Chương 4: 020130 – Mê Hoặc

 

Chương 4: 020130 – Mê Hoặc

 

Tiếng bước chân ngày một gần.

 

Lê Chỉ lập tức tập trung cao độ, cảm giác thời gian bắt đầu trôi qua chậm lại.

 

Cậu rút một con dao găm từ trong thắt lưng ra, là con dao cậu đã lén lấy lúc lục soát bàn làm việc, nó được giấu dưới lớp lớp giấy tờ.

 

Tiếng bước chân dồn dập ngày càng gần, Lê Chỉ nhẹ nhàng rút dao ra khỏi vỏ.

 

Bên kia, Raman giơ cao chiếc ghế gỗ.

 

“Cạch” một tiếng, cửa mở.

 

Lê Chỉ nín thở, giác quan phóng đại vô hạn, tiếng gió bên tai đột nhiên mạnh lên, thổi vào mặt cậu đau rát.

 

Người ngoài cửa vừa bước vào phòng, lưỡi dao xé gió mang theo sát khí ập đến, hắn nhanh chóng nghiêng người né tránh. Dao găm không trúng chỗ hiểm, tốc độ của Lê Chỉ rất nhanh, nhưng lực lại không đủ, chỉ xé rách tay áo bên trái của hắn.

 

“Dừng tay. Là tôi.”

 

Lê Chỉ vội dừng tay, nhìn rõ người đến, áo đen, mắt đen, cùng với vẻ mặt thờ ơ đó, cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Raman đang giơ ghế gỗ lên thì ngây người, “Du Phùng, cậu làm tôi sợ chết khiếp…”

 

“Thấy hai người nửa đêm lén lút không biết làm gì, tôi liền đến xem thử.” Du Phùng xua tay, hoàn toàn không coi việc theo dõi người khác là chuyện gì to tát.

 

Không còn ở trạng thái kích hoạt cao độ, các triệu chứng khó chịu của Lê Chỉ lại quay trở lại, chóng mặt buồn nôn, trước mắt cậu dần dần xuất hiện ba cái bóng Du Phùng.

 

“Cậu sao vậy!” Du Phùng vội vàng đỡ lấy Lê Chỉ đang lảo đảo.

 

“Mùi ở đây…” Lê Chỉ lắc lắc đầu, cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng vô ích, “Thật khó ngửi.” Nói xong, cảm giác mất thăng bằng như dồn nén bấy lâu nay chợt bùng phát, Lê Chỉ loạng choạng ngã về phía trước nửa bước, Du Phùng vững vàng đỡ cậu, cảm nhận được vòng eo mảnh khảnh trong tay.

 

“Tối nay đến đây thôi. Tôi thấy cậu ấy không chịu được nữa rồi.”

 

Hai người dìu Lê Chỉ ra khỏi lối vào mật đạo, cẩn thận đóng cửa lại, sau đó trải thảm che kín.

 

Raman có chút lúng túng nắm lấy cánh tay phải của Lê Chỉ đang mê man, nhìn chằm chằm Du Phùng, “Tôi đưa cậu ấy về, cậu về nghỉ ngơi trước đi.”

 

Du Phùng vòng tay trái của Lê Chỉ qua cổ mình, tay phải đỡ lấy người cậu, tạo thành tư thế đỡ người tiết kiệm sức lực nhất, nghe vậy thì có chút khó hiểu, “Để tôi, tôi ở ngay đối diện cậu ấy mà.”

 

Raman muốn nói lại thôi, nhưng vẫn cố chấp nắm chặt tay Lê Chỉ không buông.

 

Nhìn bộ dạng của Lê Chỉ, rồi nhìn biểu cảm của Raman, Du Phùng nhận ra có điều gì đó không đúng, trong lòng lập tức hiểu ra, nụ cười giễu cợt không thèm che giấu hiện rõ nơi khóe miệng đuôi mắt, hắn cười khẩy với Raman: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

 

Lê Chỉ vẫn còn chút tỉnh táo, cậu giãy giãy tay phải, chỉ về phía Du Phùng. Raman hiểu ý cậu, đành buông tay. Nhìn bóng lưng hai người dìu nhau rời đi, Raman có chút chán nản vì sự lựa chọn của Lê Chỉ, lại không cam tâm bị Du Phùng nhìn thấu.

 

Tình trạng của Lê Chỉ thực sự rất tệ, Du Phùng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cậu nóng rực qua lớp áo sơ mi, khi về đến phòng, hơi thở của cậu đã rối loạn rõ ràng, khuôn mặt trắng bệch không một chút sức sống, giờ lại ửng đỏ như bệnh trạng nào đó.

 

“Lê Chỉ, Lê Chỉ, cậu còn tỉnh táo chút nào không?” Đôi mắt xám của Lê Chỉ lờ đờ dưới hàng mi, Du Phùng buộc phải lên tiếng xác nhận.

 

Đột nhiên, hắn ngửi thấy mùi hương ngọt ngào thoang thoảng.

 

“Chắc là… anh ta đã đặt lên người tôi…” Giọng Lê Chỉ rất nhỏ.

 

“Đặt ở đâu?” Du Phùng bắt đầu lục túi áo của cậu, ma sát nhẹ nhàng giữa vải vóc và làn da khiến Lê Chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu.

 

“Không có.” Như bị lây nhiễm, Du Phùng cũng bắt đầu cảm thấy chóng mặt, “Anh ta có đưa cho cậu thứ gì không?”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Lê Chỉ cố gắng vận động bộ não đang trì trệ, mơ hồ nghĩ đến một khả năng, “Dao găm, tôi lấy một con dao găm trên bàn làm việc trong mật thất…” Dường như cậu rất ghét giọng điệu kéo dài của mình, cố gắng tỏ ra thật bình thường.

 

Nghe vậy, Du Phùng nhìn lướt qua toàn thân Lê Chỉ, sau đó vén áo sơ mi của cậu lên, để lộ một đoạn eo nhỏ, ánh nến vàng nhạt như phủ lên làn da trắng bệch một tầng ấm áp, bên hông có đeo một món vũ khí lạnh, vỏ dao bằng kim loại lạnh lẽo dọc theo đường eo luồn một nửa vào trong quần.

 

Du Phùng nín thở, điểm chú ý hoàn toàn bị lệch lạc.

 

Nhận thấy Lê Chỉ đang run lên nhè nhẹ, hắn mới như bừng tỉnh. Tưởng Lê Chỉ thấy lạnh, hắn vội vàng rút dao găm ra, chỉnh lại vạt áo, nhưng mảng trắng mê hoặc kia vẫn cứ lảng vảng trong tâm trí hắn.

 

Du Phùng lại gần, dùng tay quạt quạt con dao găm, khẽ ngửi làn gió mang theo, quả nhiên có một mùi hương ngọt ngào xộc thẳng vào mũi. Hắn đi đến cửa sổ, đặt con dao găm lên bệ cửa, sau đó đóng cửa sổ lại. Lúc này, mối nguy hiểm trong phòng ngủ đã được loại bỏ, chỉ còn lại ánh nến vàng nhạt và tiếng đồng hồ tích tắc, cùng với Lê Chỉ đang nằm trên giường thở dốc.

 

Du Phùng nhớ lại lúc dìu Lê Chỉ về, qua lớp áo sơ mi, hắn có thể cảm nhận được cổ tay mảnh khảnh, nóng bỏng như bị bệnh trong lòng bàn tay trái của mình.

 

Du Phùng cảm thấy mình cũng có hơi chóng mặt.

 

Tạm thời hắn vẫn chưa rõ tác dụng của loại khí ngọt ngào không màu đó là gì, nhưng nhìn lông mày nhíu chặt và lớp mồ hôi mỏng trên trán Lê Chỉ, có lẽ cũng không dễ chịu gì.

 

Hắn chậm rãi tiến lại gần giường, muốn ngồi xuống để giảm bớt cảm giác mất thăng bằng khó chịu này, nhưng lại như muốn ngừng thở khi nhìn thấy rõ biểu cảm của Lê Chỉ.

 

Người kia thở hổn hển, khóe mắt ửng đỏ, vô thức cọ vào ga trải giường màu đỏ sẫm, hàng mi ướt át liếc nhìn về phía Du Phùng đang đứng.

 

Chỉ một cái liếc mắt thôi đã vô cùng mê hoặc, như một khe hở nhỏ vừa vỡ ra trên chiếc mặt nạ hoàn hảo của Lê Chỉ, bên trong là chất độc ngọt ngào thấm sâu vào xương tủy.

 

Trong đầu Du Phùng “Ong” một tiếng. Lý trí như đang bị gặm nhấm.

 

Cuối cùng, giọt nước mắt trên hàng mi dài của Lê Chỉ cũng rơi xuống, làm ướt một mảng nhỏ trên ga trải giường màu đỏ sẫm.

 

Khi Du Phùng hôn lên đôi môi nhạt màu của Lê Chỉ, cảm giác mát lạnh đó mới khiến chút lý trí đáng thương còn sót lại quay về.

 

Quá đáng sợ.

 

Lý trí hoàn toàn bị bản năng chiếm đoạt.

 

Nụ hôn càng lúc càng sâu, gần như là cắn xé, vòm miệng cực kỳ nhạy cảm bị liếm láp thăm dò, khiến cho nơi sâu thẳm trong linh hồn cũng phải run rẩy.

 

Du Phùng đã không còn kiểm soát được bản thân mình nữa, cảm giác thôi thúc đã thiêu đốt lý trí của hắn. Tay hắn di chuyển xuống, nắm chặt eo Lê Chỉ, loại khí ngọt ngào đó dường như cũng phóng đại ham muốn ngược đãi của hắn, những cái vuốt ve cũng mang theo rất nhiều sức lực, để lại vô số dấu vết đo đỏ mơ hồ trên làn da trắng bệch.

 

Không biết là do sợ hãi hay do dục vọng mà run rẩy, làn da ửng đỏ của Lê Chỉ khẽ run lên dưới bàn tay Du Phùng. Du Phùng nhìn Lê Chỉ, thái dương ướt đẫm mồ hôi, mái tóc rối bời, khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng tao nhã đó, cuối cùng Du Phùng cũng tìm thấy một chút lý trí trong dục vọng đang sôi sục.

 

Đồng tử của Lê Chỉ hơi mở, hoàn toàn vô hồn.

 

Cậu máy móc lẩm bẩm điều gì đó, Du Phùng phải ghé tai sát vào môi cậu mới nghe rõ, “Xin lỗi… xin lỗi…”

 

Giọng điệu mang theo cảm giác mong manh dễ vỡ, vô số lời xin lỗi lặp đi lặp lại, cuối cùng là hai chữ vô vọng bất lực--

 

“Cứu tôi…”

 

Tiếng Lê Chỉ nói trong lúc mê sảng nhỏ như tiếng muỗi vo ve, run rẩy, lại như tiếng sấm nổ vang lên bên tai Du Phùng.

 

Như bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp kỳ ảo, hắn ngẩn người một lúc, rồi thở dài, hơi thở nóng bỏng giữa hai người vẫn còn đó, nhưng đôi mắt vô hồn kia khiến hắn lúng túng rời khỏi người Lê Chỉ đang mê man.

 

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén xúc động trong lòng, dứt khoát vung tay đánh một phát vào bên gáy Lê Chỉ. Loại thuốc có tác động trực tiếp lên thần kinh như thế này, khi không rõ cách giải thì chỉ có thể tạm thời để Lê Chỉ hoàn toàn bất tỉnh.

 

Cuối cùng, tiếng lẩm bẩm hỗn loạn cũng dừng lại, Du Phùng ngồi bên giường nhìn người đang hôn mê, hắn cứ im lặng ngồi đó, áo đen mắt đen như hòa vào màn đêm tĩnh mịch.

 

Hết chương 4.

 

Chương 4: 020130 – Mê Hoặc

Ngày đăng: 27 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên