Chương 40: 000004 – Bút Lông Vũ
“Từng thấy rồi, trong di vật của ông nội có.” Du Phùng nhận lấy cuốn sổ bìa đen, chạm vào trang giấy nhẵn mịn.
Ông lão thấy vậy thì ngừng ngâm thơ, chậm rãi nhìn sang, “Bên trong là giấy không axit, tuổi thọ có thể lên đến hơn hai trăm năm đấy.” Giọng điệu có chút nhẹ nhàng khoe khoang.
“Các cháu còn biết viết chữ không? Người trẻ tuổi.” Ông có chút mong đợi.
Ngôn Dương nhìn đôi mắt hơi đục của ông lão, do dự gật đầu, “Thiết bị liên lạc cá nhân có thể mô phỏng giấy, biết viết một chút.”
“Vậy các cháu xem cái này,” Ông lão lục lọi trong một chiếc túi vải rách nát bên cạnh, sau đó nắm chặt tay đưa ra trước mặt hai người, xòe ra, “Làm từ lông quạ.”
Trong lòng bàn tay đầy nếp nhăn là một cây bút lông vũ màu đen tuyền.
“Cái này đi kèm với cuốn sổ đen, một bộ giấy bút.” Ông lão nghiêm túc nói, “Chắc các cháu chưa từng thấy một cây bút thật, người trẻ bây giờ, ai còn dùng mấy thứ cũ kỹ này nữa.”
Bị ông lão nói trúng. Phải nói là sổ tay bằng giấy chỉ là không phổ biến, nhưng thứ như bút lông vũ, Ngôn Dương và Du Phùng chỉ đọc được trong sách lịch sử.
Hình ảnh toàn ký ba chiều có chân thực đến đâu, cũng không bằng sự nhẹ nhàng của vật thật.
Du Phùng cầm cây bút lông vũ trong tay, quan sát kỹ lưỡng, Ngôn Dương thấy thần sắc của hắn thì liền lấy tiền mua, nghĩ thầm coi như là quà lưu niệm đặc sản của khu phố Đồng Hoa.
Tiếng ve sầu vẫn kêu không ngớt.
Thỉnh thoảng từ cành cây nào đó ẩn mình trong bóng đêm, lại vang lên vài tiếng kêu thật to của quạ đen.
Hai người rời khỏi quảng trường, lại đi vào những con hẻm quanh co, sau nhiều lần hỏi đường, cuối cùng cũng quay trở lại đường chính.
Ngôn Dương mua một ly soda chanh ở một quầy hàng rong, vị chua ngọt kích thích vị giác, nhưng lại quá ít ga. Đá lạnh leng keng va vào thành chai thủy tinh, cảm giác mát lạnh lan xuống cổ họng, cuối cùng cũng làm dịu cơn khát dai dẳng.
Bên cạnh, Du Phùng sóng vai đi cùng cậu, trong lòng ôm cuốn sổ bìa đen và cây bút lông vũ vừa mới có được.
Ngôn Dương cắn ống hút nhựa, liếc nhìn khuôn mặt Du Phùng, vẫn là gương mặt trầm tĩnh đó.
Cậu thầm nhẩm lại món đồ mới lạ vừa rồi. Bút lông quạ. Bút lông quạ. Trong lúc hoảng hốt lại liên tưởng lung tung, dưới ánh đèn đường yếu ớt, hàng mi dài rũ xuống trên đôi mắt Du Phùng giống như lông quạ.
Cây bút này tặng quá đúng rồi.
“Sao vậy?” Du Phùng nhận ra ánh mắt đó.
Ngôn Dương thản nhiên thu hồi ánh mắt, miệng lưỡi lanh lẹ: “Tôi đã tặng quà cho cậu rồi, cậu còn không tự giác mời tôi đi xe bay sao?”
Vừa rồi hai người đi trong gió đêm ấm áp, không ai dùng thiết bị liên lạc cá nhân gọi xe bay.
Chỉ đi bộ, theo cách nguyên thủy nhất, giẫm lên những viên đá cuội gồ ghề, đại lộ Đồng Hoa dài như vậy, gió đêm mùa hè lại ấm áp say lòng người như thế, như muốn đẩy người ta thẳng vào giấc mộng ngọt ngào say đắm của màn đêm.
Vì hơi nóng, cây hoàng giác ven đường tỏa ra mùi hương cỏ cây thanh mát, Ngôn Dương có chút choáng váng, nghĩ đến rất nhiều đêm hè trước đây, bọn họ đều là cùng nhau đi bộ như thế này.
“Đi bộ về đi.” Du Phùng nói.
Ngôn Dương: “Xa lắm.”
Du Phùng: “Mệt rồi thì gọi xe bay.”
Ngôn Dương cười, hút một ngụm lớn soda chanh, cảm giác như đã đánh cắp một đoạn hạnh phúc rất chân thật.
Nhưng mà, trên đời này có quá nhiều điều không như ý muốn, như thể cố tình đối nghịch với Ngôn Dương, nụ cười chưa phai thì hạt mưa đã rơi xuống.
Một giọt mưa to bằng hạt đậu vừa vặn rơi trúng chóp mũi cậu.
Cơn mưa lớn đêm hè ập đến bất ngờ, rơi xuống đất, đổ lên lá hoàng giác, rơi xuống mái tóc màu hạt dẻ của Ngôn Dương.
“Bên kia bên kia!”
Hai người vội vàng trú mưa dưới mái hiên ven đường, áo ngắn tay màu trắng của Ngôn Dương bị hạt mưa làm ướt loang lổ, cậu quay đầu nhìn sang, Du Phùng đang ôm cuốn sổ bìa đen trong lòng, không hề bị ướt.
Không những không ướt, mà còn dính cả hơi ấm của hắn nữa.
Ngôn Dương chớp chớp mắt, quay đầu lại, giơ cổ tay lên, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào thiết bị liên lạc cá nhân.
Một chiếc xe bay lao vút qua màn mưa dày đặc, dừng lại bên chân hai người.
Mưa bão sắp đến rồi, chỉ có thể quay về.
…………
“Vừa nãy hai người đã đi đâu, cũng không nói với tôi một tiếng, làm tôi tìm mãi.”
Hai người vừa vào căn hộ cảnh sát, Vưu Thụ đã vội vàng hỏi tội.
Ngôn Dương sờ sờ chóp mũi, nghĩ thầm, cũng không thể nói là đi xem tường thuật trực tiếp được, vậy nên đành phải nói giảm nói tránh đi một chút, “Ở đó có nhiều ngõ quá nên bị lạc đường.”
Vưu Thụ đã sớm nhìn thấu bản chất của cậu, người này bề ngoài trông có vẻ rất trong sáng, dựa vào khuôn mặt để nói dối vẫn luôn có người tin.
Anh ta nghi ngờ nhìn Ngôn Dương, rồi lại chuyển ánh mắt dò hỏi sang Du Phùng.
Du Phùng ngồi trên ghế sofa điều khiển thiết bị liên lạc cá nhân, nghe vậy thì nghiêm túc gật đầu.
Vưu Thụ tạm thời tin tưởng, “Vậy hai người vào ngõ làm gì? Hèn gì tôi tìm mãi trong quán bar cũng không thấy hai người.”
“Vừa hay gặp một người ở số 489 đại lộ Đồng Hoa, hỏi thăm tình hình.” Ngôn Dương trả lời.
“Hai người thật sự muốn điều tra vụ án đó à?” Vưu Thụ nhíu mày, “Tôi không muốn tham gia đâu.”
Ngôn Dương lấy một chiếc khăn tắm, lau lau mái tóc hơi ướt, “Được rồi được rồi, chuyện xấu đều là do hai chúng tôi làm, đảm bảo cậu là bông hoa nhỏ ngây thơ vô tội.”
“Kết quả giám định pháp y đã có rồi.” Du Phùng bỗng nhiên lên tiếng, ngón tay dừng lại trên bàn phím ảo.
“Cậu hack vào nhanh vậy?” Ngôn Dương bỏ khăn xuống, lập tức lại gần.
Dừng lại một chút, lại đứng dậy, đẩy tấm lưng rộng của Vưu Thụ ra, đẩy anh ta ra tận cửa, “Bông hoa nhỏ, cậu về ngủ trước đi, cậu ở đây xem như là người có liên quan đấy.”
Cánh cửa đóng sầm lại.
Ngôn Dương quay đầu, chạm phải ánh mắt của Du Phùng, bất ngờ phát hiện vẻ mặt hắn có chút nghiêm trọng.
Du Phùng giơ tay lên, đầu ngón tay của hai bàn tay trượt trên không trung theo đường chéo, hình chiếu ba chiều phóng đại ra toàn bộ bức tường.
Ngôn Dương chăm chú lướt nhanh qua, khi nhìn thấy một dòng nào đó bỗng dừng lại.
“Anh ta bị vũ khí sắc bén đâm xuyên tim mà chết?!”
Ngôn Dương kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
“Không thể nào. Hôm nay khi khảo sát hiện trường không hề có phản ứng máu.” Cậu bắt đầu nhanh chóng nhớ lại.
“Bề mặt da cũng không có vết thương rõ ràng.” Du Phùng lên tiếng bổ sung, trong mắt hắn cũng có không ít nghi hoặc.
Ngôn Dương: “Vết thương xuyên thấu không thể không để lại dấu vết trên bề mặt da được.”
Du Phùng nhanh chóng gõ vài cái trên bàn phím ảo, “Đây không phải là ngẫu nhiên.”
Các điểm ảnh nhanh chóng phân rã, rồi lại tái hợp vào giây tiếp theo.
Trước mặt Ngôn Dương là hai bản báo cáo vụ án khác.
Du Phùng: “Đều ở khu phố Đồng Hoa, trong vòng một tháng, ba thi thể, đều không xác định được danh tính, chết do vết thương xuyên thấu.”
“Không có phản ứng máu, cũng không có tổn thương da…” Ngôn Dương nhìn chằm chằm vào ánh sáng xanh mờ ảo, lẩm bẩm.
Hết chương 40.