Chương 35: Mê Sơn (35)
Ngô Liên San mặc một thân đồ đen, vẻ mặt căng thẳng không thoải mái, “Cảnh sát Trần, anh nói muốn gặp tôi, tôi đã xin nghỉ phép đến đây, rốt cuộc có chuyện gì cần tôi phối hợp?”
Trần Tranh dẫn cô ta đến phòng thẩm vấn, ở đó đã có một nữ cảnh sát chuẩn bị ghi chép. Ngô Liên San nhìn thiết bị ghi hình bên cạnh, lùi lại một bước, thần sắc càng thêm căng thẳng, “Đây là…”
“Yên tâm, chỉ là ghi lại quá trình thẩm vấn thôi. Chủ yếu là để giám sát chúng tôi.” Trần Tranh đóng cửa lại, trong một căn phòng khác, Khổng Binh đang chăm chú nhìn vào màn hình giám sát.
Ngô Liên San lo lắng ngồi xuống, gượng gạo nặn ra một nụ cười, “Xin lỗi, tôi, tôi là lần đầu tiên đến đây, rất, rất căng thẳng.”
Trần Tranh gật đầu, “Thả lỏng. Hôm nay mời cô đến, chủ yếu là để xác nhận với cô một số manh mối mà chúng tôi đã điều tra được ở thành phố Nhã Phúc.”
Nghe thấy bốn chữ “thành phố Nhã Phúc”, Ngô Liên San lập tức thẳng lưng, “Mấy người… đã đến quê tôi.”
“Bởi vì cá nhân tôi rất tò mò về mối quan hệ giữa cô với ‘Tằng Yến’ và Ngũ Quân Thiến. Hơn nữa ở Nhã Phúc, chúng tôi lại phát hiện ra một số nghi vấn mới. Nhưng việc này để sau hẵng nói.” Trần Tranh nhìn vào mắt Ngô Liên San, ánh mắt có thể nói là kiên nhẫn và ôn hòa, “Cô Ngô, về gia đình cô, cha mẹ cô, lần trước cô đã nói dối chúng tôi.”
Ngô Liên San né tránh ánh mắt của Trần Tranh, “Tôi… tôi không có.”
“Cô nói cha mẹ cô qua đời vì tai nạn giao thông khi cô còn nhỏ, cô sống với bà nội từ nhỏ. Cô muốn chúng tôi tin rằng, đó chỉ là một vụ tai nạn xe cộ bình thường, cha mẹ cô không may mắn.” Trần Tranh nói: “Nhưng đó căn bản không phải là tai nạn giao thông bình thường, kẻ gây tai nạn là một tên buôn ma túy ngông cuồng vi phạm luật giao thông.”
Cảm xúc của Ngô Liên San dần trở nên kích động, “Nhưng đó vẫn là tai nạn xe cộ! Các anh đã đến Nhã Phúc điều tra rồi, chắc chắn không phải điều tra một cách dễ dàng, kết luận của cảnh sát là tai nạn xe cộ? Cho dù kẻ gây tai nạn là ai, thì bọn họ cũng chết trong tai nạn xe cộ! Chẳng lẽ tôi nói sai sao?”
Cả căn phòng thẩm vấn như vang vọng tiếng nói của cô ta, chúng hoà vào hơi thở dồn dập của Ngô Liên San như những đợt sóng cuồn cuộn.
Ngô Liên San che mặt, mãi một lúc sau mới ngẩng đầu lên, “Tôi không muốn nhắc đến những người đó, cảnh sát Trần, mỗi khi nghĩ đến cha mẹ tôi bị những kẻ buôn bán ma túy giết chết, tôi lại cảm thấy mình thật bất hạnh. Anh có hiểu cảm giác đó không? Nếu chỉ là tai nạn giao thông bình thường, tôi còn có thể chấp nhận, mỗi ngày có biết bao nhiêu vụ tai nạn xe cộ xảy ra, cha mẹ tôi chỉ là hai người trong số rất nhiều nạn nhân xấu số. Nhưng kẻ gây tai nạn lại là kẻ buôn bán ma túy, có bao nhiêu người bị những kẻ buôn bán ma túy đâm chết? Tại sao cha mẹ tôi lại phải gặp phải chuyện như vậy?”
Giọng cô ta nghẹn ngào, nhưng vẫn cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống, vài giây sau, cô ta bất lực lắc đầu, ngón tay vuốt qua khoé mắt, “Thôi bỏ đi, các anh không phải là người trong cuộc, các anh không hiểu đâu.”
Trần Tranh nhìn người phụ nữ đáng thương trước mặt, chuyển sang câu hỏi tiếp theo: “Lúc cô mười ba tuổi, từng cùng bà nội đến thành phố Trúc Tuyền, sống ở đó nửa năm, nơi hai bà cháu ở là phố Hòa Lạc gần trường Trung học số 2. Có chuyện này không?”
Môi Ngô Liên San mấp máy, ánh mắt đảo qua mặt bàn vài lần, tay phải vén lọn tóc rơi trên má ra sau tai, “Có.”
Trần Tranh nói: “Nhưng bản thân cô chưa bao giờ chủ động đề cập đến.”
Ngô Liên San biện minh, “Bởi vì tôi không nghĩ việc này có liên quan gì đến những câu hỏi mà các anh hỏi tôi trước đây. Đó đều là chuyện của mười năm trước rồi.”
“Không liên quan sao?” Trần Tranh từng bước ép sát, “Căn nhà mà cô thuê ở ngay cạnh trường Trung học số 2, ban đầu công việc làm ăn của hai bà cháu cô chính là buôn bán với học sinh trường Trung học số 2, ngay cả bà nội cô cũng còn nhớ rõ chuyện Doãn Cạnh Lưu mất tích. Tôi đã hỏi cô về Tằng Yến mấy lần, cô đều nhất quyết không nhắc đến khoảng thời gian này, mà trong thời gian bà cháu cô bày hàng rong, Tằng Yến lại là học sinh của trường Trung học số 2.”
Ngô Liên San hít thở dồn dập, “Nhưng tôi thực sự chưa từng gặp cô ta! Tôi không quen biết cô ta!”
Trần Tranh nói: “Là không quen Tằng Yến của trước đây, hay không quen ‘Tằng Yến’ của hiện tại?”
Ngô Liên San ngẩn người ra một lúc, “Tôi không hiểu.”
Trần Tranh lại hỏi: “Theo tôi được biết, vì cô bị bạo lực học đường, không muốn đến trường học, bà nội cô mới đưa cô đến Trúc Tuyền cho nguôi ngoai. Vào đầu xuân năm đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô vội vã trở về Nhã Phúc?”
Vẻ mặt Ngô Liên San mơ màng, “Tôi… tôi không có vội vã, lúc đó tôi còn nhỏ, mỗi ngày nhìn thấy học sinh trường Trung học số 2 đều được đi học, trong lòng tôi rất ngưỡng mộ. Bà hỏi tôi có muốn quay về không, tôi liền nói với bà là tôi muốn quay về đi học.”
Trần Tranh hỏi ngược lại: “Vậy cô có nhớ trước khi cô rời đi, trường Trung học số 2 ‘vừa vặn’ xảy ra chuyện gì không?” Anh nhấn mạnh hai chữ “vừa vặn”, nhìn thấy đường nét cổ của Ngô Liên San đột nhiên căng cứng.
“Có học sinh mất tích.” Ngô Liên San nói: “Chính là Doãn Cạnh Lưu mà anh vừa nói.”
“Còn gì nữa?”
“Tôi thực sự không rõ!”
Trần Tranh nói: “Được rồi, câu hỏi tiếp theo. Tháng 4 năm nay ở Nhã Phúc xảy ra một vụ án mạng gây chấn động dư luận, cô có biết không?”
Trải qua hai câu hỏi trước, Ngô Liên San như ngồi trên đống lửa, hai tay liên tục đan vào nhau, “Biết, thấy trên dòng thời gian, bà tôi cũng có nhắc với tôi.”
Trần Tranh hỏi: “Cô có biết nạn nhân là ai không?”
Ngô Liên San lắc đầu, “Có nhìn thấy họ của người đó, nhưng không nhớ rõ.”
“Cô ấy tên là Triệu Thủy Hà.” Trần Tranh nói: “Cái tên này cô có ấn tượng gì không?”
“Không có.”
“Nhưng bà nội cô còn nhớ rõ cô ấy, và còn nhớ rõ mâu thuẫn giữa cô và cô ấy năm đó.”
Ngô Liên San trợn to hai mắt, “Cái gì? Tôi căn bản không quen biết cô ta!”
Trần Tranh nói: “Cô ấy từng thuê nhà ở phố Ba Tiêu một thời gian, là vào kỳ nghỉ hè năm cô học cấp 2. Cô giúp bà nội trông quầy, tiện thể làm bài tập, lại không hiểu sao cô ấy đến trước mặt cô, chê bai sự lựa chọn, thành tích, hoài bão của cô không ra gì.”
Trần Tranh chậm rãi nói, theo mỗi câu nói của anh, hơi thở của Ngô Liên San lại càng lúc càng trở nên dồn dập.
“Nhớ ra người này chưa?” Trần Tranh hỏi.
Vai Ngô Liên San run lên, “Là cô ta?”
Trần Tranh nói: “Xem ra cô đã nhớ ra rồi, mấy năm nay hai người còn gặp lại nhau không?”
Ngô Liên San kiên quyết phủ nhận, “Sao có thể gặp lại, tôi còn không biết cô ta tên gì. Không phải, cảnh sát Trần, tôi càng ngày càng không hiểu, rốt cuộc các anh đang điều tra cái gì? Các anh không phải đang điều tra vụ án của ‘Tằng Yến’ và cô chủ tiệm bánh kia sao? Sao lại điều tra đến tận quê tôi? Được rồi, tôi hiểu các anh cho rằng tôi có điều gì đó giấu diếm, nhưng việc này thì có liên quan gì đến Triệu…”
Trần Tranh thản nhiên nói: “Triệu Thủy Hà.”
Ngô Liên San nói: “Có liên quan gì đến cái chết của Triệu Thủy Hà?”
“Có liên quan hay không thì phải điều tra đến khi nào chân tướng được phơi bày thì mới có thể kết luận được.” Trần Tranh nhìn Ngô Liên San với ánh mắt đầy ẩn ý.
Ngô Liên San sững sờ, giọng điệu thay đổi, “Các anh, chẳng lẽ các anh cho rằng tôi vì báo thù chuyện cũ mà giết chết Triệu Thủy Hà? Trời ạ, sao các anh có thể nghĩ như vậy? Vụ án đó không phải đã bắt được hung thủ rồi sao?”
Trần Tranh không trực tiếp phủ nhận lời nói của Ngô Liên San, chỉ nói: “Bên Nhã Phúc vừa mới truyền đến tin tức mới nhất, nghi phạm Hướng Vũ đã phản cung, nói rằng lúc hắn ta phát hiện ra Triệu Thủy Hà, cô ấy đã bị thương nặng, sắp chết rồi. Hắn ta chỉ nhặt con dao mà hung thủ bỏ quên tại hiện trường, đâm Triệu Thủy Hà thêm một nhát nữa.”
Sắc mặt Ngô Liên San dần trắng bệch, mồ hôi túa ra trên trán.
“Tạm thời không nói đến Hướng Vũ này nữa, tôi còn một thắc mắc.” Trần Tranh nói: “Vẫn là vào tháng 4 năm nay, khoảng thời gian Triệu Thủy Hà gặp nạn, cô và Vu Dã ở Nhã Phúc. Tại sao hai người lại về quê vào lúc đó?”
Ngô Liên San gần như không kiềm chế được, “Tôi dẫn Vu Dã về thăm bà tôi, việc này cũng có vấn đề sao?”
Trần Tranh không nói gì, sự im lặng lúc này càng khiến bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Ngô Liên San kích động nói: “Tôi sống một mình ở ngoài, đến tuổi nên tính chuyện đại sự, bà tôi đã nhiều lần nói với tôi, bà muốn nhìn thấy tôi mặc áo cưới. Bà ngày càng lớn tuổi, sức khỏe cũng không tốt, tôi liền nghĩ, nghĩ đến tình cảm của tôi và Vu Dã cũng khá ổn định rồi, chi bằng dẫn Vu Dã về cho bà gặp, cũng để bà yên tâm.”
Trần Tranh hỏi: “Hai người đã ở Nhã Phúc mấy ngày?”
Ngô Liên San tính toán thời gian, “Cả thời gian đi về, tổng cộng là sáu ngày.”
“Lâu như vậy?” Trần Tranh nói: “Tháng 4 đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như các cô là khoảng thời gian khá quan trọng, phải không? Làm luận văn, tìm việc gì đó.”
“Nhưng chúng tôi khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, tôi muốn ở bên bà thêm vài ngày.” Lời giải thích của Ngô Liên San nghe cũng có lý.
Trần Tranh lại hỏi: “Vậy ngoài việc ở bên bà nội, hai người còn đi đâu nữa không.”
“Chúng tôi…” Ngô Liên San phản ứng lại, “Cảnh sát Trần, anh đây là đang coi tôi như tội phạm mà thẩm vấn sao?”
Trần Tranh cười một tiếng, “Tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến, sao nửa học kỳ cuối cùng cô lại không tích cực tìm việc, đến khi tốt nghiệp mới tìm được chỗ thực tập. Trước đây tôi cảm thấy rất kỳ lạ, bây giờ nghĩ lại, nếu như cô vì chuyện về quê vào tháng 4, vậy thì có thể giải thích được.”
Ngô Liên San run rẩy, “Anh đã muốn nghĩ như vậy, tôi cũng không còn gì để nói. ‘Tằng Yến’ chụp ảnh tôi, các anh nghi ngờ tôi, tôi đáng đời. Vu Dã đi mua bánh cho tôi, lại bị các anh phát hiện trùng khớp với thời gian và địa điểm Ngũ Quân Thiến biến mất, các anh cũng nghi ngờ tôi, tôi nhận. Bây giờ ngay cả vụ án ở Nhã Phúc cũng đổ lên đầu tôi. Được rồi, các anh cứ bắn chết tôi đi!”
Nữ cảnh sát bên cạnh nói: “Bây giờ vẫn chưa có ai nói cô là hung thủ, cô Ngô, cô bình tĩnh lại trước đã.”
Ngô Liên San đột nhiên bật khóc, như thể bị oan ức lắm.
Trần Tranh dặn dò nữ cảnh sát vài câu, rồi đi ra ngoài hít thở không khí. Khổng Binh đang đợi ở hành lang, ánh mắt có phần phức tạp.
Trần Tranh đi ngang qua anh ta, “Làm sao thế?”
Khổng Binh đi theo, “Cậu…”
“Tôi?” Trần Tranh cười một tiếng, “Đội trưởng Khổng, từ bao giờ mà anh nói chuyện không thể nói hết một hơi vậy?”
Khổng Binh lập tức nghiêm mặt, “Cậu không cảm thấy hôm nay mình hơi nóng vội sao?”
Trần Tranh đẩy cửa phòng trà nước, bên trong không có ai, anh tự pha cho mình một cốc cà phê, lắc nhẹ cốc, bột cà phê theo dòng nước xoay chuyển nhanh chóng, nhanh chóng tan ra, mà nước trong cốc không hề bắn ra ngoài một giọt nào.
“Nóng vội?” Trần Tranh nói: “Manh mối đã tập trung đến mức độ này rồi, không phải anh còn cho rằng Ngô Liên San vô tội chứ?”
Khổng Binh im lặng.
“Cô ta và Vu Dã tuyệt đối không thể nào là một cặp đôi bình thường, hai người họ đến với nhau, nhất định là có mục đích không thể cho ai biết.” Trần Tranh uống cạn cốc cà phê, loại cà phê hòa tan này dù sao cũng không đáng để nhâm nhi thưởng thức, có thể tỉnh táo là được rồi, “Lúc này không cần thiết phải chiều theo ý của Ngô Liên San nữa, nên kích thích thì phải kích thích, nên thăm dò thì phải thăm dò.”
Khổng Binh đột nhiên cười một tiếng.
Trần Tranh nhìn về phía anh ta.
“Cậu là người phụ trách hay tôi là người phụ trách? Cậu lại dạy tôi làm việc?” Giọng điệu của Khổng Binh không tốt, nhưng thực ra không có ác ý.
Trần Tranh nhếch mép, bóp bẹp cốc cà phê ném vào thùng rác, đi ra cửa, “Vậy tôi đi đây?”
Khổng Binh nghẹn họng, quay sang hành lang hét lớn: “Cậu thẩm vấn xong người ta rồi hãy đi!”
Lúc Trần Tranh trở lại phòng thẩm vấn, Ngô Liên San đã được nữ cảnh sát an ủi, bình tĩnh trở lại, còn cười gượng gạo với Trần Tranh.
Trần Tranh nói: “Có một chuyện tôi cần phải thẳng thắn với cô, tôi quả thực nghi ngờ cô có liên quan đến ba vụ án này.”
Ngô Liên San hít một hơi thật sâu, còn chưa kịp lên tiếng, Trần Tranh đã ra hiệu cho cô ta bình tĩnh, “Nhưng so với cô, bạn trai của cô, Vu Dã, trên người cậu ta còn có nhiều nghi ngờ hơn.”
“Không thể nào!” Ngô Liên San lập tức nói: “Cậu ấy còn là sinh viên! Hơn nữa cậu ấy rất lương thiện, ngay cả động vật nhỏ cũng không nỡ làm hại.”
Trần Tranh nói: “Tôi hỏi cô một câu về Vu Dã, gia đình gốc của cậu ta, cô có hiểu biết không?”
Ngô Liên San sững người, “… Gia đình gốc? Tôi biết cha mẹ cậu ấy đã ly hôn, cậu ấy là do cha nuôi lớn.”
“Là cậu ta nói với cô như vậy sao?”
Ngô Liên San gật đầu, “Chúng tôi thực ra không nhắc đến chuyện gia đình, tôi từ nhỏ đã mất cha mẹ, đây là nỗi đau của tôi, người khác không hỏi thì chắc chắn tôi sẽ không nói, càng không chủ động hỏi đến gia đình của người khác.”
Trần Tranh nói: “Nhưng hai người là quan hệ sau này sẽ kết hôn, tìm hiểu về gia đình của nhau, việc này rất bình thường, phải không?”
Nghe thấy hai chữ “kết hôn”, biểu cảm của Ngô Liên San rất nhẹ nhàng thay đổi, “Đúng vậy, cho nên tôi mới dẫn cậu ấy đi gặp bà tôi, cậu ấy cũng nói sau này sẽ dẫn tôi đi gặp chị gái cậu ấy.”
Trần Tranh hỏi: “Chỉ gặp chị gái cậu ta thôi sao? Cô có biết cha cậu ta đã mất rồi không?”
“Cậu ấy có nói.” Ngô Liên San cúi đầu, giọng nói rất nhỏ.
“Vậy cô có nghe qua lời đồn đại nào về cha của cậu ta không?”
“Không… không biết.”
Trần Tranh dừng lại nửa phút, “Hàng xóm của cậu ta suy đoán, người cha nghiện rượu, bạo hành gia đình của cậu ta, rất có thể là bị chị gái cậu ta sắp đặt giết chết. Còn cậu ta, là người biết chuyện.”
Ngô Liên San đột nhiên đứng bật dậy, vẻ kinh hãi trong mắt không thể che giấu, “Cái gì?”
Trần Tranh nói: “Cậu ta chưa từng tiết lộ chuyện này cho cô sao?”
Ngô Liên San nắm chặt mép bàn, không thể tin nổi nói: “Sao có thể?”
Trần Tranh lại nói: “Vu Dã ỷ lại mẹ, ỷ lại chị gái, cậu ta lớn lên dưới sự che chở của họ, bây giờ mẹ và chị gái cậu ta đều đã có gia đình riêng, không còn sống chung với cậu ta nữa. Bạn gái mà cậu ta tìm, lớn tuổi hơn cậu ta, giống như chị gái của cậu ta.”
Ngô Liên San kêu lên, “Anh đừng nói nữa! Tôi không phải là vật thay thế của ai hết!”
Trần Tranh nhún vai, “Hôm nay đến đây thôi, nếu như cô có manh mối gì về Vu Dã, lúc nào cũng có thể tìm tôi.”
………….
Ở thành phố Nhã Phúc, Hứa Xuyên bận rộn như con quay, so với cậu ta thì Minh Hàn giống như người rảnh rỗi, đi loanh quanh trong cục cảnh sát.
Thi thể của Triệu Thủy Hà được phát hiện kịp thời, cho nên camera giám sát xung quanh hiện trường vụ án, công viên Hạnh Phúc, được bảo quản khá đầy đủ, Minh Hàn bảo Hứa Xuyên viết đơn xin điều động toàn bộ số camera giám sát này ra, kiểm tra lại dưới góc độ hoàn toàn mới.
Công việc này cần rất nhiều nhân lực, Cung Tiến đặc biệt phái người đến hỗ trợ bọn họ.
Buổi tối là lúc con người mệt mỏi nhất, Hứa Xuyên đột nhiên kêu lên, túm lấy Minh Hàn chỉ vào màn hình, kích động đến mức nói không nên lời. Minh Hàn lười biếng liếc mắt nhìn, khi nhìn rõ bóng người trên màn hình, không hề tỏ ra kích động chút nào, mỉm cười vỗ vai Hứa Xuyên, “Làm tốt lắm.”
Trên màn hình chính là Vu Dã, thời gian là 11 giờ đêm ngày 11 tháng 4, cậu ta mặc bộ đồ thể thao màu đen, một mình xuất hiện ở cổng nam công viên Hạnh Phúc.
Mà thời gian Triệu Thủy Hà gặp nạn là đêm ngày 12.
Cuối cùng Hứa Xuyên cũng nuốt xuống được ngụm khí nghẹn trong cổ họng, “Anh Minh, anh không hề bất ngờ sao?”
Minh Hàn lập tức phối hợp giơ nắm đấm lên, “Tiểu Xuyên, giỏi quá!”
Hứa Xuyên bất lực lẩm bẩm: “Giả trân quá đi!”
Minh Hàn vỗ vai cậu ta, “Cậu đoán xem tại sao tôi lại bảo cậu kiểm tra camera giám sát?”
Hứa Xuyên chợt hiểu ra, “Anh biết sẽ quay được Vu Dã?”
“Tôi không biết, nhưng tôi hy vọng.” Minh Hàn nói: “Trong suy luận của tôi và Trần Tranh, Vu Dã sẽ xuất hiện ở gần công viên Hạnh Phúc, có quay được hay không thì không chắc chắn. 50/50, cậu ta không quen thuộc khu vực này, cho dù có tâm che giấu, cũng có khả năng không thể tránh khỏi tất cả camera, việc này sẽ cho chúng ta cơ hội.”
Hứa Xuyên mở bản đồ, dùng ngón tay vẽ một đường, “Công viên Hạnh Phúc cách phố Ba Tiêu xa như vậy.”
Hai nơi một ở Tây Bắc, một ở Đông Nam, gần như là nằm trên đường chéo, nếu là ban ngày, Ngô Liên San dẫn Vu Dã dạo chơi khắp thành phố còn có thể nói là hợp lý, ban đêm Vu Dã một mình xuất hiện ở đây, rất đáng để nghiên cứu.
Hứa Xuyên nói: “Tôi lập tức liên lạc với Trần Tranh, gửi đoạn video này cho anh ấy!”
Minh Hàn lại nói: “Không vội. Lúc cậu đi gặp Hướng Vũ, không phải anh ta nói ngày hôm đó ở công viên có nhìn thấy một bóng người sao? Bảo người của Cung Tiến dùng đoạn video này thẩm vấn hắn ta lần nữa, xem phản ứng của hắn ta thế nào.”
Hướng Vũ đã bị chuyển đến trại giam của cục cảnh sát thành phố Nhã Phúc, sau khi phủ nhận lời khai trước đó, anh ta trở nên vô cùng hưng phấn, dường như không cần ngủ nữa.
Cung Tiến đích thân cầm theo đoạn video thẩm vấn anh ta: “Người này có quen không?”
Đôi mắt đỏ ngầu vì thức đêm của Hướng Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình, sau vài lần thì hét lớn: “Là cậu ta!”
Cung Tiến nói: “Là ai?”
“Người tôi nhìn thấy trong công viên chính là cậu ta!” Hướng Vũ kích động nói: “Mặt mũi tôi không nhìn rõ, nhưng chiều cao, dáng người và cả quần áo đều giống hệt! Chính cậu ta đã giết Triệu Thủy Hà! Con dao cũng là do cậu ta bỏ lại!”
Cùng lúc đó, Hứa Xuyên và cảnh sát hình sự của cục cảnh sát thành phố tiếp tục tăng ca kiểm tra camera giám sát. Ngoài ngày 11, Vu Dã còn hai lần bị camera giám sát gần công viên Hạnh Phúc ghi lại được hình ảnh, có vẻ như cậu ta đang đi thăm dò địa hình.
Ngoài ra, camera giám sát xung quanh Truyền thông Nhất Hòa cũng quay được hình ảnh cậu ta một lần.
Đây là tiến triển quan trọng đối với vụ án của cả hai bên Nhã Phúc và Trúc Tuyền.
Cảnh sát Trúc Tuyền theo dõi nhất cử nhất động của Ngô Liên San và Vu Dã. Sau khi rời khỏi phân cục Bắc Diệp, đáng lẽ ra Ngô Liên San nên trở về nhà chung sống với Vu Dã, nhưng có vẻ như cô ta đã sinh ra sợ hãi với Vu Dã, nên đã quay đầu xe giữa đường, đến bệnh viện số 9. Bệnh viện số 9 có cung cấp ký túc xá cho bác sĩ và y tá, cô ta trực tiếp ở lại ký túc xá. Còn cuộc sống của Vu Dã dường như không có gì thay đổi, vẫn lên lớp bình thường, về nhà bình thường.
Sau khi hai bên họp trực tuyến, Khổng Binh hỏi Trần Tranh: “Sao cậu chỉ thẩm vấn Ngô Liên San, không thẩm vấn Vu Dã?”
Trần Tranh im lặng một lúc, trong lòng dâng lên một tia nghi ngờ, nhưng không nói ra cho Khổng Binh biết, chỉ nói: “Kết quả so sánh dấu chân còn lại ở hiện trường đã có rồi, trùng khớp với dấu chân của Vu Dã, bây giờ không phải có thể trực tiếp bắt giữ Vu Dã sao?”
Khổng Binh nhướn mày.
Trần Tranh lại nói: “Vu Dã để anh thẩm vấn.”
Khổng Binh có chút kinh ngạc, “Vậy cậu…”
Trần Tranh nói đùa: “Tôi là ‘hack’, không thể nào làm hết mọi việc được. Vậy anh làm đội trưởng để làm gì?”
Mặt Khổng Binh lại đen xì.
Trần Tranh nói: “Tôi đến phòng giám sát ngồi một lát.”
Khổng Binh nhìn bóng lưng của anh, tự lẩm bẩm: “Mặt đối mặt thì không được, nhất định phải xem camera giám sát?”
Sáng nay Vu Dã không có lớp, cậu ta ở nhà nấu cơm, sau khi ăn xong thì xuống lầu cho mèo hoang ăn, dọn dẹp một chút rồi xuất phát đến trường y. Xe của phân cục Bắc Diệp đã chờ cậu ta ở giữa đường, cảnh sát hình sự xuống xe, xuất trình lệnh bắt giữ.
Cậu ta sững người, hỏi: “Mấy người đã bắt chị San rồi sao?”
Cảnh sát hình sự hỏi: “Cô ta không nói với cậu là cô ta đang ở đâu sao?”
Vu Dã ngơ ngác lắc đầu.
Hai cảnh sát hình sự nhìn nhau, không nói gì thêm, trực tiếp mời Vu Dã lên xe.
Trong phòng thẩm vấn sáng trưng, Vu Dã càng thêm nhợt nhạt, cậu ta ngẩng đầu, nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, rồi lại nhìn về phía cửa.
Khổng Binh nói: “Cậu đang tìm ai? Ngô Liên San? Tạm thời cậu không gặp được cô ta.”
Vu Dã nói: “Cảnh sát Trần đâu?”
Khổng Binh nói: “Cậu hy vọng cậu ấy đến thẩm vấn cậu?”
Vu Dã nói: “Không phải, chỉ là thấy hơi kỳ lạ.”
“Kỳ lạ ở đâu?”
“Lần nào cũng là anh ấy đến gặp tôi.”
Lúc này trong phòng giám sát, Trần Tranh im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình. Đây là góc nhìn hoàn toàn khác với phòng thẩm vấn, cũng là góc nhìn mà anh yêu thích. Tự mình thẩm vấn là một cách, quan sát nghi phạm ở đây là một cách khác. Âm thanh như truyền đến từ một thế giới khác, còn xung quanh anh tuyệt đối yên tĩnh. Sự yên tĩnh này sẽ khiến anh thêm bình tĩnh, giác quan nhạy bén đến cực hạn.
Khổng Binh bắt đầu thẩm vấn, “Người này có phải là cậu không?”
Laptop trên bàn bắt đầu phát video, người đàn ông mặc đồ đen có hành tung đáng ngờ ở bên ngoài công viên Hạnh Phúc.
Vu Dã há miệng, lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Khổng Binh nhìn chằm chằm vào cậu ta, cậu ta vẫn không lên tiếng. Khổng Binh lại phát những đoạn video khác, sau đó lấy ảnh của Triệu Thủy Hà ra, “Cậu đã từng gặp người phụ nữ này chưa?”
Vu Dã liếc nhìn, cảm xúc gần như không hề dao động, “Chưa từng.”
Khổng Binh nói: “Vậy cậu giải thích xem, tại sao lại xuất hiện ở gần hiện trường cô ấy bị sát hại?”
Vu Dã vẫn bình thản đáp: “Đó chỉ là công viên mà, ai cũng có thể đến.”
“Đúng vậy, ai cũng có thể đến, nhưng mỗi người đến đều có mục đích của riêng mình.” Khổng Binh chồm người về phía trước, “Vậy mục đích của cậu là gì?”
Vu Dã không đáp.
Khổng Binh nói: “Nói cho cậu biết một chuyện, nghi phạm Hướng Vũ thừa nhận gây án trước đó, đã khai với cảnh sát Nhã Phúc rằng, lúc anh ta đến hiện trường, Triệu Thủy Hà đã bị thương nặng, nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa anh ta còn nhìn thấy một người.”
Vu Dã nhìn vào mắt Khổng Binh.
Khổng Binh chỉ cậu ta, “Anh ta đã xác nhận qua video, người đó chính là cậu. Còn nữa, dấu chân của cậu và dấu chân ở hiện trường trùng khớp với nhau.”
Sự im lặng lan tỏa trong phòng thẩm vấn, bên ngoài phòng thẩm vấn, Trần Tranh đứng trước màn hình, tay phải chống cằm.
Không đúng.
Từ lúc Vu Dã bước vào phòng thẩm vấn, anh đã cảm thấy có gì đó không ổn. Vu Dã quá bình tĩnh, tình hình lúc này giống như đã được diễn tập nhiều lần.
Một lúc sau, Vu Dã đột nhiên cúi đầu, cười khẩy. Tiếng cười này nghe có vẻ bất lực xen lẫn một chút điên cuồng.
Khổng Binh nghiêm nghị nhìn chằm chằm cậu ta, “Cậu cười cái gì?”
Vu Dã hít một hơi thật sâu, dường như đang đưa ra một quyết định quan trọng cuối cùng.
“Cười tôi cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi sự truy bắt của mấy người.” Vu Dã nheo mắt, hai tay ôm lấy người, “Phải, tôi giết người. Người mà camera của mấy người quay được là tôi, người mà tên Hướng… Hướng gì đó nhìn thấy cũng là tôi.”
Lúc này Khổng Binh cũng có chút kinh ngạc, không ngờ Vu Dã lại dễ dàng nhận tội như vậy, “Cậu thừa nhận mình giết Triệu Thủy Hà?”
Cơ thể Vu Dã khẽ run lên, trong mắt không còn ánh sáng, “Phải.”
Khổng Binh không khỏi tiếp tục hỏi: “Vậy còn ‘Tằng Yến’ và Ngũ Quân Thiến?”
“Đều là tôi.” Vu Dã nói: “Những người phụ nữ này, đều đáng chết.”
Hết chương 35.