Chương 37
Phong cảnh trên đường về nhà vẫn như mọi ngày, Lang Dương Dương đã nhìn quen rồi, nhưng Vương Chí Quân lại thấy rất mới mẻ.
Cả bức tường cũ kỹ được dây leo bao phủ, cây cầu vượt cũ kỹ có tàu hỏa chạy qua, hoa tường vi và nguyệt quý vươn ra khỏi bức tường.
Con đường bê tông thường xuyên bị nước mưa xối, chú chó nhỏ nằm ngủ ngon lành trước cửa tiệm tạp hóa, và cả những bước chân thong thả trở về nhà.
“Đi làm ở Thượng Hải bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ tôi thấy hoa mọc hai bên đường lại nở đẹp như vậy.” Vương Chí Quân nói.
Lang Dương Dương cười: “Nào có khoa trương như vậy, trong công viên cũng có mà.”
Vương Chí Quân: “Tôi đâu phải cậu, rảnh rỗi là đi dạo công viên, tôi toàn đến quán bar, trong bar chỉ toàn hoa cúc.”
Lang Dương Dương bật cười: “Kevin, sao câu nào cậu cũng lôi chuyện đó vào được vậy, cậu thật sự chẳng thay đổi gì cả.”
“Nhưng cậu đã thay đổi rồi.”
Lang Dương Dương hơi sững người, nhìn vào mắt Vương Chí Quân. Hôm nay dậy sớm để chạy bản thảo, hắn không trang điểm, trên gương mặt mộc lộ rõ vẻ mệt mỏi và thoáng chút u buồn.
Hai người họ không thường tâm sự với nhau, Lang Dương Dương không quen nói những điều này với người khác, cậu ít nói, còn Vương Chí Quân thì nói rất nhiều, nhưng cũng không bao giờ nói về chuyện riêng tư, bất kể là chuyện gì đến tai hắn cũng có thể biến thành trò cười tục tĩu.
Vương Chí Quân mỉm cười, năm nay hắn đã ba mươi tuổi, cuộc sống thường xuyên đảo lộn ngày đêm đã hằn lên đuôi mắt hắn những nếp nhăn nhỏ.
Hắn nói: “Cậu vui vẻ hơn trước rất nhiều.”
Rất nhiều người đã nói như vậy, nói rằng Lang Dương Dương đã cởi mở hơn rất nhiều.
Lang Dương Dương không phải là người giỏi an ủi người khác, Vương Chí Quân cũng không phải là người thích sướt mướt, hai người nhìn nhau cười, Lang Dương Dương nói chụp cho hắn một bức ảnh ở đây.
“Thôi, tôi còn chưa trang điểm, xấu chết đi được.” Vương Chí Quân từ chối.
Lang Dương Dương đuổi theo: “Nhưng vẫn đẹp trai mà, thật đấy, cậu không trang điểm cũng rất đẹp trai.”
Trong lòng Vương Chí Quân chắc cũng muốn chụp ảnh, bèn thuận theo lời Lang Dương Dương: “Thật hả?”
“Tất nhiên rồi, cậu từng là blogger thời trang, còn từng biểu diễn thời trang nữa mà!” Lang Dương Dương nói.
Vương Chí Quân sững người một lúc, cuối cùng cũng như nhớ ra điều gì đó: “Đúng nhỉ, cậu không nói tôi cũng quên mất.”
Lang Dương Dương lấy điện thoại ra, “Chuyện này sao có thể quên được, đi nào, tôi chụp cho cậu.”
Trước đây, mỗi khi hai người cùng nhau đi chơi, Vương Chí Quân thường nhờ Lang Dương Dương chụp ảnh cho mình, từ chỗ ban đầu không biết bố cục, ánh sáng, cho đến khi biết tìm góc độ, còn biết hướng dẫn người được chụp giữ biểu cảm và tạo dáng.
“Sang trái một chút, đúng rồi, Kevin, cười lên nào, cười lên đẹp trai lắm, thật đấy, tôi không lừa cậu đâu.” Lang Dương Dương liên tục bấm chụp, đảm bảo có đủ ảnh cho Vương Chí Quân lựa chọn.
“Kevin, cười lên nào! Gió nổi lên rồi kìa Kevin!”
Gió cuối xuân thổi qua bức tường hoa tường vi, những cành cây vươn dài bị gió thổi lay động, chạm vào tóc mai Vương Chí Quân, cuối cùng hắn cũng nở nụ cười rạng rỡ.
Bây giờ trong tiệm có Hiểu Văn có thể phụ trách phần trang trí bánh ngọt, Lang Dương Dương đã chuẩn bị đủ hàng vào buổi sáng, cả ngày hôm nay có thể thoải mái đi chơi với Vương Chí Quân.
Hai người về nhà dắt chó đi dạo, sau đó bắt xe đến trung tâm thành phố, ghé thăm một số địa điểm mang tính biểu tượng một chút, Du Du đã liệt kê cho Lang Dương Dương một số quán ăn được người dân địa phương yêu thích, Lang Dương Dương dựa vào khẩu vị của Vương Chí Quân để chọn ra những quán phù hợp rồi dẫn hăn đi ăn thử.
Lúc đầu, Vương Chí Quân còn hơi chê bai những quán ăn ven đường xập xệ, nhưng sau khi ăn xong thì lại thay đổi suy nghĩ.
Ẩm thực của thành phố Trường Khê chủ yếu là các món ăn vặt, cả buổi chiều ăn uống no nê, hai người lại đến công viên trên núi ngay trong trung tâm thành phố để ngắm gấu trúc và khỉ.
Vương Chí Quân cảm thấy rất kinh ngạc khi một thành phố tỉnh lỵ lại có một công viên rộng lớn như vậy ngay trung tâm thành phố, trên đó lại có rất nhiều khỉ hoang dã sinh sống tự do.
Lúc sáu giờ chiều, Trang Thạc gọi điện thoại đến, nói rằng anh sắp tan làm rồi, hỏi hai người ăn cơm ngoài hay về nhà nấu cơm.
Vương Chí Quân chọn ăn ở nhà.
“Tôi muốn xem cuộc sống của cậu bây giờ như thế nào.” Vương Chí Quân nói.
Lúc hai người bắt xe về đến nhà, Trang Thạc đã về rồi, Lôi Công đang lăn lộn trong sân, thấy Lang Dương Dương và Vương Chí Quân về thì liền nhào tới ôm lấy chân bọn họ.
Trang Thạc nghe thấy tiếng động trong sân, cầm muỗng canh chạy ra: “Về rồi à?”
“Wao!” Vương Chí Quân nhìn Trang Thạc từ trên xuống dưới, anh đang mặc áo ba lỗ và quần jean, trên tay cầm muỗng canh: “So hot!”
Có lẽ do chất lượng không tốt, lại giặt nhiều lần nên cổ áo ba lỗ của Trang Thạc hơi rộng, chỉ che được một chút, để lộ toàn bộ đường nét ở ngực và cánh tay.
Lang Dương Dương nhịn cười nhìn Trang Thạc ngượng ngùng kéo kéo cổ áo, anh lịch sự nói lời cảm ơn, rồi bảo: “Anh đã lắp máy chơi game rồi, hai người chơi game chờ cơm nhé.”
Nói xong, anh vội vàng chạy vào nhà, lấy một chiếc tạp dề trong bếp mặc vào.
Căn nhà cũ đã được sửa sang đơn giản lại, thay một số đồ đạc và thiết bị gia dụng, nhìn cũng khá ổn, sân tuy nhỏ nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Không thể so với nhà lầu, nhưng hai người một chó sống cũng rất thoải mái.
Lang Dương Dương và Vương Chí Quân đi vào nhà, bật đèn phòng khách lên, Lôi Công cũng lẽo đẽo theo sau, vừa vào đã chạy đến chỗ tấm thảm nằm xuống, chờ người vừa về nhà cho đồ ăn vặt.
“Dương Dương, đây là ảnh cưới của hai người sao?”
Lang Dương Dương đang bận cất túi xách và hoa quả mua về, không để ý, đến khi đi qua nhìn thì mới phát hiện trên bức tường dựa vào ghế sofa có treo một bức ảnh rất lớn.
Đó chính là bức ảnh mà Lão Oai chụp trong tiệc cưới hôm đó.
Bức ảnh rất lớn, to như bức tranh con ngựa mà ông nội cậu từng dán trên tường, còn được đóng khung gỗ rất đẹp.
Lúc trước, mẹ Trang Thạc nói sẽ đi đóng khung, không ngờ lại làm lớn như vậy.
Lang Dương Dương cười: “Ừ, cậu xem người phía sau tôi này, là Du Du, nhân viên pha chế ở tiệm bánh, sáng nay cậu đã gặp rồi đấy.”
Vương Chí Quân ừ một tiếng, bị một người khác thu hút sự chú ý: “Người đàn ông da đen cao to vạm vỡ bên trái chồng cậu là ai vậy?”
“Bạn của anh ấy, người cao to tên là Trương Tiểu Quân, người gầy gầy đội mũ tên là Lão Oai.”
“Trương Tiểu Quân là gay à?”
Lang Dương Dương quay đầu nhìn Vương Chí Quân, mặt không chút biểu cảm.
Vương Chí Quân: “Thôi được rồi.”
Nói xong, anh ta nghiêng đầu nhìn bức ảnh thêm vài lần: “Yêu phải trai thẳng là định mệnh của tôi rồi.”
Vương Chí Quân ngồi xuống ghế sofa, lấy đồ ăn vặt chơi đùa với Lôi Công, Lang Dương Dương nhìn bức ảnh cưới thêm vài lần, nhìn nụ cười của dì hai, nhìn bàn tay cậu và Trang Thạc nắm chặt lấy nhau, nhìn bông hoa cài áo màu đỏ trên ngực hai người.
Trang trí ở quán rượu nhỏ rất cổ kính, họ hàng và bạn bè có mặt đều rất giản dị, mộc mạc nhưng ai nấy đều rất vui vẻ.
Lang Dương Dương đi vào bếp xem có gì giúp Trang Thạc được không, vừa vào đã thấy anh đang mặc tạp dề, cậu định lên tiếng thì lại thôi.
“Sao vậy?” Trang Thạc vừa đảo muỗng canh vừa hỏi: “Trong này nhiều khói lắm, ra ngoài chơi đi.”
Lang Dương Dương nhìn chằm chằm vào phần thân trên của anh, nói: “Không sao, rau này có cần nhặt không, để em làm cho.”
Trang Thạc cười, nói được, nhưng lại cảm thấy không tự nhiên khi bị ánh mắt của Lang Dương Dương nhìn chằm chằm: “Anh bị sao à?”
Anh cúi đầu nhìn tạp dề và quần áo của mình, cũng không có gì bẩn cả.
Lang Dương Dương liếc nhìn Vương Chí Quân và Lôi Công đang ở phòng khách, hạ giọng cười gian xảo nói: “Không có gì, chỉ là… so so hot!”
Trang Thạc: “Nào có! Anh đã mặc tạp dề rồi mà.”
Lang Dương Dương vừa nhặt rau vừa ngẩng đầu nhìn anh: “Mặc tạp dề vào rồi thì càng giống kiểu cosplay hở hang ấy.”
“Anh là quân nhân chính trực! Sao lại hở hang được?!”
“Được rồi được rồi, không giống không giống.” Lang Dương Dương lập tức xuống nước, cúi đầu nhặt rau tiếp.
Nhưng Trang Thạc lại không ngồi yên được nữa, cởi tạp dề ra lập tức đi thay một chiếc áo phông khác.
Vương Chí Quân và Lôi Công thấy Trang Thạc vội vàng chạy vào phòng ngủ, thay quần áo xong lại vội vàng quay lại bếp nấu ăn, đều tỏ ra khó hiểu.
Hôm nay Trang Thạc làm năm món, món chính là gà xào ớt, món này Trang Thạc làm rất ngon, rất được việc. Một đĩa hoa tỏi xào thịt ba chỉ, một đĩa gan heo xào chua ngọt, một đĩa rau là cải thảo xào, canh là canh chua chay đặc trưng của địa phương.
Đều là những món ăn gia đình, kết hợp với khẩu vị chua cay mà Vương Chí Quân thích, cũng có rau theo mùa của địa phương, Trang Thạc đứng bên bàn ăn bày bát đũa, thầm nghĩ như vậy chắc là không coi thường khách của vợ rồi nhỉ.
Chơi bời cả ngày bên ngoài, buổi chiều còn leo núi, Lang Dương Dương và Vương Chí Quân quả thật rất đói, vừa động đũa đã cắm cúi ăn hai mươi phút.
Trang Thạc rất hài lòng về điều này, nói: “Tí nữa chúng ta ra ngoài ăn thêm đồ nướng, đường Tiểu Doanh có hai quán rất ngon.”
Lang Dương Dương nhìn sang Vương Chí Quân: “Cậu có muốn đi không?”
Vương Chí Quân: “Tôi muốn đi bar, tôi tìm trên mạng thấy có một quán tên gì gì Play ấy, mọi người đều khen là trong đó có rất nhiều trai đẹp.”
“Nhưng mà…” Lang Dương Dương vừa định lên tiếng, Trang Thạc đã vui vẻ đồng ý: “Được đó, anh không uống rượu, tí nữa anh lái xe.”
Lang Dương Dương mím môi, gật đầu.
Lang Dương Dương đã từng nghe nói đến quán bar đó, là quán bar gay lớn nhất thành phố Trường Khê, nhưng theo lời Du Du thì trai đẹp gì đó chỉ là quảng cáo thôi, vì khi cô ấy đến đó thì chỉ toàn là “Chị em” với nhau.
Cứ hễ có trai đẹp nào xuất hiện là sẽ bị vây quanh ngay lập tức, ngược lại có rất nhiều anh chàng cơ bắp thích con trai lên sân khấu nhảy nhót.
Trang Thạc chưa từng đến quán bar gay, trong tưởng tượng của anh, quán bar gay chắc cũng giống như những quán bar yên tĩnh có không khí lãng mạn, nhạc du dương, ánh đèn mờ ảo, mọi người vừa trò chuyện vừa uống rượu.
Nhưng mà, thực tế thì..…
“Ồn ào quá!!” Trang Thạc cau mày, nép sát vào người Lang Dương Dương, còn lén kéo góc áo cậu.
Lang Dương Dương: “Hả?!”
Trang Thạc: “Nhiều người quá! Ồn ào quá!”
Lang Dương Dương: “Đúng vậy! Chúng ta tìm chỗ ngồi đi!”
Trang Thạc: “Hả?!”
Lang Dương Dương: “Tìm chỗ ngồi!!”
Trong lúc hai người phải gào lên để nói chuyện, Vương Chí Quân đã chen lên phía trước, kéo tay Lang Dương Dương đi tìm bàn.
Vương Chí Quân rất thành thạo tìm được quản lý để đặt một bàn, ba người đi theo quản lý, quán bar có tên là FirPlay, đúng như tên gọi, từ cách bài trí đến không khí đều rất nóng bỏng.
Chỉ trong mười mét từ cửa vào đến chỗ ngồi, Trang Thạc đã bị không dưới mười người sờ soạng cơ ngực.
Anh cau mày, nghiêm nghị ngồi xuống ghế sofa.
Lang Dương Dương ghé sát tai anh hỏi: “Sao vậy?”
Trang Thạc chỉ có thể nói không sao, đâu thể nói là anh thấy người mình dơ bẩn được.
Rượu và đồ nhắm nhanh chóng được mang lên, Vương Chí Quân rất sành sỏi về khoản đi chơi bar, gọi một chai rượu có thể bắn pháo hoa, pháo hoa vừa bắn ra, có người vây quanh, Vương Chí Quân lựa chọn kỹ càng trong số những người vây quanh, thế mà lại chẳng có anh chàng nào ưng ý.
“Chán phèo.” Vương Chí Quân bực bội ngồi phịch xuống ghế.
Lang Dương Dương nhích lại gần, an ủi: “Hay là đi nhảy đi, lần trước cậu nhảy bài đó đẹp lắm.”
Vương Chí Quân hừ lạnh: “Đó là điệu nhảy của ba năm trước rồi, tôi quên hết rồi.”
“Vậy giờ nhảy bài gì?”
“Gần đây có học được một chút Waccking.”
Lang Dương Dương không muốn hắn buồn, bèn nói: “Vậy cậu đi nhảy đi, tôi quay video cho cậu.”
Vương Chí Quân vừa định lên tiếng, liếc mắt thấy hai chàng trai mặc áo ngắn hở rốn ngồi xuống bên cạnh Trang Thạc, vội vàng vỗ đùi Lang Dương Dương: “Nhìn chồng cậu kìa.”
Lang Dương Dương quay đầu lại, đúng lúc Trang Thạc đứng bật dậy, nghiêm nghị nói: “Xin lỗi, tôi không uống rượu!”
“Vậy uống nước trái cây nhé? Chúng tôi mời anh chơi mà.” Tay một trong hai chàng trai suýt chút nữa thì chạm vào chân Trang Thạc.
“Làm ơn tự trọng! Tôi đã kết hôn rồi.” Trang Thạc nói.
Lang Dương Dương vừa thấy buồn cười vừa thấy thương anh, vội vàng đứng dậy bước qua, nắm lấy cổ tay Trang Thạc: “Ông xã, qua đây ngồi đi.”
Hai chàng trai kia nghe thấy Lang Dương Dương gọi là “Ông xã” thì mất hứng, uốn éo bỏ đi.
Trang Thạc ỉu xìu, nhìn Lang Dương Dương: “Cảm ơn.”
Lang Dương Dương kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình ăn hoa quả.
Trang Thạc không muốn phá hỏng hứng thú của Vương Chí Quân nên định nhịn, anh vỗ vỗ tay Lang Dương Dương: “Hai người muốn chơi thì cứ đi chơi đi, anh đợi ở đây.”
“Chúng ta đi rồi anh sẽ bị ăn đấy.” Vương Chí Quân cười nói.
Không có đối tượng phù hợp, cộng thêm hai ngày nay chứng kiến cuộc sống hạnh phúc bình dị của Lang Dương Dương và Trang Thạc, giờ phút này nhìn đám người thác loạn trước mặt, trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác thật trống rỗng.
“Dương Dương, tôi đói rồi, chúng ta đi ăn khuya đi.” Vương Chí Quân nói.
Vừa vào quán bar được nửa tiếng, lại còn mua nhiều rượu như vậy, Lang Dương Dương và Trang Thạc đều tưởng là sẽ chơi đến nửa đêm.
Lang Dương Dương nói được, cậu lén bảo Trang Thạc đi thanh toán, Vương Chí Quân vừa nhìn đã biết hai người đang nói gì, hắn bước tới khoác tay Lang Dương Dương: “Tôi thanh toán rồi, đi thôi.”
Chuyến đi bar gay nửa tiếng đồng hồ này, chỉ có quản lý quán bar là vui vẻ.
Vừa bước ra khỏi quán bar, Trang Thạc đã thở phào nhẹ nhõm, Lang Dương Dương và Vương Chí Quân nhìn thấy vẻ mặt như trút được gánh nặng của anh, liền rúc vào nhau cười trộm.
“Dương Dương, cậu tìm đâu ra ông chồng như vậy hả?”
“Đi xem mắt.”
Vương Chí Quân cười lớn: “Vậy mai tôi phải đi bái phỏng dì hai của cậu mới được.”
Văn hóa ăn khuya ở thành phố Trường Khê rất thịnh hành, đến hai giờ sáng mà ven đường vẫn sáng đèn, nhất là sau khi trời nóng lên, mọi người bày vài chiếc bàn nhựa ven đường, bán cá nướng hoặc đậu hũ nướng, khách đến ăn uống lai rai, uống hết hai thùng bia mới về nhà.
Lang Dương Dương và Trang Thạc thường ngày không phải là người thích ra ngoài ăn khuya, một là vì sáng sớm đều phải đi làm, hai là vì hai người thật sự không thích trạng thái say xỉn.
Chọn một quán có bán thịt nướng và đậu hũ nướng, ba người ngồi xuống vừa ăn vừa trò chuyện.
Vương Chí Quân tu một hơi hết cốc bia, còn chưa kịp mở miệng nói mấy lời dung tục thì điện thoại đã đổ chuông, hắn cầm lên xem, sắc mặt không được tốt lắm.
“Alo? Tổng biên tập. Ừm, có chuyện gì vậy? Tai nạn xe hơi? Ở Hải Nam á? Kiki và Tiểu Quyên thì sao? Được rồi, tôi biết rồi, sáng mai tôi đi ngay.”
Cúp điện thoại, hắn ỉu xìu.
“Sao vậy?” Lang Dương Dương cuốn một miếng thịt đưa cho Vương Chí Quân.
Vương Chí Quân: “Sáng mai tôi phải bay đến Hải Nam, thay một đồng nghiệp bị tai nạn xe hơi đi phỏng vấn thảm đỏ liên hoan phim.”
“Gấp vậy sao?”
“Ừ, mọi người đều có việc, chỉ có tôi đang nghỉ phép nên có thể đi được.”
Lang Dương Dương gật đầu, an ủi hai câu, Trang Thạc cũng nói: “Chờ khi nào rảnh thì đến chơi tiếp, mùa hè trời nóng có thể đi bơi.”
Tâm trạng Vương Chí Quân có vẻ không tốt lắm, cũng không phải chỉ vì kỳ nghỉ bị gián đoạn.
Sáng sớm hôm sau, Lang Dương Dương và Trang Thạc đưa hắn ra sân bay, công việc đến quá đột ngột, hắn phải đến đó chuẩn bị trước.
Vương Chí Quân để quà cho hai người trong xe, bây giờ vali trống không, hắn ôm Lang Dương Dương tạm biệt, sau khi buông ra thì miễn cưỡng cười một chút.
“Thôi, người ta nói không có bữa tiệc nào không tàn mà.”
Lang Dương Dương vỗ vai anh ta: “Nhưng người ta còn nói người với người, đi khắp thế gian, đâu đâu cũng có thể gặp lại.”
Vương Chí Quân cười: “Dương Dương, thật sự rất vui cho cậu.”
Lang Dương Dương chủ động ôm hắn: “Có dịp lại đến chơi nhé.”
Vương Chí Quân trang điểm đậm, cười lên rất quyến rũ: “Nhất định tôi sẽ đến nữa. Đúng rồi, quà nhất định phải dùng đấy, không biết dùng thì gọi cho tôi.”
“Rốt cuộc là thứ gì mà thần bí vậy?”
“Là thứ giúp cho hai ông già cổ hủ các cậu khai sáng đấy.” Vương Chí Quân nháy mắt với cậu, xoay người, ngoe nguẩy mông đi trong tiếng thông báo giục giã của sân bay: “Bye bye!”
Trên đường về, Trang Thạc hơi hối hận: “Lẽ ra nên chuẩn bị đặc sản trước để cậu ấy mang về.”
Lang Dương Dương cười: “Không sao đâu, cậu ấy phải đi làm, mang theo cũng bất tiện.”
“Nhưng mà cũng phải bày tỏ chút tâm ý chứ, làm như vậy mới không còn gì hối tiếc.” Trang Thạc thuận miệng nói.
Trời dần sáng, đường từ sân bay về không có người, gió thổi qua khe cửa sổ mang theo hơi lạnh của buổi sớm mai.
Lang Dương Dương quay đầu nhìn Trang Thạc, đường nét trên gương mặt anh được ánh sáng ban mai chiếu vào tạo nên một vầng hào quang nhàn nhạt, gương mặt thường ngày cứng rắn như thép, lúc này nhìn lại dịu dàng đến lạ.
Lang Dương Dương khẽ cười, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
“Tuần sau phải đến đài truyền hình ghi hình chương trình rồi, ba ngày đó chắc là sẽ rất bận, chắc cửa tiệm phải trông cậy vào Hiểu Văn thôi.”
“Bây giờ cô bé đó thế nào rồi?” Trang Thạc hỏi.
Lang Dương Dương: “Làm bánh ngọt cơ bản thì được rồi, mấy hôm đó cứ bán mấy loại bánh cơ bản thôi, bánh mì thì tạm dừng ba ngày.”
Trang Thạc: “Ngày mai em có rảnh không? Đến trang trại chơi.”
Lang Dương Dương: “Chiều mai được không? Mấy hôm nay em muốn tranh thủ thời gian luyện tập vẽ hoa, chắc chắn sẽ dùng đến trong cuộc thi.”
“Chiều mai cũng được, anh đã cày lại mảnh đất…” Trang Thạc còn chưa dứt lời, điện thoại đã reo lên, anh liếc nhìn chiếc điện thoại đang đặt trên giá đỡ, là email mới.
Mắt Trang Thạc sáng lên: “Mau giúp anh xem email với.”
Lang Dương Dương nói được, cậu cầm điện thoại lên, nhấp vào tin nhắn mới, vừa nhìn thấy đã bật cười: “Thư mời tham dự Hội chợ triển lãm nông nghiệp, yêu cầu anh điền thông tin kìa.”
“Yes!!” Trang Thạc giơ một tay lên trời: “Năm nay có thể đi rồi! Cảm ơn em Dương Dương, đều là nhờ công lao của em!”
Lang Dương Dương cười: “Em chỉ là góp một phần nhỏ thôi. Đúng rồi, vừa nãy anh muốn nói gì nhỉ?”
Trang Thạc: “Anh đã cày lại mảnh vườn hương thảo trước kia rồi, còn mua thêm nhiều loại hạt giống hương thảo khác nhau để em trồng chơi.”
“Thật sao?” Lang Dương Dương vui đến mức xoay người, cả người nghiêng về phía trước: “Là mảnh đất bên cạnh ký túc xá hả?”
Trang Thạc gật đầu, bổ sung: “Đúng vậy, khoảng bốn mẫu đất, sau khi gieo hạt giống xong, anh sẽ rào lại bằng hàng rào, không cho trâu bò đến gần, đến nửa cuối năm là có thể thu hoạch rồi.”
Xe dừng đèn đỏ ở ngã tư, Trang Thạc cũng quay đầu nhìn Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương mím môi cười, vui mừng nhào tới hôn lên mặt anh: “Cảm ơn ông xã!”
Trang Thạc: “Em vừa gọi anh là gì?”
Mấy hôm nay Vương Chí Quân cứ luôn miệng gọi “Chồng cậu”, “Chồng cậu” trước mặt Lang Dương Dương, vậy nên cậu cũng vô tình bị ảnh hưởng.
Nhưng cậu có thể nhìn ra Trang Thạc rất vui khi nghe cậu gọi anh là “Ông xã”.
Cả hai người họ đều không phải là kiểu người hay bộc lộ cảm xúc ra ngoài, không chỉ là tình cảm, mà ngay cả chuyện “Ấy” cũng rất khuôn phép, đều đều.
Đôi khi cậu luôn cảm thấy như thiếu thiếu gì đó.
Lang Dương Dương mỉm cười, thầm nghĩ chuyện có thể khiến đối phương vui vẻ thì tại sao lại không làm chứ? Nếu cứ chờ Trang Thạc chủ động, cũng sẽ có lúc anh ấy mệt mỏi.
Mắt cậu cong cong, tuy vẫn còn hơi ngại ngùng, nhưng vẫn nhìn Trang Thạc nói: “Ông xã.”
Hết chương 37.