Chương 34

 

Chương 34:

 

“Vương Chí Quân là ai?” Trang Thạc thuận theo đề tài hỏi.

 

Những lời định nói của Lang Dương Dương đến bên miệng lại thôi, do dự một lúc, cậu hít một hơi thật sâu rồi dựa lưng vào ghế, nhìn về phía trước.

 

Vương Chí Quân là ai?

 

Vương Chí Quân là chiến thần trong giới gay, ý ở đây không phải nói hắn lăng nhăng đâu, trái lại hắn rất chung tình. Hắn kiên trì muốn tìm được một người bạn tâm giao trong giới để cùng nhau đi hết cuộc đời, nhưng có vẻ hắn đã tìm nhầm hướng.

 

Chưa kể đến những gã trai chỉ muốn “Báo kích thước” để “Đánh nhanh rút gọn”, những người đàn ông mà Vương Chí Quân chịu tiếp xúc, lúc đầu nhìn qua đều có vẻ rất bình thường.

 

Nhưng đàn ông mà, trưa còn đang cùng người ta bàn luận về Christopher Nolan và Trương Nghệ Mưu, tối đã nhắn tin hỏi “Đang ở đâu, xem xxx không?”.

 

Có người kiên nhẫn hơn thì nhịn vài ngày, đợi đến lúc hẹn hò ra ngoài mới lộ nguyên hình, còn tiện thể hỏi hắn có AA tiền phòng không.

 

Lại có người tiếp xúc một thời gian thì cũng không tệ, đã bước vào giai đoạn yêu đương với Vương Chí Quân, chưa được một tháng đã ngoại tình hoặc là nói chia tay vì “Ở bên hắn mệt mỏi quá”.

 

Mà bản thân Vương Chí Quân tuy cái tên rất giản dị, nhưng ngoại hình thì không hề giản dị chút nào. Mặt đẹp dáng chuẩn khỏi phải bàn, tính cách hoạt bát cởi mở, lại còn làm trong ngành thời trang.

 

Người theo đuổi hắn rất nhiều, nhưng luôn “Thử nhiều sai nhiều, càng sai nhiều càng thử nhiều”.

 

Một người buff đầy mình như vậy, không phải đang yêu thì là đang trên đường yêu, nói cách khác là không phải đang thất tình thì là đang trên đường thất tình.

 

Nói cách khác nữa, cũng có thể nói là không phải đang bị đá thì là đang trên đường bị đá.

 

Hắn còn rất thích kể chuyện cười tục tĩu cấp thấp.

 

Dùng mấy câu để tóm tắt chính là: Bề ngoài đẹp đẽ, miệng lưỡi dơ bẩn, tâm hồn đen tối, sau lưng lại là một kẻ cố chấp theo đuổi tình yêu thuần khiết.

 

Vậy một người như thế tại sao lại có thể trở thành bạn tốt với “Nhà sư khổ hạnh” Lang Dương Dương trong giới gay?

 

Chuyện này kể ra thì dài dòng lắm.

 

“Sao vậy Dương Dương? Vương Chí Quân làm sao? Sao em lại bày ra vẻ mặt đó?” Trang Thạc thấy Lang Dương Dương mãi không nói gì, liền hỏi.

 

Trong đầu Lang Dương Dương đã hiện lên hình ảnh Vương Chí Quân đứng trước mặt Trang Thạc, kể những câu chuyện cười tục tĩu cấp thấp, cậu nham hiểm cười khẽ.

 

“Chờ anh gặp cậu ấy thì sẽ biết.”

 

Trang Thạc cười cười: “Được, khi nào cậu ấy đến? Bạn của em đến thì chúng ta nhất định phải tiếp đãi cho chu đáo, em hỏi xem cậu ấy muốn đi đâu chơi?”

 

Chúng ta.

 

Lang Dương Dương có chút chột dạ liếc nhìn Trang Thạc.

 

Bởi vì Vương Chí Quân vẫn chưa biết chuyện Lang Dương Dương đã kết hôn, cũng không biết chuyện Lang Dương Dương đi xem mắt với người cùng giới rồi hẹn hò.

 

Không phải Lang Dương Dương không muốn nói với hắn, cậu đã nói với đàn chị và một người bạn gay khác rồi, lúc muốn nói với Vương Chí Quân thì nghĩ đến việc hắn vừa mới thất tình lại còn đi du lịch nước ngoài nên lại thôi.

 

Chẳng ai muốn nghe bạn bè khoe khoang mình đã gặp được chân mệnh thiên tử vào lúc mình đang thất tình cả.

 

Bản thân không có nhiều bạn bè, Lang Dương Dương cũng không phải là người thích chia sẻ, hơn nữa không thể phủ nhận rằng trong lòng Lang Dương Dương có một loại bất an khó tả.

 

Cậu cảm thấy tình cảm của mình và Trang Thạc, hay nói cách khác là tình cảm của một cặp đồng tính luyến rất mong manh, chuyện kết hôn chớp nhoáng với một người đồng tính đối với Lang Dương Dương mà nói tuyệt đối là chuyện bất bình thường.

 

Lang Dương Dương cầm điện thoại nhìn hồi lâu, sau khi đồng ý với hắn, vẫn không biết nên mở lời từ đâu, cứ thế nhìn nhìn rồi ngủ thiếp đi trên ghế phụ.

 

Sau đó lại cố gắng gượng dậy đến tiệm chuẩn bị bột mì xong mới về nhà.

 

Trên đường về nhà tìm một quán ăn tối, về đến nhà thì Trang Thạc dắt chó đi dạo, Lang Dương Dương thì dọn quần áo phơi khô trong sân.

 

Hai ngày trước có một thùng hàng gửi từ Thượng Hải về, trong đó có rất nhiều quần áo, định giặt giũ một lượt rồi cất vào tủ, nhưng hai ngày nay trời mưa nên đến giờ vẫn chưa giặt.

 

Lang Dương Dương tắm rửa xong, nghĩ đi nghĩ lại, đấu tranh với hội chứng trì hoãn một vạn lần, cuối cùng cũng đứng dậy, đi đến thùng hàng lấy một ít quần áo ra ném vào máy giặt.

 

“Dương Dương, anh nói em nghe nè, vừa nãy Lôi Công đánh nhau với một con Samoyed… suỵt.” Trang Thạc thấy Lang Dương Dương ngủ thiếp đi trên ghế sofa, lập tức im bặt, còn kêu Lôi Công vốn dĩ không hề lên tiếng im lặng theo.

 

Lôi Công rất oan ức.

 

Lôi Công vừa mới đánh nhau xong, uy phong một phen, bây giờ cũng mệt rồi, Trang Thạc lau chân cho nó, bảo nó lên giường ngủ, nhưng Lôi Công vẫn như thường lệ không chịu lên giường, nằm im lặng bên cạnh ghế sofa.

 

Trang Thạc nhìn cảnh tượng này rất lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì, mãi đến khi đóng cửa phòng tắm lại mới khẽ cười thành tiếng.

 

Tỉnh dậy đã là sáu giờ sáng hôm sau, Lang Dương Dương thậm chí còn chưa mở mắt ra, đưa tay mò mẫm tắt chuông báo thức, mười phút sau chuông báo thức lại vang lên, cậu mới mở mắt.

 

Trên giường đã không còn ai, Lang Dương Dương ngồi dậy ngẩn người hồi lâu mới ý thức được là Trang Thạc không còn trên giường.

 

Lang Dương Dương xuống giường, thấy trên bàn trà có một tờ giấy, cậu cầm lên xem.

 

【Dương Dương, hôm nay phải sửa nhà kính trồng ớt, khối lượng công việc hơi nhiều, anh đi làm trước, không đưa em đi làm được, nhưng sẽ cố gắng về sớm nấu cơm. Trang Thạc.】

 

Lang Dương Dương bật cười: “Còn để lại giấy nhắn nữa, cổ điển quá.”

 

Hôm nay là ngày cuối tuần sau ba bốn ngày mưa bão, thời tiết cũng đã chuyển tốt, trong tiệm khá đông khách, đến buổi chiều Lang Dương Dương vẫn còn đang ở trong phòng nướng bánh làm bánh.

 

Buổi tối Lang Nguyệt dẫn Lang Thanh Vũ đến, Lang Thanh Vũ vừa mới học đàn violin xong, mệt mỏi ăn liền hai miếng bánh cheesecake hai lớp, uống một cốc nước dưa hấu lớn.

 

Lang Nguyệt là người rất bận rộn, xưa nay đều là “Không có chuyện gì thì không bước chân vào chùa”, hôm nay đến đây cũng là tìm Lang Dương Dương có việc.

 

“Lần trước chồng em có nói đến Tiểu Vân thôn gì đó, chị muốn đến xem thử, nhưng lại không quen ai ở đó, có thể hỏi thử xem chồng em dạo này cậu ấy có rảnh không, dẫn chị đi một chuyến được không?” Lang Nguyệt không thích ăn ngọt, cho chị ấy một đĩa bánh wagashi thanh đạm, chị ấy cũng chỉ ăn một cái.

 

Lần trước chị ấy đã add Wechat của Trang Thạc rồi, nhưng vẫn đến đây hỏi Lang Dương Dương trước.

 

Chị ấy cứ “chồng em” “chồng em”, khiến Lang Dương Dương có chút ngại ngùng.

 

Lang Dương Dương nói: “Để em về hỏi anh ấy xem sao, nhưng mà dạo này nông trại bận lắm.”

 

Lang Nguyệt: “Có phải là chuyện mưa bão mấy hôm trước không?”

 

Lang Dương Dương: “Vâng, nông trại ngay bên cạnh sông Nam Khê, bị ngập một mảng lớn.”

 

“Mùa này là vậy đấy, làm cái nghề trông trời trông đất này quả thực là không dễ dàng gì.” Lang Nguyệt nói xong, một tay đặt lên chiếc túi xách đắt tiền của mình, quen tay xách lên, vừa đứng dậy vừa nói: “Để Tiểu Vũ ở đây làm bài tập được không, chị đến công ty một lát, lát nữa đến đón con bé. Đúng rồi, chị có mua cho hai người một thùng trái cây nhập khẩu, để ở quầy thu ngân rồi đấy, nhớ ăn nha.”

 

Lang Thanh Vũ đang cầm cốc định uống, mãi đến khi ý thức được mẹ mình năm giây sau sẽ biến mất khỏi cửa tiệm này, vội vàng nói: “Lát nữa con muốn đi dạo phố với Tinh Tinh, con tự về nhà được.”

 

“Cũng được, có tiền không?” Lang Nguyệt vì câu nói này mà trì hoãn mất ba giây.

 

Lang Thanh Vũ gật đầu: “Có ạ.”

 

Tám giây, Lang Nguyệt đúng giờ bước ra khỏi cửa lớn của Brookside.

 

Lang Dương Dương lau mồ hôi: “Tiểu Vũ đói không?”

 

Lang Thanh Vũ: “Dạ không ạ, chú nhỏ, cháu có thể gọi bạn cháu đến tiệm tìm cháu được không? Nhà bạn ấy ở gần đây.”

 

“Được chứ, kêu bạn cháu đến ăn chút gì đó đi.” Lang Dương Dương nói xong đang định đi, chợt nhớ ra điều gì, lại ngồi xuống, “Tinh Tinh là bé gái mà cháu nói lần trước đó hả?”

 

“Bạn nào ạ?”

 

“Cái bạn…” Lang Dương Dương dùng ngón tay chọc chọc vào má mình.

 

Lang Thanh Vũ rốt cuộc cũng nhớ ra, nói: “Không phải đâu ạ, cháu phát hiện ra bạn ấy chơi với mấy anh chị đầu gấu ngoài trường, nên dạo này cháu không chơi với bạn ấy nữa.”

 

“Vậy có gây khó dễ cho cháu không?” Trong ấn tượng của Lang Dương Dương, những đứa trẻ thời trung học mà chơi với đám đầu gấu bên ngoài rất thích bạo lực học đường.

 

Lang Thanh Vũ: “Không sao đâu ạ, cháu là lớp trưởng mà, ai dám bắt nạt cháu chứ.”

 

Lang Dương Dương lần nữa lau mồ hôi, nhịn không được cảm thán tính cách này quả nhiên là giống hệt mẹ của con bé.

 

Hơn nữa, tuổi thơ như vậy, thật tốt.

 

Trang Thạc về sớm hơn dự kiến, anh xuất hiện ở tiệm lúc còn chưa đến sáu giờ, Lang Dương Dương đang ở trong phòng làm bánh kiểm tra bài tập của Hiểu Văn.

 

Làm bánh ngọt và các loại bánh đôi khi chính là thử thách lòng kiên nhẫn, không ngừng rây bột, trộn đều, đánh bông, nhìn như không có kỹ thuật gì, nhưng trên thực tế ngay cả số lần và tốc độ trộn đều cũng có ảnh hưởng rất lớn đến hương vị và hình dáng của bánh.

 

Khoảng thời gian này Hiểu Văn đã xem rất nhiều video dạy làm bánh trên mạng, lại có Lang Dương Dương hướng dẫn, tiến bộ rất nhanh, thậm chí buổi tối có thể cùng Lang Dương Dương chuẩn bị bột mì cho ngày hôm sau.

 

Học nhanh hơn Lang Dương Dương lúc trước rất nhiều, quả không hổ là khả năng tiếp thu của sinh viên đại học.

 

“Trạng thái này là được rồi.” Lang Dương Dương lấy một chiếc thìa sạch múc một ít, đưa vào miệng nếm thử, gật đầu nói: “Không tệ.”

 

“Anh Dương Dương.”

 

“Hả?”

 

Hiểu Văn nhìn ra bên ngoài phòng làm bánh, “Anh Trang đến rồi.”

 

Lang Dương Dương quay đầu lại, thấy Trang Thạc đang đứng ở cửa phòng bánh ngọt, anh thấy hai người đang bận, nên không lên tiếng.

 

Nhân viên trong tiệm đều đã quen với sự tồn tại của Trang Thạc, anh cũng tự tại hơn rất nhiều, có lúc sẽ trực tiếp đi vào từ cửa sau.

 

Hôm nay đi từ nông trại về, quần áo giày dép có hơi bẩn, anh sẽ đi vào từ cửa sau.

 

Nếu ngày mai rảnh rỗi sửa soạn lại đầu tóc, ăn mặc đẹp đẽ một chút, thì sẽ đi vào từ cửa chính.

 

Lang Dương Dương bảo Hiểu Văn tiếp tục làm, còn mình thì vừa đi ra ngoài vừa cởi tạp dề: “Sao hôm nay về sớm vậy?”

 

Hôm nay Trang Thạc có vẻ như tâm trạng rất tốt, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: “Hiệu suất cao mà, không có cách nào khác.”

 

Sau khi sống chung với Trang Thạc, Lang Dương Dương thường xuyên cảm thấy kinh ngạc bởi hình tượng của con người này, bình thường trông anh rất trầm ổn, ít nói nhưng làm việc rất đáng tin cậy, nhìn cũng có vẻ hung dữ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ bộc lộ ra khía cạnh tràn đầy “Tuổi trẻ” như bây giờ.

 

Không phải Lang Dương Dương có thành kiến với những người đàn ông trên ba mươi tuổi, mà là Trang Thạc nhìn không hề liên quan gì đến mấy chữ “Tràn đầy tuổi trẻ” cả.

 

Ví dụ như bây giờ, vì ra ngoài quá sớm nên không kịp cạo râu, cằm lún phún râu xanh, tóc tai cũng hơi rối.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Thấy Lang Dương Dương cứ nhìn chằm chằm tóc mình, bỗng nhiên nghĩ đến có phải tóc mình dính bùn đất hay không, bèn thu liễm dáng vẻ bốc phét, nhỏ giọng thỉnh cầu: “Làm xong việc chưa? Đi cắt tóc với anh nhé?”

 

“Được, tiện thể đi siêu thị luôn, tủ lạnh sắp hết đồ ăn rồi.” Lang Dương Dương nói.

 

Hai người vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài từ cửa sau.

 

Du Du từ bên này lắc lư đi đến cửa sổ phòng làm bánh, gõ gõ cửa kính, “Cậu nhìn hai người bọn họ kìa, chậc chậc, càng ngày càng ra dáng vợ chồng son rồi đấy.”

 

Hiểu Văn đeo khẩu trang, đôi mắt cong cong nói: “Bọn họ vốn dĩ là vợ chồng son mà.”

 

Nói xong hai người nhìn nhau cười, Hiểu Văn phết kem xong, đứng thẳng người giãn gân cốt một chút, thở dài nói: “Giờ mẹ tôi không còn ép tôi thi công chức nữa, mà bắt đầu ép tôi kết hôn.”

 

“Hả? Vậy cậu tính sao? Bạn trai cậu thì sao?”

 

“Tôi không muốn kết hôn sớm như vậy, còn bạn trai thì… nghe lời mẹ anh ấy.”

 

“Cậu còn chưa tốt nghiệp đại học mà…”

 

…………

 

Ở lối ra vào của siêu thị lớn có rất nhiều cửa hàng nhỏ, dán màn hình, bán đồ ăn vặt và tiệm cắt tóc là những gian hàng cơ bản, Lang Dương Dương đã rất nhiều năm rồi không đến tiệm cắt tóc “Mười tệ nhanh gọn” kiểu này, trong lòng mơ hồ cảm thấy “Tiền nào của nấy”, không quá tin tưởng thợ cắt tóc ở đây cho lắm.

 

Nhưng Trang Thạc lại cho rằng, đàn ông cắt tóc mà tốn hơn ba mươi tệ thì chính là phạm tội, nói xong liền ngồi xuống trong tiệm.

 

“Cắt kiểu gì đây?” Người thợ cắt tóc cầm tông đơ hỏi.

 

Nhìn dụng cụ này, chắc chắn kết quả cuối cùng là dùng tông đơ cạo trọc đầu.

 

Trang Thạc ngược lại không hề để tâm: “Cắt ngắn lên một chút.”

 

Lang Dương Dương đứng bên cạnh, rất lo lắng, nhưng bản thân lại không phải là người hướng ngoại, không thể tranh cãi trước mặt thợ cắt tóc được.

 

Những tiệm cắt tóc nhanh gọn kiểu này đều không gội đầu, mắt thấy sắp sửa dùng tông đơ cạo, thợ cắt tóc bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nghe xong thì nói với bọn họ là mình ra ngoài giao hàng một lát rồi quay lại ngay.

 

Lang Dương Dương thở phào nhẹ nhõm, đi đến sau lưng Trang Thạc nhìn Trang Thạc trong gương.

 

Cậu rất muốn nói hay là chúng ta tìm một tiệm nào đó tốt hơn một chút để cắt đi, kiểu tóc rất quan trọng, nhưng lại cảm thấy Trang Thạc cũng chưa từng quản kiểu tóc hay quần áo của mình, vậy nên mình cũng không nên can thiệp vào những chuyện này, đây là quyền tự do của anh ấy.

 

“Sao vậy?”

 

“Không có gì…” Lang Dương Dương theo bản năng lắc lư cơ thể, cúi đầu xuống suy nghĩ một hồi, lí nhí nói: “Thứ Ba tuần sau Vương Chí Quân đến đấy.”

 

Trang Thạc: “Ừ, chiều thứ Ba đến đài truyền hình chụp ảnh, tối đi đón bạn em, anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”

 

Lang Dương Dương nói chuyện không đầu không đuôi, cố tình chuyển chủ đề: “Em cảm thấy tóc anh để dài một chút đẹp hơn.”

 

Trang Thạc: “Thật sao, vậy anh sẽ không cắt ngắn như vậy nữa.”

 

Lang Dương Dương: “Thợ ở đây dùng tông đơ cắt đấy!”

 

Lúc này Trang Thạc mới hiểu được ý của Lang Dương Dương, quay đầu nhìn cậu, cố ý nói: “Em sợ anh cạo đầu xong xấu xí rồi mất mặt trước bạn của em phải không?”

 

Lang Dương Dương lập tức lộ ra vẻ mặt hơi hốt hoảng, “Em không có ý đó.”

 

Trang Thạc chỉ muốn nói đùa chọc ghẹo Lang Dương Dương một chút thôi, không ngờ lại khiến cậu hoảng hốt thật, vội vàng giải thích: “Anh nói đùa thôi mà, anh biết rồi, anh nghe nói, giữa những cặp đôi thì tóc của người đàn ông là tài sản chung.”

 

“Nhưng mà nếu anh thích để ngắn thì…”

 

“Anh không quan trọng, em thích là được.”

 

Vừa nói Trang Thạc vừa định đứng dậy chuồn mất, nào ngờ lúc này thợ cắt tóc quay lại, cười ha hả nói: “Xin lỗi vì đã để hai vị đợi lâu.”

 

Hai người nhìn nhau, Lang Dương Dương không tiện từ chối nụ cười này.

 

“Anh thợ ơi, ngại quá, chúng tôi…” Trang Thạc không ngại làm kẻ xấu, chỉ là lời còn chưa nói hết, đã bị Lang Dương Dương cắt lời, “Không sao.”

 

Trang Thạc: ?

 

Lang Dương Dương nặn ra nụ cười: “Anh thợ ơi, có thể không cạo ngắn quá được không ạ?”

 

Người thợ cắt tóc rất dễ nói chuyện: “Được chứ, hai vị muốn cắt kiểu gì cứ nói với tôi, tôi làm nghề này mười mấy năm rồi.”

 

“…”

 

“…”

 

Trang Thạc: “Vẫn còn kịp chứ?”

 

Lang Dương Dương: “Ừm.”

 

Hai người im lặng bước ra khỏi tiệm cắt tóc, chuẩn bị đi siêu thị mua đồ ăn, đi ngang qua một tiệm bán đồ lưu niệm, trước cửa tiệm có gương, Trang Thạc đứng lại trước gương.

 

Người trong gương nhìn người ngoài gương, người ngoài gương nhìn người trong gương.

 

“Phụt, ha ha ha ha ——” Lang Dương Dương cười đến mức phải vịn tường.

 

Trang Thạc mím môi: “Em xem, anh đã bảo đi rồi mà, còn cắt xấu hơn cả mấy ông thợ cắt tóc dạo ở gần nông trại.”

 

Rõ ràng ban đầu là Lang Dương Dương quan tâm đến kiểu tóc, sợ cắt xấu rồi đến lúc đó Vương Chí Quân có thể sáng tác hẳn một bài thơ để chê bai anh, bây giờ ngược lại biến thành Trang Thạc càng để tâm hơn.

 

Vốn dĩ đã không phải là kiểu đàn ông đẹp trai theo kiểu truyền thống, bây giờ lại cạo đầu đinh, nói dễ nghe thì là nam sinh trường thể thao, nói khó nghe thì là vừa mới ra tù.

 

Lang Dương Dương ôm bụng, “Ôi không được rồi, cười đau bụng quá.”

 

Trang Thạc: “Không có tóc mái trông cái sẹo ở đuôi lông mày của anh càng rõ hơn, người không biết còn tưởng anh mới ra tù.”

 

Nói xong Trang Thạc nhìn sang Lang Dương Dương, thấy vẻ mặt cậu bỗng nghiêm túc, xác nhận rồi, nhìn anh quả thật rất giống người mới ra tù.

 

Lúc đi siêu thị, Trang Thạc cũng ủ rũ không vui, về đến nhà liền vào phòng tắm tắm rửa.

 

Lang Dương Dương phân loại đồ ăn mua từ siêu thị xong bỏ vào tủ lạnh, mua hơn ba trăm tệ đồ ăn, một nửa là đồ tươi sống, Trang Thạc nói là đồ ăn trong ba ngày. Nếu là Lang Dương Dương trước kia, có thể ăn trong một tuần mà vẫn còn một nửa bị hỏng phải vứt bỏ.

 

Thịt nạm bò, thịt ba chỉ, chân giò, mướp hương, bắp cải, nấm kim châm, đậu đũa và cải thảo, nhìn thấy tươi ngon nên đều mua hết.

 

Hôm nay về sớm, bây giờ còn chưa đến bảy giờ, nói là muốn hầm một nồi móng giò heo ăn.

 

“Dương Dương…” Trang Thạc quấn khăn tắm đi ra, một tay đặt lên đầu, “Ngày mai đi mua hai cái mũ mới với anh nhé.”

 

Lang Dương Dương đang sắp xếp quần áo cần giặt, quay đầu nhìn anh: “Được.”

 

Lang Dương Dương cười thầm trong lòng, nghĩ thầm, tuy tóc đúng là xấu thật, nhưng mà dáng người cũng đẹp thật. Con người mà, đôi khi không thể nào có được cả hai thứ được.

 

Trang Thạc đang nấu cơm, Lang Dương Dương dọn dẹp quần áo xong, hút lông chó trong nhà xong liền cuộn tròn trên ghế sofa trả lời tin nhắn.

 

Hôm qua đồng ý với Vương Chí Quân xong vẫn chưa kịp nói cho hắn biết chuyện mình đã kết hôn.

 

Vậy nên bây giờ gửi tin nhắn cho hắn.

 

Lang Dương Dương: [Bận không? Mua vé máy bay chưa?]

 

Kevin: [Đang đợi nam thần của tôi cùng nhau ăn cơm, mua rồi, sáu rưỡi tối thứ ba đến.]

 

Lang Dương Dương: [Nam thần nào vậy?]

 

Kevin: [Chuyến bay từ Thái Lan trở về gặp được, nghe nói là giảng viên đại học, đẹp trai đến mức tôi chảy nước miếng luôn đấy, không nói đùa đâu.]

 

Kevin: [Tôi đã xem trước bản đồ rồi, đợi tôi đến thành phố Trường Khê nhất định phải dẫn tôi đi bar quẩy đó.]

 

Kevin: [Tôi mua quà cho cậu rồi đấy, mong chờ đi ~]

 

Lang Dương Dương: [Cảm ơn, Chí Quân, thật ra có chuyện này tôi vẫn chưa kịp nói với cậu.]

 

Kevin: [Chuyện gì vậy?]

 

Kevin: [Đừng có gọi tôi là Chí Quân! Gọi tôi là Kevin!]

 

Kevin: [Không nói nữa nha cưng, anh ấy gọi điện thoại rồi.]

 

Lang Dương Dương mặc kệ, trực tiếp gửi tin nhắn: [Tôi kết hôn rồi.]

 

Trang Thạc bưng nồi móng giò vừa hầm xong đi tới, “Chuẩn bị ăn cơm thôi!”

 

Lang Dương Dương ném điện thoại xuống, đứng dậy đi vào bếp lấy bát, thuận miệng hỏi Trang Thạc: “Bên cạnh anh có bạn bè nào là gay không?”

 

“Bên cạnh thì không có, sao vậy?”

 

“Vậy anh biết đại mẫu O là gì không?”

 

“… Anh cũng lên mạng đấy nhé.”

 

Lời vừa dứt, điện thoại của Lang Dương Dương rung lên liên hồi, Lang Dương Dương nhìn thì thấy là Vương Chí Quân gọi đến.

 

“Cưng à! Dương Dương! Sao cậu lại kết hôn rồi? Không phải chúng ta đã nói là tuyệt đối không làm gay lừa hôn vô lương tâm sao?”

 

Rõ ràng giọng của Vương Chí Quân rất trầm ấm, nhưng lại có thói quen nói chuyện the thé, hắn thao thao bất tuyệt: “Đã đăng ký kết hôn rồi sao? Không phải là có con luôn rồi chứ, vậy thì quá đáng lắm đấy! Sao cậu có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ! Tớ sẽ vạch trần cậu với vợ của cậu!!!”

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc nhìn nhau, bình tĩnh nói: “Là kết hôn với đàn ông.”

 

“Cái gì!? Sao có thể như vậy được!!?” Vương Chí Quân đang ở trung tâm thương mại cao cấp hét lớn.

 

Lang Dương Dương: “Là đàn ông, thật đấy.”

 

Trang Thạc nín cười, cố ý hạ giọng xuống, khiến giọng nói trở nên trầm thấp đầy từ tính: “Chí Quân, chào cậu, tôi là chồng của Dương Dương.”

 

Hết chương 34.

 

Chương 34

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên