Chương 37 + 38: Ngoại truyện 2: Nếu Anh Có Thể Nhìn Thấy

 

Chương 37: Ngoại truyện 2: Nếu Anh Có Thể Nhìn Thấy (Phần 1)

 

Mùa đông năm 2024, sau một thời gian dài nghỉ ngơi, cuối cùng Chung Thận cũng vào đoàn làm phim.

 

Đó là bộ phim do Hoàng Di làm đạo diễn, tên là “Mặt nạ”, kể về câu chuyện một của diễn viên cô độc lang thang giữa hiện thực và ảo tưởng, dùng diễn xuất để che giấu con người thật của mình.

 

Đoàn phim quay ngoại cảnh ở một tỉnh khác, cách Hải Kinh 5 tiếng lái xe. Nghe nói phải quay ít nhất 3 tháng, Chung Thận và Hề Vi buộc phải sống xa nhau.

 

Kể từ khi xác định mối quan hệ vào nửa đầu năm nay, hai người chưa từng phải xa nhau lâu như vậy, ngày chia tay, Chung Thận cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn lại, ra đến cửa thang máy rồi còn quay trở lại hôn Hề Vi lần thứ tư.

 

Cậu quyến luyến không rời như vậy, trông có vẻ rất khó để tự mình đi làm, Hề Vi có chút buồn cười, nói: “Hay là em đừng đi làm nữa.”

 

Không làm thì kiếm tiền kiểu gì? Chung Thận nghiêm túc đáp: “Không được, em phải nuôi gia đình.”

 

“…”

 

Cậu có chấp niệm rất nặng với việc kiếm tiền nuôi Hề Vi.

 

Ban đầu Hề Vi không hiểu, nhưng sau này mới dần dần hiểu ra. Có lẽ là do mối quan hệ bao dưỡng trước đây có sự chênh lệch về địa vị, đã tạo thành một lỗ hổng bất bình đẳng trong lòng Chung Thận, cậu muốn từ chối những điều tốt đẹp Hề Vi mang lại, ngược lại tặng cho Hề Vi nhiều đồ hơn, như thế mới cảm thấy thỏa mãn về mặt tâm lý.

 

Nửa năm gần đây Chung Thận quả thật đã tặng cho Hề Vi không ít quà: một chiếc xe mới, vô số quần áo, giày dép, cà vạt, một vài cuốn sách, một chiếc nhẫn, và một đống đồ vật nhỏ vô dụng nhưng thú vị.

 

Hề Vi cảm thấy không cần thiết, nhưng mỗi khi anh nhận quà thì Chung Thận đều rất vui vẻ, anh cũng không muốn làm Chung Thận mất hứng, vậy nên đã nhận hết. Để thỏa mãn ham muốn tặng quà của Chung Thận, đôi khi anh còn nổi hứng, chỉ vào một món đồ cho đối phương xem: “Chung Thận, anh muốn cái này.”

 

Tuy nói là cố ý làm như vậy trông có chút giả trân, nhưng đối với Hề Vi, người gần như chưa bao giờ chủ động đòi hỏi thứ gì từ ai, thì việc này khá là không quen. Chung Thận lại cảm thấy việc được anh đòi hỏi là một điều đặc biệt hạnh phúc, khi được anh thỏa mãn, có một thì sẽ có hai, luôn nhìn anh chằm chằm, không chỉ khao khát được đòi hỏi, mà còn khao khát được dựa dẫm.

 

Hôn đến lần thứ tư còn chưa đủ, Chung Thận ôm chặt eo Hề Vi, cuối cùng không nhịn được hỏi một câu mà vừa nãy ấp ủ mãi không dám hỏi, nhưng không hỏi thì lại không cam tâm: “Anh sẽ nhớ em chứ?”

 

“Ừm.” Hề Vi đáp một tiếng.

 

Chung Thận không hiểu: “Ừm là nhớ hay không nhớ?”

 

“Em đoán xem.”

 

Vẻ mặt Hề Vi thản nhiên, thâm sâu khó đoán. Trái tim Chung Thận như bị treo lơ lửng, càng không nỡ rời đi: “Anh nói đúng, hay là em không đi làm nữa.”

 

Hề Vi: “…”

 

Cái gì gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân? Ý chí tiến thủ của con người cứ thế mà bị mài mòn dần. Nhưng cuối cùng Chung Thận vẫn rời đi, sau nụ hôn thứ năm, cậu đột nhiên cởi chiếc áo sơ mi trắng trên người Hề Vi ra, nhét vào túi của mình, dưới ánh mắt khó hiểu của Hề Vi, cậu chột dạ ra khỏi cửa.

 

Mấy tiếng sau, Hề Vi mới chậm chạp phản ứng lại, gửi tin nhắn cho anh: “Chung Thận, em có sở thích gì kỳ vậy? Có chút biến thái rồi đấy?”

 

“Sao vậy?” Chung Thận giả vờ không hiểu, “Mượn một cái áo thôi mà, về em trả lại cho anh hai cái, được không?”

 

Áo sơ mi của bạn trai, còn là áo đã mặc, cậu đúng là không biết xấu hổ. Giọng điệu nghiêm túc kia truyền ra từ điện thoại, bên dưới lại ẩn chứa sự nồng nàn và ái muội sâu sắc. Cuối cùng Chung Thận cũng không nhịn được, nói: “Không có mùi của anh, em không ngủ được.”

 

“…”

 

Hề Vi theo bản năng cúi đầu ngửi bộ quần áo mới thay của mình, thực ra cái áo mà Chung Thận lấy đi cũng là cái mà anh mới mặc vào buổi sáng, chẳng có mùi gì cả, cùng lắm thì chỉ ngửi thấy một chút mùi sữa tắm.

 

Nhưng trọng điểm của câu nói này không nằm ở “mùi”, mà là “không có anh, em không ngủ được”.

 

Mặc dù đã ở bên nhau được nửa năm, Hề Vi vẫn không giỏi nói lời âu yếm, câu trả lời của anh vẫn rất bình tĩnh: “Được, vậy em cứ ôm nó mà ngủ đi.”

 

Tối hôm đó, Chung Thận quả nhiên gửi đến một bức ảnh tự chụp đang ôm áo sơ mi nằm trên giường, vừa tắm xong, tóc còn chưa khô, ánh mắt có chút ướt át, nhìn vào ống kính, ẩn ý truyền đạt một loại ham muốn nào đó, kèm theo dòng chữ: “Nhớ anh.”

 

“…”

 

Cậu thực sự quá dính người, Hề Vi không đến nỗi chỉ xa nhau một ngày đã không quen, nhưng bị cậu cố ý trêu chọc như vậy, lại phá lệ cảm thấy có chút khó chịu khi phải xa nhau.

 

Hề Vi trả lời cậu: “Em ngủ sớm đi.”

 

kèm theo dòng chữ: “Nhớ anh.”

 

Hề Vi nghiêm túc nói: “Bảo em ngủ sớm đi, không nói chuyện nữa.”

 

Chung Thận: “Nhớ anh quá.”

 

Hề Vi: “…”

 

Cứng đầu, cứ khăng khăng làm nũng. Thấy anh không trả lời, Chung Thận gọi điện thoại qua, không nói gì khác, vừa mở miệng đã gọi tên anh: “Hề Vi.”

 

Hề Vi, Hề Vi, Hề Vi…

 

Chung Thận luôn có thể gọi hai chữ này với vẻ si mê, như thể cậu đang gối đầu lên vai Hề Vi, cầu xin anh thương yêu, khiến tim người ta tê dại, ngứa ngáy, căng tức trong lòng.

 

Nghe kỹ lại giọng nói đó, có thể đoán được Chung Thận đang làm gì, Hề Vi nhíu mày, trước mắt hiện lên hình ảnh Chung Thận làm cho chiếc áo sơ mi của anh nhăn nhúm, cũng có chút không nhịn được, giả vờ nghiêm nghị khiển trách: “Sau này không được gọi cho anh những cuộc điện thoại kiểu này.”

 

Chung Thận nũng nịu nói: “Mắng em thêm vài câu nữa đi.”

 

Hề Vi: “…”

 

Lần đầu tiên Hề Vi phát hiện ra mình là một người da mặt mỏng, lại cảm thấy có chút xấu hổ.

 

Nhưng cuối cùng vẫn làm trong cuộc gọi thoại.

 

Chung Thận tuy dính người, nhưng sẽ không nói những câu quá lộ liễu, Hề Vi lại càng không thể nói. Chỉ nghe tiếng thở không ngừng của đối phương và thỉnh thoảng có một chút tiếng thở dốc, cũng đủ để tiếp tục đến cùng.

 

Sau đó cả một tháng trời, bọn họ không gặp mặt. Hễ có thời gian rảnh là gọi điện thoại, nhưng Chung Thận đóng phim khi thì phải dậy sớm khi thì thức khuya, giờ làm việc không cố định, cũng không phải ngày nào cũng trùng giờ với Hề Vi.

 

Nghe nói bộ phim được Hoàng Di dày công chuẩn bị cuối cùng cũng khai máy, Chu Chỉ Ninh lại chạy về nước. Cô nàng theo đuổi Hoàng tiểu thư đã nửa năm, nghe nói vẫn chưa thành công. Hề Vi không có ý định dò hỏi nội tình, nhưng đoán chừng gái thẳng cũng không dễ theo đuổi.

 

Nói lui một bước, cho dù Hoàng tiểu thư không phải gái thẳng, cũng chưa chắc đã muốn ở bên một người trăng hoa như Chu Chỉ Ninh, thay vì yêu đương rồi lại nhìn nhau chán ghét, chi bằng cứ làm bạn bè thì tốt hơn.

 

— Đây là đánh giá của Chung Thận.

 

Đánh giá xong cậu lại nói: “Nhưng làm bạn bè cũng rất giày vò.”

 

Hề Vi thuận miệng đáp một tiếng: “Vậy sao?”

 

Chung Thận nói: “Những mối quan hệ không thể phát triển mà chỉ có thể nhẫn nhịn đều rất giày vò.”

 

“…”

 

Kể từ khi họ bắt đầu yêu nhau, Chung Thận gần như không bao giờ nhắc đến những chuyện không vui trước đây. Giày vò, nhẫn nhịn, đau khổ, dường như đều đã rời xa cậu, bây giờ cậu đã trở thành một người hạnh phúc.

 

Chỉ thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc, cậu mới không nhịn được để lộ ra bóng tối ẩn sâu trong lòng — lo lắng cuộc sống hiện tại chỉ là giấc mơ đẹp, vừa mở mắt ra sẽ biến mất.

 

Mỗi khi như vậy, cậu lại thở dài một hơi, nằm trở lại gối, ôm chặt eo Hề Vi, xác nhận người mình yêu đang ở bên cạnh, cơn ác mộng của cậu đã sớm kết thúc, từ nay về sau tất cả đều là tươi sáng.

 

Chung Thận không thường xuyên gặp ác mộng, Hề Vi cũng không phải lúc nào cũng nhận ra.

 

Có một lần, Hề Vi bị cái ôm của cậu làm cho tỉnh giấc, đoán được cậu gặp ác mộng, trong lúc mơ màng đã hôn cậu một cái, hỏi cậu: “Em mơ thấy gì vậy?”

 

Chung Thận trầm giọng đáp: “Mơ thấy ngày mà anh muốn rời đi, một mình ở nhà viết di thư.”

 

“…” Hề Vi mở mắt ra, “Em đã viết gì?”

 

Hề Vi biết cậu đã viết di thư, nhưng vì là viết cho Chung Niệm, nên không có cơ hội được thấy. Sau này Chung Thận không nhắc đến chuyện này nữa, Hề Vi cũng cảm thấy không nên hỏi.

 

Quả nhiên, Chung Thận không muốn cho anh xem, hàm hồ đáp: “Chuyện đã qua lâu rồi, em không nhớ rõ nữa.”

 

Hề Vi lại hy vọng cậu thực sự không nhớ rõ, nên cũng không truy hỏi. Hai người ôm nhau ngủ tiếp, ngày hôm sau mặt trời mọc, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sớm mai thức dậy lại là một ngày rực rỡ.

 

Sau này, số lần Chung Thận gặp ác mộng ngày càng ít, Hề Vi cũng dần quên đi bức di thư đó, cho đến cuối tháng 12, Chung Thận vẫn đang quay phim trong đoàn, anh một mình ở nhà, vô tình tìm thấy một chiếc hộp.

 

Bọn họ sống chung đã lâu, đồ đạc trong nhà hầu như đều do Chung Thận tự tay sắp xếp, dọn dẹp nhà cửa thì thuê người giúp việc, Hề Vi hiếm khi lục lọi đồ đạc trong nhà, càng không lục lọi đồ của Chung Thận.

 

Chiếc hộp đó đặt trong tủ trong phòng làm việc của Chung Thận, không khóa, bên trên đè một chồng sách dày, rất không bắt mắt, nếu không phải hôm nay tình cờ có một cuốn sách muốn xem mà tìm khắp nơi không thấy, thì Hề Vi cũng sẽ không lục tung đồ đạc, tìm đến cái góc này.

 

Anh dời sách sang một bên, tiện tay kéo chiếc hộp giấy ra.

 

Đó là một hành động quán tính làm theo bản năng, Hề Vi không nghĩ gì cả, anh thờ ơ mở nắp hộp, cho đến khi đột nhiên nhìn thấy ảnh của mình, ngón tay anh chợt khựng lại, biểu tình như đông cứng lại.

 

Tầng trên của chiếc hộp toàn là ảnh chụp của anh: Ảnh chính diện, ảnh nghiêng, phía sau lưng, thoải mái, nghiêm túc, lạnh lùng, nhíu mày, mỉm cười… Đếm sơ sơ cũng phải có cả trăm tấm.

 

Không cần đoán cũng biết, đây đều là do Chung Thận chụp.

 

Xét thấy người mẫu bị chụp không hề hay biết, có thể xác định đây là chụp lén.

 

Hề Vi không biết nên cười hay nên cạn lời, anh cầm ảnh lên xem, bên dưới còn có những thứ khác: ba cuốn sổ tay, một phong thư.

 

Những cuốn sổ tay nay được giấu kín như vậy tám phần là nhật ký, vì tôn trọng sự riêng tư của Chung Thận, Hề Vi chỉ nhìn qua trang bìa, không mở ra.

 

Vốn dĩ anh cũng không định mở phong thư, nhưng trên đó lại viết rõ ràng một câu “Nếu anh có thể nhìn thấy”, trong lòng Hề Vi khẽ động, trực giác mách bảo đây là thư viết cho anh.

 

Do dự một chút, Hề Vi lấy tờ giấy trong phong thư ra.

 

Một tờ giấy mỏng, chữ nhỏ chi chít.

 

Đầu thư không có xưng hô và lời chào hỏi, câu đầu tiên là: “Nếu anh có thể thấy lá thư này, có nghĩa là em đã chết rồi.”

 

“…”

 

Mí mắt Hề Vi giật giật, ngón tay siết chặt.

 

“Nhưng có lẽ anh sẽ không thấy. Em không muốn sau khi chết còn gây thêm phiền phức cho anh, khiến anh vì bị em thích mà phải gánh chịu một loại trách nhiệm nào đó, nảy sinh những cảm xúc không vui. Điều này không phải vì anh, là do chính em không muốn bản thân mình trở nên đáng thương như vậy, để lại cho anh một ấn tượng tồi tệ cuối cùng.”

 

“Em thà anh không biết vì sao em chết, rất lâu sau đó, khi anh nhớ đến em, người tình không biết vì sao đột ngột chết đi, liệu anh có chút tiếc nuối nào không? Cũng có chút hoài niệm nào không? Dù sao chúng ta cũng đã từng tốt đẹp.”

 

“Hề Vi, có lẽ anh cũng có thích em một chút, phải không?”

 

“Ảo tưởng này khiến em càng không muốn sống nữa, nếu sau khi chết có linh hồn, có thể nhìn thấy anh, em nhất định sẽ xem biểu cảm của anh khi nghe tin em chết.”

 

Bức di thư này rõ ràng là viết riêng cho Hề Vi, không phải là cùng một bức với Chung Niệm.

 

Mấy dòng đầu câu chữ và nét chữ vẫn còn trôi chảy, rất nhanh sau đó đã trở nên hỗn loạn. Có lẽ Chung Thận càng viết càng xác định nội dung sẽ không được công khai, phía sau đến cả xưng hô cũng không cố định, không hoàn toàn dùng giọng điệu kể cho Hề Vi nghe, mà còn có một số lời bộc bạch trút bỏ cảm xúc cá nhân.

 

“Nếu soi gương cũng không thấy mình có ưu điểm gì, thì người này không đáng được yêu. Không có sự đồng cảm với bản thân, không tìm được chỗ dựa để tiếp tục sống, nguyên nhân gây ra tất cả những điều này không phải là người khác, mà là chính bản thân em.”

 

“Đê tiện, đáng đời, tội đáng phải chịu. Không thể được tha thứ, không thể được yêu, mỗi người trong số các anh, dù là ai, đều có lúc thoải mái vui vẻ, nhưng em thì không có gì cả, không có nơi nào để thở phào nhẹ nhõm, không có bến đỗ bình yên, không có người chấp nhận em vô điều kiện.”

 

“Đã tìm rất nhiều ý nghĩa, cũng đã nghĩ đến việc đừng để ý, nhưng vẫn cứ lún sâu vào bên trong, rất trống rỗng.”

 

“Nếu thời gian có thể quay trở lại, em thà rằng mình chưa từng quen biết nhau.”

 

“Nhưng bây giờ em vẫn muốn…. gặp lại anh một lần nữa.”

 

“Sau này không gặp được nữa, không gặp được nữa rồi, Hề Vi. Không thể cùng anh ăn tối, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng sẽ quên em, bên cạnh anh sẽ có người mới, mười mấy năm sau, đến cả chó cũng không còn nữa, mọi thứ đều sẽ thay đổi, có lẽ thứ duy nhất không thay đổi chỉ có vẻ mặt lạnh lùng của anh.”

 

“Trước đây em đã từng nghĩ, cho dù chúng ta không thể mãi mãi ở bên nhau, nhưng chỉ cần em kiên trì thích anh, dù chỉ là âm thầm nhìn anh, cũng coi như là đầu bạc răng long, em có thể tình nguyện đi cùng anh đến khi mặt đầy nếp nhăn.”

 

“Tiếc là, sau này không có cơ hội nhìn thấy nếp nhăn của anh rồi, em không làm được, không thể kiên trì được lâu như vậy…”

 

“Thôi vậy.”

 

“Nghĩ đến anh nữa thì em lại không nỡ chết rồi.”

 

Tờ giấy mỏng bị bóp cho nhăn nhúm, Hề Vi đọc xuống dưới, dòng cuối cùng Chung Thận hạ bút rất nặng, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng: “Nếu có thể, hãy đến mộ em đặt một bông hoa nhé? Đó là mong muốn cuối cùng của em, cảm ơn anh.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

“…”

 

Thực ra đây không phải là dòng cuối cùng, mấy dòng chữ phía dưới đã bị xóa đi.

 

Trên giấy có dấu vết của nước mắt và mực nhòe ra.

 

Hề Vi im lặng một hồi lâu, cất bức di thư vào lại phong thư. Lại cất phong thư, sổ tay, ảnh chụp về đúng vị trí cũ, đẩy chiếc hộp giấy trở lại vào tủ, dùng sách đè lên lại.

 

Anh nghĩ, tốt hơn hết là anh nên coi như chưa từng nhìn thấy.

 

Nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, tại sao Chung Thận lại không vứt bỏ bức thư di thư này đi?

 

Liệu có phải cậu thực sự vẫn muốn cho anh xem? Hy vọng anh sẽ nói gì đó?

 

Hề Vi mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Chung Thận. Nhưng chữ còn chưa gõ xong, anh đột nhiên thay đổi ý định, bây giờ anh rất muốn gặp Chung Thận.

 

Anh bước ra khỏi phòng làm việc, mặc áo khoác vào, cầm chìa khóa xe lên.

 

Nhắn một tin nhắn trên WeChat hỏi: “Hôm nay anh có thể đến thăm đoàn phim được không? Gửi cho anh địa chỉ đoàn phim.”

 

Hết chương 37.

 

 

Chương 38: Ngoại truyện 2: Nếu Anh Có Thể Nhìn Thấy (Phần 2)

 

Hề Vi đi máy bay đến, khi đến nơi đã là buổi chiều, mặt trời đã ngả về Tây, gió thổi hiu quạnh, anh được trợ lý của Chung Thận đón vào phim trường, dẫn đến trước xe bảo mẫu của Chung Thận để nghỉ ngơi.

 

Anh đến đột ngột, Chung Thận vừa bất ngờ vừa vui mừng, nhưng việc quay phim đang bận, không thể lập tức đến tìm anh được, nên Hề Vi được trợ lý đi cùng, quan sát Chung Thận đóng phim ở bên ngoài, cũng thấy mới lạ.

 

Đây là lần đầu tiên Hề Vi nhìn thấy dáng vẻ làm việc của Chung Thận, bị một đám người vây quanh, cảnh quay nào chưa tốt thì dừng lại, bàn bạc với đạo diễn vài câu, rồi lại bắt đầu quay. Chỉ cần bắt đầu, cậu liền nhập vai, khí chất và ánh mắt lập tức thay đổi, tựa như biến thành một người khác, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

 

Cảnh cậu đang quay hình như là một phân cảnh quan trọng, mất nửa ngày vẫn chưa kết thúc. Hề Vi không vội, từ đầu đến cuối vẫn lặng lẽ quan sát, cô trợ lý bên cạnh thì lại áp lực vô cùng — trước đây cô đã gặp Hề Vi nhiều lần, nhưng chưa từng tiếp xúc gần như vậy, đặc biệt là tiếp xúc riêng, phần lớn hiểu biết của cô về Hề Vi đều đến từ tin đồn, nào là quyền cao chức trọng, tâm tư khó dò, lạnh lùng khó gần…

 

 

Trợ lý âm thầm đánh giá vài lần, thầm nghĩ, hình như không lạnh lùng đến vậy, trông có vẻ khá kiên nhẫn. Dù sao bây giờ không phải là kim chủ, mà là bạn trai của Chung Thận, khác với trước đây rồi.

 

“Dạo này em ấy thế nào?” Hề Vi nhìn phim trường, đột nhiên mở miệng hỏi.

 

Trợ lý bị hỏi thì giật mình, theo bản năng trả lời: “Khá tốt ạ?”

 

“Có mệt không?”

 

“Hơi ạ.”

 

“Tâm trạng vẫn ổn chứ?”

 

“Vâng, hình như không có lúc nào tâm trạng quá tệ…” Trợ lý nói có chút không chắc chắn, Chung Thận không bao giờ thể hiện cảm xúc ra mặt, thực ra cô cũng không nhìn ra được, nhưng ở trước mặt Hề Vi thì tất nhiên là phải chọn những điều hay để nói, “Hình như có chút nhớ nhà, lần trước anh ấy hỏi đạo diễn khi nào thì được nghỉ phép, muốn về Hải Kinh một ngày.”

 

Là nhớ nhà hay nhớ Hề Vi, trợ lý đâu phải ngốc, trong lòng hiểu rõ, nói xong liền nhìn sắc mặt của Hề Vi, chỉ thấy người sau gật đầu, đột nhiên quay đầu nhìn vào trong xe bảo mẫu.

 

Trợ lý vội vàng nói: “Chiếc xe này là phòng nghỉ tạm thời, cũng tiện để cất đồ.” Có trái cây và nước, áo lông vũ giữ ấm, găng tay, và một số đồ lặt vặt.

 

Hề Vi không nói gì thêm, lại đợi thêm khoảng 20 phút nữa, cuối cùng Chung Thận bên kia cũng tạm thời nghỉ quay, vẫy tay với đạo diễn một cái rồi anh sải bước đến trước xe bảo mẫu, kéo Hề Vi lên xe.

 

Cửa xe đóng sầm lại, ngăn cách câu nói nghi hoặc của Hoàng Di “Ai vậy? Có phải Hề tổng đến không?” cùng ánh mắt quét tới của tất cả mọi người. Cửa sổ xe là kính một chiều, bên ngoài không nhìn thấy được chuyện gì đang xảy ra bên trong, cho dù có nhìn thấy thì Chung Thận cũng không quan tâm, anh đến một tiếng chào hỏi cũng không có, lập tức đè Hề Vi lên lưng ghế, nồng nhiệt hôn lên.

 

“Gấp gáp vậy.”

 

Hề Vi bị cậu cắn mạnh vào môi đến phát đau, anh ngửa cổ ra sau cũng không tránh được, há miệng ra để nụ hôn sâu đến mức gần như nghẹt thở. Chung Thận hôn đủ rồi mới hỏi: “Sao anh lại đột nhiên đến thăm đoàn phim vậy?” Vẻ mặt rất vui vẻ, trong mắt như có ánh sáng.

 

Trong đầu Hề Vi lại hiện lên bức thư tuyệt mệnh kia: Chung Thận tuyệt vọng, tự chửi rủa mình, nét chữ lộn xộn, nước mắt làm ướt giấy. Khi đó cậu làm sao có thể nghĩ đến vẻ mặt mình sẽ có biểu cảm như ngày hôm nay?

 

Cổ họng Hề Vi nghẹn lại, không nhắc đến việc mình đã nhìn thấy di thư, chỉ hàm hồ nói một tiếng “Muốn gặp em”, anh đẩy Chung Thận lên ghế, chủ động hôn cậu.

 

Hơn một tháng không gặp, nụ hôn thứ hai, hôn đến tận một phút vẫn chưa dừng lại, Chung Thận xin tha: “Lát nữa còn một cảnh quay, em không làm việc được mất…”

 

Nói thì nói vậy, nhưng động tác lại không phải như thế. Khi Hề Vi muốn rời đi, Chung Thận như miếng cao dán dính trên người anh, bám sát theo đè lên, đổi tư thế tiếp tục hôn, tay luồn vào trong áo khoác của Hề Vi, dùng sức xoa eo anh.

 

Miệng nói một đằng làm một nẻo, bám riết không rời, nói chưa được hai câu thì lại hôn, hôn rồi lại hôn, ôm rồi lại ôm, cuối cùng khi kết thúc vẫn còn lưu luyến, cả người Chung Thận đều dựa lên người Hề Vi, vẫn ôm eo anh không buông, lẩm bẩm: “Xong rồi, em quên mất cảnh quay tiếp theo là gì rồi, cảm xúc mất hết rồi.”

 

Môi Hề Vi bị cậu mút đến đỏ ửng, sau khi điều chỉnh lại sắc mặt: “Em đi chuẩn bị trước đi, tối chúng ta gặp nhau sau?”

 

Chung Thận nói: “Không, em muốn làm mình làm mẩy, hôm nay không quay nữa.”

 

“…”

 

Hề Vi bật cười, Chung Thận lại nghiêm túc, cậu chỉnh lại vạt áo rồi xuống xe, đi tìm đạo diễn xin nghỉ, tẩy trang xong, chuẩn bị đưa Hề Vi đến khách sạn nghỉ ngơi.

 

Hoàng Di biết là Hề Vi đến, rất dễ nói chuyện. Quay cảnh của người khác trước cũng không khó, không làm chậm trễ gì, còn muốn đích thân mời Hề Vi ăn cơm, nói Chu Chỉ Ninh cũng ở đây, rủ cô ấy ra cùng.

 

Nhưng Chung Thận đã một tháng không gặp Hề Vi rồi, không muốn sau khi gặp lại bên cạnh còn có người khác quấy rầy, một mực từ chối, sau đó nhờ trợ lý mua chút đồ ăn, cùng Hề Vi về phòng khách sạn ăn.

 

Là khách sạn mà đoàn phim ở, Chung Thận ở một phòng suite, cậu đặt đồ ăn lên bàn, như bị nghiện hôn, lại bắt đầu hôn Hề Vi.

 

Môi vừa chạm vào nhau trong chốc lát, cậu hôn lên mặt Hề Vi, như chó con ngửi mùi trên người chủ, ngửi ngửi rồi lại chìm đắm vào đó, cơm còn chưa ăn, cậu đã kéo Hề Vi vào sofa, đè cả người lên, “Nhớ anh quá…”

 

Hề Vi túm lấy mặt cậu đang tiến sát lại, ép cậu dừng những nụ hôn triền miên không dứt lại, nói: “Anh đến tìm em, thực ra là có chuyện muốn nói với em.”

 

Chung Thận bị giọng điệu của anh làm cho giật mình, không biết nghĩ đến đâu rồi, biểu cảm chợt hơi khựng lại: “Nghiêm túc vậy? Đừng dọa em…”

 

“Em đang nghĩ gì vậy?” Hề Vi nghi ngờ mình bị lây bệnh thích hôn rồi, theo bản năng cũng hôn Chung Thận một cái, “Được rồi, thực ra cũng không có gì, chỉ là… thực sự muốn gặp em thôi.”

 

Nếu không phải Hề Vi nói, thì một câu đơn giản như vậy không tính là lời tình cảm. Nhưng vì là Hề Vi, thì một chữ “muốn” đã đủ cảm động rồi.

 

Trong lòng Chung Thận vừa chua xót vừa ngứa ngáy, nhưng lại nhạy bén nói: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

 

Biết không thể giấu anh được, Hề Vi cũng không cố ý giấu giếm: “Hôm nay anh vô tình tìm thấy chiếc hộp của em.”

 

“…”

 

“Có ảnh, có sổ nhật ký, đúng là nhật ký đúng không? Anh không xem. Còn có lá thư trước đây em viết cho anh, cái này thì anh xem rồi.”

 

Chung Thận im lặng một lát, đột nhiên gục lên vai anh, giấu đi biểu cảm của mình, mãi một hồi lâu không đáp lời.

 

Hề Vi hỏi: “Em muốn anh nhìn thấy nó sao?”

 

“Không biết.” Chung Thận nhỏ giọng nói, “Có lẽ là có một chút, nhưng cũng không hy vọng lắm.”

 

Đột nhiên cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Hề Vi: “Hôm nay anh đột nhiên đến đây, không phải là vì xem lá thư đó rồi thấy thương hại em chứ?”

 

Hề Vi nói: “Không phải. Ít nhất thì anh sẽ không thương hại người khác.”

 

“Vậy tại sao?” Dường như Chung Thận cũng không phải là không hiểu, nhưng những gì mình đoán được và những gì nghe Hề Vi nói ra vẫn khác nhau. Không ai không muốn nghe lời tình cảm, càng thân mật lại càng khao khát, cậu nhìn nhìn rồi lại đến gần, dán lên sống mũi Hề Vi, gần trong gang tấc, lông mi đều cọ vào mặt đối phương.

 

“Cho dù không có lá thư đó, anh cũng muốn gặp em.” Hề Vi chưa bao giờ làm bộ làm tịch, nhưng cho dù là những lời chứa chan tình cảm đến đâu từ miệng anh thốt ra đều có vẻ bình tĩnh, “Nhưng nó khiến anh đột nhiên cảm thấy, muốn gặp em thì nên lập tức nói cho em biết… Em muốn biết điều gì thì anh nên cho em biết.”

 

“…” Chung Thận bị anh nói mà sống mũi cay xè, vẫn không thỏa mãn, “Còn nữa không? Trong lòng anh còn có gì mà em không biết không?”

 

Hề Vi dừng lại một lát, vậy mà lại có thật: “Chung Thận, chúng ta ở bên nhau đã nửa năm rồi, có phải em vẫn chưa nhận ra ở bên anh có nghĩa là gì không?”

 

Chung Thận chăm chú lắng nghe.

 

Hề Vi nói: “Anh chính là bến đỗ bình yên của em, là người chấp nhận em vô điều kiện. Chẳng lẽ đây không phải là ý nghĩa của một nửa còn lại sao?”

 

“…”

 

Một người thậm chí còn chưa từng nói yêu, vậy mà lại dứt khoát nói ra những lời này. Chung Thận ngẩn người, nhưng nhìn kỹ biểu cảm của Hề Vi, lại không giống đang đùa, cũng không phải đang dỗ dành người khác.

 

Đương nhiên, từ trước đến giờ Hề Vi chưa bao giờ chịu khó dỗ dành người khác, cũng không nói lời ngon tiếng ngọt.

 

Chung Thận như đang chìm trong giấc mộng đẹp, cậu nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt Hề Vi, nhìn thấy một loại xác định đương nhiên, ánh mắt đó rõ ràng đang nói: “Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, vòng tay của anh sẽ luôn mở rộng vì em.”

 

Cậu là người đặc biệt, bởi vì Hề Vi sẽ không bao giờ dùng ánh mắt này nhìn người khác.

 

“… Sống thật tốt.”

 

Chung Thận không đầu không cuối nói một câu, sau đó ôm chặt lấy Hề Vi, “Ôm em một lát được không? Không muốn rời ra.”

 

“Tối nay anh ở lại, sáng mai về.” Hề Vi nói, “Ăn cơm trước đi, anh đói rồi.”

 

“Được.”

 

Chung Thận quay người mở hộp cơm ra, xé đũa, nhưng vẫn không rời nửa bước: “Em đút cho anh ăn.”

 

Hề Vi: “…”

 

Tình nhân quá dính nhau, đến cả bản thân mình cũng thấy nổi da gà.

 

Hề Vi hết lần này đến lần khác từ chối, nhưng vẫn bị Chung Thận ôm đút cho ăn mấy miếng, vừa nuốt thức ăn vào bụng, ngay sau đó đã bị chặn môi lại, buộc phải chịu đựng những nụ hôn sâu không biết tiết chế.

 

Một bữa cơm ăn mất một tiếng, hôn từ sofa đến giường, quấn lấy nhau, khi đã giao hòa, Hề Vi liếc thấy chiếc áo sơ mi của mình vẫn còn ở bên cạnh gối của Chung Thận, rõ ràng đã bị sử dụng không chỉ một lần, cũng đã giặt rồi, đã sớm không còn mùi của anh nữa, Chung Thận lại vẫn giữ như bảo bối, tựa như là hóa thân của anh vậy.

 

Ở bên nhau lâu rồi, phong cách giường chiếu cũng có thay đổi. Có lẽ là do tương tác nhiều hơn, cho dù là tư thế nào, Chung Thận đều khao khát anh cho thêm phản ứng, dựa vào phản ứng của anh để điều chỉnh nhịp độ, vậy mà còn ăn ý hơn cả trước đây, mỗi lần làm đến cuối cùng ngoài mệt mỏi chỉ còn hưởng thụ và sự lưu luyến không nguôi.

 

Tối nay gặp lại sau một thời gian ngắn xa cách, lại làm đến tận đêm khuya. Hề Vi tắm xong mệt mỏi nằm xuống, mí mắt bất giác khép lại, Chung Thận đột nhiên ghé vào tai anh, bất thình lình nói: “Hề Vi, em muốn kết hôn với anh.”

 

“…”

 

Không cần Hề Vi trả lời, Chung Thận tự mình nói tiếp: “Em biết anh không mặn mà gì với việc kết hôn, chúng ta cũng không thể đăng ký kết hôn được. Em chủ yếu là muốn mua nhẫn cưới, đeo vào ngón tay của anh, có cảm giác nghi thức, được không?”

 

Hề Vi nói: “Không phải em đã tặng nhẫn rồi sao?”

 

“Cái đó không tính.” Dường như Chung Thận đã lên kế hoạch từ lâu rồi, hoàn toàn không phải là nhất thời nổi hứng, “Em quen một nhà thiết kế trang sức, tìm anh ta làm theo yêu cầu. Đến lúc đó chúng ta cũng không cần mời ai cả, mua chút hoa, trang trí nhà cửa một chút, gọi Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đóng vai phù dâu, anh chỉ cần nói với em một câu ‘Anh đồng ý’ là được rồi, những thứ khác đều không quan trọng.”

 

Hề Vi khịt mũi: “Thế cũng gọi là đám cưới?”

 

“Sao lại không tính chứ?” Từ những hình ảnh mình tưởng tượng ra, Chung Thận đã nhận được sự thỏa mãn vô cùng, “Anh có đồng ý không?”

 

Hề Vi mở mắt, xoay người lại đối diện với cậu: “Vậy? Đây là cầu hôn à?”

 

“Ừm.” Chung Thận không chớp mắt nhìn Hề Vi, “Em không muốn làm bạn trai của anh nữa, muốn làm chồng của anh.”

 

Hề Vi: “…”

 

“Được không?” Chung Thận nâng mặt anh lên, rất ngang ngược mà chọc chọc hai cái.

 

Hề Vi trầm giọng nói: “Đúng là được voi đòi tiên mà.”

 

Chung Thận ngoan ngoãn thu tay lại, đáng thương nói: “Được không? Có đồng ý không?”

 

“Được thôi.” Hề Vi chịu thua, “Làm nhẫn trước đi, chuyện khác nói sau.”

 

“Được.”

 

Chung Thận ôm lấy anh, cuối cùng cũng thỏa mãn nhắm mắt lại: “Ngủ ngon.”

 

Hết chương 38.

 

Chương 37 + 38: Ngoại truyện 2: Nếu Anh Có Thể Nhìn Thấy

Ngày đăng: 9 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên