi tích lũy kinh nghiệm và mối quan hệ, Triệu Thủy Hà không chút do dự mà nhảy việc. Công ty cũ do ông chủ không có tầm nhìn xa nên vẫn luôn ở trong top trung bình của ngành, không chết đói nhưng cũng không phát triển, Triệu Thủy Hà còn trẻ nên đương nhiên muốn hướng đến một sân khấu lớn hơn. Trước khi nghỉ việc, cô hỏi Văn Tân có muốn đi cùng mình không, Văn Tân dứt khoát từ chối.
Triệu Thủy Hà mỉm cười, nói: “Bởi vì em vẫn chưa đủ sức hấp dẫn anh. Anh Văn, anh hãy đợi em thêm vài năm nữa.”
Trong những năm sau đó, Văn Tân và Triệu Thủy Hà ít khi liên lạc, Văn Tân hoàn thành công việc một cách bài bản, thỉnh thoảng nghe tin Triệu Thủy Hà lại nhảy việc, lại làm ra một dự án xuất sắc. Trong lòng ông cũng có chút ngưỡng mộ, người phụ nữ nhỏ tuổi hơn mình này có nguồn năng lượng mà ông không có.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Triệu Thủy Hà lại một lần nữa nghỉ việc và xuất hiện trước mặt ông, mời ông cùng mình khởi nghiệp. Ông đã chán ngấy công việc lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác, muốn thay đổi môi trường mới. Nhưng khởi nghiệp chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của ông.
Ông hỏi Triệu Thủy Hà: “Tại sao lại là tôi? Cô nên tìm được một đối tác tốt hơn.”
Triệu Thủy Hà lại nói: “Người đã cho em cơ hội lúc trước chính là anh, anh Văn.”
“Vậy nên cô đến để báo đáp?”
“Không. Anh là người thực tế, em cũng vậy. Năng lực làm việc của anh là xuất sắc nhất trong số những người em từng tiếp xúc. Anh chỉ là không thích giao tiếp với mọi người, không sao, em giỏi việc đó.”
Lời nói của Triệu Thủy Hà đã lay động Văn Tân, ông đồng ý suy nghĩ. Sau đó, khi ông chính thức quyết định khởi nghiệp cùng Triệu Thủy Hà, Triệu Thủy Hà cười nói: “Bây giờ em đã đủ hấp dẫn rồi chứ.”
Khởi nghiệp và đi làm thuê là hai việc hoàn toàn khác nhau. Triệu Thủy Hà đã dồn gần như toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình, Văn Tân cũng đầu tư không ít. Ông có nhiều tiền hơn Triệu Thủy Hà, nếu khởi nghiệp thất bại, ông cũng có nhiều đường lui hơn, vì vậy ông không vội vàng, làm việc theo đúng nhịp độ của mình. Còn Triệu Thủy Hà lại dồn hết tâm sức, cô ấy nhất định phải thành công. Ông nhìn thấy Triệu Thủy Hà ngày càng nóng nảy, đôi khi ông cũng muốn khuyên nhủ, nhưng Triệu Thủy Hà cũng quát mắng cả ông. Ông hiểu cho Triệu Thủy Hà nên không so đo với cô.
Khoảng thời gian đó rất khó khăn, nhưng ông và Triệu Thủy Hà đều đã vượt qua. Nhất Hòa dần phát triển lớn mạnh, Triệu Thủy Hà không cần phải đi khắp nơi cầu xin người khác nữa, những thương vụ tốt nhất sẽ tự động tìm đến. Triệu Thủy Hà ngày càng tỏa sáng, còn ánh hào quang của ông dần bị lu mờ, một số nhân viên mới đến thậm chí còn không biết Nhất Hòa còn có một ông chủ là ông. Ông rất tận hưởng trạng thái ẩn mình sau Triệu Thủy Hà như vậy.
Điều duy nhất khiến ông cảm thấy tiếc nuối chính là những đau khổ trong thời gian khởi nghiệp đã thay đổi Triệu Thủy Hà hoàn toàn. Cô trở nên thù địch với rất nhiều người, đặc biệt là những thanh niên có học thức cao. Đôi khi cô cố tình che giấu sự thù địch, đôi khi lại bộc lộ ra một cách không chút kiêng dè.
Minh Hàn nói: “Ví dụ như đối với Hướng Vũ?”
Văn Tân suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Hướng Vũ chỉ là một trường hợp cực đoan. Nhưng dù sao Hướng Vũ cũng là nam.”
Hứa Xuyên nghe mà không hiểu, hỏi: “Nam? Có ý gì?”
Văn Tân thở dài, nói: “Thực ra tôi có thể cảm nhận được, Triệu Thủy Hà rất ghét phụ nữ trẻ tuổi, đặc biệt là những người có học vấn cao, thành tích tốt.”
Minh Hàn nói: “Nhưng cô ấy lại nổi tiếng là người giúp đỡ phụ nữ, ủng hộ việc nâng cao địa vị của phụ nữ trong xã hội.”
Hứa Xuyên cũng nói: “Đúng vậy đúng vậy, cô ấy đã tham gia rất nhiều hoạt động công ích liên quan.”
“Cô ấy rất mâu thuẫn.” Văn Tân nói: “Một mặt, bản thân cô ấy là đại diện cho những người phụ nữ độc lập, thành công ngày hôm nay của cô ấy là do cô ấy tự mình từng bước gầy dựng nên. Mặt khác, cô ấy lại coi thường, e ngại những người đồng giới trẻ tuổi. Tôi và cô ấy quen biết nhiều năm rồi, tôi có thể nhìn ra điều đó. Xã hội này không dành cho phụ nữ nhiều cơ hội, nguồn lực ít ỏi, cạnh tranh lại gay gắt. Có những người khi đã đứng ở một vị trí nhất định, họ sẽ nghĩ cách kéo những người đồng giới lên, còn có những người lại chỉ nghĩ cách giữ vững vị trí của mình, dẫm đạp lên tất cả những đối thủ tiềm năng.”
Dừng một chút, Văn Tân lắc đầu: “Đáng tiếc là cô ấy lại là kiểu người thứ hai.”
Hứa Xuyên há hốc miệng, cảm thấy khó chấp nhận.
Minh Hàn nói: “Vậy thì cô ấy đúng là một ‘Người làm quảng cáo’ xuất sắc.”
Văn Tân hiểu ý, nói: “Đúng vậy, cô ấy đã dùng tài năng của mình để tô vẽ bản thân, vì vậy hầu hết mọi người chỉ nhìn thấy mặt ủng hộ phụ nữ tiến bộ, giúp đỡ phụ nữ của cô ấy. Thậm chí có thể nói, việc cô ấy chèn ép Hướng Vũ và những người khác cũng là để tô vẽ hình ảnh của mình, chiều theo kỳ vọng của người ngoài đối với cô ấy.”
Im lặng một lúc, Hứa Xuyên có chút buồn bã, nói: “Không ngờ cô ấy lại là người như vậy.”
Rời khỏi quán cà phê, Hứa Xuyên vẫn còn chán nản, Minh Hàn vỗ vai cậu ta, nói: “Cảm xúc dao động lớn vậy sao? Về phải học hỏi chủ nhiệm Trần của cậu cho kỹ.”
Hứa Xuyên xoa mặt, nói: “Tôi chỉ là hơi sốc thôi.”
Minh Hàn nói: “Bị sốc chứng tỏ cậu rất dễ dàng tin người.”
“Hả?”
“Ban đầu dễ dàng tin vào hình tượng mà Triệu Thủy Hà tạo dựng, sau đó lại dễ dàng tin lời Văn Tân.”
Hứa Xuyên suy nghĩ một hồi, kích động nói: “Chưa chắc những gì Văn Tân nói đã là sự thật! Anh biết ông ta nói không đúng sự thật!”
