Chương 35: Song Sư (35)
Tàn tro của những bức ảnh đã được đổ xuống bồn rửa và xả trôi vào tối hôm qua, trong bồn chỉ còn lại chút ít bùn đất, nhưng chậu tráng men vẫn chưa được xử lý kịp thời. Tịch Vãn cho những mảnh vỡ và tro thu được vào túi đựng bằng chứng.
Chu Khánh Hà nhìn các cảnh sát hình sự tất bật làm việc, đột nhiên chạy vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương thấy mình trông chẳng ra người ngợm gì. Cửa nhà vệ sinh không đóng, Quý Trầm Giao đứng ở bên ngoài. Không lâu sau, Chu Khánh Hà thất thần bước ra, “Chắc lát nữa các anh sẽ đưa tôi đi đúng không?”
Quý Trầm Giao đút hai tay vào túi quần, gật đầu.
“Vậy tôi đi thay quần áo đã.” Chu Khánh Hà cười khổ, “Tôi không giấu giếm gì đâu, tôi chỉ không muốn ra đường với bộ dạng này thôi.”
Quý Trầm Giao đồng ý, “Bà cứ đi đi.”
Chu Khánh Hà quay trở lại phòng ngủ – nơi đội trọng án đã khám xét xong. Một lát sau, bà ta mở cửa, đã từ một “người đàn bà điên dại” mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù, biến thành một phụ nữ vẫn còn quyến rũ trước ống kính.
Ở một góc khuất khác, Lương Bân quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng đầy chán ghét.
Trên đường đến Cục Cảnh sát, Chu Khánh Hà khoe với Quý Trầm Giao số đồ trang sức nhiều đến mức khoa trương của mình.
Bà ta đeo mỗi tay một chiếc vòng ngọc bích, thêm tràng hạt và vòng tay vàng, sáu trong mười ngón tay đều đeo nhẫn, chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út bên phải đặc biệt nổi bật. Trên cổ bà ta đeo ba chiếc dây chuyền, trong đó có một chiếc đồng bộ với đôi hoa tai.
Nếu không phải đang ngồi trên xe cảnh sát, Chu Khánh Hà trông giống như đang trang điểm lộng lẫy để đi dự một bữa tiệc tối nào đó.
“Toàn bộ đều là do Lương Bân tặng cho tôi.” Chu Khánh Hà chậm rãi nói, “Trước đây tôi là hoa khôi của nhà máy, không ai sánh bằng tôi, người theo đuổi tôi xếp hàng dài hết cả đường Tân Giang. Sao tôi lại có thể để mắt tới gã ta chứ?”
Một lúc sau, bà ta tự hỏi rồi tự trả lời, giọng điệu có chút tự giễu, “Chẳng phải vì gã ta làm ăn được, giàu có hơn chúng tôi làm công ăn lương hay sao.”
“Mỗi lần nhìn thấy những món trang sức này, tôi đều cảm thấy gã ta yêu tôi lắm. Nhưng… tại sao con người lại không thể giống như trang sức, mãi không già đi được chứ?” Giọng nói của Chu Khánh Hà bắt đầu run rẩy, bà ta mân mê những chiếc nhẫn và vòng tay, các ngón tay dần siết chặt, đầy vẻ không cam tâm, “Chúng vẫn mới tinh như hai mươi mấy năm trước, còn sáng hơn nữa, còn tôi thì đã già rồi, người ta một khi đã già thì chẳng còn gì nữa…”
“Cảnh sát Quý, tôi muốn hỏi.” Gần đến Cục Cảnh sát, Chu Khánh Hà nói, “Có phải Lương Bân tố cáo tôi không? Gã ta nói tôi là hung thủ?”
Câu trả lời đã quá rõ ràng, nhưng bà ta vẫn không tin vào những gì mình thấy, nhất định phải xác nhận lại với cảnh sát.
Quý Trầm Giao nói: “Không có ông ta thì hôm nay tôi cũng sẽ đến ‘mời’ bà về thôi, bà hãy giữ gìn sức khỏe.”
Chu Khánh Hà há hốc miệng, vẻ ngạc nhiên không thể che giấu, nhưng lần này bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại, “Là tôi, tôi hận Lưu Ngọc Thuần.”
Trong phòng thẩm vấn của đội trọng án, khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng của Chu Khánh Hà dưới ánh đèn sáng choang trở nên chi chít những khuyết điểm, những nếp nhăn như cành cây khô, tàn nhẫn xâm chiếm dung nhan của bà ta.
“Nhưng tôi chưa bao giờ thực sự mong bà ấy chết, càng không giết bà ấy, người đó không phải là tôi!”
Quý Trầm Giao đưa ra những bức ảnh và video, “Bà đã sưu tập hàng trăm bức ảnh của Lưu Ngọc Thuần? Tại sao lại đốt chúng đi?”
Chu Khánh Hà trả lời không ăn nhập gì với câu hỏi, “Vì bà ấy là bạn thân nhất của tôi.”
Một cảnh sát hình sự khác nghe xong có chút tức giận, “Đến câu này mà bà ta cũng nói ra được!”
Quý Trầm Giao lại nói, “Bà cứ nói tiếp đi.”
“Thực ra tôi không có bạn bè gì, đội người mẫu Hồng Vân là do tôi thành lập, nhưng những người đó không tính là bạn của tôi.” Giữa hai hàng chân mày của Chu Khánh Hà lộ ra vẻ thờ ơ, “Mấy chục năm nay, tôi không nhịn được mà luôn theo dõi Ngọc Thuần, nếu nói đến bạn bè, thì tôi chỉ nhận bà ấy thôi.”
Chu Khánh Hà nhắc lại những năm tháng làm công nhân xa xưa, bà vào nhà máy ở độ tuổi mười tám rạng rỡ, trẻ trung xinh đẹp, là hoa khôi được công nhận của nhà máy. Nhưng không lâu sau, nhà máy lại có thêm một đóa hoa khác, chính là Lưu Ngọc Thuần, người có vẻ đẹp trong sáng hơn.
Nét mặt của bà ta không bằng Lưu Ngọc Thuần, nhưng tính cách lại đanh đá hơn, cũng chịu khó đầu tư cho bản thân, lấy được một trưởng phân xưởng, dùng mỹ phẩm nhập khẩu, mặc đồ kiểu dáng mới nhất.
Vì luôn có người nói bà ta không xinh bằng Lưu Ngọc Thuần, nên bà ta cái gì cũng phải so sánh với Lưu Ngọc Thuần. Lưu Ngọc Thuần mặc đồng phục công nhân xám xịt, không bao giờ trang điểm, đương nhiên bị bà ta đánh bại.
Nhưng sự phô trương của bà ta cũng khiến nhiều người ghét bỏ, những người thích buôn chuyện thường xuyên đem hai hoa khôi trong nhà máy ra so sánh, nói rằng khuôn mặt bà ta chẳng qua chỉ là giả tạo, nếu Lưu Ngọc Thuần cũng trang điểm, chắc chắn sẽ đẹp hơn bà ta gấp trăm lần.
Bà ta bỏ tiền mua chuộc công nhân mới cũ trong phân xưởng của Lưu Ngọc Thuần, nói xấu Lưu Ngọc Thuần, Lưu Ngọc Thuần không biết là nhút nhát hay không để ý, nhưng chưa bao giờ vì những lời đồn này mà gây xung đột với bà ta.
Cho đến khi Chu Khánh Hà ly hôn rồi tái giá với Lương Bân, trở thành bà chủ nhà giàu, trò hề đơn phương này mới kết thúc.
Sau nhiều năm, Chu Khánh Hà tuy đã rời khỏi nhà máy, nhưng vẫn thỉnh thoảng theo dõi Lưu Ngọc Thuần, thậm chí còn nhờ người sưu tập ảnh của Lưu Ngọc Thuần. Nhìn thấy Lưu Ngọc Thuần vì nghèo khó mà sống không được như ý, người tàn phai nhan sắc, bà liền vui mừng khôn xiết.
Sau khi Lưu Ngọc Thuần nghỉ hưu, một lần trong đám cưới con trai của đồng nghiệp cũ, họ lại gặp nhau. Dù sao cũng là tiệc tùng, các bà các cô đều làm tóc trang điểm, mặc những chiếc váy đẹp nhất, nhưng Lưu Ngọc Thuần vẫn quê mùa lạc hậu như vậy.
Chu Khánh Hà nảy ra một kế – tại sao không kéo Lưu Ngọc Thuần vào giới của mình, để làm nền cho mình?
Bà ta nhiệt tình bắt chuyện với Lưu Ngọc Thuần, như thể những hiềm khích trong quá khứ chưa từng tồn tại, Lưu Ngọc Thuần vậy mà cũng giống như không nhớ chuyện cũ, trao đổi thông tin liên lạc với bà ta.
Sau đó, Chu Khánh Hà thường xuyên tìm Lưu Ngọc Thuần. Lưu Ngọc Thuần ở nhà không có việc gì làm, ban đầu là bị Chu Khánh Hà gọi đến giúp chụp ảnh. Bà ấy ăn mặc quê mùa, Chu Khánh Hà giả bộ tốt bụng, cho bà ấy mượn quần áo của mình, mỹ phẩm cũng để bà ấy tùy ý sử dụng.
Lần đầu tiên Lưu Ngọc Thuần mặc váy của Chu Khánh Hà đứng trước ống kính, mọi người ngoài miệng thì khen “Ngọc Thuần đẹp quá”, nhưng sau lưng lại cười nhạo “Đồ mượn đồ thừa quê mùa”.
Nhưng mà, không biết từ khi nào, Lưu Ngọc Thuần đã thay đổi.
Có lẽ cuối cùng ở độ tuổi hơn năm mươi cũng thức tỉnh ý thức về cái đẹp sau khi được hun đúc, Lưu Ngọc Thuần bắt đầu thử mua quần áo mới và mỹ phẩm, học cách trang điểm cho mình. Lúc đó, chồng bà ấy được thăng chức lên làm kỹ sư cao cấp, con gái tìm được công việc có thu nhập khá, lương hưu ngày càng tăng, gia đình không còn túng thiếu nữa, con gái cũng khuyến khích bà ấy đối xử tốt với bản thân.
Sức mạnh của đồng tiền cộng thêm nền tảng trời sinh tốt, Lưu Ngọc Thuần từ “đồ nhà quê”, “bà cô xấu xí”, biến thành “Nữ Hoàng Mỹ Mạo”.
Chu Khánh Hà vừa ghen tị vừa hận, năm xưa bà ta hơn Lưu Ngọc Thuần tất cả là nhờ mỹ phẩm, bây giờ khi Lưu Ngọc Thuần cũng đã biết trang điểm, lợi thế của bà ta không còn nữa. Bà ta vô cùng hối hận khi kéo Lưu Ngọc Thuần vào giới của mình, nhưng lại không thể đá Lưu Ngọc Thuần ra ngoài. Người ngoài khi nói đến đội người mẫu Hồng Vân, điều đầu tiên nghĩ đến chính là “Nữ Hoàng Mỹ Mạo”, chứ không phải bà ta, đội trưởng của đội.
Đáng ghét nhất là, Lưu Ngọc Thuần vì bà ta mà thay đổi bản thân, thật lòng coi bà ta như chị em, thường xuyên mời bà ta đến nhà chơi.
Hôn nhân của Chu Khánh Hà và Lương Bân từ lâu đã chỉ còn trên danh nghĩa, Lưu Ngọc Thuần và Vương Hồi Cường dù vì bệnh tình của mẹ chồng mà sống ly thân, nhưng lại không có bất kỳ ý định ly hôn nào. Chỉ riêng việc Vương Hồi Cường không ngoại tình, Chu Khánh Hà đã coi như mình hoàn toàn thua Lưu Ngọc Thuần.
Bà ta bắt đầu xúi giục Lưu Ngọc Thuần tiêu xài hoang phí, Lưu Ngọc Thuần chia sẻ với bà ta nỗi buồn vì con gái đi xa, ngoài miệng thì bà ta an ủi, nhưng trong lòng lại vô cùng hả hê.
Không cần vội, dù sao Vương Hồi Cường cũng chỉ là công nhân, không nuôi nổi một người phụ nữ tiêu tiền như nước giống Lưu Ngọc Thuần. Gia đình này sớm muộn gì cũng tan vỡ, đến lúc đó Lưu Ngọc Thuần sẽ lại trở về bộ dạng trước kia.
“Nữ Hoàng Mỹ Mạo” ngày càng nổi tiếng trên Mộc Âm, cùng với đó là những lời chửi rủa ngày càng nhiều, những lời chửi rủa trên mạng giống như những đao kiếm giết người không đổ máu, bản thân Chu Khánh Hà cũng từng bị chửi, độc ác gấp vạn lần so với những lời mắng chửi ngoài đời. Vì thế mà bà ta có được cảm hứng, đăng ký tài khoản “Thiên Vạn Trân Trọng”, thỉnh thoảng lại vào video của “Nữ Hoàng Mỹ Mạo” để chọc ngoáy vào nỗi đau của bà ấy.
“Tôi chỉ mong bà ấy bất hạnh thôi.” Chu Khánh Hà tự giải thích cho bản thân mình như vậy, “Tôi thề, tôi chưa từng một lần mong bà ấy chết.”
Quý Trầm Giao nói: “Vì bà ấy chết rồi, bà sẽ không còn đối tượng để so sánh nữa, đúng không?”
Chu Khánh Hà im lặng một lúc, nhìn những bức ảnh trên bàn, “Có lẽ vậy. Đôi khi tôi cũng ý thức được rằng mình không cần thiết phải luôn nhìn chằm chằm vào bà ấy, nhưng tôi không nhịn được, những lời nói khi còn trẻ ở trong nhà máy cứ văng vẳng bên tai tôi, tôi không phải là người đẹp nhất, bà ấy mới là người đẹp nhất.”
“Trước khi xảy ra vụ án, bà đã nhiều lần đến phố Cảm Tử, rốt cuộc là vì lý do gì?” Quý Trầm Giao nhắc nhở, “Đừng dùng lời nói dối lần trước để lừa tôi nữa.”
Chu Khánh Hà nhớ lại những lời Lương Bân nói tối qua, cuối cùng cũng khai ra: “Tôi đang theo dõi bà ấy.”
“Tại sao?”
“Tối nào từ 7 giờ đến 9 giờ bà ấy cũng đều nhảy quảng trường ở bên đường. Trong đám nhảy của bọn họ, còn có cả đàn ông tham gia.”
Nghe đến đây, kết hợp với những lời trước đó của Chu Khánh Hà, Quý Trầm Giao đã đoán ra được mục đích của bà ta, “Bà muốn chụp lại cảnh Lưu Ngọc Thuần nhảy cùng đàn ông, gửi cho Vương Hồi Cường? Rồi tung tin đồn bà ấy ngoại tình, thúc đẩy bọn họ ly hôn? Hôn nhân của bà không hạnh phúc, ‘bạn bè’ của bà cũng phải cùng chung cảnh ngộ với bà sao?”
“Haha, hahaha…” Chu Khánh Hà cười ra nước mắt, giọng nói còn ẩn chứa sự ác ý, “Đúng vậy, có lẽ khi bà ấy bị chồng bỏ rồi, tôi cũng sẽ có dũng khí để ly hôn thôi. Nhưng tôi không may, chưa từng chụp được cảnh bà ấy nhảy cùng ông già nào, bà ấy toàn ở cùng với phụ nữ thôi.”
Quý Trầm Giao hỏi: “Bà bắt đầu theo dõi Lưu Ngọc Thuần từ khi nào?”
Chu Khánh Hà: “Cũng chỉ khoảng hơn một tháng thôi.”
“Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện làm loại chuyện này?”
“Vì từ sau Tết chồng tôi càng ngày càng quá đáng, công khai dan díu với phụ nữ bên ngoài, mỗi lần về nhà đều ép tôi ly hôn.”
Những chuyện tưởng chừng như không liên quan, nhưng người đã bị ám ảnh lại có thể liên kết chúng lại với nhau. Quý Trầm Giao chợt nghĩ, nếu lời Chu Khánh Hà nói là thật, thì trong một tháng này, có lẽ bà ta đã chạm mặt hung thủ.
Vì hung thủ chắc chắn sẽ đến xem xét trước, và hung thủ chính là đã trốn trong phòng vào khoảng thời gian Lưu Ngọc Thuần nhảy quảng trường này.
“Bà có để ý người khả nghi nào không?”
Chu Khánh Hà trả lời rất nhanh, như thể đang vội vàng rửa sạch tội danh, “Có! Cường Xuân Liễu của đội trống lưng!”
Đội trọng án đã khoanh vùng được ba thành viên của đội trống lưng Xuân Liễu trong quá trình điều tra trên mạng, một trong số đó chính là Cường Xuân Liễu. Nhờ có Lăng Liệp mà Quý Trầm Giao cũng đã từng gặp mặt bà ta.
Nhưng lời của Chu Khánh Hà có rất nhiều mâu thuẫn.
Lúc thì nói nhìn thấy Cường Xuân Liễu lén lút ở đường Cảm Tử, Lưu Ngọc Thuần xuất hiện ở đâu thì Cường Xuân Liễu cũng xuất hiện ở đó, có lần Lưu Ngọc Thuần phát hiện ra, còn xảy ra xung đột với Cường Xuân Liễu.
Lúc thì lại nói chỉ là Cường Xuân Liễu đơn phương theo dõi Lưu Ngọc Thuần, Lưu Ngọc Thuần căn bản không hề để ý đến sự tồn tại của người này.
Khi nói về những khúc mắc giữa đội người mẫu Hồng Vân và đội trống lưng Xuân Liễu, Chu Khánh Hà lại thao thao bất tuyệt, trong lời nói không thiếu vẻ ngạo mạn. Nhưng nực cười thay, chính sự ngạo mạn đó lại do Lưu Ngọc Thuần mà có. Nếu không phải “Nữ Hoàng Mỹ Mạo” xuất hiện, đội người mẫu Hồng Vân căn bản sẽ không có được sự huy hoàng như hiện tại.
Động cơ gây án của Chu Khánh Hà rất rõ ràng, mặc dù phủ nhận giết Lưu Ngọc Thuần, nhưng không thể chứng minh được hành tung của mình từ tối ngày 26 tháng 4 đến rạng sáng ngày 27 tháng 4, vẫn đang nằm trong sự kiểm soát của cảnh sát.
Trong khi Quý Trầm Giao thẩm vấn Chu Khánh Hà, Lương Vấn Huyền đã dẫn người đến nơi ở của một số người chửi bới trên mạng, xác minh tình hình. Phong cách của bọn họ trên mạng và ngoài đời giống nhau, khi đối mặt với cảnh sát còn đanh đá hơn cả khi chửi bới Lưu Ngọc Thuần trên Mộc Âm, ỷ mình tuổi cao, hoặc là giả ngơ, không thừa nhận tên tài khoản trên mạng, càng không thừa nhận những gì mình đã làm với Lưu Ngọc Thuần, hoặc là dứt khoát buông xuôi, ngồi bệt xuống đất ăn vạ, bà đây cứ chửi đấy, làm sao, chửi người là phạm pháp à?
Cho dù là Lương Vấn Huyền, lúc này cũng thấy đau đầu. Gặp những tên tội phạm thực sự hung ác tàn bạo còn dễ xử lý, cái khó nhất chính là những người “chân yếu tay mềm” này. Uầy, người ta ngồi không chịu dậy, như thể bị oan ức tày trời, còn cầm điện thoại quay video phát trực tiếp, để quần chúng đánh giá “cảnh sát bạo lực” với dân lành.
Nếu không phải Lương Vấn Huyền quá hiền lành, suốt quá trình đều nói năng nhẹ nhàng, không hề động tay động chân, còn đeo thiết bị ghi hình, thì khi video được lan truyền trên Mộc Âm, thật sự có miệng cũng không thể giải thích được.
Cuối cùng Những người này đều bị đưa đến Cục Cảnh sát hết, có người nghe lời khuyên của con cái mà khai báo thành thật, có người con cái cũng không biết lý lẽ, đến đội trọng án làm ầm lên.
Có đôi khi Quý Trầm Giao cũng sẽ ra mặt trấn an tình hình, nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc làm vậy, tin tức Lương Vấn Huyền mang về là Cường Xuân Liễu vừa không có ở nhà, cũng không có ở những nơi thường lui tới, không thể liên lạc được.
Theo trực giác của cảnh sát hình sự, rất có thể đây là bỏ trốn vì sợ tội.
Quý Trầm Giao lập tức bảo Thẩm Tê thử truy tìm, lúc đang định tự mình đi tìm người nhà của Cường Xuân Liễu thì đột nhiên bị đồng đội gọi lại, nói những người đang làm ầm ĩ ở đội trọng án đòi gặp “Người đứng đầu”, đòi “Người đứng đầu” cho một lời giải thích.
Quý Trầm Giao: “….”
Quan hệ giữa cảnh sát và dân chúng chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị kẻ xấu lợi dụng, Quý Trầm Giao cân nhắc một hồi, nhanh chóng đi về phía phòng tiếp khách, nhưng còn chưa vào đến cửa thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh khựng lại, hơi ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang mỉm cười thong dong trấn an đám đông ở bên trong.
Lăng Liệp!
“Anh là con trai của dì Giang đúng không? Dì Giang nói anh làm tôm hùm đất đặc biệt ngon… sao tôi quen dì ấy à? À thì, tôi cũng là thành viên của đội trống lưng mà!”
“Dì Giang, dì Giang! Đến đây, ngồi đây, dì đừng lo lắng, cảnh sát cũng chỉ là muốn tìm hiểu tình hình thôi, đừng sợ, đừng sợ nhé!”
“Chị Lôi, chị khóc gì thế? Nói rõ ra là được mà, chúng ta là người dân bình thường, ăn ngũ cốc tạp lương, sao có thể không phạm phải sai lầm nào chứ?”
“Cứ yên tâm đi! Đội trọng án nhất định sẽ làm việc công bằng, không hàm oan cho bất kỳ người tốt nào đâu. Tôi dựa vào đâu mà đảm bảo hả? Tôi đây chẳng phải đang đi làm thuê khắp nơi sao? Đội trọng án bọn họ tuyển người làm thời vụ, bao ăn bao ở, tôi liền đến đây….”
Quý Trầm Giao: “…”
Những người dân vừa nãy còn hùng hổ, vậy mà dưới sự trấn an của Lăng Liệp lại kỳ diệu mà im lặng, một chị kéo tay Lăng Liệp, “Tiểu Lăng, có cậu ở đây, tôi yên tâm rồi, đi thôi, muốn hỏi gì thì cứ hỏi, tôi nhận sai, tôi kiểm điểm!”
Lập tức có đồng đội đưa bọn họ đến phòng thẩm vấn, Lăng Liệp mỉm cười vẫy tay, nhìn thấy Quý Trầm Giao đang đứng ở cửa, “Chào, đội trưởng Quý.”
Quý Trầm Giao: “Chào, nhân viên thời vụ.”
Lăng Liệp: “Lại khịa tôi.”
Quý Trầm Giao: “Còn khịa anh được chắc? Đội trọng án của tôi là nơi anh muốn đến là đến à? Ai cho anh vào đấy?”
Lăng Liệp: “Tôi tự đến để phối hợp điều tra. Người dân nhiệt tình như vậy mà anh còn đuổi?”
Lương Vấn Huyền đi đến, giải thích: “Hôm nay Tiểu Lăng đến đây thật sự là có chuyện. Chúng tôi đang tập trung điều tra đội trống lưng Xuân Liễu, cậu ấy cũng là một thành viên, hơn nữa còn có quan hệ khá tốt với Cường Xuân Liễu. Vừa nãy tôi đã làm thủ tục đăng ký cho cậu ấy rồi, quy trình hợp lệ, không tính là muốn đến là đến đâu.”
Lăng Liệp vênh mặt đắc ý, cố tình nhướn mày với Quý Trầm Giao. Quý Trầm Giao bực mình hỏi: “Vậy anh có manh mối gì cung cấp cho tôi không?”
Lăng Liệp hừ một tiếng, “Ông đây không thèm nói cho anh biết!”
Nếu không bận như vậy, Quý Trầm Giao nhất định sẽ túm người này về, giũ vài cái, còn sợ không giũ ra được manh mối à? Nhưng bây giờ thì không được, anh phải đi đến nhà của Cường Xuân Liễu ngay.
Điện thoại của Cường Xuân Liễu sau 4 giờ chiều hôm qua đã ở trong tình trạng tắt máy, tài khoản Mộc Âm thì cách đây một giờ có đăng nhập, nhưng người sử dụng lại là con trai bà ta, Chu Kiệt.
“Cả nhà tôi cũng đang tìm bà ấy, tôi đăng nhập vào tài khoản của bà ấy là để xem bà ấy đã đi đâu rồi!” Chu Kiệt là nhân viên văn phòng bình thường, xin nghỉ việc chạy khắp nơi tìm người, mồ hôi nhễ nhại, chiếc áo sơ mi trắng mặc khi đi làm đã ướt sũng.
Quý Trầm Giao càng nghe càng thấy không đúng, chồng của Cường Xuân Liễu đã qua đời cách đây một năm, bà ta sống cùng con trai và con dâu, theo như lời Chu Kiệt, bữa tối ở nhà luôn do Cường Xuân Liễu chuẩn bị, mà tối qua khi ăn cơm tối, hai vợ chồng anh ta đã phát hiện ra Cường Xuân Liễu không thấy đâu, điện thoại cũng tắt máy, đợi đến tối người cũng không về.
Người già tự nhiên mất tích như thế, chẳng phải nên báo cảnh sát sao? Nhưng tối qua hai vợ chồng Chu Kiệt không những không báo cảnh sát, hôm nay còn tìm kiếm lung tung rối như tơ vò.
Nếu nói bọn họ không quan tâm đến sống chết của Cường Xuân Liễu thì không giống, dáng vẻ của Chu Kiệt lại càng không giống. Nhưng đã quan tâm rồi, tại sao lại không báo cảnh sát?
Quý Trầm Giao gọi Chu Kiệt đến bên xe cảnh sát, “Không nghĩ đến việc báo cảnh sát à?”
Vừa nghe xong, sắc mặt của Chu Kiệt liền thay đổi, ấp úng, “Cái này, chẳng phải là chưa đủ 48 tiếng thì cảnh sát không quản sao?”
Người dân có nhiều hiểu lầm về công việc của cảnh sát, điều này cũng có thể hiểu được, nhưng mà…
“Tôi thấy anh rất lo lắng, không báo cảnh sát là vì không dám báo?”
Chu Kiệt vội nói: “Không phải, không phải, chúng tôi…. haizz!”
Nếu người đến là cảnh sát khu vực bình thường thì thôi, nhưng đây lại là đội trọng án, Chu Kiệt không thể bịa chuyện được nữa, đành phải thừa nhận, phản ứng đầu tiên của anh ta là báo cảnh sát, nhưng vợ anh ta không cho.
Bây giờ cả thành phố đều đang bàn tán về cái chết của “Nữ Hoàng Mỹ Mạo”, bọn họ đều biết mẹ mình đã làm gì trên Mộc Âm, hơn nữa mấy ngày nay Cường Xuân Liễu có những hành vi kỳ quái, luôn giật mình hoảng hốt, còn nói cái gì mà “Nữ Hoàng Mỹ Mạo” sẽ đến tìm bà báo thù, sợ hãi đến cực điểm.
“Mẹ tôi mê tín, cảm thấy người chết rồi sẽ biết những ai lúc còn sống từng hận bà ấy, nhưng mẹ tôi thực sự chỉ là lên mạng chửi bà ấy thôi, không làm gì khác.” Chu Kiệt thận trọng hỏi, “Việc này, việc này không phạm pháp chứ? Thực ra bà đã sớm biết mình sai rồi, trong lòng bà cũng rất khó chịu.”
Quý Trầm Giao nói: “Sợ cảnh sát điều tra ra việc Cường Xuân Liễu nhục mạ ‘Nữ Hoàng Mỹ Mạo’, đây chính là lý do mà các người không báo cảnh sát? Vậy anh nghĩ vì sao hôm nay tôi lại tìm Cường Xuân Liễu?”
Chu Kiệt cuống lên, “Thì tôi đâu có biết các anh kiểu gì cũng có thể điều tra ra mẹ tôi! Vợ tôi nói bây giờ chửi người trên mạng là phải đi tù, bị lộ ra cả nhà chúng tôi sẽ bị mọi người trên mạng chửi! Những người lớn như chúng tôi thì còn có thể nhịn được, nhưng còn con cái thì sao? Con gái tôi mới học tiểu học, bà nội nó mà làm cái chuyện này, nó sẽ bị bắt nạt! Nó là con gái, nó vô tội mà!”
Thật đúng là một mớ hỗn độn, biết thế thì ngày trước đừng làm. Nhưng bây giờ không phải là lúc để dạy dỗ Chu Kiệt, Cường Xuân Liễu đã mất tích hơn nửa ngày rồi, phải nhanh chóng tìm được người.
Mặc dù Chu Kiệt luôn miệng khẳng định mẹ anh ta không thể giết người, tuyệt đối không phải bỏ trốn vì sợ tội, nhưng tại sao Cường Xuân Liễu lại biến mất đúng vào thời điểm nhạy cảm này?
Giả sử loại trừ việc bỏ trốn vì sợ tội, vậy nguyên nhân bà ta chủ động rời đi là gì? Nếu bị động thì sao?
Trong lòng Quý Trầm Giao nảy lên một dự đoán không hay – Chu Khánh Hà nói mình từng nhìn thấy Cường Xuân Liễu theo dõi Lưu Ngọc Thuần, với tiền đề Cường Xuân Liễu không phải là hung thủ, thì rất có thể hung thủ cũng đã phát hiện ra Cường Xuân Liễu trong quá trình theo dõi.
Rất có thể hung thủ đã nảy sinh hai ý nghĩ: Người này có để ý đến mình không? Bà ta là một mối họa; Người này nhiều lần xuất hiện bên cạnh Lưu Ngọc Thuần, có thể đổ tội cho bà ta.
Dù là ý nghĩ nào, kết quả cuối cùng đều là giết người diệt khẩu.
Nhà của Cường Xuân Liễu là một căn hộ ba phòng ngủ trong khu dân cư cũ, Cường Xuân Liễu ở căn phòng nhỏ không có ánh sáng. Quý Trầm Giao vừa vào nhà đã kiểm tra tủ lạnh và tủ quần áo của Cường Xuân Liễu, phát hiện tủ lạnh đầy ắp trứng, sữa, và rau củ không phải rau lá xanh, thùng gạo đầy ắp, trong ngăn đông lạnh có 5 hộp lớn đựng sủi cảo và hoành thánh.
Quý Trầm Giao hỏi: “Những thứ này là ai mua?”
Chu Kiệt hoàn toàn không để ý đến tủ lạnh, suy nghĩ một lúc mới nói: “Chắc chắn là mẹ tôi, bình thường chúng tôi không để ý đến những cái này.”
Tủ quần áo của Cường Xuân Liễu, người ngoài nhìn vào thì không có gì đặc biệt, nhưng so sánh với quần áo mùa đông thì quần áo mùa xuân hè dường như thiếu một chút.
Khả năng Cường Xuân Liễu chủ động rời đi là không nhỏ, nhưng nếu là bỏ trốn vì sợ tội, thì sự chuẩn bị của bà ta cho con cháu lại quá chu đáo.
Quý Trầm Giao gọi Chu Kiệt đến xem tủ quần áo, hỏi anh ta có nhớ thiếu quần áo nào không. Chu Kiệt tìm một hồi, “Kỳ lạ, áo lông đâu mất rồi?”
“Áo lông?” Mùa này mà mang áo lông?
Chu Kiệt nói: “Năm ngoái sinh nhật mẹ tôi, vợ tôi mua cho bà ấy một chiếc áo lông hơn một ngàn tệ, bà ấy thích lắm, mặc cả một mùa đông, màu đỏ tươi, rất may mắn. Uầy, sao không thấy nhỉ?”
Quý Trầm Giao suy nghĩ, mang áo lông là định đi đến vùng có độ cao lớn sao? Cao nguyên? Thành phố Hạ Dung cách cao nguyên miền Tây rất xa, Cường Xuân Liễu cũng không có lịch sử mua vé máy bay hay tàu hỏa.
Nhưng huyện Phi Vân ở phía Nam thì lại có núi!
Lúc này, Thẩm Tê xác nhận tín hiệu điện thoại của Cường Xuân Liễu từng xuất hiện ở huyện Phi Vân, nhưng vì tắt máy nên không thể xác định được vị trí cụ thể.
Quý Trầm Giao hỏi: “Mẹ anh từng đến huyện Phi Vân chưa?”
Chu Kiệt ngơ ngác.
Huyện Phi Vân thuộc thành phố Hạ Dung, nhưng lại cách xa trung tâm thành phố, cũng không có tài nguyên du lịch gì, lại giáp ranh với thành phố bên cạnh, phần lớn người dân thành phố đều chưa từng đến, Quý Trầm Giao cũng chưa từng đến, càng không thể nói là hiểu biết.
Đội trọng án nhanh chóng hành động, hai chiếc xe cảnh sát hướng về phía huyện Phi Vân. Trên đường đi, Quý Trầm Giao dùng máy tính bảng xem thông tin chi tiết về huyện Phi Vân, đột nhiên ánh mắt anh ngưng lại.
Trên ngọn núi vô danh giáp ranh giữa huyện Phi Vân và huyện lân cận, có một ngôi miếu nhỏ. Ngọn núi không phải là danh lam thắng cảnh gì, ngôi miếu đó cũng không phải, chỉ có những người già trong huyện đôi khi mới lên đó cúng bái thần linh.
Cường Xuân Liễu mang theo áo lông chỉ mặc vào mùa đông. Chu Kiệt nói, Cường Xuân Liễu hay nghi thần nghi quỷ, nói “Nữ Hoàng Mỹ Mạo” sẽ đến hại bà ta.
Sự thật đã quá rõ ràng.
Quý Trầm Giao vốn định liên lạc với Cục Cảnh sát huyện Phi Vân, lập tức phái người đến ngôi miếu đó. Nhưng suy nghĩ kỹ thì lại lo lắng sẽ có biến số xảy ra giữa chừng, vậy nên đành phải từ bỏ việc tranh thủ thời gian.
Đường từ thành phố Hạ Dung đến huyện Phi Vân rất xa, khi đội trọng án đến được ngọn núi thì trời đã nhá nhem tối. Những người trong miếu thưa thớt, ai nấy đều làm việc của mình. Biết cảnh sát đến tìm Cường Xuân Liễu, một ông lão nói: “Các anh không đến thì ngày mai tôi cũng sẽ đưa bà ấy về thôi, đi theo tôi, bà ấy đang sám hối bên trong.”
Trong một gian phòng giản dị, Cường Xuân Liễu mặt mày tiều tụy, nhìn thấy cảnh sát thì kinh hãi đứng dậy, ngay sau đó lại nhìn về phía ông lão ở cửa.
“Về đi. Kể hết những gì con biết cho cảnh sát nghe.” Ông lão nói: “Đó mới là chuộc tội, khi đó con mới có được sự an yên thực sự.”
Hết chương 35.
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Trầm Giao: Túm Lăng Liệp lên giũ, giũ ra hai cái bánh bao sốt thịt heo và hai cái hamburger.