Chương 36: 050800 – Kinh Sợ

 

Chương 36: 050800 – Kinh Sợ

 

Đồng tử của Du Phùng đột nhiên co lại như đầu kim, đầu hắn vang lên tiếng ong ong, cảm giác chấn động lan ra khắp cơ thể, dây thần kinh như muốn vỡ ra.

 

Bàn tay cầm súng bắt đầu run lên nhè nhẹ.

 

Hắn khàn giọng gọi: “Lê Chỉ?”

 

Hàng trăm hàng ngàn câu hỏi nghi hoặc khiến Du Phùng cảm thấy thật khó thở, chỉ hai chữ thôi đã như rút cạn toàn bộ oxy trong phổi hắn.

 

Người kia không trả lời, chỉ cười rạng rỡ.

 

Đúng là khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của Lê Chỉ, không sai một ly.

 

Trong đôi mắt xám ấy, cảm giác trống rỗng vô hồn, lạnh lẽo đã biến mất hoàn toàn, linh hồn bên trong như được thay thế, thiêu đốt sát ý cuồn cuộn.

 

Du Phùng thấy cậu từ từ đặt kim chỉ xuống, sờ vào một thanh trường đao trên mặt đất bên cạnh. Vỏ đao bị vứt lung tung sang một bên, thân đao đỏ rực, theo động tác của cậu, máu trên đó như sắp nhỏ xuống.

 

Cổ họng Du Phùng chợt dâng lên vị đắng, hắn khó nhọc lên tiếng: “Tại sao lại lừa tôi?”

 

Người kia cười nhạo một tiếng: “Ai lừa anh?”

 

Giọng nói quen thuộc, nhưng ngữ khí xa lạ khiến Du Phùng đứng cứng đờ ở cửa.

 

Giọt máu trên trường đao cuối cùng cũng rơi xuống, rơi trên tấm thảm ẩm ướt, rơi trên dây thần kinh căng thẳng của Du Phùng.

 

Người kia nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, lập tức đứng dậy lùi lại, nhưng không nhanh hơn cơn giận của Du Phùng, Du Phùng tóm lấy cậu ném thẳng vào tường.

 

Rút súng, lên đạn, dí vào trán cậu.

 

Động tác dứt khoát, một loạt hành động lưu loát được sinh ra trong lúc giận dữ tột độ.

 

Người kia cầm trường đao, nhưng không có ý định tấn công.

 

Cậu cảm nhận được sự lạnh lẽo từ họng súng trên trán mình, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt Du Phùng: “Đừng giận như vậy chứ, đám người này không phải thứ tốt lành gì, tôi cũng là đang trừ hại cho dân mà, phải không?”

 

Giọng điệu khinh miệt, ngả ngớn không ngừng kích thích dây thần kinh căng thẳng của Du Phùng, căn phòng tối tăm, mùi máu tanh ngọt, sự thật mơ hồ không ngừng cuốn trôi lý trí, hắn mím chặt môi, lạnh lùng nhìn lại người trước mặt.

 

“Rốt cuộc cậu là ai?” Du Phùng hỏi.

 

“Như anh thấy, Lê Chỉ đây.”

 

“Cậu không phải. Ít nhất cậu không phải là nhân cách đó.”

 

Những cảm xúc mãnh liệt bị kìm nén đó, tuyệt đối không phải là của Lê Chỉ.

 

Người kia giả vờ thở dài: “Quả nhiên không thể giấu được gì trước mặt cảnh sát Du cả.”

 

“Nhưng anh thực sự không nhớ tôi sao?” Người kia nhìn thẳng vào mắt Du Phùng.

 

Khoảnh khắc đó, trái tim Du Phùng đập mạnh một cái, sau khi hoàn hồn lại phát hiện hốc mắt mình hơi nóng lên.

 

Cảm xúc này đến thật khó hiểu.

 

Đôi môi mỏng của người kia mấp máy: “Anh đã tìm tôi năm năm, tốn bao nhiêu tâm sức điều tra tôi lâu như vậy. Bây giờ cuối cùng cũng gặp mặt rồi, sao anh lại có vẻ không vui chút nào thế?”

 

“Tôi chính là Ngôn Dương.” Có một luồng cảm giác khoái lạc tàn nhẫn, giống như khi lưỡi đao rơi xuống, chặt đứt bàn tay, “Quạ Đen cũng là tôi.”

 

Vừa dứt lời, cậu dùng tốc độ nhanh đến mức người ta không nhìn rõ đã chém vào cổ tay Du Phùng, trường đao trên tay trái lướt qua mặt Du Phùng vô cùng nguy hiểm, trong nháy mắt đã cướp được súng, má Du Phùng cũng bị lưỡi dao cứa một vết rất nhỏ, máu túa ra.

 

Hành động này càng làm cho Du Phùng thêm tức giận, Ngôn Dương chưa kịp cầm chắc súng thì đã bị Du Phùng áp sát tấn công.

 

Một cú quật qua vai khiến cổ họng Ngôn Dương ngọt lịm, hoa mắt chóng mặt, Du Phùng không chút lưu tình lôi Ngôn Dương dậy, bóp cổ cậu ấn vào tường. Khẩu súng vừa giành lại được dí vào cái cằm tinh xảo của Ngôn Dương, hắn tức giận bật cười: “Hàng ngày nhìn bộ dạng giả vờ yếu ớt của cậu như thế, không ngờ lại có thân thủ như vậy.”

 

Ngôn Dương cố chịu đựng tiếng ù tai, ngược lại cười càng tươi, trả lời lung tung: “Lâu ngày không gặp, anh vẫn không nương tay chút nào.”

 

Lực đè trên cằm lại tăng thêm, Ngôn Dương khép hờ mắt, lông mi khẽ run, như cánh bướm đêm vỗ nhẹ, vô tình tạo ra cảm giác thật yếu đuối.

 

Mấy ngày nay cậu ngủ rất ít, bây giờ lẽ ra phải mệt mỏi vô cùng, nhưng thần kinh lại hưng phấn lạ thường, cậu hé mắt nhìn vũng máu trên mặt đất phía sau Du Phùng, cảm giác phấn khích đến run rẩy bỗng dưng nổi lên gáy.

 

“Bỏ súng xuống. Tôi không muốn thật sự đánh nhau với anh.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Du Phùng, hành động nhanh lên. Ngôn Dương nghĩ. Nếu không cậu không kiềm chế được.

 

“Năm năm nay… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn năm năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Du Phùng hỏi dồn dập, đây là điều hắn vẫn luôn muốn biết.

 

Ngôn Dương nghiến răng: “Chuyện của năm năm nay, anh tốt nhất là đừng biết.”

 

Cậu cố nhịn xúc động thôi thúc muốn rút dao, nhếch mép cười: “Chuyện năm năm trước, anh yên tâm. Tôi đã có được quyền sử dụng công nghệ khôi phục trí nhớ rồi.”

 

Nụ cười của cậu mang theo vẻ lạnh lùng, xinh đẹp đến chói mắt: “Cái này thì còn phải cảm ơn ngài thư ký trưởng thân yêu của chúng ta.”

 

Trong lòng Du Phùng chùng xuống, nhớ tới cái đầu treo lơ lửng trong phòng tắm cũ nát – Tư Bác đã bị Ngôn Dương làm thành cáo bánh thịt rồi, quyền hạn trong tay Tư Bác coi như là quyền hạn cao nhất của đế quốc.

 

Ngôn Dương thấy Du Phùng không có ý định bắn nữa, cậu rũ mắt xuống, cười khẽ.

 

“Mọi thứ đã sẵn sàng rồi, anh nhất định phải nhớ ra tôi đấy.”

 

Vừa dứt lời, cậu đưa hai ngón tay lên chống vào thân súng, đẩy họng súng đen ngòm ra xa, để lại Du Phùng im lặng một mình đối diện với bức tường.

 

Cậu ung dung bước tới bên hai thi thể thảm khốc kia, cúi xuống thưởng thức vết cắt chưa được khâu lại: “Anh có trách tôi không?” Sau đó lại đổi giọng, “Nhưng những người như Nhạc Nhan và Tây Trì không đáng chết sao?”

 

Không cho Du Phùng thời gian trả lời, cậu đã tự nói tiếp, nghiến răng nghiến lợi nở nụ cười: “Bọn chúng phải chết.”

 

Cậu chính là một kẻ dùng bạo lực để trừng trị bạo lực, nhẫn nhịn sống đến bây giờ, thiện ác, đạo đức, chuẩn mực xã hội, cậu đã sớm thoát ly rồi.

 

Dù sao cậu cũng là một người không tồn tại mà.

 

Đột nhiên Ngôn Dương giẫm chân lên cái bụng trương phình của thi thể, “Phụt” một tiếng, như giẫm lên một quả cà chua thối. Mái tóc màu nâu nhạt của thi thể ngâm trong máu đã đông cứng lại thành từng búi.

 

Đó là Nhạc Nhan.

 

Cậu giẫm chân xoay xoay đế giày, phá hủy những mũi khâu đỏ mịn, thứ bên trong bụng thi thể từ từ trào ra, thịt nát lẫn với những mảnh thi thể, còn có cả nội tạng. Cảnh tượng đẫm máu kích thích thị giác của Ngôn Dương, cảm giác khoái cảm khiến cậu không ngừng gia tăng lực đạo dưới chân.

 

Mùi máu tanh trong phòng đột nhiên nồng nặc hơn.

 

Du Phùng quay đầu lại, nhìn Tây Trì bên cạnh chỉ còn lại đầu lâu và xương, hắn đau đầu nhắm mắt lại.

 

“Tại sao… nhất định phải làm như vậy?”

 

“Bọn chúng đã được cải tạo như vậy.” Ngôn Dương nói, “Tôi cũng hết cách.”

 

“Bọn chúng đã cải tạo cái gì?” Du Phùng cảm thấy thật bất an.

 

Một luồng cảm xúc hung tàn thô bạo cuồn cuộn trong đầu Ngôn Dương: “Đừng hỏi nữa!”

 

Cậu cuồng loạn nắm chặt chuôi đao bên tay trái, quay đầu lại nhìn Du Phùng ở phía sau từng chút một, ý muốn giết chóc đang thôi thúc bùng cháy trong máu cậu, cậu bị điều khiển bước về phía Du Phùng.

 

Trước mắt Du Phùng lóe lên ánh sáng trắng, lưỡi dao đã đến gần.

 

Sát ý của Ngôn Dương nồng đậm hơn lúc nãy gấp vạn lần, ra tay nhanh đến mức hắn căn bản không kịp né tránh.

 

Du Phùng có thể cảm nhận được, khoảnh khắc này Ngôn Dương thật sự muốn giết hắn.

 

Lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén kề sát động mạch cổ của hắn, hơi thở phập phồng đã cứa rách lớp biểu bì da, vết thương trên má cũng ẩn ẩn đau nhức, máu từ từ chảy xuống da, gây cảm giác ngứa ngáy khó chịu ở những nơi nó đi qua.

 

Hình ảnh này càng khơi dậy sát ý mãnh liệt hơn, như một dòng điện chết người leo lên sống lưng Ngôn Dương, đồng tử cậu run rẩy hưng phấn.

 

Du Phùng nhìn người trước mặt – chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm giờ đã dính máu, tóc cũng rối bù trong lúc giằng co vừa rồi, vài sợi tóc màu nâu xõa xuống lông mày, đôi mắt vốn lạnh lùng giờ lại như lưỡi dao dính máu, sắc bén và yêu mị.

 

“Đừng hỏi nữa, tất cả đã quá muộn rồi.” Ngôn Dương nhẹ nhàng nói.

 

Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng những biểu cảm vô hồn, cứng nhắc lại trong nháy mắt trở nên sống động, khóe mắt, đuôi mày tràn ngập cảm xúc chân thật, như cuối cùng cũng phá vỡ lớp vỏ thủy tinh, lôi ra phần nóng bỏng bên trong.

 

“Xin lỗi anh, Du Phùng.”

 

“Em đã… không thể quay đầu lại được nữa rồi.”

 

“Lần cuối cùng này, em muốn được làm chủ bản thân mình.”

 

Hết chương 36.

 

Chương 36: 050800 – Kinh Sợ

Ngày đăng: 27 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên