Chương 38: Ngạc Nhiên
“Người quản lý đâu rồi?” Cậu khẽ hỏi.
Cậu thiếu niên gấp giấy chỉ về một hướng, phía trước cậu ta đã chạy tới đó, tìm cách dùng đồng bọn để thu hút hỏa lực của bà lão hai đầu.
Chu Kỳ An lắc đầu, người chơi nghe mp3 chắc chắn có thực lực rất khá, ít nhất mãi đến khi mình đi đổi gạo xương, người đó mới bị tên mặc bộ đồ bảo hộ đuổi giết. Tiếc là, dù có lợi hại đến đâu cũng không thể thoát khỏi tay hai con quỷ liên tiếp với nhau.
Hy vọng tên mũ lưỡi trai này có thể làm bị thương bà lão hai đầu, nếu không thì thật có lỗi với danh hiệu đại lão quá.
Kẻ địch không chỉ có yêu ma quỷ quái, Chu Kỳ An liếc nhìn những người chơi xung quanh đang có ý đồ xấu, vẻ mặt càng lúc càng dịu dàng.
Mục Thiên Bạch: “…”
Cuối tầng ba, tên đội mũ lưỡi trai thản nhiên xé băng gạc, một chút âm khí tích tụ bên trong được giải phóng.
Quyết định nhanh chóng đã giúp anh ta có thêm thời gian.
Bà lão da người không tấn công tên đội mũ lưỡi trai ngay lập tức, dường như đang đánh giá sức mạnh của con mồi.
Tên đội mũ lưỡi trai ra tay trước, chủ động lao về phía bà lão da người, khiến đối phương trở tay không kịp.
Bên kia động tĩnh quá lớn, cửa hàng gạo Kim Ký như trở thành một không gian tách biệt với thế giới bên ngoài.
Từ khi nhảy vào quầy, người mặc áo choàng đỏ thỉnh thoảng lại lướt nhẹ ngón tay trên bề mặt thanh đao, ánh mắt sắc bén vài lần liếc nhìn cổ Chu Kỳ An.
Chu Kỳ An vẫn giữ vẻ ngây ngốc, hỏi: “Tại sao người đội mũ lưỡi trai kia lại chạy đến tầng này?”
Mũ lưỡi trai ban đầu ở tầng mười bảy, trong số những người ở đây, hai người là cách xa nhau nhất.
Cậu thiếu niên gấp giấy cười lạnh: “Những người trên xe khác cũng đâu có đắc tội anh ta.”
Chu Kỳ An: “Cậu không đắc tội với anh ta sao?”
Sắc mặt cậu thiếu niên gấp giấy hơi thay đổi, đi thang máy vào ban đêm cũng không phải tuyệt đối an toàn, thời gian càng lâu thì hệ số nguy hiểm càng cao.
Đối phương cố tình chạy đến tầng ba, có thể thấy tính cách người này có thù tất báo, liệu trong tương lai có trả thù mình không?
Cậu thiếu niên gấp giấy thực sự không nghĩ đến khả năng người đội mũ lưỡi trai muốn cướp bóc.
Chu Kỳ An có thể che giấu hành khách quái vật trong thời gian ngắn, cậu thiếu niên gấp giấy cho rằng cậu có kỹ năng đặc biệt nào đó, bởi vì đạo cụ có thể giải phóng âm khí về cơ bản đã bị Hắc Ma Hội thu mua hết, người chơi bình thường dù muốn sử dụng, cơ thể cũng không chịu nổi.
Nhưng người mặc áo choàng đỏ kiến thức uyên bác, biết rõ không thể có kỹ năng nghịch thiên như vậy.
Chẳng lẽ trên người người này còn có bảo bối khác?
Chu Kỳ An hào phóng để mặc cho bọn họ đánh giá.
Thánh khí chỉ có một.
Nếu tên đội mũ lưỡi trai không buông tha cho mình, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra sự tồn tại của thánh khí, điều này sẽ gây hại đến lợi ích của áo choàng đỏ. Còn đối với cậu thiếu niên gấp giấy, cậu ta lo lắng mình bị trả thù hơn vì đã bị cậu sinh viên đại học châm ngòi ly gián.
Mượn gió bẻ măng, trong số bọn họ nhất định sẽ có người ra tay xử lý tên đội mũ lưỡi trai trước.
Chu Kỳ An không suy nghĩ quá lâu, hơi thò đầu ra ngoài.
Lớp da đỏ tươi của bà lão da người bị rạch một đường, bà lão da người vừa bị thương, lập tức thu hút một số chủ cửa hàng hợp tác nuốt chửng bà ta.
Tên đội mũ lưỡi trai cũng không được thong thả lắm, anh ta lại bị bà lão hai đầu truy đuổi.
Đột nhiên.
Một ánh mắt sắc bén quét tới, cách màn đêm mờ mịt, Chu Kỳ An lại cảm thấy như bị tên đội mũ lưỡi trai đang chạy trốn kia chú ý.
Không, mục tiêu từ đầu của đối phương dường như là nơi này, nhìn thấy Chu Kỳ An chỉ là tình cờ.
Mũ lưỡi trai không hề hoảng hốt, sau khi đi vòng lại đây.
Trên mắt kính đột nhiên xuất hiện một tia sáng phản chiếu.
Chu Kỳ An không quay đầu lại, theo bản năng nghiêng người né tránh, giây tiếp theo một thanh đao kề lên cổ cậu.
“Cô…”
“Đừng nói với tôi giết người chơi sẽ tăng độ khó, tôi không ngại tăng một lần đâu.”Người mặc áo choàng đỏ lạnh lùng ra lệnh: “Ra ngoài.”
Cậu thiếu niên gấp giấy lộ ra nụ cười hả hê.
Mục Thiên Bạch dường như hòa vào bóng tối, mờ nhạt dựa vào quầy hàng phía sau, chỉ lặng lẽ theo dõi cảnh tượng này.
Lưỡi dao lạnh lẽo xuyên qua da thịt, Chu Kỳ An không nói một lời, bị ép rời khỏi quầy hàng.
Giây phút đứng dậy, cậu lập tức xoay người lao về phía thang máy.
Lúc này, cậu thiếu niên gấp giấy mới chú ý đến thang máy đã đến, cũng muốn chui vào trong, nhưng người mặc áo choàng đỏ bỗng nhiên nói: “Cá mập đen tính tình quái gở, cực kỳ thù dai, dù chỉ là xích mích nhỏ, anh ta cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
Cá mập đen là biệt hiệu của tên đội mũ lưỡi trai trong hiệp hội.
Sắc mặt cậu thiếu niên gấp giấy thay đổi.
Người mặc áo choàng đỏ nhìn mũ lưỡi trai đang bị bà lão hai đầu truy đuổi, nói: “Giết anh ta, đạo cụ rơi ra là của cậu.”
Tim cậu thiếu niên gấp giấy đập thình thịch, đây là muốn liên thủ với mình, nhân cơ hội giết chết tên đội mũ lưỡi trai.
Cậu thiếu niên gấp giấy đột nhiên nảy ra một suy đoán đáng sợ, với năng lực của người phụ nữ này, không thể nào không chú ý đến thang máy đã đến.
Vừa rồi có phải là cố tình để người đó rời đi không?
Lúc này, cửa thang máy đã từ từ đóng lại.
Mục Thiên Bạch theo sát phía sau, cũng trôi vào trong như một hồn ma.
Trong thang máy, Chu Kỳ An vẻ mặt nghiêm trọng.
Người mặc áo choàng đỏ muốn có được thánh khí, tên đội mũ lưỡi trai chính là vật cản tuyệt đối phải loại bỏ, không có cơ hội nào tốt hơn bây giờ.
Nhưng cũng trong thời gian cực ngắn này, người mặc áo choàng đỏ đã tính toán kỹ lưỡng cho bản thân mình.
Đối phương nhất định sẽ phá hủy cửa hàng gạo, như vậy ngày mai ông chủ cửa hàng gạo sẽ không tha cho cậu, áo choàng đỏ hoàn toàn có thể nhân cơ hội đó cướp lấy thánh khí.
Thang máy cũ kỹ sau khi đóng cửa cabin lại không đi xuống ngay, mà rung lắc lên xuống một chút rồi mới bắt đầu di chuyển.
Trước đó, Chu Kỳ An nghe thấy tiếng đồ vật nặng nề rơi xuống đất, vẻ mặt lạnh lùng tột độ…..
Bọn họ đã bắt đầu phá hủy cửa hàng gạo.
Bên cạnh, Mục Thiên Bạch không nói gì, mà chỉ thưởng thức vẻ mặt giãy giụa của Chu Kỳ An.
Thông minh, tàn nhẫn, có tâm cơ, chỉ tiếc là thiếu một chút may mắn.
Hỏng bét là, kẻ địch quá mạnh, hơn nữa còn không chỉ có một.
Mục Thiên Bạch hơi nghiêng đầu, đôi mắt đỏ như máu khiến người ta kinh hãi: “Cậu đã bỏ lỡ một cơ hội để mở lời.”
Nếu như vừa rồi đối phương chủ động giao dịch thánh khí với hắn, hắn không ngại thuận tay vặn gãy đầu người mặc áo choàng đỏ kia.
Chu Kỳ An im lặng, dựa sát vào vách cabin, sống lưng không thẳng tắp như mọi khi, cổ hơi cúi xuống khiến cậu mang theo vẻ rụt rè đường cùng.
Thang máy lên thẳng đến tầng mười, nhiệt độ trong cabin ngày càng thấp, bỗng Chu Kỳ An sinh ra một loại dự cảm mãnh liệt, nếu tiếp tục đi lên sẽ có chuyện chẳng lành.
Cậu lựa chọn dừng ở tầng mười.
“Xin hãy đợi tôi một chút.” Chu Kỳ An chưa bao giờ để người khác làm việc vô ích: “Trong khoảng thời gian này, anh có thể nghiên cứu thứ này.”
Lời còn chưa dứt, cậu đã chạy đi như một cơn gió.
Mục Thiên Bạch nhìn “Bức ảnh cũ” trên tay, vẻ mặt hơi kỳ quái, không sợ mình cầm manh mối trực tiếp bỏ đi sao?
Một cái bóng lặng lẽ xuất hiện, nhìn kỹ thì ra là hình dạng của một bộ xương.
Nó lười trông coi cửa hàng, quá nhàm chán.
Mục Thiên Bạch không trách mắng, dường như hoàn toàn không quan tâm đến việc cửa hàng mình làm việc có thể bị liên lụy hay không.
Bộ xương đen như biến ảo, trong tay xuất hiện thêm một đóa hồng kết tụ từ hắc khí.
Mục Thiên Bạch cười, nói: “Xem ra mi cũng cảm thấy cậu ấy rất thú vị.”
Cái bóng tan ra dưới chân, khôi phục lại bình thường.
………….
Chu Kỳ An chạy ra ngoài với mục đích rất rõ ràng: Bù hàng.
Gạo xương là tài sản quý giá nhất của cửa hàng gạo, chỉ cần bù lại số gạo bị mất là được. Những kẻ lọc lõi này nhất định không dám phá hủy toàn bộ số gạo, bởi vì không ai có thể chắc chắn rằng phá hủy số gạo âm khí nặng nề này có thể dính phải nhân quả xấu hay không.
Trước đó bản thân cậu cũng suýt chút nữa đã chết trong giấc mơ do gạo xương tạo ra.
Tầng mười là trung tâm hoạt động thiếu nhi, các lớp học thêm các kiểu khác nhau được mở ở đây, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng viết chữ sột soạt từ trong phòng.
Một tia sáng vàng lóe lên, Chu Kỳ An lấy thánh khí ra.
Sự tồn tại của thánh khí không ảnh hưởng đến việc quái vật tấn công người chơi, nhưng ít nhiều cũng có tác dụng răn đe, ít nhất sẽ khiến quái vật do dự hai giây.
“Hai giây là đủ.”
Chu Kỳ An nheo mắt, hít sâu một hơi, tay cầm thánh khí chạy một mạch!
Không có bất kỳ động tác thừa nào, toàn bộ hành trình chỉ là chạy, hai chân đã được tiến hóa liên tục vung vẩy theo nhịp thở được điều chỉnh.
Không phải ai cũng có thể có được đánh giá bảng thuộc tính “Nhanh như chớp” đâu.
“Anh ơi, anh có nhìn thấy…” Ở ngã tư đường, cậu bé ôm quả bóng da cười ngây thơ, lời còn chưa nói hết, một cơn gió đã lướt qua trước mắt.
“…”
Chu Kỳ An chạy một mạch từ nam lên bắc, giữa đường, một giáo viên lớp học thêm đột nhiên xuất hiện, mỉm cười nhìn cậu.
Chu Kỳ An giơ tay chặn trước, cán thánh khí tỏa ra ánh sáng vàng ép giáo viên lớp học thêm lùi lại một giây, đợi đến khi cô ta kịp phản ứng, thi thể một người chơi gần đó đã biến mất.
Lúc này Chu Kỳ An đã chạy đến gần nhà vệ sinh.
Gần nhà vệ sinh nam còn có một thi thể, nhưng là thi thể quái vật.
Không chút do dự, Chu Kỳ An một tay nhấc bổng lên vai.
Cơ thể đã được tiến hóa, ngoài tốc độ, sức mạnh cũng thuộc hàng nhất nhì.
Chạy hết một vòng, tổng cộng không quá năm phút.
Trong thang máy, Mục Thiên Bạch cúi đầu nhìn bức ảnh cũ, khi ánh sáng vàng ập tới, hắn không khỏi ngẩng đầu lên. Phía trước, chàng trai tắm mình trong thánh quang, tay trái kẹp một xác chết bê bết máu, vai vác một khối thịt quái vật không toàn vẹn, sải bước chạy nhanh đến.
Khoảnh khắc bước vào thang máy, Chu Kỳ An cất thánh khí đi, ném thi thể xuống, cố gắng kìm nén hơi thở, rất lịch sự nói: “Xin lỗi đã để anh đợi lâu.”
“…”
Nói xong, cậu bấm nút thang máy xuống tầng chín.
Nửa phút sau, cửa mở, Chu Kỳ An lại giở trò cũ, chạy ra ngoài, rất nhanh đã quay lại.
Tầng này không có người chết.
Mục Thiên Bạch im lặng một lúc, đoán: “Thứ phát sáng kia là thánh…”
Tầng tám đã đến.
“Gừm.” Chu Kỳ An lại xông ra ngoài.
Mục Thiên Bạch: “…”
Nguy hiểm vào nửa đêm về sáng thực ra ít hơn lúc nửa đêm, những hố nguy hiểm đặc biệt về cơ bản đều bị người chơi kích hoạt, ít nhất bây giờ gần như mỗi tầng đều có dấu vết chiến đấu.
Chu Kỳ An sải bước nhanh chóng, kéo theo vài thi thể quái vật và một thi thể người chơi.
Phó bản cấp bốn sao, tỷ lệ tử vong vào cuối ngày đầu vẫn rất cao.
………..
Tầng năm.
Vài người chơi đang đợi thang máy, một trong số đó đang điên cuồng bấm nút mở cửa, cố gắng tăng tốc thang máy bằng cách này.
“Nhanh mở ra đi!”
Mấy người đều lộ vẻ sốt ruột.
Ban đầu tưởng rằng tầng thấp nguy hiểm thấp, ai ngờ lại xui xẻo như vậy, gặp phải một con quỷ hung dữ.
“Đing.”
Cuối cùng cửa thang máy cũng mở ra, hy vọng và nụ cười trên mặt người chơi trong nháy mắt đông cứng lại khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Trong cabin dựng đứng một ngọn núi xác nhỏ, tay chân quái vật và con người trộn lẫn vào nhau, mùi máu tanh nồng nặc như muốn xộc thẳng lên trời. Trong không gian chật chội bị thi thể chen chúc, một chàng trai đột nhiên cử động.
“Má ơi!” Những người chơi bên ngoài giật bắn mình.
Xác chết bật dậy sao?!
Chu Kỳ An toàn thân đầy máu, nhưng là máu của người khác, hỏi bọn họ có lên không.
Ai ngờ mấy người bên ngoài đồng loạt lùi lại, như gặp ma.
Một trong số đó là người đàn ông có thể giảm bớt sự tồn tại của bản thân trên cùng chuyến xe buýt, vẻ mặt càng thêm khó tả, vốn tưởng rằng đối phương là một tên ngốc, không ngờ lại ngang ngược như vậy?
Ngang ngược đến mức xác chết chất thành núi.
Chu Kỳ An hỏi: “Trong đội các người, có ai chết không?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
Thấy bọn họ chỉ điên cuồng lắc đầu, cũng không nói lời nào, Chu Kỳ An cảm nhận được nguy hiểm trong bóng tối bên ngoài, “Nhanh lên đây đi.”
Những người chơi lúc nãy còn chen lấn xô đẩy chạy vào thang máy giờ lại đứng im bất động.
Một trong số đó trực tiếp sử dụng kỹ năng điều khiển ý thức, bấm nút đóng cửa.
Đi đây!
Hết chương 38.