Chương 39: Song Sư (39)
“Trụ sở công an này được dời đến đây sau khi vụ án xảy ra, trước đây ở đây không có đồn công an.” Phó đồn trưởng chỉ vào đồn công an cách phố Hoa Đăng một con hẻm, “Không phải là chúng tôi không hành động, vụ án không phá được, chúng tôi cũng đang tìm cách để những chuyện tương tự không xảy ra nữa. Anh xem, những camera giám sát này năm nào chúng tôi cũng bảo trì.”
Thẩm Tê ngước lên, nhìn thấy camera phía trên. Là một kỹ thuật viên trinh sát thường xuyên tiếp xúc với camera giám sát, cậu ta hiểu rõ hầu hết các thiết bị quay phim. Loại camera được lắp ở đây là loại mới, phạm vi bao phủ rất rộng, độ phân giải cao. Có thể thấy cảnh sát thị trấn Thương Thủy thực sự đã rút ra được một bài học sâu sắc.
“Haizz, những bi kịch mới thì đã được ngăn chặn, nhưng cứ nghĩ đến việc hung thủ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, trong lòng tôi cảm thấy khó chịu.” Phó đồn trưởng bất lực thở dài, ông bắt đầu kể lại chi tiết quá trình bọn họ hành động sau khi nhận được tin báo, hiện trường lúc đó hỗn loạn ra sao khi bọn họ vừa đến.
“Những kẻ lêu lổng sống ở khu này không coi trọng chuyện sống chết là bao, bình thường đánh nhau cũng có thể đánh người ta đến nửa sống nửa chết. Vừa nghe nói có xác chết, tất cả đều xông vào xem náo nhiệt. Nếu là nơi khác, có lẽ còn có thể để lại nhiều dấu vết hơn, nhưng ở đây thì không thể để lại dấu vết gì.”
Phó đồn trưởng dừng bước, “Chính ông chủ của cửa hàng này là người phát hiện ra thi thể, thùng carton đựng thi thể cũng là do nhà ông ta vứt ra.”
Thẩm Tê nhìn xem, hóa ra là một cửa hàng chơi game nhập vai. Mười hai năm trước làm gì có trò chơi nhập vai này?
“Tôi đang nói về vị trí.” Phó đồn trưởng giải thích, ban đầu ở đây là một quán nướng cá, vừa mới khai trương, điều hòa còn mới tinh, kết quả sau cửa lại xảy ra án mạng, xác chết lại ở trong thùng carton nhà mình, ông chủ cảm thấy thật xui xẻo, mở chưa được nửa năm đã đóng cửa. Mặt bằng này đã đổi chủ mấy lần, nhưng đều không làm ăn được, cho đến khi ông chủ hiện tại tiếp quản.
Phó đồn trưởng cảm thấy cửa hàng chơi game nhập vai này quá vô đạo đức, chọn mặt bằng này là để “ăn bánh bao tẩm máu người” của Đường Hồng Đình, chủ đề nổi tiếng nhất chính là nữ sinh trung học bị sát hại, có không ít người trẻ tuổi đến đây chơi.
Thẩm Tê không có bình luận gì, cậu ta quay người lại thấy một quán mì hoành thánh gà, quán này thu hút sự chú ý của cậu ta vì biển hiệu đã rất cũ rồi, không giống với mấy tiệm ăn xung quanh.
Giọng phó đồn trưởng có chút tự hào về quê hương, “Quán đó là quán lâu đời ở chỗ chúng tôi đấy, mở được mấy chục năm rồi, nước dùng được ninh từ gà ta thật, không như người ta dùng gói gia vị, có thời gian anh và đội trưởng Quý có thể đến nếm thử xem, gà ninh nhừ, xé phay rưới thêm ớt xiêm xanh, ăn kèm với hoành thánh gà thì ngon tuyệt cú mèo.”
Thẩm Tê vừa định nói sau này nhất định sẽ đến thì nhận được điện thoại của Quý Trầm Giao, “Anh!”
Giọng Quý Trầm Giao có chút gấp gáp, “Đến phố Hoa Đăng rồi à?”
Thẩm Tê mừng rỡ, “Đến được một lúc rồi, anh, nghe giọng anh có vẻ như có manh mối gì rồi đúng không?”
“Tôi đang trên đường đến. Hôm qua không xem kỹ, trên con phố đó có những cửa tiệm nào lâu đời mở được mười mấy năm rồi không?” Quý Trầm Giao nói, “Thôi được rồi, cậu bật video lên cho tôi xem.”
Thẩm Tê nói: “Trùng hợp thật, phó đồn trưởng vừa giới thiệu cho em một quán, còn bảo chúng ta rảnh thì đến ăn nữa.”
Nói rồi, Thẩm Tê bật camera lên, “Đây này, chính là quán này, Mì hoành thánh gà chị Tôn.”
Quý Trầm Giao đạp phanh, dừng xe lại bên đường, chăm chú nhìn vào điện thoại. Thẩm Tê vừa đi vừa quay, ống kính rung lắc rất mạnh, nhưng anh vẫn nhìn rõ biển hiệu cũ kỹ, loang lổ của cửa tiệm.
Mì hoành thánh gà.
Canh gà.
Vương Hồi Cường từng nói, canh gà do Lưu Ngọc Thuần nấu rất ngon, là năm xưa học được ở thị trấn Thương Thủy. Những công nhân cũ của nhà máy chế biến thịt bò nói, Lưu Ngọc Thuần thường xuyên đến phố Hoa Đăng, có lẽ là đến để phụ bếp.
Rất có thể Lưu Ngọc Thuần đã từng làm việc, không, là học việc ở quán mì hoành thánh gà này. Mà thời gian lại trùng khớp với thời điểm Đường Hồng Đình bị sát hại!
Quý Trầm Giao cảm thấy máu trong người mình như đang sôi sục, một sợi dây cực nhỏ chạy qua trong đầu anh. Sau quá trình điều tra phức tạp trước đó, dường như cuối cùng anh cũng sắp chạm đến sự thật của vụ án rồi. Mà sự thật này có lẽ sẽ liên kết với một sự thật khác đã bị chôn vùi suốt mười hai năm.
Thấy xe của Quý Trầm Giao, Thẩm Tê vội vàng chạy tới, “Em vừa vào quán hỏi rồi, bà chủ và đầu bếp hôm nay đi mua gà ta ở dưới quê, trong quán toàn người trẻ, bọn họ đã gọi điện cho bà chủ rồi, bà chủ đang trên đường về.”
Quý Trầm Giao gật đầu, bước nhanh về phía quán mì hoành thánh gà.
Những người đang bận rộn trong quán là con và cháu trai của bà chủ, thời điểm xảy ra án mạng, bọn họ đều mới hơn mười tuổi, đang vào dịp nghỉ hè, thỉnh thoảng sẽ ra quán giúp việc. Quý Trầm Giao lấy ảnh hồi trẻ của Lưu Ngọc Thuần ra, cả hai đều nói chưa từng gặp.
Quý Trầm Giao lại hỏi: “Quán của mọi người nổi tiếng như vậy, có ai đến học việc không?”
Hai người cười hiền lành, có chút đắc ý, nói có nhiều, có người đến ban ngày, có người đến buổi tối, bọn họ quen với những người đến ban ngày, còn buổi tối thì bị đuổi về nhà.
Quý Trầm Giao đã hiểu, ban ngày Lưu Ngọc Thuần phải đi làm ở nhà máy chế biến thịt bò, chỉ sau khi tan làm mới có thể đến, hai đứa trẻ không quen với bà ấy cũng là điều bình thường.
Đợi nửa tiếng, cuối cùng bà chủ Tôn cũng về đến, bà chủ khoảng năm mươi tuổi, nhanh nhẹn, thô kệch, giọng nói lớn, vừa bước vào đã hét lên: “Ai là cảnh sát tìm tôi đấy? Chạy đến toát cả mồ hôi hột rồi đây!”
Rất nhiều người không thích tiếp xúc với cảnh sát, có thể tránh thì tránh, nhưng bà Tôn lại là người nhiệt tình và hào sảng, bỏ dở công việc đang làm để lập tức quay về, khi nhìn Quý Trầm Giao cũng rất thẳng thắn.
Trong lúc chờ bà Tôn, Quý Trầm Giao đã nghe những người trẻ tuổi kể chuyện, bà chủ Tôn gặp phải người không tốt, lấy phải một gã nát rượu còn cờ bạc, sinh con xong còn bị bạo hành. Bà chủ Tôn muốn ly hôn, cả nhà ngoại và nhà chồng đều không cho, tiếp tục chung sống với nhau, người chồng lại tiếp tục đánh bà.
