Chương 39: 000003 – Ám Ảnh
Nhạc Nhan nhặt những tờ tiền trên mặt đất, gấp gọn gàng rồi cất vào túi quần.
Ngay sau đó, cậu ta ngẩng đầu nhìn hai người vừa nãy cứ nhìn chằm chằm vào mình. Cậu ta luôn nhạy cảm với ánh mắt dò xét của người khác, phải cảm ơn thói quen nghề nghiệp của mình.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Nhạc Nhan đã biết hai người này không phải người ở khu phố Đồng Hoa.
Cậu ta âm thầm đánh giá trang phục và thần thái của họ, nghĩ thầm “Giống mấy cậu ấm chưa trải sự đời, hiếm thấy đấy.”
Cậu ta đứng dậy, bước về phía hai người, khéo léo nở một nụ cười vừa xinh đẹp vừa phong trần, “Sao vậy?”
Ngôn Dương nhíu mày: “Cậu tự nguyện à?”
Không phải khách quen, mất hứng rồi.
Nụ cười giả tạo biến mất, Nhạc Nhan uể oải cụp mắt xuống, “Hai người ở khu trung tâm thành phố à?”
Ngôn Dương định phủ nhận, nhưng lại nhớ tới Phỉ Thành còn “Trung tâm” hơn cả khu trung tâm thành phố Cass, đành im lặng thừa nhận.
Nhạc Nhan cao hơn Ngôn Dương một chút, cậu ta cúi đầu nhìn Ngôn Dương, nhìn sâu vào đôi mắt màu xám của cậu, rồi bất ngờ cười nhạo một tiếng.
“Ánh mắt thương hại buồn cười này, đúng là đặc trưng của loại người như các người. Các người thương hại ai chứ?”
“Còn hỏi tôi có tự nguyện hay không à? Ở Đồng Hoa, tốt nhất đừng hỏi mấy câu kiểu này.” Giọng điệu cuối cùng còn có chút bực bội.
Nói xong liền xoay người định bỏ đi, nhưng đã bị Du Phùng im lặng nãy giờ đưa tay chặn lại.
“Tránh ra.” Nhạc Nhan nói.
Thấy Du Phùng không hề nhúc nhích, cậu ta đành bực bội quay đầu lại, ánh mắt lại chạm phải gương mặt tươi cười của Ngôn Dương.
Người này vốn dĩ có đường nét khuôn mặt rất tinh xảo, dưới ánh đèn tím xanh, trông lại càng thêm mơ màng.
“Đừng đi chứ em trai, anh đây còn một câu nữa muốn hỏi mà.” Ngôn Dương nói.
Nhạc Nhan: “Tôi hai mươi rồi đấy nhóc con.”
Ngôn Dương lập tức sửa lời, “Được rồi, vậy anh trai, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
Không biết từ lúc nào cậu đã mở thông tin chiếu, xoay nhẹ cổ tay, đưa thông tin cho Nhạc Nhan xem.
Trên đó là thông tin cá nhân của Nhạc Nhan, họ tên, giới tính, các mối quan hệ xã hội, vân vân.
Đương nhiên, còn có cả địa chỉ nhà.
“Anh sống ở số 489 đại lộ Đồng Hoa đúng không?” Ngôn Dương nhìn chằm chằm cậu.
Lúc nãy khi cậu ta chỉnh lại quần áo, một chiếc chìa khóa màu đen lủng lẳng bên hông, chữ khắc trên đó rất rõ ràng.
Nhạc Nhan khó hiểu: “Đúng, sao vậy?”
Ngôn Dương hỏi: “Căn hộ anh ở, phòng bên trái có người chết, anh biết chuyện này không?”
Chết tiệt! Hóa ra là cảnh sát!
Nhạc Nhan không ngờ, bây giờ người ở khu trung tâm thành phố lại có thể đi làm khi còn trẻ như vậy, cậu co chân chạy, vài bước đã chui vào đám đông đang say sưa, ngay lập tức hòa vào sàn nhảy.
Ngôn Dương nhìn chằm chằm vào cái đầu màu vàng nâu kia, “Nhanh đuổi theo! Chắc chắn cậu ta biết gì đó!”
Hai người băng qua sàn nhảy, bám sát Nhạc Nhan, thấy cậu ta như cơn gió đẩy cửa Khu Rừng Kỳ Lạ, hòa vào bóng đêm.
Đợi đến khi Ngôn Dương đẩy cửa kính ra, làn gió đêm ấm áp ùa vào mặt, nhưng cậu không kịp tận hưởng, “Ở đằng kia!”
Thấy vạt áo của Nhạc Nhan biến mất ở góc đường cuối ngõ, Ngôn Dương và Du Phùng đuổi theo, nhanh chóng rẽ qua góc đường.
Phía trước có ba con ngõ.
Đã không thấy bóng dáng Nhạc Nhan đâu, không biết vừa chạy vào ngõ nào.
Ngôn Dương khựng lại, “Cược một ván, cậu bên trái tôi bên phải?”
Du Phùng gật đầu, chạy vào cái ngõ bên trái gần mình nhất.
Hai người cứ thế tách ra, càng đi sâu vào trong ngõ, Ngôn Dương càng nhận ra nơi này thật chằng chịt phức tạp, một ngõ nhỏ lại phân ra nhiều nhánh, nhà cửa xây dựng lộn xộn rất phổ biến, tường bị đập thủng cũng là chuyện thường thấy, điều này khiến lối ra ban đầu bị bịt kín, không biết bức tường nào lại nứt ra một lỗ hổng có thể đi qua.
Ngôn Dương càng tìm càng thấy vô vọng, cậu nghĩ thầm nơi này quả thực là một mê cung.
Không biết đã đi bao lâu, bước chân dần chậm lại, nhìn màn đêm ngày càng dày đặc, cậu bỗng cảm thấy hơi mệt.
Vô tình lại đi vào một ngõ cụt, bên trong chất đống rất nhiều đồ bỏ đi, ghế sofa vải cũ nát, thùng carton cỡ lớn, gấu bông Teddy bị vứt bỏ, chủng loại khá phong phú.
Ngôn Dương thở dài, định quay người trở lại, muốn gửi tin nhắn cho Du Phùng, hôm nay cứ về trước vậy.
Ai ngờ vừa quay người lại cậu đã đụng mạnh vào vai một người.
Ngôn Dương giật mình, tim như ngừng đập.
Người kia nhanh chóng đưa tay bịt miệng cậu.
Mùi hương quen thuộc khiến Ngôn Dương cảm thấy yên tâm ngay lập tức.
“Suỵt…”
Du Phùng đặt ngón trỏ lên môi, vẻ điển trai không bị bóng tối che khuất.
Hắn kéo Ngôn Dương nhẹ nhàng đi đến phía sau một thùng carton khổng lồ bị vứt bỏ, giữa bức tường và thùng carton có một khoảng trống hẹp, hai người nấp vào trong đó.
Hôm nay Ngôn Dương mặc áo ngắn tay màu trắng, cánh tay bị tường đá thô ráp cọ xát đến phát đau, cậu khó chịu lùi lại, dựa vào người Du Phùng.
Bất ngờ, Ngôn Dương nghe thấy có tiếng nói chuyện nhỏ vụn, dần dần đến gần.
Nghe kỹ thì đó là Nhạc Nhan, giọng nói trong trẻo hơi khàn, “Lâu rồi cậu không đến tìm tôi nhỉ?”
Một giọng nói thô kệch vang lên: “Không có cách nào, xui xẻo, cá độ bóng đá lại thua, suýt nữa thì không có cơm ăn.”
“Không có tiền đến tìm tôi làm gì?” Giọng Nhạc Nhan lạnh đi vài phần.
Người đàn ông vội vàng nịnh nọt, “Ê hê hê, có tiền có tiền, dành dụm để đến tìm cậu đấy.”
Hai người đi vào ngõ cụt, trong lúc trao đổi nước bọt đã ngã xuống ghế sofa vải, góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy Ngôn Dương, Ngôn Dương hoảng hốt, lập tức rụt người lại.
Du Phùng phía sau bị ép đến mức không còn gì để nói, đành phải dâng hiến không gian trong lòng, ôm Ngôn Dương vào lòng.
Hắn đặt cằm lên đỉnh đầu Ngôn Dương, hai người dính chặt vào nhau, cuối cùng cũng thu gọn vào phạm vi an toàn.
Tiếng thở dốc của hai người trên ghế sofa vải bên kia ngày càng gấp gáp, sau tiếng quần áo ma sát, là những lời ong bướm lẫn vào gió đêm.
Ngôn Dương nghe thấy vừa ngại ngùng vừa xấu hổ, hơn nữa cái tư thế này, hơi thở của Du Phùng còn phả vào bên tai, quả thực là tra tấn.
Cậu khẽ nghiêng đầu, muốn tránh né hơi thở nóng bỏng đó, lại vừa vặn nhìn thấy bóng dáng chồng lên nhau trên ghế sofa vải——
Người đàn ông có giọng nói thô kệch, thân hình cũng vạm vỡ, eo thon của Nhạc Nhan căng cứng, theo sự xâm nhập của người đàn ông, cậu ta phát ra một tiếng thở dài câu hồn.
“Bà nó chứ.…” Ngôn Dương thầm kêu khổ trong lòng, cảm giác da đầu như muốn nổ tung, bất chấp bức tường có cào vào da hay không, cậu giơ tay lên bịt miệng, hai ba giây sau lại đưa tay lên bịt mắt.
Cậu không nên ở đây.
Cảnh giác cao độ lại cực kỳ xấu hổ, trong trạng thái kích hoạt cao độ, nhịp tim của Du Phùng phía sau trở nên cực kỳ rõ ràng, cách lớp áo sau lưng mỏng manh, tiếng trống dồn dập như gõ vào xương hồ điệp của Ngôn Dương.
Bên kia chiến đấu càng lúc càng khốc liệt. Bên này nhịp tim của Ngôn Dương cũng đang tăng tốc, trong bóng tối mờ mịt, rốt cuộc đó là nhịp tim của ai, nhất thời cậu cũng không phân biệt được.
Ngôn Dương cắn chặt môi dưới, chịu đựng từng phút từng giây.
“Anh làm gì vậy!” Giọng nói nũng nịu của Nhạc Nhan bỗng trở nên lạnh lùng.
Ngôn Dương thầm giật mình, chỉ thấy người đàn ông kia đâm một ống tiêm cực mảnh vào cổ Nhạc Nhan, “Đã nói là tôi sắp không có cơm ăn rồi, vừa hay gặp người muốn tuyển một ít ‘Nhân viên’, tôi bán một lần thì có sao đâu.”
Nhạc Nhan vô cùng tức giận, nhưng dần dần mất sức, “Anh cứ đợi đấy…”
“Cám ơn nhé.” Người đàn ông vừa nói vừa vác Nhạc Nhan lên, đi ra ngoài.
Nhạc Nhan vùng vẫy yếu ớt, sức lực nhỏ đến mức có thể bỏ qua.
“Ting——”
Thông báo tin nhắn của thiết bị liên lạc cá nhân.
Vẫn là hai tiếng chồng lên nhau.
Ngôn Dương cúi đầu nhìn, là do Vưu Thụ gửi tới: “Không tìm thấy hai người đâu, tôi về căn hộ cảnh sát trước đây.”
Tiếng thông báo vốn không lớn, nhưng trong con hẻm tối lại như một con dao sắc bén đoạt mạng, đâm vào màng nhĩ của từng người có mặt.
Người đàn ông bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh —— thùng carton mà Ngôn Dương và Du Phùng đang trốn.
Gã ta đặt Nhạc Nhan xuống đất, xắn tay áo lên, bước từng bước một tiến lại gần góc đó.
Tiếng bước chân ngày càng gần, giẫm lên mặt đất bụi bặm, giẫm lên thần kinh căng thẳng của Ngôn Dương.
Bị dồn vào đường cùng, Ngôn Dương nhanh chóng đứng dậy, vớ lấy một thùng carton nhỏ bên cạnh úp lên đầu người đàn ông.
Những thứ vụn vặt bên trong rơi loảng xoảng xuống đất.
Ngôn Dương đứng dậy quá nhanh, trước mắt chìm vào bóng tối, dựa vào trí nhớ khéo léo nhảy lên, đến phía sau người đàn ông.
Bỗng nhiên vang lên một tiếng rên rỉ, đợi đến khi Ngôn Dương nhìn rõ thì người đàn ông đã nằm trên đất đau đớn quằn quại rồi.
Du Phùng lạnh lùng đứng ở một bên, khớp ngón tay vốn trắng trẻo giờ đã thấy máu.
Ngôn Dương quay đầu, nhìn Nhạc Nhan nằm trên đất, cậu ta vẫn còn tỉnh táo, nhưng nằm bất lực trên mặt đất, ánh trăng trắng xóa cũng không thể chiếu sáng đôi mắt rũ xuống của cậu ta.
“Anh ơi!”
Một bóng dáng gầy nhỏ chạy vào tầm mắt của Ngôn Dương.
Bước chân cậu ta loạng choạng chạy đến bên cạnh Nhạc Nhan, luống cuống đỡ Nhạc Nhan dậy, “Anh có sao không anh?”
Nhạc Nhan yếu ớt, nhưng vẫn cong mắt lên, cả người trông rất dịu dàng, lắc đầu ra hiệu không sao.
“Là bọn họ làm sao?” Đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Ngôn Dương và Du Phùng.
“Đừng đổ oan cho người tốt chứ.” Ngôn Dương vội vàng giải thích, đá đá người đàn ông đang rên rỉ đau đớn dưới chân, một đòn karate khiến hắn ta im bặt, “Là gã ta suýt nữa bán anh cậu đi đấy!”
Cậu bé gầy nhỏ nghe thấy liền run lên, tay đỡ Nhạc Nhan lại càng siết chặt.
Ngôn Dương bước tới, “Chúng tôi đã cứu anh, anh cũng nên giúp chúng tôi chứ?”
Nhạc Nhan lạnh lùng nhìn cậu, một lúc sau thì yếu ớt gật đầu.
Ngôn Dương nói: “Xem ra bây giờ cậu cũng không nói được, vậy tối mai gặp ở Khu Rừng Kỳ Lạ nhé.”
Cậu bé gầy gò nhỏ bé ngẩng đầu rụt rè nhìn Ngôn Dương, “Tôi… tôi tên Tây Trì, cảm ơn hai anh đã cứu anh tôi.”
Ngôn Dương phẩy tay, “Không sao, mai gặp.”
………….
Đi cùng Du Phùng trong con hẻm quanh co, cậu nhắm mắt theo đuôi bước đi từng bước, đầu óc lâng lâng, cơn gió đêm lướt qua, tai vẫn còn nóng ran.
Vừa nghĩ đến trải nghiệm lúc nãy ở phía sau thùng carton, Ngôn Dương liền không biết đặt tay ở đâu, chỉ có thể thản nhiên đút túi.
Ngẩng đầu lên, bọn họ đã đến một quảng trường có đài phun nước cũ kỹ.
Những người nghèo tốp năm tốp ba ngồi rải rác xung quanh tận hưởng làn gió đêm quý giá.
Một ông lão rách rưới đứng bên đài phun nước, gió đêm lay động vạt áo rách của ông ta, lưng hơi còng, nhưng giọng nói lại vang dội và kiêu hãnh vô cùng.
“Một ngày nào đó, ngươi sẽ nghe thấy tiếng chuông u ám, tuyên bố với thế gian rằng ta đã rời khỏi thế giới ô trọc này.
Cùng lũ giòi bọ hèn mọn an nghỉ ở một thế giới khác, ta khuyên ngươi chớ thương tiếc cho ta.”
Dáng vẻ đó thật sự giống một thi nhân hát rong trong sách, mà ở khu phố Đồng Hoa, dù có ngâm nga tuyệt vời đến đâu cũng không thể đảm bảo bữa trưa ngày mai của bạn có gì để ăn không.
Ngôn Dương nghe những tiếng than thở bi ai đó, những câu thơ nghe thật cay đắng, cậu cũng không hiểu sự phẫn uất bi thương trong đó, vì những điều đó cách cậu rất xa.
Tấm vải đen rách nát trải dưới chân ông lão còn thu hút cậu hơn, trên tấm vải đen đặt lộn xộn những thứ nhỏ nhặt, đều là những thứ Ngôn Dương chưa từng thấy.
Hay nói cách khác, là những thứ đã bị thời đại bỏ rơi từ lâu.
“Cậu đã từng thấy sổ tay bằng giấy chưa?”
Ngôn Dương cúi xuống nhặt một cuốn sổ bìa đen, hỏi Du Phùng trong tiếng ngâm thơ vang vọng bên tai.
Hết chương 39.