Minh Hàn bình tĩnh lùi xe, nói: “Ông ta nói gì, Triệu Thủy Hà nói gì, đối với tôi đều như nhau, đâu là thật đâu là giả cần phải điều tra thêm mới biết được.”
Hứa Xuyên nói: “Vậy thì… Anh nghĩ Văn Tân có nói dối không?”
Minh Hàn hỏi ngược lại: “Vậy cậu nói xem, lúc này Văn Tân nói dối với chúng ta thì có lợi ích gì cho ông ta?”
Hứa Xuyên cau mày suy nghĩ, lẩm bẩm: “Văn Tân không thể là hung thủ, giữa ông ta và Triệu Thủy Hà không hề có mâu thuẫn lợi ích gì, về điểm này thì cảnh sát Nhã Phúc đã điều tra rất rõ ràng… Ngược lại, Triệu Thủy Hà chết đi, sự nghiệp của ông ta mới bị ảnh hưởng… Hình như, ông ta thật sự không cần thiết phải nói dối.”
Minh Hàn nói: “Ông ta đã thể hiện một Triệu Thủy Hà mà người ngoài không biết đến từ góc độ của ông ta.”
Hứa Xuyên hỏi: “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Minh Hàn nói: “Ngày mai cậu tiếp tục làm những gì cậu nên làm, tôi sẽ đến phố Ba Tiêu một chuyến nữa.”
Hứa Xuyên cũng muốn đến phố Ba Tiêu, đang định tranh luận thì Minh Hàn nói: “Cậu không định đi gặp Hướng Vũ sao?”
Hứa Xuyên trừng to mắt: “Hả?”
Minh Hàn cười nói: “Nghiên cứu viên các cậu không biết nắm bắt cơ hội như vậy sao? Dùng điểm nghi ngờ mà cậu phát hiện ra hôm nay, dùng lối suy nghĩ mà Văn Tân cung cấp để thử thuyết phục cảnh sát Nhã Phúc. Nếu không làm được thì đừng nói là đội viên của chủ nhiệm Trần, làm mất mặt anh ấy.”
Hứa Xuyên lập tức tràn đầy ý chí chiến đấu, nói: “Được!”
…………..
Cùng lúc đó, tại thành phố Trúc Tuyền.
Trần Tranh lại một lần nữa đến trường trung học số 2. Học sinh đang học buổi tối, từng lớp học sáng đèn, trong quán ăn bên ngoài trường chỉ lác đác vài giáo viên tan làm và khách là người dân sống gần đó. Doãn Cao Cường và Tiểu Hoàng đang dọn dẹp vệ sinh, Trần Tranh đứng ở cửa, Doãn Cao Cường ngẩng đầu lên nhìn thấy anh thì ngẩn người: “Tới ăn mì à?”
Trần Tranh gật đầu: “Còn mì sườn không chú?”
Doãn Cao Cường quay lại bếp nấu mì, Trần Tranh tìm một bàn trống ngồi xuống, quả nhiên nhìn thấy miếng lót đĩa mà lần đầu tiên đến đây anh đã để ý. Miếng lót đĩa trông còn rất mới, có lẽ chỉ mới dùng được vài tháng. Anh mở điện thoại di động ra so sánh với bức ảnh, mặc dù chi tiết có chút khác biệt, nhưng rất giống là do cùng một người làm ra.
Doãn Cao Cường bưng bát mì đến, Trần Tranh kéo ghế bên cạnh, nói: “Chú Doãn, ngồi đi.”
Doãn Cao Cường lau tay, nói: “Tôi biết mà, cậu không chỉ đến ăn mì đâu.”
Trần Tranh mỉm cười, nói: “Chú xem miếng lót đĩa này, có phải cùng loại với miếng ở quán chú không?”
Doãn Cao Cường nhìn một lúc, nói: “Giống, cậu nhìn thấy ở đâu vậy?”
Trần Tranh hỏi: “Miếng lót đĩa này của chú mua ở đâu?”
Ánh mắt Doãn Cao Cường mơ hồ, nói: “Cái này tôi cũng không nhớ rõ nữa.” Nói rồi ông gọi Tiểu Hoàng lại, Tiểu Hoàng gãi đầu, nói chắc chắn không phải do mình mua.
Doãn Cao Cường cũng nói không phải mình mua.
Điều này thật kỳ lạ, miếng lót đĩa xuất hiện trong quán mì mà cả chủ quán và nhân viên đều không biết từ đâu ra.
Trần Tranh nói: “Chú nghĩ kỹ lại xem? Người đan miếng lót đĩa này tên là bà Ngô, mười năm trước bà ấy từng bày sạp ở gần đây, bà ấy còn nhớ quán mì của chú, thậm chí còn nhớ cả Doãn Cạnh Lưu.”
Doãn Cao Cường lập tức ngồi thẳng dậy: “Có tin tức của Tiểu Lưu rồi sao?”
Trần Tranh nói: “Bà Ngô có thể coi là một manh mối, dù sao năm đó bà ấy cũng buôn bán ở gần trường trung học số 2, bây giờ điều cháu muốn biết là, năm đó chú, hoặc là Doãn Cạnh Lưu có từng mua miếng lót đĩa của bà ấy về không?”
Môi Doãn Cao Cường run run, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Hình như có một người bán đồ thủ công, nhưng tôi không mua, cái này, cái này nhìn là đồ mới mà, cho dù Tiểu Lưu có mua, sau ngần ấy năm, nó cũng không thể mới như vậy được?”
Trần Tranh nói: “Vậy thì có người đã đặt chúng vào trong quán.”
Chỉ là camera giám sát trong quán đã bị ghi đè, không thể nào điều tra được là ai đã đặt vào.
Doãn Cao Cường như chợt hiểu ra, nói: “Chắc chắn là học sinh!”
“Học sinh?”
“Đúng vậy, chúng nó thường mang một số thứ lặt vặt đến quán tôi, cậu xem mấy chai đựng ớt này đều là do chúng nó tặng, nói là đồ đạc trong quán tôi cũ kỹ, phải sắm thêm đồ hiện đại.”
Trần Tranh nhìn chai đựng gia vị, quả thật đều là phong cách mà học sinh thích, không ăn nhập với phong cách vốn có của quán mì.
Ăn xong bát mì sườn, Trần Tranh ra về, Doãn Cao Cường tiễn anh ra tận cửa. Chuyện miếng lót đĩa khiến ông nhìn thấy tia hy vọng, mặc dù ông hoàn toàn không hiểu nổi manh mối này rốt cuộc có ý nghĩa gì. Trần Tranh mỉm cười chào tạm biệt Doãn Cao Cường, nhưng khi quay người lại, lông mày anh nhíu chặt.
Bà Ngô nói không bán miếng lót đĩa cho Doãn Cao Cường, Doãn Cao Cường cũng nói không mua, vậy mà miếng lót đĩa mới tinh này lại xuất hiện. Minh Hàn chính là bởi vì manh mối miếng lót đĩa này mới xác định được Ngô Liên San từng đến thành phố Trúc Tuyền, hơn nữa còn ở gần trường trung học số 2, thời gian lại trùng hợp là mười năm trước khi xảy ra liên tiếp hai vụ án.
Có người cố tình đặt miếng lót đĩa của bà Ngô vào trong quán của Doãn Cao Cường. Hắn ta muốn làm gì? Cung cấp manh mối cực kỳ quan trọng cho cảnh sát? Hay là muốn dắt mũi cảnh sát? Có khả năng Doãn Cao Cường nói dối không? Người dễ dàng đặt miếng lót đĩa nhất kỳ thực chính là Doãn Cao Cường. Nếu là ông ta, ông ta đã sớm biết manh mối Ngô Liên San này rồi?
………………
Sáng sớm hôm sau, Minh Hàn và Hứa Xuyên lại chia nhau ra hành động. Phố Ba Tiêu buổi sáng náo nhiệt hơn buổi chiều, có thương nhân đến nhập hàng, có du khách mua đồ lưu niệm. Minh Hàn len lỏi đến sạp hàng của bà Ngô, lại phát hiện bà Ngô không ra bán hàng.
Người phụ nữ trung niên bán hàng bên cạnh cũng cảm thấy kỳ lạ: “Bà Ngô bị ốm rồi sao? Bà ấy là người chăm chỉ nhất phố chúng ta đấy.”
Minh Hàn lập tức đến nhà bà Ngô, gõ cửa, không lâu sau liền nghe thấy tiếng bà Ngô: “Tới đây, ai đấy?”
Cửa mở ra, bà Ngô trông tiều tụy hơn so với hôm qua, dường như là ngủ không ngon giấc: “Cảnh sát, cảnh sát Minh, sao cậu lại đến nữa vậy?”
Minh Hàn nói: “Còn một số việc hôm qua quên hỏi. Sao bà không ra bán hàng ạ?”
Bà Ngô thở dài: “Hôm qua không phải nói chuyện với cậu về chuyện cũ sao, sau đó tôi lại nghĩ đến con trai, con dâu, ngủ không ngon.”
Minh Hàn xin lỗi, bà Ngô vội vàng nói: “Không sao, còn vấn đề gì, vào nhà nói đi.”
Minh Hàn nói: “Kỳ thực hôm nay cháu muốn hỏi bà về một người.”
Bà Ngô lại rót nước cho Minh Hàn: “Ai vậy?”
“Triệu Thủy Hà, người tám năm trước từng sống ở phố Ba Tiêu.”
“Triệu Thủy Hà? Chưa từng nghe nói. Cô ấy làm sao vậy?”
Minh Hàn tìm kiếm trên điện thoại, đưa cho bà Ngô: “Tin tức này bà xem qua chưa?”
Bà Ngô vừa nhìn thấy, kinh ngạc nói: “Chính là nữ giám đốc bị nam đồng nghiệp giết hại đó sao?”
Minh Hàn nói: “Đúng vậy, cô ấy từng thuê nhà ở phố Ba Tiêu một năm.”
Bà Ngô cố gắng nhớ lại: “Tôi không nhớ rõ người này.”
Minh Hàn lại lấy ảnh ra, tổng cộng có hơn mười tấm: “Bà xem xem, có thấy quen mắt không?”
Bà Ngô xem qua vài tấm, sắc mặt dần dần thay đổi, nhỏ giọng nói: “Là cô ấy sao?”
Minh Hàn thầm nghĩ quả nhiên: “Bà từng gặp cô ấy sao?”
Bà Ngô trả điện thoại cho Minh Hàn, sắc mặt không được tốt lắm: “Tôi không biết tên cô ấy, nghe người khác gọi là Tiểu Hà, tôi cứ tưởng cô ấy họ Hà, lúc đó xem tin tức, hoàn toàn không ngờ là cô ấy.”
Minh Hàn quan sát phản ứng của bà Ngô, sự bất mãn và chán ghét hiện rõ mồn một, nhưng bởi vì cô ấy đã chết, người già lại coi trọng việc người chết là lớn nhất, vậy nên bà mới miễn cưỡng che giấu cảm xúc thật của mình.
Nghĩ đến phân tích của Văn Tân về Triệu Thủy Hà, Minh Hàn thăm dò hỏi: “Cô ấy từng mạo phạm bà sao?”
Bà Ngô xua tay: “Không phải tôi… Ai, chuyện này tôi không biết nên nói thế nào nữa. Người ta cũng đã mất rồi, tôi là một bà già, còn nói xấu người khác…”
Minh Hàn nói: “Không sao, đây cũng là giúp chúng tôi hiểu thêm về nạn nhân.”
Bà Ngô suy nghĩ một lúc, nói: “Được rồi, là thế này.”
Tám năm trước, phố Ba Tiêu mới bắt đầu được quy hoạch thành phố nghề thủ công mỹ nghệ, quản lý còn rất lộn xộn, người thuê nhà rất nhiều. Bà Ngô dẫn theo cháu gái, đương nhiên cũng dành nhiều thiện cảm cho những người phụ nữ trẻ tuổi sống một mình. Lúc đó buôn bán không được tốt lắm, phần lớn thời gian trong ngày là rảnh rỗi, mọi người ngồi ở sạp hàng trò chuyện, có người nhắc đến Tiểu Hà, nói là cô ấy đang khởi nghiệp, nhưng một người phụ nữ, làm gì cũng khó khăn.
Bà Ngô từng gặp Tiểu Hà vài lần, người phụ nữ ấy lúc nào cũng vội vàng, trông rất mệt mỏi, ngay cả thời gian dừng lại xem hàng cũng không có.
Đến kỳ nghỉ hè, Ngô Liên San nhất quyết muốn ở lại giúp bà trông coi sạp hàng, bà Ngô miệng thì nói cháu gái mau về nhà học bài, nhưng trong lòng lại rất vui vì đứa cháu gái hiểu chuyện có thể ở bên cạnh mình. Trong khoảng thời gian đó, Ngô Liên San lúc nào cũng đọc sách, làm bài tập ở sạp hàng, con bé học giỏi, mỗi lần thi đều đứng nhất lớp – mặc dù trường mà con bé theo học cũng không phải là trường điểm, thành tích tính trên toàn thành phố chỉ ở mức trung bình, nhưng bà Ngô vẫn cảm thấy rất tự hào.
Một hôm, Tiểu Hà – người lúc nào cũng đi ngang qua các sạp hàng mà không liếc mắt nhìn – không biết vì lý do gì lại đột nhiên dừng lại ở sạp hàng của bà Ngô. Nhưng cô ta không nhìn những món đồ thủ công mỹ nghệ được bày la liệt, mà lại nhìn Ngô Liên San. Ngô Liên San đang làm bài tập vật lý, ngẩng đầu lên nhìn cô ta, mỉm cười hỏi: “Chị ơi, chị muốn mua gì ạ? Chị có thích móc khóa này không? Do bà nội em đan đấy ạ.”
Tiểu Hà chỉ liếc nhìn móc khóa một cái, ánh mắt rơi vào quyển vở của Ngô Liên San, sau đó cầm lên, nhìn bìa, nói: “Đây là đề thi thử đại học, nhưng em còn chưa học cấp 3 mà.”
Ngô Liên San nói: “Vâng ạ, em muốn chuẩn bị sớm.”
Tiểu Hà nói: “Ồ? Em muốn thi vào trường đại học nào?”
Ngô Liên San hơi đỏ mặt: “Em muốn thi vào Lạc Thành, những trường đại học tốt nhất tỉnh mình đều ở Lạc Thành ạ.”
Đó là mong muốn chân thành và giản dị của Ngô Liên San khi còn là một cô bé. Con bé không chút ngần ngại nói với người lạ rằng con bé muốn dùng kiến thức và nỗ lực của mình để bản thân và bà nội có cuộc sống tốt hơn.
Tiểu Hà nhìn con bé từ trên cao, một lúc sau ném quyển vở lên sạp hàng, cười lớn.
Ngô Liên San ngẩn người: “Chị?”
Đôi môi được tô son đỏ chót của Tiểu Hà mấp máy, thốt ra những lời thật cay nghiệt, thậm chí là ác độc: “Một con bé con như mi, học giỏi như vậy thì có ích gì? Cuối cùng chẳng phải cũng đi làm thuê cho người khác sao. Còn muốn dựa vào thi cử để đổi đời? Chị cho mi một lời khuyên, nên từ bỏ sớm đi, chi bằng học một nghề thủ công như bà của mình, rồi ra chợ bán hàng còn hơn.”
Hết chương 33.