Chương 39: Mê Sơn (39)
Ở thành phố Vinh Tương, trời mưa như trút nước, Vu Đào không mang ô, đứng chờ chồng đến đón trước tòa nhà công ty. Một chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra, một người đàn ông lạ mặt bước xuống, tiến về phía cô. Cô không quen biết người này, nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn thẳng vào cô. Cô nghi hoặc nhìn sang bên cạnh, chỉ có một mình cô ở đây.
“Chị Vu, có thể cho tôi xin ít thời gian được không?” Ngay khi Vu Đào nghĩ rằng lại là một người bán bảo hiểm, người đàn ông đã đưa ra giấy tờ tùy thân.
Minh Hàn, cảnh sát.
Vu Đào sửng sốt, ngước nhìn Minh Hàn, lo lắng hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì không?”
Trong tòa nhà văn phòng có một quán cà phê mở, Minh Hàn nói: “Chúng ta vào đó nói chuyện.”
Gần như không còn ai uống cà phê sau giờ làm việc, vì vậy trong quán chỉ có Minh Hàn và Vu Đào. Minh Hàn nói: “Tôi đến tìm chị vì em trai chị, Vu Dã.”
Vu Đào ngạc nhiên: “Em trai tôi? Nó sao vậy?”
“Chuyện hơi phức tạp, gần đây cậu ta có liên quan đến một vụ án mạng, trong quá trình điều tra, cậu ta đã thừa nhận mình giết hại ba người phụ nữ, và…” Minh Hàn nhìn vào mắt Vu Đào, “…Cha của hai người, Vu Chương.”
Vu Đào sững người, như thể không hiểu, sau đó che miệng, cả người run rẩy, nước mắt tuôn rơi, “Làm sao có thể?”
“Chị Vu, chị bình tĩnh lại trước, bốn vụ án tôi vừa nói, đều là do chính miệng cậu ta khai nhận, sự thật như thế nào, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.” Minh Hàn hỏi: “Hai chị em chị đã lâu không gặp nhau rồi phải không?”
Vu Đào nghẹn ngào hồi lâu, giọng nói đầy tự trách, “Tết năm ngoái tôi và chồng về quê một chuyến, tết năm nay chúng tôi về quê chồng. Công việc của tôi thường ngày rất bận rộn, với cả Tiểu Dã đã…. gần hai năm nay không gặp rồi. Nó không thể giết người được, nhất định là có hiểu lầm gì đó, cảnh sát Minh, các anh ngàn vạn lần đừng oan uổng cho nó!”
Minh Hàn gật đầu, “Chúng tôi cũng cảm thấy đằng sau còn có uẩn khúc, nhưng cậu ta không chịu nói, vậy nên tôi mới đích thân đến tìm chị. Đúng rồi, thậm chí Vu Dã còn không muốn cho chúng tôi biết chị đang sống ở thành phố Vinh Tương, chúng tôi phải thông qua con đường khác mới tra được tình hình của chị.”
Vu Đào ngạc nhiên: “Cái gì?”
Minh Hàn nói: “Có thể cậu ta không muốn chúng tôi tìm được chị, nhưng tôi không biết lý do là gì.”
Sắc mặt Vu Đào tái nhợt, dường như đã nghĩ đến điều gì đó.
Minh Hàn nói: “Chị Vu, xét tình hình của Vu Dã, tôi hy vọng chị có thể theo tôi đến thành phố Trúc Tuyền một chuyến, cậu ta che giấu rất nhiều chuyện không muốn nói với chúng tôi, có thể chỉ có chị mới khiến cậu ta chịu mở miệng.”
Vu Đào hỏi: “Tôi có thể biết ba người chết có quan hệ gì với nó không?”
Minh Hàn nói: “Với cậu ta thì không có quan hệ gì sâu sắc, nhưng với bạn gái của cậu ta thì quan hệ không cạn.”
Vu Đào nói: “Bạn gái?!”
“Chị không biết sao?” Minh Hàn nói: “Vu Dã không nói với chị là cậu ta có bạn gái?”
Vu Đào lắc đầu, lo lắng nói: “Nó chưa từng nói, tôi cũng từng hỏi nó, lần nào nó cũng nói là không có!”
“Có thể là muốn đích thân giới thiệu với chị.” Minh Hàn lại nói: “Cô bạn gái này của cậu ta còn đáng ngờ hơn cả cậu ta, chuyện này để sau chúng ta nói. Trước tiên tôi sẽ trả lời câu hỏi của chị, trong số những người chết có một người là bạn của bạn gái cậu ta, một người đã xúc phạm cô ta nhiều năm trước, người cuối cùng thì quan hệ xa hơn một chút, nhưng nói chung, Vu Dã đều quen biết họ thông qua cô ta.”
“Vậy…” Vu Đào càng thêm lo lắng, “Cô ta nói gì không?”
Minh Hàn lộ ra vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn, “Cô ta nói người đều do Vu Dã giết, không liên quan gì đến cô ta, cô ta và kẻ giết người ngày đêm bên nhau, cô ta cũng là nạn nhân.”
Vu Đào kích động đứng bật dậy, “Không thể nào! Em trai tôi nhất định là bị cô ta hãm hại!”
Chồng của Vu Đào đến, anh ta là một người đàn ông có ngoại hình rất bình thường, biết chuyện của Vu Dã, anh ta cũng giật mình, muốn cùng Vu Đào đến thành phố Trúc Tuyền. Trên đường đi, Minh Hàn nói: “Chị còn nhớ cái chết của cha mình như thế nào không?”
Nghe thấy hai chữ “cha mình”, trên mặt Vu Đào hiện lên vẻ chán ghét không che giấu, “Ông ta không xứng làm cha, ông ta chính là một tên khốn nạn!”
Vu Dã cũng dùng từ “Khốn nạn” để chỉ Vu Chương, Minh Hàn bèn trực tiếp gọi tên, “Lúc đó Vu Dã mới tám tuổi, nó làm sao giết được Vu Chương?”
Hàng ghế sau im lặng, hồi lâu, Vu Đào cúi đầu nói: “Không phải nó giết, Vu Chương là tự mình rơi xuống sông, chết đuối, là báo ứng.”
Minh Hàn nhìn vào gương chiếu hậu, lại nói: “Vu Dã đã kể lại quá trình rất rõ ràng.”
Vu Đào siết chặt váy, “Nó… nó kể như thế nào?”
Minh Hàn thuật lại lời khai của Vu Dã, nhấn mạnh quá trình Vu Dã dụ Vu Chương đến chỗ hòn đá, “Một đứa trẻ, làm sao nghĩ ra được nhiều thứ như vậy?”
Giọng Vu Đào run rẩy, “Căn bản không phải như vậy, đó đều là nó tưởng tượng ra!”
“Tưởng tượng?”
“Đúng vậy! Chính là tưởng tượng!”
Vu Đào ngắt quãng giải thích, Vu Dã từ nhỏ đã sống dưới bạo lực của Vu Chương, trước đây còn có mẹ che chở, sau này cha mẹ ly hôn, Vu Dã trở thành người bị bỏ lại. Từ khoảnh khắc đó trở đi, Vu Dã như rơi vào địa ngục, sống những ngày tháng tối tăm. Cô có cơ hội sẽ đến thăm cậu ta, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một đứa trẻ, không thể thực sự bảo vệ em trai mình được.
Ông trời có mắt, để Vu Chương chết trong đêm mưa bão đó, cô và mẹ bàn bạc, chuyển đến sống cùng Vu Dã. Ban đầu, Vu Dã vẫn chưa thoát khỏi bóng ma của Vu Chương, thường xuyên gào khóc trong đêm. Cô bèn kể cho Vu Dã nghe những câu chuyện thiện ác đều có báo ứng, nói rằng Vu Chương sau khi chết còn bị trời đánh sét, ngũ mã phanh thây, ngay cả hồn phách cũng không còn tồn tại.
Có lẽ vì nghe nhiều những câu chuyện đẫm máu đó, Vu Dã khi lớn hơn một chút lại sinh ra ảo giác, cho rằng chính mình đã giết chết Vu Chương, thường xuyên miêu tả sống động cho cô nghe về những kiểu chết khác nhau của Vu Chương. Cô nghe mà sởn gai ốc, nhận ra tâm lý em trai có thể đã có vấn đề, không dám kể cho nó nghe những câu chuyện thiện ác có báo ứng nữa.
“Ý của chị là, việc dẫn dụ Vu Chương bị chết đuối, là do Vu Dã tự tưởng tượng ra?” Minh Hàn nhìn vào gương chiếu hậu nói.
“Đúng vậy! Trước đây nó đã từng nói với tôi!” Vu Đào có vẻ rất kiên định, nhưng giọng nói lại run rẩy, “Tôi là chị của nó, tôi còn không biết sao?”
Chồng ôm lấy vai cô, nhẹ nhàng an ủi. Minh Hàn nhìn một lúc, nói: “Lời khai của Vu Dã rất quan trọng, hơn nữa cậu ta có giết Vu Chương hay không, sẽ ảnh hưởng đến việc chúng tôi phán đoán hành vi và động cơ của cậu ta hiện tại. Lát nữa đến thành phố Trúc Tuyền, tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt, có thể khiến cậu ta nói ra sự thật hay không, phải nhờ chị rồi.”
“Tôi, tôi hiểu.” Giọng Vu Đào rất nhỏ, cả người như bị bao trùm bởi lo lắng và sợ hãi.
Minh Hàn cảm thấy cô không giống người nhà của nghi phạm bình thường, trên người cô toát ra một loại khí chất nào đó. Mà điều này, rất có thể chính là thứ mà Vu Dã đã ra sức che giấu.
………..
Trần Tranh đưa Ngô Liên San đến bệnh viện, cấp cứu. Sau khi nôn mửa, sắc mặt cô ta trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu. Sau khi bác sĩ kiểm tra cho biết là do bị kích động dẫn đến phản ứng mạnh, chỉ cần nghỉ ngơi là được.
Khổng Binh phái người canh gác bên ngoài phòng bệnh, vội vàng hỏi Trần Tranh: “Cậu làm gì cô ta rồi? Kích động thành ra thế này?”
Trần Tranh nói: “Chỉ là đưa cô ta về chốn cũ, ôn lại một chút chuyện quá khứ với Tằng Yến mà thôi.”
Khổng Binh nói: “Cô ta thừa nhận quen biết Tằng Yến rồi?”
Trần Tranh lắc đầu, “Phải chờ tin tức của Minh Hàn.”
Hiện tại Vu Dã là nghi phạm đã nhận tội, người nhà muốn gặp cậu ta thì phải trải qua nhiều thủ tục, còn cần có cảnh sát và luật sư có mặt. Chuyện thủ tục Khổng Binh đi làm, Trần Tranh đến chỗ Minh Hàn hội họp, Minh Hàn giới thiệu: “Vị này là chị gái của Vu Dã.”
Lặn lội đường sá xa xôi, Vu Đào có vẻ mệt mỏi, tưởng Trần Tranh là vị lãnh đạo nào đó, vội vàng nói: “Em trai tôi không thể giết người, nó vô tội!”
Thủ tục không thể làm ngay được, Trần Tranh mời Vu Đào đến phòng khách, “Chị Vu, đừng vội, nghỉ ngơi một lát đã.”
Anh càng không vội, Vu Đào lại càng sốt ruột, “Người phụ nữ kia đâu? Tôi có thể gặp cô ta không?”
Trần Tranh biết cô đang nói đến Ngô Liên San, “Bây giờ có lẽ không tiện lắm, cô ấy bị ốm, đang ở bệnh viện.”
Vu Đào nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa, bật khóc, nói đều là lỗi của mình, mấy năm nay cứ nghĩ em trai đã trưởng thành, độc lập, còn mình thì có sự nghiệp, gia đình, nên không còn quan tâm em trai như trước nữa, không ngờ nó lại bị người ta hãm hại.
Trần Tranh cho cô xem ảnh của Ngô Liên San, trong mắt cô tràn đầy căm hận, mặc dù còn chưa biết rõ đầu đuôi ba vụ án, nhưng vẫn kiên định cho rằng là người phụ nữ này đã hại Vu Dã.
Tối muộn, Khổng Binh làm xong thủ tục, Vu Đào ngồi sau tấm kính chờ Vu Dã. Vu Dã không hề biết lần này mình sẽ gặp ai, khi cậu ta nhìn thấy người đến là Vu Đào, lập tức sững người tại chỗ. Nước mắt Vu Đào đã tuôn rơi, khẽ gọi: “Tiểu Dã, Tiểu Dã.”
Cuối cùng Vu Dã cũng phản ứng lại, nhưng không hề có chút cảm động nào khi gặp lại người thân, ngược lại còn gào lên đầy phẫn nộ: “Chị đến đây làm gì? Về đi! Chị về đi!”
Cảnh sát lập tức khống chế cậu ta, Vu Đào kinh ngạc xô ghế đứng dậy, muốn bảo vệ Vu Dã, nhưng cô căn bản không thể chạm vào cậu ta được, cô chỉ có thể vừa khóc vừa gọi: “Tiểu Dã, chị đến thăm em, em đừng kích động, em nghe chị nói đã!”
Trên mặt Vu Dã đã ướt đẫm nước mắt, dường như cậu ta biết được việc nhìn thấy Vu Đào ở đây có ý nghĩa gì, cậu ta nhìn Vu Đào với ánh mắt đầy bất cam và đau buồn, “Chị, chị về đi, em cầu xin chị, chị về đi!”
Vu Đào nói: “Chị về? Chị về rồi em thì sao? Bọn họ nói em giết người, giết nhiều người như vậy là phải chịu án tử hình đó! Chị chỉ có một mình em là em trai, em chết rồi chị biết làm sao?”
Vu Dã nhìn chằm chằm Vu Đào, dần dần bình tĩnh lại. Cảnh sát ấn cậu ta ngồi xuống ghế, quan sát nhất cử nhất động của cậu ta.
“Từ nhỏ em đã rất lương thiện, ngay cả mèo chó em cũng không nỡ làm hại, sao có thể giết người được? Là bạn gái của em làm, đúng không? Em luôn như vậy, chuyện gì người khác làm cũng đổ lên đầu mình, giống như….”
“Chị!” Vu Dã hét lớn một tiếng, cắt ngang lời Vu Đào. Cậu ta tỏ ra vô cùng bất an, Trần Tranh ngồi trước màn hình giám sát nhìn cậu ta, trong bất kỳ cuộc trò chuyện nào trước đây, cậu ta cũng chưa từng đau khổ như lúc này.
Sau tiếng hét đó, Vu Đào cũng im lặng. Hai chị em cách tấm kính nhìn vào mắt nhau, trong không khí như có dòng chảy âm thanh mà chỉ hai người bọn họ mới nghe thấy được. Một lát sau, Vu Dã cầu xin: “Chị, chị về đi, chị đã nuôi nấng em, em chưa kịp báo đáp cho chị, em xin lỗi chị.”
“Em đúng là có lỗi với chị.” Giọng Vu Đào thê lương, “Em hãy trả lời chị một câu hỏi thôi, có phải em đang bảo vệ người phụ nữ kia không?”
Vu Dã cúi đầu, không biết là không trả lời được, hay là không muốn trả lời.
Vu Đào đứng dậy, hít sâu một hơi, “Em không muốn nói, được, vậy tôi có một số chuyện muốn nói với cảnh sát.”
Vu Dã kích động vô cùng, “Chị! Chị đứng lại!”
Vu Đào nhìn cậu ta lần cuối, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Vu Đào đi rồi, Vu Dã ngẩn ngơ ngồi đó, vài phút sau bỗng gào khóc đau đớn.
Trần Tranh xoay người rời khỏi phòng giám sát. Khổng Binh nói: “Cậu muốn đi gặp Vu Đào?”
Trần Tranh nói: “Không, đừng đi làm phiền Vu Đào, để chồng cô ấy ở bên cạnh, tôi đi gặp Vu Dã.”
Vu Dã như con bò tót bị vải đỏ kích thích, trong phòng thẩm vấn tràn ngập tiếng thở dồn dập của cậu ta.
“Tại sao các người lại tìm chị tôi đến!” Cậu ta trừng mắt nhìn Trần Tranh, Trần Tranh không hề nghi ngờ, nếu cậu ta không bị trói chặt trên ghế thẩm vấn, có lẽ sẽ lao vào mình.
“Cậu đã nhận bốn tội danh, theo trình tự, chúng tôi nhất định sẽ tìm người thân của cậu.” Trần Tranh nói: “Tôi còn chưa hỏi cậu, tại sao không chịu khai báo chị cậu ở đâu. Sao, cậu nghĩ không nói, tôi sẽ không tìm được cô ấy?”
Vu Dã từ từ trượt xuống ghế thẩm vấn, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, “Tôi giết người, tôi đã nhận rồi, muốn phạt tử hình thì phạt tử hình, tại sao các người còn bám riết không tha? Tôi không muốn chị tôi nhìn thấy tôi như thế này!”
Trần Tranh nói: “Cậu yêu thương chị cậu như vậy, chẳng lẽ cậu không biết, cô ấy càng không muốn nhìn thấy cảnh cậu cứ thế này mà bị kết án sao? Chẳng lẽ cô ấy muốn nhìn thấy cậu chết?”
Vu Dã: “Tôi…”
Trần Tranh hỏi: “Vừa nãy cậu cắt ngang lời cô ấy, cậu muốn ngăn cản cô ấy nói ra điều gì?”
Vu Dã lại kích động, “Tôi không có!”
Trần Tranh bèn lấy điện thoại ra, phát đoạn video, “Chính là đoạn này, cô ấy nói ‘Giống như’, phía sau là gì? Giống như cái chết của Vu Chương năm đó?”
“Không phải!” Vu Dã toàn thân run rẩy, ngay cả ghế thẩm vấn cũng kêu lên ken két.
Trần Tranh nghiêm túc nhìn cậu ta, “Vu Dã, tôi có thể tìm được Vu Đào, còn có thể mời cô ấy đến đây, thì cũng có thể khiến cô ấy nói ra những lời cậu không muốn nói, trạng thái của cô ấy vừa rồi, cậu còn biết rõ hơn tôi cô ấy sẽ nói gì. Tôi cho cậu hai lựa chọn, thứ nhất, tiếp tục giữ im lặng, bây giờ tôi sẽ đi tìm cô ấy nói chuyện, thứ hai, cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc quan hệ giữa cậu và Ngô Liên San là gì, ba vụ án mấy người ‘Tằng Yến’ có thật là do một tay cậu gây ra hay không?”
Vu Dã nghiến răng, cổ họng phát ra âm thanh nặng nề.
Trần Tranh nhìn đồng hồ, mười phút sau, anh đứng dậy rời đi. Nhưng khi anh sắp đi đến cửa, Vu Dã dùng giọng khàn đặc gọi anh lại, “Tôi nói.”
Trần Tranh ra hiệu cho cảnh sát hình sự đến hỗ trợ ghi chép.
“Là Ngô Liên San… bảo tôi làm những chuyện này, tôi, tôi không khống chế được bản thân.”
Vu Dã bắt đầu kể từ khi Vu Đào rời khỏi Trúc Tuyền. Từ nhỏ, cậu ta đã được chị gái và mẹ bảo vệ, đặc biệt là chị gái, điều này khiến cậu ta nảy sinh sự ỷ lại gần như bệnh hoạn với chị gái. Nhưng mà, chị gái đã có gia đình riêng, cuối cùng cậu ta trở thành người ở lại. Cậu ta chưa bao giờ nói với chị gái về nỗi bất an của mình, cậu ta không muốn chị gái lo lắng cho mình, cậu ta muốn chị gái tìm được hạnh phúc. Nhưng thực ra trong một khoảng thời gian dài, cậu ta cảm thấy mình như đang đi trong bóng tối, phía trước không có một tia sáng nào.
Ở trường y, cậu ta là một kẻ lập dị, vì ít nói, trông rất u ám, không ai muốn kết bạn với cậu ta. Cho đến khi Ngô Liên San xuất hiện.
Cậu ta đã chú ý đến Ngô Liên San từ rất sớm, người phụ nữ này thường xuyên tham gia các hoạt động công ích, giúp đỡ những người phụ nữ yếu đuối trong xã hội. Cậu ta nhìn thấy ở Ngô Liên San sự kiên cường giống như chị gái của mình. Xa cách chị gái trong thời gian dài, cậu ta đã chuyển tình cảm dành cho chị gái sang cho Ngô Liên San. Cậu ta không ngờ rằng, trong một lần giao lưu giữa các lớp, Ngô Liên San lại được xếp chung nhóm với cậu ta, còn thể hiện sự quan tâm đặc biệt đến cậu ta.
Sau khi hoạt động kết thúc, Ngô Liên San thường xuyên rủ cậu ta đi học bài, ăn cơm cùng. Cậu ta chưa từng yêu đương, nhưng cũng mơ hồ hiểu được ý của Ngô Liên San. Nhưng cậu ta không hiểu, một người ưu tú như Ngô Liên San, tại sao lại thích mình.
Cậu ta muốn hỏi chị gái, xem mình nên ứng phó như thế nào, nhưng mỗi lần gọi điện thoại, chị gái đều vì bận rộn chuyện gia đình và công việc, nói được vài câu đã cúp máy. Cậu ta càng cảm thấy chị gái không còn thuộc về mình thì càng chìm đắm trong sự chủ động của Ngô Liên San.
Ngô Liên San thích kể cho cậu ta nghe về gia đình của cô ta, cậu ta biết tuổi thơ của Ngô Liên San không hạnh phúc hơn cậu ta là bao, cha mẹ mất sớm, được bà nội nuôi nấng, khi còn nhỏ còn bị phụ nữ trưởng thành vô cớ làm nhục.
Cậu ta buột miệng nói: “Sau này sẽ không ai bắt nạt chị nữa, em sẽ bảo vệ chị.”
Ngô Liên San dịu dàng cười nói: “Em trai, em bảo vệ chị bằng cách nào?”
Cậu ta thừa nhận, điều cậu ta không chịu nổi nhất là việc Ngô Liên San gọi mình là em trai, nhất thời căng thẳng đến tột độ, không biết trả lời thế nào.
Ngô Liên San nói: “Em sẽ giúp chị giết họ chứ? Nếu họ bắt nạt chị?”
Cậu ta kinh ngạc: “Cái gì?”
Ngô Liên San cười, nói: “Nói đùa với em thôi mà!”
Nhưng mà, lời nói đùa có thể âm thầm thay đổi một con người, Ngô Liên San càng ngày càng nói nhiều lời nói đùa như vậy, cậu ta dần dần cảm thấy, giết người vì Ngô Liên San cũng chẳng có gì là sai, đàn ông và phụ nữ ở bên nhau, chẳng phải đàn ông nên bảo vệ người phụ nữ của mình sao? Hơn nữa người phụ nữ mà cậu ta yêu lại cho cậu ta sự quan tâm như chị gái ruột.
Cậu ta chính thức tỏ tình với Ngô Liên San, hai người bắt đầu sống chung, Ngô Liên San kể thêm nhiều chuyện cũ hơn, lại hỏi về gia đình của cậu ta. Cậu ta không muốn nhắc đến người cha khốn nạn đó, nhưng khi nói đến gia đình, Vu Chương là nhân vật không thể bỏ qua. Ngô Liên San nghe xong liền rơi nước mắt, nói sau này nhất định sẽ yêu thương cậu ta như chị gái.
Càng ở bên nhau lâu, cậu ta càng nghe lời Ngô Liên San, cậu ta cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Nếu Ngô Liên San muốn cậu ta làm việc gì mà cậu ta không làm được, cậu ta sẽ bị cảm giác tội lỗi, hối hận bao vây, cảm thấy mình không xứng với Ngô Liên San.
Không xứng có nghĩa là gì? Cậu ta và Ngô Liên San không giống như cậu ta và chị gái, có sợi dây huyết thống ràng buộc, một khi không xứng, Ngô Liên San sẽ rời đi, sẽ không bao giờ quay lại nữa. Cậu ta không thể chịu đựng được chuyện này xảy ra, vì vậy cậu ta dốc hết sức lực để đáp ứng mọi nguyện vọng của Ngô Liên San. Cảm xúc này lên đến đỉnh điểm khi chị gái báo tin sẽ không về quê ăn Tết, cậu ta gần như đã mất đi chị gái, không thể mất đi Ngô Liên San nữa.
Nếu không mình sẽ phát điên mất, cậu ta đã nghĩ như vậy.
Cũng chính vào lúc đó, Ngô Liên San nhắc đến việc muốn giết ai.
“Em còn nhớ chị từng nói có một người phụ nữ đã sỉ nhục chị và bà nội của chị không?” Ngô Liên San nép vào lòng cậu ta, “Cô ta tên là Triệu Thủy Hà, bây giờ đã là một nữ cường nhân rất thành đạt rồi.”
Cậu ta biết, đã đến lúc cậu ta thực hiện lời hứa của mình.
Thông tin của Triệu Thủy Hà và công ty Truyền thông Nhất Hòa có thể tra được trên mạng, trước khi quay lại Nhã Phúc vào tháng 4, bọn họ đã giấu mọi người, quay về đó hai lần để theo dõi, tìm hiểu về Triệu Thủy Hà.
Rất kỳ lạ, Triệu Thủy Hà đối với cậu ta mà nói chẳng qua chỉ là một người xa lạ, nhưng dưới sự tác động cảm xúc của Ngô Liên San, khi nhìn thấy Triệu Thủy Hà, cậu ta lại cảm thấy cô ta đáng ghét, là người đáng chết.
Ngô Liên San lớn lên ở Nhã Phúc, đã tìm được một địa điểm ra tay lý tưởng – công viên Hạnh Phúc. Nhưng làm thế nào để dụ Triệu Thủy Hà đến công viên Hạnh Phúc, lại là một việc khó khăn, chỉ dựa vào một mình cậu ta thì căn bản không làm được.
Ngô Liên San nói: “Chị có cách, em chỉ cần hoàn thành bước cuối cùng là được. Tiểu Dã, em là hiệp sĩ của chị.”
Cách Ngô Liên San dụ dỗ Triệu Thủy Hà kỳ thực rất đơn giản, chính cô ta là một con mồi tuyệt vời, con mồi này cũng chỉ có “Người trong cuộc” như cô ta mới có thể làm được.
Cô ta đợi trên đường Triệu Thủy Hà tan làm, Triệu Thủy Hà đã không còn nhận ra cô ta nữa, nhưng khi cô ta tự giới thiệu, nói ra những lời Triệu Thủy Hà đã nói với cô ta năm đó, Triệu Thủy Hà lập tức nhớ ra cô ta là ai.
“Quả nhiên là nữ cường nhân thành đạt, trí nhớ siêu phàm.” Ngô Liên San nói: “Chị Triệu, bây giờ chị nổi tiếng thật đấy, tôi ở tận nơi khác cũng thường xuyên thấy tin tức của chị, chị giúp đỡ các bé gái vùng sâu vùng xa, giúp đỡ phụ nữ bị bạo hành gia đình, chị trở thành người chị lớn ấm áp, lợi ích trên người phụ nữ đều bị chị vơ hết rồi. Nhưng những người hâm mộ kia của chị có biết, thực ra chị rất ghét những người đồng tính như chúng tôi không? Ghét hơn cả những người đàn ông kia? Nếu không tại sao chị lại âm thầm chèn ép nhân viên nữ trong công ty của mình, không cho bọn họ cơ hội thực sự thể hiện bản thân? Tại sao lại nói ra những lời ác độc như vậy với một cô bé?”
Triệu Thủy Hà tránh né đám đông, “Cô muốn gì? Đổi chỗ khác nói chuyện!”
Ngô Liên San cười nói: “Được thôi, nhưng địa điểm do tôi quyết định.”
Triệu Thủy Hà đánh giá cô ta, chắc chắn rằng lúc đó cô ta không hề ghi âm, “Cô đang vu khống tôi, tôi căn bản chưa từng nói những lời như vậy.”
“Thế thì đã sao? Chị cứ coi như tôi vu khống đi.” Ngô Liên San mỉm cười nói: “Nhưng chỉ cần tôi lên tiếng, cư dân mạng sẽ nghi ngờ tôi nói dối trước sao? Tôi chỉ là một người bình thường, hơn nữa còn là người yếu thế, đương nhiên họ sẽ nhắm vào chị rồi. Đúng rồi, còn chưa nói cho chị biết, những năm qua tôi đã giúp đỡ rất nhiều phụ nữ bằng tấm lòng chân thành, không giống chị, chỉ biết làm việc bề nổi. Đợi đến khi sự việc lên men, họ đều sẽ đứng ra làm chứng cho tôi, sẽ có thêm nhiều người hùa theo vạch trần chị. Chị Triệu, danh tiếng của chị chẳng phải là thứ quý giá nhất của chị sao?”
Ngô Liên San thu lại nụ cười, “Công viên Hạnh Phúc, chị cân nhắc xem, có muốn đến hay không.”
Ngô Liên San đã đánh trúng điểm yếu của Triệu Thủy Hà, cô ấy một mình đến công viên Hạnh Phúc vào đêm khuya, nhưng mà vì là lần đầu tiên ra tay, Vu Dã đợi sẵn ở đó, đã bị Hướng Vũ đột nhiên xuất hiện trong rừng cây nhìn thấy.
Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Vu Dã cười khổ, “Không ngờ người đó cũng có thù oán với Triệu Thủy Hà, nói thật, tôi đã chuẩn bị tinh thần ngồi tù rồi, nhưng người đó lại nói, là anh ta đã giết chết Triệu Thủy Hà.”
Sự xuất hiện của Hướng Vũ chắc chắn là một tình tiết phụ, cũng là một bước ngoặt quan trọng của vụ án này.
Trở về Trúc Tuyền, Ngô Liên San nhắm đến mục tiêu tiếp theo, Ngũ Quân Thiến của tiệm bánh “Vi Minh”.
“Tại sao lại muốn giết cô ta?” Vu Dã hỏi.
“Cô ta là một kẻ ích kỷ tinh vi.” Ngô Liên San nói: “Loại người mà chị ghét nhất chính là loại người như vậy. Tiểu Dã, em sẽ giúp chị chứ?”
Giết một người có lẽ rất khó, nhưng có kinh nghiệm từ vụ Triệu Thủy Hà, Vu Dã đã cảm thấy giết thêm bao nhiêu người nữa cũng không sao, chỉ cần là yêu cầu của Ngô Liên San, cậu ta đều sẽ làm cho cô ta.
Ngô Liên San nói, muốn đưa Ngũ Quân Thiến lên núi Học Bộ để giết hại, ban đầu cậu ta không hiểu tại sao, sau này mới phát hiện, Ngũ Quân Thiến có mâu thuẫn với một nhóm học sinh, mà trong số những học sinh này có một nam sinh quê ở núi Học Bộ, nếu cuối cùng cảnh sát phát hiện ra thi thể của Ngũ Quân Thiến, còn có thể đổ tội cho đám học sinh kia.
Cậu ta theo dõi Ngũ Quân Thiến, chờ đợi thời cơ ra tay, nhìn thấy Ngũ Quân Thiến đầu độc mèo hoang. Cậu ta không hiểu tại sao Ngũ Quân Thiến lại đột nhiên có hành động như vậy, cậu ta về nhà nói với Ngô Liên San, Ngô Liên San lại nói với cậu ta rằng, đây là thời cơ tốt nhất, dùng video để uy hiếp Ngũ Quân Thiến.
Vẫn là công viên vắng vẻ vào đêm khuya, lần này Vu Dã bình tĩnh hơn nhiều so với lúc ở thành phố Nhã Phúc, cậu ta dụ Ngũ Quân Thiến lên chiếc xe thuê, đánh ngất Ngũ Quân Thiến trong xe, còn Ngô Liên San đã đến núi Học Bộ để yểm trợ.
Vụ án cuối cùng, Vu Dã thừa nhận, việc giết “Tằng Yến” phần lớn là do hành vi chủ quan của cậu ta. Cậu ta chưa bao giờ can thiệp vào việc Ngô Liên San kết bạn với ai, chỉ cần không phải con trai, cậu ta đều ủng hộ. Nhưng Ngô Liên San luôn vì “Tằng Yến” mà nói với cậu những lời kỳ quái, ví dụ như con gái không thể dựa dẫm vào con trai, phụ nữ phải độc lập, sau này, “Tằng Yến” còn xúi giục Ngô Liên San chia tay với cậu ta.
Khi cậu ta nói với Ngô Liên San rằng mình muốn giết “Tằng Yến”, vẻ mặt cô ta lại lộ ra vẻ gì đó rất kỳ lạ, mà đến nay cậu ta vẫn không hiểu nổi, như thể cuối cùng cũng đã đạt được mục đích nào đó.
Đã có kinh nghiệm của hai lần trước, giết “Tằng Yến” gần như không tốn chút sức lực nào, quá trình cũng không khác gì lần trước cậu ta khai báo.
Vu Dã nhìn chằm chằm trần nhà, thở dài một tiếng, “Tôi biết chị San đang lợi dụng tôi, nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi không thể mất đi người phụ nữ thứ hai nguyện ý ở bên cạnh tôi.”
Dừng lại một chút, cậu ta lại nói: “Tôi tội đáng muôn chết, tôi đáng đời, nhưng tôi cầu xin các người, đừng đi làm phiền chị tôi nữa, những chuyện này không liên quan gì đến chị ấy, đều là lỗi của tôi.”
Lúc này ở phòng cảnh sát khác, Vu Đào quay lưng về phía màn hình, che mặt khóc nấc lên.
Lời khai của Vu Dã không thể giúp cậu ta thoát tội, dù là bị tẩy não hay bị khống chế, đều phải trải qua quá trình giám định chính quy nghiêm ngặt, mà lời khai này đóng vai trò vô cùng quan trọng đối với quá trình thẩm vấn tiếp theo. Ngô Liên San bị đưa từ bệnh viện về phân cục, đeo còng số 8, ngồi trong phòng thẩm vấn. Sắc mặt cô ta vẫn tái nhợt, như thể việc nôn mửa đã rút cạn sức lực của cô ta.
Trần Tranh ngồi xuống trước mặt cô ta, nhưng câu đầu tiên lại không phải nhắc đến Vu Dã, “Chúng ta tiếp tục nói chuyện về cô và ‘Tằng Yến’ đi.”
Hết chương 39.