Chương 4: Song Sư (04)

 

Chương 4: Song Sư (04)

 

Toàn bộ đội trọng án đều đã biết tin, đội trưởng Quý mang về một nghi phạm rất dễ thương, mà lại còn là đàn ông. Thẩm Tê đang uống trà sữa thì suýt sặc, một ngụm trân châu mắc nghẹn ở trong cổ họng, cậu ta vội vàng đặt ly xuống, để đi mở mang kiến thức.

 

Tuy vụ án mạng xảy ra tại nhà của Lăng Liệp, nhưng những chứng cứ hiện tại không thể chứng minh hắn là hung thủ được, vậy nên tạm thời hắn bị đưa vào phòng thẩm vấn. Nữ cảnh sát từng lấy lời khai của Thiệu Linh trước đó còn hỏi Quý Trầm Giao rằng, có nên chuẩn bị cho hắn một lon sữa Vượng Tử không.

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

Đa số những người bị cảnh sát chặn lại bất ngờ đều sẽ trải qua các giai đoạn ngơ ngác, sợ hãi, tức giận,…. Hung thủ thật sự thường hay ba hoa chích chòe, hoặc là giả vờ ngây ngốc. Phản ứng của Lăng Liệp lại trước sau như một, vô cùng bình thản. Ngay cả khi biết được cảnh sát đã phát hiện một thi thể ở trong nhà mình, bản thân hắn hiện đang là đối tượng điều tra trọng điểm, hắn cũng chỉ nhướn một bên mày, ngập ngừng hai giây rồi mới thốt ra một câu: “Ồ, vậy tôi trông giống hung thủ lắm à?”

 

Mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng vàng xuyên qua những cành mai, rơi vào đôi mắt màu nâu sẫm của hắn, khiến đôi mắt ánh lên một chút sắc đỏ. Thản nhiên, chẳng hề để tâm, quá giống một tên sát nhân chống đối xã hội.

 

Quý Trầm Giao nói: “Làm phiền anh theo tôi về cục cảnh sát thành phố một chuyến, khai báo anh đã ở đâu, làm gì vào tối qua.”

 

Lăng Liệp gật đầu, chắp hai tay lại đưa đến trước mặt Quý Trầm Giao, còn đưa lên một chút.

 

Quý Trầm Giao: “Còng tay? Không đến mức đó.”

 

“Ồ.” Lăng Liệp rụt tay về, cười nói: “Không có kinh nghiệm, cứ tưởng anh muốn còng tôi chứ.”

 

Cường Xuân Liễu và các bà dì khác thấy cảnh này thì lập tức chạy đến, “Các người làm gì thế? Tại sao lại bắt Tiểu Lăng?”

 

Các bà các dì nhất định đòi đội trọng án phải cho một lời giải thích, Quý Trầm Giao chỉ đành nói là có vụ án cần Lăng Liệp hỗ trợ điều tra.

 

Cường Xuân Liễu không yên tâm, đứng chắn trước mặt Lăng Liệp, “Thằng bé là người tốt, tôi bảo lãnh cho nó!”

 

Các bà các dì sức chiến đấu rất mạnh, cuối cùng vẫn là Lăng Liệp khuyên Cường Xuân Liễu trở về.

 

Lên xe cảnh sát, Lăng Liệp đột nhiên nói: “Tôi từng gặp anh rồi.”

 

Quý Trầm Giao giả vờ không nhớ, “Ồ? Tôi không có ấn tượng.”

 

Lăng Liệp nói: “Anh là người phụ trách đúng không?”

 

Quý Trầm Giao: “Ừ, đội trưởng đội trọng án.”

 

Không ngờ Lăng Liệp lại thở dài, “Đội trưởng đội trọng án trí nhớ kém quá, khả năng quan sát cũng kém, chắc chắn năng lực cũng không cao. Số phận của tôi thật đáng lo.”

 

Lần đầu tiên Quý Trầm Giao bị nghi phạm nghi ngờ năng lực, anh nghiêng đầu đánh giá Lăng Liệp. Lăng Liệp lại không hề cảm thấy khó chịu khi bị nhìn chằm chằm, “Sự lo lắng của tôi kỳ lạ quá à? Tôi không giết người, có người hãm hại tôi, còn khiến tôi có nhà mà không thể về. Bây giờ tôi cần các anh trả lại sự trong sạch cho tôi. Nhưng đội trưởng đội trọng án ngay cả việc từng gặp tôi hay chưa cũng không nhớ, tôi còn có thể trông chờ anh ta rửa sạch hiềm nghi cho tôi được sao?”

 

Đồng đội đang lái xe thì phì cười, còn Quý Trầm Giao thì sa sầm mặt, “Anh cũng thú vị thật đấy.”

 

“Ai cũng nói vậy hết đó.” Lăng Liệp cười hì hì, “Con người mà, sống phải vui vẻ chứ.”

 

Có lẽ cũng vì chuyện này mà Quý Trầm Giao không chịu cho Lăng Liệp sữa Vượng Tử. Lăng Liệp xin một ly cà phê, “Có gì thì mau hỏi đi, tôi buồn ngủ rồi.”

 

Thẩm Tê chỉ nhìn qua camera giám sát cũng nổi cơn tam bành, cái tên này mặt dày thật đấy, còn dám trêu chọc anh của cậu!

 

Quý Trầm Giao nói: “Buồn ngủ? Tối qua không ngủ?”

 

Lăng Liệp: “Đúng vậy, haizz, tối qua thật không nên ra ngoài, nếu ở nhà ngủ thì tôi đã không phải ngồi đây rồi đúng không?”

 

Quý Trầm Giao: “Tối qua anh đi đâu?”

 

“Đạp xe đi chơi đêm, hơn ba giờ xem phim, ngủ một giấc đến sáng, nhân viên vệ sinh rạp chiếu phim vỗ vai tôi, bảo tôi đừng ngủ nữa, bọn họ phải làm việc rồi.” Lăng Liệp vỗ vỗ vai mình, lại lục túi quần thể thao, “Tôi còn vé… Ồ, vé ở trong túi, túi bị các anh tịch thu rồi.”

 

Tịch Vãn nói qua tai nghe: “Đội trưởng, đúng là có cuống vé, phim bắt đầu lúc ba giờ mười lăm, kết thúc lúc năm giờ, rạp chiếu phim Lam Long đường Vạn Tân khu Đông Thành.”

 

Quý Trầm Giao nói: “Đường Tà Dương ở khu Bắc Thành, anh nửa đêm chạy sang khu Đông Thành xem phim? Còn đạp xe đi chơi đêm?”

 

“Thói quen cá nhân thôi mà, tôi thích ‘lượn phố’ khi đêm khuya tĩnh mịch.” Lăng Liệp không nhanh không chậm trả lời: “Một thành phố chỉ khi phần lớn mọi người đã ngủ say rồi mới lộ ra bộ mặt thật sự cho những con cú đêm xem. Mà hơn nữa….” Hắn cười, “Không phải là mùa xuân đến rồi sao, hương hoa ban đêm còn nồng nàn hơn ban ngày nhiều.”

 

Thẩm Tê nắm chặt tay, “Anh! Hắn đang nói dối!”

 

Dù ai nghe thấy những lời này đều sẽ cảm thấy Lăng Liệp đang che giấu điều gì đó, còn cố tình kích động cảnh sát. Nhưng dường như Quý Trầm Giao lại thật sự nghe lọt tai, “Vậy tối qua anh đã ‘lượn’ ở những nơi nào?”

 

“Ừm…” Lăng Liệp chống cằm, kể ra bảy con đường, ba khu dân cư, còn bao gồm cả hơn chục nhà hàng, cửa hàng trên đường đi.

 

Quý Trầm Giao luôn nhìn vào mắt Lăng Liệp, trong đầu hiện lên bản đồ thành phố, các con đường lần lượt sáng lên, từ Bắc đến Nam, không sai lệch một chút nào so với những lời Lăng Liệp nói, ngay cả đèn đỏ đèn xanh cũng bao gồm trong đó.

 

Thẩm Tê dùng máy tính bảng tra bản đồ, có chút kinh ngạc, “Hắn nhớ hết sao?”

 

Giờ phút này, Quý Trầm Giao đã xác định Lăng Liệp không hề đơn giản. Anh có thể thuộc lòng từng con phố ngõ hẻm của thành phố Hạ Dung là vì anh đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Còn Lăng Liệp, một kẻ thất nghiệp “lượn” một lần cũng nhớ được sao?

 

“Tôi thật sự không giết người, rạp chiếu phim có camera giám sát, các anh đi điều tra là thấy tôi thôi.” Lăng Liệp giang tay ra, “Tôi thường xuyên đi xem phim lúc nửa đêm, vé còn giữ cả, đâu phải chỉ có hôm qua.”

 

Quý Trầm Giao nói: “Nguyên nhân?”

 

Lăng Liệp nói: “Tôi đạp xe thường đạp đi quá xa, lười về, lại rất buồn ngủ, ở khách sạn thì đắt, ngủ hai ba tiếng đã phải dậy, quán net thì có người hút thuốc, tiệm massage thì dễ bị quét tệ nạn, chỉ có rạp chiếu phim là thoải mái nhất.”

 

Giai đoạn hiện tại, manh mối còn quá ít, Quý Trầm Giao không tranh luận logic với hắn, anh hỏi tiếp: “Rời rạp chiếu phim xong thì anh đã đi đâu? Ở cùng các bà các dì trong đội trống lưng à?”

 

“Không phải, buổi sáng tôi phải đi làm.” Hai tay Lăng Liệp đặt trên bàn, tư thế rất thành thật, “Không nhìn ra đúng không? Tôi còn là tình nguyện viên ở trường mẫu giáo đó.”

 

Trường mẫu giáo? Quý Trầm Giao lập tức cảnh giác, “Trường mẫu giáo nào?”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

“Nguyệt Lượng Hoa, cách đường Tà Dương một con phố, là trường mẫu giáo do khu dân cư của bọn họ tự mở.” Lăng Liệp nói lan man: “Bánh bao sốt thịt của bọn họ ngon lắm.”

 

Quý Trầm Giao nói: “Trông trẻ? Anh thích trẻ con?”

 

Lăng Liệp chớp mắt, “Đội trưởng Quý, anh thật sự có thể trả lại trong sạch cho tôi không? Tôi có hơi lo lắng rồi.”

 

Quý Trầm Giao: “?”

 

“Tôi vừa nói rồi mà, bánh bao thịt của bọn họ rất ngon, vậy cho nên tôi mới đến đó chứ.” Lăng Liệp nói: “Anh còn hỏi tôi nguyên nhân?”

 

Thẩm Tê tức đến mức không nói nên lời, “Hắn hắn hắn!” Nhưng cậu chỉ đang xem camera giám sát, có tức giận thế nào thì Lăng Liệp cũng không thấy được.

 

“Được thôi, những gì anh nói tôi sẽ đi xác minh.” Quý Trầm Giao tỏ ra rất bình tĩnh, “Điện thoại của anh bình thường không bật?”

 

Lăng Liệp: “Thói quen cá nhân thôi, cần dùng thì mới bật, nghe nói như vậy dùng được lâu hơn.”

 

Quý Trầm Giao: “Có từng làm mất chìa khóa không?”

 

Lăng Liệp: “Không có, nhưng chủ nhà thì có thể đã làm mất.”

 

Quý Trầm Giao lại hỏi Lăng Liệp ngoài công việc ở trường mẫu giáo, đội trống lưng, còn làm những gì, trước khi đến thành phố Hạ Dung đã làm gì.

 

Lăng Liệp trả lời rất trôi chảy, tự xưng tuy quê ở thành phố Hạ Dung, nhưng học tiểu học thì đã theo cha mẹ ra nước ngoài, cha mẹ làm một số việc làm ăn mờ ám, sau đó làm du lịch chui, hắn hỗ trợ giúp việc vặt. Sau khi cha mẹ qua đời, hắn vẫn tiếp tục làm thêm vài năm, nhưng ở nước ngoài không sống nổi nữa, nên đành phải trở về quê hương.

 

Quê hương đã thay đổi nhiều, người thân đã sớm mất liên lạc, hắn đi du lịch ở các thành phố khác, cuối cùng vẫn quyết định sinh sống ở thành phố Hạ Dung, nhà ở đường Tà Dương rẻ, việc làm thêm cũng dễ kiếm, thế là an cư lạc nghiệp ở đó luôn, từng đi giao hàng, giao đồ ăn, còn từng làm ở gara sửa chữa ô tô, khi nào hết hứng thú thì lại đổi việc khác.

 

Kiểu người coi cuộc sống như một trò chơi không phải là không có, nhưng trong mắt người bình thường thì có chút kỳ lạ, huống chi Lăng Liệp còn bị dính vào một vụ án, lại còn có khả năng quan sát và trí nhớ khác thường, nhìn thế nào cũng giống một tên tội phạm xảo quyệt.

 

Quý Trầm Giao xin tạm giữ hắn ở cục cảnh sát, hắn nghe xong thì rất hiểu chuyện, gật gật đầu, “Cũng nên như vậy mà, đúng rồi, tối nay ăn gì?”

 

Lúc này buổi thẩm vấn đã kết thúc, Thẩm Tê lao vào phòng thẩm vấn, “Anh còn nghĩ đến ăn?”

 

Lăng Liệp liếc cậu ta một cái, “Cảnh sát không bao cơm à? Vậy thì tôi sẽ làm ầm lên đó.”

 

Thẩm Tê vừa bị chọc một cái là đã nổi đóa ngay, “Anh cứ chờ đó, tôi sẽ lập tức tìm ra sơ hở của anh!”

 

Quý Trầm Giao kéo Thẩm Tê ra chỗ khác, “Bao cơm, anh có yêu cầu gì không?”

 

Lăng Liệp: “Tôi muốn gọi McDonald được không? Tôi có phiếu giảm giá, anh lấy phiếu đi mua, tiết kiệm tiền cho anh.”

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

Lăng Liệp: “Ngay đối diện cục cảnh sát có một cái, nghe nói là McDonald đầu tiên của thành phố Hạ Dung.”

 

Quý Trầm Giao khẽ cười một tiếng, “Biết cũng nhiều đấy.”

 

“Vì tôi là tín đồ trung thành của gà rán mà.” Lăng Liệp muốn lấy lại điện thoại, đưa phiếu giảm giá cho Quý Trầm Giao. Nhưng Quý Trầm Giao đã phẩy tay, ra hiệu bảo hắn ngoan ngoãn chờ.

 

Lăng Liệp quả thực rất ngoan ngoãn, Quý Trầm Giao vừa đi, hắn đã nằm xuống ghế sofa ôm lấy mình ngủ ngon lành, ngủ được vài phút thì thấy lạnh, còn đòi thêm một cái chăn đắp lên.

 

“Tâm cũng vững thật đấy, ở khách còn không thoải mái bằng hắn.” Tịch Vãn tặc lưỡi lấy làm lạ, lại mang đến cho Quý Trầm Giao một tin tức, Ký Triển vừa gọi điện nói, chìa khóa căn hộ 402 tìm mãi không thấy, nhưng rõ ràng là ông ta nhớ mình không làm mất.

 

“Vậy là bị mất rồi.” Quý Trầm Giao ngồi xuống, tay phải đỡ trán. Hiện tại có hai hướng điều tra chính, thứ nhất, hung thủ chính là Lăng Liệp, người này hành vi cử chỉ quái dị, không loại trừ khả năng cố ý đánh lạc hướng cảnh sát, thứ hai, hung thủ giá họa cho Lăng Liệp, vào một thời điểm nào đó đã trộm chìa khóa của Ký Triển.

 

Nhưng tại sao Lăng Liệp lại giết Hoàng Huân Đồng? Hung thủ không rõ danh tính vì sao lại giá họa cho Lăng Liệp? Tại sao ba năm trước Hoàng Huân Đồng lại thay đổi tính tình? Những vấn đề này đều không có đáp án.

 

Vẫn phải bắt đầu từ những điều cơ bản nhất.

 

Không lâu sau, combo gà rán Quý Trầm Giao gọi đã đến, ban đầu Lăng Liệp còn đang ngủ say, ngửi thấy mùi thơm một cái đã bật dậy, tóc tai rối bù, ánh mắt mang theo vài phần lười biếng lúc vừa tỉnh ngủ.

 

Nhưng động tác lại không hề uể oải chút nào, xoẹt xoẹt mở túi đựng, động tác đó khiến Quý Trầm Giao nghĩ đến con mèo hoang thường hay thả rông trong khu dân cư.

 

Mèo xem khu dân cư như nhà, tùy tiện cho gì cũng có thể no bụng, thích đi lang thang khắp nơi, nói không chừng, còn có chút giống Lăng Liệp đạp xe đi chơi đêm.

 

Lăng Liệp đã đeo bao tay xong, động tác cầm cánh gà lại khựng lại một chút, ngẩng đầu lên, tặng cho Quý Trầm Giao một nụ cười ngây thơ vô hại, “Cảm ơn anh nhé, đội trưởng Quý.”

 

Có một con mèo mỗi khi nhận được đồ ăn sẽ ngẩng đầu lên kêu “meo” một tiếng với anh, vì thế mà luôn ăn ít hạt thức ăn hơn những con mèo khác.

 

Quý Trầm Giao ngẩn người một lát, lại vì một con người mà nghi ngờ một con mèo con có lòng dạ xấu xa – con mèo đó trong mắt anh rõ ràng là rất đặc biệt, vì nó biết nói “cảm ơn”, và vì thế mà bị cướp mất thức ăn, vậy nên đôi khi anh sẽ để lại thêm vài hạt cho nó, để nó ăn một mình.

 

Nó có giống Lăng Liệp xảo quyệt không, vì muốn ăn một mình mới kêu “meo” với anh?

 

Lăng Liệp đã bắt đầu thưởng thức bữa ăn, ăn rất ngon miệng, không khí tràn ngập mùi dầu mỡ, Quý Trầm Giao không thích lắm, cũng không hiểu tại sao có người có thể ăn cánh gà rán ngon đến vậy. Nhiều dầu mỡ, nhiều calo, ngon ở chỗ nào?

 

Quý Trầm Giao nhìn một lúc, Lăng Liệp lại ngẩng đầu, “Đội trưởng Quý, anh cũng muốn ăn à?”

 

Khóe mắt Quý Trầm Giao giật giật, vốn dĩ hoàn toàn không muốn ăn, giống như một con người sẽ không muốn thử thức ăn của mèo, nhưng anh đột nhiên nảy ra ý định trêu chọc người này, “Chia cho tôi một cái cánh gà?”

 

Vẻ mặt Lăng Liệp đầy nghi hoặc, không nói không cho, nhưng rõ ràng là không muốn chia.

 

Dù sao thì, đây là suất ăn cho một người.

 

Quý Trầm Giao thoải mái hơn rồi, anh cầm lấy cánh gà trong hộp, đóng cửa rời đi.

 

Hết chương 4.

 

Chương 4: Song Sư (04)

Ngày đăng: 8 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên