Chương 33: Song Sư (33)

 

Chương 33: Song Sư (33)

 

“Sao anh lại nói tôi như vậy?” Lăng Liệp ấm ức muốn chết, “Có một đồng đội chủ động xông pha như tôi, anh còn chưa hài lòng sao?”

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

Tuy không hợp lắm, nhưng vào khoảnh khắc này, anh đột nhiên nhớ đến cái meme trên mạng — ảnh đại diện là tôi, không hài lòng sao?

 

Quý Trầm Giao: “Từ khi nào thì anh trở thành thành viên của đội trọng án vậy?”

 

Lăng Liệp: “Người liên quan thì không phải đồng đội sao? Hay là anh có người liên quan nào khác rồi?”

 

Quý Trầm Giao: “….” Có cách nào bắt giam tên này 48 tiếng vì tội cản trở người thi hành công vụ không ta?

 

Nhưng Quý Trầm Giao đã nhanh chóng dẹp bỏ cái ý nghĩ này ngay. Bắt giam 48 tiếng? Có khi Lăng Liệp cầu còn không được ấy chứ, lại còn bắt anh bao cơm nữa!

 

Thôi vậy. Quý Trầm Giao đối diện với đôi mắt long lanh kia, lập tức hết giận, cái lòng háo thắng chết tiệt của đàn ông lại trỗi dậy, anh có chút không cam tâm khi Lăng Liệp tìm được Lưu Xán Dương trước mình, hỏi: “Anh đã hỏi được gì từ Lưu Xán Dương rồi?”

 

Lăng Liệp không trả lời, mà đột nhiên tiến sát đến trước mặt Quý Trầm Giao. Quý Trầm Giao không ngờ anh lại đánh úp bất ngờ như vậy, theo bản năng ngả người ra sau.

 

“Đội trưởng Quý, tôi mời anh uống cà phê nhé.”

 

Quý Trầm Giao khó hiểu, sao ai gặp anh cũng muốn mời anh uống cà phê vậy? Nhìn anh giống như không có tiền mua cà phê lắm à?

 

Lăng Liệp chống nạnh, “Anh lại còn do dự? Để tôi móc hầu bao ra một lần khó lắm đấy!”

 

Quý Trầm Giao thầm nghĩ, chắc chắn có gian trá. Nếu anh mà uống, tên khốn này chắc chắn sẽ in hóa đơn thành một trăm bản, dán đầy cửa kính của đội, gặp ai cũng nói: “Đội trưởng Quý Trầm Giao của đội trọng án bóc lột dân đen! Đến cả chút tiền lẻ của kẻ vô công rỗi nghề như tôi cũng không tha! Hừ—hừ—”

 

Lăng Liệp cười cong cong hai mắt, “Đội trưởng Quý, anh đang nói xấu tôi phải không?”

 

Quý Trầm Giao, người nào đó theo một nghĩa nào đó thì đúng là đang nghĩ vậy, anh không khỏi quay mặt đi, còn cố ý hắng giọng một tiếng.

 

Lăng Liệp lộ vẻ mặt “Thấy chưa, tôi đã nói trúng mà”, hắn còn đuổi theo ánh mắt anh, nhất quyết bắt anh phải nhìn mình.

 

Quý Trầm Giao bực mình, “Anh thôi đi được rồi đấy.”

 

Lăng Liệp thở dài, “Tôi là quan tâm anh nên mới muốn mời anh uống cà phê, anh nghĩ tôi là cái gì vậy?”

 

Quý Trầm Giao: “Hả?”

 

Lăng Liệp giơ tay phải lên, giống như đang cầm một cái kính lúp, khoa tay múa chân trên mặt Quý Trầm Giao: “Trong mắt anh có rất nhiều tơ máu, mệt mỏi lắm phải không?”

 

Quý Trầm Giao hơi ngả người ra sau, tránh cho tay Lăng Liệp chạm vào mắt mình. Vào khoảnh khắc này, bỗng dưng anh cảm thấy có chút khác lạ.

 

Có phải vì giọng điệu của Lăng Liệp đột nhiên trở nên dịu dàng khi nói câu này không? Hay là vì bọn họ đang ở quá gần nhau?

 

Quý Trầm Giao cố gắng nhắm mắt lại, mệt mỏi ư? Làm đội trưởng đội trọng án mấy năm nay, anh đã quen với mệt mỏi rồi, nhưng bị người khác nói rõ ra như vậy thì đây là lần đầu tiên.

 

Sự dịu dàng của Lăng Liệp giống như một bong bóng xà phòng, trong nháy mắt đã biến mất. Cái tên phiền phức này cười híp mắt lùi về sau, bắt đầu giở trò diễn kịch, “Lòng tốt bị coi như lòng lang dạ sói, lòng người hiểm ác, lòng người khó dò, xã hội này sắp tàn rồi. Hừ—hừ—”

 

Quý Trầm Giao: “…” Đúng là như những gì vừa nói, cả hiệu ứng âm thanh cũng có, thật sự là hừ hừ!

 

Anh lại nghĩ, bản thân vừa nãy không phải là nói xấu, mà là là dự đoán trước hiện thực!

 

“Thôi vậy, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, đã nói là mời thì cho dù ai đó có lòng lang dạ sói, tôi vẫn phải mời.” Lăng Liệp lau đi giọt nước mắt không hề tồn tại, “Đối diện có quán cà phê kìa.”

 

Quý Trầm Giao bị hắn làm phiền đến mức khô cả họng, quả thật cần uống chút gì đó. Hai người cùng nhau đến quán cà phê, Lăng Liệp hớn hở nhìn quầy gọi món, hào phóng nói: “Nào! Gọi thoải mái đi!”

 

Quán cà phê này không phải là thương hiệu hay chuỗi, từ phong cách trang trí đến tên món đều toát lên một vẻ khoa trương phù phiếm và kỳ lạ, trong tủ kính còn có những món đồ sưu tầm ít người biết mà chẳng rõ chủ quán kiếm được từ đâu, giá cả tất nhiên cũng rất đắt đỏ. Một ly Americano bình thường thôi mà đã sáu mươi tệ, những loại thêm sữa và trang trí thì càng vô lý.

 

Vốn Quý Trầm Giao chỉ muốn gọi đại một ly đồ uống cho xong, nhưng liếc mắt thấy Lăng Liệp thì anh lại đột nhiên nảy sinh ý định xấu xa, “Thật sự mời đấy à?”

 

Lăng Liệp nhỏ giọng nói: “Trước khi vào không biết đắt thế này. Hay là chúng ta đổi quán khác nhé?”

 

Quý Trầm Giao cố ý hếch cằm lên, “Hừ.”

 

Lăng Liệp: “Anh đừng dùng mũi phì phì thế, giống như con trâu ấy.”

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

“Không đổi thì không đổi vậy.” Lăng Liệp đau lòng, dặn dò: “Vậy anh nhìn mà gọi nhé, tôi kiếm tiền đâu có dễ, đánh trống một lần được có 50 tệ, đến cả bánh bao sốt thịt cũng không còn ăn được nữa…”

 

Lời còn chưa dứt, Quý Trầm Giao đã nói: “Mocha siêu — lớn.”

 

Lăng Liệp: “…”

 

Quý Trầm Giao nói với nhân viên phục vụ: “Cho anh ta một ly Matcha latte, cũng siêu — lớn nhé.”

 

Nhân viên phục vụ nhịn cười: “Dạ vâng, của quý khách hết 199 tệ, mời quét mã.”

 

Quý Trầm Giao mỉm cười nhìn Lăng Liệp. Lăng Liệp lôi lôi móc móc tiền lẻ trong túi mình ra, “Cà phê tôi hay uống có bảy tệ thôi mà.”

 

Quý Trầm Giao bị bộ dạng phá sản của hắn làm cho vui vẻ quá mức, vốn cũng không có ý định bóc lột dân đen, giờ thấy trêu đủ rồi thì lấy điện thoại ra quét mã, giành trả tiền trước.

 

Nhân viên phục vụ: “Vâng, quý khách muốn dùng tại chỗ hay mang đi ạ?”

 

Nếu không phải đang bận điều tra vụ án, Quý Trầm Giao thật sự muốn ngồi lại đây. Cà phê gần hai trăm tệ, bán nhiều hơn là không gian. Nhưng không còn cách nào, đành hẹn lần khác vậy.

 

“Mang đi, cảm ơn.”

 

Lăng Liệp cất tiền xong, nhìn chằm chằm Quý Trầm Giao.

 

Quý Trầm Giao nghiêng người tựa vào quầy bar, so với dáng vẻ thường ngày thì có chút lười biếng bất cần, “Sao? Cảm động trước tinh thần không bóc lột dân đen của tôi à?”

 

“Cũng không hẳn.” Lăng Liệp không hề xấu hổ, còn cười có chút không có ý tốt.

 

Quý Trầm Giao: “Hửm?”

 

Lăng Liệp: “Chỉ là cảm thấy, lúc anh nói siêu—lớn rất thú vị.”

 

Quý Trầm Giao nhíu mày, “Không được gọi ly siêu lớn à?”

 

“Được chứ, dù sao cũng không phải tôi trả tiền mà.”

 

“Vậy thú vị ở chỗ nào?”

 

“Giống trẻ con.”

 

“…”

 

Đây là lần đầu tiên trong đời Quý Trầm Giao bị người khác nói giống trẻ con, nhất thời không phản ứng lại được, phải mất nửa phút mới nói: “Đừng có trêu chọc nhân viên công vụ.”

 

Nhân viên phục vụ lúc này lớn tiếng gọi: “Thưa anh, hai ly siêu lớn của quý khách xong rồi ạ.”

 

Quý Trầm Giao cầm lấy ly mocha siêu lớn, không đợi Lăng Liệp, sải bước đi về phía cửa. Lăng Liệp đi theo sau, “Đội trưởng Quý, cho tôi đi nhờ xe một đoạn được không?”

 

Quý Trầm Giao đứng cạnh cửa xe, “Người lớn, anh đến đây bằng gì?”

 

Lăng Liệp cười ngặt nghẽo, “Đi tàu điện ngầm đến.”

 

“Lên xe.”

 

Hôm nay Quý Trầm Giao lái xe riêng của mình, trước đây Lăng Liệp chưa từng ngồi, sau khi quan sát trước sau, hắn nói: “Có thể ngồi ghế phụ được không?”

 

Phần lớn tâm trí của Quý Trầm Giao bị vụ án chiếm mất, không phản ứng kịp tại sao Lăng Liệp lại hỏi một câu như vậy, “Không ngồi được thì anh định bò trên nóc xe chắc?”

 

Lăng Liệp: “Tôi là lo, nhỡ đây là ghế dành riêng cho vợ, tôi mà ngồi vào, chẳng phải sẽ không giải thích được sao?”

 

Quý Trầm Giao cố gắng nhịn lại cái ý muốn đạp ga, quăng tên này ở lại, “Lên xe!”

 

Lăng Liệp cung kính không bằng tuân lệnh, ngồi xong chắp tay: “Xin lỗi vợ anh nhé.”

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

Xe chạy ra khỏi khu văn phòng, Quý Trầm Giao định đưa cái người đang ngồi ở ghế dành riêng cho vợ — hừ, đang ngồi ở ghế phụ kia về khu nhà ở, nhưng Lăng Liệp lại mở miệng trước: “Đội trưởng Quý, anh định đi đâu vậy, hôm nay tôi rảnh, đi cùng anh.”

 

Trong đầu Quý Trầm Giao vẫn còn văng vẳng chữ “vợ” kia, giọng điệu có chút không tốt: “Đi đến công viên Miếu Sơn!”

 

Lăng Liệp: “Vậy tôi cũng đi xem.”

 

Công viên Miếu Sơn chính là nơi Lưu Ngọc Thuần và Chu Khánh Hà cùng những người khác hẹn nhau đi chụp ảnh, hiện tại hoa trên núi đang nở rộ, rất nhiều các cô các dì đã về hưu quàng khăn lụa trên vai. Đồng thời công viên Miếu Sơn cũng là nơi Quý Trầm Giao và Lăng Liệp gặp nhau lần đầu, đội trống lưng là khách quen của công viên này.

 

Trước đây Quý Trầm Giao không hiểu rõ về những nhóm người này, chỉ thỉnh thoảng thấy cư dân mạng chế giễu bọn họ. Muốn tìm hiểu vụ án của Lưu Ngọc Thuần thì phải đi sâu tìm hiểu về nhóm người này.

 

Trên đường đi chỉ có công việc để nói, hai người tự nhiên mà nói đến những bức ảnh chụp màn hình bị lộ ra ngoài.

 

Tuy dân mạng cho rằng Vương Tiểu Văn chính là hung thủ, còn đang rầm rộ mở cuộc thảo phạt, nhưng Quý Trầm Giao và Lăng Liệp lại hiếm khi đạt được sự nhất trí—ảnh chụp màn hình không thể chứng minh bất cứ điều gì, người nhà sống chung với nhau dễ xảy ra đủ loại mâu thuẫn, người thích khẩu nghiệp và người có thể giơ dao đồ sát không thể đánh đồng với nhau được.

