Chương 4: Mẹ
Bữa tối không kéo dài lâu. Phú ông Tuân mệt mỏi lên tiếng: “Tuân Nhị, con sắp xếp chỗ ở cho mọi người đi. Muộn rồi, ta phải lên lầu uống thuốc nghỉ ngơi.”
Ông lão lê từng bước nặng nề lên lầu. Đi được nửa đường, ông ngoái đầu lại nhìn Hàn Lệ với ánh mắt trìu mến xen lẫn chút nghi hoặc.
Vợ chồng chung phòng là lẽ thường tình.
Hàn Lệ bình thản đáp: “Lát nữa em lên sau. Lâu rồi mới về, em muốn đi dạo một lát.”
Ông lão nghe cô nói vậy mới tiếp tục lên lầu.
Vẻ mặt ông chủ Vương có chút kỳ quái: “Chung phòng, chẳng phải là sẽ..…”
Hàn Thiên Sinh cười lạnh: “Em gái tôi tự có cách đối phó. Hơn nữa, các NPC quan trọng thường không có ham muốn tình dục, mà chỉ có…”
Ham muốn ăn uống.
Hắn ta không nói ra từ cuối cùng, nhưng rõ ràng là đang ám chỉ phú ông Tuân không phải người bình thường.
Tuân Nhị cung kính dìu ông lão lên lầu. Khi xuống dưới, anh ta lên tiếng: “Đồ sống tuy ngon nhưng không nên ăn nhiều quá. Ai đói cũng không được nửa đêm xuống bếp ăn vụng.”
Khuôn mặt trắng bệch của anh ta hiện lên vẻ quan tâm tha thiết: “Tôi làm vậy cũng là vì muốn tốt cho dạ dày của mọi người.”
Anh ta vốn sở hữu đôi mắt lạnh lùng, mỗi lần cố tình làm ra vẻ mặt dịu dàng như thế này càng khiến cho người ta sởn gai ốc.
Người chơi nhìn đĩa thức ăn trên bàn với vẻ mặt ghét bỏ, thầm nghĩ, có cho không cũng chả thèm ăn.
Biệt thự có ba tầng, phú ông Tuân chân cẳng bất tiện nhưng lại ở tầng cao nhất.
Mọi người không được phép làm phiền ông lão nghỉ ngơi, tất cả đều được sắp xếp ở tầng hai. Tuân Nhị đưa cho mỗi người một chiếc chìa khóa phòng riêng.
Chu Kỳ An ở ngay cạnh phòng Tuân Nhị.
“Ngủ ngon…..” Tuân Nhị vẫn giữ nguyên vẻ khúm núm: “Anh.”
“Cậu đỉnh thật đấy.” Chu Kỳ An giơ ngón tay cái lên với anh ta.
Nhìn Tuân Nhị rõ ràng là lớn tuổi hơn mình, Chu Kỳ An không hiểu sao đối phương có thể thản nhiên gọi mình là “Anh” như vậy.
Đây là tố chất nghề nghiệp của NPC sao?
Mọi người trở về phòng riêng của mình.
Chưa đầy hai phút sau, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Chu Kỳ An mở cửa.
Hàn Lệ đứng ngoài sững người, có lẽ không ngờ vào buổi tối mà lại có người mở cửa ngay lập tức như vậy.
“Có chuyện gì?”
Hàn Lệ hoàn hồn, lên tiếng: “Kỹ năng thiên phú của cậu có liên quan đến độc?”
Nghe như nghi vấn, nhưng kỳ thực là khẳng định.
Ánh mắt Chu Kỳ An chợt trở nên sắc bén.
“Trên xe chỉ có cậu không nhắc đến hướng tiến hóa của loài người. Quả nhiên, cậu cũng là giống loài cao cấp.” Hàn Lệ nói: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ tình cờ gặp qua năng lực tương tự thôi.”
Người chơi khác nhau thức tỉnh cùng một kỹ năng cũng là chuyện thường gặp. Sinh vật biển nhiều vô số kể, xuất hiện vài năng lực tương tự cũng chẳng có gì là lạ.
Hàn Lệ đi thẳng vào vấn đề: “Rượu trắng và tôm có độc không?”
Cô ta không muốn ăn không ngồi rồi: “Có qua có lại. Tôi có thể nói cho cậu biết một chuyện.”
Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người phụ nữ vài giây, như đang đánh giá mức độ tin cậy trong lời nói của cô ta, cuối cùng lên tiếng: “Rượu trắng không độc. Tôm có độc tính rất thấp, thấp hơn nhiều so với rượu vang ban nãy.”
Uống một ngụm rượu vang sẽ nhận được thông báo kháng độc. Nhưng ăn ba con tôm mới được thông báo một lần.
Rượu trắng chỉ là nồng độ cao.
“Tôi thích kiểu người thẳng thắn.” Hàn Lệ nhón chân, ghé sát tai Chu Kỳ An, thổi nhẹ một hơi. Hành động này trông có vẻ câu dẫn, nhưng khi Chu Kỳ An định lùi lại, cô ta bất ngờ túm lấy cổ áo cậu, dùng giọng nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn: “Em trai à, trong phòng cậu có người đấy.”
Chữ “Người” cuối cùng được nhấn mạnh hết sức ẩn ý.
Lúc Chu Kỳ An hoàn hồn, Hàn Lệ đã lắc lư vòng ba trở về phòng.
Cậu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đóng cửa lại, xoay người dựa lưng vào cánh cửa.
Hàn Lệ đang cố tình hù dọa mình, hay trong phòng thật sự có thứ gì đó?
Người, xác chết, hay ma quỷ?
Chu Kỳ An nhanh chóng đưa ra kết luận, khả năng Hàn Lệ lừa gạt không cao.
Cậu bắt đầu quan sát căn phòng cẩn thận.
Chiếc giường gỗ rộng khoảng 1m2, giấy dán tường vẽ hình trời xanh mây trắng, phía trên treo một chiếc đồng hồ hình tròn. Bàn học bên dưới có sẵn giá sách, ngoài hai quyển sách dạy đánh vần, chỉ còn lại một chiếc máy cassette cũ kỹ.
Chu Kỳ An mở máy cassette ra xem thử, bên trong có một cuộn băng. Vì tính cẩn thận, hắn không bật lên ngay lập tức.
Phán đoán ban đầu, nơi đây từng là phòng trẻ em.
Chu Kỳ An gõ gõ lên tường, xác định không có chỗ nào rỗng, sau đó cúi người chui xuống gầm giường, tiếp theo là trèo lên kiểm tra cả đồng hồ treo tường, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Cho dù có tửu lượng tốt đến đâu cũng không thể hoàn toàn xóa bỏ ảnh hưởng của rượu. Sau một hồi lăn lộn, Chu Kỳ An bắt đầu hoa mắt. Theo thời gian trôi qua, hệ thống điện đột nhiên trở nên không ổn định, đèn trên đỉnh đầu chớp nháy liên tục, khiến cậu càng thêm chóng mặt.
Chu Kỳ An cố gắng tập trung tinh thần, quan sát căn phòng một lần nữa, cuối cùng cũng phát hiện ra một điểm bị bỏ sót:
Chiếc bàn kê sát tường, mặt bên có một khoảng trống nhô ra, thoạt nhìn là đám mây được vẽ trên giấy dán tường, nhưng thực chất là góc của tờ giấy.
Cậu đẩy chiếc bàn sang một bên, bảng thời gian biểu sinh hoạt lành mạnh bị giá sách che khuất hiện ra trước mắt.
Chưa kịp nhìn kỹ, bên tai cậu đột nhiên vang lên một âm thanh máy móc:
【Nhiệm vụ chi nhánh 1 được kích hoạt.】
【Nhiệm vụ chi nhánh: Mặt trời ngày mai sẽ mọc từ hướng nào? Hãy sống sót để chứng kiến nó.】
【Phần thưởng nhiệm vụ: Mảnh thông tin cá nhân của phú ông Tuân – Màu sắc yêu thích nhất.
Lời khuyên: Mặc quần áo màu sắc phù hợp sẽ giúp ông ấy có thiện cảm với bạn hơn.】
Chu Kỳ An nhướn mày, trò chơi này cũng khá nhân đạo, sau khi kích hoạt cốt truyện sẽ đưa ra nội dung nhiệm vụ, cần làm gì đều rõ ràng.
Cậu nhìn lại bảng thời gian biểu sinh hoạt lành mạnh vừa tìm thấy.
【Thời gian biểu sinh hoạt lành mạnh】
【 Từ 7 giờ 10 đến 7 giờ 20: Thức dậy mặc quần áo.】
【****】
【****】
【Từ 9 giờ 00 đến 9 giờ 30: Nghe nhạc.】
【Từ 9 giờ 30 đến 10 giờ 30: Quỳ lạy thắp hương.】
【****】
Chu Kỳ An lướt qua, rất nhiều khung giờ chữ viết đều bị mờ, cậu gần như đọc lướt, cho đến khi nhìn thấy dòng cuối cùng, ánh mắt cậu bỗng dưng cứng lại.
【Từ 21 giờ 00 đến 7 giờ 10: Ngủ.】
Ngủ!
Chu Kỳ An vội vàng nhìn đồng hồ treo tường, kim giây vừa vặn quay hết một vòng.
21giờ 01.
“Bà nó.”
Nếu không phải do âm thanh thông báo nhiệm vụ chi nhánh vừa rồi, cậu đã có thể lên giường đúng giờ.
Vô ích rồi.
Lòng dạ trò chơi này còn hiểm độc hơn cả công ty bóc lột sức lao động của cậu.
Chu Kỳ An hơi nghiêng đồng hồ treo tường, sau đó nhanh chóng lên giường.
Còn về việc lệch một phút so với thời gian biểu sinh hoạt lành mạnh này có gây ra hậu quả gì hay không, đã không còn nằm trong khả năng cứu vãn của cậu nữa.
Nằm trên giường một lúc, nhịp tim Chu Kỳ An dần ổn định trở lại. Chờ đợi một hồi lâu mà không thấy điều gì bất thường xảy ra, cậu bắt đầu suy nghĩ về những việc liên quan đến trò chơi.
Không biết dòng thời gian trong trò chơi và hiện thực có giống nhau hay không, liệu tháng này cậu có còn giữ được lương chuyên cần ở công ty hay không.
Nếu dòng thời gian không giống nhau, chẳng phải là lãng phí cả ngày nghỉ sao?
“Mình là kẻ lập dị à?”
Tại sao so với cái chết mình lại quan tâm đến hai điều này hơn?
Thứ nhất là lương chuyên cần, thứ hai là cậu căn bản không muốn nghĩ đến, đó là phản ứng của mẹ cậu sau khi cậu biến mất bí ẩn như vậy.
Vị phụ huynh đáng sợ đó, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Càng nghĩ, Chu Kỳ An càng rùng mình. So sánh như vậy, phú ông Tuân còn có vẻ hiền từ hơn nhiều.
Ít nhất ông ấy còn bóc tôm cho cậu ăn.
……..
Đêm còn dài đằng đẵng.
Chu Kỳ An ngủ không ngon giấc. Chiếc giường được làm khá sơ sài, chỉ cần cử động nhẹ là phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
—– Trong phòng cậu có người đấy.
Trong lúc mơ mơ màng màng, câu nói của Hàn Lệ như còn văng vẳng bên tai.
Chu Kỳ An trở mình. Thính giác của cậu khá nhạy bén, lúc trở mình, cậu nghe có âm thanh khác xen lẫn trong tiếng kẽo kẹt của chiếc giường.
Cậu vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Chu Kỳ An cúi đầu, nhìn xuống gầm giường một lần nữa.
Khả năng nhìn ban đêm ở một mức độ nhất định cho phép cậu xác định được, trong bóng tối mịt mùng không hề có gì.
“Phù.”
Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm.
Âm thanh nhỏ bé đột nhiên lớn hơn. Ngay khi Chu Kỳ An ghé sát mép giường, dùng ánh mắt dò xét gầm giường, cậu đột nhiên cảm thấy cổ họng lạnh toát.
Ướt át, nhớp nháp.
Gầm giường trống rỗng, không biết từ lúc nào, một bàn tay nhỏ xíu xanh xao đã thò từ trong nệm ra, bóp chặt lấy cổ họng yếu ớt của cậu.
Chu Kỳ An giật mình vùng vẫy, hoảng sợ đến mức không kịp thốt ra cả câu chửi thề, cậu dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống khỏi giường.
Khóa kéo của tấm nệm lúc này đã hoàn toàn bị kéo bung ra, một cái đầu méo mó, bằng phẳng từ bên trong nhô ra. Nó khá nhanh nhẹn, trước khi Chu Kỳ An kịp bước chân, nó đã nhanh chóng túm chặt lấy cánh tay cậu.
Mượn lực, đứa trẻ há to cái miệng đầy răng nanh, cố gắng chui ra ngoài, cần cổ nó kéo dài trông thật kỳ dị.
“Giường.” nó vừa mở miệng, hàm răng chi chít, răng mới mọc xen lẫn răng sữa, phát ra âm thanh ú ớ: “Anh ngủ trên giường của tôi..…”
Chu Kỳ An vùng vẫy không thoát, thử giao tiếp: “Mi là ai?”
Nhưng mà, nửa người đứa trẻ đã gần như chui ra ngoài hoàn toàn, nó căn bản không để ý đến cậu, vẻ mặt ngày càng dữ tợn.
Chu Kỳ An thay đổi thái độ, quát lớn: “Không phải chỉ là ngủ trên giường của mi thôi sao?”
“Mi nhỏ như vậy, còn so đo với người lớn như anh, có biết xấu hổ hay không hả?”
Cái đầu méo mó nghiêng nghiêng, ra vẻ khó hiểu, có lẽ là bị sự trơ trẽn của cậu làm cho choáng váng.
“Có giỏi thì đi mách bố mẹ mi đi!”
Lần này rốt cuộc đứa trẻ cũng có phản ứng, nó làm động tác nuốt nước bọt.
Mách bố mẹ, mách thầy cô…. Đây là kỹ năng bị động in sâu vào cơ thể rất nhiều đứa trẻ.
Đứa trẻ khựng lại.
Chu Kỳ An nuốt nước bọt, có tác dụng rồi.
Kệ cha mẹ nó là ai, nhân lúc con quỷ nhỏ này phân tâm, cuối cùng Chu Kỳ An cũng thoát khỏi kiềm chế, định co giò bỏ chạy.
Phía sau, đứa trẻ không những không có ý định đuổi theo, ngược lại còn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về hướng nào đó.
Chu Kỳ An đang chạy trốn bỗng dưng có dự cảm chẳng lành. Khi sắp lao ra khỏi cửa, cảm giác có thứ gì đó lướt qua cổ, cậu dừng bước, cảm giác lạnh lẽo khiến toàn thân cậu nổi đầy da gà. Bản năng nhanh hơn suy nghĩ, Chu Kỳ An lập tức lăn lộn trên mặt đất.
Ngay khi cậu lăn ra, ở vị trí ban nãy, hai cánh tay trắng bệch, thon dài từ trên trần nhà thò xuống, thay phiên nhau làm động tác vặn cổ.
Nếu chậm một giây thôi, có lẽ đêm nay đốt sống cổ và dây chằng của cậu đã trình diễn một bản giao hưởng rồi.
Chu Kỳ An nghiến răng, lao ra khỏi cửa.
Tiếng kêu the thé của đứa trẻ vang lên phía sau: “Mẹ ơi, con muốn ăn lột da, mẹ ơi… con đói…”
Bầu không khí yên tĩnh trên hành lang bị phá vỡ.
Cạch cạch cạch cạch!
Vừa ra khỏi cửa, Chu Kỳ An còn chưa kịp kêu cứu, từ bốn phương tám hướng đã lần lượt vang lên tiếng khóa cửa, thậm chí còn có cả tiếng kéo ghế chặn cửa.
“…..”
Đi ngang qua phòng Tuân Nhị, Chu Kỳ An đột nhiên gõ cửa thật mạnh, nhưng bên trong không có phản ứng.
Đây chỉ là hành động thăm dò, cậu cũng không nán lại lâu, kỹ năng thiên phú tăng tốc được phát huy, trong nháy mắt đã lao xuống tầng một.
Tiếng bước chân dồn dập cũng phá vỡ sự im lặng trong bóng tối ở tầng một.
Ngoài tiếng tim đập thình thịch thì cũng chỉ còn lại tiếng thở dốc.
“Chỉ chạy trốn thôi thì không được.”
Trò chơi chắc chắn có đường sống, nếu không sẽ mất đi ý nghĩa của nó.
Chạy xuống lầu, ánh mắt Chu Kỳ An dừng lại trên cánh cửa lớn của biệt thự hai giây, cuối cùng từ bỏ ý định chạy ra ngoài, mà chạy về phía nhà bếp.
Đứa trẻ liên tục kêu đói, có lẽ những miếng sashimi kia có thể phát huy tác dụng.
Nhưng nơi đó lại có một nguy hiểm tiềm ẩn, Tuân Nhị đã đặc biệt nhấn mạnh là vào ban đêm không được chạy xuống bếp ăn vụng. Chạy xuống bếp một mình, cho dù không ăn vụng cũng có thể bị liên lụy.
Lúc này Chu Kỳ An chỉ muốn bảo toàn tính mạng, không còn tâm trí đâu mà lo lắng hậu quả, cùng lắm thì nhảy cửa sổ nhà bếp chạy trốn vậy.
“Mẹ ơi…” Phía sau, tiếng đứa trẻ ngày càng gần, mang theo âm điệu nức nở, lại có chút vui sướng khó hiểu: “Chúng ta thi xem ai bắt được anh ta trước nhé…”
“Sắp đuổi kịp rồi, mẹ ơi, con vượt qua mẹ rồi!”
Người phụ nữ cố tình để đứa trẻ chạy trước một đoạn, dịu dàng hỏi: “Bắt được rồi có muốn luộc chín ăn không?”
“Không, ăn sống, ăn sống cơ!”
Giọng nói vô lý càng lúc càng lớn, Chu Kỳ An ngoái đầu nhìn lại, thoạt nhìn không thấy gì.
Lần thứ hai, cho dù không có tế bào sợ hãi, da đầu cậu cũng tê dại.
Đứa trẻ dị dạng với khuôn mặt đáng sợ chỉ cách cậu chưa đầy một mét, nó dùng cả tay lẫn chân bò về phía này. Đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm cậu, như thể sẽ rơi ra ngoài bất cứ lúc nào.
“Hì hì hì….” Đứa trẻ cười toe toét, một bàn tay nhỏ bé đã túm lấy gấu quần cậu: “Con đói quá.”
Chu Kỳ An nín thở, trước nguy cơ sinh tử, cậu bộc phát tốc độ chưa từng có.
Gấu quần bị xé rách, bắp chân như bị cào xước một mảng da.
【Kháng độc +1 +1 +1 +1… + Không động đậy được nữa.】
【Độc tính quá mạnh, Đại Lang à, cậu sắp toi rồi.】
Cút xéo đi.
Móng tay đứa trẻ quá độc, Chu Kỳ An chỉ có thể cố gắng nới rộng khoảng cách, nếu bị tóm thêm một lần nữa, cậu sẽ thực sự toi đời.
Nhưng sau khi trúng độc, chân tay cậu tê dại, tốc độ dần chậm lại.
Mùi tanh nồng của cá ươn bốc lên.
Gần đến rồi!
Mùi rác thải từ thùng rác nhà bếp nhắc nhở cậu phải kiên trì thêm chút nữa.
Đứa trẻ vẫn bám riết không tha, như muốn được khen thưởng, nó quay đầu về phía khoảng không tối đen phía sau: “Mẹ ơi, con sắp bắt được rồi.”
Mở cửa nhà bếp, có thể lờ mờ nhìn thấy dụng cụ ăn uống, Chu Kỳ An lóe lên chút hy vọng.
Ngay khi cậu sắp đến nhà bếp, bước chân chạy trốn bỗng chững lại, khung cửa sổ mở toang khiến Chu Kỳ An cảm thấy có gì đó không đúng. Chưa kịp phản ứng, một bóng dáng quen thuộc chậm rãi bước ra từ trong bếp.
Mái tóc xoăn nhẹ, mí mắt sụp xuống, đôi môi cong lên tự nhiên.
Rõ ràng đó là mẹ ruột của cậu!
Trong mắt người phụ nữ không hề có chút ấm áp nào, bà cầm con dao phay, liên tục quan sát tay chân Chu Kỳ An, như đang tính toán xem có nên chặt đứt tay chân đứa con trai của mình không, để đảm bảo cậu ngoan ngoãn làm lễ thành hôn.
“Con trai bảo bối, con nghĩ bỏ nhà ra đi là có thể trốn tránh được việc đi xem mắt sao?” Người phụ nữ cười toe toét: “Không đời nào.”
Nỗi ám ảnh đáng sợ vốn có của bà, ở trong thế giới trò chơi kỳ quái này lại càng trở nên trầm trọng hơn.
Chu Kỳ An đột ngột dừng bước, cậu rẽ ngoặt thật gấp, nghiến răng nghiến lợi quay đầu bỏ chạy.
Lúc xoay người, cậu va phải đứa trẻ đang đuổi theo phía sau.
Đứa trẻ dị dạng vì bất ngờ nên tạm thời quên mất việc săn đuổi, không hiểu sao con mồi lại tự quay lại?
Chu Kỳ An tái mặt: “Mi nghĩ chỉ có một mình mi mới có mẹ à?!”
Hết chương 4.