Bà cũng ngang tàng, cầm dao bếp đuổi theo chém chồng, bảo nhất quyết phải ly hôn. Vậy mà chồng bà ấy không đánh lại được một người phụ nữ, cuối cùng cũng ly hôn.
Ly hôn thường không phải là dấu chấm hết của bi kịch, rất nhiều người dù trên danh nghĩa đã thoát khỏi kẻ cặn bã đó rồi, nhưng vẫn bị những kẻ cặn bã đó tiếp tục quấy rối. Nhưng bà chủ Tôn lại lợi hại ở chỗ bà đủ khỏe mạnh, biết đánh nhau. Chồng cũ bị bà đánh cho sợ hãi, không dám gây sự với bà nữa.
Sau này, bà thức khuya dậy sớm mở quán, kiếm được không ít tiền, cuộc sống của bà và con cái ngày càng tốt hơn. Chồng cũ thì cờ bạc thua sạch tiền, muốn tìm bà xin tiền, lại bị bà đuổi đánh, từ đó biến mất khỏi cuộc sống của bà.
Bà Tôn còn giúp đỡ không ít người phụ nữ bị bạo hành giống mình, bà thường nói với những người phụ nữ bị ức hiếp đó rằng: Cô không thể nhẫn nhịn, bọn họ chẳng qua là bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh thôi, toàn những kẻ nát rượu cờ bạc, bà đây liều mạng, xem chúng nó có sợ không!
Nhưng bà Tôn “lo chuyện bao đồng” nhiều quá cũng vẫn bị thiệt. Chân của bà từng bị một người đàn ông trong thị trấn đánh gãy, Quý Trầm Giao thấy bà bước vào quán, tốc độ không giảm, nhưng lại hơi khập khiễng.
“Bà có biết người này không?” Quý Trầm Giao đưa ảnh ra, “Bà ấy tên là Lưu Ngọc Thuần, từ thành phố lớn đến, mười hai năm trước làm việc ở Ngưu Vượng.”
Bà Tôn nhìn kỹ vài giây, “Đây chẳng phải là Thuần Tử sao? Bà ấy sao thế?”
Người ở trấn nhỏ không quan tâm đến vụ án “Nữ Hoàng Mỹ Mạo” như người ở thành phố lớn, nhìn bà Tôn là biết bà không hề hay biết chuyện Lưu Ngọc Thuần đã bị sát hại.
Quý Trầm Giao chắc chắn trong lòng, “Bà ấy từng học việc ở chỗ bà à?”
Bà Tôn cười ha hả, vội vàng xua tay, “Bà ấy có học tôi cách nấu canh gà, nhưng bà ấy không phải là học việc, chúng tôi là học hỏi lẫn nhau, món mì trộn của bà ấy đặc biệt ngon.”
Bà Tôn thao thao bất tuyệt kể về cuộc gặp gỡ mười hai năm trước.
Lần đầu tiên Lưu Ngọc Thuần đi xa nhà, dù chỉ là đến một trấn nhỏ, bà ấy cũng rất tò mò về phong tục tập quán ở đây. Công việc của bà ấy rất đơn điệu, ở xưởng học cách chế biến thịt bò, nghỉ ngơi thì ở ký túc xá bên cạnh nhà máy. Mấy người đồng nghiệp không có việc gì làm thì sẽ đánh bài, bà ấy không thích. Sau khi ổn định chỗ ở, bà ấy thử đi dạo trong thị trấn. Chợ, cửa hàng bách hóa, trường tiểu học, hiệu sách, chỗ nào bà ấy cũng đến.
Mấy người đồng nghiệp nói đừng nên đến phố Hoa Đăng, vì nơi đó toàn những kẻ không có học thức trong thị trấn tụ tập. Nhưng cuối cùng bà ấy vẫn không nhịn được mà tò mò đi đến.
Phố Hoa Đăng không tệ như bà ấy tưởng, nhưng cũng không tốt đẹp gì. Bà ấy đến quán của bà Tôn, ăn mì hoành thánh xong thì bị hương vị đậm đà của nước dùng gà làm cho mê mẩn, muốn học cách nấu từ chỗ bà Tôn.
Hai người phụ nữ tuổi tác tương đương, vừa trao đổi cách làm món ăn, vừa nói chuyện về những trải nghiệm cuộc đời của mình. Bà Tôn rất ngưỡng mộ bà ấy vì có một người chồng hiền lành ôn hòa, còn bà ấy thì mời bà Tôn sau này đến thành phố lớn chơi.
Trên tầng hai của quán mì hoành thánh gà có giường, Lưu Ngọc Thuần thường đến vào buổi tối, có khi ở lại quá muộn, về không an toàn, vậy nên bà Tôn mới nói, nếu không chê thì cứ ở lại tầng hai ngủ. Lưu Ngọc Thuần đã ở lại mấy buổi tối.
Quý Trầm Giao lập tức hỏi: “Ngày Đường Hồng Đình bị sát hại, Lưu Ngọc Thuần có ở đó không?”
Bà Tôn ngẩn người một chút, “Cái này thì tôi không nhớ rõ nữa. Các anh đang điều tra vụ án của cô bé đó à? Không thể nào, Thuần Tử còn không quen cô bé.”
Quý Trầm Giao quay đầu nhìn phó đồn trưởng, phó đồn trưởng nói: “Trong số những người chúng tôi điều tra không có bà ấy, tôi nhớ rất rõ.”
Quý Trầm Giao: “Bà còn nhớ lần cuối cùng Lưu Ngọc Thuần đến phụ bếp là khoảng thời gian nào không?”
Bà Tôn nghĩ ngợi một hồi lâu, “Dù sao cũng là mùa hè, lâu quá rồi, tôi thực sự không nhớ rõ.”
“Vậy tôi hỏi một câu khác. Hai người có từng trò chuyện về việc Đường Hồng Đình bị sát hại không?”
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, bà Tôn đột nhiên nói: “À! Tôi nhớ rồi, sau khi cô bé đó bị sát hại, Thuần Tử chỉ đến một lần!”
Quý Trầm Giao truy hỏi: “Bà ấy nói gì?”
“Bà ấy nói bị sợ hãi, tạm thời không đến nữa.” Bà Tôn nói: “Chúng tôi cũng hiểu mà, đừng nói bà ấy, tôi còn bị sợ đến mức đóng cửa quán mấy ngày đấy. Nhưng bây giờ các anh nhắc lại, tôi mới thấy có chút tiếc nuối.”
“Tiếc nuối?”
“Bà ấy còn mời tôi lên thành phố lớn chơi mà, nhưng chuyện đó đến vội vàng, chúng tôi cũng không có lưu lại thông tin liên lạc gì, sau đó cũng không gặp lại nhau nữa.”
Trên đường về đồn công an, không ai nói gì, nhưng bầu không khí trong xe lại căng thẳng như phòng họp của đội trọng án.
Lúc xuống xe, cuối cùng phó đồn trưởng cũng không nhịn được nữa, giọng ông có chút run rẩy, “Chẳng lẽ vụ án ở thành phố lớn thực sự có liên quan đến Đường Hồng Đình? Có phải là lần này có thể tìm ra hung thủ của mười hai năm trước không? Tôi, tôi….”
“Phó đồn trưởng.” Quý Trầm Giao vỗ vai phó đồn trưởng, “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để làm sáng tỏ sự thật.”
Điện thoại, máy tính xách tay tạo thành một cuộc họp video, khi biết Quý Trầm Giao và Thẩm Tê đã tìm được bước đột phá ở thị trấn Thương Thủy, Tịch Vãn và những người khác lập tức phấn chấn.
“Nói cách khác, đêm Đường Hồng Đình bị sát hại, rất có thể Lưu Ngọc Thuần đã ở hiện trường. Bà ấy hoặc là đã chứng kiến Đường Hồng Đình bị giết, hoặc là…. chính bà ấy là người tham gia?” Ngay cả An Tuần cũng tham gia thảo luận, “Nhưng khả năng Lưu Ngọc Thuần là hung thủ rất thấp. Bà ấy không có mối liên hệ gì với Đường Hồng Đình, hơn nữa bà ấy cũng không giống người có thể ra tay.”
Thẩm Tê nói: “Chắc là chứng kiến thôi? Tầng hai của quán mì hoành thánh gà có thể nhìn thấy chuyện xảy ra bên dưới.”
“Nhưng lúc đó toàn thành phố đều quan tâm đến vụ án này, tại sao bà ấy lại không báo cho cảnh sát? Không chỉ lúc đó, cho đến tận bây giờ, cho đến khi bà ấy bị sát hại, dường như bà ấy chưa từng nói với ai.” Lương Vấn Huyền nói, “Không hợp lý.”
Tịch Vãn phản bác: “Tôi thấy có thể hiểu được, tính cách của Lưu Ngọc Thuần hướng nội, thấy chuyện như vậy thì chắc chắn là bà ấy sẽ sợ hãi. Báo cho cảnh sát, lại phải ra tòa làm chứng, chẳng phải bà ấy sẽ bị lộ sao? Chỉ có một nạn nhân, với độ khó kết án tử hình hiện nay, về cơ bản không thể kết án tử hình hung thủ được, đến lúc đó hung thủ bị tuyên án vô thời hạn, cộng thêm giảm án, ra tù rồi thì sao?”
Lương Vấn Huyền: “Cô nói cũng có lý, nhưng cô đã bỏ qua một vấn đề, trong nhận thức của Lưu Ngọc Thuần, có lẽ giết người là phải bị tử hình. Bà ấy có thể không hiểu nguyên tắc tuyên án.”
Tịch Vãn: “Anh đang bắt bẻ tôi đấy.”
Lương Vấn Huyền cười, “Thảo luận bình thường thôi mà, đúng không đội trưởng.”
Nãy giờ Quý Trầm Giao không lên tiếng, tựa lưng vào ghế, hai bàn tay đan vào nhau, “Trong trường hợp hai vụ án thực sự có liên quan đến nhau, khả năng Lưu Ngọc Thuần chứng kiến lớn hơn là tự mình tham gia. Nhưng mà tôi vừa nghĩ, nếu Lưu Ngọc Thuần là một người hoàn toàn không liên quan, mà hung thủ thì biết đến sự tồn tại của bà ấy, tại sao lại phải đợi đến mười hai năm sau mới bịt đầu mối?”
Hai văn phòng của đồn công an và đội trọng án đồng loạt im lặng.
Mãi một lúc sau Thẩm Tê mới nói: “Mãi đến gần đây hung thủ mới phát hiện ra Lưu Ngọc Thuần?”
Quý Trầm Giao lắc đầu: “Giống như một vụ án, khi mới xảy ra thì dễ phá nhất, càng lâu càng khó. Sau mười hai năm hung thủ mới phát hiện ra có một người chứng kiến? Xác suất quá thấp.”
Lương Vấn Huyền đồng tình: “Hơn nữa mười hai năm trước không có chuyện gì xảy ra, đột nhiên giết Lưu Ngọc Thuần, chẳng phải là càng dễ bị lộ sao?”
Thẩm Tê ôm đầu, “Cái này….”
“Các anh cho rằng Lưu Ngọc Thuần là hung thủ?” An Tuần nói: “Có người trả thù cho Đường Hồng Đình?”
Quý Trầm Giao không đưa ra bất kỳ kết luận nào, chỉ nói: “Tôi nhớ trong báo cáo điều tra năm đó có nhắc đến, có thể hung thủ không chỉ có một người.”
Lương Vấn Huyền hắng giọng, “Tôi sẽ tóm tắt lại, trong trường hợp hai vụ án có liên quan đến nhau, có những khả năng sau.”
“Thứ nhất, Lưu Ngọc Thuần đã chứng kiến Đường Hồng Đình bị sát hại, mười hai năm sau bị bịt đầu mối.”
“Thứ hai, Lưu Ngọc Thuần là hung thủ, mười hai năm sau có người báo thù cho Đường Hồng Đình.”
“Thứ ba, Lưu Ngọc Thuần có tham gia vào vụ án, nhưng có phải là hung thủ hay không thì vẫn còn là nghi vấn. Bị giết là vì… bị diệt khẩu nội bộ?”
Thẩm Tê hít vào một ngụm khí lạnh, “Em nhớ đến vụ án ở đường Tà Dương. Chẳng phải Cam Bằng Phi và Tân Dịch Bình cũng là nhắm vào việc nội bộ diệt khẩu sao?”
An Tuần run rẩy một cái, “Chẳng lẽ thực sự có liên quan đến Ký Khắc? Lưu Ngọc Thuần cũng là ‘mục tiêu quan sát’ của ông ta?”
Mối liên hệ giữa hai vụ án dường như lại càng thêm chặt chẽ. Quý Trầm Giao đứng dậy, chỉnh lại áo sơ mi, “Có lẽ còn có những khả năng khác. Cứ tập trung vào Đường Hồng Đình để điều tra trước đã, tôi sẽ đến trường trung học Thương Thủy một chuyến.”
Mỗi năm các trường trung học trọng điểm ở thành phố Hạ Dung có vô số học sinh thi đỗ vào các trường đại học danh tiếng, đến nỗi những bạn học sinh chỉ đạt điểm chuẩn đại học loại A tại chính trường mình còn bị coi là học sinh yếu kém. Nhưng ở thị trấn Thương Thủy cách thành phố lớn hơn hai trăm cây số, học sinh học đến hết cấp ba đã là đến đích rồi, đi làm công nhân ở thành phố hoặc ở lại thị trấn làm ăn nhỏ, học đại học sao? Dù có người thi đỗ thì hầu hết cũng là vào đại học hạng hai hoặc dân lập.
Nhưng điều đó không có nghĩa là ở cả thị trấn Thương Thủy không có học sinh thông minh và chăm chỉ, nhưng các trường trung học trọng điểm trong thành phố tranh nhau tuyển sinh, học sinh có thành tích tốt thường sẽ thi đỗ vào thành phố lớn sau kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba. Có những người thành tích kém hơn một chút, nhưng gia đình có điều kiện, cũng muốn cho con cái đi học, thắt lưng buộc bụng nộp tiền tài trợ cũng phải đưa con vào thành phố học.
Lâu dần, những học sinh còn lại ở trường trung học Thương Thủy là những học sinh như thế nào thì đã quá rõ ràng.
Khi Quý Trầm Giao đến thì đang là giờ học, nhưng vẫn có học sinh lục tục đi ra khỏi cổng trường, xem ra không phải là đi đâu chơi, thì là có hẹn đánh nhau. Hình như bảo vệ đã quen với cảnh này, cũng không ngăn cản bọn họ.
Trong khuôn viên trường có rất nhiều nữ sinh tụ tập thành nhóm, ăn quà vặt, nói chuyện phiếm.
Khu nhà học đã cũ rồi, ít nhất mười năm chưa được sơn sửa lại, không biết mười hai năm trước, trường trung học Thương Thủy có phải cũng trông như thế này không.
Đường Hồng Đình ở đây chắc hẳn rất cô đơn, là một kẻ khác biệt bị bài xích. Tất cả mọi người đều sống cho qua ngày, việc học là chuyện không quan trọng nhất. Chỉ có cô bé coi việc học là phương tiện để thay đổi số phận. Một lần không được, cô lại quay lại đây, còn muốn thử lại một lần nữa.
Quý Trầm Giao không lập tức tìm ban giám hiệu, mà tự mình đi dạo quanh trường học và các phòng học để cảm nhận.
Trong những ghi chép hiện có và văn chương hoa mỹ của các nhà báo, Đường Hồng Đình không hòa đồng, quá coi trọng thành tích, nhân phẩm cũng không ra gì. Cũng có mấy nữ sinh có quan hệ khá tốt với cô bé, nhưng mối quan hệ tốt này dường như cũng chỉ dừng lại ở việc nói chuyện vài câu, thỉnh thoảng cùng nhau về nhà, từng đến nhà Đường Hồng Đình mà thôi.
Không ai biết trong lòng Đường Hồng Đình đã nghĩ gì trong suốt ba năm học trung học và một tháng ôn thi lại, chắc chắn là cô bé có quyết tâm vô cùng kiên định, điều chống đỡ quyết tâm đó là việc rời khỏi thị trấn nhỏ này, thay đổi cuộc đời.
Nhưng dù sao cô cũng chỉ là một cô gái trẻ, cô có chỗ dựa tinh thần nào khác không?
Thời gian là chướng ngại vật cao nhất không thể vượt qua, lại là “người quét dọn” lợi hại nhất, xóa đi những dấu vết vốn có một cách sạch sẽ, không cho những người đến sau cơ hội nhìn trộm bí mật.
Đột nhiên Quý Trầm Giao cảm thấy thật bực bội và vô dụng — Nếu như mười hai năm trước đội trọng án của anh đến hiện trường ngay từ đầu, nếu như lúc đó đã có kỹ thuật điều tra hiện đại như bây giờ, chẳng phải hung thủ đã bị bắt từ lâu rồi sao?
Sự giả định này không có bất kỳ ý nghĩa gì, giống như Quý Trầm Giao biết rằng ngay cả cảm giác bực bội này cũng vô dụng, nhưng sự khác biệt giữa con người và máy móc chính là, cho dù là người lý trí đến đâu cũng sẽ bị cảm xúc chi phối.
Thẩm Tê cũng đang đi quanh trong trường, thấy Quý Trầm Giao đang ngẩn người thì liền gọi: “Anh, anh làm gì đấy?”
Quý Trầm Giao hoàn hồn lại, lắc đầu, “Liên hệ với nhà trường chưa?”
“Chẳng phải đang đợi anh sao? Nhỡ đâu anh định nằm vùng.”
Quý Trầm Giao: “Nghiêm túc cho tôi.”
Phó hiệu trưởng họ Quan, là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, khi biết ý định của cảnh sát, bà thở dài, “Lúc đó tôi là giáo viên dạy tiếng Anh của Đường Hồng Đình, sắp đến lúc tôi nghỉ hưu rồi mà vụ án vẫn chưa phá được.”
Quý Trầm Giao vốn định thông qua phó hiệu trưởng Quan để tìm giáo viên năm xưa, nhưng phó hiệu trưởng Quan từng trực tiếp dạy Đường Hồng Đình, vậy nên đương nhiên phải nói chuyện nhiều hơn.
“Tôi xem qua bảng điểm của Đường Hồng Đình rồi, tiếng Anh là thế mạnh của cô bé.” Quý Trầm Giao nói.
Phó hiệu trưởng Quan cười, “Đúng vậy, ngay từ khi mới vào trường thì tiếng Anh của em ấy đã rất nổi trội. Có lẽ các anh không biết, thành tích thi vào cấp ba của em ấy đã vượt qua điểm chuẩn của trường trọng điểm trong thành phố, hơn nữa tiếng Anh đặc biệt tốt, đáng lẽ có thể vào trường số 1 hoặc số 2. Nhưng nhà em ấy có người già, em ấy mới ở lại. Haizz, nếu như em ấy đi thì, với đội ngũ giáo viên của trường trọng điểm, chắc chắn em ấy có thể đỗ vào trường đại học danh tiếng. Nếu không ôn thi lại thì sẽ không có chuyện sau này.”
Quý Trầm Giao không ngắt lời, nhưng thực ra Thẩm Tê đã nhắc đến điểm này với anh rồi, là thông tin được báo chí đưa tin lúc đó. Nhưng sau khi tin tức về việc Đường Hồng Đình cãi nhau với bà được đăng tải, dư luận đã đảo chiều, nói cô bé bất hiếu, tâm lý u ám, ngay cả việc vì chăm sóc bà mà không đi học ở thành phố cũng bị diễn giải thành không có tầm nhìn, tẩy trắng.
Nhưng một người đã chết rồi thì cần gì phải tẩy trắng nữa?
Rõ ràng là phó hiệu trưởng Quan có một tình cảm khá đặc biệt với cô học sinh quá cố này, giọng điệu tiếc nuối ngày càng rõ ràng, “Tôi dạy em ấy ba năm, chuyện em ấy không hòa đồng tôi có biết, nhưng không hòa đồng cũng tốt, trường của chúng tôi không đào tạo ra được sinh viên đại học giỏi, em ấy rất tự giác, có mục tiêu rõ ràng, đây là chuyện tốt.”
“Hơn nữa, tuy em ấy có hơi lập dị, nhưng lại không gây xung đột với người khác, có chuyện gì thì em ấy sẽ tránh mặt, trường của chúng tôi có mấy nam sinh chơi bời với những người bên ngoài xã hội, ngay cả bọn họ cũng không thích tìm đến em ấy, vì em ấy quá trầm tính.”
Quý Trầm Giao có chút thắc mắc về điểm này, phó đồn trưởng và rất nhiều cảnh sát đều cho rằng hung thủ rất có thể là ở trong đám lưu manh, chỉ là không có chứng cứ. Nhưng phó hiệu trưởng Quan lại cho rằng Đường Hồng Đình không có giao du gì với đám lưu manh.
Quý Trầm Giao hỏi: “Lúc đó bà có đoán hung thủ là ai không?”
Hiệu trưởng Quan im lặng một lát, “Tôi không đoán được, nhưng tôi cảm thấy không liên quan gì đến học sinh trường mình, kỷ luật của các em thì kém thật, nhưng giết người hại mạng thì không đến mức đó. Chỗ phố Hoa Đăng kia thì loạn, có lẽ là mấy kẻ nghiện thuốc lên cơn, nhiều năm như vậy rồi, chết ở đâu cũng không biết chừng.”
Hung thủ là một “Con nghiện” lưu manh, đây cũng là một khả năng đã được đưa ra vào thời điểm đó. Nhưng dần dần Quý Trầm Giao nhận ra lý do phó hiệu trưởng Quan một mực cho rằng Đường Hồng Đình không có liên quan gì đến đám lưu manh – bà không muốn thấy kết quả hung thủ đến từ trường học.
Mỗi người đều dễ dàng đứng trên lập trường của mình, cố ý hoặc vô ý che giấu chi tiết. Cho đến tận bây giờ, phó hiệu trưởng Quan vẫn còn lo ngại, vậy mười hai năm trước thì sao? Có phải có nhiều chi tiết khác đã bị giấu đi vì những lo ngại này hay không?
Chúng có vẻ chỉ là những chi tiết nhỏ nhặt, nhưng có lẽ chính những hạt bụi này đã phủ lên sự thật.
Quý Trầm Giao tiếp tục nói chuyện với phó hiệu trưởng Quan, hỏi xem hồ sơ của học sinh hai khóa trước và sau Đường Hồng Đình có còn giữ lại hay không. Hiệu trưởng Quan nhanh chóng tìm được, vừa có ảnh kỷ yếu cuối khóa, vừa có ảnh đăng ký nhập học.
Trong ảnh đăng ký, Đường Hồng Đình mười sáu tuổi, biểu cảm thờ ơ, không cười. Trong ảnh kỷ yếu tốt nghiệp mười tám tuổi, Đường Hồng Đình lại giống như các bạn học xung quanh, cười tươi tắn rạng rỡ.
Đó có lẽ không phải là nụ cười gượng ép chỉ để chụp ảnh.
Trong hồ sơ điều tra của cảnh sát có ba nữ sinh được đánh dấu là “bạn” của cô bé, Quý Trầm Giao đều tìm thấy bọn họ trong ảnh và hồ sơ, hỏi thăm tình hình gần đây của bọn họ với phó hiệu trưởng Quan, bà chỉ vào một người tên là “Mễ Vi”, nói: “Tôi chỉ biết em ấy vẫn còn ở thị trấn, mở một hiệu sách, ở ngay trên con phố đối diện trường, kinh doanh các mặt hàng phục vụ học sinh.”
Việc tìm được hai nữ sinh còn lại cũng không khó, Quý Trầm Giao tiếp tục lật xem ảnh. Anh không cố ý nhớ những thông tin này, cũng không có đối tượng tìm kiếm cụ thể, chỉ là thông qua việc lật xem ảnh, vừa sắp xếp các manh mối đã biết, vừa trò chuyện với phó hiệu trưởng Quan.
“Đây là hiệu trưởng lúc đó phải không?” Quý Trầm Giao chỉ vào người đàn ông trung niên ở giữa mỗi bức ảnh kỷ yếu, “Đã nghỉ hưu rồi sao?”
Phó hiệu trưởng Quan hơi dừng lại một chút, “Ừ, hiệu trưởng Trần là người tốt, đã rời trường của chúng tôi nhiều năm rồi.”
Đột nhiên, tay Quý Trầm Giao khựng lại, ánh mắt dừng lại trên một bức ảnh đăng ký. Trong ảnh là một nữ sinh mười sáu tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, gò má gầy guộc, không xinh đẹp, nhưng ngũ quan khá thanh tú, bên dưới có ghi tên: Lý Tâm Bối.
Chưa từng nghe đến cái tên này, nhưng khuôn mặt này dường như có chút quen thuộc.
Hết chương 39.