Chương 34: Song Sư (34)
Cuộc họp tiếp tục, tiếp theo không chỉ điều tra đội trống lưng Xuân Liễu, bọn họ chỉ là một điểm khởi đầu.
Trước đó, việc điều tra đội người mẫu Hồng Vân vẫn đang tiến hành, các thành viên trong đội và những người mẫu trò chuyện “tán gẫu” với nhau tưởng chừng như vô nghĩa, mục đích đầu tiên cần xác định là hành tung của nhóm các bà các dì đã nghỉ hưu này trước và sau khi vụ án xảy ra.
Tịch Vãn lật xem hồ sơ, “Tổng cộng có ba người không có chứng cứ ngoại phạm, Chu Khánh Hà, Lỗ Quyên và Vương Đồng Hảo. Lỗ Quyên và Vương Đồng Hảo đều sống một mình, nhà là kiểu nhà cũ, xung quanh rất ít camera giám sát, bọn họ đều khẳng định tối hôm đó không ra ngoài. Qua tiếp xúc cho thấy, có vẻ như bọn họ không có động cơ gì lớn, quan hệ với Lưu Ngọc Thuần cũng ở mức nửa quen nửa lạ. Ngược lại thì người tên Chu Khánh Hà này.…”
“Nhà bà ta cách phố Cảm Tử bốn cây số, không gần, nhưng ít nhất thì từ sau Tết năm nay, bà ta thường lái xe đến phố Cảm Tử vào khoảng hơn bảy giờ tối. Tình huống này được phát hiện từ camera giám sát, nhưng khi tôi xác minh với bà ta thì bà ta nói là đến tìm Lưu Ngọc Thuần trò chuyện. Bà cô này không phải rất biết cách ăn nói hay sao, nhưng khi nói đến việc tìm Lưu Ngọc Thuần thì bà ta lại rất thiếu tự tin, giống như đang nói dối vậy.”
Quý Trầm Giao hỏi: “Vậy ngày 26 thì sao?”
Tịch Vãn đáp: “Ngày 26 thì không phát hiện bà ta xuất hiện ở phố Cảm Tử. Bà ta cũng nói là ở nhà. Nhưng không ai có thể chứng minh được.”
“Bà ta cũng không sống cùng người nhà sao?”
“Cũng không hẳn, nhưng bà ta đã ngủ riêng phòng với chồng từ lâu rồi, con gái bọn họ cũng không ở cùng. Ông chồng này cũng rất lạnh lùng, thường thì cảnh sát đến nhà, người thân sẽ bảo vệ nhau chứ, nhưng ông ta lại nói thẳng rằng, hôm đó nếu bà ta không ở nhà thì ông ta cũng không biết.”
Làm công tác điều tra dân sự không thể tránh khỏi việc nghe được những chuyện bát quái, những chuyện này đôi khi có thể đóng vai trò quan trọng trong việc phá án. Tịch Vãn đã nghe được từ nhiều thành viên khác trong đội Hồng Vân rằng, mối quan hệ giữa Chu Khánh Hà và Lưu Ngọc Thuần không tốt đẹp như bọn họ thể hiện ra bên ngoài, nói theo cách của giới trẻ hiện nay thì chính là “chị em plastic”.
Khi cả hai còn là công nhân, quan hệ của bọn họ đã không tốt, Chu Khánh Hà thích ăn diện, trong xưởng nổi tiếng là lòe loẹt, từng có một thời là hoa khôi của xưởng. Nhưng vẻ đẹp của bà ta là dựa vào mỹ phẩm, quần áo hợp thời, còn xét riêng về đường nét thì Lưu Ngọc Thuần mới là người đẹp.
Nhưng Lưu Ngọc Thuần không biết ăn diện, cũng không có tâm tư để ý đến chuyện đó. Những người lớn tuổi trong xưởng khi nhớ lại hai người này, gần như đều không hiểu tại sao sau này Lưu Ngọc Thuần lại trở thành chị em với Chu Khánh Hà. Chu Khánh Hà không ít lần nói xấu Lưu Ngọc Thuần sau lưng, thái độ coi Lưu Ngọc Thuần là kẻ thù hết sức rõ ràng. Ngược lại, Lưu Ngọc Thuần có vẻ không thèm cạnh tranh với Chu Khánh Hà.
Nhưng bây giờ Lưu Ngọc Thuần nghĩ gì về Chu Khánh Hà thì đã chết không đối chứng.
Cùng lúc đội trọng án đang họp, Chu Khánh Hà hoang mang lo lắng nhốt mình trong thư phòng, trước mặt bà ta là rất nhiều tấm ảnh, có những tấm đã úa vàng, có những tấm còn mới tinh. Bà ta trải chúng ra, lại cuống cuồng thu gom lại, bỏ vào túi, vừa mở cửa nhìn thấy người đứng bên ngoài thì sợ hãi kêu lên một tiếng, chiếc túi tuột khỏi tay, những bức ảnh vừa cất xong lại lần nữa vương vãi trên mặt đất.
“Bà đang làm gì vậy?” Người đến mặc bộ đồ ngủ ở nhà màu xám tro, ánh mắt nhìn Chu Khánh Hà đầy vẻ chế giễu và chán ghét, chính là chồng của Chu Khánh Hà, Lương Bân.
Căn nhà này rộng hơn 150 mét vuông, Lương Bân bận rộn làm ăn, còn bao nuôi cả người khác bên ngoài, ít khi ở nhà, lúc này lại như cố tình xuất hiện trước mặt Chu Khánh Hà.
“Liên quan gì đến ông?” Chu Khánh Hà vội vàng ngồi xuống, muốn nhặt những tấm ảnh trên đất lên, không ngờ Lương Bân đã nhanh hơn bà ta, ngồi xổm xuống, nhanh chóng nhặt lấy ba tấm, bà ta hoảng hốt muốn giật lại, “Trả lại cho tôi!”
Tay trái Lương Bân cầm ảnh, tay phải đẩy mạnh bà ta một cái, “Đây không phải là Lưu Ngọc Thuần sao? Sao bà lại có ảnh của bà ấy từ hơn 20 năm trước? Còn nhiều thế này?”
Lưng Chu Khánh Hà đập vào tường, đau đớn nhăn nhó, điên cuồng lao đến, “Đưa đây! Trả lại cho tôi!”
Lương Bân tuy đã hơn 60 tuổi nhưng cơ thể vẫn tráng kiện, dễ dàng chế ngự được Chu Khánh Hà, “Tôi nói chứ, không phải bà đã hại chết người chị em thân thiết của mình rồi chứ?”
Chu Khánh Hà thét lên, “Ông nói bậy bạ gì đó! Lão già chết tiệt! Mẹ kiếp, ông buông tôi ra! Cút đi!”
Bà ta càng giãy giụa, Lương Bân càng tỏ vẻ thích thú xem kịch vui, “Bà già, không phải bà nên cảm ơn tôi sao? Cảnh sát sớm đã nghi ngờ bà rồi, nếu tôi nói với bọn họ rằng bà thường xuyên theo dõi Lưu Ngọc Thuần, bây giờ bà còn có thể yên ổn ở nhà sao?”
Đồng tử Chu Khánh Hà co rút lại, “Ông theo dõi tôi?”
Lương Bân cười lạnh, “Bà có thể theo dõi tôi, quấy rối Tiểu Lê, tại sao tôi không thể theo dõi bà, xem bà cả ngày làm gì?”
Trong nháy mắt Chu Khánh Hà như bị hút hết sức lực, bà ta dựa vào tường oán độc nhìn chằm chằm Lương Bân, một lát sau, dường như cuối cùng cũng bình tĩnh lại, “Tôi còn chưa tính sổ với ông, hôm nay ông nói những lời đó với cảnh sát là cố tình chơi tôi đúng không?”
Lương Bân: “Chơi bà? Tôi chỉ làm tròn nghĩa vụ của một công dân, không nói dối cảnh sát mà thôi. Chu Khánh Hà, nếu bà thực sự gặp chuyện, tôi khuyên bà nên sớm ra tự thú, tranh thủ được khoan hồng.”
Chu Khánh Hà phun một bãi nước bọt qua, “Ông muốn lấy chuyện này uy hiếp tôi ly hôn! Đừng hòng!”
Lương Bân lau đi vết bẩn trên mặt, cúi đầu nhìn Chu Khánh Hà vội vã nhặt ảnh lên, bình tĩnh nói: “Rốt cuộc thì Lưu Ngọc Thuần đã làm gì bà?”
Vẻ mặt Chu Khánh Hà vô cùng phẫn nộ, mỉa mai nói: “Chẳng lẽ ông cũng có thể hạ thủ với loại phụ nữ đó sao?”
Lương Bân nói: “Bà rất ghen tị với cô ta phải không?”
Như bị chạm vào vết thương đau đớn nhất, Chu Khánh Hà cười nhếch mép, “Tôi ghen tị với một con nhà quê sao?”
Lương Bân bị tiếng cười này làm cho không nhịn được phải bịt tai, nhìn lại thì Chu Khánh Hà đã chạy ra ban công tầng dưới rồi.
Bọn họ sống trong một khu dân cư cao cấp, một hộ có hai tầng, có một ban công không nhỏ. Lương Bân đứng trên tầng hai nhìn xuống, Chu Khánh Hà ném ảnh vào một cái chậu tráng men, châm lửa đốt.
Lương Bân cười khẩy, nhìn ba tấm ảnh trong tay mình. Trong lòng nghĩ bà già điên này vừa ngu ngốc lại vừa độc ác, vậy mà lại quên mất còn ba tấm trong tay ông ta.
Lương Bân bật chức năng quay phim trên điện thoại, kéo gần lại, quay rõ cảnh Chu Khánh Hà đang đốt ảnh.
Vẫn là đêm hôm đó, đèn trong các tòa nhà văn phòng dần tắt, đây không phải là trung tâm thành phố hay khu tài chính, hoặc những tòa nhà văn phòng cao cấp trên đường Tân Giang, các công ty làm việc ở đây đều là công ty nhỏ, tất nhiên nhân viên cũng không tăng ca xuyên đêm cống hiến mạng sống của mình cho sự nghiệp như những người làm thuê cao cấp khác.
Nhưng một trong những cánh cửa kính vẫn luôn nhấp nháy ánh đèn, cho dù bên trong chỉ còn lại một nhân viên.
Nhân viên nhìn chằm chằm vào màn hình sáng rực, làn da bị ánh sáng chiếu vào trở nên nhợt nhạt, trắng bệch bệnh hoạn, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, thấm ướt chiếc áo sơ mi mỏng manh đầu hè.
Trên màn hình là một khung chat, người đó lại đang giao nhiệm vụ.
[Nếu tôi hoàn thành, chuyện này có phải sẽ kết thúc không?] Nhân viên không nhịn được mà hỏi.
Khung chat không có động tĩnh gì, giống như vị thần cao cao tại thượng căn bản không cần phải hồi đáp người phàm.
Nhưng cuối cùng thần cũng đã lựa chọn thương xót, ban cho một dòng chữ: [Xem biểu hiện của cậu.]
Nhân viên cảnh giác hỏi: [Cảnh sát có để ý đến tôi không? Lỡ như tôi bị bại lộ thì…]
Lời nói lạnh lùng cho thấy sự thờ ơ lạnh nhạt ở đầu dây bên kia, [Cậu quan trọng lắm sao?]
Cuộc trò chuyện không tiếp tục, nhân viên ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng tự giễu, nhẹ giọng nói: “Cũng đúng, vốn dĩ tôi không phải vì bản thân mình mà.”
Trong căn phòng không bật đèn, người đàn ông cười lạnh trước máy tính xách tay. Phía sau cậu ta là một chiếc bàn, trên bàn có một bộ cờ bày lộn xộn, không phải cờ tướng cũng không phải cờ vây.
Nói đến cờ thì, bây giờ những người trẻ thích chơi cờ đã rất ít rồi.
Bên cạnh bàn, ở vị trí dựa vào tường có một tấm bảng trắng, trên đó vẽ các mũi tên, dán mấy tấm ảnh. Nhưng cả căn phòng chỉ có máy tính xách tay là phát ra ánh sáng yếu ớt, bảng trắng mờ mịt, khó nhận ra người trong ảnh là ai.
………….
Sau khi họp xong, thời gian đã muộn, những người khác đều đã về hết, Quý Trầm Giao vẫn còn ở lại phòng họp một lát, nghĩ đến việc phải lái xe về căn nhà nhỏ đang ở, liền cảm thấy có chút khó chịu. Khu nhà tập thể ngay đối diện Cục Cảnh sát, rõ ràng anh chỉ cần đi vài bước là có thể về nhà ngủ. Nếu không phải cho cái tên “oan gia” Lăng Liệp kia thuê…
Lúc này dạ dày không nể mặt mà kêu lên một tiếng, Quý Trầm Giao mới nhớ ra, vì bận rộn mà bữa tối còn chưa ăn, đi đâu kiếm chút gì lót dạ? Gọi Lăng Liệp đến làm bạn ăn cơm?
Vừa nghĩ như vậy, điện thoại đã được gọi đi, nhưng Lăng Liệp lại tắt máy.
Quý Trầm Giao lập tức cảnh giác. Rồi lại nghĩ Lăng Liệp tắt máy là chuyện bình thường. Nhưng không gọi điện thì không sao, đã gọi mà không được thì không khỏi khiến anh bực bội. Lỡ như Lăng Liệp đi làm chuyện xấu thì sao?
Một khắc sau, Quý Trầm Giao xách theo thịt hun khói mà nhà Tịch Vãn gửi đến, đi vào khu nhà tập thể. Thịt hun khói này mọi người đều mang về nhà hết rồi, chỉ có anh là không thích ăn, suýt nữa thì bị An Tuần cuỗm mất. Người mê món ăn dân dã như Lăng Liệp, chắc hẳn sẽ rất thích.
Kiểm tra nhà dù sao cũng phải tìm một lý do, đi hai tay không thì chẳng ra sao.
Quý Trầm Giao chưa từng làm chủ nhà, nhưng lại rất có tố chất của một chủ nhà, tuy trong túi có chìa khóa, nhưng anh vẫn lịch sự gõ cửa.
Gõ năm phút, không có động tĩnh gì. Vừa nãy ở dưới nhà cũng không thấy có ánh đèn, có lẽ không có nhà? Quý Trầm Giao lấy chìa khóa ra, định vào uống chút nước.
Ổ khóa vừa xoay, cửa đã mở, Quý Trầm Giao nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, nhưng xu thế mở cửa đã không kịp nữa rồi.
Toàn thân Lăng Liệp ướt sũng, chiếc quần ngủ mặc vội vào cũng đã ướt. Một lớp vải mỏng dính ướt sũng dán vào người, cũng chẳng khác gì không mặc.
Quý Trầm Giao: “…”
“Đang tắm nên không nghe thấy.” Làn da trắng bệch của Lăng Liệp bị nước nóng làm cho đỏ ửng, đặc biệt là ngực và tai, hắn trông có vẻ chạy rất nhanh, lại nhốt mình trong phòng tắm quá lâu, hơi thở có chút gấp gáp và nóng hổi, “Anh tự tìm giày đi, bọt trên đầu tôi còn chưa gội sạch.”
Nói xong, Lăng Liệp lại chạy vào phòng tắm, để lại một vệt nước từ cửa đến phòng khách.
Thái dương Quý Trầm Giao giật giật mấy cái, thay giày xong, nhìn vệt nước không vừa mắt, liền xé một cuộn khăn giấy lớn ra lau chùi.
Vừa nãy tại sao anh phải gõ cửa, đây là nhà của anh, anh cứ trực tiếp mở cửa ra là được mà?
Vừa nãy anh đã nhìn thấy cơ bụng của Lăng Liệp, tuy chỉ có một lớp rất mỏng, nhưng cái tên gà bệnh đó vậy mà cũng có cơ bụng à?
Lau khô vệt nước, Quý Trầm Giao cảm thấy thật nóng. Mấy ngày nay nhiệt độ tăng vọt, hơn 30 độ rồi, ở văn phòng có bật điều hòa, còn chỗ này đến quạt bàn cũng không có. Anh nhanh chóng tìm điều khiển, bật điều hòa lên, để thổi một lúc mới dễ chịu hơn chút.
Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, không lâu sau Lăng Liệp lại chỉ mặc quần ngủ chui ra, đi thẳng vào phòng ngủ.
Quý Trầm Giao: “…” Anh vừa mới lau khô sàn nhà!
Lăng Liệp không mang quần áo vào phòng tắm, khi lần nữa xuất hiện trước mặt Quý Trầm Giao thì đã mặc một bộ đồ thể thao màu xám nhạt rồi.
Chân hắn đi một đôi dép lê, mu bàn chân vẫn còn dính nước, vừa lau tóc vừa nói: “Lần sau anh cứ trực tiếp mở cửa đi, hôm nay như vậy còn làm tôi phải đặc biệt chạy ra.”
Quý Trầm Giao bị chặn họng không nói được lời nào, cố tình gây sự: “Ở nhà anh không bật đèn sao?”
“Tôi có bật đèn phòng vệ sinh mà.”
Ở dưới lầu không nhìn thấy cửa sổ nhỏ của phòng vệ sinh, Quý Trầm Giao: “Phòng khách không bật?”
“Tôi không ở phòng khách thì bật làm gì? Lãng phí.”
“…”
Lúc này, Lăng Liệp chú ý thấy điều hòa đã bật, “Anh bật điều hòa!”
“Không được à?”
Lăng Liệp vội vàng đóng cửa sổ, “Tiền điện anh tính hay tôi tính?”
“Khi anh ở đường Tà Dương thì ai tính?”
“Tôi tính.”
“Vậy ở đây anh cũng tính đi.”
Lăng Liệp dứt khoát tắt điều hòa, lại mở toang cửa sổ vừa đóng.
Quý Trầm Giao tức giận đến mức muốn nổi bão, anh giật lấy điều khiển, bật lại. Lăng Liệp định giật lại, nhưng anh đã giơ cao điều khiển lên, tinh nghịch liếc mắt nhìn Lăng Liệp.
– Đấy, anh giỏi thì lấy đi. Anh có muốn nhảy lên thử không?
Lăng Liệp không nhảy, còn chế nhạo anh: “Đội trưởng Quý, năm nay anh thật sự đã 28 tuổi rồi à?”
“…”
“Trò này từ hồi lớp 3 tiểu học tôi đã không chơi nữa rồi.”
Bị ánh mắt khinh bỉ quét từ trên xuống dưới, Quý Trầm Giao cũng không muốn chơi nữa. Anh cảm thấy mình rất không đúng, chuyện ấu trĩ như vậy sao anh lại làm được nhỉ?
Lăng Liệp thấy Quý Trầm Giao đang nhìn mình, ánh mắt còn có chút phức tạp, hắn cười nói: “Thật ra tôi cũng nóng, nhưng tôi nghèo mà.”
Quý Trầm Giao ném điều khiển một cái, “Tiền điện tôi tính!”
“Được luôn!” Lăng Liệp rất nịnh nọt chạy đến bên cửa sổ, đóng cửa kéo rèm, còn hạ nhiệt độ xuống 17 độ C.
Quý Trầm Giao: “…” Không đến mức đó chứ!
Gà bay chó sủa một hồi, cuối cùng Quý Trầm Giao cũng nhớ ra hôm nay mình đến đây làm gì – thứ nhất, kiểm tra nhà, thứ hai, tìm một người bạn ăn cơm, thứ ba, anh khát nước! Muốn uống nước!
Quý Trầm Giao rót nước xong quay lại, Lăng Liệp đang ngồi xổm bên bàn trà quan sát miếng thịt hun khói hút chân không kia. Quý Trầm Giao nhìn từ trên xuống thấy chỗ cổ áo hoodie của hắn có một vệt nước nhỏ, trong lòng nghĩ người này sống cũng quá không coi bản thân ra gì.
Nhưng trong một khoảnh khắc, cảm giác mâu thuẫn trong lòng lại dâng lên. Quý Trầm Giao nhíu mày.
Lăng Liệp sống qua loa, túng thiếu, nhưng trên người và xung quanh lại không có sự lôi thôi và bừa bộn của người cùng cảnh ngộ. Bản thân hắn ăn mặt rất sạch sẽ, tất cả những thứ không cần thiết đều không có, ngay cả những thứ cần thiết, dường như cũng có thể vứt bỏ mà không luyến tiếc.
Có lẽ chú ý thấy Quý Trầm Giao đang nhìn mình, Lăng Liệp quay người lại, “Anh ăn cơm chưa?”
Trúng ý người họ Quý nào đó rồi. “Chưa ăn, còn anh?”
Lăng Liệp đứng lên, cầm lấy thịt, “Vừa hay, tôi mua cà chua và ngô rồi, còn có tôm, thiếu mỗi thịt, tôi nấu một nồi súp ngô đặc, cùng ăn nhé.”
Quý Trầm Giao dứt khoát từ chối, “Tôi không ăn thịt hun khói.”
“Tôi ăn.” Lăng Liệp chỉ vào tôm đã được xử lý trong bồn rửa, “Anh ăn cái này.”
Lăng Liệp rán hai quả cà chua, thêm nước hầm canh, đợi ngô chín thì cho tôm đã chiên sơ và thịt hun khói vào, những thứ khác như đậu phụ, nấm hương cũng cho hết vào.
Chỉ mười lăm phút là đã nấu xong một nồi súp nóng hổi.
Quý Trầm Giao đứng bên cạnh nhìn, có chút kinh ngạc.
Mỗi lần mẹ nuôi nấu canh đều phải mất cả buổi sáng, mỗi lần anh về nhà, mẹ nuôi đều dậy sớm chuẩn bị. Vì vậy, anh luôn nghĩ rằng cái giá của việc uống canh nóng là thời gian, cho nên chưa bao giờ tự mình làm.
Lăng Liệp rắc hành lá vào nồi canh, rắc xong liền bưng cả lên.
Quý Trầm Giao hỏi: “Vậy là được rồi à?”
Lăng Liệp: “Đã chín rồi, sao lại còn chưa xong? Để tôi múc cho anh một bát nếm thử.”
Quý Trầm Giao không ôm quá nhiều hy vọng, nhưng vừa nếm một miếng, vậy mà vị cũng không tệ.
Lăng Liệp nấu một phần cơm, Quý Trầm Giao không ăn, anh liền múc hết vào bát của mình.
Cả hai đều là người ăn cơm tốc chiến tốc thắng, tự múc canh gắp thức ăn, cũng không nói chuyện, chưa đến mười phút, một nồi canh nóng đã cạn đáy, Lăng Liệp hớt hết chỗ còn lại vào bát của mình, ăn hết cơm cùng với nước súp.
Quý Trầm Giao ké được một bữa cơm, muốn rửa bát để tỏ ra mình không phải là loại há miệng chờ sung rụng, nhưng Lăng Liệp lại không cho anh động tay.
“Tay nghề của tôi thế nào?” Lăng Liệp rửa bát rất nhanh.
Trong lòng Quý Trầm Giao chấm điểm A, nhưng ngoài miệng lại chỉ nói: “Cũng được.”
Lăng Liệp: “Cơ thể rất thành thật.”
Quý Trầm Giao: “…”
Lăng Liệp liếc anh một cái, “Vốn dĩ chỉ là khách sáo mời anh ở lại ăn cơm thôi, không ngờ anh lại không khách sáo với tôi chút nào, đã ăn thì ăn luôn, còn ăn cả phần của tôi nữa, nếu không có bát cơm kia, chắc chắn tôi đã không no rồi.”
Từ trước đến nay Quý Trầm Giao luôn kiểm soát khẩu phần ăn của mình rất chính xác, vì vậy cũng biết Lăng Liệp không nói dối, vừa rồi anh quả thật vì món canh quá ngon nên không nhịn được ăn nhiều hơn một chút.
“Lần sau lại đến.” Lăng Liệp tiễn Quý Trầm Giao ra cửa, rất có dáng vẻ của chủ nhà.
Quý Trầm Giao nghĩ thầm, xem hắn đắc ý chưa kìa, anh sẽ không đến ăn cơm nữa đâu, canh cà chua ngô à, đơn giản, tối mai anh sẽ tự làm.
…………….
Việc điều tra trên thực tế và trên mạng đều đang tiếp diễn, video cuối cùng của “Nữ Hoàng Mỹ Mạo” tràn ngập nến và dòng chữ “an nghỉ”, những bình luận ác ý không phải là không có, nhưng hoặc là bị mắng, bị là bị xóa, hoặc là bị chặn lại.
Cư dân mạng rất giỏi trong việc thể hiện sự lương thiện, lòng yêu thương và phẩm chất của mình vào những thời điểm như vậy. Đội trọng án lại tập trung vào những bình luận ác ý vô số kể trước đó.
Dựa theo chế độ đăng ký tên thật và theo dõi IP, cảnh sát mạng đã khóa sáu người thường xuyên công kích Lưu Ngọc Thuần, trong đó ba người là thành viên đội trống lưng Xuân Liễu, hai người còn lại cũng thuộc nhóm chụp ảnh hưu trí.
Nhưng điều bất ngờ là một tài khoản tên Thiên Vạn Trân Trọng, lại chính là tài khoản phụ của Chu Khánh Hà.
Khác với những lời chửi rủa khác, Thiên Vạn Trân Trọng không chỉ dùng những từ ngữ hạ thấp để bình phẩm về “Nữ Hoàng Mỹ Mạo”, công kích cá nhân, mà còn tung tin gia đình bà ta bất hạnh, có quan hệ bất chính với lão già bên ngoài.
Đội trọng án đã gặp nhiều chuyện kỳ quặc rồi, nhưng Chu Khánh Hà ở cái tuổi này mà còn chơi trò đó với bạn thân nhất trên mạng xã hội, ngôn ngữ hạ lưu, ác ý quá lớn, khiến cho những cảnh sát hình sự từng trải cũng có chút ngạc nhiên.
Tịch Vãn rùng mình một cái, “Tôi không muốn thẩm vấn bà ta nữa, ai đi thì đi đi?”
Lúc này đương nhiên là đội trưởng phải ra mặt.
Hiện tại đội trọng án vẫn chưa áp dụng biện pháp nào đối với Chu Khánh Hà, chứng cứ hiện có cũng không thể chứng minh bà ta là hung thủ, nhưng hiềm nghi của bà ta đang dần tăng lên. Quý Trầm Giao dự định sẽ tìm người đến trước, xác định vài sự thật rồi nói sau.
Nhưng Quý Trầm Giao còn chưa rời khỏi Cục Cảnh sát, lại đột nhiên nhận được điện thoại, nói chồng của Chu Khánh Hà, Lương Bân mang theo chứng cứ đến tố giác Chu Khánh Hà.
Trong phòng thẩm vấn, Lương Bân lộ ra vẻ tiếc nuối và áy náy, còn biểu lộ một chút sợ hãi vừa phải. Gã ta đặt ba tấm ảnh lên bàn, lại để điện thoại có video bên cạnh.
“Chuyện là như vậy, hôm qua khi các anh đến tìm tôi, vì muốn bao che cho vợ mình, tôi đã không nói thật, tôi xin lỗi.” Lương Bân thành khẩn nói: “Nhưng sau đó càng nghĩ tôi càng cảm thấy Khánh Hà có thể có liên quan đến vụ án mà các anh đang điều tra. Bà ta cũng biết các anh đang điều tra bà ta, nên bà ta đã đốt hết hàng trăm bức ảnh của Lưu Ngọc Thuần mà bà ta đã thu thập được. Bà ta vẫn luôn hận Lưu Ngọc Thuần.”
Quý Trầm Giao xem xong video, ngẩng đầu nhìn Lương Bân, “Tôi cần lấy điện thoại này để kiểm tra, không vấn đề gì chứ?”
Lương Bân: “Cứ tự nhiên.”
Quý Trầm Giao lại cầm ảnh lên, ba tấm đều là ảnh của Lưu Ngọc Thuần, trong đó có một tấm Lưu Ngọc Thuần vẫn còn là thiếu phụ, hai tấm còn lại là ảnh chụp gần đây.
Lương Bân nói: “Tôi bận rộn công việc, bình thường quan tâm đến Khánh Hà không đủ, quả thực không thể chứng minh được Khánh Hà có ở nhà vào ngày 26 tháng 4 hay không. Tôi chỉ có thể cung cấp một số manh mối trong khả năng của mình, chứng minh bà ta với Lưu Ngọc Thuần chưa bao giờ là chị em tốt.”
Đại nghĩa diệt thân từ xưa đến nay không hiếm, nhưng Quý Trầm Giao nhìn ra Lương Bân không đơn thuần là đại nghĩa, anh cố ý nói: “Bà ta là vợ của ông.”
Lương Bân khựng lại một chút, cười khổ, “Tôi biết làm như vậy là hèn hạ, nhưng hôm nay tôi đến đây, cũng là muốn tìm kiếm sự bảo vệ của cảnh sát.”
“Hả?”
“Tôi không biết bà ta có phải là hung thủ hay không, là chồng của bà ta, tôi cảm thấy rất sợ.” Lương Bân nói rất chân thành, “Nếu không phải thì đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu phải, ai mà muốn sống chung với một kẻ giết người chứ. Tôi lo bà ta lên cơn điên sẽ làm hại cả tôi.”
Chu Khánh Hà đã mơ một giấc mơ dài, trong mơ, Lưu Ngọc Thuần mặc một chiếc váy trắng tinh, nhưng bên trên lại liên tục nở ra những đóa hoa máu đỏ thẫm. Bà ấy đi về phía bà, vẻ mặt không chút cảm xúc chất vấn bà tại sao lại đối xử với bà ấy như vậy.
Chu Khánh Hà la hét tỉnh lại, ngơ ngác một lúc lâu, mới chợt nhớ ra sau khi đánh nhau với Lương Bân hôm qua, bà đã làm rơi ba tấm ảnh.
Bà ta vội vàng đứng dậy chạy về phía thư phòng, không có, phòng ngủ của Lương Bân, cũng không có, khắp nhà đều tìm hết rồi, nhưng chỗ nào cũng không có!
Bà ta ngồi phịch xuống, nghĩ đến một khả năng, nhưng bà ta nhanh chóng lắc đầu, cảm thấy mình với Lương Bân dù sao cũng là vợ chồng, Lương Bân không đến mức ép bà như vậy.
Lúc này, chuông cửa vang lên, bà ta hoảng sợ run rẩy.
Quý Trầm Giao nhìn vào mắt mèo, “Bà Chu, mở cửa.”
Chu Khánh Hà hoảng loạn từ chối mở cửa, Quý Trầm Giao lại mang theo lệnh khám xét đến, Lương Bân cũng đi theo bên cạnh. Chu Khánh Hà khóa trái cửa, chìa khóa không thể mở từ bên ngoài. Sau khi khuyên bảo không được, Quý Trầm Giao đã phá khóa cửa trước mặt Lương Bân.
“Các người muốn làm gì? Xông vào nhà dân, còn có pháp luật không vậy?” Chu Khánh Hà tóc tai bù xù, đứng trên cầu thang gào thét điên cuồng. Lời còn chưa dứt, bà ta đột nhiên nhìn thấy Lương Bân, kinh ngạc, tức giận khiến đầu óc nhất thời trống rỗng.
Tại sao Lương Bân lại ở cùng cảnh sát? Dự cảm của bà đã thành sự thật sao? Lương Bân thật sự muốn đẩy bà vào chỗ chết?
Bà ta ngơ ngác lắc đầu, đến bây giờ vẫn không tin Lương Bân có thể ác độc đến mức này, bọn họ là vợ chồng mà!
Quý Trầm Giao xuất trình lệnh khám xét, “Chu Khánh Hà, tôi đến điều tra vụ án Lưu Ngọc Thuần một cách hợp pháp, mong bà hợp tác.”
Chu Khánh Hà hét lớn: “Tôi không phải hung thủ! Các người không thể đối xử với tôi như vậy!”
Đội trọng án đã tản ra, tiến hành kiểm tra ở các phòng, Quý Trầm Giao đi về phía Chu Khánh Hà, sự bình tĩnh và công chính trong mắt anh đối lập hoàn toàn với vẻ kinh hoàng của Chu Khánh Hà. Lúc này bọn họ đều đứng trên cầu thang, cách cửa một khoảng, Lương Bân đứng ở huyền quan với tư thế của một người ngoài cuộc, ánh mắt lại xuyên qua cặp kính bắn về phía cầu thang.
“Nếu bà không liên quan đến vụ án, tôi tự khắc sẽ trả lại sự trong sạch cho bà.” Giọng nói của Quý Trầm Giao không lớn không nhỏ, ở gần đủ để Chu Khánh Hà trấn tĩnh lại, ở xa hơn một chút lại khiến Lương Bân nhíu mày.
Dường như Chu Khánh Hà đã hiểu được ý của Quý Trầm Giao, bà ta nhìn vào mắt Quý Trầm Giao, trên người viên cảnh sát hình sự trẻ tuổi này toát lên một loại khí chất vừa xa lạ lại vừa khiến người ta an tâm, vừa có cảm giác áp bức, đồng thời lại khiến bà ta không thể không tin tưởng.
Một lát sau, cuối cùng bà ta cũng bám lấy tay vịn, nhường một con đường, “Được, được. Tôi khai báo.”
Hết chương 34.
Tác giả có điều muốn nói:
Đội trưởng Quý: Hắn có cơ bụng kìa!