Chương 4: Cây Xương Rồng Bà

 

Chương 4: Cây Xương Rồng Bà

 

Cuộc gọi của Chung Thận không kéo dài lâu, chỉ vài phút đã cúp máy, cậu quay lại tiếp tục ăn sáng. Điều này càng chứng tỏ cậu và Chung Niệm thực ra không có chuyện gì quan trọng cần bàn bạc, chỉ đơn giản là đang trốn tránh Hề Vi mà thôi.

 

Bữa sáng là cháo hải sản, xíu mại, chân gà hấp, đều là món Quảng Đông. Chung Thận từng đóng một bộ phim liên quan đến ẩm thực, cậu đã đặc biệt học làm các món Quảng Đông, tay nghề nấu nướng cũng không tệ. Nhưng đối với Hề Vi, người từ nhỏ đã được ăn món ăn ngon do đầu bếp nổi tiếng nấu, thì chẳng đáng để khen ngợi, cùng lắm chỉ là ăn được, điểm cộng duy nhất là tấm lòng của người nấu.

 

Cũng nhờ tấm lòng này, Hề Vi không so đo chuyện điện thoại nữa. Ăn sáng xong, anh thong thả bước vào thư phòng.

 

Cho dù không đến công ty, Hề Vi cũng có việc phải xử lý, “Nghỉ ngơi vài ngày” chỉ là lời nói suông mà thôi, kỳ nghỉ mà anh thực sự có thể thư giãn, hưởng thụ trong cuộc sống chẳng nhiều hơn người quanh năm suốt tháng phải chạy show như Chung Thận là bao.

 

Là hai người bận rộn, số lần hẹn hò của bọn họ ít ỏi đến mức mỗi lần đều đáng để đánh dấu trên lịch. Lần trước Chung Thận đến, chậu xương rồng bà trên bệ cửa sổ vẫn chưa nở rộ, hôm nay đã nở rực rỡ.

 

Chung Thận không có việc gì làm, bèn tưới cho nó một chút nước. Nghe nói loại cây này có thể sống được hai ba mươi năm, biết đâu đến lúc Chung Thận và Hề Vi đường ai nấy đi, nó vẫn còn nở rộ trên bệ cửa sổ.

 

Thực ra từ rất lâu trước đây, Hề Vi đã từng cân nhắc xem có nên dọn về sống chung với Chung Thận hay không.

 

Bất kể có yêu hay không, hai người ở bên nhau luôn có những lúc hormone dâng cao, đặc biệt thích đối phương. Hề Vi cũng từng cảm thấy Chung Thận rất đáng yêu, nhất là vào buổi sáng sớm, lúc mơ màng sắp tỉnh giấc, lờ mờ ôm lấy anh. Anh đưa tay đẩy ra, nhưng Chung Thận không hề hay biết, nhắm mắt hôn anh.

 

Hề Vi để mặc đối phương hôn một lúc, sau đó đẩy cậu ra, đột nhiên nảy ra ý nghĩ: “Hay là anh dọn đến đây ở đi?”

 

Chung Thận sửng sốt, xem như đã tỉnh ngủ.

 

Nhưng chưa kịp để cậu kịp phản ứng, một giây sau Hề Vi đã nói: “Thôi, trong nhà có thêm một người tôi không quen.”

 

“……”

 

Hề Vi tự mình cân nhắc, tự mình phủ quyết, trước sau chỉ trong vài giây, ngắn ngủi đến mức khiến người ta không thể đoán được trong vài giây ngắn ngủi ấy, trong đầu anh rốt cuộc đã nghĩ đến điều gì.

 

Nhưng lý do là thật, anh không quen sống chung với người khác.

 

Đó cũng là lý do tại sao đến nay Hề Vi đã hai mươi chín tuổi mà vẫn chưa có ý định kết hôn.

 

Hề Vi là một người kỳ lạ, anh theo chủ nghĩa độc thân, nhưng không bài xích hôn nhân, không ghét bỏ việc nuôi dạy con cái, cũng không giống như những công tử nhà giàu khác lấy danh nghĩa tự do để làm bậy. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh truyền thống, “Truyền thống” trong mắt anh chẳng là gì cả, tương tự, “Hiện đại” cũng chẳng có giá trị gì, anh đều không quan tâm.

 

Cho dù là trào lưu quan niệm nào, mới hay cũ, những người tin theo nó về bản chất đều là đang chạy theo đám đông, bị thời đại và người khác chi phối, trở thành nô lệ của ý chí tập thể. Còn Hề Vi ghét tất cả những yếu tố ảnh hưởng đến ý chí cá nhân của mình, anh cực kỳ coi trọng bản thân, coi trọng đến mức thế giới của anh không dung nạp được người thứ hai.

 

Vì cái tôi của bản thân, nên anh cũng tôn trọng cái tôi của người khác. Tốt hay xấu tự có pháp luật phán xét, cởi mở hay cổ hủ thì liên quan gì đến anh?

 

Lối sống gần như lạnh lùng này chính là căn nguyên cho sự bạc tình của anh.

 

Anh không có tuổi thơ bất hạnh, cũng chưa từng bị tổn thương tình cảm, càng không mắc bệnh tâm lý, anh chỉ đơn giản là có bản tính như vậy, khó lòng thay đổi.

 

Chung Thận hiểu anh hơn hầu hết mọi người, biết rằng khi Hề Vi đang làm việc, muốn không chọc anh khó chịu thì cách tốt nhất là đừng tìm kiếm sự tồn tại. Ngay cả nịnh nọt cũng không cần.

 

Nói cho cùng thì, Chung Thận chỉ là một bộ phận trong cuộc sống của Hề Vi mà thôi.

 

Giống như chậu hoa âm thầm nở rộ trên bệ cửa sổ không được chú ý đến này, giống như hai chú chó được huấn luyện nghiêm khắc không dám làm nũng, giống như chiếc xe mua theo sở thích nhất thời nhưng không có thời gian lái, tất cả đều là một phần cấu thành nên cuộc sống quy củ của Hề Vi. Điều quan trọng không phải là bản thân bộ phận đó, mà là quy củ của anh không bị phá vỡ.

 

******

 

Khi Hề Vi ra khỏi thư phòng thì đã đến giờ ăn trưa. Nhưng có vẻ như anh có hẹn, không ăn ở nhà.

 

Cả buổi sáng Chung Thận đều cuộn tròn trên ghế sofa, đọc cuốn sách mà anh đã bỏ dở từ hôm qua. Đó là cuốn sách triết học nổi tiếng của Schopenhauer “Thế giới như ý chí và biểu tượng” bản gốc tiếng Đức, Chung Thận không biết tiếng Đức, vậy nên cậu đang đọc những ghi chú được Hề Vi dịch sang tiếng Trung.

 

Trước đây, bọn họ đã từng nói về Schopenhauer, biết Hề Vi đang đọc, Chung Thận đã cố ý dành thời gian nghiên cứu trong một tháng. Nhưng Chung Thận chỉ kịp nói một câu mở đầu: “Anh có thích lý thuyết của Schopenhauer không?”,  chủ đề còn chưa kịp đi sâu đã bị Hề Vi chặn họng bằng một câu “Không thích”, khiến Chung Thận cứng họng.

 

Hề Vi thực sự rất khó lấy lòng, thế giới tinh thần càng khó chạm đến, khiến người ta ngay cả việc muốn đến gần anh cũng cần phải có dũng khí.

 

Thấy người bước ra khỏi thư phòng, Chung Thận liền đặt cuốn sách xuống.

 

Hề Vi cởi cúc áo, vừa cởi áo sơ mi vừa bước về phía phòng thay đồ, cuối cùng cũng nhớ ra cậu, anh quay đầu lại nói: “Tôi có việc phải ra ngoài, tối nay chưa chắc đã về.”  Ý tứ rất rõ ràng: Chung Thận muốn ở lại thì ở, không muốn ở thì có thể đi.

 

Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi sau một thời gian dài xa cách cứ thế kết thúc, những lời bọn họ nói chuyện với nhau từ khi gặp mặt ngày hôm qua đến giờ gộp lại dường như cũng chẳng được mấy câu.

 

Phòng thay đồ ở trên lầu hai, khi Hề Vi xuống lầu đã thay đổi diện mạo. Trang phục không quá trang trọng, chứng tỏ nơi anh sắp đến không quá nghiêm túc, trong lòng bàn tay anh còn nắm chặt một thứ gì đó, đi thẳng đến ghế sofa, đột nhiên nói: “Tặng cậu.”

 

Chung Thận ngạc nhiên: “Đây là…..”

 

“Mấy hôm trước đón Giáng Sinh ở Bắc Mỹ, đi dạo cửa hàng trang sức với bạn bè, tiện tay mua.” Hề Vi xòe lòng bàn tay ra, một chiếc mặt dây chuyền hình cây xương rồng bằng kim cương nằm trong lòng bàn tay anh, kiểu dáng rất tinh xảo, nhìn là biết giá trị không hề rẻ.

 

Đây là gì? Quà lưu niệm?

 

Từ trước đến nay Hề Vi tặng đồ luôn tùy tâm sở dục, rất có thể là bản thân anh lúc đó thích, mua về rồi lại không thích nữa, nên mới vứt cho Chung Thận.

 

Nhưng lúc nãy Chung Thận đọc sách không vào, trong lòng cứ nghĩ đến chậu xương rồng bà kia rốt cuộc thì khi nào nó chết – chết muộn như vậy chi bằng chết sớm cho rồi, vậy mà trong tay cậu lại được nhét một “Cây xương rồng” tương tự, mang ý nghĩa kỷ vật, vĩnh viễn không bao giờ chết.

 

Trùng hợp đến mức thật kinh ngạc, như thể Hề Vi và cậu tâm linh tương thông vậy.

 

“… Cảm ơn.” Chung Thận như bị một loại cảm xúc mãnh liệt khó nói nên lời nào đó chiếm giữ, cậu chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt thật phức tạp, thật khó tả. Cậu theo bản năng có phản ứng thích hợp nhất, ôm lấy eo Hề Vi, muốn hôn anh.

 

Nhưng Hề Vi lại từ chối, anh giơ tay đẩy cậu ra: “Rẻ lắm, không cần phải thể hiện sự chuyên nghiệp của cậu đâu, nghỉ ngơi đi.”

 

“…” Chung Thận khựng lại một chút rồi hỏi: “Ngày mai anh có về không?”

 

“Chưa chắc, khả năng cao là không về.” Hề Vi đi đến cửa, “Cậu có việc gì thì đi làm đi, không cần phải chờ tôi.”

 

Nói xong, Hề Vi không hề nhắc đến lần gặp sau là khi nào, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.

 

******

 

Những ngày cuối năm, trời càng ngày càng lạnh, dự báo thời tiết cho biết nhiệt độ ở Hải Kinh trong thời gian tới sẽ giảm dần đều, ngày mai còn có mưa tuyết.

 

Khoảng một giờ chiều, Đường Du mặc áo khoác dày, đang làm móng tay trong tiệm.

 

Kể từ khi công việc xử lý scandal được giao cho thư ký Phương tiếp quản, cô liền thả lỏng tâm trạng, không còn quan tâm đến việc Ngu Thông Thiên lại phát điên cái gì nữa.

 

Trên thực tế, Ngu Thông Thiên cũng không có bất kỳ phát ngôn nào khác. Những chuyện làm ăn mờ ám của hắn ta đột nhiên bị người khác vạch trần, từng nhận những khoản tiền nào, bị ai sai khiến tung tin bôi đen, tất cả đều bị phơi bày trước công chúng. Từ một người đấu tranh cho lẽ phải trong giới giải trí, bỗng chốc hắn ta trở thành kẻ tung tin đồn vô căn cứ, bị cư dân mạng – chủ yếu là fan của Chung Thận – lên án kịch liệt, sụp đổ chỉ sau một đêm.

 

“Ngày cuối cùng trong năm 2023” của hắn ta còn chưa kịp đến đã kết thúc, một bộ phận cư dân mạng đã vô tình đoán trúng Chung Thận có hậu đài cứng cựa sau lưng từ góc độ thuyết âm mưu, nghiễn nhiên trở thành thế hệ mới “Không thể động đến”, Ngu Thông Thiên đã đá nhầm phải cục sắt rồi. Nhưng những tin đồn vô căn cứ không thể coi là tin đồn, công ty quản lý đã giải quyết vấn đề chính, chiến trường còn lại có thể giao cho người hâm mộ dọn dẹp.

 

Dư luận là một cơn gió, kẻ có lòng muốn điều khiển nó thế nào thì nó sẽ thổi như thế.

 

Sau khi scandal lắng xuống, ban đầu Đường Du cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại thì cảm thấy có chút bồn chồn khó hiểu.

 

Cô nhìn chằm chằm vào bộ móng của mình, vẫn chưa thể xua tan hết nỗi bồn chồn trong lòng thì điện thoại đột nhiên vang lên, là Chung Thận gọi đến.

 

Đường Du tránh người khác, đi đến góc khuất nghe máy.

 

“Mấy giờ quay quảng cáo?” Chung Thận nói, “Tôi chuẩn bị xong rồi, đến Minh Hồ đón tôi.”

 

Đường Du: “…..”

 

“Không phải cậu nói muốn nghỉ ngơi vài ngày sao?” Đường Du theo thói quen đưa tay vò tóc, móng tay giả vừa dán xong còn chưa khô, móc vào tóc khiến cô đau điếng, “Tôi đã liều mình bị mắng là ngôi sao chảnh choẹ giúp cậu lùi lịch rồi, bây giờ cậu lại nói với tôi là có thể quay rồi? Cậu có thấy quá đáng lắm không?”

 

Chung Thận vẫn trâm lặng, chỉ hỏi cô: “Có quay hay không?”

 

Đường Du hiểu ra: “Hề tổng đuổi cậu khỏi nhà rồi à?”

 

“Không có.”

 

“Vậy thì chính là anh ta đã bỏ đi rồi, không dẫn cậu theo.” Đường Du đã rõ, thở dài một hơi đầy bất an, “Bây giờ tôi đột nhiên có chút hiểu cho cậu rồi, cơm trắng quả nhiên không ngon như vậy. Anh ta muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chúng ta chỉ là con châu chấu nhỏ bé dưới tay anh ta thôi, sống dựa vào sắc mặt người khác, sau này phải làm sao bây giờ?”

 

Chung Thận không đáp, Đường Du tự hỏi tự trả lời: “Còn chuyện vị hôn thê kia của anh ta, cậu đã tìm hiểu rõ ràng chưa?”

 

“Không biết.” Thái độ của Chung Thận trước mặt người quản lý vẫn luôn không tích cực như vậy.

 

Đường Du biết cậu đang phiền mình lắm, mỗi lần chỉ gieo rắc lo lắng chứ không bao giờ giải quyết, bản thân cô cũng chán ghét điều đó, nhưng chuyện này không thể giải quyết được, cô biết làm thế nào?

 

“Thôi, tôi cũng không muốn lải nhải những chuyện đâu đâu nữa, nói nghiêm túc đây,” Đường Du dùng móng tay dài ấn lên thái dương, hạ giọng nói, “Trước tiên phải khẳng định, đừng trách tôi nói lời xui xẻo, nếu không muốn nghe thì cứ coi như tôi đang đánh rắm. Hôm nay cũng không biết làm sao nữa, rõ ràng mọi chuyện đều đã được giải quyết, nhưng tôi còn bồn chồn hơn cả hôm qua. Cậu có cảm thấy không khí rất ngột ngạt không?”

 

“Có sao?”

 

“Có chứ!” Đường Du nói, “Tôi có linh cảm không ổn, luôn cảm thấy…. nói như thế nào nhỉ, con đường Hề Vi này, có lẽ chúng ta sắp đi đến hồi kết rồi.”

 

“…..”

 

Chung Thận im lặng một lúc, Đường Du nói tiếp: “Bất kể là bản thân anh ta nghĩ như thế nào, với kiểu gia đình như anh ta, cuối cùng chắc chắn sẽ chọn một người môn đăng hộ đối để kết hôn, chỉ là chuyện sớm muộn trong vòng một hai năm tới thôi. Thay vì chúng ta cứ hy vọng mọi chuyện sẽ không xảy ra, chi bằng nên chuẩn bị đường lui trước. Cậu thấy sao?”

 

—- Chuẩn bị đường lui.

 

Đường tiểu thư trước giờ luôn hận không thể đích thân làm chó săn của Hề Vi, ôm chặt lấy cái đùi vàng, chưa bao giờ nói ra những lời bi quan và tỉnh táo như vậy.

 

“Haiz, trước đây tôi vẫn luôn ảo tưởng, đến bao giờ thì Hề Vi mới có thể yêu cậu đây? Kiểu tình yêu không thể sống thiếu cậu được ấy, sẽ vì cậu mà phản bội cả gia tộc, dứt khoát từ bỏ tất cả để đưa cậu cao chạy xa bay–“

 

Giọng điệu của Đường Du chẳng khác nào một fan CP chính hiệu, tự mình tưởng tượng ra cảnh ngọt ngào của thần tượng, chỉ có điều fan CP tưởng tượng là vì muốn ngọt ngào, còn cô lại là vì tiền.

 

Có lẽ là Chung Thận đã bị trí tưởng tượng phong phú của cô làm cho choáng ngợp, trong điện thoại một mảnh im lặng.

 

Đường Du chuyển chủ đề: “Nhưng mà đã bảy năm rồi, bảy năm đó– cho dù anh ta là đá thì cũng phải bị nước mài mòn rồi chứ. Nhưng thực tế thì sao? Anh ta chẳng hề yêu cậu. Tìm đường lui mới là con đường duy nhất của chúng ta, cậu nên nói chuyện với anh ta về phí chia tay, đưa ra một số điều kiện, hoặc là nghĩ cách khác. Tóm lại là, cậu phải suy nghĩ kỹ càng vào, chuẩn bị sớm thì thoát—- “

 

Chữ “Thân” còn chưa kịp nói hết, cuộc gọi đã đột nhiên bị ngắt, vậy mà Chung Thận lại cúp máy.

 

Đường Du ngẩn người, thầm nghĩ,  chuyện gì vậy? Bình thường chỉ khi nào Chung Thận tức giận mới chủ động cúp điện thoại của người khác.

 

Nhưng cậu ta có gì mà phải tức giận? Chẳng lẽ…..

 

Lên kế hoạch cho tương lai của cậu ta là trách nhiệm của người quản lý. Hôm qua Đường Du kêu cậu chủ động lấy lòng Hề Vi, cậu ta không chịu. Hôm nay kêu cậu ta tìm đường lui, cậu ta cũng không chịu. Vừa không rẽ trái cũng không rẽ phải, rốt cuộc thì cậu ta muốn đi về đâu?

 

Hết chương 4.

Chương 4: Cây Xương Rồng Bà

Ngày đăng: 7 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên