Chương 4: Mê Sơn (04)

 

Chương 4: Mê Sơn (04)

 

Lời nói của Trịnh Hương Tuyết khiến Khổng Binh đang xem camera thẩm vấn giật mình, lập tức gọi vào bộ đàm hỏi Trần Tranh chuyện gì xảy ra. Không ngờ Trần Tranh đã sớm đơn phương tắt bộ đàm. Khổng Binh chửi thầm một tiếng, nhìn lại màn hình, thấy Trần Tranh đã bắt đầu trò chuyện với Trịnh Hương Tuyết về cha của Tằng Yến. Thái độ của anh không giống như đang thẩm vấn, mà giống như những ông chú ngồi tán gẫu dưới gốc cây. Sắc mặt Khổng Binh thay đổi, không biết nghĩ đến điều gì, nắm đấm đang siết chặt trên bàn cũng từ từ buông lỏng. Đồng đội hỏi có nên thông báo cho Trần Tranh bật bộ đàm không, Khổng Binh lắc đầu, “Thôi bỏ đi.”

 

Trần Tranh nhét tai nghe đã tắt vào túi quần, “Tằng Quần thật sự đã từng giết người à? Sao tôi chưa từng nghe nói qua?”

 

“Là do ông ta che giấu tốt! Hơn nữa đã qua lâu rồi, không còn mấy ai nhớ nữa!” Trịnh Hương Tuyết khịt mũi hai tiếng, “Nhưng tôi thì nhớ mãi không quên, cậu biết tại sao không?”

 

Trần Tranh tỏ vẻ tò mò, “Tại sao?”

 

“Bởi vì trước kia việc buôn bán của tôi tốt hơn ông ta! Ông ta đã ăn cắp công thức của người khác!”

 

Cuộc chiến rau trộn trong miệng Trịnh Hương Tuyết và những gì các bà cô kể lại hoàn toàn khác nhau. Hơn hai mươi năm trước, Trịnh Hương Tuyết và vợ đã rong ruổi khắp các con phố để bán rau trộn. Khi đó, khu chung cư Phong Thư còn chưa được xây dựng, chỉ có vài căn nhà cũ sau này được sáp nhập vào khu chung cư, con hẻm bán đồ ăn vặt cũng chưa có sạp cố định. Bọn họ phải dậy sớm thức khuya, đạp xe bán dạo khắp nơi.

 

Trịnh Hương Tuyết là một người rất tự phụ, cho rằng rau trộn của mình ngon hơn tất cả những người bán rong khác. Khi đó còn trẻ, hễ thấy quán nào là ông ta lại mua về ăn thử, sau đó lớn tiếng nhận xét, khiến nhiều người bất mãn, thậm chí vì điều này mà còn bị đánh mấy lần.

 

Người duy nhất mà ông ta công nhận là một người phụ nữ họ Chu bán rau trộn ở phố Miếu Điền. Ông ta đã chết lặng sau khi nếm thử hương vị đó, cũng hiểu rõ rằng mình không thể nào vượt qua được.

 

Nhà họ Chu không có đàn ông, người phụ nữ vừa bán rau trộn vừa nuôi con gái. Bà ấy không thể giống như Trịnh Hương Tuyết, đạp xe đi bán dạo khắp nơi. Rau trộn của bà chỉ bán tại nhà, khách hàng đều là khách quen, mỗi ngày bán không được bao nhiêu, đủ cho hai mẹ con sống qua ngày.

 

Có một thời gian, Trịnh Hương Tuyết bốc đồng muốn tìm người phụ nữ họ Chu để học nghề, nhưng bà đã khéo léo từ chối. Ông ta cũng không nản lòng, thường xuyên bảo vợ mua rau trộn của bà về, hai vợ chồng trốn trong nhà nghiên cứu, cải thiện hương vị rau trộn của mình.

 

“Tôi chưa bao giờ có ý định ăn cắp công thức của bà ấy.” Trịnh Hương Tuyết khinh thường bĩu môi, “Không giống như một số kẻ lòng dạ xấu xa, sau khi ăn rau trộn của bà ấy xong thì liền nảy sinh ý đồ xấu.”

 

Khi Trần Tranh đến hỏi thăm các cư dân tình hình nhà họ Tằng, mọi người đều tập trung nói về Tằng Yến. Khi nhắc đến Tằng Quần, hầu hết đều nói là ông ta mất sớm, bỏ lại đứa con gái bơ vơ. Vì vậy, từ góc độ của cảnh sát, hình ảnh về Tằng Quần thực sự rất mờ nhạt, nhãn mác duy nhất là: Cha của cô con gái cần cù.

 

Nhưng mà, lời nói của Trịnh Hương Tuyết đã dần hé lộ cho Trần Tranh về một Tằng Quần rõ ràng hơn.

 

Vợ của Tằng Quần được cho là đã qua đời sau khi sinh con gái. Tằng Quần không có công việc ổn định, giống như rất nhiều người khác, ông ta phải bươn chải kiếm sống ở thành phố thời bấy giờ, ông ta đã từng làm công việc tay chân, bán hàng rong. Sau đó, rất có thể là nhìn thấy Trịnh Hương Tuyết bán rau trộn kiếm được bộn tiền, ông ta cũng bắt đầu bán rau trộn. Nhưng tay nghề của ông ta không tốt, cũng không chịu khó nghiên cứu, chỉ toàn nghĩ cách xấu xa, cho rằng hạ bệ được Trịnh Hương Tuyết thì mình sẽ ngóc đầu lên được.

 

Ông ta đập phá xe bán rau trộn của Trịnh Hương Tuyết, tìm côn đồ đến làm nhục vợ của Trịnh Hương Tuyết, hai bên đánh nhau to, suýt chút nữa đã bị đưa đến đồn cảnh sát.

 

Nhưng lúc bấy giờ mọi người đều chỉ là những người bán hàng rong, đánh nhau cũng không phải đánh nhau ở con hẻm bán đồ ăn vặt, bây giờ đã ít người nhớ rõ.

 

Sau trận ẩu đả đó, có lẽ Tằng Quần biết được Trịnh Hương Tuyết cũng là kẻ cứng đầu, không dễ chọc vào, nên không dám đến gây sự nữa. Ban đầu, Trịnh Hương Tuyết cảm thấy cuối cùng cũng yên ổn, không để ý xem Tằng Quần làm gì sau đó.

 

Nhờ có người vợ cần cù chịu khó đồng hành, công việc kinh doanh của Trịnh Hương Tuyết ngày càng phát đạt, con hẻm bán đồ ăn vặt cũng dần mở rộng quy mô, ngày càng nhiều người bán hàng rong tụ tập ở đó. Trịnh Hương Tuyết phát hiện ra Tằng Quần vậy mà vẫn bán rau trộn, hơn nữa buôn bán còn rất phát đạt!

 

Ông ta đã từng ăn rau trộn của Tằng Quần, hoặc là nhạt nhẽo vô vị, hoặc là mặn chát, bản thân Tằng Quần cũng không phải người tốt, tính tình nóng nảy, kiêu ngạo, kiểu người bán hàng như vậy không thể nào có khách quen được.

 

Ông ta rất nghi ngờ, suy đi tính lại vẫn thấy không đúng, liền đến sạp hàng của Tằng Quần. Khác với lần đánh nhau trước đó, sạp hàng của Tằng Quần đã có tên, gọi là “Rau trộn Tiểu Yến”, lấy theo tên con gái của ông ấy. Xung quanh sạp hàng là một đám khách hàng, Tằng Quần cười toe toét, niềm nở lấy thức ăn, thu tiền. Nhìn thấy người bạn cũ, ông ta cũng nhiệt tình cười nói: “Lão Trịnh, anh cũng đến mua rau trộn à?”

 

Trịnh Hương Tuyết vô cùng sửng sốt, không hiểu tại sao người này lại thay đổi tính nết như vậy. Ông ta đứng ngây ra đó, lúng túng hồi lâu mới nói: “Cho tôi một phần rau trộn dạ dày.”

 

Tằng Quần vui vẻ đồng ý, nhanh nhẹn cắt xong, còn bớt tiền lẻ cho ông ta, “Lão Trịnh, sau này chúng ta cùng buôn bán ở đây, giúp đỡ lẫn nhau nhé.”

 

Tục ngữ có câu “Đưa tay không đánh người mặt cười”, Trịnh Hương Tuyết vốn định kiếm chuyện, lúc này lại cảm thấy mình có phần hẹp hòi. Ông ta cầm rau trộn về nhà, cùng vợ ăn thử, lại một lần nữa kinh ngạc.

 

Vị ngon thật sự!

 

Con người ta ai cũng có lúc thay đổi, mấy năm nay chắc là Tằng Quần đã đi bái sư học nghệ ở đâu rồi? Cuối cùng cũng định sống cho ra hồn.

 

Nhưng ăn được một lúc, Trịnh Hương Tuyết dần cảm thấy có gì đó không đúng, vị ngon thì ngon thật, nhưng lại quá quen thuộc! Rau trộn của người phụ nữ họ Chu, ông ta và vợ đã nghiên cứu biết bao nhiêu lần, đã in sâu vào vị giác của mình rồi. Rau trộn của Tằng Quần tuy không hoàn toàn giống với rau trộn của người phụ nữ họ Chu, nhưng rất giống, càng ăn càng giống!

 

Đầu óc Trịnh Hương Tuyết lập tức ong lên, người phụ nữ họ Chu đó kiên quyết không chịu truyền thụ cho ông ta dù chỉ một chút, vậy mà lại truyền cho Tằng Quần? Ông ta thua kém Tằng Quần ở chỗ nào? Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta cảm thấy thật bất bình, bèn hỏi vợ mình tình hình gần đây của người phụ nữ họ Chu.

 

Những người ở độ tuổi của bọn họ đều rất câu nệ chuyện nam nữ, nên từ sau khi bị người phụ nữ họ Chu từ chối, ông ta không còn đích thân đến phố Miếu Điền nữa, mà đều là vợ ông ta giả làm khách hàng đến mua rau trộn về.

 

Vợ ông ta cau mày nói, nhà họ Chu đã nghỉ bán từ nửa năm trước rồi. Ông ta rất ngạc nhiên, hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Vợ ông ta cũng chỉ biết một phần, nói rằng nửa năm trước, khi đến phố Miếu Điền, thấy nhà họ Chu cửa đóng then cài, hỏi thăm mọi người xung quanh thì được biết, người phụ nữ họ Chu đã dắt con gái bỏ đi, không ai biết rõ là đi đâu.

 

Công việc buôn bán của nhà họ Trịnh đã đi vào quỹ đạo, không cần phải nghiên cứu rau trộn của nhà họ Chu nữa, nên vợ ông ta cũng không để tâm.

 

Trịnh Hương Tuyết nghĩ, nếu là nửa năm trước ông ta biết tin người phụ nữ họ Chu biến mất, có lẽ ông ta cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ. Nhưng bây giờ thì khác, tay nghề của người phụ nữ họ Chu lại xuất hiện trên sạp hàng của Tằng Quần! Tại sao?

 

Ông ta không thể ngồi yên được nữa, kéo vợ đến phố Miếu Điền. Khu vực đó toàn là nhà cấp 4 đang chờ giải tỏa, sau khi người phụ nữ họ Chu bỏ đi, căn nhà đã bị người vô gia cư chiếm giữ, dòng chữ “Rau trộn ngon Tiểu Chu” sơn trên tường vẫn còn rất rõ nét.

 

Ông ta gặp ai cũng hỏi thăm về tung tích của người phụ nữ họ Chu, hỏi xem bà ấy đã bỏ đi khi nào. Hỏi thăm nhiều người như vậy, ông ta cũng moi được một số manh mối.

 

<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>

 

Một bà cụ sống ở căn nhà cấp 4 đối diện nhà họ Chu thường thấy thương cảm cho hoàn cảnh mẹ góa con côi của người phụ nữ họ Chu, nên thường xuyên mang canh do mình nấu sang cho hai mẹ con. Người phụ nữ họ Chu rất biết ơn bà, cũng thường xuyên biếu rau trộn cho bà. Bà cụ nói, một năm trước, có một người đàn ông thường xuyên đến nhà họ Chu, bà sợ người phụ nữ họ Chu bị bắt nạt, nên đã đến xem thử tình hình. Người đàn ông đó trông không giống người tốt, nhưng miệng lưỡi ngọt ngào, gọi bà là bác, người phụ nữ họ Chu nói đối phương chỉ là khách hàng, không có ý đồ xấu. Bà cụ nghe vậy cũng yên tâm.

 

Sau đó, con cái của bà cụ đón bà lên thành phố lớn sống hai tháng, bà không quen sống ở đó, nên lại quay về. Lúc này, người phụ nữ họ Chu đã dọn đi. Không ai biết rõ cô ấy và con gái đi đâu. Điều khiến bà cụ cảm thấy kỳ lạ là, những khách hàng mua rau trộn đều nói rằng người phụ nữ họ Chu bỏ đi rất đột ngột, ngày hôm trước còn bán rau trộn, cũng không nói với mọi người là sau này không bán nữa, cứ thế biến mất.

 

Nhưng dù có nghi ngờ thì sao, ai cũng có cuộc sống riêng, mấy chuyện phiếm trà dư tửu hậu đó nói một chút rồi thôi, không ai nghĩ đến việc đi tìm bà ấy hay báo cảnh sát. Xét cho cùng thì, bà ấy cũng chỉ là một người phụ nữ như bèo dạt mây trôi, biến mất thì biến mất thôi.

 

Nghe bà cụ nói xong, Trịnh Hương Tuyết sôi máu, vội vàng dìu bà cụ lên xe ba gác của mình, chở bà đến con hẻm bán đồ ăn vặt, “Bác xem, người đến nhà Tiểu Chu có phải là ông ấy không?”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Bà cụ nhìn chằm chằm vào Tằng Quần từ xa, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Giống! Rất giống!”

 

Đầu óc Trịnh Hương Tuyết xoay chuyển rất nhanh, nghĩ đến việc người phụ nữ họ Chu không chịu truyền bí quyết làm rau trộn cho mình, nhưng rau trộn của Tằng Quần lại có hương vị như của nhà họ Chu, việc Tằng Quần buôn bán phát đạt, người phụ nữ họ Chu mất tích một cách bí ẩn… Tất cả dường như đều chỉ hướng đến một kết quả: Tằng Quần vì muốn có được bí quyết, đã giết hại hai mẹ con nhà họ Chu!

 

Bọn họ căn bản không phải bỏ đi, mà là bị sát hại!

 

Trịnh Hương Tuyết muốn đi tìm Tằng Quần đối chất, nhưng lại bị vợ ngăn cản. Vợ ông ta nước mắt lưng tròng kéo ông ta lại, “Nếu sự thật không phải như ông nghĩ thì sao? Như vậy là ông đã đắc tội với người khác rồi. Mọi người đều buôn bán ở đây, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cần gì phải làm ầm ĩ lên như vậy? Nếu ông ấy thật sự đã giết người, ông ấy chính là kẻ sát nhân! Chúng ta có thể chọc vào loại người này sao? Ông quên ông ấy đã đánh ông như thế nào rồi sao? Ông không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho mẹ con tôi chứ! Lão Trịnh, chúng ta đừng xen vào việc của người khác nữa, được không?”

 

Sau khi cơn giận nguôi ngoai, Trịnh Hương Tuyết bình tĩnh lại, cảm thấy vợ mình nói cũng có lý. Tằng Quần là loại người gì, càng nhìn càng thấy đáng sợ. Tằng Quần đã giết hai người rồi, biết đâu còn giết thêm nhiều người nữa?

 

Từ đó về sau, Trịnh Hương Tuyết luôn tránh mặt Tằng Quần, ngược lại là Tằng Quần, có lúc gặp ông ta còn cười hề hề chào hỏi, không biết có phải vì đã từng giết người nên cố tình giả bộ ra vẻ người tốt hay không.

 

Tằng Quần không học được tinh túy trong tay nghề của người phụ nữ họ Chu, rau trộn của ông ta ngon, nhưng cũng không phải là quá ngon. Bao nhiêu năm trôi qua, quán rau trộn của hai nhà đều có một lượng khách quen nhất định. Cho đến mười năm trước, Tằng Quần qua đời vì bệnh ung thư, Trịnh Hương Tuyết bất chợt nảy sinh ý định cướp lấy công việc kinh doanh của ông ta, nhưng lại không cướp của Tằng Yến. Đoạn này thì giống với những gì các bà cô trong khu chung cư kể lại.

 

Trần Tranh cúi đầu nhìn bản ghi chép thẩm vấn, bây giờ điểm đáng ngờ càng nhiều hơn. Danh tính của hai mẹ con nhà họ Chu hiện tại không thể xác minh, những căn nhà cấp 4 ở phố Miếu Điền đều đã bị phá bỏ. Giả thuyết của Trịnh Hương Tuyết cũng có phần hợp lý, nếu như Tằng Quần thật sự đã sát hại hai mẹ con nhà họ Chu, vậy cái chết của Tằng Yến có liên quan đến chuyện năm xưa hay không? Có phải có người đang trả thù cho hai mẹ con nhà họ Chu không? Hay là trong số bọn họ có người còn sống?

 

Trịnh Hương Tuyết bất bình nói: “Tôi xin thề, cái chết của Tằng Yến thật sự không liên quan gì đến tôi! Tôi đúng là đã tìm người đến gây phiền phức cho cô ta, tôi thấy cô ta là phụ nữ dễ bắt nạt, hù dọa một chút là biết điều. Cậu xem tôi là loại người có gan đi giết người sao?”

 

Trần Tranh bật cười, “Ông cũng tự biết mình là người như thế nào đấy.”

 

Trịnh Hương Tuyết bực bội nói: “Hai cha con nhà đó cũng kỳ lạ, Tằng Quần tự dưng thay đổi tính nết, Tằng Yến cũng vậy.”

 

Hôm qua Trần Tranh đã cảm thấy trên người Tằng Yến có một số điểm mâu thuẫn, nghe Trịnh Hương Tuyết nói vậy, anh lập tức hỏi: “Chẳng phải Tằng Yến luôn nhiệt tình, hoạt bát sao?”

 

“Nhiệt tình cái con khỉ!” Trịnh Hương Tuyết nói: “Hoạt bát cái gì mà hoạt bát! Cậu đi hỏi thăm kỹ lại xem, trước kia cô ta là một đứa con gái hư hỏng!”

 

“Con bé Tiểu Yến à, đúng là con gái lớn lên sẽ khác, thay đổi nhan sắc mà. Sau khi ba nó bị bệnh, con bé bỗng chốc hiểu chuyện hẳn ra!” Vào lúc Trần Tranh dò hỏi được từ miệng Trịnh Hương Tuyết một khía cạnh khác của hai cha con nhà họ Tằng, thì các đồng đội ở chi nhánh Bắc Diệp phụ trách điều tra cũng dò hỏi được một Tằng Yến khác với ngày hôm qua.

 

Tuy khu chung cư Phong Thư đã có từ lâu đời, nhưng do vị trí địa lý thuận lợi nên dân cư vẫn rất đông đúc. Không ít người trẻ tuổi thuê nhà ở xung quanh, người đến người đi. Những người đã sống ở đây hơn mười năm, lờ mờ nhớ rằng Tằng Yến hồi đi học rất khác so với bây giờ.

 

“Trẻ con mà, ai mà chẳng có lúc nổi loạn, với lại nhà Tiểu Yến từ nhỏ đã không có mẹ, tính tình có chút kỳ quặc cũng là chuyện bình thường.” Một bà chị nói, con gái bà bằng tuổi Tằng Yến, đều học ở trường cấp hai số 2. Tằng Yến khi học cấp hai đã từng sa ngã, kết giao với một đám con trai hư hỏng, không chịu học hành, thành tích rất kém, ở trường hay bắt nạt bạn bè, gặp người lớn tuổi trong xóm cũng không chào hỏi, gần như là người vô hình.

 

Bà chị đó biết Tằng Yến là đứa con gái hư hỏng, chủ yếu là do nghe con gái kể lại, lúc họp phụ huynh cũng nhìn thấy giáo viên mời Tằng Quần đến nói chuyện về Tằng Yến. Nhưng con gái bà không bị bắt nạt, nên bà cũng không có ác cảm gì với Tằng Yến.

 

Lên cấp ba, Tằng Yến dường như không còn bắt nạt người khác nữa, nhưng mỗi lần xuất hiện trước mặt mọi người đều trang điểm lòe loẹt. Theo lời bà chị thì là “Trông chẳng ra dáng học sinh chút nào”.

 

Có người nhiều chuyện đến nói với Tằng Quần, bảo ông ta dạy dỗ con gái cho cẩn thận, đừng để sau này không đi đường chính đạo, Tằng Quần chỉ cười trừ cho qua chuyện, nói rằng sau này con gái ông ta thế nào là tự do của con bé. Người góp ý tự thấy mình vô duyên, sau này cũng không ai nhắc đến Tằng Yến nữa.

 

Thay đổi xảy ra vào năm Tằng Yến học lớp 12. Tằng Quần được chẩn đoán mắc bệnh ung thư não, nhanh chóng nguy kịch. Tằng Yến nghỉ học để chăm sóc Tằng Quần, gần như là sống ở bệnh viện. Quán rau trộn nhà họ Tằng không thể kinh doanh tiếp được, Tằng Yến tìm một công việc làm thêm ở bệnh viện để trang trải chi phí điều trị đắt đỏ.

 

Ở thành phố Trúc Tuyền vẫn còn tục lệ dựng rạp tổ chức tang lễ ngay tại khu dân cư. Sau khi Tằng Quần qua đời, Tằng Yến đưa thi thể ông ta về nhà, để tang ba ngày, gương mặt không trang điểm, dáng vẻ đau buồn và cô độc khiến nhiều người lớn tuổi cảm thấy thật xót xa.

 

Bọn họ đều nói, những đứa trẻ như vậy đều trưởng thành sau một đêm khi đã mất đi người thân yêu nhất.

 

Nửa tháng sau, quán “Rau trộn Tiểu Yến” lại mở cửa, Tằng Yến không còn trang điểm lòe loẹt nữa, mà trở thành hình ảnh mà Trần Tranh nhìn thấy sau này – nhiệt tình, cần cù, như thể có tinh lực dùng không hết vậy.

 

Lời khai của các bên kết hợp lại với nhau, bầu không khí trong phòng họp của chi nhánh trở nên ngột ngạt. Sự thay đổi trước sau của Tằng Yến có thể giải thích được, nhưng sự thay đổi của Tằng Quần và hai mẹ con nhà họ Chu có thật sự tồn tại hay không, hai điểm này ảnh hưởng trực tiếp đến quá trình điều tra tiếp theo.

 

Manh mối về hai mẹ con nhà họ Chu là do Trần Tranh hỏi ra, Khổng Binh trầm giọng hỏi: “Cậu thấy khả năng trả thù là bao nhiêu phần trăm?”

 

Trần Tranh dựa lưng vào ghế, tuy tư thế thoải mái nhưng giọng điệu rất thận trọng: “Theo như thông tin mà Trịnh Hương Tuyết cung cấp, con gái của nhà họ Chu bằng tuổi Tằng Yến, nhiều nhất là hơn hai, ba tuổi. Mà cách hành xử trước sau của Tằng Yến giống như hai người khác nhau, bây giờ cô ấy hai mươi tám tuổi, thay đổi cũng đã mười năm rồi, trước đây mọi người có ấn tượng mờ nhạt về cô ấy cũng là chuyện bình thường.”

 

Khổng Binh sững người: “Ý cậu là… cậu đang muốn nói, Tằng Yến bây giờ thật ra là…”

 

Trần Tranh xòe tay: “Tôi chỉ cảm thấy sự thay đổi của Tằng Yến có thể không phải là chuyện có thể giải thích bằng mấy từ ‘Trưởng thành sau một đêm’ được.” Ngừng một chút, anh lại nói: “Trịnh Hương Tuyết còn có một suy đoán rất khó tin.”

 

“Suy đoán gì?”

 

“Ông ta cho rằng có thể Tằng Quần không chỉ sát hại hai mẹ con nhà họ Chu, mà còn cưỡng hiếp họ.” Giọng Trần Tranh lạnh dần: “Lúc đó, con gái nhà họ Chu vẫn còn là trẻ vị thành niên.”

 

Khổng Binh hít vào một ngụm khí lạnh, siết chặt nắm tay: “Nếu thật sự là như vậy, tên đó đúng là cầm thú!”

 

Trần Tranh hỏi: “Bức ảnh và DNA đã có manh mối gì chưa?”

 

Khổng Binh lắc đầu: “Không tìm thấy người trùng khớp với DNA, còn bức ảnh thì vẫn đang cho người rà soát khắp nơi, cậu cũng biết đấy, loại việc tìm kiếm vô vọng này rất mất thời gian.” Nói xong, Khổng Binh lúng túng quay mặt đi, dường như câu “Cậu cũng biết đấy” kia không nên nói ra.

 

Trần Tranh giả vờ như không nghe thấy, Khổng Binh để xua tan ngại ngùng, nhanh chóng sắp xếp nhiệm vụ tiếp theo. Tuy Trần Tranh tham gia cuộc họp, nhưng anh rất biết điều không lấn át người khác, im lặng lắng nghe sự sắp xếp của Khổng Binh – xác minh danh tính của hai mẹ con nhà họ Chu, đến trường cấp hai của Tằng Yến tìm hiểu tình hình của cô ấy khi còn đi học, tiếp tục tìm kiếm người trong bức ảnh….

 

Trần Tranh day day mi tâm, trong lòng có một giọng nói vang lên: Vẫn chưa đủ.

 

Sắp tan họp, pháp y đột nhiên đẩy cửa phòng họp, thở hổn hển nói: “DNA không trùng khớp!”

 

Trần Tranh theo bản năng đứng bật dậy: “DNA của ai không trùng khớp?”

 

Pháp y đặt báo cáo lên bàn, ánh mắt khó tin: “Năm Tằng Yến mười bảy tuổi từng đánh nhau gây thương tích, lúc đó đồn cảnh sát đã lấy mẫu DNA, mẫu DNA này và DNA của nạn nhân Tằng Yến không trùng khớp!”

 

Hết chương 4.

 

Chương 4: Mê Sơn (04)

Ngày đăng: 25 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên