Chương 35

 

Chương 35:

 

Tiếng oanh tạc của Vương Chí Quân bên đầu dây điện thoại rốt cuộc cũng dừng lại sau vài phút.

 

Bản thân cô đơn đã đáng sợ, nhưng bạn thân kết hôn còn khiến người ta bàng hoàng hơn. Vương Chí Quân cứ ngỡ Lang Dương Dương sẽ độc thân cả đời.

 

“Dương Dương, ý cậu là kết hôn thật sự là đăng ký kết hôn rồi ấy hả? Ý tôi là ra nước ngoài đăng ký các kiểu ấy.” Bên Vương Chí Quân vừa nhận được điện thoại của nam thần, không phải là “Anh đến ngay đây”, mà là “Hôm nay có việc không đến được, xin lỗi em”.

 

Giận dữ qua đi là nỗi buồn man mác.

 

Trang Thạc vào bếp bê đĩa thức ăn cuối cùng ra, Lang Dương Dương ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ cạnh bàn trà, giải thích với Vương Chí Quân: “Không có, bọn tôi chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm với gia đình và bạn bè, sau đó anh ấy chuyển đến ở cùng tôi.”

 

Vương Chí Quân: “Cái gì? Gia đình cậu đồng ý hết rồi á?”

 

Lang Dương Dương: “Ừm, những người thân thiết đều biết rồi.”

 

Vương Chí Quân: “Hai tháng trước cậu còn than với tôi là dì cậu cứ giục cậu đi xem mắt đó.”

 

“Ừm… thật ra tôi và anh ấy quen nhau là do dì Hai giới thiệu xem mắt.” Lang Dương Dương nói.

 

Vương Chí Quân như thể sụp đổ hoàn toàn: “Trời ơi! Mẹ ơi! Trên đời này sao lại có phụ huynh giới thiệu xem mắt cho gay chứ!?”

 

Lang Dương Dương bật cười bởi giọng điệu cường điệu của hắn: “Lúc đầu tôi cũng thấy hoang đường lắm, lần đầu gặp mặt rất ngại, bữa cơm đầu tiên bọn tôi ăn đến một tiếng đồng hồ, anh ấy chỉ nói đúng mười hai chữ.”

 

“Nói gì vậy?”

 

Lang Dương Dương bắt chước giọng điệu của Trang Thạc lúc đó, giống như một con robot: “Xin chào, không ăn hết tôi sẽ ăn, tôi đưa cậu về. Sau đó trên đường về nhà…”

 

“Á!! Stop! Tôi không muốn nghe nữa, vừa bị nam thần cho leo cây giờ nghe không nổi nữa, đợi tôi đến rồi kể chi tiết cho tôi nghe.”

 

Vương Chí Quân chống người lên lan can tầng năm trong trung tâm thương mại, chiếc áo sơ mi đắt tiền nhăn nhúm. Dù miệng luôn ba hoa khoác lác, nhưng trong lòng hắn thực sự rất vui cho Lang Dương Dương.

 

Quen biết Lang Dương Dương bao nhiêu năm, bức tường tình cảm trong lòng cậu ấy như dãy núi Tần Lĩnh kéo dài, gần ba mươi năm không lay chuyển.

 

Cậu ấy đã kết hôn với người tên Trang Thạc, vậy thì Trang Thạc nhất định là người đáng để phó thác.

 

“Dương Dương.”

 

“Hửm?”

 

Vương Chí Quân thu lại giọng điệu và biểu cảm cường điệu, chân thành nói: “Tuy là muộn màng, nhưng vẫn chúc mừng cậu, tân hôn hạnh phúc.”

 

Trang Thạc gắp một miếng chân giò nhúng vào bát nước chấm trước mặt Lang Dương Dương, “Sao lại bày ra vẻ mặt đó?”

 

Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười không nói gì.

 

Ăn được nửa bữa, Lang Dương Dương nhớ đến lời nhờ vả của Lang Nguyệt hôm nay, bèn nói với Trang Thạc chuyện muốn đến thăm thôn Tiểu Vân.

 

“Được đấy, xem hôm nào rảnh anh chở chị ấy đi, dân thôn Tiểu Vân cũ đều đã chuyển đến thành phố hết rồi, làng Nghệ thuật Vân Thượng bây giờ là được xây dựng lại cách đây vài năm, muốn đến đó phải lái xe gầm cao một chút.”

 

Trang Thạc vừa nói vừa tính toán, “Trương Tiểu Quân có một chiếc xe việt dã cũ, đến lúc đó anh mượn chở hai người đi.”

 

Lang Dương Dương chỉ nói đơn giản một câu, Trang Thạc đã tỉ mỉ sắp xếp chu đáo như vậy. Lang Dương Dương nhìn anh, khẽ nói cảm ơn.

 

“Chị em cũng là chị anh mà.” Trang Thạc nói.

 

Cảm giác thân thiết, giúp đỡ lẫn nhau một cách tự nhiên giữa các thành viên trong gia đình này, Lang Dương Dương chưa từng trải qua. Ông bà nội khi về già cũng là người có tính cách khép kín, ngoài dì Hai và ông bà ở quê ra thì rất ít khi giao tiếp với người khác.

 

Vì vậy, khi Lang Dương Dương trở về, dì Hai rất tốt và nhiệt tình với cậu, Lang Dương Dương thực sự cảm thấy có gánh nặng trong lòng.

 

Cho đến dịp Thanh minh năm đó.

 

Mấy ngày nay về nhà, cả nhà đều bận rộn, dắt chó đi dạo, giặt giũ, sắp xếp đồ đạc, bận rộn ba bốn ngày rồi mà vẫn chưa xong.

 

“Nhiều cốc quá, cái này đẹp quá.” Trang Thạc cầm một chiếc cốc hình hoa tulip, soi dưới ánh đèn phòng khách: “Wow, Dương Dương, nhìn này, nhìn như vậy có một vòng hào quang quanh thân cốc.”

 

Lang Dương Dương cũng ghé lại gần, Trang Thạc đang xem cái thùng này toàn bộ đều là cốc, cậu ngồi xổm xuống tìm kiếm trong thùng: “Đây là ly bia hình hoa tulip, cái này là dùng để ngửi mùi, nhìn cái anh đang cầm này, miệng cốc này khép lại, là để cảm nhận hương vị.”

 

Trang Thạc vừa xem vừa nói, “Đẹp quá, một bộ à?”

 

Lang Dương Dương: “Ừm, thật ra còn rất nhiều, thùng này đều là cốc.”

 

Nói xong, Trang Thạc cúi đầu, lấy hai chiếc cốc cà phê trên cùng trong thùng ra xem.

 

Lang Dương Dương nhìn thùng cốc nhìn là biết không rẻ này, trong lòng chợt nghĩ, cốc chỉ là để uống nước, mình mua nhiều như vậy trong mắt Trang Thạc có phải là hoang phí không.

 

Ngay cả bản thân lúc trước khi mua cũng cảm thấy rất lãng phí, mỗi cái đều là sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, trằn trọc mãi mới mua.

 

“Trang trí nhà mới, chúng ta làm một cái tủ âm tường lớn, đến lúc đó có thể để hết số cốc này vào, em nói xem có nên lắp thêm cửa kính không nhỉ?”

 

Trang Thạc vừa nói vừa nhẹ nhàng cầm một chiếc đĩa sứ trong thùng lên: “Cái này dùng để đựng bánh ngọt à?”

 

“Woa, cái cốc này, đây không phải là pha lê đấy chứ?”

 

“Cái này cũng là ly bia à?”

 

“Cái này đẹp quá, anh thích cái này, vừa xấu vừa dễ thương.”

 

Điều cậu lo lắng ban đầu hoàn toàn không xuất hiện, Trang Thạc không hề giễu cợt sở thích của cậu, anh không những thể hiện sự tôn trọng rất bình thường, thậm chí còn rất ủng hộ và muốn tìm hiểu, tham gia vào sở thích của cậu.

 

“Vậy cái này cho anh dùng để uống nước.” Lang Dương Dương nói.

 

Trang Thạc quay đầu, kinh ngạc nhìn Lang Dương Dương, hai tay nâng niu chiếc cốc gốm handmade xấu xí dễ thương kia nói: “Thật hả? Cái này nhìn có vẻ đắt lắm.”

 

Lang Dương Dương cười: “Tất nhiên là được, cốc của em anh đều có thể dùng!”

 

Trang Thạc: “Không, anh chỉ cần cái này là đủ rồi.”

 

Nói xong, Trang Thạc áp chiếc cốc vào mặt: “Có giống anh không?”

 

Lang Dương Dương trực tiếp ngồi khoanh chân xuống đất, “Giống cực kỳ.”

 

Cốc chén đều là đồ dễ vỡ, phải tìm chỗ cất giữ cẩn thận, hai người định dọn dẹp tủ bên cạnh chật cứng đồ lặt vặt trong nhà để đựng số đồ này.

 

Nhưng tủ bên cạnh đã dùng mấy chục năm rồi, rất cũ, cửa tủ bằng gỗ cũng bị rơi mất hai cái.

 

Lang Dương Dương thấy Trang Thạc đang kiểm tra tủ bên cạnh, định đi bật nhạc nghe. Lúc tìm bài hát trong danh sách nhạc trên điện thoại, cậu chợt nhớ ra, đều là Trang Thạc tìm hiểu mình, anh biết mình thích nghe bài hát gì, còn mình thì không biết.

 

“Anh thích nghe bài gì?”

 

“Hả?”

 

Lang Dương Dương chỉ vào dàn âm thanh, “Bật một bài anh thích nghe đi.”

 

Trang Thạc suy nghĩ một lúc, “Anh không thường nghe nhạc, nhưng cũng khá thích Ngũ Bách.”

 

Lang Dương Dương nói được, sau khi tìm kiếm Ngũ Bách trên phần mềm nghe nhạc, cậu bấm vào một bài hát quen thuộc.

 

Là bài hát “Em yêu anh” trong album “Dòng sông của giấc mơ” mới nhất của Ngũ Bách. Lang Dương Dương không phải là fan hâm mộ của Ngũ Bách, nhưng cậu theo dõi rất nhiều streamer âm nhạc, họ đều đánh giá rất cao Ngũ Bách, Lang Dương Dương thường nghe chương trình radio của họ, nên cũng nghe qua không ít.

 

Bài hát rất hay, Lang Dương Dương cũng thích bài này.

 

Gần chín giờ, Lang Dương Dương và Trang Thạc bàn bạc xong, cậu sẽ đến cửa hàng chuẩn bị hàng hóa, Trang Thạc cảm thấy quãng đường này đi lại khá tốn thời gian, muốn đưa cậu đi.

 

“Thật sự không cần đâu, anh ở nhà đợi em đi, chẳng phải còn phải sửa tủ sao.” Lang Dương Dương từ chối, nếu không phải hôm đó từ trang trại về tiện đường thì việc đưa đón như vậy rất lãng phí thời gian.

 

“Vậy được, em chuẩn bị đồ xong thì báo anh, anh đến đón em.”

 

Biết Trang Thạc có lòng tốt là tốt rồi, đồng thời trong lòng Lang Dương Dương cũng âm thầm hạ quyết định, chuyện thi bằng lái nhất định phải đưa vào kế hoạch phải thực hiện.

 

Sau hai ngày bận rộn, chớp mắt đã đến thứ Ba, Lang Dương Dương bận rộn cả buổi sáng, chuẩn bị cùng Trang Thạc đến đài truyền hình.

 

Nghĩ đến việc đến đài truyền hình phải chụp ảnh tuyên truyền, hai người đều mặc bộ quần áo chỉnh tề nhất của mình.

 

— Áo sơ mi mặc trong đám cưới.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Vì vậy, khi hai người xuất hiện ở hậu trường trường quay của chương trình “Mỹ thực tiểu đương gia”, cô biên tập nhỏ luôn liên lạc với Lang Dương Dương đã lộ ra vẻ mặt “Hiểu rồi”.

 

Lang Dương Dương cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với đài truyền hình, có chút hồi hộp, may là Lang Dương Dương là người quay cuối cùng, trong trường quay chỉ có vài nhân viên công tác.

 

Không hề phức tạp như trong tưởng tượng, sau khi trang điểm đơn giản, Lang Dương Dương khi thì cầm dao cạo, khi thì cầm khay nướng, tạo dáng cứng đờ phối hợp với nhiếp ảnh gia. Hai tiếng sau, cuối cùng cũng đến lượt chụp bộ ảnh mặc trang phục đầu bếp.

 

“Mấy thứ này để đâu?” Trang Thạc cầm mấy đạo cụ trên tay, vừa rồi Trang Thạc bị người ta lặng lẽ nhét vào tay mình lúc nào không hay.

 

Cô biên tập hình như đã bận rộn cả ngày, ngáp ngắn ngáp dài, lấy một cái thùng carton bảo anh để vào trong.

 

“Xin lỗi anh nhé, vừa nãy em bận quá, cứ tưởng anh là nhân viên.”

 

Trang Thạc nói không sao, sau đó tiếp tục khoanh tay đứng thẳng như vệ sĩ.

 

“Hai người là bạn à?” Cô biên tập hỏi.

 

“Vâng.”

 

Cô biên tập ôm một tập tài liệu trong ngực: “Nghe nói hai người đã kết hôn rồi.”

 

Trang Thạc: “Chuyện này cô cũng biết?”

 

Cô biên tập: “Lang Dương Dương nói với tôi.”

 

Biểu cảm của Trang Thạc không thay đổi, nhưng trong mắt lại có chút gợn sóng, anh quay đầu nhìn Lang Dương Dương dưới ánh đèn, cậu đang tạo dáng như nhân viên bán bảo hiểm ưu tú.

 

Đối với chuyện hai người kết hôn, Lang Dương Dương vẫn luôn rất kín tiếng, ít khi thấy cậu nói với người khác, không ngờ lại nói với cô biên tập chỉ mới gặp một lần.

 

Vậy là cậu ấy, rất thích mình nhỉ.

 

Cô biên tập thấy Trang Thạc cứ nhìn Lang Dương Dương mặc trang phục đầu bếp chằm chằm, bèn nhỏ giọng nói với anh: “Lát nữa có thể nhờ anh quay phim chụp cho hai người một tấm ảnh chung.”

 

“Được không?” Trang Thạc cuối cùng cũng hoàn hồn.

 

“Được chứ, dù sao hai người cũng là người cuối cùng rồi mà.”

 

Nói xong, cô biên tập lại len lén đánh giá hai người một lượt, trước đây cô hỏi Lang Dương Dương chồng cậu có đẹp trai không, Lang Dương Dương nói đẹp trai, cao ráo nhìn rất an tâm.

 

Nhưng lúc này nhìn, cao ráo thì đúng là cao ráo thật, còn đẹp trai với an tâm ấy à, tám phần là do có filter rồi.

 

Kết thúc buổi chụp hình, anh quay phim chụp cho hai người một tấm ảnh chung, gương mặt dữ dằn của Trang Thạc nở nụ cười ngọt ngào, đứng bên cạnh Lang Dương Dương đang đội mũ đầu bếp, trông giống anh họ nhà quê lên thành phố của cậu.

 

Thấy thời gian cũng gần đến giờ, hai người trực tiếp xuất phát ra sân bay đón Vương Chí Quân.

 

Nghe đâu hắn đã chọn được một món quà tân hôn cho Lang Dương Dương, tự mình vác đến tận đây, đảm bảo rất hoành tráng.

 

Trên đường đi, Trang Thạc hỏi khi nào thì bắt đầu ghi hình.

 

Lang Dương Dương lấy lịch trình ra xem, nói: “Cuối tháng này bắt đầu ghi hình tập đầu tiên, tổng cộng ba ngày là quay xong.”

 

“Nhanh vậy à? Trước đây anh xem chương trình, cứ cảm thấy cuộc thi kéo dài rất nhiều ngày? Mỗi lần chủ đề lại khác nhau.”

 

Lang Dương Dương: “Mấy ngày trước em có xem lại toàn bộ chương trình của năm ngoái, đại khái đã nắm được quy luật rồi.”

 

Trang Thạc cười: “Thật à?”

 

“Tập đầu tiên là thi kỹ năng cơ bản, chủ đề là món ăn cơ bản, điểm giám khảo cho đều từ 7 đến 9 điểm, rất trung bình, chênh lệch không lớn lắm; tập thứ hai là làm món chính, ví dụ như bánh ngọt có thể là bánh kem tiệc, bánh kem sinh nhật các kiểu; tập thứ ba là sáng tạo, theo như quan sát của em thì thói quen của chương trình là chọn một nguyên liệu theo mùa, để thí sinh kết hợp nguyên liệu theo mùa đó làm thành một món ăn.”

 

Lang Dương Dương vừa nói vừa nghĩ ra hai nguyên liệu theo mùa của tháng 5, tháng 6: “Ví dụ như hai tháng nay có vải, dâu tằm, dứa các loại.”

 

Trang Thạc nghe đến ngây người, “Xem một chương trình mà em có thể rút ra được nhiều thứ vậy sao?”

 

Lang Dương Dương cười, lại nhìn đồng hồ, quay đầu nhìn Trang Thạc nói: “Không phải là xem một chương trình, em xem chương trình là có mục đích, đây gọi là làm bài tập.”

 

“Em thông minh thật đấy.”

 

Trang Thạc làm việc dứt khoát hiệu quả, nhưng không có thói quen làm bài tập này, phần lớn là nhận được mệnh lệnh rồi lập tức bắt tay vào làm, trong quá trình làm sẽ vừa làm vừa sửa sai.

 

Giống như lần trước làm đề án và PPT xin tham gia Hội chợ triển lãm nông nghiệp, là làm theo ý tưởng của mình, nào ngờ những thứ này đều có khuôn mẫu cố định, chỉ cần làm bài tập tham khảo là được, không cần tự ý sáng tạo.

 

Hai bánh răng trong lòng Trang Thạc, vào khoảnh khắc này bỗng nhiên ăn khớp với nhau.

 

Nếu cuộc sống là một động cơ thì anh và Lang Dương Dương chính là hai bánh răng gắn kết với nhau. Không cần phải giống hệt nhau, mỗi người có một sở trường, bổ sung khiếm khuyết cho nhau, cùng nhau tiến về phía trước.

 

Chờ ở sân bay hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng nhìn thấy chuyến bay của Vương Chí Quân hạ cánh, hai người đứng ở cửa ra đợi.

 

“Trang Thạc.”

 

“Hửm?”

 

“Anh với Lão Oai và Tiểu Quân, lúc bình thường có hay nói chuyện đùa thô tục không?”

 

“Hả?” Ánh mắt Trang Thạc hơi bối rối, “Khụ, rất ít.”

 

Lang Dương Dương: “Nếu như lát nữa Vương Chí Quân sờ ngực anh thì anh có thể nhịn được không?”

 

Trang Thạc: “Em có thể nhịn được không?”

 

Lang Dương Dương: “Em…”

 

Chưa kịp nghĩ xem có thể nhịn được hay không, Vương Chí Quân đầy quyến rũ với giọng nói the thé đã xuất hiện: “Dương Dương ~~ Chồng Dương Dương ~~”

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy hắn đang kéo vali LV, đeo túi Chanel, vẫy chiếc iPhone mới nhất xuất hiện cách đó năm mét.

 

“Sao hắn lại gọi em là chồng vậy?” Trang Thạc kinh ngạc.

 

Lang Dương Dương: “Cậu ấy gọi anh đó, chồng của Dương Dương.”

 

“A? ồ.” Trang Thạc đã chuẩn bị tinh thần tiếp đãi bạn bè của Lang Dương Dương thật tốt, lập tức đổi sắc mặt: “Chào cậu! Chí Quân!”

 

Vương Chí Quân ôm Lang Dương Dương trước, sau đó uốn éo nói: “Đã bảo rồi, gọi người ta là Kevin!”

 

Lang Dương Dương vui mừng từ tận đáy lòng, cậu thật sự đã rất rất lâu rồi không gặp bạn bè trước đây.

 

“Mệt không? Đói không?”

 

“Cũng bình thường thôi.” Vương Chí Quân mặc một chiếc áo phông dài tay rách te tua, kính râm gác trên đầu để làm cảnh, “Ôi chao, Dương Dương ~”

 

Lang Dương Dương gượng cười cảnh cáo, nhưng không hề có sức uy hiếp.

 

Vương Chí Quân đưa tay véo má Lang Dương Dương: “Nhìn nước da này, dạo này chắc là được tưới tắm nhiều lắm nhỉ.”

 

Lang Dương Dương: “…”

 

“Anh Trang, được đấy.” Vương Chí Quân nhìn Trang Thạc với vẻ mặt tán thưởng, làm mặt Trang Thạc đỏ như quả cà chua.

 

Trang Thạc lắp bắp lên tiếng: “Cái kia, để tôi giúp cậu xách vali nhé.”

 

Lang Dương Dương đưa vali của Vương Chí Quân cho Trang Thạc, ba người cùng đi về phía bãi đậu xe, Trang Thạc im lặng bước nhanh hơn một chút dẫn đường phía trước.

 

Nhưng vừa nghĩ đến việc phía sau có người đang nhìn mình, anh liền căng thẳng ưỡn ngực thẳng lưng, bước đi cứng ngắc.

 

“Kevin, đừng có vậy chứ, anh ấy sắp chui xuống đất đến nơi rồi.” Lang Dương Dương dở khóc dở cười.

 

Vương Chí Quân cười hì hì, hạ thấp giọng xuống một chút, sau đó lại khiến Lang Dương Dương và Trang Thạc muốn bay khỏi trái đất ba lần.

 

“Ê, hai người đừng nói với tôi là hai trai tân kết hôn nhé?”

 

“Còn nhớ lần cậu say rượu gọi điện thoại cho tôi, nói với tôi là không muốn làm trai tân nữa không, hahaha.”

 

“Chồng cậu cơ bắp cuồn cuộn như vậy, không phải là tiểu ớt hiểm chứ?”

 

Hết chương 35.

 

Chương 35

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên