Chương 36:
Lang Dương Dương đưa tay ôm lấy cánh tay Vương Chí Quân, hạ giọng năn nỉ: “Kevin, cầu xin cậu đó, tém tém lại chút được không, đừng nói nữa, đến tôi còn chưa thích ứng kịp đây này.”
Sân bay tấp nập người qua lại, ai nấy đều vội vã với công việc của mình, chẳng ai để ý đến giữa ba người bọn họ đang xảy ra chuyện gì.
Lang Dương Dương là kiểu người gần như không bao giờ thân mật với người khác nơi công cộng, vậy mà lại phải ôm lấy Vương Chí Quân để cầu xin.
Vương Chí Quân kiêu ngạo giơ chiếc túi xách trong tay lên, ý bảo Lang Dương Dương xách hộ.
Lang Dương Dương ngoài cười nhưng trong không cười, liếc hắn một cái, buông cái tay đang ôm người ta ra.
“Rồi rồi, biết rồi, nhìn cái dáng vẻ bảo vệ gà con của cậu kìa.” Vương Chí Quân khoác túi xách lên vai, tự mình bước tới khoác tay Lang Dương Dương.
“Dạo này cửa tiệm của cậu thế nào?”
Lang Dương Dương: “Cũng được, kinh doanh tốt hơn mình tưởng tượng, cô em barista ở tiệm mình rất giỏi.”
Vương Chí Quân: “Giỏi như vậy sao lại chịu làm ở cái tiệm mới mở của cậu chứ?”
Lang Dương Dương: “Trước đây cô bé đi du học ở Pháp, sau khi về nước thì làm việc ở Thành Đô hai năm, vì mẹ cô ấy ốm nên mới quyết định quay về, rất giỏi.”
“À đúng rồi, lần trước cậu có nhắc đến việc sửa sang lại nhà?”
“Cũng không hẳn là sửa sang…”
Cả đoạn đường vừa đi vừa tán gẫu đến bãi đỗ xe của sân bay, câu nói còn chưa dứt lời thì Trang Thạc đã đặt vali vào cốp xe, cửa xe phía sau cũng được mở ra.
“Cảm ơn anh nha, chồng yêu của Dương Dương.” Giọng điệu Vương Chí Quân nũng nịu, sau đó cong mông chui vào ngồi. Lang Dương Dương cũng ngồi ở hàng ghế sau cùng hắn.
Trang Thạc: “Không có gì, chúng ta đi khách sạn cất hành lý trước hay đi ăn trước?”
Lang Dương Dương cũng nghiêng đầu nhìn hắn, chờ hắn đưa ra ý kiến.
“Đi ăn, tôi sắp chết đói rồi.” Vương Chí Quân nói.
Lang Dương Dương: “Được, vậy cứ để vali trên xe trước đã.”
Vương Chí Quân: “Thực ra hơn nửa vali là quà cho hai người đấy.”
“Cậu mua gì thế?” Lang Dương Dương hỏi.
Vương Chí Quân cười: “Đến lúc đó tự hai người xem.”
Hôm nay Lang Dương Dương dự định đưa Vương Chí Quân đi ăn cá nấu chua cay, một món ăn rất nổi tiếng ở thành phố Trường Khê, không gian quán cũng khá đẹp. Quán này có hương vị rất ngon, trang trí đẹp, ngoài món chính là cá nấu chua cay ra còn có rất nhiều món ăn vặt địa phương, rất thích hợp để dẫn bạn bè từ nơi khác đến nếm thử.
Chuyến đi này của Vương Chí Quân kéo dài bốn ngày, Lang Dương Dương dự định mấy ngày sau sẽ đưa hắn đi trải nghiệm thêm một số phong tục tập quán địa phương.
Chỉ là, trong lòng Lang Dương Dương có chút chột dạ, bởi vì bản thân cậu cũng không biết hiện tại ở địa phương có những nơi nào vui chơi, ăn uống ngon. Những quán ăn mà cậu thích hồi bé đều đã đóng cửa, hồi nhỏ cậu cũng chưa từng trải qua cuộc sống cả nhà cùng nhau đi du lịch vào những ngày lễ tết.
Trước khi Vương Chí Quân đến, cậu đã liên tục hỏi thăm Du Du và Hiểu Văn, xem nên đưa bạn bè đi đâu thì mới ra dáng một người địa phương thực thụ.
Đặc biệt chọn một quán ăn gần khách sạn của Vương Chí Quân, Trang Thạc là người đã đặt chỗ trước. Lang Dương Dương và Vương Chí Quân đi theo anh, từ đường chính rẽ vào một con hẻm, một quán ăn được trang trí theo phong cách dân tộc Miêu xuất hiện ở ngã tư.
“Tới rồi.” Trang Thạc quay đầu lại nói.
“Ừ.” Lang Dương Dương khẽ nhích khuỷu tay, ra hiệu cho Vương Chí Quân đừng nhìn ngó lung tung nữa.
Vương Chí Quân thu hồi tầm mắt, “Thành phố Trường Khê của hai người thần kỳ như vậy sao? Bên cạnh đều là những quán ăn ven đường lụp xụp, tự dưng ở đây lại có một nhà hàng trang trí hoành tráng như vậy.”
“Cũng bình thường thôi, khu này được coi là khu thương mại khá sầm uất.” Lang Dương Dương đáp.
Lúc hai người ra ngoài, Vương Chí Quân rất thích khoác tay Lang Dương Dương, đặc biệt là khi đối diện có một anh chàng 0 nào đó có nhan sắc hơn hắn đi ngang qua, hắn sẽ cố tình áp sát vào Lang Dương Dương, giả vờ như Lang Dương Dương là bạn trai của mình.
Diễn một màn so đo chẳng ai thèm quan tâm.
Ba người bước vào quán, thấy có mấy người đang đợi, Trang Thạc tiến vào gọi “Chị Kỳ”, người đang đối chiếu sổ sách ở quầy bar ngẩng đầu lên nói: “Tiểu Trang đến rồi à, đã giữ chỗ cho cậu rồi.”
Trang Thạc gật đầu nói lời cảm ơn.
“Tiểu Trang, cậu dẫn bạn bè đến à?”
Lang Dương Dương và Vương Chí Quân nhìn nhau, Lang Dương Dương cũng không biết Trang Thạc quen biết với bà chủ ở đây, chỉ biết đứng sau lưng anh, chờ anh chào hỏi.
Trang Thạc giới thiệu với chị ấy: “Chị Kỳ, đây là vợ em, Dương Dương, còn đây là bạn của vợ em, Chí… Kevin, cậu ấy mới từ Thượng Hải đến chơi với chúng em.”
Chủ quán là một người phụ nữ trung niên, cười nói: “Dương Dương thì chị biết, chị từng xem ảnh cậu ấy trên dòng thời gian rồi, ngoài đời còn đẹp trai hơn trên ảnh nữa.”
Lang Dương Dương lịch sự cười: “Chào chị Kỳ.”
Vương Chí Quân là người hướng ngoại, dễ làm quen, liền nói: “Chào chị Kỳ, chị thấy em thế nào?”
“Hahaha cậu cũng đẹp trai, cậu không chỉ đẹp trai mà còn xinh đẹp nữa.” Chị Kỳ là người làm ăn, tính cách phóng khoáng cởi mở, chỉ hai câu nói đã dỗ dành được cậu chàng kiêu ngạo Vương Chí Quân, khiến hắn vui như vừa giành được giải Hoa hậu thế giới.
“Nhanh, mau vào trong ngồi đi, Tiểu Vương, mau dẫn khách vào trong, phòng VIP ở phía trong cùng nhé.”
Nhân viên phục vụ đến dẫn đường, lần này Trang Thạc để hai người bọn họ đi trước, còn mình đi phía sau.
Quán ăn làm ăn rất phát đạt, lại đúng vào lúc thời tiết đẹp, khách du lịch cũng không ít, dọc theo đường đi, chỗ nào cũng thấy khách ngồi kín chỗ, nếu không đặt chỗ trước thì chắc chắn phải lấy số xếp hàng.
Trang Thạc cùng nhân viên phục vụ đi chọn cá, Lang Dương Dương và Vương Chí Quân cầm thực đơn gọi món khác.