 

“Lưu Xán Dương này là bạn học cấp 1, cấp 2 và cấp 3 của Vương Tiểu Văn, quan hệ rất thân thiết.” Lăng Liệp nói: “Giữa những người bạn thân thiết nhất, nói gì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Vương Tiểu Văn không nói muốn giết mẹ ở những nhóm khác, có thể thấy cô ta rất tin tưởng Lưu Xán Dương.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Đây cũng là chỗ mà Quý Trầm Giao cảm thấy thật mâu thuẫn, Lưu Xán Dương đối với người bạn thân thiết này dường như ôm một loại cảm xúc rất phức tạp, muốn nhìn cô ta gặp xui xẻo. Mà nam nữ thân thiết đến mức này, nhưng lại không phải là quan hệ người yêu thì bản thân nó đã rất kỳ lạ rồi.

 

“Bởi vì Lưu Xán Dương gay, giữa anh ta và Vương Tiểu Văn là tình chị em, giữa bọn họ có một mối quan hệ cạnh tranh tinh tế.” Lăng Liệp nói: “Bọn họ đều có xuất thân từ gia đình công nhân viên chức, môi trường trưởng thành không tốt. Hôm nay tôi nói chuyện với anh ta, biết được nhà họ Lưu sau khi bố mẹ nghỉ hưu thì cuộc sống ngày càng khó khăn, công việc của Lưu Xán Dương cũng không ổn. Mà nhà họ Vương thì đang trên đà đi lên, tính chất công việc của Vương Tiểu Văn và Lưu Xán Dương cũng gần giống nhau, nhưng Vương Tiểu Văn lại đang ở một công ty rất có tiềm năng.”

 

Quý Trầm Giao trầm tư một lát, “Tình bạn của Lưu Xán Dương với Vương Tiểu Văn sớm đã biến chất, cho nên phóng viên vừa tìm được anh ta thì anh ta liền đưa ra ảnh chụp màn hình.”

 

Lăng Liệp: “Nhưng nói anh ta cố tình gây hiểu lầm cho cảnh sát, vu oan cho Vương Tiểu Văn thì cũng không đến mức đó. Anh ta chỉ muốn nhìn thấy Vương Tiểu Văn gặp xui xẻo.”

 

Trong xe yên tĩnh một lúc, Quý Trầm Giao nói: “Vậy theo anh thấy, Vương Tiểu Văn chỉ là bị Lưu Xán Dương chơi đểu, không liên quan đến vụ án này?”

 

Lăng Liệp: “Tôi chỉ nói, lời nói riêng tư không đủ để chứng minh Vương Tiểu Văn giết mẹ mình, tôi cũng không dám khẳng định cô ta thật sự vô tội.”

 

Suy nghĩ của Quý Trầm Giao và Lăng Liệp đều giống nhau, nghi ngờ của Vương Tiểu Văn vẫn chưa được xóa bỏ.

 

Công viên Miếu Sơn vắng vẻ hơn rất nhiều so với hai lần trước Quý Trầm Giao đến, hoa vẫn nở rộ, nhưng người dưới hoa thì thưa thớt.

 

Quý Trầm Giao không trực tiếp tiến lên giơ thẻ ngành, mà đến gần nghe các dì các cô nói chuyện.

 

“Hôm nay thời tiết đẹp như vậy mà chỉ có mấy người chúng ta đến chụp, sớm biết thế tôi đã mang thêm khăn lụa rồi.”

 

“Mấy người khác cảm thấy xui xẻo ấy mà, nghe nói ‘Nữ Hoàng Mỹ Mạo’ kia vốn cũng định đến chụp.”

 

“Đều tại mấy người lôi kéo tôi đến, tôi cũng thấy xui xẻo!”

 

“Mấy người đúng là mê tín dị đoan, chúng ta không có thù oán gì với bà ấy, mặt còn chưa gặp, chẳng lẽ nơi bà ấy từng đến chúng ta đều không được đi nữa sao?”

 

“Nói cũng phải, đội của Cường Xuân Liễu kia thật sự không thấy đâu rồi.”

 

“Vội vàng trốn đi còn gì, người ghét đội Hồng Vân nhất chính là bọn họ đấy…”

 

Các dì các cô đang nói chuyện thì đột nhiên phát hiện cách đó không xa có một anh chàng đẹp trai đang đứng, mọi người vội vàng gọi: “Anh bạn trẻ, đến chụp cho bọn tôi một tấm ảnh chung đi! Gậy tự sướng chụp không tiện lắm!”

 

Quý Trầm Giao theo bản năng muốn gọi Lăng Liệp, nhưng quay đầu nhìn lại, Lăng Liệp không biết đã đi đâu rồi. Anh bèn đi đến, nhớ lại dáng vẻ Lăng Liệp chụp ảnh cho các dì các cô hôm đó, học theo từng động tác, ân cần nhẫn nại, không những giúp chụp, còn nhiệt tình chọn cảnh, hướng dẫn tạo dáng. Không biết từ lúc nào đã chụp ảnh cùng các bà các cô được nửa tiếng.

 

Trong lúc đó cũng nói chuyện khá nhiều, biết được trong giới chụp ảnh của những người đã về hưu ở thành phố Hạ Dung có mấy đội người mẫu và đội trống lưng cạnh tranh lẫn nhau.

 

Đội người mẫu Hồng Vân của Lưu Ngọc Thuần vốn vô danh tiểu tốt, nhưng sau khi danh tiếng của “Nữ Hoàng Mỹ Mạo” ngày càng vang dội, đội Hồng Vân cũng theo đó mà nổi danh. Mà Chu Khánh Hà lại là một người đặc biệt biết cách làm việc, giành giật công việc khắp nơi, người chịu ảnh hưởng lớn nhất trong đó chính là đội trống lưng Xuân Liễu, nghe nói người của đội trống lưng còn từng mắng Lưu Ngọc Thuần trên Mộc Âm.

 

Quý Trầm Giao hỏi thăm được kha khá rồi, trả điện thoại lại cho các dì các cô. Đội trống lưng Xuân Liễu này đáng để điều tra, nhưng có hơi ngoài dự đoán của anh là, vụ án này lại có một chút liên quan đến Lăng Liệp.

 

Quý Trầm Giao về đến chỗ đậu xe, lúc này Lăng Liệp mới xuất hiện, trên đầu và lưng dính đầy cỏ, lông mi ẩm ướt, nếu anh đoán không nhầm thì người này đã tìm một chỗ phơi nắng rồi ngủ trong lúc anh tìm manh mối cùng các dì các cô.

 

Dù sao thì thời tiết đẹp như thế, cả mèo cũng muốn ra phơi nắng mà.

 

Về đến xe, Quý Trầm Giao nhận được điện thoại của Lương Vấn Huyền, đã lấy được ghi chép liên lạc và lịch sử lên mạng của hai cha con nhà họ Vương, quả thật Vương Tiểu Văn đã nói dối về chuyện con dao, cô ta đã đặt mua con dao bếp nhỏ hình 2, nhưng khi bị hỏi về tung tích con dao, cô ta lại ấp úng không trả lời được.

 

“Còn có một manh mối quan trọng nữa.” Lương Vấn Huyền tiếp tục nói: “Tối ngày 26 lúc 11 giờ, camera giám sát ở phố Cảm Tử đã quay được Vương Tiểu Văn. Vào thời gian gây án, cô ta xuất hiện ở khu vực xảy ra vụ án.”

 

Quý Trầm Giao vốn định hỏi Lăng Liệp chi tiết về đội trống lưng Xuân Liễu, lúc này cũng chỉ có thể tạm thời gác lại.

 

Có lẽ thứ mà người hiện đại khó kiểm soát nhất chính là điện thoại. Đội trọng án không những điều tra được việc Vương Tiểu Văn mua con dao bếp nhỏ vào ngày 10 tháng 3, cũng chính là ngày cô ta nói muốn giết Lưu Ngọc Thuần trong nhóm chat, mà còn phát hiện ít nhất sáu lịch sử tìm kiếm có liên quan đến việc giết người. Có thể nói là động cơ gây án khá đầy đủ.

 

Quý Trầm Giao quay đầu xe ở ngã tư đường, lái về khu dân cư Vân Tân ở khu Nam Thành, nơi Vương Tiểu Văn thuê, đồng thời lập tức xin được lệnh khám xét.

 

Việc Vương Tiểu Văn mua dao không thể chứng minh cô ta là hung thủ, nói không ra tung tích của con dao mới là chỗ đáng nghi nhất. Không dám để cảnh sát tìm thấy con dao này? Vì trên đó có vết máu? Hay là có nguyên nhân khác?

 

Nếu cô ta không liên quan đến vụ án mạng, con dao hẳn là đang ở trong phòng trọ của cô ta. Nếu không tìm thấy con dao, lời giải thích hợp lý nhất chính là, cô ta đã xử lý con dao sau khi gây án.

 

Khu Nam Thành là khu vực trọng điểm phát triển của thành phố Hạ Dung những năm gần đây, môi trường tốt hơn nhiều so với khu phố cũ ở đường Cảm Tử. Vị trí của khu Vân Tân tuy chỉ là khu dân cư tầm trung, nhưng nhà cửa rất mới, cơ sở vật chất đầy đủ, cộng thêm tàu điện ngầm và trung tâm thương mại xung quanh đều có đủ, tiền thuê không hề thấp.

 

Căn hộ một phòng ngủ một phòng khách mà Vương Tiểu Văn thuê mỗi tháng, chỉ riêng tiền thuê thôi đã là hai ngàn tư, đối với người làm công ăn lương bình thường mà nói, đây không phải là một khoản chi nhỏ.

 

Chủ nhà đến mở cửa, không biết người thuê nhà đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng biện hộ cho Vương Tiểu Văn: “Cô gái này là người rất tốt, sạch sẽ, giữ gìn đồ đạc, chưa bao giờ nộp tiền nhà muộn, cô ta có đắc tội gì ai sao? Chắc chắn có hiểu lầm gì đó…”

 

Đội trọng án bắt đầu lục soát trong nhà, phòng khách nhìn có vẻ là không gian làm việc của Vương Tiểu Văn, trên bàn ăn hình chữ nhật đủ chỗ cho sáu người ngồi bày la liệt máy tính xách tay, máy in gia đình, bút đủ màu sắc, hơn chục cuốn sách liên quan đến thiết kế và quảng cáo.

 

Xem ra việc Vương Tiểu Văn nói về nhà cũng phải tăng ca là thật, mà việc Lưu Ngọc Thuần mở video Mộc Âm ở nhà, chắc chắn đã gây ra không ít phiền toái cho cô ta.

 

Thiết bị điện tử trong nhà ngoài máy tính, còn có một điện thoại cũ và một máy tính bảng đang bật. Quý Trầm Giao niêm phong chúng vào túi đựng vật chứng, chuẩn bị giao cho Thẩm Tê kiểm tra.

 

Nhà không lớn, mấy cái tủ đều trống trơn, cộng thêm việc chủ nhà có mặt, rất quen thuộc với việc trang trí và kết cấu, không có chuyện ở đâu có ngăn bí mật, cho nên việc lục soát kết thúc rất nhanh — dao chặt xương, dao gọt hoa quả ở trong bếp đều có đủ, nhưng con dao bếp nhỏ kia lại không thấy đâu.

 

Tình hình bao phủ camera giám sát của khu Vân Tân khá tốt, Quý Trầm Giao yêu cầu quản lý tòa nhà lấy ghi chép ngày 26 và 27 tháng 4. Camera quay được Vương Tiểu Văn rời khỏi cổng phía Đông của khu dân cư vào lúc 9 giờ 36 phút tối ngày 26, cô ta mặc một bộ đồ thể thao màu xám, đeo một chiếc ba lô hai quai. Lần tiếp theo bị ghi lại thì đã là 5 giờ 11 phút sáng ngày 27.

 

Bộ quần áo và chiếc ba lô này hiện tại đều đang bị vứt trong máy giặt nhà Vương Tiểu Văn, đã giặt xong, đã vắt khô, nhưng chưa được đem ra phơi kịp thời.

 

“Tịch Vãn.” Quý Trầm Giao nói: “Mang về làm xét nghiệm vết máu, tôi đi thẩm vấn Vương Tiểu Văn.”

 

“Tôi không có giết mẹ tôi!” Đối diện với từng tờ ghi chép tìm kiếm được in ra, Vương Tiểu Văn vừa sợ hãi vừa hối hận, “Tôi thừa nhận có rất nhiều lúc tôi hy vọng bà ấy không còn nữa, tôi không biết tại sao tôi lại có một người mẹ ngu ngốc, phù phiếm và ích kỷ như vậy. Nhưng tôi chỉ nghĩ như vậy thôi mà, nghĩ thôi cũng không phạm pháp?!”

 

Quý Trầm Giao gấp giấy in lại, đặt sang một bên, “Cô có xem bao nhiêu nội dung phạm tội đi chăng nữa cũng không sao, tôi sẽ không dùng những thứ này để thẩm vấn cô. Nhưng mà…” Ánh mắt anh sắc bén như chim ưng, “Cô đã nói dối về chuyện con dao, và đến bây giờ vẫn không chịu khai tung tích con dao ở đâu, tôi có lý do để nghi ngờ cô buộc phải xử lý nó. Cái gì thì cần phải xử lý? Hung khí.”

 

Vương Tiểu Văn cứng đờ, “Tôi thật sự không biết nó ở đâu, tôi nhận được là tôi vứt đi rồi!”

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Tại sao?”

 

Vương Tiểu Văn: “Bởi vì tôi căn bản không thật sự muốn giết mẹ tôi mà! Đấy chỉ là nhất thời nóng đầu thôi! Tôi ngủ một giấc là hối hận rồi, cảm thấy mình bị bệnh, nhưng lúc đó thì hàng đã giao rồi, trả lại cũng không được!”

 

“Cô đã vứt nó ở đâu?”

 

“Ở thùng rác đối diện trạm chuyển phát nhanh ấy!”

 

Vương Tiểu Văn nói, sau khi xả giận trong nhóm, cô ta vẫn còn tức, nhất thời kích động mua con dao bếp nhỏ trong hình 2, nhưng quá trình chờ đợi con dao bếp là một loại dày vò lương tâm kéo dài, con dao bếp càng đến gần cô ta, cô ta càng cảm thấy mình không phải là con người, vốn định đợi dao đến sẽ gửi lại cho người bán, để đối phương hoàn tiền.

 

Nhưng mã nhận hàng vừa gửi đến điện thoại của cô ta, cảm giác tội lỗi của cô ta càng thêm mãnh liệt, căn bản không muốn cầm thứ này thêm một giây nào nữa, thế là sau khi lấy xong, cô ta không hề mở ra, mà trực tiếp ném vào thùng rác.

 

Quý Trầm Giao quan sát những biểu cảm thật nhỏ trên mặt Vương Tiểu Văn khi kể lại. Con dao bếp trở thành con dao của Schrodinger lời giải thích của Vương Tiểu Văn có phần hợp lý, con người rất phức tạp, suy nghĩ có thể thay đổi bất cứ lúc nào, nhưng không tìm thấy con dao thì nghi vấn không thể được loại bỏ. Hơn nữa, nếu con dao thật sự bị Vương Tiểu Văn vứt đi, vậy liệu có người nào đó đã cố tình lấy con dao đi không?

 

Thông thường trước cửa trạm giao nhận đồ đều có camera giám sát, lát nữa phải đi kiểm tra, nhưng thời gian đã hơn một tháng, rất có thể ghi chép đã bị xóa rồi.

 

“Tối ngày 26 tháng 4 cô đã trở về phố Cảm Tử, nhưng lần trước tôi hỏi cô, cô lại không hề đề cập đến.” Quý Trầm Giao đưa ra một nghi vấn khác, “Cô trở về làm gì?”

 

Vương Tiểu Văn thô bạo vuốt tóc hai cái, cười khổ: “Bây giờ tôi nói tôi về để hồi tưởng lại tình yêu thương của mẹ lúc nhỏ, chắc anh cũng sẽ không tin đúng không?”

 

Quý Trầm Giao nói: “Không cần suy đoán xem tôi tin hay không, cô cứ khai thật, tôi sẽ tự phán đoán.”

 

Vương Tiểu Văn cúi đầu im lặng, Quý Trầm Giao nhìn thời gian, hai phút sau cô ta mới mở miệng lần nữa, “Nửa tháng trước, tôi nhận một dự án lên kế hoạch, chủ đề là tuổi thơ, tình thân. Tôi không giỏi chủ đề ấm áp này, những ý tưởng nghĩ ra đều không được hay cho lắm. Lãnh đạo nói với tôi, tôi có thể đặt mình vào đó, nghĩ về thời thơ ấu.”

 

Vương Tiểu Văn đóng cửa tự tìm tòi, nhưng không có chút cảm hứng nào, deadline lại sắp đến, cô ta nóng đầu, dứt khoát quay về phố Cảm Tử. Khu nhà máy có tất cả ký ức tuổi thơ của cô ta, lúc đó nhà tuy nghèo, nhưng bố mẹ hòa thuận, Lưu Ngọc Thuần thường đón cô ta tan học, trên đường về bà còn dùng tiền tiết kiệm được từ tiền mua thức ăn mua cho cô ta những miếng hình dán nhỏ mà cô ta thích nhất.

 

Sự yêu thích của cô ta đối với truyện tranh và sáng tạo cũng được bồi dưỡng từ đó.

 

Mà cánh cổng trường tiểu học loang lổ, hàng rào gạch, khung leo trèo rỉ sét và sân chơi đầy cỏ dại, tất cả đều là những hồi ức tuổi thơ đơn thuần và hạnh phúc của cô ta.

 

Tối hôm đó, cô ta một mình đi trên phố Cảm Tử, chuyện cũ như một cơn gió đêm dịu dàng thổi qua, thổi đến nỗi lòng cô ta cũng rộng mở, cuối cùng cảm hứng cũng dâng trào. Cô ta nghĩ, sau khi hoàn thành dự án này, nhận được tiền thưởng hậu hĩnh, cô ta sẽ về nhà làm hòa với Lưu Ngọc Thuần, cố gắng thấu hiểu mẹ mình, dẫn Lưu Ngọc Thuần đi mua quần áo, giúp bà chụp ảnh – dù sao cô ta cũng là người bán chuyên nghiệp, kỹ thuật chụp ảnh và làm video đều cao hơn hẳn những bà cô hưu trí này một bậc.

 

Ở phố Cảm Tử đến rạng sáng, giữa chừng trời đổ một cơn mưa nhỏ, làm ướt hết quần áo của cô ta. Về đến nhà, cô ta tranh thủ lúc đang còn cảm hứng, làm việc đến sáng rồi đi làm luôn. Quần áo và ba lô bỏ trong máy giặt, giặt xong cũng quên không phơi.

 

“Chuyện là như vậy.” Nói xong, vai Vương Tiểu Văn rũ xuống, như thể gánh nặng đè nén trong lòng cuối cùng cũng được trút bỏ, “Tôi không có nói dối, tôi không có muốn hại chết mẹ tôi.”

 

Bên phía Tịch Vãn cũng đưa ra báo cáo kiểm nghiệm, quần áo và ba lô không có vết máu.

 

Đội trọng án và phân cục Bắc Thành mở cuộc họp lần nữa, hiện tại người bị nghi ngờ nặng nhất vẫn là Vương Tiểu Văn, nhưng cô ta kiên quyết phủ nhận, lại thêm việc con dao bếp đã mất tích, đội trọng án không thể chỉ chăm chăm vào cô ta, mà phải khai thác thêm nhiều khả năng khác.

 

Quý Trầm Giao nói ra những chuyện đã hỏi thăm được ở công viên Miếu Sơn, Tịch Vãn nói: “Sao Lăng tiên sinh lại dính vào vụ án nữa rồi?”

 

Quý Trầm Giao nghẹn lời, “Lăng tiên sinh?” Suýt chút nữa anh đã không liên tưởng được Lăng tiên sinh và Lăng Liệp là cùng một người!

 

Tịch Vãn giải thích: “Lăng Liệp toàn gọi tôi là quý cô Tịch, anh ấy ga lăng như vậy, tất nhiên tôi cũng phải gọi anh ấy là Lăng tiên sinh rồi.”

 

Quý Trầm Giao: “…” Phong độ… được thôi, Lăng Liệp ở cùng với các chị các cô thì cũng khá là ga lăng.

 

Thẩm Tê giật mình la oai oái, “Đội trống lưng Xuân Liễu và đội người mẫu Hồng Vân tranh giành việc làm ăn, người của đội Xuân Liễu rất có thù địch với Lưu Ngọc Thuần, nếu đều có nghi ngờ, vậy chẳng phải Lăng Liệp lại lại lại trở thành nghi phạm rồi sao?”

 

Ngay cả Lương Vấn Huyền cũng không nhịn được mà cảm thán một câu: “Ghê vậy.”

 

Hà Phong nói: “Vậy việc điều tra đội trống lưng Xuân Liễu giao cho chúng tôi được không?”

 

Những tổ chức tự phát thành đội nhóm như thế này đều rất phân tán, muốn tìm đủ các thành viên không hề dễ dàng, mà trung đội của phân cục đã quen với công việc điều tra, để bọn họ phụ trách là hợp lý và hiệu quả nhất.

 

Quý Trầm Giao nói: “Được, vất vả cho đội trưởng Hà rồi.” Tiếp đó lại nói với Thẩm Tê: “Bọn họ từng công kích Lưu Ngọc Thuần trên Mộc Âm, cậu hỗ trợ phân cục, xem có thể lần theo manh mối nào không.”

 

Thẩm Tê hăm hở muốn thử, “Tên Lăng gì đó kia, tôi lại đến điều tra anh rồi!”

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

Nửa phút sau, Quý Trầm Giao nói: “Đội trưởng Hà, Lăng Liệp để tôi điều tra.”

 

Hết chương 33.

 

Chương 33: Song Sư (33)

Ngày đăng: 8 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên