Chương 37: Song Sư (37)
Ký Hành đột ngột quay đầu lại, “Là anh?”
Quý Trầm Giao thoải mái nói: “Ký Hành, cậu cũng đến huyện Phi Vân à?”
Ký Hành muốn đi, nhưng đường đã bị Quý Trầm Giao chặn lại, quay đầu nhìn thì thấy Lăng Liệp tóc tai bù xù, mắt còn ngái ngủ, đang ngáp dài trên lối đi lên lầu. Cậu ta vừa sợ vừa giận, “Sao các người không chịu buông tha cho tôi?”
“Cậu đang nói gì vậy?” Quý Trầm Giao nhướng mày, “Cậu nghe nói về vụ án ‘Nữ Hoàng Mỹ Mạo’ rồi chứ? Tôi đến điều tra vụ án thì có liên quan gì đến cậu?”
Mặt Ký Hành đỏ bừng, cố gắng phân biệt lời này là thật hay giả. Đương nhiên cậu ta biết vụ án “Nữ Hoàng Mỹ Mạo”, ồn ào náo động cả lên, còn gây xôn xao hơn cả vụ án ở đường Tà Dương.
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến huyện Phi Vân?
Quý Trầm Giao lại nói: “Không tin à?”
Ký Hành không nhìn thẳng vào mắt anh, mà giục nhân viên lễ tân trả tiền cọc, “Không, không liên quan gì đến tôi.”
“Ừm, nghe nói núi Vô Danh ở huyện Phi Vân rất linh, nếu thành tâm sám hối thì sẽ được tha thứ.”
Ký Hành suýt chút nữa thì làm rơi điện thoại, nhân viên lễ tân đột nhiên nói: “Đúng vậy, rất linh thiêng, cậu thanh niên này chính là từ xa đến để leo núi đó, hôm qua còn hỏi đường tôi đấy.”
Quý Trầm Giao nghe rõ tiếng Ký Hành hít mạnh một hơi, “Cậu cũng lên núi? Sám hối chuyện gì?”
“Tôi…” Ký Hành vội vàng lấy tiền cọc, nhanh chóng chạy ra cửa.
Lúc này Lăng Liệp mới đến bên cạnh Quý Trầm Giao, “Anh cứ để cậu ta đi như vậy sao?”
Quý Trầm Giao nhìn chằm chằm vào chỏm tóc dựng đứng của Lăng Liệp, nhịn không được đưa tay vuốt xuống.
Lăng Liệp lẩm bẩm, “Uổng công tôi dậy sớm như vậy.”
Quý Trầm Giao buồn cười, “Dậy sớm xem kịch à?”
Lăng Liệp hai tay làm động tác cổ vũ, “Đánh nhau đi, đánh nhau đi!”
“Đánh cái đầu anh!”
Quý Trầm Giao không ngăn Ký Hành, không có nghĩa là bỏ qua cho cậu ta. Từ giờ phút này, nhất cử nhất động của cậu ta đều nằm trong tầm mắt của cảnh sát.
Ăn sáng xong, đội trọng án mang theo Cường Xuân Liễu lên đường trở về thành phố, Lăng Liệp cũng đi nhờ xe, xuống xe liền biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Hôm qua Quý Trầm Giao không có mặt ở cục cảnh sát, nhưng việc điều tra đội trống lưng Xuân Liễu vẫn không ngừng. Sau khi được Lăng Liệp an ủi, những thành viên và người nhà tham gia nhục mạ Lưu Ngọc Thuần đều đã tiếp nhận thẩm vấn.
Quý Trầm Giao vừa về đã đi tìm Lương Vấn Huyền lấy biên bản thẩm vấn, lời khai của một vài người trong số họ giống với Cường Xuân Liễu, đều là không phục, trong lòng coi thường Lưu Ngọc Thuần, cảm thấy bà ấy chỉ có vậy, dựa vào đâu mà nhận được nhiều sự chú ý như thế? Xuất phát từ lòng ghen tị và bất mãn, nên mới buông lời cay nghiệt với bà ấy.
Mà loại hận thù căm ghét này ban đầu thực ra chẳng đáng gì, chỉ là nói vài câu sau lưng mà thôi. Nhưng mọi người cùng nhau nói, cảm xúc tự nhiên dâng trào một cách khó hiểu, như thể bỗng dưng hận đến thấu xương, nhất định phải làm gì đó.
Quý Trầm Giao đặt biên bản xuống, dựa vào lưng ghế xoa xoa thái dương. Đi đi về về một chuyến tốn rất nhiều sức lực, cộng thêm tối qua không ngủ được mấy tiếng, bây giờ đầu óc tuy vẫn còn tỉnh táo, nhưng cơ thể nặng nề như đeo chì.
“Xem xong rồi à?” Lương Vấn Huyền đi đến, kéo ghế ngồi xuống đối diện Quý Trầm Giao, “Hôm qua khi tiếp xúc với họ, tôi cảm thấy hành vi của họ chính là hiệu ứng đám đông điển hình, kích động lẫn nhau. Thêm vào đó còn có một đội trưởng rất dễ xúc động, việc công kích ‘Nữ Hoàng Mỹ Mạo’ là điều tất yếu. Nhưng nếu nói về động cơ thì vẫn chưa đến mức giết người.”
“Tôi định đổi hướng suy nghĩ.” Quý Trầm Giao nói ra suy nghĩ đã được cân nhắc kỹ lưỡng nhiều lần, “Có thể là hung thủ cố ý đánh lạc hướng chúng ta. Hắn ta dùng ‘Nữ Hoàng Mỹ Mạo’ để che giấu động cơ thực sự, có lẽ bởi vì một khi chúng ta phát hiện ra động cơ thực sự, sẽ rất dễ xác định được hắn ta.”
Lương Vấn Huyền suy nghĩ một lát rồi khoanh tay, “Đúng là vậy, nếu không thì đúng là vẽ rắn thêm chân.”
“Có lẽ trên người Lưu Ngọc Thuần còn ẩn chứa nhiều manh mối hơn, chỉ là chúng ta bị mắc kẹt trong những suy nghĩ quá hiển nhiên, tạm thời bỏ qua những khả năng khác. Tôi muốn đào sâu điều tra lại Lưu Ngọc Thuần.”
“Được, tôi sẽ toàn lực phối hợp.”
Việc điều tra lại Lưu Ngọc Thuần không phải là chuyện dễ dàng, rắc rối ở chỗ trước đây là dựa vào động cơ để dựng phác họa, sau đó khoanh vùng phạm vi điều tra. Bây giờ động cơ của hung thủ chưa rõ, cảnh sát phải giăng một tấm lưới càng lớn càng tốt, nhưng không biết có bắt được con cá nào không.
Cha mẹ Lưu Ngọc Thuần đã qua đời, bà ấy không có người thân nào khác ở thành phố Hạ Dung, vòng bạn bè cũng rất hẹp, sau khi về hưu thì về cơ bản chỉ hoạt động trong vòng bạn bè của Chu Khánh Hà. Còn trước khi về hưu, công nhân ở xưởng phụ tùng đều nói cô ấy rất an phận thủ thường, chăm chỉ làm việc không bon chen tranh giành, hồi trẻ vì xinh đẹp mà bị bàn tán, sau khi lớn tuổi thì không biết ăn diện cũng không thích gây chuyện, mà trong xưởng lại có những cô gái trẻ hơn, nên bà ấy cũng dần dần bị lãng quên.
Nói chung là không có manh mối nào.
Quý Trầm Giao quyết định đến gặp chồng của Lưu Ngọc Thuần là Vương Hồi Cường một lần nữa. Tuy mối quan hệ hôn nhân của bọn họ chỉ còn trên danh nghĩa, nhưng dù sao ông ta cũng đã chung sống với Lưu Ngọc Thuần mấy chục năm, có lẽ có thể tìm được bước đột phá từ chỗ ông.
Sau khi Lưu Ngọc Thuần chết, Vương Hồi Cường phải phối hợp điều tra nên cứ đi đi lại lại giữa thành phố và huyện, rất bất tiện, vậy nên đành phải đón mẹ già đến ở đường Cảm Tử, nhưng mẹ ông ta lại sợ, Vương Hồi Cường cũng hết cách, tạm thời đưa mẹ vào viện dưỡng lão.
Khi Quý Trầm Giao đến nhà ông, ông đang hầm canh gà, định mang đến cho mẹ mình.
Thấy Quý Trầm Giao, Vương Hồi Cường có chút căng thẳng, “Đã tìm được hung thủ rồi sao?”
Mùi canh gà thơm nồng ngào ngạt bay khắp nhà, Quý Trầm Giao làm cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, đã gặp nhiều kẻ bất hiếu vô lương tâm, người như Vương Hồi Cường không có nhiều. Vì vậy anh dứt khoát mở đầu câu chuyện từ mẹ ông ta, “Quan hệ của ông với mẹ mình rất tốt phải không? Bà cụ bao nhiêu tuổi rồi?”
Vương Hồi Cường thả lỏng hơn một chút, “Tám mươi ba tuổi rồi, đầu óc ngày càng không tốt, không biết còn chăm sóc được bà cụ bao lâu nữa.”
Quý Trầm Giao biết, mẹ Vương mắc bệnh Alzheimer, một căn bệnh không thể chữa khỏi.
“Căn nhà này khá rộng, Vương Tiểu Văn muốn ra ngoài ở, ông đón mẹ đến đây cũng ở được mà? Đỡ phải chạy đi chạy lại.”
Vương Hồi Cường lau hai tay vào tạp dề, trên mặt ông lộ vẻ tiếc nuối.
Quý Trầm Giao lại nói: “Tôi nghe nói là mẹ ông quen ở huyện rồi, không muốn lên thành phố?”
Dường như Vương Hồi Cường muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được gì. Quý Trầm Giao cũng không vội, thái độ của anh như đang trò chuyện, “Người già đều như vậy cả, bố mẹ tôi cũng không chịu ở cùng tôi.”
“Không phải.” Vương Hồi Cường bất lực lắc đầu, “Thực ra thì mẹ tôi muốn lên đây ở, nhưng mà Ngọc Thuần lại không chịu.”
Quý Trầm Giao: “Hả?”
Câu chuyện đã có mở đầu, trong không khí tràn ngập mùi hương và tiếng nồi canh gà sôi ùng ục, Vương Hồi Cường chậm rãi kể lại câu chuyện của mình. Mẹ ông mắc bệnh là chuyện của năm năm trước, nhưng giai đoạn đầu không có triệu chứng gì nghiêm trọng, hoàn toàn có thể tự lo liệu cho cuộc sống của mình được, chỉ cần định kỳ khám bệnh và uống thuốc là được.
Ba năm trước, bệnh tình của mẹ ông bước vào giai đoạn tiếp theo, tuy phần lớn thời gian vẫn còn tỉnh táo, nhưng đã không thể tự sinh hoạt được như người bình thường, mà cần phải có người chăm sóc.
Lưu Ngọc Thuần xưa nay vốn hiền lành, luôn nghĩ cho gia đình, ông quen được vợ chăm sóc rồi, cảm thấy việc đón mẹ đến ở cùng là chuyện đương nhiên. Không ngờ vừa nhắc đến đã bị Lưu Ngọc Thuần từ chối thẳng thừng.
“Cả đời này tôi đều xoay quanh ông và Tiểu Văn, bây giờ về hưu rồi cũng không được sống cuộc sống của mình, còn phải chăm sóc mẹ ông? Mẹ ông bị lẫn, căn bệnh này hao người tốn của! Tôi không kham nổi!”
Hôm đó, hai người đã cãi nhau một trận, Vương Hồi Cường không thể hiểu được sự ích kỷ của vợ mình, ông cảm thấy vợ mình trước đây không phải là người như vậy, là do cả ngày ở cùng đám người Chu Khánh Hà kia nên mới thay đổi.
Nhưng ông ta không phải là người giỏi cãi vã, Lưu Ngọc Thuần đột ngột mạnh mẽ như vậy khiến ông không chống đỡ nổi. Mẹ Vương đã hỏi ông về nhà nói chuyện thế nào, ông ấp úng không nói ra được. Mẹ ông lập tức hiểu ra, con dâu không hoan nghênh mình.
“Mẹ không muốn vào thành phố với con.” Mẹ ông thông cảm cho tình huống khó xử của ông, cũng nghĩ cho Lưu Ngọc Thuần, “Mẹ ở đây quen rồi, không khí trên thành phố không tốt, mẹ không quen, các con rảnh thì đến thăm mẹ là được.”
Cuối cùng, Vương Hồi Cường quyết định ở lại huyện, mười năm trước xưởng phụ tùng đã dần dần chuyển ra khỏi thành phố, khu xưởng mới chính là ở huyện, hai bên khu xưởng đều có công nhân, Vương Hồi Cường dứt khoát xin đến khu xưởng mới, tiện thể chăm sóc mẹ mình luôn.
Quý Trầm Giao nghe xong, “Lưu Ngọc Thuần chưa từng chuyển đến khu xưởng mới?”
“Không, xưởng ưu tiên những nữ công nhân lớn tuổi, không muốn chuyển thì không chuyển, nhưng công nhân mới thường là đến nhà máy mới.” Thỉnh thoảng Vương Hồi Cường lại nhìn vào bếp.
Quý Trầm Giao hỏi: “Ngoài chuyện của mẹ ông, ông và Lưu Ngọc Thuần còn có mâu thuẫn nào khác không?”
Vương Hồi Cường ngẩn ra, “Không, chúng tôi là do chủ nhiệm phân xưởng giới thiệu quen nhau, tính cách của cả hai đều trầm. Cảnh sát Quý, có phải là có manh mối gì rồi không?”
“Không có, vậy nên mới muốn tìm hiểu thêm về những chuyện liên quan đến Lưu Ngọc Thuần.” Quý Trầm Giao nói: “Trước đây trong xưởng đều là lãnh đạo giới thiệu nhỉ?”
Vương Hồi Cường gật đầu, “Không giống như các bạn trẻ bây giờ, đều là tự chọn. Chúng tôi thấy hợp thì đăng ký kết hôn, cũng chẳng có yêu đương gì, sống được là được.”
“Sau khi kết hôn, ông và người nhà bên ngoại của Lưu Ngọc Thuần có qua lại không?”
“Bà ấy không có người nhà, từ quê lên, học xong trường kỹ thuật là vào xưởng luôn.”
Quý Trầm Giao lại hỏi: “Tôi thấy quê quán của bà ấy là thôn Nghĩa Tuyền, hai người từng đến đó chưa?”
“Bà ấy đã không còn sống ở đó nữa rồi, cha mẹ bà ấy mất sớm, hình như là…” Vương Hồi Cường nghĩ nghĩ, “Hình như là mười ba tuổi đã theo người cùng quê lên thành phố rồi.”
Nói xong, Vương Hồi Cường đi vào bếp thêm gia vị cho canh gà. Quý Trầm Giao nhanh chóng sắp xếp lại manh mối, đội trọng án trước đó đã điều tra về cuộc sống thời trẻ của Lưu Ngọc Thuần, nhưng thời gian đã quá lâu, chỉ có thể tra được bà ấy từng sống ở thôn Nghĩa Tuyền. Mà thôn Nghĩa Tuyền tuy hẻo lánh, nhưng rất yên bình, mấy chục năm nay chưa từng xảy ra vụ án nghiêm trọng nào. Cha mẹ Lưu Ngọc Thuần lần lượt qua đời vì bệnh, bà ấy là cô nhi.
Vương Hồi Cường trở lại phòng khách, đột nhiên cảm thán một câu, “Canh gà này vẫn là Ngọc Thuần hầm thơm hơn, tôi làm thế nào cũng không học được.”
Quý Trầm Giao thuận miệng nói, “Nhà ông trước đây đều là do bà ấy nấu ăn à?”
“Tôi cũng nấu, hồi đó bà ấy không có ở nhà, chỉ còn tôi và Tiểu Văn, Tiểu Văn còn nhỏ, không thể để con gái nấu ăn được.” Vương Hồi Cường hồi tưởng lại chuyện quá khứ, “Tôi làm công thì giỏi, nấu ăn thì dở thật, Ngọc Thuần tùy tiện học theo người khác là làm được ngay, canh gà này là lúc đi ra ngoài học…..”
Quý Trầm Giao: “Ra ngoài? Ông nói hồi đó bà ấy không có nhà, là hồi nào?”
Hiện tại thông tin mà đội trọng án nắm được là, sau khi Lưu Ngọc Thuần kết hôn thì vẫn luôn sống ở thành phố Hạ Dung, kể từ khi vào làm việc ở xưởng phụ tùng thì chưa từng chuyển đi nơi nào khác.
Vương Hồi Cường giật mình, “Tôi nói sai gì sao?”
Quý Trầm Giao: “Canh gà này Lưu Ngọc Thuần học ở đâu?”
“Thị trấn Thương Thủy.” Vương Hồi Cường vội nói: “Bà ấy từng ở trấn Thương Thủy một thời gian.”
Giọng Quý Trầm Giao bất giác trở nên căng thẳng, “Bao lâu? Năm nào? Bà ấy đi làm gì?”
Vương Hồi Cường lo lắng kể lại, “Chắc hơn mười năm trước nhỉ? Để tôi nghĩ xem, hình như là mười hai năm trước. Ờ thì, bà ấy cũng chẳng đi làm gì, chỉ là được nhà máy cử đi, hồi đó nhà máy muốn xây một phân xưởng chi nhánh ở đó, vậy nên đã điều một số người đến.”
Quý Trầm Giao chưa từng nghe nói đến chuyện này, điều tra giai đoạn đầu cũng không tra ra được đến mức này.
Vương Hồi Cường lại nói: “Sau đó không xây được, mọi người đều về hết, Ngọc Thuần ở đó nhiều nhất cũng chỉ ba tháng thôi.”
Manh mối mới đồng nghĩa với khả năng mới, Quý Trầm Giao lập tức hỏi lại chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Vương Hồi Cường đành phải ra sức nhớ lại, lại lật ra mấy cuốn album và sổ tay đã ố vàng, xác định Lưu Ngọc Thuần là vào đầu tháng Sáu của mười hai năm trước được điều đến thị trấn Thương Thủy, đến cuối tháng Tám thì về.
Hồi đó nhà máy phụ tùng chưa xác định xây nhà xưởng mới ở đâu, sau khi ban lãnh đạo đi học tập ở mấy thành phố công nghiệp lớn trong nước thì cảm thấy có thể dần dần chuyển sản xuất về các vùng quê, nhưng chuyển đến vùng nào thì lại chưa quyết định được. Vì vậy quyết định trước tiên là điều một số công nhân đi, để bọn họ phân tán đến các thị trấn, cũng không trực tiếp làm việc, mà là tiếp xúc với các nhà máy nhỏ có sẵn ở vùng đó, dự định sau một năm rưỡi thì sẽ gọi công nhân về, đánh giá tổng hợp.
Nhiệm vụ này thoạt nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng những công nhân quen sống ở thành phố không ai muốn đến những thị trấn nhỏ nghèo nàn cả, không tuyển đủ người, một số thị trấn trong kế hoạch cũng đành phải bị loại bỏ.
Nhưng Lưu Ngọc Thuần lại chủ động xin đi, nói muốn thay đổi môi trường thử xem sao. Nhà máy đương nhiên là vui mừng, vốn còn muốn tổ chức một buổi lễ long trọng, nhưng công nhân tình nguyện chuyển công tác quá ít, lãnh đạo cảm thấy quá mất mặt, nên chuyện Lưu Ngọc Thuần và những người khác được điều đi không gây ra bất kỳ sóng gió nào, sau này cũng ít người nhớ đến.
Sau khi Lưu Ngọc Thuần đến thị trấn Thương Thủy thì được sắp xếp học việc tại một nhà máy chế biến thịt bò, hai vợ chồng mỗi tuần gặp nhau một lần, số lần Lưu Ngọc Thuần về rất ít, thường là Vương Hồi Cường mang theo đồ đạc lỉnh kỉnh đến thăm bà ấy.
Nhắc đến khoảng thời gian “Yêu xa” này, lần đầu tiên trên mặt Vương Hồi Cường xuất hiện vẻ hạnh phúc.
“Hồi đó tôi với Ngọc Thuần kết hôn đã mười mấy hai mươi năm rồi, tuy chưa từng cãi nhau, nhưng cũng không tốt như các cặp vợ chồng khác, chúng tôi giống như sống chung với nhau vậy, tình thân thì có, còn tình yêu thì, tôi cũng không biết nữa.”
Nói đến tình yêu, Vương Hồi Cường lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, có lẽ vì ông không quen nói những điều này.
“Có lẽ trong lòng Ngọc Thuần cũng nghĩ như vậy, cho nên mới xin chuyển công tác. Nhưng chuyện này lại trở thành một cơ hội để chúng tôi trở nên tốt hơn. Không biết tại sao, bà ấy ở nhà, tôi không có cảm giác gì, vậy mà bà ấy đi xuống vùng quê, tôi lại thấy nhớ nhung trong lòng.”
“Mỗi tuần đi thăm bà ấy, tôi đều rất vui, giặt quần áo giặt tất cho bà ấy, ăn những món bà ấy nấu cho tôi, bà ấy cũng cười với tôi, chắc cũng vui vì tôi đến thăm nhỉ. Chúng tôi xa nhau, ngược lại lại có chút giống vợ chồng hơn.”
Vương Hồi Cường thở dài, “Ban đầu nhà máy vốn định cử bà ấy đi một năm, kết quả mới có ba tháng đã gọi về, ngày nào cũng sống cùng nhau, cuộc sống lại trở về như trước.”
Thị trấn Thương Thủy thuộc quyền quản lý của thành phố Hạ Dung, không lâu trước đây Quý Trầm Giao đã từng nghe đến cái tên này — Ký Khắc từng đi công tác ở thị trấn Thương Thủy.
Chỉ là trùng hợp sao?
“Sao ba tháng đã về rồi?” Quý Trầm Giao hỏi.
“Không phải là do lãnh đạo cảm thấy làm việc vô ích sao.” Vương Hồi Cường nói: “Đặc trưng của nhà máy cũ chúng tôi là như vậy đó, lãnh đạo thường nghĩ ra một vài ý tưởng nào đó rồi lại thôi. Kế hoạch đó ban đầu vì không ai chịu chuyển đi, suýt nữa đã bị dừng lại ngay từ giai đoạn đầu, sau đó có người chủ động đăng ký, mới miễn cưỡng tiếp tục. Làm được ba tháng, lười làm nữa rồi, chi bằng hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ, tập trung chọn một huyện xây khu xưởng mới.”
Quý Trầm Giao lập tức hiểu ra vì sao điều tra ban đầu lại bỏ sót điểm này. Trong xưởng không ghi chép, lãnh đạo cấp dưới không chịu nói, công nhân không để ý, những gì nên quên đều quên hết, cảm giác tồn tại của Lưu Ngọc Thuần lại quá thấp, có thêm một mình bà ấy cũng không sao, thiếu bà ấy cũng chẳng ảnh hưởng gì. Người nhớ bà ấy từng đến thị trấn Thương Thủy chỉ còn lại người chồng vốn không mấy ân ái với bà.
Quý Trầm Giao lại hỏi: “Bà ấy có kể với ông về cuộc sống ở trấn Thương Thủy không?”
“Có chứ, hồi đó chúng tôi nói chuyện nhiều lắm.” Vương Hồi Cường lại bắt đầu hồi tưởng, ” Công việc ở nhà máy chế biến không dễ làm, nhưng công nhân ở đó đều rất tốt với bà ấy, gọi bà ấy là chị, biết bà ấy là người của nhà máy phụ tùng, muốn kết nối nhờ vả quan hệ, gửi con cái lên thành phố…”
Vương Hồi Cường nghĩ gì nói nấy, đều là những chuyện vụn vặt thường ngày, Quý Trầm Giao cũng không nắm bắt được manh mối đặc biệt nào. Nhưng không sao, có được manh mối về thị trấn Thương Thủy thì hôm nay cũng coi như là có thu hoạch, phần còn lại đội trọng án sẽ tự điều tra.
Vương Hồi Cường nhìn thời gian, có chút khó xử. Ông phải đi đưa canh gà cho mẹ rồi.
Quý Trầm Giao không ngăn cản, nhìn Vương Hồi Cường thu dọn đồ đạc, nhân tiện lại trò chuyện thêm một chút. Vương Hồi Cường cảm kích, nói nhiều hơn một chút, nói đến có một lần mình muốn đến trấn Thương Thủy, nhưng Lưu Ngọc Thuần đột nhiên gọi điện nói tuần đó trong xưởng có hoạt động, bảo ông tuần sau hãy đến.
“Bà ấy ở chỗ chúng tôi thì không tham gia hoạt động gì, hồi đó tôi thấy hơi lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều. Một tuần sau tôi mới đi.”
Viện dưỡng lão nằm giữa đường Cảm Tử và cục cảnh sát thành phố, cũng không mất bao nhiêu thời gian, vậy nên Quý Trầm Giao dứt khoát cho Vương Hồi Cường đi nhờ xe. Vương Hồi Cường không ngừng cảm ơn, khi cửa sổ xe sắp đóng lại, ông đột nhiên gọi Quý Trầm Giao lại, như đã lấy hết can đảm nói, “Cảnh sát Quý, tôi không biết vì sao Ngọc Thuần lại bị hại, nhưng tôi biết con gái tôi chắc chắn vô tội, gia đình chúng tôi chỉ là người dân bình thường, thật sự không có cái gan làm chuyện đó đâu.”
Quý Trầm Giao trở lại cục cảnh sát, lúc đang định tra trên hệ thống về những vụ án xảy ra ở thị trấn Thương Thủy trong mười mấy năm gần đây, thì nghe thấy tiếng bước chân nhanh như bay vang lên trên hành lang, tiếng bước chân đó còn phanh gấp ở cửa, phanh như bánh xe trượt đi, nom rất ra dáng, nghe thôi đã biết là Thẩm Tê.
“Anh! Nhiệm vụ mà lần trước anh giao cho em điều tra mục đích chuyến công tác của Ký Khắc, em đã tra ra được một chuyện rồi!”
Quý Trầm Giao: “Ừ?”
“Chúng ta đã biết tất cả các thành phố và thị trấn mà Ký Khắc đã từng đến, tuy phần lớn đều có những ‘vụ án không chính thức’ chưa được giải quyết, nhưng vụ việc được xã hội quan tâm nhất hồi đó lại là ở thị trấn Thương Thủy!”
Ánh mắt Quý Trầm Giao nhanh chóng trở nên sắc bén, “Vụ án gì?”
Thẩm Tê lập tức nhét một cái máy tính bảng vào tay Quý Trầm Giao, “Chính là vụ án này! Đường Hồng Đình bị sát hại ở chợ đêm!”
Mười hai năm trước, ở thị trấn Thương Thủy đã xảy ra một vụ án mạng gây chấn động một thời, một nữ sinh tên là Đường Hồng Đình (mười chín tuổi) thi trượt đại học, sắp ôn thi lại thì bị giết chết, thi thể bị vứt trên con phố sầm uất nhất thị trấn.
Mẹ của Đường Hồng Đình đã mất vì bệnh khi cô học tiểu học, cha làm việc trong mỏ than đen, sau đó ông gặp tai nạn rồi cũng mất. Cô sống nương tựa vào bà ngoại, thành tích học tập khá tốt, nhưng năm đầu tiên thi thiếu mấy điểm so với trường đại học mình mong muốn, nên đã chọn ôn thi lại.
Ôn thi lại không được miễn học phí, đối với gia đình nghèo khó này, học phí giống như một ngọn núi lớn. Học sinh lớp 12 của trường trung học Thương Thủy bắt đầu học vào ngày 1 tháng 8, nhưng áp lực học tập tương đối nhẹ hơn so với sau khi chính thức khai giảng vào tháng 9. Đường Hồng Đình định dùng tháng này vừa học vừa làm thêm, ban ngày lên lớp, buổi tối hát ở con phố quán bar duy nhất trong thị trấn.
Xác của cô được phát hiện trong một thùng giấy trên con phố này, trên người có ba vết thương do vật sắc nhọn gây ra, dựa vào lực và góc độ, có thể phán đoán hung thủ không chỉ một người.
Nhưng mà, lúc đó camera công cộng ở thị trấn Thương Thủy rất ít, con phố quán bar lại nổi tiếng hỗn loạn, không có một cái camera nào ở hiện trường, những người hiếu kỳ vây xem lại phá hủy hết những dấu vết phạm tội có thể để lại.
Ban đầu đồn công an thị trấn Thương Thủy không báo cáo vụ án lên thành phố, cho rằng tự mình có thể phá được vụ án, nhưng mất nửa tháng trời, ngoài việc xác định được hung thủ không chỉ có một người, thì không điều tra ra được gì nữa.
Lúc này, thời gian vàng để điều tra đã trôi qua, phân cục và cục cảnh sát thành phố tiếp quản vụ án, nhưng do thiếu manh mối, phương tiện kỹ thuật bị hạn chế và một loạt nguyên nhân khác, cuối cùng khiến vụ án này trở thành vụ án treo bụi bặm.
Ánh mắt Quý Trầm Giao dừng lại trên thời gian xảy ra vụ án — ngày 20 tháng 8, lúc đó Lưu Ngọc Thuần đang ở thị trấn Thương Thủy!
Vương Hồi Cường từng nhắc đến việc Lưu Ngọc Thuần không thích tham gia vào các hoạt động tập thể, nhưng có một tuần vì nhà máy chế biến thịt bò có hoạt động, nên không cho ông ấy đến.
Quý Trầm Giao lập tức gọi điện cho Vương Hồi Cường, nhưng Vương Hồi Cường không nhớ ra thời điểm cụ thể, “Thật sự không nhớ được, dù sao thì cũng là mùa hè, rất nóng.”
Mùa hè ở thành phố Hạ Dung rất dài, thường bắt đầu từ sau ngày 1 tháng 5, mùa hè nóng bức sẽ kéo dài đến tháng 10. Câu trả lời của Vương Hồi Cường không thể nói lên được gì cả.
Quý Trầm Giao đặt điện thoại và máy tính bảng xuống, sắc mặt nghiêm trọng, mày nhíu chặt.
Trước khi nhìn thấy kết quả này, anh không hề liên hệ Lưu Ý Tường (Hoàng Huân Đồng giả), Ký Khắc và Lưu Ngọc Thuần với nhau, nhưng đột nhiên thị trấn Thương Thủy giống như đã mở ra một vòng xoáy hỗn loạn, cuốn tất cả các mạch truyện vào trong đó.
Ký Khắc là một “người quan sát” có nhân cách phạm tội, thích “thu thập tội ác” trong quá trình đi công tác, dưới sự can thiệp của ông ta, ba vụ án mạng mười mấy năm trước đến tận bây giờ mới được làm sáng tỏ, mà hung thủ thì vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật suốt mười mấy năm.
Đội trọng án xuất phát từ suy nghĩ “thu thập tội ác” của ông ta, xác minh những nơi ông ta từng đến, điều tra các vụ án mạng và sự kiện quan trọng ở địa phương đó, lúc này mới tìm ra vụ án Đường Hồng Đình ở thị trấn Thương Thủy.
Mà thời gian xảy ra vụ án Đường Hồng Đình lại trùng khớp với thời gian Lưu Ngọc Thuần được điều đến thị trấn Thương Thủy, hơn nữa, việc điều tra theo logic thông thường đối với Lưu Ngọc Thuần lại không thể khoanh vùng được nghi phạm.
Thẩm Tê nghe Quý Trầm Giao gọi điện thì ngớ người ra, “Anh, cái này….. chẳng phải là đang điều tra Ký Khắc sao? Sao lại liên quan đến Lưu Ngọc Thuần rồi?”
Quý Trầm Giao cũng không làm rõ được mối quan hệ trong đó, hoặc có lẽ căn bản là không có quan hệ gì, chỉ là hôm nay anh biết được Lưu Ngọc Thuần từng đến thị trấn Thương Thủy, trong đầu toàn là thị trấn Thương Thủy, nên tự động liên hệ Ký Khắc và Lưu Ngọc Thuần với nhau.
“Tôi không biết.” Quý Trầm Giao nói thẳng.
Thẩm Tê càng ngớ người hơn, thần tượng của cậu ta, anh của cậu ta, vậy mà cũng có lúc không trả lời được câu hỏi của cậu ta sao?
Tinh thần tín ngưỡng của Tiểu Thẩm thích kẻ mạnh đã bị lung lay một chút.
Lương Vấn Huyền cũng đã xem xong vụ án của Đường Hồng Đình, “Tiểu Thẩm, Ký Khắc đến trấn Thương Thủy vào năm nào?”
Thẩm Tê: “Theo hồ sơ công tác của ông ta thì là mười tám năm trước, vào tháng 5.”
Lương Vấn Huyền: “Vụ án Đường Hồng Đình xảy ra mười hai năm trước. Chúng ta hãy phân tích một chút nhé, cách nhau sáu năm, vụ án này tuy ảnh hưởng lớn, hung thủ vẫn chưa bị bắt, nhưng nếu cứ khăng khăng cho rằng có quan hệ gì đó với Ký Khắc, tôi cảm thấy có hơi gượng ép.”
Thẩm Tê gãi đầu, “Mấy anh bảo em tra thì em đi tra, hình như là có hơi gượng ép nhỉ?”
Quý Trầm Giao lại nói: “Nếu sau này Ký Khắc còn đến thị trấn Thương Thủy nữa thì sao? Không phải với danh nghĩa đi công tác?”
Thẩm Tê: “Cái này…. thì không tra được rồi.” Dù chuyên gia an ninh mạng giỏi đến đâu thì cũng chỉ có thể dựa vào dữ liệu, không có dữ liệu thì không có cách nào xác minh được.
“Đừng vội, ít nhất chúng ta cũng đã tìm được thị trấn Thương Thủy rồi.” Lương Vấn Huyền phát huy triệt để tâm thái Phật hệ, “Tạm gác Ký Khắc lại, khi xảy ra vụ án thì Lưu Ngọc Thuần lại đang ở trấn Thương Thủy đấy thôi.”
Quý Trầm Giao tỉnh táo lại một chút, “Ngày mai tôi sẽ đến trấn Thương Thủy. Anh Lương, chuyện theo dõi Ký Hành….”
“Cứ giao cho tôi.”
Vừa tan làm, Quý Trầm Giao nhận được điện thoại của Chu Vân, bà nói xem tin tức thấy thành phố Hạ Dung liên tiếp xảy ra các vụ án, nên gọi điện quan tâm đến sức khỏe của anh.
Quan hệ của Quý Trầm Giao với cha mẹ nuôi vẫn luôn rất tốt, bọn họ không thể sinh con, vậy nên đã dồn hết tình thương con cái cho anh. Anh mang ơn họ rất nhiều.
Nhưng có lẽ vì cha mẹ nuôi đều là những người lý trí và kiềm chế, trong tính cách của anh cũng có một mặt lạnh nhạt, bạc tình, nên họ không giống như nhiều gia đình khác, dựa dẫm vào nhau, vô tư trò chuyện.
Họ giống như là đối tác hơn, cùng nhau điều hành một gia đình, mỗi tháng sẽ gọi điện hai ba lần, nội dung không gì khác ngoài công việc có bận không, sức khỏe có tốt không, đã ăn gì chưa. Dùng sự khách khí, lịch sự để duy trì một sự cân bằng có vẻ xa cách, nhưng thực tế cả hai bên đều cảm thấy thoải mái.
“Con bảo vệ nhân dân, nhưng cũng phải biết quý trọng bản thân.” Chu Vân nói: “Mẹ gửi cho con một ít cà chua, mấy hôm trước mẹ đi hái, hôm nay xem thì đã giao đến trạm gởi đồ ở khu nhà con rồi. Con tự nấu chút canh mà uống, người yếu rồi thì làm sao được…”
Quý Trầm Giao nhớ đến các bước làm món súp cà chua đặc của Lăng Liệp lần trước, cảm thấy cũng không mất bao nhiêu thời gian, nên đã đồng ý, “Con sẽ đi mua tôm ngay đây, tối nay nấu canh.”
Chu Vân rất vui mừng. Hai mẹ con lại nói chuyện thêm một lát, lúc này mới kết thúc cuộc gọi.
Cà chua được gửi đến khu nhà của cục cảnh sát, Chu Vân không biết anh đã chuyển về căn hộ nhỏ cũ. Quý Trầm Giao đến siêu thị, thấy người ta vớt tôm lích kích, vốn định mua một hộp tôm nõn đông lạnh cho xong, nhưng chị gái vớt tôm nhiệt tình giới thiệu tôm sống tốt, bổ thận tráng dương, Quý Trầm Giao chỉ ngẩn người một thoáng, trong giỏ hàng đã bị chị gái đó bỏ vào một túi tôm sống đang nhảy tanh tách.
Thôi cũng được.
Sau đó, anh lại mua hai cái bắp ngô, một túi nấm hỗn hợp. Đến trạm gửi đồ lấy hàng, chú bảo vệ lại nói, “Tôi thấy là rau tươi, không để được lâu, nên đã mang đến nhà cho cậu rồi đấy!”
Quý Trầm Giao: “…”
Các chú quá nhiệt tình, Lăng Liệp lại được người lớn tuổi yêu thích, nhưng Quý Trầm Giao muốn nói, đó là cà chua của tôi!
Lần này Quý Trầm Giao không gõ cửa, trực tiếp lấy chìa khóa mở, trong nhà yên tĩnh và sạch sẽ, Lăng Liệp không có ở nhà, cà chua đều được đặt trong tủ lạnh.
Quý Trầm Giao vốn định lấy mấy quả về nhà nấu canh, nhưng cả một ngày bận rộn, còn hạ mình đi mua đồ ăn, thực sự đói bụng không chịu được nữa rồi. Lăng Liệp chỉ mất 15 phút là nấu xong một nồi canh, anh cũng có thể.
Nhưng có những việc nhìn thì rất đơn giản, tự mình bắt tay vào làm rồi mới phát hiện không đơn giản như vậy. Quý Trầm Giao – đội trưởng đội trọng án toàn năng, thành viên đội đặc nhiệm hỗn hợp – lần đầu tiên nấu canh cà chua bắp ngô đã thất bại.
Quý Trầm Giao đã gặp rắc rối ngay ở khâu sơ chế tôm.
Anh thấy Lăng Liệp rút chỉ đen ở lưng tôm trước rồi mới cho vào chảo rán, rán lấy dầu tôm để dùng. Anh vụng về trong việc sử dụng dao kéo, loay hoay mãi lại cắt vào ngón tay cái một đường, hứng thú giảm đi một nửa, những khâu sau thì làm qua loa, dứt khoát cho ngô, cà chua, nấm hương vào nồi hầm chung.
Lần đầu tiên tắt bếp, ngô chưa chín. Lần thứ hai tắt bếp, ngô thì chín rồi, nhưng tôm đã dai như gỗ. Vị tổng thể cũng không ngon, hoàn toàn không có cái độ đậm “đặc” của canh cà chua.
Anh suy nghĩ có phải là do chưa cho thêm tương cà chua không, nhưng Lăng Liệp cũng không cho. Trong nhà có một chai, là lúc mua đồ healthy thì được tặng. Anh cho luôn nửa chai vào, canh thì đặc rồi, nhưng vừa uống là toàn vị phụ gia.
Loay hoay nửa tiếng mà chỉ làm ra thứ này, Quý Trầm Giao chỉ ăn được phần ngô, vị còn tạm được, những thứ còn lại thì đều đổ hết.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa, Quý Trầm Giao nhìn căn bếp hỗn độn, đột nhiên có chút chột dạ.
Lăng Liệp đứng ở cửa bếp, “Oa…”
Quý Trầm Giao: “…”
“Phỏng vấn một chút.” Lăng Liệp cầm một chiếc micro không khí, “Đội trưởng Quý, anh đã phá hủy căn bếp của tôi thành ra như thế này bằng cách nào vậy? Hôm nay lúc tôi ra khỏi nhà, nó còn sạch sẽ như bàn mổ được anh An Tuần dọn dẹp ấy.”
Hết chương 37.
Tác giả có điều muốn nói:
Đội trưởng Quý chột dạ.jpg