Chương 36: Mê Sơn (36)
Khổng Binh hỏi: “Tại sao? Bọn họ có thù oán gì với cậu?”
Vu Dã cười nhạt: “Nhất định phải có thù oán thì tôi mới ra tay sao?”
“Vậy cậu nói xem, tại sao lại giết hại bọn họ, ra tay như thế nào?” Khổng Binh nghĩ đến một chuyện khác, lại hỏi: “Ngoài ba người này, cậu còn giết ai nữa không?”
Vu Dã ngẩn người: “Có.”
“Ai?”
“Cha tôi, Vu Chương, tên khốn đó.”
Khổng Binh tưởng vụ mất tích của Triệu Vũ sắp có manh mối, không ngờ Vu Dã lại nhắc đến cha mình! Theo như Trần Tranh điều tra trước đó, Vu Chương tử vong do say rượu ngã xuống sông vào một ngày mưa to, tuy có khả năng bị mưu sát, nhưng cảnh sát không tìm được bằng chứng.
“Cậu…” Khổng Binh nói: “Làm thế nào? Khi đó cậu mới 8 tuổi?”
Vu Dã nhún vai: “Đứa trẻ 8 tuổi cũng muốn sống, nếu không vùng vẫy, tôi đã bị tên khốn đó hành hạ đến chết rồi.” Thấy Khổng Binh định lên tiếng, Vu Dã ngắt lời: “Lúc này đừng nói đạo lý nữa được không? Khi tôi sống trong nước sôi lửa bỏng, các người ở đâu? Có ai cứu tôi không?”
Khổng Binh nuốt xuống một ngụm khí: “8 tuổi, có thể làm được gì?”
Vu Dã nói: “Không thể làm được gì nhiều, nhưng đưa một kẻ say như chết về nhà thì vẫn được.”
Ánh mắt Vu Dã xuyên qua Khổng Binh, như nhìn thấy hình bóng nhỏ bé đang chạy trong mưa năm nào. Con sông nhỏ gần đường Điều Minh mỗi khi mưa xuống đều dâng nước, mưa càng to nước càng dâng cao. Vu Chương đánh bài thua rất nhiều tiền trên đường Điều Minh, vừa uống rượu vừa đánh, động một tí là nổi điên, chẳng còn quán nào chịu chứa ông ta nữa. Thế là ông ta đành phải đi đánh bài ở nơi xa hơn, đến nửa đêm mới về, lúc về sẽ đi bộ dọc con sông nhỏ một đoạn đường dài.
Vu Dã lại bị đánh, ngồi khóc bên bờ sông, mặc cho những giọt mưa rơi xuống người. Nước sông dâng lên từng chút, người lớn đi qua hét lên: “Con nhà ai đấy? Lên đây mau, nước sắp dâng lên rồi, muốn chết đuối à?”
Cậu ta mắt điếc tai ngơ, trong lòng nghĩ: Chết đuối thì chết đuối luôn đi.
Nhưng cuối cùng cậu ta không chết đuối, hôm đó mưa chỉ rơi một lúc rồi tạnh, nước sông chỉ dâng đến bắp chân cậu ta.
Sau này, mỗi khi sắp mưa to, cậu ta lại đến bên con sông nhỏ. Một con chó poodle chạy xuống sông chơi, mưa như trút nước, nước sông cuồn cuộn, con chó cố gắng bơi vào bờ, một con sóng đánh tới, cái bóng vùng vẫy lập tức bị nhấn chìm.
Vu Dã bỗng đứng bật dậy, một kế hoạch bắt đầu hình thành.
Mỗi khi Vu Chương đánh bài không vui sẽ tu hết chai bia này đến chai bia khác, có khi nửa đêm đi từ trong chỗ đánh bài ra, đi được một lúc lại ngủ gục ngay trên đường.
Mùa mưa đến, thành phố Trúc Tuyền cứ cách vài ngày lại mưa to. Hôm đó, khi Vu Chương lại ra ngoài đánh bài, Vu Dã đã ngoan ngoãn hỏi: “Bố, tối nay có cần con mang ô cho bố không?”
Vu Chương gắt gỏng: “Không đến xem tao đánh bài thì tao đánh chết mày.”
Nửa đêm, Vu Dã không xuất hiện ở quán bài, Vu Chương thua nhiều, uống cũng nhiều, trên tay còn xách theo một chai rượu. Không thấy Vu Dã đâu, ông ta chửi bới vài câu, loạng choạng bước vào màn mưa lớn. Vu Dã từ bờ sông chạy đến, giơ ô lên: “Bố, con đến rồi!”
Vu Chương giật lấy cây ô, đẩy cậu ta sang một bên. Bước chân gã say rượu càng lúc càng chậm, Vu Dã nói: “Chúng ta nghỉ một lát đi, kia kìa, chỗ đó có hòn đá.”
Hòn đá nằm ngay ven sông, nước sắp dâng lên rồi.
Vu Chương không thể đi nổi nữa, cố lê đến đó, vừa ngồi lên hòn đá là ngủ gục.
Vu Dã lại cầm lấy cây ô, lùi dần về phía sau. Mưa đêm khác với mưa ban ngày, vừa to vừa dữ dội, nước dâng lên rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nhấn chìm hòn đá, cũng nhấn chìm người trên hòn đá. Còn cậu ta thì đứng trên bờ, nhìn dòng nước cuốn Vu Chương ra giữa sông. Có lẽ Vu Chương đã vùng vẫy, có lẽ đã kêu cứu, nhưng giữa sức mạnh của thiên nhiên, tiếng kêu cũng giống như hơi thở của ông ta, bị dòng nước nhấn chìm.
Vài ngày sau, người ta tìm thấy thi thể của ông ta bị dòng nước đánh dạt vào bờ.
Khổng Binh càng nghe càng thấy khó tin, đây là chuyện mà một đứa trẻ có thể làm ra sao?
Vu Dã bình tĩnh nói: “Giết một kẻ say rượu là chuyện dễ như trở bàn tay. Không phải anh muốn biết tại sao tôi lại giết ba người phụ nữ kia sao, đây chính là căn nguyên.”
Khổng Binh nói: “Căn nguyên? Cha cậu và ba nạn nhân kia có quan hệ gì?”
“Không có quan hệ gì, nhưng ít nhiều gì bọn họ cũng khiến tôi nhớ đến tên khốn đó.” Vu Dã nói: “Đặc biệt là Triệu Thủy Hà.”
Khổng Binh hỏi: “Cậu và Triệu Thủy Hà căn bản không cùng một chỗ, cậu kết oán với cô ta như thế nào?”
Vu Dã nói: “Bởi vì cô ta đã sỉ nhục chị San.”
Khổng Binh nói: “Ngô Liên San, bạn gái cậu bảo cậu báo thù cho cô ấy?”
“Chị San không biết.” Vu Dã nói: “Là tôi nghe nói, không muốn loại phụ nữ như vậy tiếp tục sống trên đời, đi hãm hại những người phụ nữ khác.”
Khổng Binh hỏi: “Cậu nghe nói gì?”
Câu trả lời của Vu Dã cũng giống như những gì Trần Tranh đã nghe ngóng được ở phố Ba Tiêu, tám năm trước, câu nói của Triệu Thủy Hà đã gây ra tổn thương khó phai mờ đối với Ngô Liên San, thậm chí còn khiến cô ấy chán học.
Sau khi yêu nhau, vẻ mặt Ngô Liên San u ám kể lại chuyện này cho Vu Dã nghe, cô ấy nói, đứng ở góc độ của một cô bé, Triệu Thủy Hà vốn là mẫu người phụ nữ mà cô ấy ngưỡng mộ, độc lập, mạnh mẽ, xinh đẹp, nhưng một người như vậy lại lạnh lùng chế giễu tương lai của cô ấy, sỉ nhục nỗ lực của cô ấy không đáng một xu. Cô ấy hoang mang, không biết phải làm sao. Điều này đã gián tiếp dẫn đến việc thành tích học tập của cô ấy ở trường trung học tụt dốc không phanh, sau này, dù cho đã lớn hơn, hiểu được mục đích của Triệu Thủy Hà là để đàn áp những cô gái trẻ, nhưng bài vở đã bỏ bê quá nhiều, dù cho có cố gắng đến mấy thì cũng chỉ thi đỗ vào trường cao đẳng y.
Vu Dã cười lạnh: “Từ nhỏ tôi đã chứng kiến sự độc ác của đàn ông, ông ta đánh mẹ tôi, đánh chị tôi, bọn họ đều là những người phụ nữ lương thiện tốt đẹp, tại sao bọn họ phải chịu đựng như vậy? Vì thế tôi đã giết Vu Chương. Tôi nghĩ phụ nữ nên giúp đỡ lẫn nhau, cũng nên được đàn ông bảo vệ. Một số người đàn ông rất tệ, giống như người đàn ông khốn nạn nhà tôi, nếu phụ nữ không đoàn kết lại thì làm sao chống lại được những gã đàn ông này? Nhưng khi lớn lên, tôi mới phát hiện ra, à, hóa ra có những người phụ nữ cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để ức hiếp phụ nữ khác.”
Khổng Binh nhịn không được nói: “Cậu quá cực đoan rồi.”
“Cực đoan? Chẳng phải Triệu Thủy Hà là ví dụ điển hình sao?” Vu Dã khinh thường: “Cô ta còn chưa leo lên đến đỉnh cao đã nói với Chị San như vậy, cô ta rõ ràng là không muốn bỏ qua cho bất kỳ cô gái nào có tiềm năng! Sau này cô ta làm gì ở Nhất Hòa, anh có biết không?”
Khổng Binh đã tìm hiểu qua vụ án của Triệu Thủy Hà, cô ta rất nghiêm khắc với nhân viên nam, Hướng Vũ chính vì bị cô ta sỉ nhục lâu ngày nên mới nảy sinh ý định giết người.
“Hướng Vũ chẳng qua chỉ là con tốt bị cô ta lợi dụng mà thôi, cô ta cần tìm một người đàn ông xui xẻo, để thể hiện mình đứng về phía phụ nữ, để phụ nữ coi cô ta là hình mẫu, là thần tượng. Nhưng cô ta thực sự là như vậy sao?” Vu Dã nói: “Ở Nhất Hòa, ngoài cô ta ra còn có người phụ nữ nào thực sự có thể thay thế vị trí của cô ta không? Không có, bình hoa mới có thể khiến cô ta thêm phần xinh đẹp hơn.”
Khổng Binh nói: “Sao cậu lại biết rõ như vậy?”
“Bởi vì tôi biết cách quan sát con người.” Vu Dã nói: “Sau khi chị San nhắc đến người này, tôi muốn biết cô ta rốt cuộc là người như thế nào.”
Khổng Binh hỏi: “Hai người trở về thành phố Nhã Phúc vào tháng 4 là để giết Triệu Thủy Hà?”
“Chị San muốn đưa tôi về thăm bà nội, tôi nhân tiện ra tay luôn.” Vu Dã bất đắc dĩ nói: “Đáng tiếc là thiếu kinh nghiệm, để lại manh mối, chính là con dao găm và dấu chân mà các người tìm được. Điều tôi không ngờ tới chính là, tên ngốc kia lại cũng muốn giết Triệu Thủy Hà, còn cảm thấy giết chết Triệu Thủy Hà là chuyện rất vẻ vang, tự nhận hết mọi tội lỗi về mình.”
Khổng Binh nói: “Nhưng cậu đã lừa Triệu Thủy Hà đến công viên Hạnh Phúc như thế nào? Hai người không quen biết, tại sao cô ta lại nghe lời cậu?”
Vu Dã không nhìn Khổng Binh nữa, ánh mắt hướng về phía mặt bàn, hơn mười giây sau mới nói: “Tôi tìm cô ta, nói muốn bàn chuyện làm ăn.”
Tất nhiên là Khổng Binh không tin: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Phải, chỉ vậy thôi.” Vu Dã kiên quyết nói.
Cuộc thẩm vấn vẫn tiếp tục, Khổng Binh nói: “Được rồi, vậy chúng ta nói đến vụ án tiếp theo, ‘Tằng Yến’ cũng là do cậu giết?”
Vu Dã gật đầu.
Khổng Binh nhìn chằm chằm cậu ta: “Cô ấy là bạn tốt của Ngô Liên San, Ngô Liên San có biết cậu đã giết cô ấy không?”
Vu Dã cười khẩy: “Nếu chị San biết thì đã sớm chia tay với tôi rồi.”
“Động cơ là gì?” Khổng Binh nói: “Cô ấy lại làm tổn thương người phụ nữ nào sao?”
Vu Dã xua tay: “Không phải vậy, tôi xuất phát từ cảm xúc cá nhân, rất ghét cô ta.”
“Tại sao?”
“Cô ta xúi giục chị San chia tay với tôi, như vậy còn chưa đủ sao?”
Cặp đôi trẻ cãi nhau vì chuyện cỏn con, Ngô Liên San đang tức giận bỏ nhà ra đi, được “Tằng Yến” cưu mang một đêm, Ngô Liên San than phiền về bạn trai mình, “Tằng Yến” hết lời khuyên cô ấy chia tay. Hôm sau Ngô Liên San nguôi giận, chào tạm biệt “Tằng Yến”, không lâu sau thì làm hòa với Vu Dã, quay đầu lại kể hết mọi chuyện cho cậu ta nghe.
Tuy ngoài miệng Vu Dã không nói gì, nhưng trong lòng lại hận “Tằng Yến” thấu xương, không thể tưởng tượng nổi nếu Ngô Liên San thực sự nghe theo lời cô ta, chia tay với cậu ta thì phải làm sao.
Đã từng giết người, cậu ta càng ngày càng liều lĩnh, sau khi theo dõi “Tằng Yến” vài lần, cậu ta phát hiện ra việc giết “Tằng Yến” còn dễ dàng hơn so với việc giết Triệu Thủy Hà.
Ngày 4 tháng 10, Ngô Liên San trực đêm ở bệnh viện số 9, cậu ta rời khỏi nhà trọ trong đêm tối, đến khu vực gần con hẻm bán đồ ăn vặt. Hình như “Tằng Yến” phát hiện có người theo dõi mình, nên đã dọn hàng sớm, cứ tưởng về nhà là an toàn, giữa đường còn ra ngoài một chuyến, có vẻ như là đi tìm ai đó.
Nhưng “Tằng Yến” không biết rằng, nguy hiểm đang ẩn nấp trong những góc tối khắp nơi trong khu chung cư cũ kỹ.
Khoảnh khắc “Tằng Yến” mở cửa, cậu ta như một bóng ma lao ra từ trong bóng tối, “Tằng Yến” còn chưa kịp hét lên một tiếng đã bị cậu ta bịt miệng. Mọi chuyện sau đó rất dễ dàng, cậu ta trói “Tằng Yến” lại, dùng búa đã chuẩn bị từ trước đập gãy xương cổ của “Tằng Yến”.
Khổng Binh vội vàng hỏi: “Vậy thùng rác và que xiên là có ý gì?”
Khi “Tằng Yến” được phát hiện, cô ấy bị nhét vào trong một thùng rác lớn, trên người cắm đầy que xiên thịt nướng.
Vu Dã nghĩ ngợi: “À, chuyện đó… chỉ là muốn chơi trò chơi với cảnh sát các anh thôi. Để các người tưởng rằng cô ta chết vì chuyện kinh doanh đồ nướng của cô ta, an toàn vệ sinh thực phẩm? Đối thủ cạnh tranh trả thù? Gì cũng được.”
Khổng Binh siết chặt nắm đấm: “Cậu đây là nhắm vào những người phụ nữ làm nghề kinh doanh ăn uống rồi!”
Vu Dã nói: “Ý anh là Ngũ Quân Thiến? Anh không thấy cô ta cũng là một kẻ tồi tệ sao? Mèo hoang đáng yêu như vậy, cô ta cũng nỡ ra tay.”
Vu Dã còn nhấn mạnh, ngày 27 tháng 7, cậu ta thực sự đến phố Tư Lộc mua bánh nướng xá xíu, tình cờ nhìn thấy Ngũ Quân Thiến, nên mới đi theo.
Khổng Binh hỏi: “Cậu nhìn thấy một người xa lạ trên đường liền đi theo sao?”
“Tất nhiên là biết người ta rồi.” Vu Dã nói, Ngô Liên San thường xuyên xem livestream của Ngũ Quân Thiến, còn khen cô ta dễ thương hài hước, thỉnh thoảng cậu ta cũng xem cùng Ngô Liên San, nhưng hoàn toàn không cảm thấy Ngũ Quân Thiến dễ thương ở chỗ nào, chỉ thấy người phụ nữ này hống hách, không phải kiểu người cậu ta thích.
Lúc gặp Ngũ Quân Thiến, cậu ta cũng khá rảnh rỗi, Ngũ Quân Thiến lại lén lút, nhìn có vẻ khả nghi, cậu ta muốn xem xem Ngũ Quân Thiến muốn làm gì.
Ngũ Quân Thiến xách theo một hộp bánh gato, đi vào công viên nhỏ, cũng là buổi tối, cũng là công viên, cảm giác quen thuộc khiến cậu ta nảy sinh ham muốn.
Lúc giết Triệu Thủy Hà cũng là khung cảnh như vậy, đáng tiếc lúc đó cậu ta quá căng thẳng, làm chưa đủ hoàn hảo.
Công viên nhỏ này cậu ta cũng coi như quen thuộc, bên trong có không ít chó mèo hoang, người tốt bụng sẽ đến đây cho chúng ăn, cậu ta cũng từng cho chúng ăn vài lần. Ngũ Quân Thiến không phát hiện ra có người theo dõi mình, đi đến chỗ khuất trong công viên nhỏ, bắt đầu kêu “meo meo” để thu hút mèo hoang.
Vu Dã lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, khi Ngũ Quân Thiến mở hộp bánh gato ra, cậu ta đã hiểu Ngũ Quân Thiến muốn làm gì.
Khổng Binh khó hiểu: “Lúc đó con mèo chưa chết, sao cậu biết cô ta muốn đầu độc mèo?”
Vu Dã nói: “Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi thích quan sát. Hơn nữa, không phải các anh đã biết tôi thích chó mèo hoang sao? Người cho chúng ăn tôi gặp nhiều rồi, người bỏ độc chúng trông như thế nào, tôi còn không rõ sao? Cô ta vừa ngồi xổm xuống là tôi đã biết rồi.”
Vu Dã bình tĩnh giơ điện thoại lên, quay lại cảnh Ngũ Quân Thiến bỏ độc mèo hoang.
Ngũ Quân Thiến tưởng chuyện mình làm thần không biết quỷ không hay, đang định rời đi, quay đầu lại thì thấy Vu Dã đứng sau lưng. Cô ta sợ hãi kêu lên, Vu Dã bật video cho cô ta xem ngay trước mặt: “Cô là chủ tiệm bánh ‘Vi Minh’ đúng không? Tôi đã xem livestream của cô. Nếu fan của cô biết cô là loại người như vậy, tiệm của cô có bị đóng cửa không?”
Ngũ Quân Thiến luống cuống: “Cậu muốn bao nhiêu?”
Vu Dã nói: “Cô đi theo tôi.”
Ngũ Quân Thiến không còn cách nào khác, chỉ đành đi theo Vu Dã.
“Sau đó tôi đã giết cô ta ở núi Học Bộ.” Vu Dã nói.
Khổng Binh vỗ bàn: “Một mình cậu làm sao làm được những chuyện này? Cậu đưa cô ta đến núi Học Bộ bằng cách nào?”
Vu Dã nói: “Cô ta sợ tôi, nên nghe lời tôi răm rắp.”
Khổng Binh tiếp tục hỏi chi tiết, Vu Dã lấy lý do quá mệt, không nhớ nổi, từ chối trả lời.
Trần Tranh ở phòng theo dõi đã xem xong toàn bộ quá trình thẩm vấn, cây bút trong tay nhiều lần ghi chép trên sổ. Vu Dã tuy nhận tội, nhưng lời khai có quá nhiều lỗ hổng, có thể cậu ta là hung thủ, nhưng những chuyện cậu ta làm, chỉ dựa vào một mình cậu ta thì rất khó thực hiện.
Cậu ta có đồng phạm.
Không, có lẽ cậu ta không có đồng phạm, mà là chủ nhân.
Trước mắt Trần Tranh hiện lên hình bóng Ngô Liên San, người phụ nữ này càng ngày càng bí ẩn. Ấn tượng ban đầu của anh về cô ta là nhu nhược, thích tâm sự với người khác, hơi lụy tình, không được thông minh cho lắm, sau này lại dần phát hiện ra mặt mạnh mẽ hoạt bát của cô ta.
Trần Tranh luôn tin chắc một điều, mối quan hệ giữa Ngô Liên San và Vu Dã tuyệt đối không phải là mối quan hệ yêu đương bình thường, hoàn cảnh gia đình của Vu Dã đã định sẵn cậu ta sẽ bị Ngô Liên San thu hút. Vậy còn Ngô Liên San thì sao? Điều gì ở Vu Dã đã thu hút cô ta?
Là có thể bị cô ta lợi dụng sao?
Lúc Trần Tranh đang định họp với Khổng Binh một chút thì một nữ cảnh sát đột nhiên đẩy cửa phòng theo dõi, nói Ngô Liên San muốn gặp anh.
Ngô Liên San ngồi trong phòng hỏi cung, trông lo lắng hơn lần trước rất nhiều, không trang điểm, bọng mắt thâm quầng. Vừa nhìn thấy Trần Tranh, Ngô Liên San lập tức đứng dậy: “Cảnh sát Trần, tôi có chuyện muốn nói với anh!”
Trần Tranh gật đầu: “Đừng vội, từ từ nói.”
Dường như Ngô Liên San còn chưa biết Vu Dã hiện đang ở phân cục Bắc Diệp, lo lắng nói: “Tôi, tôi cảm thấy Vu Dã có thể có vấn đề!”
Trần Tranh chậm rãi hỏi: “Ừm? Tại sao?”
“Lần trước anh hỏi tôi nhiều câu hỏi như vậy, tôi càng nghĩ càng cảm thấy vụ án rất gần tôi, bên cạnh tôi… thực sự có một người có thể làm ra chuyện này.” Ngô Liên San có vẻ rất do dự: “Tôi không dám về nhà, tôi luôn ở bệnh viện, tôi đột nhiên cảm thấy Vu Dã rất đáng sợ, cậu ta quen tôi có thể cũng không đơn thuần. Cảnh sát Trần, anh nói có phải là cậu ta không?”
Trần Tranh nhìn Ngô Liên San hồi lâu: “Vu Dã vừa mới nhận tội rồi.”
Ngô Liên San ngẩn người: “Nhận tội gì?”
“Giết người.” Trần Tranh nói: “Cậu ta thừa nhận đã giết Triệu Thủy Hà, Ngũ Quân Thiến và ‘Tằng Yến’.”
Ngô Liên San như pho tượng ngồi ngây ra vài giây, sau đó che miệng, nôn khan liên tục.
Đợi cô ta bình tĩnh lại, Trần Tranh nói: “Cậu ta là bạn trai của cô, trước đây cô hoàn toàn không nhận ra sao?”
“Không…” Ngô Liên San run rẩy không ngừng, giọng nói cũng run rẩy: “Khi chúng tôi ở bên nhau, cậu ta chưa bao giờ nói đến chuyện giết người. Tôi, tôi cảm thấy cậu ta là người rất lương thiện, cậu ta sẽ chăm sóc động vật nhỏ, cũng rất tốt với phụ nữ, cậu ta từng nói với tôi về chị gái của cậu ta, nói là vì chị gái, muốn bảo vệ những người phụ nữ yếu thế. Tôi bị điểm này của cậu ta thu hút.”
Ngô Liên San sắp suy sụp đến nơi rồi, ôm đầu lẩm bẩm: “Sao cậu ta lại là loại người này? Liệu cậu ta có muốn giết tôi không?”
Trong mắt Trần Tranh hiện lên một tia lạnh lẽo, một lúc sau, có nữ cảnh sát đến đưa Ngô Liên San ra ngoài.
“Mấy vụ án này không thể nào là do một mình Vu Dã gây ra!” Khổng Binh ở phòng họp nói như sấm: “Động cơ thì có, nhưng tôi càng nghĩ càng thấy nực cười. Cậu ta ghét những kẻ ức hiếp phụ nữ như vậy, thế tại sao cậu ta lại giết ba người phụ nữ? Loại người như Triệu Thủy Hà không phải là ít, cậu ta giết hết được sao? Cậu nghe cậu ta nói xem? Vì muốn bàn chuyện làm ăn, nên đã hẹn Triệu Thủy Hà đến công viên Hạnh Phúc, một người cẩn thận thông minh như Triệu Thủy Hà sẽ nghe lời như vậy sao?”
Trần Tranh nói: “Bởi vì cậu ta không thể nói, một khi đã nói ra, người bị cậu ta che giấu sẽ bại lộ.”
Khổng Binh nói: “Chẳng phải là Ngô Liên San sao? Ba nạn nhân này, người nào cũng đều có chút quan hệ với Ngô Liên San, người đi đến thành phố Nhã Phúc cũng là cậu ta và Ngô Liên San, nhưng người ra tay lại chỉ có mình cậu ta!”
Trần Tranh nhìn chằm chằm vào bức tường manh mối suy nghĩ một hồi: “Cậu ta đã bị Ngô Liên San tẩy não rồi.”
Khổng Binh tiếp lời: “Tẩy não? Tôi thấy bọn họ là hợp tác.”
“Nếu là hợp tác, chúng ta đã điều tra đến nước này rồi, tại sao cậu ta không chịu khai ra Ngô Liên San?” Trần Tranh nói: “Hơn nữa, rõ ràng là Ngô Liên San biết chúng ta đã bắt giam Vu Dã, vừa rồi mới đến tìm tôi cung cấp ‘manh mối’. Cô ta rất chắc chắn Vu Dã sẽ không khai ra cô ta, hiện tại cô ta chỉ cần thể hiện sự vô tội của mình, tốt nhất là để chúng ta cho rằng cô ta cũng là nạn nhân, cô ta bị lớp vỏ bọc hiền lành vô hại của Vu Dã lừa gạt. Anh nghĩ xem, nếu chỉ là hợp tác, tại sao cô ta lại tự tin như vậy?”
Khổng Binh nhíu mày: “Đây chẳng phải là thế lưỡng nan của người tù theo chiều ngược lại sao? Nếu tôi và đồng bọn đều bị bắt, tôi nhất định sẽ nghi ngờ đồng bọn khai ra tôi.”
Trần Tranh gật đầu: “Cho nên tôi mới nói rất có thể là tẩy não. Hoàn cảnh trưởng thành của Vu Dã rất dễ khiến cậu ta ỷ lại và tin tưởng những người phụ nữ như chị gái, trải qua thời gian dài cố ý cải tạo tư tưởng, cậu ta sẽ trở thành công cụ của Ngô Liên San.”
Nói rồi, Trần Tranh nhớ lại lúc trước đến trường cao đẳng y điều tra về Ngô Liên San và Vu Dã, phát hiện cả hai đều học tâm lý học, Ngô Liên San dùng tâm lý học để khống chế Vu Dã, còn Vu Dã bị động tiếp nhận tâm lý học?
Khổng Binh dụi dụi mắt: “Tình huống của Vu Dã có chút giống với Hướng Vũ, nhưng Hướng Vũ bị dư luận đẩy lên, chủ động nhận tội giết chết Triệu Thủy Hà, còn Vu Dã thì phức tạp hơn.”
Trần Tranh nói tiếp lời anh ta chưa nói xong: “Cũng khó giải quyết hơn, lời khai của Vu Dã vừa đưa ra, chuỗi chứng cứ xem như tương đối hoàn chỉnh. Ngô Liên San trực tiếp ẩn thân.”
Khổng Binh nói: “Trừ phi khiến Vu Dã thay đổi lời khai.”
Nhiều ngày điều tra liên tục khiến mọi người có chút lú lẫn, Trần Tranh một mình ra ngoài đi dạo thì nhận được điện thoại của Minh Hàn.
Tin tức Vu Dã nhận tội đã truyền đến tai cảnh sát thành phố Nhã Phúc, vụ án Triệu Thủy Hà rốt cuộc cũng có thêm bước đột phá mới. Minh Hàn nói: “Cung Tiến bảo em gửi lời cảm ơn đến anh.”
Trần Tranh sớm đã nghĩ đến việc vụ án Triệu Thủy Hà còn đang trong giai đoạn chuẩn bị khởi tố đã được đưa đến viện nghiên cứu, có lẽ là chủ ý của Cung Tiến, nhưng nghe được lời cảm ơn của Cung Tiến vẫn có chút bất ngờ.
Anh và Cung Tiến không thân thiết, thậm chí ngay cả cơ hội tiếp xúc cũng chẳng có bao nhiêu. Cung Tiến trạc tuổi anh, lúc anh mới bắt đầu công tác, thỉnh thoảng nghe các bậc tiền bối nhắc đến Cung Tiến, nói người này rất chăm chỉ, tuy thiên phú có kém một chút, nhưng cần cù bù thông minh, đã phá được kha khá vụ án lớn.
Người cùng lứa tuổi khó tránh khỏi việc so bì lẫn nhau, tuy chưa từng gặp Cung Tiến, nhưng suốt ngày nghe đến cái tên này, anh cùng đám lính mới cũng phấn đấu theo.
Mấy năm sau, anh cũng liên tiếp phá được nhiều vụ án lớn, thăng chức rất nhanh, không ít đồng nghiệp ban đầu được phân công ở những thành phố khác bởi vì năng lực nghiệp vụ xuất chúng, lần lượt được điều động đến cục ở Lạc Thành hoặc là tỉnh ủy.
Nhưng anh chưa từng gặp Cung Tiến, còn tưởng rằng Cung Tiến chỉ là sao băng vụt sáng. Một lần dò hỏi, anh mới biết Cung Tiến phá án không ít hơn người khác, sớm đã nhận được lời mời thuyên chuyển công tác, nhưng Cung Tiến đều từ chối.
“Tại sao?” Bản thân anh vẫn luôn ở lại Lạc Thành, đương nhiên là rất tò mò.
Tiền bối cũng là nghe người ta nói: “Hình như là không muốn rời khỏi Nhã Phúc, cảm thấy khu vực phía Đông Bắc tỉnh Hàm vẫn cần cậu ta. Con người đôi khi cũng không chỉ nghĩ đến chuyện thăng quan tiến chức.”
Bởi vì lựa chọn này, Trần Tranh vẫn luôn nhớ đến Cung Tiến, sau này có gặp mặt ở tỉnh ủy, Cung Tiến nhìn không hề hung dữ như trong lời đồn, còn ôn hòa chào hỏi anh: “Đội trưởng Trần.”
Trần Tranh hoàn hồn: “Tôi không làm gì cả.”
Minh Hàn nói: “Sao lại không làm gì? Cung Tiến nói anh ấy đánh cược một phen, nếu anh không ở viện nghiên cứu, anh ấy cũng không biết phải đưa vụ án này đi đâu.”
Trần Tranh bỗng nhiên nghĩ đến một từ: Anh hùng trọng anh hùng.
Anh vẫn luôn rất kính trọng những cảnh sát hình sự như Cung Tiến, bám rễ ở thành phố nhỏ, không ngờ lúc khó khăn, Cung Tiến cũng nghĩ đến anh. Anh từ cục thành phố Lạc Thành chuyển đến viện nghiên cứu thành phố Trúc Tuyền, trong mắt rất nhiều người đã trở thành trò cười, Cung Tiến lại đặt hy vọng vào anh, tin tưởng anh, tin tưởng những người đi theo anh có thể mang đến tia sáng cho vụ án Triệu Thủy Hà.
Trần Tranh hít sâu một hơi, không khí lạnh lẽo chui vào khí quản, khiến đầu óc thanh tỉnh hơn một chút.
Nói xong chuyện của Vu Dã và Ngô Liên San, Trần Tranh hỏi: “Cậu thấy tiếp theo nên điều tra như thế nào?”
Minh Hàn cười nói: “Sao em lại cảm thấy chúng ta đã tiếp nhận gậy tiếp sức từ tay Cung Tiến vậy? Hiện tại áp lực tương tự cũng đặt lên người chúng ta sao?”
Trần Tranh nói: “Nghe cậu có vẻ rất hưng phấn?”
Minh Hàn nói: “Không phải hưng phấn, mà là tò mò mãnh liệt.”
“Ồ?” Trần Tranh đáp.
“Em cũng không muốn biết Ngô Liên San đã biến một con người thành một con chó như thế nào, dù sao thì cũng chỉ là dùng tâm lý học. Nhưng động cơ của Ngô Liên San rất thú vị, tại sao cô ta nhất định phải giết chết ba người này?” Minh Hàn nói.
Trần Tranh nhìn dòng xe cộ phía trước, im lặng hồi lâu. Minh Hàn nói: “Anh? Anh ơi, lên tiếng đi.”
Trần Tranh nói: “Vừa rồi cậu nhắc đến động cơ, tôi đột nhiên nhớ ra một vài chi tiết vụn vặt.”
“Ừm? Những chi tiết nào?” Minh Hàn hỏi.
“Không hiểu sao ‘Tằng Yến’ lại chụp ảnh Ngô Liên San, tấm lót ly xuất hiện trong tiệm mì Lão Doãn mà Doãn Cao Cường không nói rõ lai lịch, Ngô Liên San rời khỏi thành phố Trúc Tuyền trước sau thời điểm ‘Tằng Yến’ thay đổi…” Trần Tranh dừng một chút: “Xa hơn một chút, còn có Doãn Cạnh Lưu và Hách Nhạc mất tích không một dấu vết.”
“Chậc, chẳng phải là quay lại chuyện cũ ở trường Trung học số 2 sao?”, Minh Hàn suy nghĩ một hồi: “Đúng vậy, nếu tiến về phía trước không được, vậy thì thử lùi lại phía sau, xuất phát từ những điểm đáng ngờ vẫn luôn không tìm được câu trả lời này. À đúng rồi, anh còn nhớ điểm đáng ngờ mà chúng ta phát hiện ra đầu tiên không?”
Trần Tranh im lặng vài giây: “Hai mẹ con nhà họ Chu mất tích?”
Hết chương 36.