“Sao món nào cũng có rau ngổ thế?” Vương Chí Quân nhăn mặt.
“Có thể ghi chú bỏ ra mà.”
“Vậy tôi muốn ăn bánh kếp khoai tây sợi này, bánh trôi tàu hủ nữa, nước dương mai là kiểu gì vậy?”
Trên thực đơn có gần hai mươi món ăn vặt, Vương Chí Quân hận không thể kêu mỗi loại một phần để thử, Lang Dương Dương nhỏ giọng nói với hắn: “Ngày mai tôi dẫn cậu đi ăn vặt chính tông.”
“Chính tông là cái gì?”
“Ừm…”
Vương Chí Quân tay cầm bút gọi món, trên thực đơn tích vào ô không cho rau ngổ, vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi nghe nói rau ngổ có tác dụng tráng dương, này, anh Trang, thật hay giả vậy?”
“… Tôi…” Trang Thạc bất lực nhìn Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương nhịn cười, cố ý không nói gì.
Vương Chí Quân vốn là người công bằng, lập tức quay sang nhìn Lang Dương Dương: “Không đúng, phải hỏi cậu mới đúng, Dương Dương, cậu thấy thế nào?”
Mặt Lang Dương Dương đỏ bừng, gắp cho hắn một miếng rau: “Ăn nhanh đi ăn nhanh đi.”
Bữa ăn kết thúc thì cũng đã gần chín giờ tối, cả ngày nay Vương Chí Quân phải di chuyển qua lại, đi máy bay cũng rất mệt, lịch trình hôm nay đến đây là kết thúc, về ngủ một giấc nghỉ ngơi, ngày mai tính tiếp.
Tối qua Trang Thạc đã dọn dẹp phòng ngủ phụ ở nhà, định để hắn ở nhà cho tiện, nhưng Vương Chí Quân đã tự mình đặt khách sạn.
Đưa hắn đến khách sạn làm thủ tục nhận phòng xong thì hẹn gặp lại vào ngày mai.
Trên đường về, Trang Thạc nói ngày mai đến nông trại chơi, Lang Dương Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: “Hay là mai em đi dạo một mình với cậu ấy trước, hỏi xem cậu ấy có muốn đi không đã, được không?”
Lang Dương Dương nghĩ dù là bạn bè thân thiết đến đâu thì sau khi yêu đương hay kết hôn vẫn nên giữ một khoảng thời gian riêng tư nhất định với bạn bè.
Đây là sự ăn ý ngầm giữa hai người, là ranh giới trong giao tiếp.
Trang Thạc nói được. Anh hiểu, mình và bạn bè cũng vậy.
Mấy hôm nay nông trại vừa trồng đậu phộng xong, đang cải tạo lại khu vực ven sông bị ngập nước, đàn cừu cũng sắp đẻ con.
Không đi cũng được, nhưng nếu có thời gian thì đến xem một chút cũng tốt.
Anh còn đang chuẩn bị một bất ngờ nho nhỏ, chắc là một hai ngày nữa là xong.
Sáng hôm sau, hai người dậy sớm dắt Lôi Công đi dạo, Trang Thạc đưa Lang Dương Dương đến tiệm bánh, sau đó anh đến nông trại, trong xe bật nhạc rock nghe cho tỉnh táo, Lang Dương Dương vẫn còn hơi buồn ngủ, hạ cửa sổ xuống một nửa.
Giữa tháng 6, mùa hè ở phố cổ lưng chừng núi đã âm thầm đến, những cành non của cây du và cây phong mọc um tùm, có cành mọc hướng xuống dưới, thỉnh thoảng những chiếc xe gầm cao sẽ va phải những cành non này.
“Hôm nay chắc trời đẹp.” Lang Dương Dương nói.
Trang Thạc ôm cua rẽ vào đường lớn rất thành thạo, anh nói: “Một tuần tới thời tiết ngày nào cũng đều đẹp.”
Lang Dương Dương: “Sao anh biết?”
Trang Thạc: “Dự báo thời tiết, mây, nước, động vật nhỏ đều có thể dự đoán được thời tiết.”
“Thật hay giả vậy?” Lang Dương Dương cảm thấy có chút huyền bí.
Trang Thạc: “Thật đấy, nếu không ngày xưa khi chưa có dự báo thời tiết thì người ta xem thời tiết bằng cách nào? Tuy thành phố Trường Khê nổi tiếng là thời tiết thay đổi thất thường, nhưng người nông dân sống dựa vào đất trời vẫn luôn có cách của họ.”
Lang Dương Dương quay đầu nhìn anh, cơn gió buổi sớm mai thổi tung mái tóc anh, đôi mắt cười rạng rỡ như những chiếc lá phong non bên đường, xanh mướt, trong veo dễ chịu.
“Em muốn đi thi bằng lái xe.”
Trang Thạc: “Tốt quá! Để anh tìm Lưu Bằng, cậu ấy mở trường dạy lái xe đấy.”
Lang Dương Dương cười: “Được, sao anh làm gì cũng có bạn bè vậy, nào là mở trường dạy lái, mở xưởng sửa chữa ô tô, làm nhiếp ảnh, ngay cả đến quán ăn ăn cơm cũng có người quen của anh.”
“Đây không chỉ là người quen của anh.” Trang Thạc cười, dừng xe ở bãi đất trống chỗ góc đường trước cửa tiệm Brookside.
“Đây là người quen của bố mẹ anh, là bạn của bạn anh, cảm giác sống ở một nơi lâu ngày đều như vậy, có thể bước vào một cửa hàng ven đường nào đó, trò chuyện vài câu, vậy là có thể tìm được người quen chung.”
Lang Dương Dương gật đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Có lợi cũng có hại, ở thị trấn nhỏ, quen biết nhiều người thì dễ làm việc, nhưng cũng thường xuyên phải giúp đỡ người khác.” Trang Thạc nói xong xuống xe, vòng sang phía Lang Dương Dương đợi cậu cùng đi về phía cửa sau, rồi bổ sung thêm: “Chính là kiểu cậu giúp tôi, tôi giúp cậu, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau mà sống qua ngày.”
Lang Dương Dương cười: “Hình như đúng là vậy thật, ví dụ như dì mua được món gì ngon cũng chia cho em một phần, em có thứ gì ngon cũng sẽ nhớ đến dì mà gửi biếu một phần.”
Trang Thạc vào tiệm lấy hai túi bánh mì còn dư lại hôm qua, Lang Dương Dương lại pha thêm vài cốc cà phê để anh mang đến nông trại cho nhân viên dùng.
“Anh đi đây, bye bye, có việc gì thì gọi điện cho anh.” Trang Thạc đứng ở cửa phòng làm bánh.
Lang Dương Dương: “Ừ, tan làm thì nói với em một tiếng, tối nay cùng nhau ăn cơm.”
Trang Thạc cười đi vào, cúi người đòi hôn: “Được, hỏi xem Chí Quân có muốn đến nhà chúng ta ăn cơm không, anh nấu đồ ăn ngon cho hai người.”
“Ừm ừm.”
“Anh đi đây.”
Lang Dương Dương mặc tạp dề vào, lấy điện thoại ra, kết nối với loa bluetooth, phát hiện trang chủ phần mềm nghe nhạc đề xuất một danh sách nhạc của Ngũ Bách.
Có lẽ là lúc trước ở nhà đã tìm kiếm bài hát của Ngũ Bách cho Trang Thạc nghe.
Lúc cậu làm việc không kén chọn là loại nhạc nào, Lang Dương Dương trực tiếp phát danh sách nhạc đó luôn.
Lang Dương Dương thay quần áo xong thì vào phòng làm bánh, điện thoại để trên bàn nhỏ bên ngoài phòng làm bánh, trên đĩa nhạc đang xoay là đôi mắt kiên nghị dịu dàng của Ngũ Bách.
Một ngày mới bắt đầu bằng bài “Lệ Kiều”.
Một tiếng sau, Lang Dương Dương cho bánh mì Âu vào lò nướng xong thì chuẩn bị làm bánh sừng bò, Lang Dương Dương làm theo công thức nhiều đường, ít nước, ít men.
Khối bột sau khi ủ lạnh qua đêm đã nở gấp đôi.
Lang Dương Dương lấy khối bột ra, đang chuẩn bị cán thành hình tròn thì nghe thấy tiếng gõ cửa ở trước cửa hàng.
“Xin lỗi!” Lang Dương Dương vừa gọi vừa đi ra ngoài, “Chúng tôi vẫn chưa mở cửa, mời… Kevin, sao cậu lại đến đây?”
Hôm nay Vương Chí Quân mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu bạc, phần tay áo còn có một vòng lông vũ bay bổng. Hắn đứng ngoài cửa kính vẫy tay.
Lang Dương Dương vội vàng chạy tới mở cửa, “Sao cậu lại đến sớm thế? Tôi còn đang định làm xong việc thì sẽ đến tìm cậu.”
Buổi sáng sớm vẫn còn hơi se lạnh, Vương Chí Quân khoa trương rùng mình một cái.
“Mới sáng sớm tổng biên tập đã gọi tôi lấy bản thảo, đúng là bó tay, vậy nên tôi nghĩ, thà đến tiệm bánh của cậu còn hơn là ở khách sạn, chồng cậu đâu?”
Lang Dương Dương đóng cửa lại, “Anh ấy đến nông trại rồi, tôi còn phải làm bánh mì và bánh ngọt, cậu tự tìm chỗ ngồi đi.”
“Được, cậu cứ làm việc đi, không cần quan tâm đến tôi đâu.” Vương Chí Quân ngồi xuống chỗ gần phòng làm bánh, lấy máy tính xách tay của mình ra, “À đúng rồi, WiFi nhà cậu là gì?”
Giờ đây, trong tiếng va chạm của dụng cụ làm bánh lại thêm tiếng gõ máy tính lách cách của Vương Chí Quân, cả buổi sáng náo nhiệt, kết hợp với nhạc Rock n’ Roll tiếng Phúc Kiến của Ngũ Bách, nghe thật kỳ diệu.
Khối bột đã được cán thành hình tròn, Lang Dương Dương lấy bơ đã ướp lạnh trong tủ lạnh ra.
Bánh sừng bò là loại bánh mì bơ phổ biến, bơ chính là linh hồn của bánh mì bơ. Lang Dương Dương đặt miếng bơ đã được cán dẹt lên trên miếng bột, gấp miếng bột lại bọc kín bơ, dùng cây cán bột cán mỏng rồi lại gấp lại, cứ như vậy lặp lại ba lần, cho vào tủ lạnh ủ hai mươi phút rồi lại gấp thêm một lần nữa, như vậy là đã đạt được số lần gấp của bánh sừng bò cỡ nhỏ.
Cắt miếng, cuộn tròn, phết trứng.
Vài chục chiếc bánh sừng bò được chia thành hai mẻ cho vào lò nướng ở mức 210 độ C, nướng mười phút sau thì hạ nhiệt độ xuống 190 độ C rồi nướng thêm mười lăm phút nữa.
Bánh sừng bò với lớp vỏ ngoài vàng rộm, giòn tan, bên trong có kết cấu lỗ rỗng đẹp mắt đã hoàn thành.
Quá trình nướng bơ rất mất thời gian, so với bánh ngọt thì giá thành của bánh mì lại thể hiện ở công sức bỏ ra.
Trong thời gian chờ bánh mì nguội, Lang Dương Dương lại tranh thủ làm bánh ngọt.
Vương Chí Quân ngồi bên ngoài sửa bản thảo đã nhìn Lang Dương Dương trong phòng làm bánh rất lâu. Bọn họ quen biết nhau khi đi làm thêm hồi đại học, từ thời trung học Vương Chí Quân đã xác định được công việc mà mình yêu thích, lúc học đại học đã bắt đầu thử sức với vai trò người sáng tạo nội dung, phong cách phóng đại pha chút hài hước rất thu hút người hâm mộ, vì vậy khi Lang Dương Dương làm thêm công việc phục vụ rượu thì Vương Chí Quân đã là người nổi tiếng được mời đến tham gia sự kiện.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, tính ra cũng đã bảy, tám năm rồi, bản thân hắn từ người đứng trước sân khấu lui về hậu trường, làm việc tại một tạp chí thời trang, thỉnh thoảng mới cập nhật cái tài khoản mạng xã hội hoạt động cầm chừng.
Khi đó Lang Dương Dương chạy theo đồng tiền giờ cũng đã tìm được công việc mà mình yêu thích, thậm chí còn tìm được một nửa kia của mình.
Vẻ mặt tập trung và ung dung trên gương mặt cậu trong phòng làm bánh, giống hệt chính mình bảy năm trước.
Trong lòng Vương Chí Quân có một khoảng trống, giờ đây đã bị khoét một lỗ hổng, khi nhìn vào bên trong, là hình ảnh hắn ngồi trong ký túc xá cũ kỹ, kéo tấm phông nền lên, đối diện với ống kính điện thoại, buông lời phàn nàn về bộ lễ phục nào đó trong một buổi lễ trao giải vừa kết thúc.
Tin nhắn của tổng biên tập lại gửi đến trên máy tính, thông báo cho hắn biết trong chủ đề của số báo này, không được nhắc đến điều này điều nọ hay ngôi sao nào đó, phải tránh.
Ngôi sao này không được nói, thương hiệu kia không được viết, tạp chí thời trang sau khi bị PR, chẳng qua chỉ là một cuốn catalogue quảng cáo cho người nổi tiếng và thương hiệu.
Vương Chí Quân trả lời “Vâng”, sau đó ngón tay di chuyển trên bàn phím, nhấp vào hộp thư tin nhắn riêng trên tài khoản mạng xã hội của mình.
Đã rất lâu rồi hắn không xem tin nhắn riêng.
Nhấp vào một hộp thoại có rất nhiều tin nhắn, đây là một người hâm mộ coi hắn như thùng rác trút bầu tâm sự, bên trong có ít nhất một trăm tin nhắn chưa đọc.
Tin nhắn mới nhất là nói rằng cuối cùng cô ấy cũng đã nhận được thư mời nhập học của ngôi trường mà mình yêu thích, sắp đi du học rồi, lướt lên trên, cô ấy cũng từng nói với hắn rằng, cô ấy đã tiết kiệm đủ tiền để đi du học.
Vương Chí Quân đột nhiên nghĩ, trong tài khoản của mình có bao nhiêu tiền? Có đủ để đi du học không? Nếu bây giờ bắt đầu quản lý tài khoản cho tốt, liệu có còn lượt xem, còn quảng cáo không?
Những suy nghĩ trong đầu đã xua tan đi oán trách đối với công việc, Vương Chí Quân nhanh chóng sửa xong bản thảo gửi cho tổng biên tập, vừa gập máy tính lại được một lúc thì Du Du cũng đến làm việc.
Lang Dương Dương và Du Du đóng gói bánh mì, bánh ngọt, trưng bày ra quầy, sau đó cùng Vương Chí Quân về nhà.
“Đi bộ về à?” Vương Chí Quân hỏi, hắn không biết tiệm Brookside cách nhà Lang Dương Dương bao xa.
Lang Dương Dương: “Ừm, chỉ khoảng một cây số thôi, thời tiết đẹp thế này, chúng ta vừa đi vừa ngắm cảnh nhé.”
Đi làm một cây số, quả thực là giấc mơ của những người lao động tuyến đầu.
Hai người thong thả đi bộ về nhà, ánh nắng ban mai vừa phải chiếu lên người, cảm giác rất ấm áp chứ không hề oi bức.
Chính cái loại ánh nắng có tính lừa dối chứa nhiều tia cực tím này đã nhuộm da người dân địa phương thành màu đen nhẻm.
Lang Dương Dương cười, nói: “Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho năm nay sẽ bị rám nắng rồi.”
Vương Chí Quân: “Màu da của cặp đôi chứ gì, thôi bớt khoe khoang đi!”
“Hahaha.” Lang Dương Dương không nhịn được bật cười, đã lâu rồi cậu không nói chuyện phiếm nhiều như vậy với ai, vừa uống một ngụm cà phê của tiệm, vừa nói: “Khoe khoang gì chứ, tôi chỉ là cảm thấy, trước đây làm việc trong tòa nhà cao tầng không được phơi nắng, sau này phải ra ngoài phơi nắng cho nhiều.”
Vương Chí Quân: “Dương Dương, sau khi cậu về quê mở tiệm, chuyện xem mắt, kết hôn, sao cậu chưa bao giờ kể về chồng cậu vậy? Cũng không đăng lên dòng thời gian.”
“Tôi tự ti.” Lang Dương Dương cười.
“Hừ, nói mau.”
Lang Dương Dương suy nghĩ một chút, “Thực ra cũng có một chút ý đó, mọi người đều đang tiến về phía trước, thăng chức, tăng lương, còn tôi thì lại lui về một thị trấn nhỏ. Sau đó, tôi cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào, giống như tôi và Trang Thạc, tôi cũng không cố ý giấu giếm mọi người.”
Đi xuống hết phố cổ giữa lưng chừng núi, rẽ trái sang đường, bên cạnh có một cô bán hàng rong dắt theo ba chú chó nhỏ.
Qua đường xong, Lang Dương Dương tiếp tục nói: “Tôi có chút sợ mọi người mang tôi ra so sánh, tiệm của tôi chỉ là một tiệm bánh rất nhỏ, tôi và Trang Thạc đều là người bình thường, không có chuyện nghỉ lễ là đi du lịch nước ngoài, không trượt tuyết, không lặn biển, không có hoa tươi, kim cương, cũng không có nhà lầu, xe hơi, chỉ là một cuộc sống bình dị vừa vặn phù hợp với hai chúng tôi. Ở bên anh ấy, tôi cảm thấy rất tốt, bình dị, an yên, hai người chăm sóc lẫn nhau, mỗi ngày đều rất vui vẻ, hạnh phúc, tôi sợ người khác đánh giá chúng tôi, nói rằng tất cả những điều này chẳng có gì to tát, nói rằng tình yêu của Trang Thạc, căn nhà thô, chiếc xe cà tàng của anh ấy chẳng có gì to tát.”
Lang Dương Dương rủ mắt xuống: “Anh ấy đối với cuộc sống của tôi giống như bơ trong bánh sừng bò vậy.”
Vương Chí Quân nghe xong thì gần như chết lặng.
Lang Dương Dương đưa tay nắm lấy cánh tay hắn, “Làm gì vậy, sao lại bày ra vẻ mặt đó?”
Vương Chí Quân: “Cưng à, tự dưng tôi muốn khóc quá.”
Nói xong thì liền ôm lấy vai Lang Dương Dương khóc nức nở.
Đây là lần đầu tiên Lang Dương Dương nói những điều này với người khác, đôi khi ngay cả chính bản thân cậu cũng không dám thừa nhận, thừa nhận rằng bản thân cảm mình thấy hài lòng với cuộc sống bình dị như vậy.
Khi mọi người đều đang chạy về phía trước, bản thân cậu thì lại dừng lại dưới bóng cây.
Nhưng bây giờ cậu đã dám, dũng khí này đến từ đâu, Lang Dương Dương cũng không nói rõ được.
Có lẽ là một chiếc bánh sừng bò hoàn hảo, có lẽ là câu nói “Ngon quá” của khách hàng, có lẽ là tư thế nằm ngửa bụng của Lôi Công, cũng có lẽ là bàn tay thô ráp nhưng ấm áp, khô ráo của Trang Thạc.
“Thôi nào, đừng khóc nữa, về nhà cất đồ rồi tôi dẫn cậu đi chơi, đi ăn ngon.” Lang Dương Dương nói xong, lại nhớ đến lời dặn của Trang Thạc, liền bổ sung thêm: “À đúng rồi, tối nay có muốn đến nhà tôi ăn cơm không, Trang Thạc nói anh ấy sẽ xuống bếp làm đồ ăn ngon cho chúng ta.”
Vương Chí Quân trở lại dáng vẻ yêu kiều như ngày thường, cười hỏi: “Chồng cậu ngon không?”
Lang Dương Dương lập tức nói: “Ngon chứ! Siêu ngon!”
Nói xong, nhìn thấy Vương Chí Quân cười lớn, lúc này mới phản ứng lại là mình đã bị Vương Chí Quân đào hố.
“Ý tôi là đồ ăn anh ấy nấu rất ngon!!”
Hết chương 36.