Chương 38

 

Chương 38:

 

Cố hết sức, cuối cùng cũng kịp chuẩn bị xong bánh mì trước khi mở cửa. Khách hàng mua bánh sừng bò còn thốt lên: “Ôi, bánh còn nóng hổi nè!”.

 

Du Du đang vệ sinh máy pha cà phê, Lang Dương Dương đưa hóa đơn cho vị khách quen: “Hôm nay bánh ra lò hơi muộn một chút.”

 

“À phải, hôm nay có thể để dành cho tôi một ổ bánh bông lan khoai môn cuộn được không? Cả ổ luôn.” Vị khách nói, đồng thời lấy điện thoại ra, chuẩn bị quét mã thanh toán.

 

Lang Dương Dương cười: “Được chứ, khi nào quý khách lại lấy bánh thì thanh toán cũng được.”

 

Cô gái mỉm cười: “Vâng, cảm ơn anh. Tan làm em sẽ ghé lấy, em mua cho con bé em gái đang học ở trường nội trú.”

 

Lúc này không có ai xếp hàng, Lang Dương Dương cũng tự nhiên trò chuyện với cô vài câu.

 

“Là cô bé đi cùng cô vào cuối tuần trước phải không?”

 

“Vâng vâng vâng, con bé rất thích ăn loại bánh này, tiếc là mỗi tháng chỉ được về nhà một lần.”

 

“Bây giờ trẻ con đi học cũng vất vả lắm.”

 

“Đúng vậy. Vậy cảm ơn anh chủ quán, em đi trước đây, tạm biệt.”

 

“Tạm biệt.”

 

Lang Dương Dương nhìn cô gái xách túi giấy bước nhanh rời đi, lúc ra cửa, chiếc váy xếp ly dài bị gió xuân thổi bay bay, ánh nắng chiếu rọi trên vai cô gái.

 

Lang Dương Dương cúi đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, lau tay chuẩn bị quay vào phòng nướng bánh tiếp tục làm việc.

 

Sau cơn mưa lớn mấy hôm nay là chuỗi ngày nắng đẹp, có vẻ như mùa xuân mưa phùn ở thành phố Trường Khê thực sự đã qua rồi.

 

Trong phòng nướng bánh, lò nướng vẫn còn hơi ấm, Lang Dương Dương đang đập trứng vào tô, một tô đựng lòng đỏ, một tô đựng lòng trắng.

 

Du Du tranh thủ bật nhạc.

 

Là một bài hát rất hợp cảnh, bài “Tháng Năm” của nhóm SHE. Giọng ca nữ trong trẻo, ngọt ngào tràn ngập mọi ngóc ngách trong tiệm Brookside.

 

Tháng năm là mùa hè vừa mới chớm nở.

 

Bận rộn đến tận trưa mới xong việc, Lang Dương Dương kiểm tra bài tập của Hiểu Văn xong rồi mới về nhà. Hiểu Văn vẫn chưa thực sự thành thạo trong việc kiểm soát nguyên liệu, nhưng một số món bánh đặc trưng của tiệm thì cô ấy đã có thể làm khá ổn.

 

Lẽ ra Trang Thạc sẽ quay lại đón Lang Dương Dương, bởi vì hôm nay anh cũng không bận. Nhưng Lang Dương Dương cảm thấy chạy đi chạy lại như vậy rất phiền phức, quãng đường một chiều hơn hai mươi cây số, cứ chạy như vậy thì tốn kém tiền xăng dầu.

 

Cuối cùng, Lang Dương Dương kiên quyết, cậu sẽ tự mình bắt xe taxi đến đó.

 

Trên đường đi, Vương Chí Quân nhắn tin báo đã đến nơi, Lang Dương Dương nhắn tin lại cho hắn, nhưng hắn không trả lời, chắc là đang bận túi bụi.

 

Tàu ngầm ở thành phố Trường Khê không phát triển, khu Nam Khê lại là quận hành chính xa xôi nhất, chỉ có tự mình lái xe mới thuận tiện.

 

Lang Dương Dương bắt xe đến ngã ba đường quốc lộ dẫn vào trang trại, phía trước có công nhân đang sửa chữa đường, xe khó vào nên Lang Dương Dương bảo tài xế dừng ở đây, cậu tự đi bộ vào trong.

 

Cậu thầm nghĩ, vậy Trang Thạc lái xe vào bằng cách nào?

 

Vừa xuống xe, Trang Thạc đã gọi điện thoại đến, Lang Dương Dương còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng Trang Thạc gọi tên mình từ xa.

 

“Dương Dương—”

 

Lang Dương Dương cúp điện thoại, vẫy tay với anh.

 

Lang Dương Dương nhảy xuống ruộng khoai lang bên đường, cẩn thận bước qua, đứng bên đường chờ Trang Thạc đến.

 

“Vừa rồi quên không nói với em, bên này đang sửa đường nên xe vào không được.” Trang Thạc bốc đầu xe máy rất ngầu, chống hai chân xuống đất: “Mời lên xe.”

 

Lang Dương Dương ngồi lên yên sau xe máy của anh, hỏi: “Vậy xe anh đâu?”

 

Trang Thạc: “Anh lái xe đi đường trong thôn Trần Gia vào, thực ra đường bên đó còn gần hơn, nhưng đường hơi xấu.”

 

“Lôi Công đâu?” Lang Dương Dương hỏi, sáng nay Trang Thạc đã đưa Lôi Công đến trang trại, mấy hôm nay trời đẹp, Lang Dương Dương lại bận rộn nên Trang Thạc bèn dắt Lôi Công đi làm cùng, nói là để nó chạy nhảy trong trang trại cho giảm béo.

 

Như vậy, Lôi Công có chỗ để chạy nhảy, Lang Dương Dương cũng không cần phải dắt chó đi dạo, sẽ nhàn hạ hơn một chút.

 

Trang Thạc nhìn ngó xung quanh, không thấy bóng dáng chú chó đâu: “Nó quen với Đại Hoàng, Tiểu Hắc rồi thì thích chạy đến bãi bồi bên kia chơi, dọa lũ cừu không dám ra đó luôn.”

 

Lang Dương Dương mắng yêu một câu con chó thối.

 

Sáng sớm nay đã phải dậy sớm, lại còn phải ra sân bay, rồi lại làm bánh ngọt, về nhà nhận hai bưu kiện, chỉ ăn được hai cái bánh sừng bò, uống một cốc cà phê, lúc này cậu dựa đầu vào lưng Trang Thạc ngáp một cái.

 

“Chưa ngủ trưa hả?”

 

“Ừ.”

 

“Chắc là cũng chưa kịp ăn cơm trưa?”

 

“Ừ, đói bụng.”

 

Xe máy chạy qua cánh cổng in dấu chân chó, tiến vào địa phận trang trại, nhìn cánh đồng lúa xanh mướt, Lang Dương Dương cảm thấy mắt mình cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

 

“Hôm nay ăn cơm sớm, mọi người đều ăn cơm trưa xong rồi, về anh nấu cho em bát mì, được không?” Trang Thạc hỏi.

 

Lang Dương Dương: “Được.”

 

Không bao lâu sau đã nhìn thấy khu nhà ở, Lang Dương Dương nhìn thấy trên giàn tre hình như có dưa chuột, cậu vỗ nhẹ vào lưng Trang Thạc: “Kia là dưa chuột phải không?”

 

Trang Thạc phanh xe gấp: “Phải.”

 

Lang Dương Dương xoa xoa chiếc mũi bị đập đau: “Có thể hái một ít ăn không? Em rất thích gặm dưa chuột sống.”

 

“Tất nhiên là được.” Trang Thạc để Lang Dương Dương xuống xe, tự mình dựng xe gọn gàng: “Đi, chúng ta đi hái một ít, ngày nào cũng hái những quả rất non.”

 

Dưa chuột mùa này là lứa đầu tiên, trang trại trồng hai mẫu, là giống dưa chuột địa phương, năng suất cao, ăn giòn, hương vị dưa rất đậm.

 

Người dân địa phương thường dùng để làm nộm và nấu canh chua chay.

 

Ăn sống cũng rất ngon, nhưng hiện nay hoa quả dưa chuột đã rất phổ biến trên thị trường, nếu ăn sống thì mọi người cũng có nhiều sự lựa chọn hơn.

 

Hai người nhảy xuống đường, dẫm lên bờ ruộng đi vào trong một chút.

 

“Bên đường nhiều bụi, chúng ta hái những quả bên trong.” Trang Thạc đi phía trước dẫn đường, thấy chỗ nào được rồi mới dừng lại.

 

Bờ ruộng chỉ rộng khoảng mười lăm phân, Lang Dương Dương đi không quen, loạng choạng dừng lại bên cạnh Trang Thạc, được Trang Thạc đỡ mới đứng vững.

 

“Nhiều dưa chuột non quá.”

 

Trang Thạc: “Chui vào trong một chút còn có những quả to hơn, nhưng những quả non thì ăn sống thích hợp hơn.”

 

Vừa nói, anh vừa chủ động đi vào trong, lẩm bẩm: “Nhưng non quá cũng không được, non quá sẽ hơi chát, cũng không còn độ giòn của dưa chuột nữa.”

 

Lang Dương Dương đi theo phía sau, trên giàn dưa chuột treo rất nhiều quả, cậu nhìn thấy một quả to bằng hai ngón tay, hình dáng không được đẹp cho lắm, cong cong như dấu ngoặc kép.

 

Cậu gọi Trang Thạc: “Có thể hái quả này không?”

 

Trang Thạc quay đầu lại: “Được! Tất cả đều có thể.”

 

Lang Dương Dương hái xuống, đang suy nghĩ xem có ăn được không thì Trang Thạc đã đi tới, anh cầm lấy quả dưa chuột méo mó từ trong tay Lang Dương Dương, túm lấy một góc áo T-shirt của mình lau đi lớp gai nhỏ li ti trên quả dưa chuột non rồi đưa lại cho cậu.

 

“Không phun thuốc, có thể ăn.”

 

Lang Dương Dương nhận lấy, cắn một miếng nhỏ phần đầu quả, sau đó ăn một miếng lớn thật sảng khoái.

 

“Ngon quá, tươi quá đi.”

 

Trang Thạc mỉm cười, nhìn sang hai bên, cũng hái một quả ăn thử.

 

Anh nhìn dáng vẻ thỏa mãn của Lang Dương Dương, nhỏ giọng nói: “Dương Dương.”

 

“Hửm?”

 

“Sau này, bất kể là ở trang trại hay ở nhà, em muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải hỏi ý kiến của anh, đây đều là địa bàn của em.”

 

Lang Dương Dương ngước mắt nhìn anh, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy em ăn hết dưa chuột của anh cũng được hả?”

 

Trang Thạc: “Được, em ăn cả anh cũng được.”

 

“Ai thèm ăn anh.” Lang Dương Dương phì cười, xoay người đi về, trên đường đi nhìn thấy mấy quả ưng ý thì tiện tay hái xuống.

 

Mặc dù ngoài miệng có chút kiêu ngạo, nhưng lúc hái dưa chuột lại tự nhiên hơn nhiều.

 

Đi đến bờ ruộng còn hái thêm hai nhánh cỏ đuôi chó để nghịch.

 

Chờ Lang Dương Dương ăn mì xong cũng đã hơn hai giờ chiều, Trang Thạc cùng nhân viên đi vào kho chuyển đồ, Lang Dương Dương ở lại sân chơi đùa với mấy con chó nhỏ.

 

Lần đầu tiên gặp hai chú chó con này, chúng còn chưa biết đi, chỉ có thể loạng choạng bước được hai bước rồi nằm úp lên giày người ta ngủ.

 

Mới có hai tháng mà đã biến thành những chú chó con lông xù, tràn đầy tinh thần, cái mũi đen ướt nhẹp dụi dụi vào người Lang Dương Dương.

 

“Cúm cưng cúm cưng.” Lang Dương Dương gãi gãi cằm cho chúng.

 

Có lẽ Lôi Công came thấy ganh tỵ, lúc này lại chạy về, Lang Dương Dương nhìn thấy nó từ xa thì đứng dậy gọi nó.

 

Lang Dương Dương vỗ vỗ vào bụng mình, Lôi Công thành thạo nhảy lên ôm chầm lấy Lang Dương Dương.

 

Sau đó, Đại Hoàng, Tiểu Hắc và hai chú chó con thấy vậy cũng bắt chước, muốn nhào lên sà vào lòng Lang Dương Dương.

 

Trang Thạc đi ra thì nhìn thấy cảnh tượng Lang Dương Dương bị lũ chó con vây quanh, vội vàng quát lớn: “Không được! Không được làm như vậy!”

 

Lũ chó con sợ hãi, vội vàng giải tán, chỉ có Lôi Công vẫn ngồi bên cạnh Lang Dương Dương, ngẩng cằm thè lưỡi, như thể đang nói: “Ba lớn của tui ở đây, anh làm gì được tui?”

 

Đừng nói là mấy con chó con, đến cả Lang Dương Dương cũng bị dọa cho giật cả mình.

 

Trang Thạc đi tới, nhìn thấy quần áo của Lang Dương Dương đều là dấu chân chó con, chó con nghịch trên bãi bồi, móng vuốt đều dính bẩn.

 

Anh vỗ nhẹ vào quần áo Lang Dương Dương: “Bẩn hết rồi.”

 

Lang Dương Dương mỉm cười: “Không sao, về nhà thay là được.”

 

Trang Thạc đội chiếc mũ rơm trên tay lên đầu Lang Dương Dương: “Đi thôi, chúng ta đi gieo hạt giống hương thảo.”

 

Bên kia, nhân viên đã chuyển hạt giống hương thảo từ kho sang khu đất trồng hương thảo, Lang Dương Dương đi theo Trang Thạc đến đó.

 

Ruộng hương thảo cách khu nhà ở không xa, đi một lúc là tới.

 

Mặc dù đã biết trước là Trang Thạc sẽ trồng hương thảo, nhưng khi nhìn thấy mảnh đất rộng lớn này đã được cày xới kỹ càng thì vẫn rất kinh ngạc.

 

“Nhiều thế này sao?”

 

“Ừ.” Trang Thạc chỉ vào mảnh đất nói: “Khoảng bốn mẫu, lúc anh mới tiếp quản thì chỉ riêng hoa oải hương thôi cũng đã bốn, năm mẫu rồi, bây giờ đều dẹp bỏ để trồng ngô hết. Anh nghĩ năm nay cứ trồng ít một chút cho em dùng, nếu trồng tốt thì sẽ tính đến chuyện mở rộng quy mô.”

 

Lang Dương Dương kinh ngạc: “Bốn mẫu đều cho em dùng sao?”

 

Trang Thạc: “Đúng vậy.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Lang Dương Dương: “Bốn mươi mét vuông em cũng không dùng hết.”

 

Cũng không phải tất cả các loại hương thảo đều có thể sử dụng trong làm bánh ngọt, dù sao thì nó cũng là một loại gia vị tương đối kén người dùng, Lang Dương Dương nhìn mảnh đất này, bắt đầu lo lắng.

 

Trang Thạc lại không vội vàng: “Chờ xem có thực sự trồng ra được loại tốt hay không đã, không được thì có thể thử mua một ít.”

 

Lang Dương Dương cũng chỉ đành nói được, dù sao cậu đối với chuyện trồng trọt quả thực là mù mờ, vừa an ủi bản thân trong lòng xong, Trang Thạc đã lên tiếng bảo người mù mờ về nông nghiệp đi lái máy gieo hạt.

 

“Nhưng mà em không biết lái, lỡ làm hỏng thì…” Lang Dương Dương lùi về sau nửa bước.

 

Máy gieo hạt là loại máy gieo hạt cỡ nhỏ bán tự động, cần có người đi theo cùng, nắm tay cầm để điều khiển hướng đi, Lang Dương Dương chưa từng sử dụng bao giờ, so với việc lo lắng không biết sử dụng, cậu càng sợ mình làm hỏng máy móc hơn.

 

Trước khi kết hôn với Trang Thạc, khi hai người nói chuyện, cậu thường nghe thấy Trang Thạc nói vừa sửa máy này, sửa máy kia, có thể thấy những loại máy móc này thường xuyên bị hỏng.

 

Trang Thạc lại không để tâm, cười nói: “Không sao, em cứ trải nghiệm một chút là được, cái máy này rất bền.”

 

Hai nhân viên đang kiểm tra hạt giống bên cạnh trộm cười.

 

Lang Dương Dương: “Thôi vậy, nếu không thì em dùng tay gieo hạt vậy.”

 

Trang Thạc gượng gạo giải thích: “Đó là vì bọn họ không biết sử dụng nên mới làm hỏng đấy.”

 

“Ơ? Anh Trang, chuyện này bọn em không chịu trách nhiệm đâu nhé, máy móc của anh vốn dĩ đã cũ rồi.” Tiểu Giả lên tiếng.

 

Lang Dương Dương bật cười ha hả, nhưng nghe vậy, ngược lại cũng không còn lo lắng nữa, giống như trước đây bị ép nhận những dự án sắp chết đến nơi, bất kể lãnh đạo có nói gì thì trong lòng Lang Dương Dương chỉ nghĩ, có thể đưa lên mạng được đã là cậu rất trâu bò rồi.

 

“Vậy em thử xem sao, hỏng thì không liên quan đến em đâu nhé.”

 

Bình thường thì hương thảo dùng làm phụ gia được ươm giống trước rồi mới trồng, cần phải kiểm soát nhiệt độ và độ ẩm. Thành phố Trường Khê nằm ở độ cao hơn một nghìn mét so với mực nước biển, độ ẩm cao, tỷ lệ sống của hương thảo cao, diện tích cần trồng cũng không nhỏ, vì vậy trực tiếp sử dụng phương pháp gieo hạt.

 

Lang Dương Dương xắn tay áo lên, chọn đại hai gói hạt giống trong thùng lớn, đổ hạt giống vào thùng chứa của máy gieo hạt.

 

“Em đỡ như vậy, chỗ này là để điều chỉnh chế độ, điều chỉnh sang chế độ gieo hạt, đúng rồi.”

 

“Chỗ này là để điều chỉnh tốc độ, lần đầu tiên em sử dụng, cứ để số một đi.”

 

“Công tắc hỏng rồi, để anh chỉnh tay.”

 

Chức năng của máy gieo hạt cỡ nhỏ rất đơn giản, chỉ có vài nút bấm, Lang Dương Dương đã ghi nhớ rất nhanh.

 

Ngay sau đó, Trang Thạc mạnh tay kéo cần ga, chỉ cần kéo một cái là máy đã nổ, máy gieo hạt kêu “bụp bụp” rồi di chuyển.

 

Trang Thạc sợ Lang Dương Dương không biết bắt đầu như thế nào, còn định tự mình dắt đi một đoạn.

 

Không ngờ Lang Dương Dương lại có khả năng tiếp thu nhanh như vậy, những gì anh vừa hướng dẫn đều nắm được trọng tâm, điều chỉnh chế độ gieo hạt, tốc độ gieo hạt và tốc độ cần ga, nắm chặt tay cầm của máy gieo hạt rồi chậm chạp xuất phát.

 

Trang Thạc vô cùng kinh ngạc, vô thức quay đầu lại muốn tìm người để khoe khoang, quay đầu lại thì thấy mấy nhân viên đều đứng phía sau, đều đã chuẩn bị bắt tay vào làm việc rồi.

 

“Giỏi quá.” Tiểu Giả nói.

 

Trang Thạc nghe thấy những lời muốn nghe, nói một câu: “Mọi người cũng bắt đầu đi” rồi vui vẻ chạy lên phía trước đi theo Lang Dương Dương.

 

Anh cứ đi theo bên cạnh Lang Dương Dương, nhìn ánh mắt nghiêm túc, kiên định của cậu, đôi khi cậu lại nghiến răng nghiến lợi dùng sức, cơ bắp nhỏ trên cánh tay cũng hiện ra.

 

Sáu chiếc máy gieo hạt cùng nhau hoạt động, trong nháy mắt, mảnh đất này tràn ngập tiếng ồn ào của máy móc.

 

Tốc độ của Lang Dương Dương tuy không nhanh, nhưng rất ổn định, từ đầu đến cuối không hề xảy ra sai sót nào, chỉ có lúc rẽ ngoặt thì hơi khó điều khiển, thỉnh thoảng cần Trang Thạc giúp đỡ một chút.

 

Ban đầu, Trang Thạc chỉ muốn để Lang Dương Dương trải nghiệm một chút, bởi vì trước đây Lang Dương Dương đã từng nói là cậu tự mình trồng cây trong chậu ở nhà nhưng không nuôi sống được.

 

Thấy cậu mệt, muốn đi thay cậu, nhưng đã bị Lang Dương Dương từ chối.

 

Trán Lang Dương Dương lấm tấm mồ hôi, trên người không có giấy, cậu vén vạt áo T-shirt của mình lên lau mồ hôi: “Em không mệt, để em gieo hạt xong chỗ này đã, anh lấy cho em hai gói hạt giống húng tây lại đây.”

 

Lang Dương Dương không phải đang cố tỏ ra mạnh mẽ, mà cậu thực sự rất thích làm việc này.

 

Hai ngày nay ở bên cạnh Vương Chí Quân, tuy hai người không say rượu nói chuyện thâu đêm suốt sáng, nhưng khi nghĩ đến hoàn cảnh của nhau, luôn nhịn không được cảm thán, cuộc sống giống như hộp mù, không biết mở ra sẽ là kiểu dáng gì.

 

Nhìn thấy ánh mắt của người bạn thân như mặt hồ phẳng lặng, giống như chính cậu của ngày xưa.

 

Bọn họ là những người có tính cách hoàn toàn khác biệt, nhưng sự chính trực và lương thiện trong tâm thì vẫn luôn giống nhau, cũng vì vậy mà đã phải chịu không ít thiệt thòi.

 

Trong lòng Lang Dương Dương luôn cho rằng Vương Chí Quân giỏi hơn mình, hắn dũng cảm thoát khỏi gia đình không hiểu, không thừa nhận mình; hắn kiên quyết từ bỏ ngôi trường tốt hơn để theo đuổi ngành thiết kế thời trang mà mình yêu thích; hắn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, công khai giới tính, làm truyền thông từ khi còn là sinh viên; khi cảm thấy bản thân cần có nền tảng thời trang chuyên nghiệp hơn, hắn đã tạm gác công việc truyền thông, gia nhập một tòa soạn báo.

 

Thế giới mà hắn nhìn thấy và số tiền hắn kiếm được đều nhiều gấp mấy lần cậu.

 

Lang Dương Dương cũng không khỏi nghĩ, cuộc sống hiện tại mà cậu có được, có phải là do may mắn hay không?

 

Lại nghĩ, có phải Vương Chí Quân cũng nên lùi lại một bước hay không.

 

Giống như chiếc máy gieo hạt này, đất ẩm ướt, đôi khi bánh răng đẩy máy bị kẹt quá nhiều đất không thể tiến lên được thì phải lùi lại vài bước, để đất rơi xuống thì mới có thể nhẹ nhàng tiếp tục tiến về phía trước.

 

Lùi một bước, biết đâu sẽ là biển rộng trời cao.

 

Tiếng ồn của máy móc vang lên bên tai, ngăn cách tất cả âm thanh bên ngoài, cho phép Lang Dương Dương tập trung làm việc, cũng cho phép những suy nghĩ trong đầu mình có chỗ để trút bỏ.

 

Bốn mẫu đất, 7 chiếc máy cộng với 11 người, sau bốn tiếng rưỡi đồng hồ, cuối cùng cũng hoàn thành việc gieo hạt và phủ màng che cho hương thảo.

 

Cuối cùng Lang Dương Dương cũng hiểu tại sao nhiều người khi tâm trạng không vui lại muốn đi tập thể dục, đi chạy bộ, leo núi, bơi lội đến vậy, hóa ra sau khi tiêu hao hết thể lực thì đầu óc thực sự sẽ trống rỗng.

 

Chỉ cần ngồi trên bờ ruộng hóng gió cũng cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

 

Giống như việc Lang Dương Dương ngửi thấy mùi bánh mì và bánh ngọt vậy.

 

Cường độ lao động này đối với nhân viên trang trại và Trang Thạc thì không có gì, nhưng đối với một người thường xuyên ngồi văn phòng, nhiều nhất là đứng làm bánh như Lang Dương Dương thì đúng là muốn đòi mạng.

 

“Còn muốn uống nữa không?” Trang Thạc cầm trên tay một chai nước sô đa mới.

 

Lang Dương Dương gật đầu, đặt chai nước đã uống hết xuống đất.

 

Nhân viên đẩy máy gieo hạt vào nhà kho bên cạnh, Lang Dương Dương và Trang Thạc ngồi trên bờ ruộng uống nước nghỉ ngơi.

 

Lang Dương Dương lại uống hết nửa chai nước, cuối cùng cũng uống đủ, bỏ mũ rơm xuống.

 

Mồ hôi đã thấm ướt tóc, Lang Dương Dương dùng sức hất sang hai bên, vuốt tóc ra sau, lộ ra cái trán nhẵn nhụi.

 

“Phù—”

 

Trang Thạc nghiêng đầu nhìn cậu: “Mệt lắm phải không?”

 

Lúc này, hoàng hôn đã buông xuống núi, gió chiều mát rượi, có lẽ quần áo trên người hai người đều bị mồ hôi thấm ướt, đến cả gió cũng mang theo mùi vị mằn mặn.

 

Ánh hoàng hôn chiếu rọi trên mặt Lang Dương Dương, cậu cười nói: “Hơi mệt một chút.”

 

Trang Thạc: “Hơi mệt một chút thôi sao?”

 

Lang Dương Dương: “Ừ, một chút thôi.”

 

Hai người nhìn nhau cười, Trang Thạc trực tiếp ngã người ra sau, nằm xuống bãi cỏ.

 

Chỗ này là bờ ruộng, bãi cỏ không giống như loại được chăm sóc cẩn thận bên cạnh trường đua ngựa, cỏ đuôi ngựa xen lẫn đá vụn và bùn đất vừa mới dẫm lên.

 

Ngay cả một người đàn ông bằng thép như Trang Thạc nằm xuống cũng bị đá chọc cho kêu đau.

 

Trang Thạc vỗ vỗ chỗ bên cạnh Lang Dương Dương, nhặt hai viên đá nhỏ ra. Lang Dương Dương cũng nằm xuống.

 

Hóa ra nằm trên đất là cảm giác như thế này.

 

Hóa ra mặt đất lại đáng tin cậy đến vậy.

 

Hóa ra cỏ dại lộn xộn cũng có mùi thơm đặc trưng của chúng.

 

Hai người đều không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe tiếng gió núi thổi qua khu rừng phía sau, xào xạc, xào xạc, nghe rất dễ chịu.

 

“Trong rừng phía sau toàn là cây ăn quả lâu năm.” Trang Thạc lên tiếng.

 

“Ừ.”

 

“À phải, trước đây em đã muốn hỏi anh rồi, có muốn làm lại trang web của trang trại không? Lần trước khi làm kế hoạch, em tra cứu tài liệu, thấy trang web của rất nhiều công ty đều được quản lý rất tốt.” Lang Dương Dương nghiêng người sang nhìn Trang Thạc.

 

Trang Thạc: “Đắt lắm, không lãng phí số tiền đó đâu.”

 

Lang Dương Dương mỉm cười: “Anh không biết rồi, em có thể làm được, giao cho em đi.”

 

Nghỉ ngơi một lúc, sau đó hai người mới đứng dậy về nhà, hai người và một chú chó bẩn thỉu cùng nhau ngồi lên chiếc xe mà Trang Thạc đã rửa sạch sẽ để đón Vương Chí Quân.

 

Ghế sau còn để món quà mà Vương Chí Quân tặng, một chiếc hộp rất to.

 

Trên đường về nhà, Trang Thạc ghé chợ mua một ít đậu nành và nguyên liệu nấu lẩu, ở nhà có thịt xông khói, tối nay ăn lẩu đậu nành đưa cơm.

 

Về đến nhà, Lang Dương Dương đi tắm, Trang Thạc lau người cho Lôi Công, để nó đi nghỉ ngơi.

 

Sau đó đến lượt Trang Thạc đi tắm, Lang Dương Dương rửa rau, rửa xong Trang Thạc vẫn chưa ra. Lang Dương Dương bật quạt trong phòng khách lên, ngồi trên ghế đẩu thấp chuẩn bị mở quà của Vương Chí Quân xem là gì.

 

Trước đây, Vương Chí Quân đã từng tặng Lang Dương Dương rất nhiều nước hoa, mỹ phẩm dưỡng da các thứ, lần này cân nhắc trọng lượng của hộp quà này, cảm giác cũng là những thứ tương tự.

 

Lang Dương Dương xé lớp giấy gói bên ngoài, mở hộp ra.

 

Vừa nhìn thấy thứ bên trong, Lang Dương Dương cứ tưởng là một loại mỹ phẩm dưỡng da nào đó của nước ngoài, trong lòng còn nghĩ sao cậu chưa từng nghe nói đến nhãn hiệu này bao giờ.

 

Ai ngờ, khi lấy ra xem thì thấy toàn là những loại gel bôi trơn và tinh dầu chức năng khác nhau, còn có rất nhiều hộp bao cao su, nhìn hình ảnh trên đó mới biết là loại có gai.

 

Lang Dương Dương nghi ngờ lấy ra một hộp giấy dẹt ở dưới đáy thùng, trên đó in tên một hãng đồ thể thao.

 

Nhưng vì “hạt ngọc thô” ở phía trước, Lang Dương Dương cảm thấy bên trong chắc chắn không phải là một đôi tất bóng rổ gì đó.

 

“Vương… Chí… Quân…”

 

Lang Dương Dương cầm lấy bộ đồ lót bên trong chỉ có vài mảnh vải, nghiến răng nghiến lợi mắng thầm Vương Chí Quân.

 

Cậu cầm điện thoại lên, chụp một bức ảnh gửi cho Vương Chí Quân, vừa gửi ảnh xong, còn chưa kịp đánh chữ thì Vương Chí Quân đã trả lời: [Đẹp không? Có phải đẹp siêu cấp luôn không! Tôi mua ở Thái Lan mang về đấy!]

 

Lang Dương Dương: [Cái này làm sao mặc được? Chỗ nào cũng che không kín.]

 

Vương Chí Quân: [Đã che hết rồi thì còn nhìn cái gì nữa? Yên tâm đi cưng, mặc nó vào, quyến rũ chết chồng cưng luôn.]

 

Lang Dương Dương đặt điện thoại xuống, vừa khóc vừa cười cầm bộ đồ lót lên xem, đang định xem chiếc vòng da nhỏ này là để làm gì thì nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở ra.

 

“Dương Dương.” Trang Thạc tắm xong đi ra, quên không mang theo quần áo để thay, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, anh đi tới: “Cái em đang cầm… là…”

 

“…” Lang Dương Dương nhanh chóng nhét thứ trong tay vào hộp.

 

“Khụ khụ.” Trang Thạc không mù, anh sờ sờ mũi, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện khí huyết dồn xuống dưới khiến đầu óc anh trống rỗng.

 

Mấy lần định nói rồi lại thôi, sau đó ôm lấy khăn tắm, chạy như bay vào phòng ngủ.

 

Lang Dương Dương: “…”

 

Hết chương 38.

 

Chương 38

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên