Chương 38: 000002 – Bụi Trần

 

Chương 38: 000002 – Bụi Trần

 

Một lớp cửa kính phủ bụi, ngăn cản làn gió mùa hè yếu ớt, nhưng không ngăn được tiếng ve kêu râm ran.

 

Ba người nhìn chằm chằm vào bốn chữ “Không tìm thấy người này” trên hình chiếu.

 

Im lặng một lúc, Vưu Thụ gửi yêu cầu gọi thoại cho Cao Hồng đang ở khu trung tâm thành phố mát mẻ, không biết người đó đang làm gì, mãi một lúc lâu sau mới bắt máy.

 

Vưu Thụ ấp úng: “Cảnh sát Cao, kết quả DNA của xác chết ở khu phố Đồng Hoa…”

 

“Sao vậy?” Giọng Cao Hồng uể oải.

 

Vưu Thụ nói: “Không tìm thấy người này trong cơ sở dữ liệu hộ tịch.”

 

“Ồ…” Cao Hồng không có vẻ gì ngạc nhiên, “Không sao, chắc là người không có hộ khẩu. Khu phố Đồng Hoa có rất nhiều người như vậy, không có gì lạ.”

 

Xác chết vô danh trong căn phòng bỏ hoang, vụ án này ngay từ đầu đã bị bỏ bê, không ai muốn xử lý, cũng không ai coi trọng.

 

Khu phố Đồng Hoa là nơi ngư long hỗn tạp, buôn bán bất hợp pháp, băng nhóm bạo lực và ma túy hoành hành, mức độ nghiêm trọng hơn thế này nhiều, Sở cảnh sát thành phố Cass vốn đã thiếu nhân lực, an ninh công cộng ở khu trung tâm mới là trọng tâm công việc của bọn họ.

 

Còn khu phố Đồng Hoa, cứ qua loa là được rồi.

 

Huống chi chết lại là người không có hộ khẩu, càng không đáng để tốn công tốn sức.

 

Cao Hồng vắt chéo chân, uống một ngụm trà Ceylon vừa pha, nói với đám nhóc: “Không cần điều tra nữa, các cháu đi chơi đi. Một lát nữa nhà tang lễ sẽ đến chở cái xác đi.”

 

Cuộc gọi bị ngắt. Ruồi muỗi vẫn đang bay lượn.

 

Ba người im lặng bước ra khỏi căn hộ, cửa vừa đóng lại, ngăn cách giòi bọ và mùi thối rữa ở phía sau, Ngôn Dương rất để tâm đến thái độ thờ ơ của Cao Hồng: “Người này sẽ được xử lý như thế nào? Không nhận ra mặt, không tra ra thân phận, cứ như vậy lặng lẽ chết đi, không ai nhớ đến anh ta sao?”

 

Vưu Thụ nói: “Chưa chắc đâu.”

 

Ngôn Dương nói: “Nếu có người nhớ đến anh ta thì sao có thể chết nhiều ngày như vậy mà không ai báo mất tích?”

 

Vưu Thụ câm nín, nghĩ đến cảnh tượng cái chết cô quạnh trong căn phòng, cũng có chút buồn bã.

 

Du Phùng vẫn thản nhiên, không hề đồng cảm với sự thất vọng của hai người: “Đừng nghĩ nữa, cái xác sẽ được đưa đi, quy trình khám nghiệm tử thi vẫn phải thực hiện.”

 

“Ngày mai sẽ có kết quả.”

 

Ngôn Dương lập tức hiểu ra, xem ra vẫn còn hy vọng xác nhận danh tính của người chết.

 

Vưu Thụ ngạc nhiên: “Nhưng cảnh sát Cao không phải nói không điều tra nữa sao?”

 

Ngôn Dương bĩu môi, xuống lầu: “Chắc là những vụ án anh ta không điều tra nhiều lắm rồi.”

 

Cậu quay sang nhìn Du Phùng, nở nụ cười tinh quái thường thấy: “Nhìn mức độ lười biếng của Sở cảnh sát Cass, chắc hệ thống nội bộ sẽ không quá nghiêm ngặt.”

 

Du Phùng hiểu ý gật đầu: “Tối nay sẽ làm.”

 

Vưu Thụ nghe vậy, trong lòng bắt đầu lo lắng, từ nhỏ đến lớn Ngôn Dương và Du Phùng có thể nói là thiên phú dị bẩm, cho dù gây họa thì cũng vì có năng lực nên thường được khoan dung, còn anh ta tuy các loại kiểm tra cũng đều xuất sắc, nhưng chung quy vẫn kém hơn, tuân thủ quy tắc đối với anh ta an toàn và thoải mái hơn.

 

Vưu Thụ vội vàng đuổi theo, ngăn cản: “Hai người định làm gì? Bị phát hiện thì sao? Chúng ta đến để thực tập, đừng làm loạn!”

 

“Không sao, tôi chỉ tò mò muốn xem thôi, yên tâm, sẽ không bị phát hiện đâu.” Ngôn Dương rất tự tin, dù sao thì loại chuyện xâm nhập hệ thống này cậu và Du Phùng đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, kinh nghiệm phong phú, đảm bảo không để lại dấu vết.

 

Ba người bước ra khỏi cửa căn hộ khi trời đã tối.

 

“Cậu ngửi xem. Có phải người tôi đã hôi rồi không?” Ngôn Dương kéo cổ áo thun trắng của mình, đưa lại gần mũi Du Phùng.

 

Du Phùng cúi đầu ngửi nhẹ: “Ừ.” Thực ra khứu giác của hắn đã tê liệt rồi, không ngửi được gì cả.

 

Lúc hoàng hôn, con hẻm nhỏ bỗng trở nên ồn ào, ánh chiều tà phủ lên thế gian một lớp màu vàng ấm áp, ngay cả lá cây hoàng giác cũng trở nên dịu dàng.

 

Một cơn gió mang theo hơi ấm thổi đến, xua tan đi không ít u ám vừa rồi ở hiện trường.

 

Những người tan làm vội vã trở về nhà, trẻ em tan học đeo cặp sách nô đùa, một cô bé buộc tóc đuôi ngựa kéo theo quả bóng bay, chạy vào trong hẻm, vô tình giẫm lên chân Ngôn Dương: “Á, đôi giày của tôi màu trắng đấy!”

 

“Haha xin lỗi anh đẹp trai nhé!” Một chuỗi tiếng cười trong trẻo vang lên, cô bé chạy mất.

 

Nụ cười trên mặt Du Phùng thoáng qua: “Tối nay phải tự mình làm cậu bé độc lập đánh giày rồi.”

 

Ngôn Dương hừ một tiếng: “Đánh giày thì có gì.” Lại cảm thán: “Ở đây có nhiều trẻ con thật, năng động hơn Phi Thành nhiều. May mà có hai người, nếu không tôi cũng không biết hồi nhỏ có thể chơi với ai.”

 

Vưu Thụ đi từ phía sau lên, sóng vai cùng hai người: “Bây giờ tỷ lệ sinh sản của cả đế quốc thấp như vậy, chúng ta được sinh ra đã rất may mắn lắm rồi.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Ngôn Dương phản bác: “Tỷ lệ sinh sản có thấp thì trẻ con ở khu phố Đồng Hoa chẳng phải vẫn chạy đầy đất đấy sao? Tôi đầu thai ở đây chẳng phải xác suất sinh ra tăng lên đáng kể à?”

 

Vưu Thụ nghe vậy thì mỉa mai: “Cậu sinh ra ở đây mà mười sáu tuổi có thể đến sở cảnh sát thực tập à? Những người sinh ra ở đây rất khó được học hành, sống lay lắt đến hai mươi mấy tuổi cũng chỉ có thể làm những công việc rất thấp kém.”

 

Ngôn Dương cười ha hả: “Chưa chắc!” Nâng tay vồ lấy hư không: “Tôi chính là con cá lọt lưới trong tay số phận!”

 

Ánh hoàng hôn kéo dài bóng của ba người, bọn họ vừa nói chuyện vừa bước ra khỏi con hẻm.

 

Trên đường chính của khu phố Đồng Hoa, những người bán hàng rong đều đã bày hàng, bỗng nhiên xuất hiện một con phố ẩm thực.

 

Phi Thành là thủ đô của đế quốc, quản lý công cộng rất nghiêm ngặt, ba người từ nhỏ lớn lên ở đó, chưa từng thấy cảnh tượng bán hàng rong tự do mà hương thơm ngào ngạt như vậy, vừa mới lạ vừa náo nhiệt. Cái chết trong căn hộ vừa rồi chợt bị không khí ồn ào náo nhiệt trước mắt xua tan.

 

“Này, bên kia có bán kem! Vị sầu riêng cay, thử không?” Ngôn Dương huých khuỷu tay vào Du Phùng.

 

“Cậu vừa nôn chưa đủ à?” Du Phùng từ chối.

 

Ngôn Dương tiếp tục nài nỉ: “Này, tôi không ăn, cậu ăn thay tôi.”

 

Du Phùng giữ vững lý trí: “Không ăn, nghe tên đã thấy có độc rồi. Để Vưu Thụ ăn thay cậu đi.”

 

Ngôn Dương không có ý tốt xúi giục: “Ăn đi, tôi chưa từng nghe nói đến vị này, biết đâu là đặc sản của thành phố Cass thì sao, không ăn thì tiếc đấy!”

 

“Khu Rừng Kỳ Lạ tri ân khách hàng, hôm nay có khuyến mãi lớn! Toàn bộ đồ uống giảm giá 60%! Mấy cậu em, đừng bỏ lỡ nhé!” Một người đàn ông đầu đinh đang phát tờ rơi trên phố, mái tóc ngắn được nhuộm màu đỏ rực.

 

Ngôn Dương nhìn qua, thì ra thời đại này vẫn còn người rao quảng cáo trên phố, cậu nhận lấy tờ rơi: “Đi không? Nghe nói quán bar ở khu phố nghèo này không giới hạn độ tuổi, rượu lại đặc biệt mạnh!”

 

Du Phùng nắm lấy cổ áo sau lưng Ngôn Dương, như túm lấy một chú thỏ trắng đang nhảy loạn xạ: “Yên phận đi ông tướng.”

 

Ngôn Dương thành khẩn: “Đi xem thử đi, tôi chưa từng đến quán bar.”

 

Du Phùng nhìn đôi mắt long lanh tràn đầy mong đợi của cậu. Không nói gì.

 

Ba người cầm kem vị sầu riêng cay, đón gió chiều, đứng trước Khu Rừng Kỳ Lạ, ánh đèn nhỏ uốn thành hình hoa leo có màu sắc kỳ lạ, ánh sáng màu tím ma mị, lại rất hợp với bầu không khí cũ kỹ ở con hẻm này.

 

“Đi thôi, còn do dự gì nữa?” Ngôn Dương vui vẻ tiến lên, đẩy cửa Khu Rừng Kỳ Lạ ra.

 

Tiếng trống dồn dập hòa lẫn với ánh đèn mờ ảo màu xanh tím, ngay lập tức nhấn chìm cậu.

 

Những thân hình uyển chuyển trên sàn nhảy, theo nhịp điệu lúc lên lúc xuống, tiếng hò reo vang dội.

 

Du Phùng và Vưu Thụ tìm thấy Ngôn Dương ở quầy bar.

 

Nhìn bartender đang đưa cho cậu một ly chất lỏng màu tím đỏ, ánh đèn mờ ảo trên chiếc ly chân cao, trông như một chén máu rực rỡ.

 

Du Phùng hơi sốt ruột, chen qua đám đông, nhanh chóng bước về phía Ngôn Dương.

 

Ngôn Dương đang nhìn những bọt khí trong ly, cậu thấy rất mới lạ, đột nhiên một bàn tay với các khớp xương rõ ràng nắm lấy miệng ly, cướp lấy ly cocktail vừa mới nhận được.

 

“Đừng uống.” Du Phùng nói.

 

“Tôi không định uống…”

 

Ngôn Dương chưa dứt lời, đã thấy ánh mắt Du Phùng nhìn qua cậu, hướng về phía sau cậu.

 

Ngôn Dương quay người lại, thấy một người bị ấn vào tường rất thô bạo, thân hình bị che khuất hơn phân nửa, không phân biệt được là nam hay nữ.

 

Trong góc tối, chỉ thấy cổ tay gầy guộc vòng qua cổ người đàn ông, các khớp ngón tay thỉnh thoảng sẽ co lại, hàng chân mày nhíu chặt lộ ra vài phần đau đớn không rõ ràng, mái tóc ngắn màu nâu nhạt hơi ướt đẫm mồ hôi.

 

Người đàn ông trên cơ thể người đó càng lúc càng mạnh bạo, một lúc sau thì dừng lại, thở hổn hển như sắp chết đuối, hắn ta đứng thẳng dậy, rút ra một xấp tiền màu xám ném vào mặt người kia, những tờ tiền đó lại rơi xuống mặt đất, như những mảnh giấy vụn lớn.

 

Người đàn ông trên cơ thể người kia bỏ đi, lúc này Ngôn Dương mới nhìn rõ, đó là một cậu bé.

 

Trông giống như cùng tuổi với bọn họ.

 

Cậu bé chỉnh lại quần áo xộc xệch của mình, hơi loạng choạng quỳ một gối xuống đất, vẻ mặt thờ ơ nhặt từng tờ tiền màu xám.

 

Ngôn Dương sững sờ, vừa rồi cậu một lòng hướng về quầy bar, không chú ý đến góc khuất có ánh đèn lập lòe lại có giao dịch trần trụi như vậy.

 

Cậu quay đầu lại nhỏ giọng hỏi bartender.

 

Bartender nhìn theo hướng cậu chỉ: “Ồ, cậu ta à, tên là Nhạc Nhan, tôi thấy cậu ta vài lần rồi.”

 

Hết chương 38.

 

Chương 38: 000002 – Bụi Trần

Ngày đăng: 27 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên